Chiếc Lá Ký Sinh
Chương 9
Nằm ở trên giường, Tiễn Diệp nhìn trần nhà loang lổ, hoa văn phía trên đã quen thuộc đến mức khắc vào tâm khảm, những đêm không ngủ được, hắn đều để thời gian trôi đi như thế này. Cuối cùng vẫn thấy quanh quẩn bên mũi có mùi khói thuốc, có lẽ là vị đạo của Cận Sĩ Triển, đều giống nhau khiến hắn khó chịu.
Trở mình một cái, theo trên giường ngồi dậy, hắn quyết định đi tắm gội, đêm đã khuya, e rằng không lâu nữa trời sẽ sáng. Một trận khó chịu nho nhỏ từ bụng truyền tới khiến cho Tiễn Diệp nhớ ra tối nay hắn còn chưa ăn gì. Chẳng qua dường như hắn đã nhớ ra một việc quan trọng hơn: Hắn chưa khóa cửa!
Cam chịu mà đi xuống lầu, nho nhỏ oán giận kẻ có lỗi “thấp kém” đã khiến hắn rơi vào tình trạng này, ngay cả đèn Tiễn Diệp cũng lười bật, lần mò trong đêm tối nhưng vẫn theo thói quen mà dễ dàng đi xuống, chỉ là khi chân vừa mới đặt xuống bậc thang cuối cùng kia, hắn sửng sốt một chút. Vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, bốn phía một mảnh an tĩnh, cùng bình thường không có gì khác biệt, đồ đạc cũng ngăn nắp ở nguyên vị trí, cửa cũng vẫn đóng kín.
Con ngươi Tiễn Diệp đảo quanh một vòng, trong bóng tối cái gì cũng không thấy rõ lắm, bình thường còn có ánh đèn mơ hồ từ cửa chiếu vào nhưng hôm này cũng không thấy. Có lẽ chính là quá nhạy cảm, nói chung bình thường dưới loại tình huống này có thể có rất nhiều lý do, nhưng hôm nay Tiễn Diệp không thể từ nơi này cấp cho mình một cái.
Dường như xác định được cái gì đó, hắn hơi xoay người đi về phía quầy hàng, bước từng bước, bốn phía an tĩnh đến nỗi một tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Quầy hàng ở tận sâu bên trong, trong bóng tối cái gì cũng không rõ ràng lắm. Tiễn Diệp nhìn một vùng tối như mực, nhíu nhíu mày.
“Lần sau muốn trộm thứ gì đó, trước hết đem dấu vết lưu lại dọn dẹp cho sạch sẽ, tôi không thích phải cọ sàn nhà dính đầy máu.” Rất bình tĩnh, tức giận hay cái gì đó một điểm cũng không thấy.
Một lúc sau, bốn phía không có tiếng động gì. Tiễn Diệp cũng không nói gì nữa, hai tay khoanh trước ngực đứng yên tại chỗ. Mãi cho đến khi một tiếng cười vang lên phá vỡ cục diện bế tắc trầm mặc.
Trong bóng tối, một cánh tay chậm rãi vươn ra, máu chảy đầm đìa, cầm một cái bánh mì.
Tiễn Diệp nhận ra, đó là bữa tối ngày hôm nay của hắn.
Chủ nhân của bàn tay mở miệng, tràn ngập áy náy: “Xin lỗi vì đã làm bẩn sàn nhà của anh! Chẳng qua –” ngừng một chút, “Bánh mì của anh ăn cũng không được ngon lắm a!”
Đèn đường trên trời đột nhiên vụt sáng làm cho người ta trở tay không kịp cũng khiến cho Tiễn Diệp cùng “tiểu thâu” kia đối mặt, tuy rằng đèn không sáng lắm nhưng cũng đủ cho song phương nhìn rõ đại khái tình hình của nhau, chẳng qua đối với Tiễn Diệp mà nói, hắn chỉ có thể thấy được cái tên trước mắt trên mặt đầy máu, trên tay đầy máu, cả người đầy máu nhưng lại có một đôi mắt rất sáng, còn có vết máu kéo dài từ cửa đến tận trong quầy hàng, liệu đến sáng mai hắn có thể lau sạch không cũng là một vấn đề quan trọng.
“Tiểu thâu” lại mở miệng, xem hàm răng y lộ ra, hẳn là đang cười. Y nói: “Xin hỏi — có thể cho tôi mượn chút băng gạc không?”
Tiễn Diệp ở trong lòng hỏi: người này làm sao lại biết mình có băng gạc?
Trên thực tế, Tiễn Diệp căn bản không có.
Cuối cùng, Tiễn Diệp vẫn đi mua băng gạc.
Cửa hàng tiện lợi hai tư giờ cùng người đàn ông đang ở trong cửa tiệm của hắn khiến cho nơi nơi đều là máu cho hắn cái cớ để đi mua băng gạc. Có lẽ còn phải tiện thể mua một bình xịt không khí về để xóa đi mùi máu tanh đầy phòng, còn có mùi khói thuốc chết tiệt như hình với bóng với kẻ kia.
Trong phòng có một loại tiếng động giống như con chuột đang gặm thức ăn vậy.
“Này! Có thể lấy cho tôi chén nước không? Này? Tiên sinh?”
Tư tưởng bị cắt đứt, Tiễn Diệp dời tầm nhìn khỏi bình xịt không khí trong tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi cách đó không xa cả người quấn đầy băng gạc cùng băng vải, so với hình dạng cả người đầy máu thì rất khác biệt, nam nhân tắm gội sạch sẽ thay đổi y phục, mặc áo sơ mi cùng quần của Tiễn Diệp, bởi vì cao hơn, quần áo của Tiễn Diệp đều nhỏ hơn của y một số, nhìn qua thấy có chút tức cười. Nam nhân đang ăn bánh quy Tiễn Diệp vừa mua trở về, hơn nữa còn là ôm hộp bánh, một chiếc lại một chiếc.
Tiễn Diệp không nghĩ tới hắn nhanh như vậy có thể dùng cái hộp kia để đựng đồ vật.
