Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ
Chương 38-1: Cha thâu hoan bị con trai bắt gặp
Editor: Dâu Tây Nhỏ
Thẳng đến bữa tối, trong lòng Ninh Tiểu Tiểu vẫn có điểm không thoải mái, cũng không dám nhìn Cung Đông lấy một lần. Cơm nước xong xuôi, Cung Đông đi tới bên người cô.
" Đến phòng tôi một chút." Giọng nói của anh nhàn nhạt lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc trong đó.
Sau khi xu dọn xong, Ninh Tiểu Tiểu đẩy cửa phòng Cung Đông tiến vào bên trong. Cung Đông đang làm bài tập, thấy cô vào liền xoay ghế dựa mặt đối mặt với cô.
" Có chuyện gì vậy?" Cô có chút quẫn bách bất an hỏi.
Khóe miệng Cung Đông tựa hồ câu lên một chút, ánh mắt xoẹt qua đầu giường. Ninh TiểuTiểu kinh hãi, sắc mặt liền thay đổi. Quả nhiên Cung Đông nói " Cô xem tạp chí?"
Ninh Tiểu Tiểu cả kinh, khuôn mặt chỉ trong nháy mắt liền đỏ bừng, giống như cô làm chuyện gì đó sai trái không thể để cho người khác biết.
" Không, không có, tôi không có."
" Thật sự?" Cung Đông hoàn toàn không tin hỏi lại.
" Tôi . . .căn bản cũng không biết phía dưới có tạp chí, cũng chưa từng chạm vào." Ninh Tiểu Tiểu đầy khẩn trương, lắp bắp nói.
" Chẳng nhẽ là Cổ Di?"
" Làm sao có thể là Cổ Di, Cổ Di sẽ không xem. . ." Ninh Tiểu Tiểu cứng họng, mặt mũi đỏ ửng " Tôi. . ."
" Xem cũng đã xem, nếu cô thích, tôi có thể cho cô mượn." Thanh âm của Cung Đông vẫn lạnh lùng như cũ, không có nửa điểm ngượng ngùng.
" Không, không. . ." Ninh Tiểu Tiểu hoảng sợ liên tục lắc đầu.
" Như thế nào? Nam sinh bình thường đều sẽ xem những loại tạp chí như thế này, chẳng lẽ cô cho tôi không phải người bình thường sao."
" A" Ninh Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn anh " Không có, anh . . .rất bình thường."
Cung Đông đứng lên đi qua, Ninh Tiểu Tiểu cảm giác được thân hình của anh đang chậm rãi dán sát vào người cô, mơ hồ cảm giác được có một loại áp lực vô hình bao trùm lên toàn thân, thanh âm của anh từ phía trên truyền tới " Bình thường, cô làm sao biết được?"
" A, tôi đã biết, vậy ngày mai gặp." Ninh Tiểu Tiểu không đáp lại vấn đề mà anh hỏi, xoay người bước ra ngoài, lại đem tủ quần áo biến thành cánh cửa, thiếu chút nữa đi vào trong tủ, cô xấu hổ tìm cửa phòng, chạy trốn.
Cung Đông đột nhiên nở nụ cười. Nếu có người quen biết anh mà nhìn thấy anh cười như vậy, đều sẽ giật mình.
Thật kỳ quái, từ sau ngày hôm đó mặc dù Ninh Tiểu Tiểu vẫn có điểm ngượng ngùng, nhưng cô cảm thấy quan hệ giữa cô và Cung Đông đã có bước cải thiện. Cung Đông vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng anh lại không bài xích cô, có đôi khi hai người ngẫu nhiên đối mặt, cô cư nhiên có thể nhìn thấy trên khuôn mặt băng sơn ngàn năm không tan kia hiện lên ý cười, tuy rằng cô biết anh cười là do anh nghĩ tới sự quẫn bách của cô khi đó.
