Chìa Khóa Hạnh Phúc
Chương 11: Chương 2-4
"Lấy hắn! Lấy hắn! Lấy hắn!"
Âm thanh náo nhiệt ồn ào, tám giờ mười năm tại phòng làm việc.
Nhân viên vẫn chưa đến đông đủ, nhiều lắm là đến đây một nửa, bọn họ vây lấy một đối nam nữ. Chàng trai cầm bó hoa tươi thật to, quỳ một chân trên đất, cô gái hai tay che miệng, vẻ mặt không dám tin.
Nam nhân là Đại Về - trợ lý của Giang Diễn Đường, nữ nhân còn lại là bạn gái hắn nhiều năm.
Đại Vệ đã sớm lên kế hoạch để cầu hôn, địa điểm còn cố ý chọn nơi họ cùng làm việc, bởi vì bọn họ tịa nơi này mà quen biết rời yêu mến nhau. Vì tránh ảnh hưởng giờ làm việc, hắn cẩn thận chọn khoảng thời gian chưa bắt đầu làm, vừa thấy bạn gái bước vào phòng, lập tức liền trình diễn tiết mục cầu hôn.
Thật may những đồng nghiệp ở đây đều là người thích náo nhiệt, rối rít để lại bữa sáng chạy tới khuấy động bầu không khí. Đại Vệ ánh mắt nhu thuận chân tình một lòng hướng nhìn Tiểu Ngọc "Tiểu Ngọc, gả cho anh đi!"
"Lấy hắn! Lấy hắn! Lấy hắn!"
Tiểu Ngọc mặt mũi đỏ ửng, nhận lấy bó hoa tươi.
Bên cạnh một nữu đồng nghiệp hô to: "Cầu hôn lại không có chiếc nhẫn kim cương? Đại Vệ cậu lười biếng nha!"
Đại Vệ giải thích: "Chiếc nhẫn tôi muốn chính Tiểu Ngọc cùng tôi đi chọn, nhưng tôi đã sắm tới rất nhiều lễ vật!"
Quả nhiên, Đại Vệ mang đến rất nhiều lễ vật, tất cả túi lớn túi nhỏ chen chúc bên cạnh bàn làm việc. Tiểu Ngọc cao hứng nhào tới ôm Đại Vệ, đáp ứng cầu hôn của hắn.
Thói quen đến sớm nửa giờ, Giang Diễn Đường vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Vốn là hắn muốn đi thẳng vào phòng làm việc của mình, nhưng trông thấy nam chính là Đại Vệ - trợ lý của hắn, vì vậy chần chừ một lúc cũng chịu rẽ tới, mọi người xem thấy hắn đã đến, vội vàng thu lại náo nhiệt ồn ào, Đại Vệ trên mặt vẫn là treo nụ cười hạnh phúc, đối với Giang Diễn Đường nói: "Giám Đốc! Tôi thành công!"
Mấy ngày hôm trước hắn cùng Giang Diễn Đường đề cập qua muốn cầu hôn bạn gái, Giang Diễn Đường còn cẩn thận giúp hắn gợi ý vài cái lễ vật, y phục túi sách không nói, Giang Diễn Đường còn nói có thể tặng chocolate cùng mỹ phẩm, làm cho lễ vật cầu hôn của hắn càng trở nên phong phú.
"Chúc mừng!" Giang Diễn Đường lộ ra nụ cười, vỗ vỗ bả vai Đại Vệ, khóe mắt vô tình liếc đến một cái LOGO quen thuộc. Hắn lặng mấy giây, tay bắt lấy một túi giấy trên bàn làm việc, cầm lên xem xét cẩn thận.
"Giám Đốc?" Mọi người bị hành vi của hắn hù dọa. Đang lúc mọi người suy nghĩ túi này có cái gì tốt mà nhìn kĩ vậy, Giang Diễn Đường đã trực tiếp từ trong túi lấy ra đồ bên trong - -
Một cái hộp giày màu hồng phấn hình chữ nhật.
Giang Diễn Đường đang chuẩn bị muốn đem hộp giày mở ra, Đại Vệ nhịn không được ngăn chặn Giang Diễn Đường.