Thấy hắn không nói lời nào, nam nhân nhếch môi nở nụ cười, khuôn mặt nguyên bản vốn đoan chính vả lại cũng tính là anh tuấn bây giờ lại có thêm một tia lưu manh nhưng cũng không làm cho người ta thấy chán ghét, Tiễn Diệp trong nháy mắt kinh ngạc nhưng không thể hiện ra ngoài, con người này cười rộ lên cảm giác rất giống một người ở bên cạnh mình trước đây. Trên mặt mang vết thương, rất khó nhìn ra nam nhân này rốt cục đã bao nhiêu tuổi rồi.
“Nếu không ngại có thể cho tôi chén nước chứ?” Khách khí lại lấy lòng hỏi một câu, hoàn toàn không còn bộ dạng máu chảy đầm đìa cùng chật vật ban nãy.
Tiễn Diệp không nói gì, cũng nhìn không ra là có cao hứng hay không, xoay người đi xuống lầu, không đầy một phút đồng hồ lại đi lên, trong tay cầm theo một bình nước. Vung tay lên, ném cho nam nhân.
Nam nhân rất thuần thục mà tiếp được, dùng cánh tay ít băng vải hơn kia. Tháo nắp ngửa đầu tu, vừa uống vừa nói thầm: “Bảo anh mang nước anh thực sự mang nước cho tôi ah! Tôi càng muốn uống bia hơn a — ”
Tiễn Diệp đẩy đẩy kính mắt, miễn cưỡng nhìn y một cái, nói là nói như vậy, nam nhân vẫn trong vài giây thì đã đem chai nước uống hết hai phần ba.
“Hà ~! Thật sảng khoái! Cảm giác đói bụng thật không dễ chịu gì!” Uống đủ rồi, nam nhân thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, thỏa mãn mà cười cười, “Không nghĩ tới mấy cái bánh ngòn ngọt cho trẻ con ăn cũng thật ngon a!” Nói xong nhìn Tiễn Diệp, có điểm xấu xa mà cười cười, “So với bánh mì của anh thì ngon hơn!”
Tiễn Diệp coi như không nghe thấy, nhếch miệng hỏi: “Ăn no rồi chứ?”
“Ừ!” Gật đầu, lại nhìn vết thương trên người một chút, nói: “Nói đi cũng phải nói lại kỹ thuật băng bó của anh thật tốt a!”
“Như vậy cậu có thể ly khai rồi đấy.” Ngữ khí mệnh lệnh trực tiếp, ngay cả nghi vấn cũng không có. Đương nhiên, đối với Tiễn Diệp mà nói, không cần phải khách khí đối với một người xông vào nhà hắn.
Tựa hồ biết hắn là người như vậy, nam nhân không có một tia kinh ngạc hay tức giận, hay là phải nói mình là được người kia cứu, vốn y sẽ không có tư cách tức giận mà! Tuy rằng y cũng không phải là tội phạm đột nhập cướp bóc, chẳng qua —
“Có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Nghĩ rằng không cho y hỏi y sẽ không đi, Tiễn Diệp gật đầu một cái. Một hộp bánh quy đã bị ăn, cùng lắm trả lời thêm mấy vấn đề cũng không hề gì.
“Vì sao lại cứu tôi?” Câu hỏi có chút cũ nhưng cũng là điều người ta muốn biết nhất.
“Chỉ là không muốn cậu tiếp tục làm bẩn sàn nhà của tôi.” Tiễn Diệp nghiêm trang nói, biểu tình cũng không có sơ hở.
Nam nhân sờ sờ mặt, có chút thất vọng mà nói: “Tôi chưa bao giờ biết tính mạng của bản thân so ra còn kém quan trọng hơn sự sạch sẽ của sàn nhà.” Lại hỏi: “Anh không sợ tôi?”
Tiễn Diệp nhìn y một cái, nguyên lai y cũng biết là sẽ có người sợ hãi. Nửa đêm, có một người xa lạ trốn ở trong góc phòng nhà ngươi, ăn bánh mì của ngươi, lại còn cả người đầy máu — là người thì đều sẽ sợ phải không? Chẳng qua, Tiễn Diệp không sợ.
Hắn không có gì phải sợ, cũng không có gì với hắn mà nói là đáng sợ hết.
Khẽ đẩy kính, hắn hỏi lại: “Cậu muốn làm chuyện gì khiến tôi phải sợ sao?”
Dường như là cái gì cũng đều bị xem thấu, nam nhân cười cười, vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt, “Anh thật là lạnh lùng a! Khiến tôi có loại cảm giác không chân thực –”
“Tôi hiện tại phải thét lên chói tai thì mới có thể cho cậu cảm giác chân thực sao?” Tiễn Diệp mỉm cười, vẻ mặt như thể muốn nói cho nam nhân nếu y trả lời là phải thì hắn có lẽ thực sự sẽ hét lên.
“Quên đi! Hơn nửa đêm tôi cũng không muốn làm cho người ta nghĩ đã phát sinh án mạng!” Nam nhân giơ một tay lên ra hiệu, tay kia lại cầm một chiếc bánh quy.
Tiễn Diệp ở trong lòng cười một tiếng, hình dạng ban đầu của nam nhân không phải là phát sinh án mạng sao?
“Anh là ông chủ ở đây?” Nam nhân đột nhiên hỏi.
“Cậu còn muốn hỏi bao nhiêu câu nữa?” Tiễn Diệp hỏi lại, đi tới mở cửa sổ ra, mặc dù y phục dính máu đã bị vứt đi rồi nhưng trong phòng lại vẫn có mùi máu, chỉ có bản thân hắn mới ngửi thấy được. Quay người lại, nam nhân vậy mà đã đứng ở phía sau Tiễn Diệp, Tiễn Diệp nhíu nhíu mày, ngẩng đầu.
Nam nhân cười đến mức quỷ dị, thậm chí có thể nói là hơi — có ý nghĩ bất hảo. Y khẽ cúi đầu, hai tay để trên bệ cửa sổ đem Tiễn Diệp giam lại giữa mình và bức tường, tư thế đùa giỡn tiêu chuẩn.
“Anh, thực sự không sợ tôi là người xấu?” Nam nhân cố ý đè thấp thanh âm, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Người xấu? Danh từ rất mới mẻ a!
“Cái dạng người xấu gì?”