Gọi Cung Đông xuống ăn cơm, phòng của anh đều do một tay cô xu dọn, thậm chí trong phòng anh còn có cả tạp chí tình dục, mỗi lần cô đều không giám giáp mặt với anh, chỉ dè dặt giúp anh thu thập giường, một bộ dáng thận trọng chỉ sợ bị máy quay ghi lại, trông thật mắc cười.
Cũng có khi anh ngẫu nhiên kêu cô vào phòng, hỏi cái vật này đặt ở nơi nào, không còn giống như lần đầu tiên nói cô cách xa phòng của anh một chút, tuy rằng như thế nhưng Ninh Tiểu Tiểu vẫn đối với anh nơm nớp lo sợ, cô luôn cảm thấy vào lúc nào đó tính cách đại thiếu gia của anh lại phát tác.
Tương Mộng Dao vẫn còn có tình ý với Cung Đông, cô đứng ở trước cửa nhà họ Cung chờ Cung Đông tan học trở về chỉ vì muốn nhìn thấy anh, có một lần cô ấy còn tặng cho Cung Đông một giỏ hoa, Cung Đông cư nhiên nhận, nhưng khi đi qua bên người Ninh Tiểu Tiểuanh lại đưa cho cô.
Tương Mộng Dao đi tới hỏi thân phận của cô, cô nói cô chính là bảo mẫu của nhà họ Cung. Tương Mộng Dao liền nói cô ấy rất cao hứng, Ninh Tiểu Tiểu không hiểu chăm chú nhìn Tương Mộng Dao, cô thật sự không nghĩ ra cô ấy có gì mà để cao hứng chứ, Tương Mộng Dao lại còn nói: Anh ấy không đem hoa quăng vào thùng rác. Ninh Tiểu Tiểu nhìn ý cười trên mặt Tương Mộng Dao, không khỏi nghĩ, cô ấy thích Cung Đông như vậy, Tiểu Hạ khẳng định sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Buổi tối hôm nay, Ninh Tiểu Tiểu đang ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn thấy trên màn hình là tên của Cung Chính, cô lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng ấn nút nghe.
Cung Chính đã mấy ngày không ở nhà, Ninh Tiểu Tiểu không khỏi có chút nhớ anh, nửa đêm rồi anh còn gọi điện thoại không biết có chuyện gì. Vừa nghe mới biết được anh cư nhiên đã trở về, đang ở lầu ba của phòng tập thể thao.
Ninh Tiểu Tiểu rón rén chạy lên. Thời điểm khi cô đi vào Cung Chính đang bơi lội, người đàn ông 36 tuổi, trên người ngay cả vết sẹo cũng không có, tuy rằng không cường tráng như Công Tử Lạc, nhưng vóc người rất chuẩn, hơn nữa cũng cao tới 1m8.
Ninh Tiểu Tiểu đứng ở bên thành bể bơi đuổi theo dáng người cường tráng của anh, trong mắt ngập tràn thưởng thức. Người đàn ông tựa hồ cảm nhận được cô đang nhìn chăm chú vào mình, động tác bơi càng thêm tự nhiên, anh bơi thêm vài vòng, cầm lấy khăn tắm đã được đặt bên cạnh ngồi xuống ghế dài, ánh mắt chăm chú nhìn Ninh Tiểu Tiểu mặc một thân áo ngủ, vẫy vẫy tay gọi cô đi qua.
Ninh Tiểu Tiểu đi tới rúc vào trong lòng anh, Cung Chính vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô " Thế nào lại nhìn anh như vậy?"
Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Chính " Bộ dáng bơi lội của cha nuôi thật đẹp."
Cung Chính nở nụ cười, ôm lấy cô " Bảo bối háo sắc, có nghĩ muốn cha nuôi."
Ninh Tiểu Tiểu gật đầu " Muốn"
Cung Chính liếm mút vành tai của cô " Là muốn cha nuôi hay là muốn làm cho cha nuôi phát hỏa đây." Nói xong bàn tay to đã khẩn cấp vói vào trong áo ngủ xoa nắn hai bầu vú.
