Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi
Chương 265: Bởi vì, chàng yêu ta!
Quỷ Vương nghe được có người xông vào cấm địa nhất thời tức giận giận sôi lên, vì thế mang theo Vô Tâm bước đi vội vã chạy tới cấm địa, ai biết thời điểm đợi cho bọn họ tới, nơi này sớm bị hủy thành một mảnh, mà cái người phá hư kia cũng không biết chạy tới đâu rồi.“Khốn nạn!” Quỷ Vương rít gào hét lớn một tiếng, hiển nhiên phẫn nộ không thôi.Vô Tâm thấy thế liền ở chung quanh tuần tra tình trạng hiện tại, không có một chút manh mối nào, hắn đi vào bên người Quỷ Vương nói: “Quỷ Vương, người kia hình như là một cao thủ!”Nghe vậy, Quỷ Vương không nói chuyện, chính là lạnh nhạt nhìn hướng phương xa, “Cao thủ? Ta xem không cần thiết!” nói xong, khóe miệng hắn treo lên mỉm cười, hương vị này tuy rằng chỉ ngửi lấy một lần, nhưng mà không đến mức làm cho hắn quên toàn bộ, chính là thật lâu không gặp, tựa hồ công lực của hắn ta tiến bộ rồi không ít, đều có thể tìm được chỗ này!“Quỷ Vương, chúng ta cần làm sao bây giờ, kế hoạch này. . . . . .” Vô Tâm nhìn về phía khuôn mặt Quỷ Vương đang nở nụ cười lỗ chân lông trên người không tự giác dựng lên.“Thôi, không cần ngạc nhiên, xem ra đây là ý trời, bổn vương thật ra muốn nhìn đến bọn họ vận may có thể tới khi nào, kế hoạch tự nhiên tiến hành bình thường!” Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, khí phách nói, ngữ khí dũng cảm như vậy thật khiến cho Vô Tâm có chút lo lắng, lo lắng không phải cho Quỷ Vương, mà là cho đám người kia được vận may ủng hộ bọn họ.***********“A ——” đúng lúc này, Ngữ Diên hét lớn một tiếng, xa xa một chút ánh sáng màu lam tựa như tia chóp bắn thẳng đến mà đến, Phượng Ly Ca thất thần rồi, đó là một cái gì tương tự trái nho, còn không đợi hắn định thần lại, Bồ Đề lam kia nháy mắt mở miệng ra, một người Tiểu Lam cứ như vậy ngang trời sinh ra rồi, nó vừa ra đời, chung quanh nhất thời bị ánh sáng màu lam bao phủ, Sở Hạo chợt đột nhiên thống khổ ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu bộ dáng vạn phần khó chịu.“Sở Hạo, ngươi làm sao vậy?” Phượng Ly Ca lo lắng ngồi xổm bên cạnh hắn đưa tay muốn đi trấn an hắn, lại không nghĩ rằng nóng trên người hắn làm cho tay hắn chạm vào trong nháy mắt lập tức liền buông lỏng ra, sao lại thế này? Trên người của hắn làm sao có thể nóng như vậy?“A, a a a a” đúng lúc này, Phượng Ly Ca nghe được thanh âm vô số quỷ quái thống khổ kêu la, hắn liền ngước mắt nhìn sang, chính là lúc này quay chung quanh bên người Ngữ Diên toàn bộ quỷ quái đã bị ánh sang màu lam này bắn ra, nhất thời thân mình bọn quỷ quái liền phá thành những mảnh nhỏ, bộ mặt rất là dữ tợn.Chẳng lẽ là bởi vì ánh sang màu lam là chính khí, cho nên hồn phách bọn họ đều không thể tới gần sao? Nghĩ đến đây, hắn giờ mới hiểu được vì sao Sở Hạo sẽ thống khổ như thế, một giây sau, hắn liền dùng thân mình che thứ ánh sang máu lam này, tránh cho hắn bị chiếu xạ mà thống khổ vạn phần.