Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi
Chương 281: Kết thúc (1)
Bên trong Sở phủ truyền ra một tiếng hô táo bạo, tiếp theo liền nhìn thấy người nào đó thở phì phì từ bên trong đi ra, bọn hạ nhân nhìn thấy hắn ta toàn bộ đều run run cúi đầu “Vương gia. . . . . .”“Người đâu? Người đâu?” Sở Hạo rống giận.“Vương gia tha mạng, chúng ta thật sự không biết Vương Phi đi nơi nào, nàng chỉ nói là đau bụng muốn đi nhà xí, tiếp theo liền. . . . . . Đã không thấy tăm hơi. . . . . .” Nhóm người hầu run run trả lời, ô ô, thật đáng thương, vì sao mỗi ngày đều phải lặp lại cảnh tượng như vậy? Còn muốn có người sống hay không?!Sở Hạo nghe thấy vậy rất nhanh hướng đình viện đi đến, chỉ thấy trong đình viện có một chỗ chất đầy cát trắng tinh tế, bên cạnh cát trắng đang ngồi chính là một đứa bé trai cùng một cô bé, bọn họ đang chơi đùa với hạt cát, Sở Hạo đi nhanh tới hỏi: “Bao Tử, Giáo Tử, mẫu thân của các con đâu?”Hai tiểu hài tử đang chơi cát nghe vậy quay đầu nhìn về phía người nào đó đang đùng đùng nổi giận, hai đứa nhỏ này di truyền toàn bộ ưu điểm của hắn cùng Ngữ Diên, tuổi còn nhỏ, bộ dạng Sở Uyên tuấn tú không thôi, mà Sở Tuyết liền giống như một đóa hoa sen xinh đẹp, làm cho người ta muốn thủ hộ vào trong ngực, phàm là mọi người gặp qua hai đứa nhỏ này đều kinh ngạc sao bọn nó sinh ra lại hoàn mỹ như thế .Sở Tuyết chu miệng nói: “Phụ thân, mẫu thân giống như đi hẹn hò!” nói xong, tiếp theo cúi đầu chơi cát.“Cái gì? Nàng lại chạy ra đi theo nam nhân khác lêu lổng rồi?” Vương gia hổn hển hét lên.Bao Tử đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên người nhún nhún vai nói: “Cha, cầu xin người đừng gọi con là Bao Tử được không? Con có tên, con gọi là Sở Uyên, ai nha, người cứ luôn luôn gọi con Bao Tử Bao Tử như vậy, nếu để cho bằng hữu của con nghe được con sẽ rất mất mặt!” nó tuổi còn nhỏ mà đã phản kháng nói.“Như thế nào? Mẹ con có thể gọi con là Bao Tử, ta phải gọi con là Sở Uyên phải không? Hử?” Sở Hạo không vui nhíu mày trừng mắt phiên bản thu nhỏ của mình này.“Cha. . . . . .” Sở Bao Tử cầm lấy tay hắn cười cười nói: “Cha, chúng ta đều là nam nhân mà, nam nhân phải thông cảm cho nam nhân, mẫu thân thường thường nói nam nhân phải thông cảm cho nữ nhân, nam nhân này cũng có thể thông cảm nữ nhân, tất nhiên không thể không thông cảm cho nam nhân mà, còn nữa ta là con của người, người là cha của ta, người cho ta chừa chút mặt mũi thôi!” Sở Bao Tử nói.Nghe thấy vậy, Sở Hạo mày chau càng chặt, nữ nhân chết tiệt kia đến tột cùng là dạy nhi tử như thế nào? Chỉ biết đi ra ngoài tìm soái ca, lại dạy đứa nhỏ này thành như vậy a? Thế này mới bốn tuổi ai, đứa nhỏ bốn tuổi này quá mức thành thục đi, hừ, chờ hắn tìm được nàng nhất định phải từ từ trừng phạt nàng một phen!“Cha, mẫu thân cả ngày nói phải tìm kẻ ngốc, con xem, người đi tìm Phan Tây được rồi, nói như vậy không chừng mẫu thân ăn một lần dấm chua sẽ đến kề cận người.” cùng với ma nữ kia ngủ bốn năm, hành động lời nói của nó di truyền từ đặc tính của nàng, hơn nữa nó còn có một người cha nuôi như Lý Lập như vậy, nó còn có thể làm một tiểu hài tử cổ đại bình thường sao?