"Giám Đốc! Đây là tôi muốn tặng Tiểu Ngọc . Nếu anh thích tôi liền dẫn anh đi mua nha! Không cần mở trước - -" Nói xong, kiên quyết đoạt lại cái hộp trong ngực.
Giang Diễn Đường lúc này mới hoàn hồn xin lỗi."Thực xin lỗi, tôi hỏi anh, này cái hộp có phải hay không đựng giày?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
Giang Diễn Đường ngược lại hướng Tiểu Ngọc bảo: "Tiểu Ngọc, phiền người để ta xem trước lễ vật này, ta cần xác nhận - - "
Tình huống không rõ ràng làm Tiểu Ngọc đành phải nghe lời, cầm lấy hộp phấn hồng từ từ mở ra. Bên trong là một đôi hài xinh xắn, thiết kế có vài điểm tương đồng đôi giày đêm hôm đó Chu An An đi, đoán chừng tới 70% là cùng một hãng sản xuất ra.
Trong đám người có người kinh hô " Đại Vệ cậu hồ đồ, làm gì có người cầu hôn bằng hài! Tặng hài điềm xấu đó? Mọi người đều biết..."
"Cái gì điềm xấu vậy?" Đại Vệ đầu đầy mê hoặc.
"Chính là chia rẽ, tặng giày cho người yêu nghe nói sẽ chia tay cho nên không thể tặng, Tiểu Ngọc, mau tính toán với Đại Vệ, coi như cô cùng hắn mua - - "
Bên cạnh, Giang Diễn Đường nhìn chằm chằm đôi hài thật lâu, không thể tin được vận may của mình. Hắn hít sâu một cái, hỏi Đại Vệ: "Ở nơi nào?"
"Cái gì ở đâu? Là bách hoá XX."
"Ở nơi nào?"
Đại Vệ không giả thích được phản ứng của Diễn Đường , thấy hắn khẩn trương thì cũng khẩn trương báo lại địa điểm cụ thể. Giám Đốc của bọn họ ngày thường ưu nhã nghiêm túc lãnh đạm, giờ phút này lại rảo bước ra ngoài, chạy vội đi bỏ lại một câu - -
"Tôi tối nay mới có thể vào công ty, có chuyện gọi điện thoại cho tôi!"
Âm thanh náo nhiệt ồn ào, tám giờ mười năm tại phòng làm việc.
Nhân viên vẫn chưa đến đông đủ, nhiều lắm là đến đây một nửa, bọn họ vây lấy một đối nam nữ. Chàng trai cầm bó hoa tươi thật to, quỳ một chân trên đất, cô gái hai tay che miệng, vẻ mặt không dám tin.
Nam nhân là Đại Về - trợ lý của Giang Diễn Đường, nữ nhân còn lại là bạn gái hắn nhiều năm.
Đại Vệ đã sớm lên kế hoạch để cầu hôn, địa điểm còn cố ý chọn nơi họ cùng làm việc, bởi vì bọn họ tịa nơi này mà quen biết rời yêu mến nhau. Vì tránh ảnh hưởng giờ làm việc, hắn cẩn thận chọn khoảng thời gian chưa bắt đầu làm, vừa thấy bạn gái bước vào phòng, lập tức liền trình diễn tiết mục cầu hôn.
Thật may những đồng nghiệp ở đây đều là người thích náo nhiệt, rối rít để lại bữa sáng chạy tới khuấy động bầu không khí. Đại Vệ ánh mắt nhu thuận chân tình một lòng hướng nhìn Tiểu Ngọc "Tiểu Ngọc, gả cho anh đi!"
"Lấy hắn! Lấy hắn! Lấy hắn!"
Tiểu Ngọc mặt mũi đỏ ửng, nhận lấy bó hoa tươi.
Bên cạnh một nữu đồng nghiệp hô to: "Cầu hôn lại không có chiếc nhẫn kim cương? Đại Vệ cậu lười biếng nha!"
Đại Vệ giải thích: "Chiếc nhẫn tôi muốn chính Tiểu Ngọc cùng tôi đi chọn, nhưng tôi đã sắm tới rất nhiều lễ vật!"
Quả nhiên, Đại Vệ mang đến rất nhiều lễ vật, tất cả túi lớn túi nhỏ chen chúc bên cạnh bàn làm việc. Tiểu Ngọc cao hứng nhào tới ôm Đại Vệ, đáp ứng cầu hôn của hắn.
