Chích Thị Nhất Tràng Du Hí
Chương 8
Chu Sĩ Tranh đưa ra đề nghị như vậy, Lí Cẩn cũng không thể nào đoán trước được. Cậu cũng không nghĩ Chu Sĩ Tranh có thói quen nằm dưới, cũng không cảm nhận được đối phương sẽ thích cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm khi bị tiến vào; sau đó chuyện xảy ra cũng chứng minh suy nghĩ của cậu, Chu Sĩ Tranh rõ ràng không thể thích ứng được cảm giác bị tiến vào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng dù vậy lại vẫn muốn cậu tiếp tục làm.
Mới đầu Lí Cẩn vẫn rất kiên nhẫn, nhưng về sau, không biết vì cài gì, dần dần cậu liền không thể khống chế được.
Đại khái là vì vẻ mặt của Chu Sĩ Tranh đã hoàn toàn cuốn hút lấy cậu đi, trong nháy mắt, Lí Cẩn hoàn toàn quên mất đây là công việc, còn Chu Sĩ Tranh là kim chủ, hoàn toàn dựa theo phương thức mình thích mà tiến hành, thế là chiếm được hậu quả gì cậu có thể tưởng tượng, cậu đã quên đi việc cần phải làm Chu Sĩ Tranh cảm thấy vui sướng, đối phương căn bản hoàn toàn không đạt được khoái cảm.
Chính mình quả thực rất thất trách.
Cậu luôn tự xưng là chuyên nghiệp, lại không ngờ bởi vì nhất thời không thể khống chế mà gây ra kết quả như vậy. Lúc Chu Sĩ Tranh mê man nằm trên sô pha, cậu đã tự kiểm điểm mình; có lẽ vì chính mình và đối phương ở chung một chỗ, lại biết đối phương đại khái có hảo cảm với mình, làm cậu thả lỏng quá mức nên mới làm hỏng công việc.
Vì thế, cậu suy nghĩ, cảm thấy chính mình nên làm gì đó, cứu vãn lại thất trách lúc trưa.
Lí Cẩn ngậm lấy tính khí đối phương, dùng hết khả năng ngậm đến nơi sâu nhất, dùng đầu lưỡi không ngừng ma xát bộ yếu ớt vô cùng mẫn cảm lại đang đứng thẳng kia; đối tượng được cậu hầu hạ phát ra một tiếng thở dốc, ngón tay cũng bất giác túm lấy tóc cậu, cũng không biết là muốn đẩy cậu ra hay muốn để cậu nuốt vào càng sâu hơn.
Trong miệng truyền ra một ít mùi vị thản nhiên, Lí Cẩn cũng không để ý, ngược lại càng đưa đầu lưỡi cọ xát phần đỉnh vài cái, cơ hồ cùng lúc đó, nơi đó lại càng tràn ra nhiều dịch lỏng hơn.
Lí Cẩn nhả thứ to lớn kia ra, dùng đầu lưỡi liếm láp, tay kia thì quệt thuốc mỡ, tiếp tục dò xét tiến vào bên trong cơ thể Chu Sĩ Tranh, thậm chí có lúc vô ý chuyển động, ý đồ gây ra càng nhiều cảm giác cho đối phương hơn.
“Lí Cẩn………” Hô hấp Chu Sĩ Tranh ngày càng dồn dập.
Hai từ này gắng gượng bật ra từ hai khớp hàm.
“Ân?” Cậu tùy ý lên tiếng.
“Đủ rồi, dừng lại.”
“Em sẽ cho anh thoải mái.” Hỏi một đằng cậu trả lời môt nẻo.
“Em…….”
Lí Cẩn đứng dậy, rút ra ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể đối phương ra, Chu Sĩ Tranh để lộ gương mặt có chút hoang mang, nhưng mà, trong nháy mắt tiếp theo, Lí Cẩn rút ra một cái cà vạt che mắt đối phương lại.
“Không cần sợ.” Phát hiện đối phương hơi cứng đờ, cậu vội vàng nói.
“Tôi không có.” Nói tới đây, giọng điệu của Chu Sĩ Tranh đã có chút bất đắc dĩ.
Nhận ra đối phương lại một lần nữa thỏa hiệp với mình, Lí Cẩn kìm không được nhếch khóe môi. Lúc đầu gặp mặt, cậu nghĩ Chu Sĩ Tranh là một người tính tình lạnh nhạt, nhưng không ngờ đối phương lúc trên giường kỳ thực rất nhiệt tình, nhưng mà không kinh thân bách chiến như cậu tưởng tượng, thậm chí còn vì một vài cử chỉ mờ ám của cậu mà có chút mất tự nhiên…….
Tuy rằng có nhiều điểm khác biệt khi mới gặp nhau, nhưng có lẽ bởi vì đối phương có hảo cảm với cậu nên cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp; rõ ràng Chu Sĩ Tranh nhìn thế nào cũng không giống một người dễ dàng chịu thỏa hiệp, tính tình này nếu tỉ mỉ quan sát trong sinh hoạt cũng có thể nhìn ra.
Có lẽ, người này so với trong tưởng tượng của cậu còn thú vị hơn.
Thuận lợi bịt chắt hai mắt đối phương xong, Lí Cẩn tiếp tục chuyện tình dang dở lúc nãy, hôn lên môi đối phương, môi lưỡi giao hòa cùng một chỗ có thể cảm nhận được Chu Sĩ Tranh đã hơi thả lỏng một chút, nụ hôn của cậu cũng dần dần trượt xuống, trở lại nơi mới nãy mình vừa ngậm vào thật sâu, một lần nữa bắt đầu ngậm lấy chầm chậm mút vào liếm láp.
Tay kia cũng không chút nhàn rỗi, thuận theo lớp thuốc mỡ lúc nãy, một lần nữa để ngón tay tiến vào cơ thể đối phương, ma sát thật nhẹ, một lúc sau, không biết đụng phải nơi nào, Chu Sĩ Tranh đột nhiên hơi hé môi, tựa hồ có chút khác thường.
Bởi vì đôi mắt đối phương bị che khuất, Lí Cẩn không thể thấy được nhiều cảm xúc, bất quá loại phản ứng này xem ra cũng không giống như đang khó chịu.
Cậu hơi mỉm cười một chút, thử xoa nhẹ vài cái ở nơi vừa chạm vào khi nãy, cơ đùi Chu Sĩ Tranh thoáng chốc căng cứng, trong miệng cũng phát ra tiếng thở dốc bất đồng ngày thường.
Nhìn tính khí vẫn còn rất cứng rắn, Lí Cẩn dứt khoát hé miệng, cúi thân mình càng thấp hơn, ngậm lấy hai túi da căng tròn bên dưới tính khí, dùng sức mút vào, Chu Sĩ Tranh rõ ràng không có sức chống cự lại hành vi này, chỉ khẽ hút một chút đã làm đỉnh đầu tính khí anh hoàn toàn ướt đẫm.
“Nơi này đã ướt sũng cả rồi…..” Cậu dùng đầu ngón tay khều nhẹ lổ nhỏ mẫn cảm, giống như đang giễu cợt.
