Chỉ Yêu Không Cưới
Chương 27: Broken Love 7
Trong lòng cô, Tiểu Ngốc nghe thấy tiếng gọi, vui mừng luồn vào lòng anh, nhiệt tình dùng lưỡi liếm vào anh để lấy lòng, hoàn toàn khác với điệu bộ hung dữ vừa rồi. Ánh mắt anh ấm lại, nét cười trên mặt càng rõ hơn.
- Con chó ghê gớm này! Có nhớ bố không? Gần đây mẹ đã đưa con đến đâu? Ở đó có tốt không? - Anh giơ Tiểu Ngốc lên cao, nựng nó vui đến nỗi đuôi ngoáy tít cả lên, nụ cười trên môi anh cũng càng lúc càng tươi hơn.
Thế nhưng, cô không cười được. Bởi vì, trong tim anh, mẹ của Tiểu Ngốc có thực là cô không?
- Ngườ phụ nữ đó, là ai? - Cô giả vờ không biết gì, làm như căn bản đã không còn nhớ cô ta. Cũng vờ như, căn bản không hề bị tổn thương...
- Một khách hàng. - Anh nhẹ nhàng trả lời cho qua chuyện rồi chế giễu cô -Không biết người ta là ai, lại còn tỏ thái độ bừa bãi, có phải là tất cả những sinh vật có giới tính nữ xuất hiện gần anh trong vòng năm mét đều khiến em phát cuồng không? - Lời nói đùa của anh, không hề đáng cười chút nào.
Anh biết rất rõ, cô không phải là kiểu phụ nữ hay ghen như vậy. Là tự anh không đúng, thế nên để giấu giếm mới pha trò bừa bãi.
- Là người ủy thác của vụ án ly hôn đó à! - Cô vào thẳng vấn đề.
Anh ngưng lại, gật gật đầu.
- Sao cô ấy lại đến đây? - Không phải vụ án đó đã kết thúc rồi sao? Tại sao người phụ nữ đó vẫn đến tìm anh?
Anh miễn cưỡng nêu lý do:
- Anh bị thương đến thế này, có lẽ cô ấy thấy ngại, nên đến thăm.
- Thật sao? - Chỉ là đến thăm?
Nếu như chỉ đơn giản như vậy, tại sao trước khi đi, người phụ nữ đó lại dùng ánh mắt ấy để nhìn anh. Ánh mắt đó, dường như đang viết rất rõ: “Lương Tử Tích, anh đừng phủ nhận nữa, anh vẫn còn yêu em!”.
- Hai người đã sớm quen nhau rồi phải không, trước khi tiếp nhận vụ án. - Cô không cho anh lẫn tránh, ánh mắt chờ đợi, nhìn thẳng vào anh.
Xin anh, hãy nói thật với em!
- Thời phổ thông đã từng học cùng nhau một năm, đừng suy nghĩ linh tinh, chỉ là một người bạn bình thường thôi. - Anh né tránh ánh mắt của cô, hơi thấp giọng nói.
Cô sao vậy? Cô không ngừng truy hỏi, khiến anh có chút nóng nảy.
Bạn học phổ thông? Bạn bè bình thường? Tại sao, lời giải thích của anh lại thông thường như vậy? Thông thường đến mức, dường như không thành thực?
- Thế. Tiểu Ngốc...
Anh cắt lời cô:
- Đừng ngốc nữa! Em là người mẹ duy nhất của Tiểu Ngốc.
Người mẹ duy nhất... là lời cam kết của anh với cô sao?
Đột nhiên, anh nhíu mày:
- Làm sao đây? Có phải nó đã từng bị thương không?!
Bởi vì vệt chỉ khâu vết thương vẫn còn quá rõ ràng, anh lật Tiểu Ngốc ra, giọng nói có chút to lên:
- Rốt cuộc là làm sao?
Cô nín thở. Quả nhiên, giấy mãi mãi không thể bọc được lửa.
Vết thương của Tiểu Ngốc không thể giấu được, cũng giống như, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của anh, sớm đã bị Hà hồ ly tiết lộ.