“Cái rắm, con tạm thời bỏ ngay toan tính đó cho ta, hơn một lần, có phải con bảo ta mua hoa hồng gì đó đến cho nương của con hay không? Con có biết, nàng lại nói tầm thường, đúng, còn có thứ tốt hơn, con có phải bảo ta nói lời ngon tiếng ngọt cho nàng đúng không, con có biết nàng lại nói ta có tật giật mình hay không, cho nên, thằng nhóc này ít bày cho cha những chủ ý của con đi!” Sở Hạo trợn mắt trừng nó nói.Nghe thấy vậy, Sở Bao Tử cười cười nói: “Vậy. . . . . . chỗ con thật không có biện pháp nữa, nếu không, nếu không ngưòi đem tất cả soái ca đều giết được rồi, đang nói, giết cũng không được!” tiếp theo nó nói lầm bầm: “Phụ thân, người thật sự không phát hiện bên trong Lãnh uyển công quỷ (quỷ nam) càng ngày càng nhiều sao?” Nó vô tội nhìn cha đáng thương này, mẫu thân a, người cũng quá hoa tâm chứ? Công quỷ cũng không buông tha!“Cái gì? Nàng lại đi ra ngoài bắt công quỷ rồi?” Nghe thấy vậy, Sở Hạo lại bốc lên lửa giận, nữ nhân này không phải tìm người thì chính là tìm quỷ quả thực tức chết hắn.“Đúng rồi, con nhớ ra rồi. . . . . .” Sở Bao Tử đột nhiên thần thần bí bí cười cười.“Con nhớ ra cái gì?” Sở Hạo nới lỏng cổ áo không vui hỏi.“Con biết mẫu thân đi nơi nào!” Sở Bao Tử liền ngẩng đầu ưỡn ngực nói.“A? Đi nơi nào?” Nghe thấy vậy, Sở Hạo đột nhiên cười cười, nhìn về phía nó hỏi.“Ách. . . . . . Phụ thân. . . . . . Người cũng biết nhi tử gần đây đỉnh đầu có chút đau, mẫu thân. . . . . . Mẫu thân đem toàn bộ tiền tiêu xài của nhi tử lấy mất, người cũng biết, con phải đi sang đường bên cạnh nhìn Tương nhi muội muội, cũng không thể đi tay không?” Nói xong, lại trừng mắt nhìn nhìn về phía Sở Hạo cười vô cùng là chân thành.“Đi đến nơi của cha nuôi con mà còn phải mang theo cái gì sao?” Sở Hạo nhìn chằm chằm đứa con trai này hỏi.“Phụ thân!” Sở Giáo Tử đột nhiên đứng dậy nói: “Phụ thân người có biết, ca ca thích Tương nhi tỷ tỷ!” nói xong, cười sáng lạnNghe thấy vậy, Sở Bao Tử liền đã chạy tới che miệng Sở Giáo Tử đe dọa, “Muội nếu ở dám nói lung tung, ta đánh muội nha!”“Tuyết Nhi nói thật sao?” Sở Hạo cười cười nhìn về phía Sở Bao Tử này mặt đột nhiên hồng hỏi.Sở Bao Tử liền buông tay đang che Sở Giáo TỬ ra mặt đỏ nói : “Cha. . . . . .Người đừng, người đừng nghe muội muội nói bậy, mẫu thân nói. . . . . . Yêu sớm không tốt, không tốt!” nó nói gấp.Nghe thấy vậy, Sở Hạo ôm lấy Sở Bao Tử nho nhỏ đứng ở một bên nói: “Đúng, cha chỉ có thể cho con một thỏi bạc, hơn nữa mà nói…, bị mẹ con phát hiện cha liền thảm, muốn thành giao hay không?”“OK!” Sở Bao Tử thực hào sảng cười cười.“Nói đi, nàng ở nơi nào?” Sở Hạo xuất ra bạc đưa cho nó.“Mẫu thân đang ở trong Hỉ lâu cùng Phượng thúc thúc, Quỷ Tịch thúc thúc, Dịch Hiên thúc thúc cùng một chỗ, nghe nói là phải nói chuyện gả cho ai, không hiểu được ai là phụ thân thứ hai của Sở Uyên nha!” nói xong, nó còn như có suy nghĩ gì nghĩ nghĩ.“Ai u, đau quá!” Sở Bao Tử ăn một cái cốc đầu.“Nếu muốn gặp Tương nhi muội muội của con, con tốt nhất chớ chọc cha con tức giận, nếu không, hừ hừ!” nói xong, phất tay áo tức giận rời đi, Sở uyên liền đem bạc cất xong không cho Sở Tuyết nhìn đến, Sở Tuyết này chính là một đại hán gian, sẽ bán đứng nó, nó quả quyết không thể để uội muội biết mình thu tài vật của phụ thân, có thể tưởng tượng đến lúc phụ thân tức giận liền xông ra ngoài, trong tim của nó không khỏi có chút khóc thét, tiếp theo hai tay của nó xác nhập nói : “Mẫu thân, ngài không nên trách nhi tử nha, không có biện pháp, đều là nữ nhân gây họa, ai!” nói xong, nó còn thở mạnh thật dài một giây sau, trên mặt nó tràn ra ra một đóa hoa nhỏ, “Hì hì, nhìn Tương nhi muội muội!”“Ca ca huynh đi đâu vậy?” Mắt thấy Sở Bao Tử muốn rời đi, Sở Goáp Tử liền lôi tay áo của nó hỏi.“Ách, Tuyết nhi muội ngoan a, ca ca đi ra ngoài đi dạo!” nó cười cười nói.