“Là –” Nam nhân tựa hồ do dự một chút, sau đó mang theo ý cười mà nhẹ nhàng nói: “Loại người xấu sẽ làm chuyện xấu với anh!”
Nhịn đi cảm giác muốn cười, Tiễn Diệp nhếch nhếch khóe miệng, làm ra một động tác khiến cho nam nhân cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hắn cúi đầu, vươn một tay ra bắt đầu chậm rãi vuốt ve từ thắt lưng nam nhân, da thịt nửa kín nửa hở dưới lớp vải vóc màu trắng, gần như động tác thăm dò cùng âu yếm trong lúc đó, trong nháy mắt kia, hắn cảm giác được thân thể đối phương cứng ngắc.
Không tiếng động mà cười, ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi chuyển động về phía trước, đầu ngón tay giống như lướt qua mặt nước, chậm rãi đi tới ngực đối phương, tại chỗ không quấn băng gạc, dừng lại.
Có thể cảm giác được trái tim nảy lên.
“Anh –” Trong thanh âm của nam nhân mang theo nghi hoặc.
Tiễn Diệp chậm rãi ngẩng đầu, dùng ngón trỏ chọt chọt ngực nam nhân, có điểm xấu xa mà cười: “Trước khi cậu làm chuyện xấu, tôi nghĩ trước tiên phải nói một câu, cậu ở nơi này có khả năng bị xuất huyết bên trong, vẫn là nhanh lên một chút đi bệnh viện thì tốt hơn.” Nói xong câu cuối cùng, khóe mắt Tiễn Diệp đều cong lên.
Không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý không, Tiễn Diệp vừa nói xong thì nam nhân cảm thấy có điểm huyết khí dâng cao. Về phần rốt cục là muốn hướng nơi nào tuôn trào, chính y cũng cảm thấy không rõ ràng lắm.
“Chết tiệt!” Đây là trúng bùa sao? Nam nhân cau mày, thấp giọng mắng một câu.
Rốt cục, Tiễn Diệp cười ra tiếng, dẫn theo vị đạo đắc ý, đồng thời cũng mang theo một tia khinh thường, bởi vì cơ bản mà nói, hắn biết nam nhân hiện tại cái dạng này đừng nói đến làm chuyện bất hảo gì, không thổ huyết bỏ mạng đã là tốt rồi. Càng nghĩ càng buồn cười, đại khái là đã lâu rồi không gặp chuyện buồn cười đến vậy, hắn đưa tay tháo kính xuống lau khóe mắt một chút sau đó đeo kính lại, dùng ngón giữa cùng ngón trỏ đẩy một chút, khóe miệng vẫn mỉm cười nhàn nhạt.
Động tác quen thuộc, nhưng khiến cho nam nhân trước mặt sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt cười trông giống như hồ ly vậy, hai mắt đằng sau cặp kính kia nhìn qua cũng không có lãnh đạm như trước.
Đây là ân nhân cứu mạng của y sao?
“Anh vẫn một mình sao?” Nam nhân mở miệng thì hỏi những lời này, sau đó ngay cả bản thân y đều thấy có điểm không thể hiểu nổi.
Tiễn Diệp hai tay khoanh trước ngực, buồn cười hỏi: “Thế nào? Muốn báo đáp tôi? Hay nghĩ rằng tôi ở một mình thì có thể tương đối dễ dàng hạ thủ?”
Nam nhân thở dài, không biết lúc này phải nói gì cho tốt, phát hiện băng trên tay mình đã bị tuột ra, thế là giống như tìm được lối thoát, giơ tay lên quay về phía Tiễn Diệp, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Có thể giúp tôi băng bó lại một chút không?”
Tiễn Diệp nhìn y một cái, vươn hai tay ra, đột nhiên một tay bị mạnh mẽ bắt lấy, ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giống như xem kịch vui của nam nhân.
Cổ tay bị nắm chặt, tuy rằng không đau nhưng cũng vô pháp giãy dụa. Tiễn Diệp suy nghĩ một chút, dùng bàn tay còn tự do cầm lấy chỗ băng bị tuột ra, sau đó chậm rãi cúi đầu, hé miệng nhẹ nhàng cắn xuống, động tác này, nhìn qua có điểm nguy hiểm, nam nhân cảm giác được, nhưng không động đậy, vài giây sau, thời gian dường như ngừng lại, ngay sau đó, chính là một trận đau nhức!
Tiễn Diệp miệng cùng tay đều đồng thời dùng sức, hung hăng lôi kéo, nới lỏng rồi lại một lần nữa cắn chặt, chẳng qua khí lực có thể nói là không phải chuyện đùa.
“Ah~!” Kêu lên một tiếng đau đớn, nam nhân đem tiếng kêu nuốt vào trong bụng, song song cũng buông lỏng tay Tiễn Diệp ra, hoàn toàn là theo bản năng.
Tiễn Diệp nhả ra, khẽ liếm liếm môi, trên mặt biểu tình tự đắc giống như là vừa hút máu nam nhân.
“Anh thật là –” Đau đến nỗi mồ hôi lạnh đều chảy xuống, mở miệng giọng cũng khàn khàn, y không biết người đàn ông này lại có khí lực lớn như vậy, rõ ràng là thiếu chút nữa đem tay y cắn đứt, cảm giác miệng vết thương hé ra, máu thịt lẫn vào một chỗ.
Tiễn Diệp không nhanh không chậm mà đem băng gạc bao lại một lần nữa.
Nam nhân cử động cánh tay, băng bó rất tốt. Chỉ là —
“Kỹ thuật của anh thật tốt! Có thể nói một câu, không ngại nói cho tôi biết tên của anh chứ!” Y thật lòng muốn báo đáp Tiễn Diệp, hoặc là cứ như vậy không biết gì mà rời đi.
Đột nhiên cảm thấy rất lạnh, Tiễn Diệp xoay người chậm rãi đóng cửa rồi lại quay lại, dường như đã trải qua thời gian một thế kỉ, nam nhân nhìn hắn, vẫn đang chờ đáp án.
Bốn phía an tĩnh, đầu tiên là một tiếng than nhẹ, sau đó một thanh âm trầm ổn vang lên —
“Tiễn Diệp.”