Cô cụp mắt xuống, nói một cách vô cùng nhẹ:
- Hôm đó, không phải là em đùa với anh. Em cho Tiểu Ngốc ăn sôcôla, khiến nó bị ngất đi, khiến nó phát bệnh, bây giờ tuy đã được cứu thoát, nhưng lại bị mắc bệnh tim.
Mắt anh nhìn trừng trừng.
Vẻ mặt anh, khiến cô liều chết nhắm mắt nói:
- Anh muốn mắng thì mắng đi. Tất cả đêu là lỗi của em! Thậm chí anh muốn đánh em, em cũng không oán trách, là em đã hại Tiểu Ngốc ra nông nỗi này, em đáng chết!
Rất lâu sau, mới nghe thấy một giọng nói buồn rầu:
- Trông anh rất giống một người đàn ông thích đánh vợ sao?
Cô không nói được lời nào, thực ra, đừng nói là đánh, ngay cả hung dữ vói cô, anh cũng rất ít khi.
- Cho nên, hôm đó em mới khóc? - Thảo nào, anh cảm thấy hôm đó cô có vẻ cực kỳ không ổn, cô chắc chắn đã rất sợ thế nên mới không dám thừa nhận với anh.
Cô cúi đầu, mím chặt môi.
Sau đó, anh cũng cúi đầu, hỏi Tiểu Ngốc:
- Có tha thứ cho mẹ ngốc không?
Cái đuôi của Tiểu Ngốc vẫn không ngừng vui mừng vẫy tít, đầy vẻ đại nhân đại lượng.
- Được rồi, nó không giận nữa rồi! Sau này phải có trách nhiệm làm mẹ, chăm sóc thật tốt để báo đáp sự rộng lượng này, biết chưa? - Anh giơ Tiểu Ngốc ra trước mặt cô, Tiểu Ngốc lập tức nịnh nọt liếm liếm lên má cô.
Là thế này sao? Anh còn an ủi cô? Cô kinh ngạc.
- Tại sao anh không nổi giận? Tối hôm đó, rõ ràng anh rất giận...
Anh theo bản năng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, mặt đầy vẻ hổ thẹn.
Tối hôm đó, anh thực sự rất hung dữ?
Anh chỉ có thể ra vẻ hậm hực nói:
- Em đã tự giày vò mình rồi, sao anh còn phải tức giận nữa? Em cũng không xấu xa như vậy, không phải do em cố ý!
Thái độ của anh, hoàn toàn không giống với buổi tối hôm đó? Tại sao? Là bởi vì, anh cũng đã làm chuyện có lỗi với cô?
Những ngày tiếp đó, họ vẫn ân ái như vậy, dường như sự xen vào của Nữ vương không hê tồn tại. Chỉ là, trong lòng cô, vẫn luôn ám ảnh một câu hỏi “tại sao” mà anh vĩnh viễn không bao giờ giải đáp.
Cái “tại sao” đó, kéo dài cho đến hôm anh ra viện...
Cử động của anh còn chưa thuận tiện, lại không muốn dựa vào người khác, để leo lên được chiếc xe bọ cánh cứng của cô, còn phải tốn chút sức lực. Cô cười nhìn cái dáng đi rất khó khăn của anh, chồng cô, là một người đàn ông thích làm ra vẻ mạnh mẽ.
Nhất là, ở trước mặt cô.
- Tự lập vậy? Không cần em lát nữa phải bế anh lên lầu, không cần em giúp anh đi tiểu?
- Em coi anh là đứa trẻ à? Hơn nữa, dựa vào em? Trên người không có đến ba lạng thịt mà đòi bế được anh? - Anh lườm cô một cái, đặt cây gậy vào sau xe - Chồng em tuy rằng phải “què” mất một thời gian, nhưng may mà vẫn chưa đến mức tàn phế.
Mắt cô cười híp lại:
- Sức em không thể bế được người ta, nhưng mà, hình như em đúng là đã từng giúp ai đó đi tiểu rồi. - Cô lấy chuyện xấu hổ của anh ra để chế nhạo.
Mấy ngày đầu trong viện, vì lo cho tình hình vết thương của anh, bác sĩ không cho phép anh xuống giường, anh lại không chịu được việc nối ống thông tiểu, cho nên tất cả đêu là nhờ vào cô tận tâm làm hết trách nhiệm, cầm bô giúp anh đi tiểu.