Ninh Tiểu Tiểu để mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm, ưm một tiếng phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều " Ừm. . .a. . Nho nhỏ đều muốn."
" Vật nhỏ không biết e lệ." Hô hấp của Cung Chính trở lên dồn dập " Cái vú của Nho nhỏ lớn thêm không ít, cha nuôi thật lâu đã chưa ăn."
Không kịp chờ cởi bỏ nút thắt, anh liền đem áo ngủ kéo lên, hai khỏa vú phấn nộn liền lộ ra ngoài, anh cúi đầu chôn ở trong ngực cô, phát ra âm thanh chậc chậc, lại dùng sức liếm mút hai hạt đỏ hồng.
" Ừ ừ. . . Cha nuôi. . .Ừm." Ninh Tiểu Tiểu cong người để cho người đàn ông ngậm lấy nhiều hơn, hai đầu nhũ hoa truyền tới khoái cảm dần dần lan tràn khắp toàn thân, cô ngồi trên đùi người đàn ông, vặn vẹo hai cánh mông cố ý đem nơi hoa huyệt ẩm ướt ma sát xuống chỗ gồ lên giữa đũng quần.
Cung Chính hôn một hồi lâu, mới đem quần áo trên người cô cởi sạch sẽ, bàn tay không ngừng xoa nắn bộ ngực mềm mại " Cái đó của cha nuôi đã muốn nổ tung, con còn không nhanh lấy nó ra"
Ninh Tiểu Tiểu thoát đi quần bơi trên người anh, bản thân cũng nhu thuận ngồi lên trên để nam căn chậm rãi xâm nhập vào trong hoa huyệt ẩm ướt.
" Nha a ư. . .Của cha nuôi thật lớn. . .Nho nhỏ muốn nuốt đi vào."
Người đàn ông buồn cười, ngậm lấy nụ hoa bắt đầu mút mát, bàn tay nâng mông cô lên để cho toàn bộ nam căn đi vào bên trong.
" Ừ ừ. . ." Ninh Tiểu Tiểu nhổm mông không ngừng lên xuống " Cha nuôi, thoải mái sao?"
" Thoải mái. . .Nhanh chút nữa, để cha nuôi đi vào sâu hơn, bên trong của Nho nhỏ thật chặt."
Quả nhiên Ninh Tiểu Tiểu dùng sức ngồi xuống, khiến cho người đàn ông thỏa mãn rên rỉ, khuôn mặt của cô lập tức hiện lên ý cười.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, theo bản năng Ninh Tiểu Tiểu ngừng động tác chui vào trong lòng Cung Chính, Cung Chính ôm lấy cô, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tiếng chuông di động đó không phải phát ra từ di động của anh.
Thời điểm ý thức được không có người vào, thân thể Cung Chính mới dần thả lỏng, anh vỗ vỗ vai Ninh Tiểu Tiểu " Không có chuyện gì, đã 12 giờ, mọi người đều đã ngủ sẽ không có ai đi vào, nhất định ai đó đã để quên điện thoại."
Thấy vậy Ninh Tiểu Tiểu mới dám ngẩng đầu lên " Để con đi xem"
" Đừng đi." Cung Chính thở dốc giữ chặt lấy cô, hung hăng thúc mạnh về phía trước, Ninh Tiểu Tiểu 'A' một tiếng " Con chỉ đi xem thôi, cha nuôi." Cô vẫn cảm thấy bất an.
" Nhanh lên." Cung Chính buông cô ra, Ninh Tiểu Tiểu ở phía dưới bàn tìm được, cô chạy nhanh tới, bộ ngực trắng muốt theo đó liên tục nhảy lên " Là của Cung Đông."
Cung Chính nhìn cô, giọng nói khàn khàn " Ngày mai con đem đưa cho nó là được, bảo bối, mau, đi lên."
Ninh Tiểu Tiểu nhìn về phía Cung Chính, mặt lập tức đỏ lựng.