“Gạt người, ca ca là đi nhìn Tương nhi tỷ tỷ đúng hay không, ca ca thích Tương nhi tỷ tỷ đúng hay không, ca ca muốn đi cùng Tương nhi tỷ tỷ hẹn hò đúng hay không, ca ca là sợ Tuyết Nhi gây trở ngại các ngươi nói chuyện tình đúng hay không?” Sở Giáo Tử trừng mắt nhìn nó chu miệng kêu lên.“Nói bừa, muội nghe ai bậy bạ, ca ca là cùng các bằng hữu đi ra ngoài đi dạo!” Sở Bao Tử tiếp tục nói dối, nha, chẳng lẽ muội muội thoáng cái liền hiểu biết hay sao?“Hừ, ca ca không cần gạt ta, thái tử ca ca đều cùng Tuyết Nhi nói, ca ca chính là đi yêu đương!” nó non nớt nói, tiếp theo nó duỗi ra ngón tay ở trên mặt nhéo nhéo nói: “Không e lệ, mẫu thân nói, mười tuổi không được yêu đương, ca ca là yêu sớm!” xem ra, Ngữ Diên vẫn tương đối ‘thiện lương’, ở thế kỷ 21 đủ mười tám tuổi đều thuộc loại yêu sớm, ở trong này mười tuổi là có thể yêu thương, thật sự đã đủ khoan hồng độ lượng rồi!Ngay tại thời điểm Sở Bao Tử không biết nên nói như thế nào để thuyết phục muôi muội, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng, ‘Thái tử giá lâm!’, nó như trút được gánh nặng, tiếp theo nhanh chóng đi tới cửa lôi kéo quần áo Lăng nhi kêu lên: “Lăng huynh, người tới vừa vặn, vậy, ta đi cùng bằng hữu, ta đi trước, không ảnh hưởng tới các ngươi chít chít ô ô!” nói xong, nhanh chóng đi.Lăng nhi cười cười làm để bọn thái giám ở bên ngoài chờ, liền tới đến bên người Tuyết Nhi “Tuyết Nhi!”“Thái tử ca ca huynh tới rồi!” Tuyết Nhi nhìn thấy hắn cười vô cùng là vui vẻ.Ngữ Diên luôn mãi nói với hắn, Lăng nhi, chúng ta kém nhau nhiều lắm, mà nói ta cũng thành thân rồi, nếu không như vậy tốt lắm, chờ đứa nhỏ trong bụng ta sinh ra, nếu là nữ hài tử ngươi còn có cơ hội không phải sao? Vì thế, hắn đợi, quả nhiên, sinh ra một nữ hài tử so với nàng còn đáng yêu hơn, hơn nữa, nàng đơn thuần thiện lương, đúng là loại hình hắn thích, hắn kiếp này nhất định phải thú cô bé này làm vợ.“Tuyết Nhi, muội nguyện ý gả cho thái tử ca ca sao?” Lăng nhi nhìn về phía nó chân thành nói.“Gả cho thái tử ca ca làm Thái Tử Phi sao?” Nó trong nháy mắt hỏi.“Ưm!” hắn gật đầu cười nói.Nghe thấy vậy, Tuyết Nhi đột nhiên thu hồi tươi cười nói : “Ta không muốn!”“Cái gì?” Lăng nhi nghe vậy ngây ngẩn cả người, nàng cự tuyệt cũng quá nhanh chứ, hắn xem ra, Tuyết Nhi cho dù không thích cũng sẽ không cự tuyệt nhanh như vậy.“Thái tử ca ca không phải Tuyết Nhi không muốn gả cho huynh, Tuyết Nhi cũng rất thích huynh a, nhưng là. . . . . . Nhưng là về sau thái tử ca ca chính là hoàng thượng, hoàng thượng sẽ có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, khi đó, Tuyết Nhi sẽ trở thành thâm cung oán phụ, ta không cần, ta muốn là một đời một thế một đôi nhân, ngưòi có thể cam đoan cuộc đời này trừ bỏ Tuyết Nhi sẽ không thú nữ tử khác sao?” Nói xong, nó cười vô cùng là giảo hoạt.Cười như vậy làm cho Lăng nhi lại sửng sốt, Tuyết Nhi lại đắc ý hướng đại sảnh đi đến, ca ca ngu ngốc, huynh thật cho là mình thông minh sao? Mẫu thân nói, nữ hài tử nha, phải giả bộ, như vậy mới có thể thả cá nhỏ câu cá lớn nha, đại kim quy này mẫu thân đã sớm nhắc nhở nó, phải một mình có được không cùng người khác chia xẻ, tất nhiên hắn cầu hôn, nó đã nói ra ý nghĩ trong lòng rồi, ha ha, nếu luận theo chỉ số thông minh, nó là đứa nhỏ của mẫu thân làm sao có thể ngu ngốc chứ, nữ hài tử nha, phải rụt rè, thái tử ca ca, Tuyết Nhi coi trọng ngưòi, cho nên, ngưòi là trốn không thoát khỏi tiểu ma chưởng của Tuyết Nhi, ta muốn tự mình hưởng người! Tuyệt không thỏa hiệp!Sở Tuyết giảo hoạt như vậy cùng đại ma nữ kia quả thực chính là giống nhau như đúc, quả nhiên, có mẹ tất có con gái!
Tác giả :
Y Hinh