“Anh thực sự không sợ tôi làm chuyện bất hảo gì với anh?” Nam nhân một chân đã bước ra khỏi cửa, nửa đường lại quay đầu lại hỏi người phía sau.
Tiễn Diệp tựa lưng vào quầy hàng, có chút không cho là đúng mà cười cười, nói: “Không phải nam nhân nào cũng có thể ra tay với người cùng giới.” Thời đại đồng tính luyến như cỏ dại lan tràn sao, tựa hồ còn chưa tới chứ?
Nam nhân cười cười, “Vạn nhất tôi là một trong số lượng không nhiều những người có thể ra tay với người cùng giới thì sao?”
Tiễn Diệp không nói gì. Lẳng lặng nhìn y một hồi nói: “Nhưng tôi thì không phải.”
Nam nhân thiêu mi một chút, lại nhún vai, nhìn không ra là có thỏa mãn với đáp án này không, quay đầu phẩy tay với Tiễn Diệp, biến mất trong bóng đêm.
Trước khi đi, y nói ra tên của mình. Nhưng Tiễn Diệp không nghe thấy, hoặc có thể nói là căn bản không nhớ.
Bốn phía vắng vẻ, vẫn tràn ngập mùi máu.
Có chút uể oải, Tiễn Diệp hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, bốn phía có phần tăm tối, cũng không thấy rõ rốt cục là mấy giờ rồi. Dù sao, không lâu nữa trời cũng sẽ sáng không phải sao?
Nhìn mặt đất đầy máu, Tiễn Diệp thở dài, nghĩ thầm sáng mai trước khi mở hàng có thể đem… máu này dọn dẹp sạch sẽ hay không, nếu không thì sáng mai nhà hắn không phải sẽ trở thành hiện trường sát nhân đấy chứ?
Lúc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lau nhà thì thấy có một mẩu đầu thuốc lá, Tiễn Diệp cầm lấy tàn thuốc có vết máu, giờ lên trước mắt nhìn một chút, phần cuối của điếu thuốc, mơ hồ có thể thấy dấu răng nhàn nhạt. (Anh Cận có thói quen giống Liệt ca nha, hay mấy anh công của chị Hân đều thế nhỉ =.=).
Một loại cảm giác kỳ quái bắt đầu trỗi dậy, một lúc lâu, Tiễn Diệp gắng sức niết mẩu đầu lọc ở trong tay một cách — hung hăng.
“Tiểu Diệp –”
Ngữ điệu ôn nhu lại quen thuộc khiến Tiễn Diệp sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu, thấy bên ngoài quầy hàng là ba cô bé mặc đồng phục nữ sinh cao trung, là khách quen của cửa hàng hắn.
“Tiểu Diệp, anh đang suy nghĩ cái gì a?” Một nữ sinh trong số đó hỏi, hai người khác cũng đang theo dõi hắn đợi đáp án.
Tiễn Diệp cười cười, hắn lại thất thần, trên thực tế có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ mình vừa suy nghĩ cái gì?
“Không có gì, đêm qua ngủ không ngon –” mà thật ra là hầu như không ngủ? Lúc đang giải thích cho có lệ như vậy, hắn tiếp tục công việc trên tay, mang bánh mì cất vào túi giấy rồi chuyển ra ngoài.
“Anh ngay cả quầng thâm cũng có rồi đấy!” Cô bé hỏi hắn vấn đề này tựa hồ rất lo lắng.
Tiễn Diệp cười cười cúi đầu, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nghĩ thầm đeo kính mắt cũng không che được, lẽ nào hắn phải đeo kính râm sao?
“Tôi –”
“Buổi tối anh ngủ một mình sao?”
Hả, đột nhiên xen vào vấn đề cắt đứt điều Tiễn Diệp muốn nói, đồng thời thành công khiến hắn kinh ngạc mà hơi mở mở miệng.
Cái gì gọi là — buổi tối ngủ một mình?
Cùng lúc đó, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu hắn, Tiễn Diệp cười đến có chút cứng nhắc, hỏi “Em vừa nói cái gì?”
Ba nữ sinh bắt đầu cười cười ở mức độ khác nhau, nhưng hết thảy tóm lại đều là: cười âm hiểm!
“Chỉ tùy tiện hỏi thôi, bản thân Tiểu Diệp là người hiểu rõ nhất mà!”
Hiểu rõ cái gì? Trời biết rốt cuộc là cái gì! Làm bộ không thèm để ý, tiễn diệp xoay người tiếp tục việc của mình, nhưng suy nghĩ một chút, có thể là bởi vì “Chột dạ”, nhịn không được quay người lại hỏi một câu: “Các em không có thói quen chạy bộ buổi sáng chứ?”
“Chạy bộ thì thật ra không có, nhưng mà –” vẫn tiếp tục cười âm hiểm.
Tiễn Diệp thấy có chút buồn bực.
“A?” Đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, Tiễn Diệp hỏi: “Hôm nay làm sao mà hình như thiếu một người?” Mấy nữ sinh bình thường hay tới hắn đã quen mặt, hôm nay thế nhưng thiều một người.
Hắn vừa hỏi xong, ý cười trên mặt ba nữ sinh biến mất, trở thành một loại bất đắc dĩ, một cô bé thở dài nói: “Bố mẹ Tiểu Nại ly hôn, cô ấy gần đây phải dọn nhà, dường như khá vội vàng –”
Ly hôn, Tiễn Diệp hiểu rõ chuyện này đối với con cái trong gia đình bình thường có ý nghĩa gì, học sinh trung học, lứa tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, khả dĩ có thể tự mình đối mặt sao! Hơn nữa —
Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cô ấy còn đến trường không?”
“Có!”
“Vậy –” Tiễn Diệp gói một miếng bánh ngọt đưa cho một nữ sinh, mỉm cười, “Giúp tôi đem cái này cho cô bé!”
Hưng phấn mà tiếp nhận, phảng phất hài lòng giống như là tặng cho chính mình! “Được! Biết là do Tiểu Diệp cho, cô ấy nhất định rất vui!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Thanh âm mừng rỡ của mấy cô nữ sinh khiến Tiễn Diệp có loại cảm giác, nguyên lai hắn cũng có thể làm cho người khác vui sướng, tuy rằng chỉ là nhấc tay chi lao(tiện tay).