Thẳng đến bữa tối, trong lòng Ninh Tiểu Tiểu vẫn có điểm không thoải mái, cũng không dám nhìn Cung Đông lấy một lần. Cơm nước xong xuôi, Cung Đông đi tới bên người cô.
" Đến phòng tôi một chút." Giọng nói của anh nhàn nhạt lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc trong đó.
Sau khi xu dọn xong, Ninh Tiểu Tiểu đẩy cửa phòng Cung Đông tiến vào bên trong. Cung Đông đang làm bài tập, thấy cô vào liền xoay ghế dựa mặt đối mặt với cô.
" Có chuyện gì vậy?" Cô có chút quẫn bách bất an hỏi.
Khóe miệng Cung Đông tựa hồ câu lên một chút, ánh mắt xoẹt qua đầu giường. Ninh TiểuTiểu kinh hãi, sắc mặt liền thay đổi. Quả nhiên Cung Đông nói " Cô xem tạp chí?"
Ninh Tiểu Tiểu cả kinh, khuôn mặt chỉ trong nháy mắt liền đỏ bừng, giống như cô làm chuyện gì đó sai trái không thể để cho người khác biết.
" Không, không có, tôi không có."
" Thật sự?" Cung Đông hoàn toàn không tin hỏi lại.
" Tôi . . .căn bản cũng không biết phía dưới có tạp chí, cũng chưa từng chạm vào." Ninh Tiểu Tiểu đầy khẩn trương, lắp bắp nói.
" Chẳng nhẽ là Cổ Di?"
" Làm sao có thể là Cổ Di, Cổ Di sẽ không xem. . ." Ninh Tiểu Tiểu cứng họng, mặt mũi đỏ ửng " Tôi. . ."
" Xem cũng đã xem, nếu cô thích, tôi có thể cho cô mượn." Thanh âm của Cung Đông vẫn lạnh lùng như cũ, không có nửa điểm ngượng ngùng.
" Không, không. . ." Ninh Tiểu Tiểu hoảng sợ liên tục lắc đầu.
" Như thế nào? Nam sinh bình thường đều sẽ xem những loại tạp chí như thế này, chẳng lẽ cô cho tôi không phải người bình thường sao."
" A" Ninh Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn anh " Không có, anh . . .rất bình thường."
Cung Đông đứng lên đi qua, Ninh Tiểu Tiểu cảm giác được thân hình của anh đang chậm rãi dán sát vào người cô, mơ hồ cảm giác được có một loại áp lực vô hình bao trùm lên toàn thân, thanh âm của anh từ phía trên truyền tới " Bình thường, cô làm sao biết được?"
" A, tôi đã biết, vậy ngày mai gặp." Ninh Tiểu Tiểu không đáp lại vấn đề mà anh hỏi, xoay người bước ra ngoài, lại đem tủ quần áo biến thành cánh cửa, thiếu chút nữa đi vào trong tủ, cô xấu hổ tìm cửa phòng, chạy trốn.
Cung Đông đột nhiên nở nụ cười. Nếu có người quen biết anh mà nhìn thấy anh cười như vậy, đều sẽ giật mình.
Thật kỳ quái, từ sau ngày hôm đó mặc dù Ninh Tiểu Tiểu vẫn có điểm ngượng ngùng, nhưng cô cảm thấy quan hệ giữa cô và Cung Đông đã có bước cải thiện. Cung Đông vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng anh lại không bài xích cô, có đôi khi hai người ngẫu nhiên đối mặt, cô cư nhiên có thể nhìn thấy trên khuôn mặt băng sơn ngàn năm không tan kia hiện lên ý cười, tuy rằng cô biết anh cười là do anh nghĩ tới sự quẫn bách của cô khi đó.