Chu Sĩ Tranh cắn răng, cái gì cũng không nói, nhưng Lí Cẩn rất nhanh phát hiện ra hai lỗ tai của đối phương đã hơi ửng đỏ, cũng không biết là thẹn thùng hay xấu hổ tạo thành. Rõ ràng là một nam nhân ba mươi tuổi, trong những hoàn cảnh không tất yếu vẫn luôn biểu hiện xấu hổ, thật sự là…… thật là…….
Thật là cái gì?
Lí Cẩn hơi ngẩn ra một chút, phát hiện chính mình tựa hồ cũng không biết nên hình dung thế nào.
“Đừng đùa.” Chu Sĩ Tranh khàn giọng bất lực nói.
Lí Cẩn không trả lời, dùng hành động của mình đáp lại đối phương. Cậu cùi thấp đầu, ngậm lấy vật kia bắt đầu mút, ngón tay nằm trong cơ thể đối phương lại bắt đầu di chuyển, lần này, cậu không còn không nhẹ không nặng chơi đùa, ngược lại tăng thêm liếm mút cùng lực đạo ma xát.
Chu Sĩ Tranh nằm trên giường, cơ hồ đều siết chặt, chỉ còn kém ưỡn cong lưng như dây cung; Lí Cẩn chú ý tới thắt lưng đang run rẩy nhè nhẹ của đối phương, tựa hồ có chút không thể chịu nổi trước sau công kích mà vọt tới khoái cảm, vì thế lập tức nhả ra vật ướt át trong miệng, bắt đầu tập trung công kích phía sau.
Được hạ thủ lưu tình, nhưng bộ dáng Chu Sĩ Tranh vẫn vô cùng khó nhịn.
Ngón tay không ngừng va chạm vào nơi kia, thường xuyên ấn vào phần da thịt mẫn cảm nhất mà xoa nắn, nhào nặn, hai chân Chu Sĩ Tranh mở thật lớn, những lúc khoái cảm quá mức kịch liệt thì ngay cả mu bàn chân cũng kéo căng, tiếng thở dốc dần dần ồ ồ, tựa hồ đối với loại vui sướng xa lạ này không thể quen thuộc, nhưng lại chỉ có thể hoàn toàn tiếp nhận.
Chú ý phần tính khí của đối phương một lần nữa tràn ra chất lỏng trong suốt, Lí Cẩn nghĩ cũng gần tới lúc rồi, liền cúi đầu ngậm lấy nó, lực đạo trên tay cũng tăng thêm, không ngừng ma xát, bị cậu lấy lòng như vậy, cả người Chu Sĩ Tranh đều kéo căng, cơ bụng rắn chắc bắt đầu co giật, lồng ngực phập phồng, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn, ngẫu nhiên còn phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn không thể áp chế.
Trong miệng tràn ngập hương vị tinh dịch, đối phương đã tới cao trào, Lí Cẩn cũng không lập tức ngừng lại, ngược lại tiếp tục liếm sạch sẽ nơi vẫn còn đừng thẳng kia, mãi đến khi liếm sạch vệt chất lỏng cuối cùng, nhận thấy cơ thể đối phương đình chỉ run rẩy cậu mới dừng động tác lại, chậm rãi rút ngón tay ra.
Hai mắt Chu Sĩ Tranh vẫn bị che kín, nhìn không được ánh mắt anh, nhưng Lí Cẩn có thể khẳng định, đối phương hiện tại đại khái vẫn còn chìm trong dư vị khoái cảm.
Trong khoảnh khắc có lại ánh sáng, Chu Sĩ Tranh cảm thấy ngọn đèn vô cùng chói mắt. Chiếc cà vạt vốn đang bịt kín ánh mắt cuối cùng cũng được giải khai, Chu Sĩ Tranh nằm trên giường, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không xác định được những gì vừa xảy ra.
Ngón tay của Lí Cẩn trong cơ thể mình không ngừng va chạm, mà anh cũng vì vậy mà chiếm được khoái cảm. Lúc trưa rõ ràng bởi vì đối phương tiến vào mà cảm thấy vô cùng đau đớn, hiện tại lại vừa vui sướng đến run rẩy, nghĩ thế nào cũng không bình thường.
Chẳng lẽ mỗi lần mình tiến vào bên trong Lí Cẩn, đối phương cũng sẽ cảm giác được loại khoái cảm quỷ dị này sao?
Quả thực rất khó tin.
Loại khoái cảm này cùng sung sướng khi tiến vào Lí Cẩn căn bản là hai việc khác nhau, cùng là khoái cảm, nhưng anh không thể khống chế được cảm giác của chính mình; mặc dù chiếm được khoái cảm thật lớn, nhưng anh không thích cảm giác hoàn toàn mất đi khống chế.
“Thoải mái không?” Đối phương mỉm cười hỏi.
Chu Sĩ Tranh không có cách nào nói ra đáp án trái lương tâm, kiệm lời gật đầu. Nếu nói không thoải mái, đó là nói dối….. tuy rằng trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng cái anh cảm nhận đúng là khoái cảm.
Anh ngồi dậy, đến lúc này mới phát hiện phần vải dệt giữa hai chân Lí Cẩn cũng gồ lên, hiển nhiên là có phản ứng nhưng chưa được giải phóng.
“Em……..” Anh nhìn chỗ kia, có chút chần chờ.
Đối phương thuận theo ánh mắt đối phương dời xuống liền nhìn thấy, cũng không xấu hổ, cũng không có gì mất tự nhiên, ngược lại nhìn anh cười cười: “Không sao, em có thể tự giải quyết.”
Chu Sĩ Tranh nhìn nam nhân, cái gì cũng không nói.
Chỉ là trong phút trầm mặc ngắn ngủi, Lí Cẩn liền nhanh chóng hiểu được anh ngầm đồng ý, chớp chớp mắt mỉm cười: “Hoặc là, anh nguyện ý giúp em?”
Đối phương nghiêng đầu một chút, liền vươn tay tới, Chu Sĩ Tranh đã sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng không ngờ được Lí Cẩn lại bắt lấy bàn chân không bị thương của mình dùng sức kéo qua, đặt bàn chân lên khoảng giữa hai chân cậu.
Anh cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu được đối phương muốn chơi trò gì, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút mất tự nhiên.
Chu Sĩ Tranh cũng không phải chưa từng xem qua phim ảnh, chẳng qua, trong đó đều là những cậu bé đáng yêu làm loại chuyện này, dùng bàn chân trắng nõn ma xát bộ vị kia, lấy lòng nam nhân; chân của anh một chút cũng không non mịn, thậm chí còn có chút thô ráp, không ngờ Lí Cẩn cũng muốn thử chơi thử phương pháp này?
Anh không đem chân rút về, ngầm đồng ý động tác của đối phương. Lí Cẩn đại khái cũng phát hiện ra anh phối hợp, khẽ cười một chút.
Trong nháy mắt bàn chân đụng tới bộ vị kia, Chu Sĩ Tranh dừng một chút….. đây là lần đầu tiên, dùng lòng bàn chân cảm thụ tính khí người khác, cảm giác thực vi diệu, rất quái lạ, làm người ta khó mà quen được……. Lí Cẩn nắm lấy mắt cá chân anh, nhấn xuống một chút, thế là lòng bàn chân cùng tính khí cách một lớp vải dệt mỏng manh thiếp lại cùng một chỗ.