—–
Hết
Nam thứ đã xuất hiện, oh yeah XD~
Trở mình một cái, theo trên giường ngồi dậy, hắn quyết định đi tắm gội, đêm đã khuya, e rằng không lâu nữa trời sẽ sáng. Một trận khó chịu nho nhỏ từ bụng truyền tới khiến cho Tiễn Diệp nhớ ra tối nay hắn còn chưa ăn gì. Chẳng qua dường như hắn đã nhớ ra một việc quan trọng hơn: Hắn chưa khóa cửa!
Cam chịu mà đi xuống lầu, nho nhỏ oán giận kẻ có lỗi “thấp kém” đã khiến hắn rơi vào tình trạng này, ngay cả đèn Tiễn Diệp cũng lười bật, lần mò trong đêm tối nhưng vẫn theo thói quen mà dễ dàng đi xuống, chỉ là khi chân vừa mới đặt xuống bậc thang cuối cùng kia, hắn sửng sốt một chút. Vẫn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, bốn phía một mảnh an tĩnh, cùng bình thường không có gì khác biệt, đồ đạc cũng ngăn nắp ở nguyên vị trí, cửa cũng vẫn đóng kín.
Con ngươi Tiễn Diệp đảo quanh một vòng, trong bóng tối cái gì cũng không thấy rõ lắm, bình thường còn có ánh đèn mơ hồ từ cửa chiếu vào nhưng hôm này cũng không thấy. Có lẽ chính là quá nhạy cảm, nói chung bình thường dưới loại tình huống này có thể có rất nhiều lý do, nhưng hôm nay Tiễn Diệp không thể từ nơi này cấp cho mình một cái.
Dường như xác định được cái gì đó, hắn hơi xoay người đi về phía quầy hàng, bước từng bước, bốn phía an tĩnh đến nỗi một tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Quầy hàng ở tận sâu bên trong, trong bóng tối cái gì cũng không rõ ràng lắm. Tiễn Diệp nhìn một vùng tối như mực, nhíu nhíu mày.
“Lần sau muốn trộm thứ gì đó, trước hết đem dấu vết lưu lại dọn dẹp cho sạch sẽ, tôi không thích phải cọ sàn nhà dính đầy máu.” Rất bình tĩnh, tức giận hay cái gì đó một điểm cũng không thấy.
Một lúc sau, bốn phía không có tiếng động gì. Tiễn Diệp cũng không nói gì nữa, hai tay khoanh trước ngực đứng yên tại chỗ. Mãi cho đến khi một tiếng cười vang lên phá vỡ cục diện bế tắc trầm mặc.
Trong bóng tối, một cánh tay chậm rãi vươn ra, máu chảy đầm đìa, cầm một cái bánh mì.
Tiễn Diệp nhận ra, đó là bữa tối ngày hôm nay của hắn.
Chủ nhân của bàn tay mở miệng, tràn ngập áy náy: “Xin lỗi vì đã làm bẩn sàn nhà của anh! Chẳng qua –” ngừng một chút, “Bánh mì của anh ăn cũng không được ngon lắm a!”
Đèn đường trên trời đột nhiên vụt sáng làm cho người ta trở tay không kịp cũng khiến cho Tiễn Diệp cùng “tiểu thâu” kia đối mặt, tuy rằng đèn không sáng lắm nhưng cũng đủ cho song phương nhìn rõ đại khái tình hình của nhau, chẳng qua đối với Tiễn Diệp mà nói, hắn chỉ có thể thấy được cái tên trước mắt trên mặt đầy máu, trên tay đầy máu, cả người đầy máu nhưng lại có một đôi mắt rất sáng, còn có vết máu kéo dài từ cửa đến tận trong quầy hàng, liệu đến sáng mai hắn có thể lau sạch không cũng là một vấn đề quan trọng.
“Tiểu thâu” lại mở miệng, xem hàm răng y lộ ra, hẳn là đang cười. Y nói: “Xin hỏi — có thể cho tôi mượn chút băng gạc không?”
Tiễn Diệp ở trong lòng hỏi: người này làm sao lại biết mình có băng gạc?
Trên thực tế, Tiễn Diệp căn bản không có.
Cuối cùng, Tiễn Diệp vẫn đi mua băng gạc.
Cửa hàng tiện lợi hai tư giờ cùng người đàn ông đang ở trong cửa tiệm của hắn khiến cho nơi nơi đều là máu cho hắn cái cớ để đi mua băng gạc. Có lẽ còn phải tiện thể mua một bình xịt không khí về để xóa đi mùi máu tanh đầy phòng, còn có mùi khói thuốc chết tiệt như hình với bóng với kẻ kia.
Trong phòng có một loại tiếng động giống như con chuột đang gặm thức ăn vậy.
“Này! Có thể lấy cho tôi chén nước không? Này? Tiên sinh?”
Tư tưởng bị cắt đứt, Tiễn Diệp dời tầm nhìn khỏi bình xịt không khí trong tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi cách đó không xa cả người quấn đầy băng gạc cùng băng vải, so với hình dạng cả người đầy máu thì rất khác biệt, nam nhân tắm gội sạch sẽ thay đổi y phục, mặc áo sơ mi cùng quần của Tiễn Diệp, bởi vì cao hơn, quần áo của Tiễn Diệp đều nhỏ hơn của y một số, nhìn qua thấy có chút tức cười. Nam nhân đang ăn bánh quy Tiễn Diệp vừa mua trở về, hơn nữa còn là ôm hộp bánh, một chiếc lại một chiếc.
Tiễn Diệp không nghĩ tới hắn nhanh như vậy có thể dùng cái hộp kia để đựng đồ vật.
Thấy hắn không nói lời nào, nam nhân nhếch môi nở nụ cười, khuôn mặt nguyên bản vốn đoan chính vả lại cũng tính là anh tuấn bây giờ lại có thêm một tia lưu manh nhưng cũng không làm cho người ta thấy chán ghét, Tiễn Diệp trong nháy mắt kinh ngạc nhưng không thể hiện ra ngoài, con người này cười rộ lên cảm giác rất giống một người ở bên cạnh mình trước đây. Trên mặt mang vết thương, rất khó nhìn ra nam nhân này rốt cục đã bao nhiêu tuổi rồi.
