Chích Thị Vi Nhĩ
Chương 23
Đi vào Vĩnh Dạ cung, thu đàn hương thường ngày ta thích nhất đã được thái y viện đổi thành di thần hương. Loại hương này khiến tâm tình bình thản, thể xác và tinh thần thoải mái.
Dạ Nhi nằm nghiêng ở ghế dài phía trước cửa sổ, toàn thân màu trắng, tóc đen không buộc rũ xuống, trên người đắp một cái chăn mỏng. Hắn đang ngẩn người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ
Ta nhẹ nhàng đi đến, thấy hắn nắm Lưu Vân kiếm để ở bên sườn.
“Dạ Nhi?” Ta có chút lo lắng đem kiếm hắn cầm trong tay ra. Từ khi biết hắn nghịch thiên thụ thai, ta không cho hắn tái đem Lưu Vân kiếm đeo trên lưng, cũng không cho hắn luyện kiếm nữa. Hắn cũng không phản đối, giống bình thường mang kiếm để tại đầu giường. Lưu vân kiếm không phải một thanh kiếm thường, mà là một tuyệt thế danh kiếm. Trông thì có vẻ bình thường, nhưng nếu Lưu Vân kiếm ở trong tay người có nội lực thâm hậu, kèm theo sát ý thì kiếm khí sắc bén không gì sánh được, là một thanh bảo kiếm
“Thái y nói ngươi hiện tại không thể vọng động chân khí.”
Dạ Nhi xoay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, hướng ta khinh yếu cười nói, “Hiện tại nội lực của ta nhiều nhất còn lại tam thành, làm sao còn có khí lực vọng động chân khí.”
Hắn nói thoải mái, tâm tình ta lại trầm nặng. Ngày đó, ở trên giang hồ, hắn là minh chủ võ lâm huy phong hoán vũ, vậy mà hiện tại không chỉ võ công cao thâm còn lại có tam thành, thậm chí ngay cả khí lực cầm Lưu Vân kiếm cũng không có.
Gặp ta thần sắc trầm nặng, hắn ngược lại an ủi ta, nhẹ giọng nói, “Võ công không có, sau này luyện nữa là được.”
“Hôm nay khá hơn chút nào không?” Ta không muốn làm cho hắn khó chịu, đem Lưu Vân kiếm để sang một bên, ngồi xuống cạnh hắn, thay đổi đề tài.
“Vẫn như cũ.” Hắn thản nhiên nói, kéo ta lại gần rồi tựa vào trên người ta.
Ta sờ sờ bụng của hắn. Mới vừa chỉ qua hơn nửa tháng mà đứa nhỏ dường như lớn lên rất nhiều, bề ngoài đã có thể nhìn ra.
“Dược tính phản ứng còn lợi hại không?” Ta ôn nhu hỏi.
“Sao mỗi ngày ngươi đều hỏi một câu giống nhau vậy?”
Ta cười cười, “Thái y nói ngươi khôi phục tốt lắm, đứa nhỏ cũng thực khỏe mạnh.”
“Ngươi mỗi ngày lấy các loại dược trân quí tẩm bổ bắt ta uống, sao mà không tốt.” Hắn mỉm cười.
Ôi chao!
Cửu chuyển kim thâu thụât cơ hồ đào lấy đi tất cả năng lượng trước kia của hắn, vậy mà cũng có thể dễ dàng lấy trở về. Cho dù ta lấy thuốc bổ thiên hạ trân quý nhất bồi bổ cho hắn, cũng phải hơn một năm rưỡi chưa chắc đủ. Huống chi hiện tại, thân mình hắn khác với bình thường, thuốc bổ nhiều sẽ làm thai nhi quá lớn, đến lúc đó bất lợi sinh sản. Thuốc bổ có khi lại không bổ.
“Ta thật cảm thấy được mấy thứ này đều dùng cho đứa nhỏ, ngươi xem, mới vài ngày, hắn thật trưởng thành.” Ta mềm nhẹ vỗ vỗ bụng của hắn.
“Ân, ” hắn đem tay của ta ấn trên bụng, “Mấy ngày nay hắn đều động đậy…”
“A?” Ta có chút kinh dị.
“Ngươi ngạc nhiên cái gì. Bình thường phụ nhân mang thai đến tháng thứ tư, thứ năm thai nhi đều đã động, huống chi là con của ngươi.” Hắn liếc mắt ta một cái, nhẹ giọng hừ nói.
