Chiếm Đoạt Em Dâu
Chương 53: Anh ta giống người kia
Mặc dù khai giảng đã một tuần, nhưng Sở Mạnh vẫn chưa trở về nhà. Cuộc sống thay đổi của Ngưng Lộ đã dần đi vào nếp, mỗi ngày đi học rồi lại về nhà. Hai nơi một đường, không có chút lầm. Mang thai mới có 3 tháng, căn bản không có ai nhìn ra được cho nên cô cũng rất yên tâm. Buổi chiều, tiết Văn học sử đương đại kết thúc sớm nửa tiếng so với bình thường, cho nên cô mới có chút thời gian đi dạo trong sân trường. Không phải bác sĩ nói phụ nữ có thai nên đi dạo nhiều một chút sao? Mỗi ngày muốn đi dạo vườn hoa phía dưới cũng đã phiền phức lắm rồi, hôm nay khó lắm mới có được thời gian, cô liền muốn đi dạo nơi con đường mòn quen thuộc này. Gió thổi ngày hè làm bung mái tóc dài không cột cùng làn váy nhỏ của Ngưng Lộ, đi ngang qua qua cô đều là những bạn học tụm ba tụm năm, nếu không thì là những cặp tình nhân ngọt ngào tay trong tay đi bên lề đường lớn, chỉ có cô là đi một mình, không chút để ý cứ vậy mà đi tiếp. Không phải là nhìn cây, không phải là xem hoa cũng chẳng phải là ngắm cỏ, chỉ là cô có chút cảm giác cô quạnh cùng bất đắc dĩ mà thôi. Cô cũng đã từng giống như bọn họ, tan học cùng nam sinh tuấn tú có nụ cười luôn ôn hòa đi đến Đồ Thư Quán rồi cùng nhau ngồi xe đạp về nhà, cô cũng đã từng nghĩ những ngày như vậy cứ bình lặng mà trôi qua.... “Bạn học Quan, chờ một chút!” Một giọng nam trong sáng kèm theo tiếng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng Ngưng Lộ. Cô không có quen thân với những sinh viên khóa trên, đặc biệt là sinh viên nam. Tại sao lại có người ở đây gọi cô? Ngưng Lộ dừng bước tại một gốc cây ngô đồng cao lớn trước mặt nhưng cô không quay đầu nhìn lại là ai, thật ra thì cũng không có hứng thú biết, là ai mà nói đều với cô đều không quan trọng. “Xin chào, bạn học Quan! Tôi tên là Đường Tĩnh Đằng, là thầy giáo giảng dạy môn văn học nước ngoài học kì trước.” Một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy phong độ của người trí thức đứng trước mặt Ngưng Lộ, trên tay còn cầm một chồng tài liệu, có phải là vừa hết tiết? Tại sao người này thoạt nhìn rất quen mắt? Trên người anh ta có mùi sạch sẽ rất giống với người nào đó, cho nên cô không cự tuyệt anh đến gần, rốt cuộc là đã gặp anh ta ở đâu? Anh ta nói là giáo viên môn văn học nước ngoài nhưng cô không phải là học sinh chuyên ngành ngoại ngữ, làm sao anh biết cô? “Bạn học Quan, bạn không để ý tôi gọi là Ngưng Lộ chứ?” Đường Tĩnh Đằng khẽ mỉm cười, vân đạm phong thanh*. Thật là giống anh, giống người đã ở bên cô nhiều năm, chính là người đó. (ý chỉ Sở Khương) Trong lòng Ngưng Lộ có chút dao động, anh ta ngay cả tên cô cũng biết. (ý chỉ Đường Tĩnh Đằng). *Vân đạm thanh phong: nhạt như mây, trong như gió. “Giáo sư Đường, có chuyện gì không?” Giống như anh vừa rồi tự giới thiệu mình họ Đường, Ngưng Lộ ôm sách giáo khoa, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lơ lửng. “Không có gì cả. Chỉ là lần trước em chợt bị đau trong kì thi cuối kì, không bị gì chứ?” Khuôn mặt trắng của Đường Tĩnh Đằng có chút xấu hổ, mình không phải là quá đường đột chứ? Người ta cũng không nhớ anh! Lần trước bởi vì lấy danh nghĩa là giáo viên đi coi thi, kể từ lúc đó, lúc sắc mặt tái nhợt của cô dựa vào lòng anh, khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng đã khắc sâu vào lòng anh. Biết rõ cô đã kết hôn hơn nữa gia thế không tồi, nhưng anh không thể khống chế mình muốn đến một bước gần hơn với trái tim cô. Thật ra thì anh không có ý gì khác, chỉ là muốn cùng cô kết bạn, không biết như vậy có được hay không? “Chỉ là chút bệnh thôi. Hôm đó thật sự cám ơn giáo sư Đường !” Anh vừa nói xong, Ngưng Lộ cũng nghĩ ra thì ra anh chính là giáo viên đã đỡ cô ra ngoài trong kì thi