“Ách?” Đột nhiên giảm bớt thống khổ, làm cho Sở Hạo ngước mắt nhìn lại đây, lại phát hiện này ‘kẻ thù’ lại dùng thân mình che chở hắn, trong nháy mắt, một loại cảm động không hiểu xông lên trong đầu của hắn, thực ấm thực ấm.Ngay tại thời khắc Tiểu Lam sinh ra, Liên Tử cùng Tử nhi như là có dự cảm giống nhau nháy mắt liền tỉnh lại.Giờ phút này, nội tâm Ngữ Diên máu đã sớm bốc lên không ngừng, loại cảm giác này làm cho nàng muốn cúi người mà phun, nhưng mà nàng biết, nàng không thể phun, nàng liền nghẹn một hơi này, nếu là ói ra, kết quả của nàng không biết là cái gì, thời điểm hưa có xác định kết cục là cái gì, nàng phải mạnh mẽ nghẹn lại, cho đến khi đem Sở Hạo cứu sống, vì phòng ngừa chính mình ngất, nàng không chỉ có nghẹn khẩu khí, còn cắn chặt đầu lưỡi, loại đau đớn này giống như toàn tâm, nhưng nàng biết, chỉ có đau đớn mới có thể để cho nàng thanh tỉnh.Quỷ quái đạo hạnh thấp này sau khi nhìn thấy ba mảnh, sớm biến mất sạch sẽ, chung quanh trừ bỏ gió nhẹ, cũng chỉ có mấy người bọn hắn, mà thân mình Sở Hạo dưới sự che dấu của Phượng Ly Ca, cũng dần dần khôi phục lại, mà nghi hoặc chôn dấu trong đáy lòng hắn càng ngày càng nhiều, chuyện kia làm cho hắn khó hiểu phiền lòng nỗi lòng lại không nhớ lại được gì, cho nên trừ bỏ đau đầu cũng chỉ có đau đầu.“Mẫu thân, đây là Lam đệ đệ!” Liên Tử lôi kéo Tiểu Lam bay đến bên người Ngữ Diên mỉm cười.Ngữ Diên nhìn về phía Liên Tử cùng Tử nhi còn có Tiểu Lam này còn chưa nói chuyện, nhưng nàng căn bản không thể mở miệng, một khi mở miệng sẽ phá khí, Liên Tử tựa hồ hiểu được giống như gật đầu, nhìn về phía Tử nhi cùng Lam nhi, tiếp theo nói thầm vài câu, hai tiểu nhân hiểu được gật đầu.“Mẫu thân, Tiểu Lam đã tới chậm, không nên trách Tiểu Lam!” Tiểu Lam cục cưng bay đến bả vai của nàng ở trên mặt nàng ‘bẹp’ một ngụm, có vẻ hết sức thân cận.Ngữ Diên nhìn về phía nó, nước mắt chậm rãi đã tuôn ra hốc mắt, hài tử ngốc, mẫu thân làm sao có thể trách ngươi chứ?“Mẫu thân, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cứu sống phụ thân!” Liên Tử mỉm cười đi vào trước mặt của nàng gật đầu khẳng định nói.“Đúng vậy, mẫu thân người cũng đừng có lo lắng, đúng rồi, mẫu thân, ngươi phải đáp ứng Tử nhi hãy yêu phụ thân, sinh cho phụ thân thiệt nhiều tiểu bảo bảo, chúng ta không có phúc khí ở bên cạnh người, cho nên, người nhất định phải chiếu cố chính mình thật tốt!” Tử nhi chảy nước mắt dặn nói.Nước mắt Ngữ Diên không ngừng trào ra, khẽ gật đầu, vẫn như cắn chặt hàm răng như cũ, thiên ngôn vạn ngữ nàng không thể nói, nhưng nàng tin tưởng, bọn họ đều hiểu được, đều hiểu được!Nói xong, Ngữ Diên dưới sự chỉ điểm của Liên Tử chậm rãi nhắm mắt, bốn người phải tâm linh tương thông với nhau niệm khẩu quyết, Phượng Ly Ca thấy không rõ các nàng đang làm cái gì, nhưng mà chung quanh các nàng bình dựng lên không tầm thường tốc độ gió nhất thời làm cho hắn trừng lớn hai mắt, chung quanh Ngữ Diên gió càng lúc càng lớn, tiếng gió cũng càng ngày càng không bình thường, ngay tại thời điểm hắn không biết rõ đến tột cùng sao lại thế này, bên cạnh hắn Sở Hạo giống như là bị một sức mạnh hấp lực trống rỗng dựng lên, tốc độ là nhanh như vậy.“Sở. . . . . .” Phượng Ly Ca chữ Hạo còn chưa ra khỏi miệng, một chút u hồn này tốc độ như tia chớp trực tiếp xông ào vào bên trong cỗ thi thể kia của Sở Hạo, Phượng Ly Ca kinh ngạc nhìn một màn này, nhất thời bị hiện tượng siêu nhiên này làm cho ngây ngẩn cả người.Chung quanh nhất thời lâm vào bên trong một luồng ánh sáng màu vàng, loại ánh sáng này quá mức chói mắt, điều này làm cho Phượng Ly Ca không thể không nhắm mắt lại, vài giây sau, ánh sáng màu vàng biến mất, chung quanh lại khôi phục bộ dáng lúc trước, mưa cũng ngừng lại, bầu trời xa xăm liền treo lên một đạo cầu vồng hoa mỹ, thoáng chốc mê người.Ngữ Diên nhìn đến cầu vồng tiên diễm kia rốt cục nhếch miệng cười, mưa gió qua đi rốt cục có thể nhìn thấy cầu vồng sao? Mà nàng mỉm cười máu tươi trong miệng kia liền tuôn ra giống như nước bay vọt mà ra, Phượng Ly Ca thấy thế hoảng thần bật nhảy một cái đi vào trước mặt của nàng đỡ nàng muốn ngã xuống.