“Nếu không ngại có thể cho tôi chén nước chứ?” Khách khí lại lấy lòng hỏi một câu, hoàn toàn không còn bộ dạng máu chảy đầm đìa cùng chật vật ban nãy.
Tiễn Diệp không nói gì, cũng nhìn không ra là có cao hứng hay không, xoay người đi xuống lầu, không đầy một phút đồng hồ lại đi lên, trong tay cầm theo một bình nước. Vung tay lên, ném cho nam nhân.
Nam nhân rất thuần thục mà tiếp được, dùng cánh tay ít băng vải hơn kia. Tháo nắp ngửa đầu tu, vừa uống vừa nói thầm: “Bảo anh mang nước anh thực sự mang nước cho tôi ah! Tôi càng muốn uống bia hơn a — ”
Tiễn Diệp đẩy đẩy kính mắt, miễn cưỡng nhìn y một cái, nói là nói như vậy, nam nhân vẫn trong vài giây thì đã đem chai nước uống hết hai phần ba.
“Hà ~! Thật sảng khoái! Cảm giác đói bụng thật không dễ chịu gì!” Uống đủ rồi, nam nhân thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, thỏa mãn mà cười cười, “Không nghĩ tới mấy cái bánh ngòn ngọt cho trẻ con ăn cũng thật ngon a!” Nói xong nhìn Tiễn Diệp, có điểm xấu xa mà cười cười, “So với bánh mì của anh thì ngon hơn!”
Tiễn Diệp coi như không nghe thấy, nhếch miệng hỏi: “Ăn no rồi chứ?”
“Ừ!” Gật đầu, lại nhìn vết thương trên người một chút, nói: “Nói đi cũng phải nói lại kỹ thuật băng bó của anh thật tốt a!”
“Như vậy cậu có thể ly khai rồi đấy.” Ngữ khí mệnh lệnh trực tiếp, ngay cả nghi vấn cũng không có. Đương nhiên, đối với Tiễn Diệp mà nói, không cần phải khách khí đối với một người xông vào nhà hắn.
Tựa hồ biết hắn là người như vậy, nam nhân không có một tia kinh ngạc hay tức giận, hay là phải nói mình là được người kia cứu, vốn y sẽ không có tư cách tức giận mà! Tuy rằng y cũng không phải là tội phạm đột nhập cướp bóc, chẳng qua —
“Có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Nghĩ rằng không cho y hỏi y sẽ không đi, Tiễn Diệp gật đầu một cái. Một hộp bánh quy đã bị ăn, cùng lắm trả lời thêm mấy vấn đề cũng không hề gì.
“Vì sao lại cứu tôi?” Câu hỏi có chút cũ nhưng cũng là điều người ta muốn biết nhất.
“Chỉ là không muốn cậu tiếp tục làm bẩn sàn nhà của tôi.” Tiễn Diệp nghiêm trang nói, biểu tình cũng không có sơ hở.
Nam nhân sờ sờ mặt, có chút thất vọng mà nói: “Tôi chưa bao giờ biết tính mạng của bản thân so ra còn kém quan trọng hơn sự sạch sẽ của sàn nhà.” Lại hỏi: “Anh không sợ tôi?”
Tiễn Diệp nhìn y một cái, nguyên lai y cũng biết là sẽ có người sợ hãi. Nửa đêm, có một người xa lạ trốn ở trong góc phòng nhà ngươi, ăn bánh mì của ngươi, lại còn cả người đầy máu — là người thì đều sẽ sợ phải không? Chẳng qua, Tiễn Diệp không sợ.
Hắn không có gì phải sợ, cũng không có gì với hắn mà nói là đáng sợ hết.
Khẽ đẩy kính, hắn hỏi lại: “Cậu muốn làm chuyện gì khiến tôi phải sợ sao?”
Dường như là cái gì cũng đều bị xem thấu, nam nhân cười cười, vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt, “Anh thật là lạnh lùng a! Khiến tôi có loại cảm giác không chân thực –”
“Tôi hiện tại phải thét lên chói tai thì mới có thể cho cậu cảm giác chân thực sao?” Tiễn Diệp mỉm cười, vẻ mặt như thể muốn nói cho nam nhân nếu y trả lời là phải thì hắn có lẽ thực sự sẽ hét lên.
“Quên đi! Hơn nửa đêm tôi cũng không muốn làm cho người ta nghĩ đã phát sinh án mạng!” Nam nhân giơ một tay lên ra hiệu, tay kia lại cầm một chiếc bánh quy.
Tiễn Diệp ở trong lòng cười một tiếng, hình dạng ban đầu của nam nhân không phải là phát sinh án mạng sao?
“Anh là ông chủ ở đây?” Nam nhân đột nhiên hỏi.
“Cậu còn muốn hỏi bao nhiêu câu nữa?” Tiễn Diệp hỏi lại, đi tới mở cửa sổ ra, mặc dù y phục dính máu đã bị vứt đi rồi nhưng trong phòng lại vẫn có mùi máu, chỉ có bản thân hắn mới ngửi thấy được. Quay người lại, nam nhân vậy mà đã đứng ở phía sau Tiễn Diệp, Tiễn Diệp nhíu nhíu mày, ngẩng đầu.
Nam nhân cười đến mức quỷ dị, thậm chí có thể nói là hơi — có ý nghĩ bất hảo. Y khẽ cúi đầu, hai tay để trên bệ cửa sổ đem Tiễn Diệp giam lại giữa mình và bức tường, tư thế đùa giỡn tiêu chuẩn.
“Anh, thực sự không sợ tôi là người xấu?” Nam nhân cố ý đè thấp thanh âm, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Người xấu? Danh từ rất mới mẻ a!
“Cái dạng người xấu gì?”
“Là –” Nam nhân tựa hồ do dự một chút, sau đó mang theo ý cười mà nhẹ nhàng nói: “Loại người xấu sẽ làm chuyện xấu với anh!”