Hô hấp Lí Cẩn trở nên căng thẳng, bắt đầu dùng tính khí ma xát.
Lòng bàn chân vốn là nơi rất sợ ngứa, bị cậu lộng một hồi như vậy Chu Sĩ Tranh quả thực có điểm đứng ngồi không yên. Ngưa ngứa truyền tới, không chỉ như vậy, thậm chí còn cảm nhận được lòng bàn chân dần dần cảm nhận được cái gì đó ươn ướt……. không cần nghĩ cũng biết đó là gì, chính là rất khó tin, Lí Cẩn cư nhiên có thể theo phương thức này đạt được sung sướng.
“Sĩ Tranh…….” Đối phương trong lúc phấn khởi khàn khàn gọi tên anh.
Anh hơi nhíu mi, giương mắt nhìn về phía Lí Cẩn.
“Anh có thể…….” Đối phương ám chỉ bóp nhẹ lòng bàn chân anh.
Chu Sĩ Tranh nao nao, hiểu được bắt đầu thuận theo yêu cầu của đối phương, nhẹ nhàng giẫm bộ vị kia vài cái, nương theo động tác của anh, hô hấp của Lí Cẩn ngày càng nặng nề, hiển nhiên rất có cảm giác. Hiểu được chính mình không làm đau đối phương, Chu Sĩ Tranh tăng thêm lực đạo, cơ hồ là trượt nhẹ trên bộ vị kia.
Sắc mặt Lí Cẩn nổi lên một tia đỏ ửng, có chút thất thần ngồi chồm hổm tại chỗ, phát ra tiếng hừ nhẹ khàn khàn.
Chu Sĩ Tranh nhớ lại một ít phim ảnh mình từng xem qua, dựa theo phương thức trong đó, không ngừng dùng bàn chân ma xát tính khí đối phương, dùng sức cọ cọ một chút; Lí Cẩn tựa hồ rất thích phương thức này, vật kia lại càng trướng to hơn, trên đỉnh cũng tràn nhiều dịch hơn.
Sau một lúc lâu, Chu Sĩ Tranh tựa vào đầu giường, dùng ngón chân chạm vào phần gốc tính khí, giống như trêu chọc cố ý va chạm; tiếp xúc không nặng không nhẹ rất nhanh làm Lí Cẩn có chút khó nhịn mà đè chân anh lại, chủ động đặt tính khí vào lòng bàn chân anh, lại bắt đầu ma xát.
Không biết qua bao lâu, Lí Cẩn thở dồn dập phát ra tiếng hừ hừ, Chu Sĩ Tranh lập tức cảm nhận được lòng bàn chân mình nóng lên, còn có thứ gì đó ấm nóng dinh dính phun lên chân mình, tiếp theo thuận theo trọng lực chảy xuôi xuống, thấm ướt sàng đan.
Chu Sĩ Tranh nhìn chất lỏng trắng đục trên tay mình, vừa mới định tìm thứ gì đó lau chân sạch sẽ thì Lí Cẩn đã giữ lấy mắt cá chân anh, trước một bước rút khăn tay ra, thay anh chà lau bàn chân cùng ngón chân.
Tuy rằng lúc nãy đã tắm qua, chính là hiện tại…… cũng chỉ có thể tắm lại lần nữa.
Chờ đến khi anh tắm xong, sàng đan đã được đổi bộ mới, mà Lí Cẩn không ở trong phòng, có lẽ đã xuống phòng tắm dưới lầu đi. Chu Sĩ Tranh bước tới nằm lên giường, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở ra.
Chu Sĩ Tranh không mở mắt ra, ý thức được đối phương leo lên giường, tiếp đó nằm xuống cạnh mình, hai người cùng đắp chung một tấm chăn. Cho dù đối phương cũng không thích anh, chỉ vì hợp đồng mà nằm bên cạnh nhưng khi cảm nhận được độ ấm của đối phương, anh vẫn cảm nhận được trong lòng dấy lên một cảm giác khó nói nên lời…. có lẽ, kia có thể gọi là an tâm.
Lí Cẩn tựa hồ vẫn chưa buồn ngủ, nắm trên giường một hồi, bắt đầu bật TV, chính là chỉnh âm thanh xuống mức nhỏ nhất, tựa hồ tránh đánh thức anh. Chu Sĩ Tranh vừa định mở miệng, nói đối phương không cần để ý mình thì lập tức bị cảm xúc trên mặt truyền tới làm hoảng sợ.
Đó là một bàn tay, là tay của Lí Cẩn.
Rõ ràng đang xem TV, tay Lí Cẩn lại nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh, đầu ngón tay xẹt qua hàng mi, cái mũi, cuối cùng rời đi. Chu Sĩ Tranh khó hiểu, nhưng cũng không mở mắt ra. Vì cái gì phải chạm vào anh? Lí Cẩn rõ ràng xem anh là kim chủ mà đối đãi, đối với người đã ngủ làm ra chuyện như vậy căn bản không có ý nghĩa gì.
Hay là, sở dĩ đối phương làm như vậy, cũng không phải vì cố ý muốn lấy lòng anh, mà xuất phát từ ý muốn cá nhân. Chìm đắm trong hoảng hốt, Chu Sĩ Tranh mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng cũng không biết có hương vị gì, ngũ vị tạp trần, có vui sướng, cũng có mất mác.
Lí Cẩn…… có lẽ cũng không phải hoàn toàn không để ý tới anh. Chính là loại để ý này quả thực quá mức nhợt nhạt, cùng với không để ý tựa hồ cũng không lém bao nhiêu.
Hô hấp người bên cạnh ổn định, phảng phất như vẫn chưa buồn ngủ. Bất tri bất giác, nghe thấy tiếng TV nho nhỏ truyền tới bên tai, Chu Sĩ Tranh chậm rãi thiếp ngủ.
Theo mỗi ngày trôi qua, vết thương trên chân Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng khỏi hẳn, thuận lợi trở về trường làm việc, lại qua nửa tháng, học kỳ cuối cùng cũng chấm dứt, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu. Theo kỳ nghỉ đông, mùa tết cũng nhanh chóng ập tới.
Lễ mừng năm mới của Chu Sĩ Tranh những năm trước cũng không có gì đặc biệt, so với bình thường cũng không khác biệt lắm, dù sao anh cũng chỉ có một người, sau khi anh tốt nghiệp mẹ cũng tái giá sống định cư ở nước ngoài, bởi vì khoảng cách quá xa xôi lên mỗi năm chỉ gọi điện thoại thăm hỏi vào dịp lễ tết, kể từ đó, anh vẫn luôn sống cuộc sống độc lập, đối với ngày hội truyền thống này cũng không có hứng thú gì.
Lí Cẩn vẫn như mọi ngày chạy tới chạy lui, chăm sóc mọi thứ trong nhà rất tốt. Khi gần tới lễ tân niên, bọn họ có một cuộc đối thoại thế này.
“Em muốn về nhà mừng năm mới không?” Chu Sĩ Tranh hỏi.
Đối phương nhất thời không trả lời, chỉ trầm mặc, tựa hồ không biết nên trả lời thế nào.
“Nếu muốn thì em có thể trở về nhà một chuyến.”
“Chính là……. khế ước…….” Lí Cẩn có chút do dự.