Gọi Cung Đông xuống ăn cơm, phòng của anh đều do một tay cô xu dọn, thậm chí trong phòng anh còn có cả tạp chí tình dục, mỗi lần cô đều không giám giáp mặt với anh, chỉ dè dặt giúp anh thu thập giường, một bộ dáng thận trọng chỉ sợ bị máy quay ghi lại, trông thật mắc cười.
Cũng có khi anh ngẫu nhiên kêu cô vào phòng, hỏi cái vật này đặt ở nơi nào, không còn giống như lần đầu tiên nói cô cách xa phòng của anh một chút, tuy rằng như thế nhưng Ninh Tiểu Tiểu vẫn đối với anh nơm nớp lo sợ, cô luôn cảm thấy vào lúc nào đó tính cách đại thiếu gia của anh lại phát tác.
Tương Mộng Dao vẫn còn có tình ý với Cung Đông, cô đứng ở trước cửa nhà họ Cung chờ Cung Đông tan học trở về chỉ vì muốn nhìn thấy anh, có một lần cô ấy còn tặng cho Cung Đông một giỏ hoa, Cung Đông cư nhiên nhận, nhưng khi đi qua bên người Ninh Tiểu Tiểuanh lại đưa cho cô.
Tương Mộng Dao đi tới hỏi thân phận của cô, cô nói cô chính là bảo mẫu của nhà họ Cung. Tương Mộng Dao liền nói cô ấy rất cao hứng, Ninh Tiểu Tiểu không hiểu chăm chú nhìn Tương Mộng Dao, cô thật sự không nghĩ ra cô ấy có gì mà để cao hứng chứ, Tương Mộng Dao lại còn nói: Anh ấy không đem hoa quăng vào thùng rác. Ninh Tiểu Tiểu nhìn ý cười trên mặt Tương Mộng Dao, không khỏi nghĩ, cô ấy thích Cung Đông như vậy, Tiểu Hạ khẳng định sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Buổi tối hôm nay, Ninh Tiểu Tiểu đang ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn thấy trên màn hình là tên của Cung Chính, cô lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng ấn nút nghe.
Cung Chính đã mấy ngày không ở nhà, Ninh Tiểu Tiểu không khỏi có chút nhớ anh, nửa đêm rồi anh còn gọi điện thoại không biết có chuyện gì. Vừa nghe mới biết được anh cư nhiên đã trở về, đang ở lầu ba của phòng tập thể thao.
Ninh Tiểu Tiểu rón rén chạy lên. Thời điểm khi cô đi vào Cung Chính đang bơi lội, người đàn ông 36 tuổi, trên người ngay cả vết sẹo cũng không có, tuy rằng không cường tráng như Công Tử Lạc, nhưng vóc người rất chuẩn, hơn nữa cũng cao tới 1m8.
Ninh Tiểu Tiểu đứng ở bên thành bể bơi đuổi theo dáng người cường tráng của anh, trong mắt ngập tràn thưởng thức. Người đàn ông tựa hồ cảm nhận được cô đang nhìn chăm chú vào mình, động tác bơi càng thêm tự nhiên, anh bơi thêm vài vòng, cầm lấy khăn tắm đã được đặt bên cạnh ngồi xuống ghế dài, ánh mắt chăm chú nhìn Ninh Tiểu Tiểu mặc một thân áo ngủ, vẫy vẫy tay gọi cô đi qua.
Ninh Tiểu Tiểu đi tới rúc vào trong lòng anh, Cung Chính vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô " Thế nào lại nhìn anh như vậy?"
Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Chính " Bộ dáng bơi lội của cha nuôi thật đẹp."
Cung Chính nở nụ cười, ôm lấy cô " Bảo bối háo sắc, có nghĩ muốn cha nuôi."
Ninh Tiểu Tiểu gật đầu " Muốn"
Cung Chính liếm mút vành tai của cô " Là muốn cha nuôi hay là muốn làm cho cha nuôi phát hỏa đây." Nói xong bàn tay to đã khẩn cấp vói vào trong áo ngủ xoa nắn hai bầu vú.