Thói quen đến sớm nửa giờ, Giang Diễn Đường vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Vốn là hắn muốn đi thẳng vào phòng làm việc của mình, nhưng trông thấy nam chính là Đại Vệ - trợ lý của hắn, vì vậy chần chừ một lúc cũng chịu rẽ tới, mọi người xem thấy hắn đã đến, vội vàng thu lại náo nhiệt ồn ào, Đại Vệ trên mặt vẫn là treo nụ cười hạnh phúc, đối với Giang Diễn Đường nói: "Giám Đốc! Tôi thành công!"
Mấy ngày hôm trước hắn cùng Giang Diễn Đường đề cập qua muốn cầu hôn bạn gái, Giang Diễn Đường còn cẩn thận giúp hắn gợi ý vài cái lễ vật, y phục túi sách không nói, Giang Diễn Đường còn nói có thể tặng chocolate cùng mỹ phẩm, làm cho lễ vật cầu hôn của hắn càng trở nên phong phú.
"Chúc mừng!" Giang Diễn Đường lộ ra nụ cười, vỗ vỗ bả vai Đại Vệ, khóe mắt vô tình liếc đến một cái LOGO quen thuộc. Hắn lặng mấy giây, tay bắt lấy một túi giấy trên bàn làm việc, cầm lên xem xét cẩn thận.
"Giám Đốc?" Mọi người bị hành vi của hắn hù dọa. Đang lúc mọi người suy nghĩ túi này có cái gì tốt mà nhìn kĩ vậy, Giang Diễn Đường đã trực tiếp từ trong túi lấy ra đồ bên trong - -
Một cái hộp giày màu hồng phấn hình chữ nhật.
Giang Diễn Đường đang chuẩn bị muốn đem hộp giày mở ra, Đại Vệ nhịn không được ngăn chặn Giang Diễn Đường.
"Giám Đốc! Đây là tôi muốn tặng Tiểu Ngọc . Nếu anh thích tôi liền dẫn anh đi mua nha! Không cần mở trước - -" Nói xong, kiên quyết đoạt lại cái hộp trong ngực.
Giang Diễn Đường lúc này mới hoàn hồn xin lỗi."Thực xin lỗi, tôi hỏi anh, này cái hộp có phải hay không đựng giày?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
Giang Diễn Đường ngược lại hướng Tiểu Ngọc bảo: "Tiểu Ngọc, phiền người để ta xem trước lễ vật này, ta cần xác nhận - - "
Tình huống không rõ ràng làm Tiểu Ngọc đành phải nghe lời, cầm lấy hộp phấn hồng từ từ mở ra. Bên trong là một đôi hài xinh xắn, thiết kế có vài điểm tương đồng đôi giày đêm hôm đó Chu An An đi, đoán chừng tới 70% là cùng một hãng sản xuất ra.
Trong đám người có người kinh hô " Đại Vệ cậu hồ đồ, làm gì có người cầu hôn bằng hài! Tặng hài điềm xấu đó? Mọi người đều biết..."
"Cái gì điềm xấu vậy?" Đại Vệ đầu đầy mê hoặc.
"Chính là chia rẽ, tặng giày cho người yêu nghe nói sẽ chia tay cho nên không thể tặng, Tiểu Ngọc, mau tính toán với Đại Vệ, coi như cô cùng hắn mua - - "
Bên cạnh, Giang Diễn Đường nhìn chằm chằm đôi hài thật lâu, không thể tin được vận may của mình. Hắn hít sâu một cái, hỏi Đại Vệ: "Ở nơi nào?"
"Cái gì ở đâu? Là bách hoá XX."
"Ở nơi nào?"
Đại Vệ không giả thích được phản ứng của Diễn Đường , thấy hắn khẩn trương thì cũng khẩn trương báo lại địa điểm cụ thể. Giám Đốc của bọn họ ngày thường ưu nhã nghiêm túc lãnh đạm, giờ phút này lại rảo bước ra ngoài, chạy vội đi bỏ lại một câu - -
"Tôi tối nay mới có thể vào công ty, có chuyện gọi điện thoại cho tôi!"
Tác giả :
Monica