Anh nhìn ra nét do dự trên mặt đối phương, cũng không ngoài ý muốn. So với mừng năm mới với đối tượng công việc, đối phương hẳn là muốn về nhà một chuyến hơn.
“Không sao.” Chu Sĩ Tranh nhìn Lí Cẩn, trong một lúc không biết nên hình dung tình tự đang nảy lên trong lòng thế nào, nhưng anh vẫn mạnh mẽ đè ép nó xuống, duy trì vẻ ngoài bất động thanh sắc: “Xong lễ trở về là được.”
Thế là, trước giao thừa một ngày, Lí Cẩn đón xe lửa rời đi.
Đối phương cứ như vậy ly khai………..
Nhìn bóng dáng cao gầy kia, trong lòng Chu Sĩ Tranh nổi lên một trận buồn bả.
Anh tiễn Lí Cẩn tới nhà ga xong cũng không vội về nhà, ngược lại lái xe đi mua mấy chai rượu vang cùng ít thức ăn sau đó mới trở về. Lí Cẩn không ở, căn nhà này lại đột nhiên trở nên trống rỗng, anh chưa bao giờ biết, thiếu bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, hoặc ở phòng khách xem TV, căn nhà lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy.
Cũng có thể, anh đã quen có Lí Cẩn trong cuộc sống; sau khi đối phương rời đi, tuy rằng chỉ trở về cuộc sống một mình trước kia, nhưng ngược lại anh lại không quen.
Đêm nay, Chu Sĩ Tranh uống một ít rượu, chìm đắm bên trong men say, cuối cùng cũng có thể tạm thời quên đi mọi việc, nặng nề ngủ.
Buổi sáng cách một ngày Lí Cẩn rời đi, Chu Sĩ Tranh không muốn dậy sớm.
Trên giường tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi thở của người kia, làm anh có loại ảo giác đối phương không hề rời đi, thế là sau khi thức dậy, anh lại nằm trên giường cả buổi sáng.
Tuy rằng biết đây bất quá chỉ là lừa mình dối người, bất quá Chu Sĩ Tranh cũng chỉ có thể làm như vậy để tiêu khiển giúp chính mình thoát khỏi trống rỗng. Lí cẩn trước giao thừa một ngày rời đi, đại khái khoảng một tuần sau mới trở về, trong khoảng thời gian này, anh phải sống một mình.
Chu Sĩ Tranh ngồi dậy đi rửa mặt, tùy tiện ăn chút gì đó cho bữa sáng. Bởi vì là kỳ nghỉ nên anh thật sự không có việc gì để làm, đoạn thời gian này trong quá khứ, những ngày nghỉ cơ hồ đều cùng Lí Cẩn vượt qua trên giường, đột nhiên nhàn rỗi, anh có chút nhớ lại khoảng thời gian trước kia khi sống một mình, anh thường làm gì.
Tùy tay bật TV, nhìn thấy bộ phim truyền hình Lí Cẩn thường xem, Chu Sĩ Tranh buông điều khiển. Tuy rằng không hiểu thứ này có gì hay, nhưng không biết vì sao, Lí Cẩn tựa hồ lại rất thích, thế là Chu Sĩ Tranh xem như đang tiêu phí thời gian, ngồi xem phim truyền hình,
Hôm nay chính là giao thừa, Chu Sĩ Tranh mở tủ lạnh tùy ý tìm kiếm gói bánh mì nướng trong tủ lạnh, coi như là bữa tối. Ban đêm, bên ngoài vang lên tiếng bắn pháo hoa, có vẻ rất náo nhiệt, Chu Sĩ Tranh tắt TV trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau chính là mùng một, đối với Chu Sĩ Tranh mà nói nó hoàn toàn không có gì khác biệt với bình thường.
Buổi chiều, khi Chu Sĩ Tranh đang ở trong phòng ngủ trưa, trong khi mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy có tiếng động, nhưng anh cũng không để ý, còn tưởng là âm thành từ bên ngoài truyền tới. Sau khi tỉnh lại, anh vừa xuống lầu thì thấy Lí Cẩn vốn nên ở ngoài lúc này đang bận rộn trong phòng bếp, hình như đang chuẩn bị bữa tối.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, lần đầu tiên cảm nhận chính mình có chút nói không nên lời: “Em……..”
“Em đã trở về.” Lí Cẩn cũng không quay đầu lại tiếp tục cắt đồ ăn, giọng điệu thoải mái nói: “Anh đi tắm trước đi, bữa tối còn chờ thêm chút nữa.”
Chu Sĩ Tranh kinh ngạc quay trở về phòng, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Rõ ràng mình đã nói đối phương có thể xong kì nghỉ đông hãy trở về, vì cái gì Lí Cẩn chỉ ở nhà hai ngày? Chẳng lẽ Lí Cẩn căn bản không nghĩ quay về nhà? Hay là, khi trở về bởi vì mình mới quay trở lại…………
Anh nghĩ mãi cũng không thông.
Tuy rằng trong lòng quả thật vì thế mà cảm thấy vui vẻ, nhưng quan trọng hơn việc đó, anh càng để ý tới lí do vì sao Lí Cẩn về nhà có hai ngày đã trở lại.
Bời vì trong quá khứ từng quen biết, Chu Sĩ Tranh biết rõ chuyện gia đình của đối phương, cùng với chuyện cha mẹ mình li dị hoàn toàn bất đồng, nhà Lí Cẩn thực sự là một gia đình bình thường vô cùng ấm áp, vì thế anh lại càng khó hiểu lí do Lí Cẩn đột ngột quay lại.
Nhưng mà, hết thảy cũng không phải giả, ngồi trên bàn ăn vừa ăn bữa tối nóng sốt, Chu Sĩ Tranh cuối cùng có thể khẳng định, đối phương thực sự đã quay lại. Tuy rằng vẫn ôm chặt nghi vấn về chuyện này, nhưng trước khi anh hỏi, Lí Cẩn đã tự mình nói ra.
“Cha mẹ em thừa dịp nghỉ đông đã xuất ngoại đi du lịch, vì thế khi em trở về chỉ cùng bọn họ ăn cơm tất niên, hôm sau liền quay lại.” Đối phương bình tĩnh nói.
Thì ra là thế, thừa dịp nghỉ đông đi du lịch, nhưng mà đó đúng là một cách để tiêu thời gian……. tinh quang chợt lóe lên trong đầu Chu Sĩ Tranh.
“Em thích suối nước nóng không?” Chu Sĩ Tranh hỏi.
Lí Cẩn rõ ràng bị câu hỏi bất thình lình làm có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, trả lời anh: “Thích, sao thế?”
“Thừa dịp nghỉ đông, chúng ta đi tắm suối nước nóng.” Chu Sĩ Tranh nhìn cậu.
Lí Cẩn sửng sốt một chút liền mỉm cười.
“Tốt.”
Bởi vì là năm mới, nên khách du lịch rất nhiều, Chu Sĩ Tranh phải gọi điện nhờ một người quen mới có thể đặt được phòng. Tối hôm nay, Chu Sĩ Tranh phá lệ nhiệt tình, so với bình thường còn kích động hơn nhiều, lý do thì chính anh hiểu rất rõ, cũng biết đối phương ít nhiều cũng đã nhận ra, chính là cả hai đều không để cập gì tới vấn đề này.