- An... Tử.. Minh! - Anh nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ chưa? Không nói lại được với cô rồi chứ gì? Cô nháy mắt cười vui vẻ!
Anh xấu hổ quá hóa giận, bực bội nhắm mát lại, không thèm để ý đến cô.
Cô lắc đầu cười. Thực ra, có những lúc đàn ông cũng không khác gì một cậu bé.
Cô nổ máy chiếc xe bọ cánh cứng.
Anh làm ra vẻ bực bội, quay mặt lại phía cô, không thèm để ý đến cô, nhưng vì “an nguy” của hai người, không thể không nhắc nhở:
- Bật đèn chỉ hướng lên, chú ý an toàn, nhìn kỹ cự ly xe cộ hai bên rồi mới lái.
Cô nghịch ngợm liếc xéo anh một cái, biết ngay là anh sẽ không chịu được mà chỉ đông chỉ tây! Đối với kỹ năng lái xe của cô, anh luôn có hàng trăm cái bất mãn, hàng ngàn cái không yên tâm.
- Tập trung tinh thần! - Anh lại bất mãn với cô.
Cô cố ý cười một cách thật dễ thương, thế nhưng lại nhích lại gần anh nói một cách đầy hăm dọa:
- Lương Tử Tích, anh còn chỉ đông chỉ tây, em thả anh xuống xe!
Nhận được lời uy hiếp, anh trố mắt.
- “Thằng què” không chấp thiệt trước mắt, hiểu không? Ngoan! - Cô cười híp mắt, thêm vẻ thích ức hiếp người, vỗ vỗ vào khuôn mặt điển trai của anh.
Bị hai chữ “thằng què” đả thương nghiêm trọng, khuôn mặt điển trai của anh giật giật, anh lườm cô:
- An Tử Minh, xem anh về nhà sẽ trừng trị em như thế nào! - Đôi mắt sắc nhọn như chim ưng hơi nheo lại, trong đó có dục vọng đang cuộn chảy.
“Thằng què” anh không chịu uy hiếp cũng không chịu ức hiếp. Chỉ cần về đến là anh sẽ “chinh phục” cô. Để cô sau này bớt ngông cuồng trước mặt anh.
Mặt cô đỏ ửng, ngại ngùng than vãn:
- Đi đây, đi đây, coi như em sai được chưa? - Ai bảo đã hứa vói anh, khi về nhà sẽ để tùy anh “giày vò”.
Vào số xe, chiếc xe “tạch tạch” kêu lên vài tiếng, như nhắc nhở họ chuẩn bị về nhà.
- Đợi đã! - Đột nhiên, anh vỗ vỗ trán - Choáng! Già rồi, đúng là già rồi!
Cô vội vã phanh xe lại.
Đầu choáng váng? Có cần lập tức trở lại bệnh viện không?
Thì ra...
- Anh bỏ quên điện thoại trong ngăn kéo ở bệnh viện rồi! - Anh cười ngán ngấm.
Xem ra phải lên lấy rồi.
Anh vừa quay người, chuẩn bị với lấy cây gậy, cô đã nhảy xuống xe:
- Anh đừng có động đậy nữa! Em đi lấy!
Mí mắt phải anh giật một cái, ngăn cô lại:
- Thôi bỏ đi, trộm cắp hoành hành, chắc sớm đã không còn rồi! - Anh không thích bất cứ ai động vào điện thoại của anh.
- Anh đừng nghĩ xấu như vậy! - Còn chưa đút lời, cô đã xông vào khu điều trị của bệnh viện.
- An Tử Minh! Đừng đi nữa! Anh sẽ mua điện thoại mới! - Anh ngồi trong xe hét gọi cô.
Thế nhưng, cô căn bản không nghe thấy.
- Sao lại đậu xe ở đây? - Anh đau khổ ôm trán, phía sau lưng tiếng còi xe vang lên không dứt.
Cô nhanh chóng tìm thấy điện thoại của anh trong ngăn kéo, bên trong có một tin nhắn đến chưa đọc.
Cô vừa nhanh nhẹn bước ra ngoài vừa điềm nhiên bấm nút xem tin nhắn.