Nhịn đi cảm giác muốn cười, Tiễn Diệp nhếch nhếch khóe miệng, làm ra một động tác khiến cho nam nhân cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hắn cúi đầu, vươn một tay ra bắt đầu chậm rãi vuốt ve từ thắt lưng nam nhân, da thịt nửa kín nửa hở dưới lớp vải vóc màu trắng, gần như động tác thăm dò cùng âu yếm trong lúc đó, trong nháy mắt kia, hắn cảm giác được thân thể đối phương cứng ngắc.
Không tiếng động mà cười, ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi chuyển động về phía trước, đầu ngón tay giống như lướt qua mặt nước, chậm rãi đi tới ngực đối phương, tại chỗ không quấn băng gạc, dừng lại.
Có thể cảm giác được trái tim nảy lên.
“Anh –” Trong thanh âm của nam nhân mang theo nghi hoặc.
Tiễn Diệp chậm rãi ngẩng đầu, dùng ngón trỏ chọt chọt ngực nam nhân, có điểm xấu xa mà cười: “Trước khi cậu làm chuyện xấu, tôi nghĩ trước tiên phải nói một câu, cậu ở nơi này có khả năng bị xuất huyết bên trong, vẫn là nhanh lên một chút đi bệnh viện thì tốt hơn.” Nói xong câu cuối cùng, khóe mắt Tiễn Diệp đều cong lên.
Không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý không, Tiễn Diệp vừa nói xong thì nam nhân cảm thấy có điểm huyết khí dâng cao. Về phần rốt cục là muốn hướng nơi nào tuôn trào, chính y cũng cảm thấy không rõ ràng lắm.
“Chết tiệt!” Đây là trúng bùa sao? Nam nhân cau mày, thấp giọng mắng một câu.
Rốt cục, Tiễn Diệp cười ra tiếng, dẫn theo vị đạo đắc ý, đồng thời cũng mang theo một tia khinh thường, bởi vì cơ bản mà nói, hắn biết nam nhân hiện tại cái dạng này đừng nói đến làm chuyện bất hảo gì, không thổ huyết bỏ mạng đã là tốt rồi. Càng nghĩ càng buồn cười, đại khái là đã lâu rồi không gặp chuyện buồn cười đến vậy, hắn đưa tay tháo kính xuống lau khóe mắt một chút sau đó đeo kính lại, dùng ngón giữa cùng ngón trỏ đẩy một chút, khóe miệng vẫn mỉm cười nhàn nhạt.
Động tác quen thuộc, nhưng khiến cho nam nhân trước mặt sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt cười trông giống như hồ ly vậy, hai mắt đằng sau cặp kính kia nhìn qua cũng không có lãnh đạm như trước.
Đây là ân nhân cứu mạng của y sao?
“Anh vẫn một mình sao?” Nam nhân mở miệng thì hỏi những lời này, sau đó ngay cả bản thân y đều thấy có điểm không thể hiểu nổi.
Tiễn Diệp hai tay khoanh trước ngực, buồn cười hỏi: “Thế nào? Muốn báo đáp tôi? Hay nghĩ rằng tôi ở một mình thì có thể tương đối dễ dàng hạ thủ?”
Nam nhân thở dài, không biết lúc này phải nói gì cho tốt, phát hiện băng trên tay mình đã bị tuột ra, thế là giống như tìm được lối thoát, giơ tay lên quay về phía Tiễn Diệp, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Có thể giúp tôi băng bó lại một chút không?”
Tiễn Diệp nhìn y một cái, vươn hai tay ra, đột nhiên một tay bị mạnh mẽ bắt lấy, ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giống như xem kịch vui của nam nhân.
Cổ tay bị nắm chặt, tuy rằng không đau nhưng cũng vô pháp giãy dụa. Tiễn Diệp suy nghĩ một chút, dùng bàn tay còn tự do cầm lấy chỗ băng bị tuột ra, sau đó chậm rãi cúi đầu, hé miệng nhẹ nhàng cắn xuống, động tác này, nhìn qua có điểm nguy hiểm, nam nhân cảm giác được, nhưng không động đậy, vài giây sau, thời gian dường như ngừng lại, ngay sau đó, chính là một trận đau nhức!
Tiễn Diệp miệng cùng tay đều đồng thời dùng sức, hung hăng lôi kéo, nới lỏng rồi lại một lần nữa cắn chặt, chẳng qua khí lực có thể nói là không phải chuyện đùa.
“Ah~!” Kêu lên một tiếng đau đớn, nam nhân đem tiếng kêu nuốt vào trong bụng, song song cũng buông lỏng tay Tiễn Diệp ra, hoàn toàn là theo bản năng.
Tiễn Diệp nhả ra, khẽ liếm liếm môi, trên mặt biểu tình tự đắc giống như là vừa hút máu nam nhân.
“Anh thật là –” Đau đến nỗi mồ hôi lạnh đều chảy xuống, mở miệng giọng cũng khàn khàn, y không biết người đàn ông này lại có khí lực lớn như vậy, rõ ràng là thiếu chút nữa đem tay y cắn đứt, cảm giác miệng vết thương hé ra, máu thịt lẫn vào một chỗ.
Tiễn Diệp không nhanh không chậm mà đem băng gạc bao lại một lần nữa.
Nam nhân cử động cánh tay, băng bó rất tốt. Chỉ là —
“Kỹ thuật của anh thật tốt! Có thể nói một câu, không ngại nói cho tôi biết tên của anh chứ!” Y thật lòng muốn báo đáp Tiễn Diệp, hoặc là cứ như vậy không biết gì mà rời đi.
Đột nhiên cảm thấy rất lạnh, Tiễn Diệp xoay người chậm rãi đóng cửa rồi lại quay lại, dường như đã trải qua thời gian một thế kỉ, nam nhân nhìn hắn, vẫn đang chờ đáp án.
Bốn phía an tĩnh, đầu tiên là một tiếng than nhẹ, sau đó một thanh âm trầm ổn vang lên —
“Tiễn Diệp.”
“Anh thực sự không sợ tôi làm chuyện bất hảo gì với anh?” Nam nhân một chân đã bước ra khỏi cửa, nửa đường lại quay đầu lại hỏi người phía sau.