Cách ngày, hai người thu xếp hành lí, Chu Sĩ Tranh bắt đầu lái xe tới khách sạn suối nước nóng ở một thành phố khác.
Mới đầu Lí Cẩn vẫn rất kiên nhẫn, nhưng về sau, không biết vì cài gì, dần dần cậu liền không thể khống chế được.
Đại khái là vì vẻ mặt của Chu Sĩ Tranh đã hoàn toàn cuốn hút lấy cậu đi, trong nháy mắt, Lí Cẩn hoàn toàn quên mất đây là công việc, còn Chu Sĩ Tranh là kim chủ, hoàn toàn dựa theo phương thức mình thích mà tiến hành, thế là chiếm được hậu quả gì cậu có thể tưởng tượng, cậu đã quên đi việc cần phải làm Chu Sĩ Tranh cảm thấy vui sướng, đối phương căn bản hoàn toàn không đạt được khoái cảm.
Chính mình quả thực rất thất trách.
Cậu luôn tự xưng là chuyên nghiệp, lại không ngờ bởi vì nhất thời không thể khống chế mà gây ra kết quả như vậy. Lúc Chu Sĩ Tranh mê man nằm trên sô pha, cậu đã tự kiểm điểm mình; có lẽ vì chính mình và đối phương ở chung một chỗ, lại biết đối phương đại khái có hảo cảm với mình, làm cậu thả lỏng quá mức nên mới làm hỏng công việc.
Vì thế, cậu suy nghĩ, cảm thấy chính mình nên làm gì đó, cứu vãn lại thất trách lúc trưa.
Lí Cẩn ngậm lấy tính khí đối phương, dùng hết khả năng ngậm đến nơi sâu nhất, dùng đầu lưỡi không ngừng ma xát bộ yếu ớt vô cùng mẫn cảm lại đang đứng thẳng kia; đối tượng được cậu hầu hạ phát ra một tiếng thở dốc, ngón tay cũng bất giác túm lấy tóc cậu, cũng không biết là muốn đẩy cậu ra hay muốn để cậu nuốt vào càng sâu hơn.
Trong miệng truyền ra một ít mùi vị thản nhiên, Lí Cẩn cũng không để ý, ngược lại càng đưa đầu lưỡi cọ xát phần đỉnh vài cái, cơ hồ cùng lúc đó, nơi đó lại càng tràn ra nhiều dịch lỏng hơn.
Lí Cẩn nhả thứ to lớn kia ra, dùng đầu lưỡi liếm láp, tay kia thì quệt thuốc mỡ, tiếp tục dò xét tiến vào bên trong cơ thể Chu Sĩ Tranh, thậm chí có lúc vô ý chuyển động, ý đồ gây ra càng nhiều cảm giác cho đối phương hơn.
“Lí Cẩn………” Hô hấp Chu Sĩ Tranh ngày càng dồn dập.
Hai từ này gắng gượng bật ra từ hai khớp hàm.
“Ân?” Cậu tùy ý lên tiếng.
“Đủ rồi, dừng lại.”
“Em sẽ cho anh thoải mái.” Hỏi một đằng cậu trả lời môt nẻo.
“Em…….”
Lí Cẩn đứng dậy, rút ra ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể đối phương ra, Chu Sĩ Tranh để lộ gương mặt có chút hoang mang, nhưng mà, trong nháy mắt tiếp theo, Lí Cẩn rút ra một cái cà vạt che mắt đối phương lại.
“Không cần sợ.” Phát hiện đối phương hơi cứng đờ, cậu vội vàng nói.
“Tôi không có.” Nói tới đây, giọng điệu của Chu Sĩ Tranh đã có chút bất đắc dĩ.
Nhận ra đối phương lại một lần nữa thỏa hiệp với mình, Lí Cẩn kìm không được nhếch khóe môi. Lúc đầu gặp mặt, cậu nghĩ Chu Sĩ Tranh là một người tính tình lạnh nhạt, nhưng không ngờ đối phương lúc trên giường kỳ thực rất nhiệt tình, nhưng mà không kinh thân bách chiến như cậu tưởng tượng, thậm chí còn vì một vài cử chỉ mờ ám của cậu mà có chút mất tự nhiên…….
Tuy rằng có nhiều điểm khác biệt khi mới gặp nhau, nhưng có lẽ bởi vì đối phương có hảo cảm với cậu nên cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp; rõ ràng Chu Sĩ Tranh nhìn thế nào cũng không giống một người dễ dàng chịu thỏa hiệp, tính tình này nếu tỉ mỉ quan sát trong sinh hoạt cũng có thể nhìn ra.
Có lẽ, người này so với trong tưởng tượng của cậu còn thú vị hơn.
Thuận lợi bịt chắt hai mắt đối phương xong, Lí Cẩn tiếp tục chuyện tình dang dở lúc nãy, hôn lên môi đối phương, môi lưỡi giao hòa cùng một chỗ có thể cảm nhận được Chu Sĩ Tranh đã hơi thả lỏng một chút, nụ hôn của cậu cũng dần dần trượt xuống, trở lại nơi mới nãy mình vừa ngậm vào thật sâu, một lần nữa bắt đầu ngậm lấy chầm chậm mút vào liếm láp.
Tay kia cũng không chút nhàn rỗi, thuận theo lớp thuốc mỡ lúc nãy, một lần nữa để ngón tay tiến vào cơ thể đối phương, ma sát thật nhẹ, một lúc sau, không biết đụng phải nơi nào, Chu Sĩ Tranh đột nhiên hơi hé môi, tựa hồ có chút khác thường.
Bởi vì đôi mắt đối phương bị che khuất, Lí Cẩn không thể thấy được nhiều cảm xúc, bất quá loại phản ứng này xem ra cũng không giống như đang khó chịu.
Cậu hơi mỉm cười một chút, thử xoa nhẹ vài cái ở nơi vừa chạm vào khi nãy, cơ đùi Chu Sĩ Tranh thoáng chốc căng cứng, trong miệng cũng phát ra tiếng thở dốc bất đồng ngày thường.
Nhìn tính khí vẫn còn rất cứng rắn, Lí Cẩn dứt khoát hé miệng, cúi thân mình càng thấp hơn, ngậm lấy hai túi da căng tròn bên dưới tính khí, dùng sức mút vào, Chu Sĩ Tranh rõ ràng không có sức chống cự lại hành vi này, chỉ khẽ hút một chút đã làm đỉnh đầu tính khí anh hoàn toàn ướt đẫm.
“Nơi này đã ướt sũng cả rồi…..” Cậu dùng đầu ngón tay khều nhẹ lổ nhỏ mẫn cảm, giống như đang giễu cợt.
Chu Sĩ Tranh cắn răng, cái gì cũng không nói, nhưng Lí Cẩn rất nhanh phát hiện ra hai lỗ tai của đối phương đã hơi ửng đỏ, cũng không biết là thẹn thùng hay xấu hổ tạo thành. Rõ ràng là một nam nhân ba mươi tuổi, trong những hoàn cảnh không tất yếu vẫn luôn biểu hiện xấu hổ, thật sự là…… thật là…….
Thật là cái gì?