“Theo gợi ý của vợ anh, chúng tôi đã nhờ người khỏi tố Tiểu An, Tiểu An đích thực đã giúp Giang Thừa Vũ làm rất nhiều việc, lần này nếu anh ta không khai ra Giang Thừa Vũ, dựa vào tội cố ý gây thương tích, anh ta đã có thể vào tù” - Trong nháy mát, chân cô như hóa đá.
Cô cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại từng câu từng chữ, từng cơn lạnh buốt trong lòng, một chút một chút thấm ra, rõ ràng đã là tiết trời nóng nực của cuối tháng tư, thế nhưng cô lại cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương, khiến toàn thân đông cứng.
Không thể nào, anh không thể lừa cô như vậy. Cô không muốn tin. Rõ ràng, khi nãy họ còn trêu đùa với nhau, thân mật như giữa hai người không thể có bí mật gì.
Đôi tay cầm điện thoại của cô không ngừng run lên, run mãi.
Một phút, hai phút, ba phút... Đột nhiên, tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.
Cô ngỡ ngàng nhìn thấy dòng tên người gọi đến: Khương Du Tâm.
Cô luống cuống chân tay, ba chữ “Khương Du Tâm” lúc này, giống như đại diện của ma quỷ.
Thần sai quỷ khiến thế nào, cô nhấn vào nút nghe, nín thở.
- Lương Tử Tích, cô trợ lý Emily của anh đã báo cáo vói anh chưa? Em đã nói với Giang Thừa Vũ, chỉ cần anh ta đồng ý ly hôn với em, em sẽ bảo anh rút lại cáo buộc với Tiểu An. Tiền của em có hy vọng rồi!
- Lương Tử Tích, sao lại không nói gì!
Minh Minh im lặng, rất lâu.
- Bao lâu rồi? Anh ấy nhận lại vụ án của cô, bao lâu rồi? - Rất kỳ lạ, khi hỏi câu này, giọng cô vẫn có thể bình tĩnh, hoàn toàn tương phản với nội tâm lúc này đang giống như đi giữa màn sương mù dày đặc trong ngày tháng chạp. Có một thứ gì đó mà cô cố sức nắm giữ, hình như đang dần dần tuột ra khỏi tầm tay.
- Là cô à? - Đầu dây bên thốt lên mấy tiếng ngạc nhiên, sau đó ngạo mạn nói một cách lạnh lùng, có vẻ như không thể chấp nhận - Tùy tiện nghe điện thoại của người khác, đúng là vô giáo dục! - Cái “ngưòi khác” mà cô ta nói, là chồng cô cơ mà.
Cô không biết phản bác lại thế nào, chỉ muốn làm rõ một điêu:
- Nói cho tôi biết, anh ấy nhận lại vụ án của cô, bao lâu rồi? - Khi hỏi lại câu này, giọng nói của cô có chút gay gắt hơn, tâm trạng đã bị sứt mẻ.
Nhận lại? Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khinh bỉ.
- Vẫn luôn! - Khương Du Tâm trả lời một cách vô cùng rành mạch - Lương Tử Tích đã hứa, cho dù gặp nhiều cản trở hơn nữa, anh ấy cũng sẽ kiên trì, anh ấy nhất định giúp tôi tới cùng! Vẫn luôn...
Nhiều cản trở hơn nữa, kiên trì, giúp tới cùng...
- Cô đang nói, anh ấy là vì giúp cô nên đã nói dối với tất cả mọi người, Hiệp hội Luật sư, các tổ viên, các cộng sự bao gồm cả... - Cô...
Ngực cô chấn động, cô muốn cười.
Thật đáng nực cười!
Thì ra, nước mắt mà cô đã từng, nỗi lo mà cô đã từng, sự ngây thơ mà cô đã từng, sự tin tưởng mà cô đã từng, đều chỉ là cặn bã! Tất cả những thứ này, sau khi gặp ba chữ “Khương Du Tâm”, đều trở thành thứ cặn bã nực cười.
- Nói dối tất cả mọi người, mới có thể càng tìm được chứng cứ tốt hơn! - Khương Du Tâm không cảm thấy có gì là không đúng.
Chứng cứ...
Cô ngẩng đầu lên, ép nước mát chảy vào trong.