Tiễn Diệp tựa lưng vào quầy hàng, có chút không cho là đúng mà cười cười, nói: “Không phải nam nhân nào cũng có thể ra tay với người cùng giới.” Thời đại đồng tính luyến như cỏ dại lan tràn sao, tựa hồ còn chưa tới chứ?
Nam nhân cười cười, “Vạn nhất tôi là một trong số lượng không nhiều những người có thể ra tay với người cùng giới thì sao?”
Tiễn Diệp không nói gì. Lẳng lặng nhìn y một hồi nói: “Nhưng tôi thì không phải.”
Nam nhân thiêu mi một chút, lại nhún vai, nhìn không ra là có thỏa mãn với đáp án này không, quay đầu phẩy tay với Tiễn Diệp, biến mất trong bóng đêm.
Trước khi đi, y nói ra tên của mình. Nhưng Tiễn Diệp không nghe thấy, hoặc có thể nói là căn bản không nhớ.
Bốn phía vắng vẻ, vẫn tràn ngập mùi máu.
Có chút uể oải, Tiễn Diệp hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, bốn phía có phần tăm tối, cũng không thấy rõ rốt cục là mấy giờ rồi. Dù sao, không lâu nữa trời cũng sẽ sáng không phải sao?
Nhìn mặt đất đầy máu, Tiễn Diệp thở dài, nghĩ thầm sáng mai trước khi mở hàng có thể đem… máu này dọn dẹp sạch sẽ hay không, nếu không thì sáng mai nhà hắn không phải sẽ trở thành hiện trường sát nhân đấy chứ?
Lúc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lau nhà thì thấy có một mẩu đầu thuốc lá, Tiễn Diệp cầm lấy tàn thuốc có vết máu, giờ lên trước mắt nhìn một chút, phần cuối của điếu thuốc, mơ hồ có thể thấy dấu răng nhàn nhạt. (Anh Cận có thói quen giống Liệt ca nha, hay mấy anh công của chị Hân đều thế nhỉ =.=).
Một loại cảm giác kỳ quái bắt đầu trỗi dậy, một lúc lâu, Tiễn Diệp gắng sức niết mẩu đầu lọc ở trong tay một cách — hung hăng.
“Tiểu Diệp –”
Ngữ điệu ôn nhu lại quen thuộc khiến Tiễn Diệp sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu, thấy bên ngoài quầy hàng là ba cô bé mặc đồng phục nữ sinh cao trung, là khách quen của cửa hàng hắn.
“Tiểu Diệp, anh đang suy nghĩ cái gì a?” Một nữ sinh trong số đó hỏi, hai người khác cũng đang theo dõi hắn đợi đáp án.
Tiễn Diệp cười cười, hắn lại thất thần, trên thực tế có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ mình vừa suy nghĩ cái gì?
“Không có gì, đêm qua ngủ không ngon –” mà thật ra là hầu như không ngủ? Lúc đang giải thích cho có lệ như vậy, hắn tiếp tục công việc trên tay, mang bánh mì cất vào túi giấy rồi chuyển ra ngoài.
“Anh ngay cả quầng thâm cũng có rồi đấy!” Cô bé hỏi hắn vấn đề này tựa hồ rất lo lắng.
Tiễn Diệp cười cười cúi đầu, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nghĩ thầm đeo kính mắt cũng không che được, lẽ nào hắn phải đeo kính râm sao?
“Tôi –”
“Buổi tối anh ngủ một mình sao?”
Hả, đột nhiên xen vào vấn đề cắt đứt điều Tiễn Diệp muốn nói, đồng thời thành công khiến hắn kinh ngạc mà hơi mở mở miệng.
Cái gì gọi là — buổi tối ngủ một mình?
Cùng lúc đó, một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu hắn, Tiễn Diệp cười đến có chút cứng nhắc, hỏi “Em vừa nói cái gì?”
Ba nữ sinh bắt đầu cười cười ở mức độ khác nhau, nhưng hết thảy tóm lại đều là: cười âm hiểm!
“Chỉ tùy tiện hỏi thôi, bản thân Tiểu Diệp là người hiểu rõ nhất mà!”
Hiểu rõ cái gì? Trời biết rốt cuộc là cái gì! Làm bộ không thèm để ý, tiễn diệp xoay người tiếp tục việc của mình, nhưng suy nghĩ một chút, có thể là bởi vì “Chột dạ”, nhịn không được quay người lại hỏi một câu: “Các em không có thói quen chạy bộ buổi sáng chứ?”
“Chạy bộ thì thật ra không có, nhưng mà –” vẫn tiếp tục cười âm hiểm.
Tiễn Diệp thấy có chút buồn bực.
“A?” Đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, Tiễn Diệp hỏi: “Hôm nay làm sao mà hình như thiếu một người?” Mấy nữ sinh bình thường hay tới hắn đã quen mặt, hôm nay thế nhưng thiều một người.
Hắn vừa hỏi xong, ý cười trên mặt ba nữ sinh biến mất, trở thành một loại bất đắc dĩ, một cô bé thở dài nói: “Bố mẹ Tiểu Nại ly hôn, cô ấy gần đây phải dọn nhà, dường như khá vội vàng –”
Ly hôn, Tiễn Diệp hiểu rõ chuyện này đối với con cái trong gia đình bình thường có ý nghĩa gì, học sinh trung học, lứa tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, khả dĩ có thể tự mình đối mặt sao! Hơn nữa —
Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cô ấy còn đến trường không?”
“Có!”
“Vậy –” Tiễn Diệp gói một miếng bánh ngọt đưa cho một nữ sinh, mỉm cười, “Giúp tôi đem cái này cho cô bé!”
Hưng phấn mà tiếp nhận, phảng phất hài lòng giống như là tặng cho chính mình! “Được! Biết là do Tiểu Diệp cho, cô ấy nhất định rất vui!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Thanh âm mừng rỡ của mấy cô nữ sinh khiến Tiễn Diệp có loại cảm giác, nguyên lai hắn cũng có thể làm cho người khác vui sướng, tuy rằng chỉ là nhấc tay chi lao(tiện tay).
—–
Hết
Nam thứ đã xuất hiện, oh yeah XD~
Tác giả :
Phong Dạ Hân