Lí Cẩn hơi ngẩn ra một chút, phát hiện chính mình tựa hồ cũng không biết nên hình dung thế nào.
“Đừng đùa.” Chu Sĩ Tranh khàn giọng bất lực nói.
Lí Cẩn không trả lời, dùng hành động của mình đáp lại đối phương. Cậu cùi thấp đầu, ngậm lấy vật kia bắt đầu mút, ngón tay nằm trong cơ thể đối phương lại bắt đầu di chuyển, lần này, cậu không còn không nhẹ không nặng chơi đùa, ngược lại tăng thêm liếm mút cùng lực đạo ma xát.
Chu Sĩ Tranh nằm trên giường, cơ hồ đều siết chặt, chỉ còn kém ưỡn cong lưng như dây cung; Lí Cẩn chú ý tới thắt lưng đang run rẩy nhè nhẹ của đối phương, tựa hồ có chút không thể chịu nổi trước sau công kích mà vọt tới khoái cảm, vì thế lập tức nhả ra vật ướt át trong miệng, bắt đầu tập trung công kích phía sau.
Được hạ thủ lưu tình, nhưng bộ dáng Chu Sĩ Tranh vẫn vô cùng khó nhịn.
Ngón tay không ngừng va chạm vào nơi kia, thường xuyên ấn vào phần da thịt mẫn cảm nhất mà xoa nắn, nhào nặn, hai chân Chu Sĩ Tranh mở thật lớn, những lúc khoái cảm quá mức kịch liệt thì ngay cả mu bàn chân cũng kéo căng, tiếng thở dốc dần dần ồ ồ, tựa hồ đối với loại vui sướng xa lạ này không thể quen thuộc, nhưng lại chỉ có thể hoàn toàn tiếp nhận.
Chú ý phần tính khí của đối phương một lần nữa tràn ra chất lỏng trong suốt, Lí Cẩn nghĩ cũng gần tới lúc rồi, liền cúi đầu ngậm lấy nó, lực đạo trên tay cũng tăng thêm, không ngừng ma xát, bị cậu lấy lòng như vậy, cả người Chu Sĩ Tranh đều kéo căng, cơ bụng rắn chắc bắt đầu co giật, lồng ngực phập phồng, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn, ngẫu nhiên còn phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn không thể áp chế.
Trong miệng tràn ngập hương vị tinh dịch, đối phương đã tới cao trào, Lí Cẩn cũng không lập tức ngừng lại, ngược lại tiếp tục liếm sạch sẽ nơi vẫn còn đừng thẳng kia, mãi đến khi liếm sạch vệt chất lỏng cuối cùng, nhận thấy cơ thể đối phương đình chỉ run rẩy cậu mới dừng động tác lại, chậm rãi rút ngón tay ra.
Hai mắt Chu Sĩ Tranh vẫn bị che kín, nhìn không được ánh mắt anh, nhưng Lí Cẩn có thể khẳng định, đối phương hiện tại đại khái vẫn còn chìm trong dư vị khoái cảm.
Trong khoảnh khắc có lại ánh sáng, Chu Sĩ Tranh cảm thấy ngọn đèn vô cùng chói mắt. Chiếc cà vạt vốn đang bịt kín ánh mắt cuối cùng cũng được giải khai, Chu Sĩ Tranh nằm trên giường, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không xác định được những gì vừa xảy ra.
Ngón tay của Lí Cẩn trong cơ thể mình không ngừng va chạm, mà anh cũng vì vậy mà chiếm được khoái cảm. Lúc trưa rõ ràng bởi vì đối phương tiến vào mà cảm thấy vô cùng đau đớn, hiện tại lại vừa vui sướng đến run rẩy, nghĩ thế nào cũng không bình thường.
Chẳng lẽ mỗi lần mình tiến vào bên trong Lí Cẩn, đối phương cũng sẽ cảm giác được loại khoái cảm quỷ dị này sao?
Quả thực rất khó tin.
Loại khoái cảm này cùng sung sướng khi tiến vào Lí Cẩn căn bản là hai việc khác nhau, cùng là khoái cảm, nhưng anh không thể khống chế được cảm giác của chính mình; mặc dù chiếm được khoái cảm thật lớn, nhưng anh không thích cảm giác hoàn toàn mất đi khống chế.
“Thoải mái không?” Đối phương mỉm cười hỏi.
Chu Sĩ Tranh không có cách nào nói ra đáp án trái lương tâm, kiệm lời gật đầu. Nếu nói không thoải mái, đó là nói dối….. tuy rằng trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng cái anh cảm nhận đúng là khoái cảm.
Anh ngồi dậy, đến lúc này mới phát hiện phần vải dệt giữa hai chân Lí Cẩn cũng gồ lên, hiển nhiên là có phản ứng nhưng chưa được giải phóng.
“Em……..” Anh nhìn chỗ kia, có chút chần chờ.
Đối phương thuận theo ánh mắt đối phương dời xuống liền nhìn thấy, cũng không xấu hổ, cũng không có gì mất tự nhiên, ngược lại nhìn anh cười cười: “Không sao, em có thể tự giải quyết.”
Chu Sĩ Tranh nhìn nam nhân, cái gì cũng không nói.
Chỉ là trong phút trầm mặc ngắn ngủi, Lí Cẩn liền nhanh chóng hiểu được anh ngầm đồng ý, chớp chớp mắt mỉm cười: “Hoặc là, anh nguyện ý giúp em?”
Đối phương nghiêng đầu một chút, liền vươn tay tới, Chu Sĩ Tranh đã sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng không ngờ được Lí Cẩn lại bắt lấy bàn chân không bị thương của mình dùng sức kéo qua, đặt bàn chân lên khoảng giữa hai chân cậu.
Anh cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu được đối phương muốn chơi trò gì, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi có chút mất tự nhiên.
Chu Sĩ Tranh cũng không phải chưa từng xem qua phim ảnh, chẳng qua, trong đó đều là những cậu bé đáng yêu làm loại chuyện này, dùng bàn chân trắng nõn ma xát bộ vị kia, lấy lòng nam nhân; chân của anh một chút cũng không non mịn, thậm chí còn có chút thô ráp, không ngờ Lí Cẩn cũng muốn thử chơi thử phương pháp này?
Anh không đem chân rút về, ngầm đồng ý động tác của đối phương. Lí Cẩn đại khái cũng phát hiện ra anh phối hợp, khẽ cười một chút.
Trong nháy mắt bàn chân đụng tới bộ vị kia, Chu Sĩ Tranh dừng một chút….. đây là lần đầu tiên, dùng lòng bàn chân cảm thụ tính khí người khác, cảm giác thực vi diệu, rất quái lạ, làm người ta khó mà quen được……. Lí Cẩn nắm lấy mắt cá chân anh, nhấn xuống một chút, thế là lòng bàn chân cùng tính khí cách một lớp vải dệt mỏng manh thiếp lại cùng một chỗ.
Hô hấp Lí Cẩn trở nên căng thẳng, bắt đầu dùng tính khí ma xát.