- Anh ấy, nhất... định... sẽ... giúp... tôi... ly... hôn! - Khương Du Tâm nhấn thật mạnh - Vì tôi, cũng là vì anh ấy.
Chiếc điện thoại nặng nề rơi xuống đất, vỏ máy vỡ rời, bắn tung ra một cách rất thê thảm. Cô ngồi thụp xuống, bó gối ôm chặt lấy mình.
Cái gì gọi là “vì tôi, cũng là vì anh ấy”, người phụ nữ đó đang nói cái gì?
Họ chỉ là quá khứ của nhau! Chỉ là cái quá khứ mà cô không kịp tham dự vào! Cô không ngừng run rẩy, phẫn nộ đến quặn thắt ruột gan. Thực sự, rất lạnh, rất lạnh.
Cô không khóc nổi, thực sự không khóc nổi, bởi vì, nước mắt của An Tử Minh đã không còn giá trị, đã không thể lay động trái tim anh!
Tai sao lại lừa cô?
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Cô khi đó, lại còn cảm động đến như vậy! Còn nghĩ rằng, cô sẽ dùng tình yêu của mình cả đời này để báo đáp anh. Cô đúng là kẻ ngốc nghếch nhất dưới gầm trời này. Là con ngốc bị lời nói dối của đàn ông gạt cho đến quay cuồng.
- Thưa cô, có gì cần chúng tôi giúp không? Chồng cô đang rất sốt ruột đợi ở dưới, anh ấy nhờ tôi đến xem cô thế nào? - Một cô y tá thò đầu vào.
Đúng rồi, cô đã vứt người đàn ông giỏi nói dối đó ở lại xe. Cô đờ đẫn dứng dậy, cất bước ra phía cửa.
- Cô à, cô không cần điện thoại nữa sao? - Cô y tá nhặt chiếc điện thoại dưới đất, vội vã chạy theo ra ngoài.
Cô máy móc lắc đầu.
- Chiếc điện thoại này đắt lắm, chắc phải đến ba bốn nghìn! Điện thoại của hãng này rất bền, chắc vẫn có thể sửa được. - Cô nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại vỏ và máy đã tách rời mà cô y tá đưa cho.
- Sao lại chưa hỏng? Cô xem, cái bộ phận quan trọng nhất của nó là màn hình đã vỡ mất rồi... - Ngón tay vạch vào đường nứt trên màn hình điện thoại, cô không mỉm cười nổi.
Cũng giống như cuộc hôn nhân của cô, thứ quan trọng nhất, đã bị rơi vỡ.
Đó chính là lòng tin.
Trước khi kết hôn, mẹ cô từng nói, tình yêu có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục, thế nhưng hôn nhân lại là một thế giới bình thường, là cuộc sống hiện thực của con người, thế nên đừng mơ mộng hóa nó, đừng lý tưởng hóa nó.
- Đang nghĩ gì vậy? Sao lại nghiêm trọng thế? - Ngồi ghế bên cạnh, anh đập đập nhắc nhở cô - Cẩn thận một chút, cái xe bên trái trông có vẻ “liều”, rất dễ lách đường, em tránh nó xa một chút. - Cô máy móc gật đầu.
Tại sao, cô đột nhiên cảm thấy, người ngồi bên cạnh, bắt đầu trở lên rất lạ lẫm.
- Đang nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần một chút!
Anh theo thói quen lại nghiêm mặt dạy bảo, chỉ đông dẫn tây với cô, thế nhưng, cô bây giờ, đã xa lạ với anh đến mức ngay cả một chút hứng thú “quẳng” anh xuống xe cũng không còn nữa.
Về đến nhà, cô đậu xe, tay trái xách một túi quần áo to, tay phải cũng đeo một bọc lớn đồ ăn. Không còn tay nào rảnh để đỡ anh.
Anh chống gậy lên, bớt sự “quấy rầy” của cô, anh thấy dễ chịu hơn nhiều.
Suốt đường đi, từ bãi đậu xe đến thang máy, cho đến khi vào trong nhà, cô đều trầm lặng không nói gì. Về đến nhà, cô đặt hành lý xuống, giống như trời trở gió, bắt đầu lao vào dọn dẹp phòng, lau sàn nhà, thậm chí ngay cả phòng vệ sinh cũng không bỏ qua.