Ninh Tiểu Tiểu để mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm, ưm một tiếng phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều " Ừm. . .a. . Nho nhỏ đều muốn."
" Vật nhỏ không biết e lệ." Hô hấp của Cung Chính trở lên dồn dập " Cái vú của Nho nhỏ lớn thêm không ít, cha nuôi thật lâu đã chưa ăn."
Không kịp chờ cởi bỏ nút thắt, anh liền đem áo ngủ kéo lên, hai khỏa vú phấn nộn liền lộ ra ngoài, anh cúi đầu chôn ở trong ngực cô, phát ra âm thanh chậc chậc, lại dùng sức liếm mút hai hạt đỏ hồng.
" Ừ ừ. . . Cha nuôi. . .Ừm." Ninh Tiểu Tiểu cong người để cho người đàn ông ngậm lấy nhiều hơn, hai đầu nhũ hoa truyền tới khoái cảm dần dần lan tràn khắp toàn thân, cô ngồi trên đùi người đàn ông, vặn vẹo hai cánh mông cố ý đem nơi hoa huyệt ẩm ướt ma sát xuống chỗ gồ lên giữa đũng quần.
Cung Chính hôn một hồi lâu, mới đem quần áo trên người cô cởi sạch sẽ, bàn tay không ngừng xoa nắn bộ ngực mềm mại " Cái đó của cha nuôi đã muốn nổ tung, con còn không nhanh lấy nó ra"
Ninh Tiểu Tiểu thoát đi quần bơi trên người anh, bản thân cũng nhu thuận ngồi lên trên để nam căn chậm rãi xâm nhập vào trong hoa huyệt ẩm ướt.
" Nha a ư. . .Của cha nuôi thật lớn. . .Nho nhỏ muốn nuốt đi vào."
Người đàn ông buồn cười, ngậm lấy nụ hoa bắt đầu mút mát, bàn tay nâng mông cô lên để cho toàn bộ nam căn đi vào bên trong.
" Ừ ừ. . ." Ninh Tiểu Tiểu nhổm mông không ngừng lên xuống " Cha nuôi, thoải mái sao?"
" Thoải mái. . .Nhanh chút nữa, để cha nuôi đi vào sâu hơn, bên trong của Nho nhỏ thật chặt."
Quả nhiên Ninh Tiểu Tiểu dùng sức ngồi xuống, khiến cho người đàn ông thỏa mãn rên rỉ, khuôn mặt của cô lập tức hiện lên ý cười.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, theo bản năng Ninh Tiểu Tiểu ngừng động tác chui vào trong lòng Cung Chính, Cung Chính ôm lấy cô, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tiếng chuông di động đó không phải phát ra từ di động của anh.
Thời điểm ý thức được không có người vào, thân thể Cung Chính mới dần thả lỏng, anh vỗ vỗ vai Ninh Tiểu Tiểu " Không có chuyện gì, đã 12 giờ, mọi người đều đã ngủ sẽ không có ai đi vào, nhất định ai đó đã để quên điện thoại."
Thấy vậy Ninh Tiểu Tiểu mới dám ngẩng đầu lên " Để con đi xem"
" Đừng đi." Cung Chính thở dốc giữ chặt lấy cô, hung hăng thúc mạnh về phía trước, Ninh Tiểu Tiểu 'A' một tiếng " Con chỉ đi xem thôi, cha nuôi." Cô vẫn cảm thấy bất an.
" Nhanh lên." Cung Chính buông cô ra, Ninh Tiểu Tiểu ở phía dưới bàn tìm được, cô chạy nhanh tới, bộ ngực trắng muốt theo đó liên tục nhảy lên " Là của Cung Đông."
Cung Chính nhìn cô, giọng nói khàn khàn " Ngày mai con đem đưa cho nó là được, bảo bối, mau, đi lên."
Ninh Tiểu Tiểu nhìn về phía Cung Chính, mặt lập tức đỏ lựng.
Tác giả :
Bạch Hắc