“Ngữ Diên, Ngữ Diên!” hắn liền cấp tốc kêu lên, tiếp theo liền bắt mạch cho nàng, lúc này vừa chạm vào mới phát hiện thân thể của nàng trống rỗng còn giống là muốn biến mất.“Hắn. . . . . . Sống sao?” Nàng dùng ý chí cuối cùng đi chống lại bất tỉnh, suy yếu kia hỏi.Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng nhíu mi nói: “Ngươi bây giờ nên quan tâm ngươi!”“Hắn. . . . . . Sống. . . . . . Sao?” Nàng như cũ là những lời này, Phượng Ly Ca biết, nàng đích thị là đang chịu đựng tất cả đau đớn mục đích chỉ là muốn biết hắn sống hay không, thấy thế, hắn ôm lấy nàng đi vào bên người Sở Hạo, Ngữ Diên hơi hơi nghiêng đầu nhìn sang, cái vết thương trên người kia như kỳ tích tốt hơn rồi, đúng lúc này, thân thể hắn đột nhiên hơi hơi động.“Sở Hạo!” Phượng Ly Ca ôm lấy Ngữ Diên lớn tiếng la lên. Sở Hạo hơi hơi nhíu mày trên mặt đấtMột tiếng la lên của hắn ta, làm cho hắn đang ngây ngốc rốt cục chậm rãi mở mắt ra, chính là mở hai mắt ra một chốc kia, hắn có chút hoảng hốt, tiếp theo ngồi dậy nhìn về phía Ngữ Diên mạch tượng suy yếu cùng với Phượng Ly Ca bảo vệ hắn kia.“Các ngươi đến tột cùng là ai?” Hắn mày rối rắm vô cùng, nói vậy hắn vừa rồi vẫn nhíu mi hay chính là đang nghĩ chuyện này“Ngươi rốt cục. . . . . . Sống. . . . . .” Lời nói của Ngữ Diên càng ngày càng suy yếu.“Tại sao ngươi muốn cứu ta? Ngươi cùng ta đến tột cùng là quan hệ gì?” Sở Hạo cầm lấy tay nàng gấp gáp hỏi.“Cái gì quan hệ? Vậy ngươi. . . . . . Vừa rồi vì sao không giết ta? Ngươi rõ ràng. . . . . . Có cơ hội.” mày của nàng càng ngày càng rối rắm, hiển nhiên là cố nén nội tâm đang không thoải mái.“Không biết, ta không hạ thủ được, ta không hạ thủ được!” Sở Hạo thống khổ nhìn hướng nàng suy yếu, cảm thấy loại cảm giác này quá mức quen thuộc, nhưng đến tột cùng là cảm giác gì, hắn nhất thời còn nói được.“Muốn. . . . . . Biết vì sao ngươi. . . . . . Không hạ thủ được sao?” Nàng hiện tại mỗi một câu nói trong miệng sẽ chảy ra máu, Pphượng Ly Ca muốn ngăn cản, nhưng không có đi ngăn cản, bởi vì hắn không muốn để cho bọn họ bỏ qua lẫn nhau một câu gì.“Vì sao?” Hắn trừng lớn hai mắt nhìn về phía nàng, sợ bỏ qua từng cái biểu tình của nàng.“Bởi vì. . . . . . Chàng yêu ta. . . . . .” Nói xong, nàng mỉm cười.“Ta yêu ngươi?” Nghe vậy, Sở Hạo ngây ngốc không biết nên nói cái gì, chỗ trống trong đầu lại làm cho hắn muốn đi phát điên, hắn vì sao không nhớ nổi bất cứ chuyện gì? Nhưng loại cảm giác không hiểu này lại làm cho tim của hắn hơi hơi đau đớn không thôi, trời ạ, hắn đến tột cùng làm sao vậy?Ngữ Diên thấy hắn thống khổ cũng không nói gì nữa, không phải nàng không muốn nói, chính là nàng không có cơ hội nói nhiều như vậy, vì thế nàng nắm chặt thời gian mạnh mẽ bắt lấy Phượng Ly Ca nói cầu xin nói: “Làm ơn . . . . . . Tìm về. . . . . . Trở về lương tri của hắn. . . . . .”“Ngữ Diên. . . . . .” Phượng Ly Ca thấy thế chợt đột nhiên liền nghẹn ngào.“Các ngươi muốn tìm cái này sao?” Đột ngột một tiếng, sau lưng của bọn họ truyện tới một thanh âm quen thuộc, Phượng Ly Ca cùng Sở Hạo đồng thời ngước mắt nhìn lại, lúc Phượng Ly Ca nhìn đến lương tri quen thuộc trong tay của hắn, nhất thời kinh ngạc nói không ra lời.
Tác giả :
Y Hinh