Lòng bàn chân vốn là nơi rất sợ ngứa, bị cậu lộng một hồi như vậy Chu Sĩ Tranh quả thực có điểm đứng ngồi không yên. Ngưa ngứa truyền tới, không chỉ như vậy, thậm chí còn cảm nhận được lòng bàn chân dần dần cảm nhận được cái gì đó ươn ướt……. không cần nghĩ cũng biết đó là gì, chính là rất khó tin, Lí Cẩn cư nhiên có thể theo phương thức này đạt được sung sướng.
“Sĩ Tranh…….” Đối phương trong lúc phấn khởi khàn khàn gọi tên anh.
Anh hơi nhíu mi, giương mắt nhìn về phía Lí Cẩn.
“Anh có thể…….” Đối phương ám chỉ bóp nhẹ lòng bàn chân anh.
Chu Sĩ Tranh nao nao, hiểu được bắt đầu thuận theo yêu cầu của đối phương, nhẹ nhàng giẫm bộ vị kia vài cái, nương theo động tác của anh, hô hấp của Lí Cẩn ngày càng nặng nề, hiển nhiên rất có cảm giác. Hiểu được chính mình không làm đau đối phương, Chu Sĩ Tranh tăng thêm lực đạo, cơ hồ là trượt nhẹ trên bộ vị kia.
Sắc mặt Lí Cẩn nổi lên một tia đỏ ửng, có chút thất thần ngồi chồm hổm tại chỗ, phát ra tiếng hừ nhẹ khàn khàn.
Chu Sĩ Tranh nhớ lại một ít phim ảnh mình từng xem qua, dựa theo phương thức trong đó, không ngừng dùng bàn chân ma xát tính khí đối phương, dùng sức cọ cọ một chút; Lí Cẩn tựa hồ rất thích phương thức này, vật kia lại càng trướng to hơn, trên đỉnh cũng tràn nhiều dịch hơn.
Sau một lúc lâu, Chu Sĩ Tranh tựa vào đầu giường, dùng ngón chân chạm vào phần gốc tính khí, giống như trêu chọc cố ý va chạm; tiếp xúc không nặng không nhẹ rất nhanh làm Lí Cẩn có chút khó nhịn mà đè chân anh lại, chủ động đặt tính khí vào lòng bàn chân anh, lại bắt đầu ma xát.
Không biết qua bao lâu, Lí Cẩn thở dồn dập phát ra tiếng hừ hừ, Chu Sĩ Tranh lập tức cảm nhận được lòng bàn chân mình nóng lên, còn có thứ gì đó ấm nóng dinh dính phun lên chân mình, tiếp theo thuận theo trọng lực chảy xuôi xuống, thấm ướt sàng đan.
Chu Sĩ Tranh nhìn chất lỏng trắng đục trên tay mình, vừa mới định tìm thứ gì đó lau chân sạch sẽ thì Lí Cẩn đã giữ lấy mắt cá chân anh, trước một bước rút khăn tay ra, thay anh chà lau bàn chân cùng ngón chân.
Tuy rằng lúc nãy đã tắm qua, chính là hiện tại…… cũng chỉ có thể tắm lại lần nữa.
Chờ đến khi anh tắm xong, sàng đan đã được đổi bộ mới, mà Lí Cẩn không ở trong phòng, có lẽ đã xuống phòng tắm dưới lầu đi. Chu Sĩ Tranh bước tới nằm lên giường, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở ra.
Chu Sĩ Tranh không mở mắt ra, ý thức được đối phương leo lên giường, tiếp đó nằm xuống cạnh mình, hai người cùng đắp chung một tấm chăn. Cho dù đối phương cũng không thích anh, chỉ vì hợp đồng mà nằm bên cạnh nhưng khi cảm nhận được độ ấm của đối phương, anh vẫn cảm nhận được trong lòng dấy lên một cảm giác khó nói nên lời…. có lẽ, kia có thể gọi là an tâm.
Lí Cẩn tựa hồ vẫn chưa buồn ngủ, nắm trên giường một hồi, bắt đầu bật TV, chính là chỉnh âm thanh xuống mức nhỏ nhất, tựa hồ tránh đánh thức anh. Chu Sĩ Tranh vừa định mở miệng, nói đối phương không cần để ý mình thì lập tức bị cảm xúc trên mặt truyền tới làm hoảng sợ.
Đó là một bàn tay, là tay của Lí Cẩn.
Rõ ràng đang xem TV, tay Lí Cẩn lại nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh, đầu ngón tay xẹt qua hàng mi, cái mũi, cuối cùng rời đi. Chu Sĩ Tranh khó hiểu, nhưng cũng không mở mắt ra. Vì cái gì phải chạm vào anh? Lí Cẩn rõ ràng xem anh là kim chủ mà đối đãi, đối với người đã ngủ làm ra chuyện như vậy căn bản không có ý nghĩa gì.
Hay là, sở dĩ đối phương làm như vậy, cũng không phải vì cố ý muốn lấy lòng anh, mà xuất phát từ ý muốn cá nhân. Chìm đắm trong hoảng hốt, Chu Sĩ Tranh mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, trong khoảng thời gian ngắn, đáy lòng cũng không biết có hương vị gì, ngũ vị tạp trần, có vui sướng, cũng có mất mác.
Lí Cẩn…… có lẽ cũng không phải hoàn toàn không để ý tới anh. Chính là loại để ý này quả thực quá mức nhợt nhạt, cùng với không để ý tựa hồ cũng không lém bao nhiêu.
Hô hấp người bên cạnh ổn định, phảng phất như vẫn chưa buồn ngủ. Bất tri bất giác, nghe thấy tiếng TV nho nhỏ truyền tới bên tai, Chu Sĩ Tranh chậm rãi thiếp ngủ.
Theo mỗi ngày trôi qua, vết thương trên chân Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng khỏi hẳn, thuận lợi trở về trường làm việc, lại qua nửa tháng, học kỳ cuối cùng cũng chấm dứt, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu. Theo kỳ nghỉ đông, mùa tết cũng nhanh chóng ập tới.
Lễ mừng năm mới của Chu Sĩ Tranh những năm trước cũng không có gì đặc biệt, so với bình thường cũng không khác biệt lắm, dù sao anh cũng chỉ có một người, sau khi anh tốt nghiệp mẹ cũng tái giá sống định cư ở nước ngoài, bởi vì khoảng cách quá xa xôi lên mỗi năm chỉ gọi điện thoại thăm hỏi vào dịp lễ tết, kể từ đó, anh vẫn luôn sống cuộc sống độc lập, đối với ngày hội truyền thống này cũng không có hứng thú gì.
Lí Cẩn vẫn như mọi ngày chạy tới chạy lui, chăm sóc mọi thứ trong nhà rất tốt. Khi gần tới lễ tân niên, bọn họ có một cuộc đối thoại thế này.
“Em muốn về nhà mừng năm mới không?” Chu Sĩ Tranh hỏi.
Đối phương nhất thời không trả lời, chỉ trầm mặc, tựa hồ không biết nên trả lời thế nào.
“Nếu muốn thì em có thể trở về nhà một chuyến.”
“Chính là……. khế ước…….” Lí Cẩn có chút do dự.
Anh nhìn ra nét do dự trên mặt đối phương, cũng không ngoài ý muốn. So với mừng năm mới với đối tượng công việc, đối phương hẳn là muốn về nhà một chuyến hơn.