lần trước. Biết được thân phận của anh, thái độ lạnh nhạt của Ngưng Lộ cũng từ từ biến mất. Hai người vừa đi vừa trò chuyện. “Không có việc gì là tốt! Đúng rồi, hôm nay tan học sớm sao? Vẫn chưa tới 4 giờ mà!” “Giáo sư chăn dê* rồi!” Khó mà Ngưng Lộ lại cùng một người vừa mới quen tán gẫu vui như vậy. Không biết vì sao, anh làm cho cô cảm giác an tâm.” *bản gốc: 放羊 – chăn dê, ý chỉ có việc bận nên được về sớm. “Đôi khi tôi cũng muốn cho học sinh chăn dê.” Đường Tĩnh Đằng cười nói, có lúc một tiết thật sự quá dài, học sinh ngồi nghe bên dưới đều buồn ngủ, nếu không vì cần phải thi thì nhiều người đã không ngồi trong lớp mà tâm hồn thì để bên ngoài, không bằng hết tiết sớm một chút, đều tốt ọi người. “Giáo sư Đường, người cũng không được như vậy nha! Cẩn thận em báo với phòng Giáo vụ xử lí đó!” “Tốt! Tôi không sợ! Em thử đi báo đi!” Bọn họ vừa đi vừa nói, một là giáo sư đại học tràn đầy anh tuấn, lịch sự, một là giai nhân xinh đẹp đầy tao nhã, một hình ảnh tràn ngập nhân văn làm cho người ta không thể không chú ý. Một đám thanh niên nam nữ đi ngang qua, cùng nhau chào: “Chào Đường giáo sư!”. “Chào các em!” Đường Tĩnh Đằng chào lại lịch sự, những người kia đều là học sinh trí thức. “Đúng rồi, bên cạnh giáo sư Đường không phải là nữ sinh hệ tiếng Trung Quan Ngưng Lộ sao?” “Đúng rồi đó, nghe nói cô ta kết hôn rồi.” “À, thì ra là bạn trai cô ấy sao?” “Không phải đâu, tôi nghe bạn bên hệ tiếng Trung nói cô ta được gả vào một nhà giàu có. Không chừng là bỏ rơi người đó chứ?” “Vậy ư? Bạn trai tốt như vậy mà cũng vứt bỏ à?” Âm thanh bàn luận sôi nổi càng lúc càng nhỏ dần, sắc mặt của Ngưng Lộ càng lúc càng trắng ra. Thì ra người ta cho rằng cô là cái loại này. Mặc dù không phải là nghe lần đầu nhưng chính tai nghe được thật sự rất khó chịu. Nhưng cô khổ sở nào có ai biết? “Thật xin lỗi, Ngưng Lộ. Tôi không biết đi với em sẽ mang lại phiền phức cho em.” Đường Tĩnh Đằng nhìn sắc mặt bất thường của Ngưng Lộ, trong lòng không ngừng xấu hổ. “Không sao đâu giáo sư Đường. Việc này cũng không có liên quan đến thầy.” Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười. Vốn là không có quan hệ với anh, nhưng anh lại vô cùng quan tâm. “Ngưng Lộ, không cần để ý cái nhìn của người khác. Tự mình biết không có gì sai là được. Tôi tin em mà!” Lời nói của Đường Tĩnh Đằng làm lòng Ngưng Lộ thấy ấm áp hẳn lên: “Cám ơn giáo sư Đường!” “Tôi lớn hơn em cũng vài tuổi, không bằng em gọi tôi là Đường ca ca đi!” “Đường đại ca, vậy em đi về trước!” Ngưng Lộ cười một tiếng. Cửa trường cách đó không xa, mà cô không thể để anh đưa ra đến cửa. Nhất định lão Trương đã đứng ngoài đó đợi cô. “Có người tới đón em sao?” Đường Tĩnh Đằng nhớ lần trước có xe chuyên dụng đến đón cô, hiện tại cô nói vậy chính là muốn làm rõ tư tưởng anh. “Tài xế đang chờ em bên ngoài. Tạm biệt!” Ngưng Lộ vẫy tay tạm biệt anh. Hành động quan tâm chu đáo như vậy, nụ cười ấm áp quen thuộc như vậy làm cho không khỏi muốn tiến đến gần. Nhưng là không được, cũng không thể, lại càng không nên. “Tạm biệt.” Đường Tĩnh Đằng nhìn bước chân cô càng bước càng xa, trên gương mặt anh tuấn thoáng hiện chút mất mát. Điều này làm cho anh nghĩ đến một bài thơ có tâm trạng tương tự: “ Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo.” * Tuy rằng anh và cô không chênh lệch xa như vậy, nhưng đã là quá muộn. Chậm một bước đã là xa như chân trời, bọn họ gặp nhau quá muộn! Cô đã làm vợ người khác, là người mà anh không thể hi vọng nữa rồi. Nhưng vẫn là tâm động... *Bản gốc: “ 我生君未生,君生我已老。 恨不生同时,日日与君好。”Đại ý: “Khi tôi sinh ra thì em chưa sinh, khi em sinh ra thì tôi đã già, Hận không sinh cùng một thời, ngày ngày hạnh phúc bên em.”
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi