Chìa Khóa Hạnh Phúc
Chương 21: Chương 4-6
Ghế sô pha vàng nhạt, bàn gỗ lớn màu đen, tủ TV màu trắng, bàn ăn hình vuông màu đen, , tủ giày màu xám tro.
Đồ gia dụng của Giang Diễn Đường, màu sắc không phải là tẻ nhạt, chính là trầm trọng tẻ nhạt. Nếu không có một chút màu xanh biếc màu vàng sáng ngời hoạt bát, tất cả đều chí có xám đen trắng…, làm cho phòng ốc của hắn xem ra thâm trầm mà lại nghiêm túc.
Chu An An lặng yên đi thăm nơi bày trí mỗi món đồ, đều không phải là quá xuất sắc, đều là làm cho người ta một cái liền quên lựa chọn. An An bước chân không trên thảm màu nâu cà phê, mặc trên người trang phục tối hôm qua, trên mặt còn có một ít trang điểm sót lại, đầu tóc để xuống nhưng vẫn có dấu vết dây buộc.
"Đừng xem, tới đây ăn một chút gì đi." Giang Diễn Đường ngồi ở bên cạnh bàn ăn thúc giục.
Bây giờ là chưa tới bảy giờ, hắn từ trước đến nay dậy sớm, đồng hồ báo thức từ lâu đúng giờ sáu giờ rưỡi sẽ vang lên. Đêm qua để cho bọn họ mệt muốn chết rồi, toàn dựa vào đồng hồ báo thức đánh thức bọn họ.
Hắn chịu trách nhiệm bữa sáng, cho cô? Khắp nơi đông xem một chút tây nhìn một chút, tò mò con mắt, vật này cũng sờ vật kia cũng đụng.
Chu An An ngoan ngoãn đi sang ngồi, trên bàn hai cái cái mâm bày đặt trứng chần nước sôi cùng chân giò hun khói, bên cạnh còn có bánh mì nướng cùng với một ly sữa. An An mỉm cười, cầm lấy sữa uống một ngụm sau nói: "Bữa sáng tiêu chuẩn."
Hắn cũng nhẹ nhàng cười, đưa lên dĩa ăn cho cô."Em mấy giờ đi làm?"
Cô ngáp một cái, nói: "Hơn mười giờ mới tới, chờ em một chút phải về nhà tắm rửa."
"Ăn xong bữa sáng anh chở em trở về."
"Không cần, chính mình ngồi xe buýt thì tốt rồi a."
Hắn lắc đầu."Anh chở em."
An An cau mày, nhìn qua hắn con mắt cố chấp, nói chầm chậm: "Anh một chút nữa cũng phải đi làm, hiện tại rất dễ kẹt xe, anh đưa em về nhà sẽ đi muộn."
"Anh chở em."
Cô thở dài một hơi, đầu hàng: "Được rồi được rồi, em chỉ là thay anh nghĩ, anh không quan tâm có thể sẽ đi muộn sao ?!"
Giang Diễn Đường không quan tâm cái gì có chậm hay không, hắn chỉ lòng tràn đầy cao hứng, bởi vì Chu An An cuối cùng đã trở về bên cạnh hắn.
Hắn cảm giác tình cảm của hắn đã có thể tìm về đúng chủ nhân, không bàng hoàng thất thố, không hề như tro bụi trôi nổi, không còn như những năm trước nữa rồi.
Hiện tại, hắn chỉ muốn ở cùng An An thật nhiều thời gian, thậm chí còn nghĩ: đừng nói là đi muộn, cho dù xin nghỉ một ngày cũng nguyện ý.
Chu An An ngồi đối diện, nhìn hắn thong thả vui vẻ ăn sáng, cô không biết trong lòng Giang Diễn Đường đang suy nghĩ gì, nhưng không thể phủ nhận chính là, lòng của cô cũng cảm thấy thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Tựa như chiếc bình đã trống không rất lâu, đột nhiên được đổ đầy nước, An An cảm thấy hạnh phúc ấm áp, không hề cô độc một mình, vốn là trong lòng vẫn còn suy nghĩ muốn chạy trốn hắn, nhưng hắn nói rất đúng, ai có thể thoát khỏi tình yêu?
Tình yêu, một lần nữa đã trở lại!
Chu An An như sống lại, mội miếng bữa sáng đưa vào miệng, đều là tình yêu hiện thân, thật có thể trở thành chất dinh dưỡng, rót vào người cô.
Cô vui vẻ ăn no bụng, cười tủm tỉm xiên một miếng chân giò hun khói, đối với hắn nói: "Đến, a..."
Giang Diễn Đường nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Chu An An ở trong mắt, hắn rất phối hợp mở miệng, ngoan ngoãn nói: "A - - "
Chu An An đem dĩa ăn đưa đến miệng hắn, sau đó dừng lại một chút, đưa trở về miệng của chính mình, nhìn hắn sững sờ vẻ mặt, cô cười càng vui vẻ hơn .
"Không để cho anh ăn."
Hắn cố ý làm vẻ mặt cứng rắn, trừng cô một cái, An An không sợ, cười đến thật vui vẻ. Trong cách nhìn của Giang Diễn Đường, nụ cười của Chu An An làm cho cả không gian bừng sáng lên,khung nền màu xám đen hắn trang trí từ trước đến nay làm cho người ta cảm nhận được sự cô tịch lãnh lẽo, vậy mà Chu An An cười một tiếng, hắn đã cảm thấy không gian khắp nơi trong nhà như tràn ngập ánh sáng.
Phía sau cô là hàng ghế sô pha màu vàng nhạt, cũng bởi vì cô mỉm cười, trở nên tưoi sáng lạ thường.
Giang Diễn Đường một tay chống cằm, lẳng lặng xem cô cười, nghe thấy trong lòng động một tiếng...
Là âm thanh hạ neo.
Cập bờ.
Đồ gia dụng của Giang Diễn Đường, màu sắc không phải là tẻ nhạt, chính là trầm trọng tẻ nhạt. Nếu không có một chút màu xanh biếc màu vàng sáng ngời hoạt bát, tất cả đều chí có xám đen trắng…, làm cho phòng ốc của hắn xem ra thâm trầm mà lại nghiêm túc.
Chu An An lặng yên đi thăm nơi bày trí mỗi món đồ, đều không phải là quá xuất sắc, đều là làm cho người ta một cái liền quên lựa chọn. An An bước chân không trên thảm màu nâu cà phê, mặc trên người trang phục tối hôm qua, trên mặt còn có một ít trang điểm sót lại, đầu tóc để xuống nhưng vẫn có dấu vết dây buộc.
"Đừng xem, tới đây ăn một chút gì đi." Giang Diễn Đường ngồi ở bên cạnh bàn ăn thúc giục.
Bây giờ là chưa tới bảy giờ, hắn từ trước đến nay dậy sớm, đồng hồ báo thức từ lâu đúng giờ sáu giờ rưỡi sẽ vang lên. Đêm qua để cho bọn họ mệt muốn chết rồi, toàn dựa vào đồng hồ báo thức đánh thức bọn họ.
Hắn chịu trách nhiệm bữa sáng, cho cô? Khắp nơi đông xem một chút tây nhìn một chút, tò mò con mắt, vật này cũng sờ vật kia cũng đụng.
Chu An An ngoan ngoãn đi sang ngồi, trên bàn hai cái cái mâm bày đặt trứng chần nước sôi cùng chân giò hun khói, bên cạnh còn có bánh mì nướng cùng với một ly sữa. An An mỉm cười, cầm lấy sữa uống một ngụm sau nói: "Bữa sáng tiêu chuẩn."
Hắn cũng nhẹ nhàng cười, đưa lên dĩa ăn cho cô."Em mấy giờ đi làm?"
Cô ngáp một cái, nói: "Hơn mười giờ mới tới, chờ em một chút phải về nhà tắm rửa."
"Ăn xong bữa sáng anh chở em trở về."
"Không cần, chính mình ngồi xe buýt thì tốt rồi a."
Hắn lắc đầu."Anh chở em."
An An cau mày, nhìn qua hắn con mắt cố chấp, nói chầm chậm: "Anh một chút nữa cũng phải đi làm, hiện tại rất dễ kẹt xe, anh đưa em về nhà sẽ đi muộn."
"Anh chở em."
Cô thở dài một hơi, đầu hàng: "Được rồi được rồi, em chỉ là thay anh nghĩ, anh không quan tâm có thể sẽ đi muộn sao ?!"
Giang Diễn Đường không quan tâm cái gì có chậm hay không, hắn chỉ lòng tràn đầy cao hứng, bởi vì Chu An An cuối cùng đã trở về bên cạnh hắn.
Hắn cảm giác tình cảm của hắn đã có thể tìm về đúng chủ nhân, không bàng hoàng thất thố, không hề như tro bụi trôi nổi, không còn như những năm trước nữa rồi.
Hiện tại, hắn chỉ muốn ở cùng An An thật nhiều thời gian, thậm chí còn nghĩ: đừng nói là đi muộn, cho dù xin nghỉ một ngày cũng nguyện ý.
Chu An An ngồi đối diện, nhìn hắn thong thả vui vẻ ăn sáng, cô không biết trong lòng Giang Diễn Đường đang suy nghĩ gì, nhưng không thể phủ nhận chính là, lòng của cô cũng cảm thấy thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Tựa như chiếc bình đã trống không rất lâu, đột nhiên được đổ đầy nước, An An cảm thấy hạnh phúc ấm áp, không hề cô độc một mình, vốn là trong lòng vẫn còn suy nghĩ muốn chạy trốn hắn, nhưng hắn nói rất đúng, ai có thể thoát khỏi tình yêu?
Tình yêu, một lần nữa đã trở lại!
Chu An An như sống lại, mội miếng bữa sáng đưa vào miệng, đều là tình yêu hiện thân, thật có thể trở thành chất dinh dưỡng, rót vào người cô.
Cô vui vẻ ăn no bụng, cười tủm tỉm xiên một miếng chân giò hun khói, đối với hắn nói: "Đến, a..."
Giang Diễn Đường nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Chu An An ở trong mắt, hắn rất phối hợp mở miệng, ngoan ngoãn nói: "A - - "
Chu An An đem dĩa ăn đưa đến miệng hắn, sau đó dừng lại một chút, đưa trở về miệng của chính mình, nhìn hắn sững sờ vẻ mặt, cô cười càng vui vẻ hơn .
"Không để cho anh ăn."
Hắn cố ý làm vẻ mặt cứng rắn, trừng cô một cái, An An không sợ, cười đến thật vui vẻ. Trong cách nhìn của Giang Diễn Đường, nụ cười của Chu An An làm cho cả không gian bừng sáng lên,khung nền màu xám đen hắn trang trí từ trước đến nay làm cho người ta cảm nhận được sự cô tịch lãnh lẽo, vậy mà Chu An An cười một tiếng, hắn đã cảm thấy không gian khắp nơi trong nhà như tràn ngập ánh sáng.
Phía sau cô là hàng ghế sô pha màu vàng nhạt, cũng bởi vì cô mỉm cười, trở nên tưoi sáng lạ thường.
Giang Diễn Đường một tay chống cằm, lẳng lặng xem cô cười, nghe thấy trong lòng động một tiếng...
Là âm thanh hạ neo.
Cập bờ.
Tác giả :
Monica