“Cái gì mà con ta! Là con của chúng ta!” Ta ôn nhu nói hắn. Ta hiện tại chỉ quan tâm thân thể Dạ Nhi, không chú ý đên động tĩnh của đứa nhỏ.
Hắn không nói gì, chỉ dựa đầu vào vai ta, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giờ Ngọ, ánh nắng chiếu xuyên qua lụa mỏng bên cửa sổ, ấm áp tiến vào bên trong, trút xuống trên người chúng ta.
Ta nhìn hắn vẫn mặt tái như cũ, cúi đầu đem hai gò má nhẹ nhàng để đến hắn trên trán, cảm giác được lạnh lẽo, ta hận không thể đem độ ấm của mình mà chia cho hắn.
Ta cứ như vậy lẳng lặng bên hắn, cũng không biết trải qua bao lâu. Đột nhiên tay ta đặt ở trên bụng Dạ Nhi chấn động nhưng cảm giác quá nhỏ, ta lại hoảng sợ, ngơ ngác nhìn bụng của hắn.
Dạ Nhi nhíu mày, ở trong lòng ta giật mình
Khiếp sợ trong lòng ta còn chưa biến mất, nhưng thấy thần sắc của hắn, biết hắn lại không thoải mái, ta vội nhẹ giọng nói, “Ta đưa ngươi về giường nghỉ ngơi.”
Hắn thở hổn hển, cưỡng chế tim đập nhanh khiến hắn khó chịu cùng nỗi bất an đang xao động trong cơ thể, hơi hơi gật đầu.
Ta ôm Dạ Nhi trở về trên giường, cẩn thận đắp chăn, nắm tay hắn đến khi hắn mơ màng đi vào giấc ngủ.
Xem ra chuyện Phong Cực tạm thời không nói cho hắn thì tốt hơn, xử trí thỏa đáng hết rồi nói sau.
Hơn nửa tháng này Phong Cực vẫn bị ta nhốt ở thiên lao, ta cũng không đi thẩm vấn hắn. Ta phân phó Phúc Khí, mỗi ngày cách một ngày đều đặn cho hắn mấy chục roi. Ta biết với võ công của Phong Cực, mấy chục roi không thấm vào đâu, nhưng cứ cách một ngày đánh một lần, đợi thương thế hắn hơi hơi tốt lên lại tái đánh làm cho thương thế của hắn càng thảm hại, không chỉ tiêu hao nội lực của hắn, còn làm cho hắn dần dần thương tích đầy mình, thương thế càng khó khôi phục. Ta còn chưa nghĩ xử trí hắn ra sao cho thỏa đáng, trừng phạt chừng đó chưa thể tính với đau đớn Dạ Nhi đã phải chịu.
Hôm nay Phúc Khí theo thường lệ đến thiên lao thẩm vấn hắn rồi trở về báo cáo với ta.
Ta nắm trong tay thư mật của Nguyệt Ẩn, lạnh giọng hỏi, “Hôm nay hắn nói gì?”
“Vẫn giốngg trước kia, hắn hỏi thân mình Chiêu Dương Hầu có hảo không. Nô tài theo lời Hoàng Thượng phân phó, cái gì cũng không nói cho hắn biết.”
“Hảo.”
“Hoàng Thượng, Phong Cực kia coi như thân thể cường tráng, ngay cả chín lần dụng hình cũng không vận hành chân khí, chỉ chịu đựng.”
“Ngươi làm sao biết hắn không vận chân khí?”
Phúc Khí cười nói, “Hoàng Thượng, ngài không phải người luyện võ tự nhiên không biết, người luyện võ liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay. Hắn bị đánh đến da tróc thịt bong, tuy bộ dáng so với người bình thường cường hơn một chút.”
“Hừ!” Ta cười lạnh một tiếng, “Trẫm cũng không phải là dùng cái gì khổ hình, so với quan lại ở bộ hình còn không bằng mà. Quất có mấy roi, đối với hắn chỉ như là luyện tập, cho dù không vận chân khí, cũng chẳng đáng để tính toán.”
Phúc Khí gặp ta hờn giận, không nói gì nữa.
Lúc này, ta xem Dạ Nhi đang ở trên giường mệt mỏi ngủ say. Ta nghĩ đến cảm giác có một tiểu sinh mệnh trong bụng Dạ Nhi vừa động đậy, tâm tình liền phức tạp.
Phong Cực này, cho dù băm hắn thành thịt vụn cũng khó tiêu mối hận trong lòng trẫm.
Dạ Nhi nằm nghiêng ở ghế dài phía trước cửa sổ, toàn thân màu trắng, tóc đen không buộc rũ xuống, trên người đắp một cái chăn mỏng. Hắn đang ngẩn người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ
Ta nhẹ nhàng đi đến, thấy hắn nắm Lưu Vân kiếm để ở bên sườn.
“Dạ Nhi?” Ta có chút lo lắng đem kiếm hắn cầm trong tay ra. Từ khi biết hắn nghịch thiên thụ thai, ta không cho hắn tái đem Lưu Vân kiếm đeo trên lưng, cũng không cho hắn luyện kiếm nữa. Hắn cũng không phản đối, giống bình thường mang kiếm để tại đầu giường. Lưu vân kiếm không phải một thanh kiếm thường, mà là một tuyệt thế danh kiếm. Trông thì có vẻ bình thường, nhưng nếu Lưu Vân kiếm ở trong tay người có nội lực thâm hậu, kèm theo sát ý thì kiếm khí sắc bén không gì sánh được, là một thanh bảo kiếm
“Thái y nói ngươi hiện tại không thể vọng động chân khí.”
Dạ Nhi xoay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, hướng ta khinh yếu cười nói, “Hiện tại nội lực của ta nhiều nhất còn lại tam thành, làm sao còn có khí lực vọng động chân khí.”
Hắn nói thoải mái, tâm tình ta lại trầm nặng. Ngày đó, ở trên giang hồ, hắn là minh chủ võ lâm huy phong hoán vũ, vậy mà hiện tại không chỉ võ công cao thâm còn lại có tam thành, thậm chí ngay cả khí lực cầm Lưu Vân kiếm cũng không có.
Gặp ta thần sắc trầm nặng, hắn ngược lại an ủi ta, nhẹ giọng nói, “Võ công không có, sau này luyện nữa là được.”
“Hôm nay khá hơn chút nào không?” Ta không muốn làm cho hắn khó chịu, đem Lưu Vân kiếm để sang một bên, ngồi xuống cạnh hắn, thay đổi đề tài.
“Vẫn như cũ.” Hắn thản nhiên nói, kéo ta lại gần rồi tựa vào trên người ta.
Ta sờ sờ bụng của hắn. Mới vừa chỉ qua hơn nửa tháng mà đứa nhỏ dường như lớn lên rất nhiều, bề ngoài đã có thể nhìn ra.
“Dược tính phản ứng còn lợi hại không?” Ta ôn nhu hỏi.
“Sao mỗi ngày ngươi đều hỏi một câu giống nhau vậy?”
Ta cười cười, “Thái y nói ngươi khôi phục tốt lắm, đứa nhỏ cũng thực khỏe mạnh.”
“Ngươi mỗi ngày lấy các loại dược trân quí tẩm bổ bắt ta uống, sao mà không tốt.” Hắn mỉm cười.
Ôi chao!
Cửu chuyển kim thâu thụât cơ hồ đào lấy đi tất cả năng lượng trước kia của hắn, vậy mà cũng có thể dễ dàng lấy trở về. Cho dù ta lấy thuốc bổ thiên hạ trân quý nhất bồi bổ cho hắn, cũng phải hơn một năm rưỡi chưa chắc đủ. Huống chi hiện tại, thân mình hắn khác với bình thường, thuốc bổ nhiều sẽ làm thai nhi quá lớn, đến lúc đó bất lợi sinh sản. Thuốc bổ có khi lại không bổ.
“Ta thật cảm thấy được mấy thứ này đều dùng cho đứa nhỏ, ngươi xem, mới vài ngày, hắn thật trưởng thành.” Ta mềm nhẹ vỗ vỗ bụng của hắn.
“Ân, ” hắn đem tay của ta ấn trên bụng, “Mấy ngày nay hắn đều động đậy…”
“A?” Ta có chút kinh dị.
“Ngươi ngạc nhiên cái gì. Bình thường phụ nhân mang thai đến tháng thứ tư, thứ năm thai nhi đều đã động, huống chi là con của ngươi.” Hắn liếc mắt ta một cái, nhẹ giọng hừ nói.
“Cái gì mà con ta! Là con của chúng ta!” Ta ôn nhu nói hắn. Ta hiện tại chỉ quan tâm thân thể Dạ Nhi, không chú ý đên động tĩnh của đứa nhỏ.