“Không sao.” Chu Sĩ Tranh nhìn Lí Cẩn, trong một lúc không biết nên hình dung tình tự đang nảy lên trong lòng thế nào, nhưng anh vẫn mạnh mẽ đè ép nó xuống, duy trì vẻ ngoài bất động thanh sắc: “Xong lễ trở về là được.”
Thế là, trước giao thừa một ngày, Lí Cẩn đón xe lửa rời đi.
Đối phương cứ như vậy ly khai………..
Nhìn bóng dáng cao gầy kia, trong lòng Chu Sĩ Tranh nổi lên một trận buồn bả.
Anh tiễn Lí Cẩn tới nhà ga xong cũng không vội về nhà, ngược lại lái xe đi mua mấy chai rượu vang cùng ít thức ăn sau đó mới trở về. Lí Cẩn không ở, căn nhà này lại đột nhiên trở nên trống rỗng, anh chưa bao giờ biết, thiếu bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, hoặc ở phòng khách xem TV, căn nhà lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy.
Cũng có thể, anh đã quen có Lí Cẩn trong cuộc sống; sau khi đối phương rời đi, tuy rằng chỉ trở về cuộc sống một mình trước kia, nhưng ngược lại anh lại không quen.
Đêm nay, Chu Sĩ Tranh uống một ít rượu, chìm đắm bên trong men say, cuối cùng cũng có thể tạm thời quên đi mọi việc, nặng nề ngủ.
Buổi sáng cách một ngày Lí Cẩn rời đi, Chu Sĩ Tranh không muốn dậy sớm.
Trên giường tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi thở của người kia, làm anh có loại ảo giác đối phương không hề rời đi, thế là sau khi thức dậy, anh lại nằm trên giường cả buổi sáng.
Tuy rằng biết đây bất quá chỉ là lừa mình dối người, bất quá Chu Sĩ Tranh cũng chỉ có thể làm như vậy để tiêu khiển giúp chính mình thoát khỏi trống rỗng. Lí cẩn trước giao thừa một ngày rời đi, đại khái khoảng một tuần sau mới trở về, trong khoảng thời gian này, anh phải sống một mình.
Chu Sĩ Tranh ngồi dậy đi rửa mặt, tùy tiện ăn chút gì đó cho bữa sáng. Bởi vì là kỳ nghỉ nên anh thật sự không có việc gì để làm, đoạn thời gian này trong quá khứ, những ngày nghỉ cơ hồ đều cùng Lí Cẩn vượt qua trên giường, đột nhiên nhàn rỗi, anh có chút nhớ lại khoảng thời gian trước kia khi sống một mình, anh thường làm gì.
Tùy tay bật TV, nhìn thấy bộ phim truyền hình Lí Cẩn thường xem, Chu Sĩ Tranh buông điều khiển. Tuy rằng không hiểu thứ này có gì hay, nhưng không biết vì sao, Lí Cẩn tựa hồ lại rất thích, thế là Chu Sĩ Tranh xem như đang tiêu phí thời gian, ngồi xem phim truyền hình,
Hôm nay chính là giao thừa, Chu Sĩ Tranh mở tủ lạnh tùy ý tìm kiếm gói bánh mì nướng trong tủ lạnh, coi như là bữa tối. Ban đêm, bên ngoài vang lên tiếng bắn pháo hoa, có vẻ rất náo nhiệt, Chu Sĩ Tranh tắt TV trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau chính là mùng một, đối với Chu Sĩ Tranh mà nói nó hoàn toàn không có gì khác biệt với bình thường.
Buổi chiều, khi Chu Sĩ Tranh đang ở trong phòng ngủ trưa, trong khi mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy có tiếng động, nhưng anh cũng không để ý, còn tưởng là âm thành từ bên ngoài truyền tới. Sau khi tỉnh lại, anh vừa xuống lầu thì thấy Lí Cẩn vốn nên ở ngoài lúc này đang bận rộn trong phòng bếp, hình như đang chuẩn bị bữa tối.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, lần đầu tiên cảm nhận chính mình có chút nói không nên lời: “Em……..”
“Em đã trở về.” Lí Cẩn cũng không quay đầu lại tiếp tục cắt đồ ăn, giọng điệu thoải mái nói: “Anh đi tắm trước đi, bữa tối còn chờ thêm chút nữa.”
Chu Sĩ Tranh kinh ngạc quay trở về phòng, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Rõ ràng mình đã nói đối phương có thể xong kì nghỉ đông hãy trở về, vì cái gì Lí Cẩn chỉ ở nhà hai ngày? Chẳng lẽ Lí Cẩn căn bản không nghĩ quay về nhà? Hay là, khi trở về bởi vì mình mới quay trở lại…………
Anh nghĩ mãi cũng không thông.
Tuy rằng trong lòng quả thật vì thế mà cảm thấy vui vẻ, nhưng quan trọng hơn việc đó, anh càng để ý tới lí do vì sao Lí Cẩn về nhà có hai ngày đã trở lại.
Bời vì trong quá khứ từng quen biết, Chu Sĩ Tranh biết rõ chuyện gia đình của đối phương, cùng với chuyện cha mẹ mình li dị hoàn toàn bất đồng, nhà Lí Cẩn thực sự là một gia đình bình thường vô cùng ấm áp, vì thế anh lại càng khó hiểu lí do Lí Cẩn đột ngột quay lại.
Nhưng mà, hết thảy cũng không phải giả, ngồi trên bàn ăn vừa ăn bữa tối nóng sốt, Chu Sĩ Tranh cuối cùng có thể khẳng định, đối phương thực sự đã quay lại. Tuy rằng vẫn ôm chặt nghi vấn về chuyện này, nhưng trước khi anh hỏi, Lí Cẩn đã tự mình nói ra.
“Cha mẹ em thừa dịp nghỉ đông đã xuất ngoại đi du lịch, vì thế khi em trở về chỉ cùng bọn họ ăn cơm tất niên, hôm sau liền quay lại.” Đối phương bình tĩnh nói.
Thì ra là thế, thừa dịp nghỉ đông đi du lịch, nhưng mà đó đúng là một cách để tiêu thời gian……. tinh quang chợt lóe lên trong đầu Chu Sĩ Tranh.
“Em thích suối nước nóng không?” Chu Sĩ Tranh hỏi.
Lí Cẩn rõ ràng bị câu hỏi bất thình lình làm có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, trả lời anh: “Thích, sao thế?”
“Thừa dịp nghỉ đông, chúng ta đi tắm suối nước nóng.” Chu Sĩ Tranh nhìn cậu.
Lí Cẩn sửng sốt một chút liền mỉm cười.
“Tốt.”
Bởi vì là năm mới, nên khách du lịch rất nhiều, Chu Sĩ Tranh phải gọi điện nhờ một người quen mới có thể đặt được phòng. Tối hôm nay, Chu Sĩ Tranh phá lệ nhiệt tình, so với bình thường còn kích động hơn nhiều, lý do thì chính anh hiểu rất rõ, cũng biết đối phương ít nhiều cũng đã nhận ra, chính là cả hai đều không để cập gì tới vấn đề này.
Cách ngày, hai người thu xếp hành lí, Chu Sĩ Tranh bắt đầu lái xe tới khách sạn suối nước nóng ở một thành phố khác.
Tác giả :
Huỳnh Dạ