Hắn không nói gì, chỉ dựa đầu vào vai ta, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giờ Ngọ, ánh nắng chiếu xuyên qua lụa mỏng bên cửa sổ, ấm áp tiến vào bên trong, trút xuống trên người chúng ta.
Ta nhìn hắn vẫn mặt tái như cũ, cúi đầu đem hai gò má nhẹ nhàng để đến hắn trên trán, cảm giác được lạnh lẽo, ta hận không thể đem độ ấm của mình mà chia cho hắn.
Ta cứ như vậy lẳng lặng bên hắn, cũng không biết trải qua bao lâu. Đột nhiên tay ta đặt ở trên bụng Dạ Nhi chấn động nhưng cảm giác quá nhỏ, ta lại hoảng sợ, ngơ ngác nhìn bụng của hắn.
Dạ Nhi nhíu mày, ở trong lòng ta giật mình
Khiếp sợ trong lòng ta còn chưa biến mất, nhưng thấy thần sắc của hắn, biết hắn lại không thoải mái, ta vội nhẹ giọng nói, “Ta đưa ngươi về giường nghỉ ngơi.”
Hắn thở hổn hển, cưỡng chế tim đập nhanh khiến hắn khó chịu cùng nỗi bất an đang xao động trong cơ thể, hơi hơi gật đầu.
Ta ôm Dạ Nhi trở về trên giường, cẩn thận đắp chăn, nắm tay hắn đến khi hắn mơ màng đi vào giấc ngủ.
Xem ra chuyện Phong Cực tạm thời không nói cho hắn thì tốt hơn, xử trí thỏa đáng hết rồi nói sau.
Hơn nửa tháng này Phong Cực vẫn bị ta nhốt ở thiên lao, ta cũng không đi thẩm vấn hắn. Ta phân phó Phúc Khí, mỗi ngày cách một ngày đều đặn cho hắn mấy chục roi. Ta biết với võ công của Phong Cực, mấy chục roi không thấm vào đâu, nhưng cứ cách một ngày đánh một lần, đợi thương thế hắn hơi hơi tốt lên lại tái đánh làm cho thương thế của hắn càng thảm hại, không chỉ tiêu hao nội lực của hắn, còn làm cho hắn dần dần thương tích đầy mình, thương thế càng khó khôi phục. Ta còn chưa nghĩ xử trí hắn ra sao cho thỏa đáng, trừng phạt chừng đó chưa thể tính với đau đớn Dạ Nhi đã phải chịu.
Hôm nay Phúc Khí theo thường lệ đến thiên lao thẩm vấn hắn rồi trở về báo cáo với ta.
Ta nắm trong tay thư mật của Nguyệt Ẩn, lạnh giọng hỏi, “Hôm nay hắn nói gì?”
“Vẫn giốngg trước kia, hắn hỏi thân mình Chiêu Dương Hầu có hảo không. Nô tài theo lời Hoàng Thượng phân phó, cái gì cũng không nói cho hắn biết.”
“Hảo.”
“Hoàng Thượng, Phong Cực kia coi như thân thể cường tráng, ngay cả chín lần dụng hình cũng không vận hành chân khí, chỉ chịu đựng.”
“Ngươi làm sao biết hắn không vận chân khí?”
Phúc Khí cười nói, “Hoàng Thượng, ngài không phải người luyện võ tự nhiên không biết, người luyện võ liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay. Hắn bị đánh đến da tróc thịt bong, tuy bộ dáng so với người bình thường cường hơn một chút.”
“Hừ!” Ta cười lạnh một tiếng, “Trẫm cũng không phải là dùng cái gì khổ hình, so với quan lại ở bộ hình còn không bằng mà. Quất có mấy roi, đối với hắn chỉ như là luyện tập, cho dù không vận chân khí, cũng chẳng đáng để tính toán.”
Phúc Khí gặp ta hờn giận, không nói gì nữa.
Lúc này, ta xem Dạ Nhi đang ở trên giường mệt mỏi ngủ say. Ta nghĩ đến cảm giác có một tiểu sinh mệnh trong bụng Dạ Nhi vừa động đậy, tâm tình liền phức tạp.
Phong Cực này, cho dù băm hắn thành thịt vụn cũng khó tiêu mối hận trong lòng trẫm.
Tác giả :
Thập Thế