Cô rất bận, bận đến mức căn bản không có thời gian để ngồi xuống rúc vào lòng anh mà làm nũng nữa.
Anh ngồi trên giường, cực kỳ thấy không quen vói sự “chịu khó” đột xuất của cô:
- Đừng làm nữa, em cũng mệt cả ngày rồi! Ngày mai gọi giúp việc theo giờ dọn dẹp là được rồi!
Cô không để ý đến anh, tiếp tục vùi đầu vào lau dọn.
- Em đang có tâm sự gì sao? - Anh nhìn thấy vẻ không ổn của cô, nghi hoặc hỏi.
Động tác lau nhà của cô ngưng lại.
- Đến đây, ngồi vào lòng anh. - Anh vẫy tay với cô.
Cô do dự một chút.
- Tiểu bảo bối, để anh ôm em. - Anh mỉm cười.
Anh rất ít khi gọi cô là “Tiểu bảo bối”, nhưng mỗi lần gọi, cô đều rất thích.
Mắt thoáng đỏ lên.
Cô lặng lẽ đi lại phía anh, mới vừa tới gần, đã bị anh kéo vào lòng.
- Vẫn tiếc chiếc điện thoại đó à? Bị mất thì coi như mất rồi, sao phải làm mình chán nản đến vậy?! - Anh lấy ngón tay nhéo mũi cô, hy vọng có thể giúp cô lấy lại tâm trạng.
Năm ngoái cô đã từng trong vòng một tuần bị móc mất ba chiếc điện thoại mới, sau đó đã buồn phiền đến cả tháng trời, thậm chí còn giận dỗi tuyên bố rằng mình sẽ không bao giờ thèm ra ngoài dạo phố nữa. Vợ anh là người rất hay cảm xúc hóa vấn đề.
Cô đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt sát cạnh mình, tự hỏi, rốt cuộc mình có quen biết người này không?
- Đừng cố nén cảm xúc nữa! Muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi, không được dùng việc lau sàn nhà để trút giận.
- Ối... - Đau! Cô ôm mũi thốt lên.
Anh cho rằng cô đang làm ra vẻ để lừa anh.
- Em cũng biết đau? - Trong mắt anh ẩn chứa vẻ vui mừng thích thú.
Anh đang chọc cho cô cười.
Tuy tính cách anh khá trầm lặng, thế nhưng, mỗi lần tâm trạng cô không tốt, anh đều cố hết sức để chọc cho cô cười.
Cô kéo tay anh ra, đứng dậy. Cô không diễn tiếp được nữa!
Cô không muốn nói, cô không muốn hỏi! Hai người sao lại phải làm khổ lẫn nhau như vậy? Cô đã không còn cần anh phải dùng một lời nói dối khác để lấp liếm.
- Đói rồi chứ? Có muốn ăn khuya không? - Cô có vẻ không giấu được sự lạnh nhạt.
Kéo cô vào lại trong lòng, sự cảm xúc hóa của cô, bắt đầu làm anh thấy không yên tâm.
- Rất đói, anh muốn ăn em. - Anh dịu dàng nói một cách tình tứ đồng thời ngậm vào vành tai cô.
Cô lạnh run lên.
- Em không ngon, không ngon chút nào! Để em đi làm đồ ăn khuya cho anh! - Cô vùng vẫy muốn đứng dậy.
Nhưng bị anh đè ngửa ra.
- Có biết anh nhịn đến khổ sở thế nào không? Anh đã nhịn cả nửa tháng nay rồi! - Giọng anh khàn đi, trong mắt có hai ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
- Em nói sợ bị người khác bắt gặp, không cho anh được ở bệnh viện... được, anh nhịn! Nhưng mà, chính em đã hứa vói anh, khi về nhà, sẽ để mặc anh vò xé. - Giọng nói anh mỗi lúc một nhẹ đi, cúi người nhấn chìm đôi môi đỏ mọng đang mê hoặc mình.
Cô bị anh ép chặt đến không thở được, toàn thân anh, nóng hầm hập như có thể làm bỏng cả người khác.
Bàn tay to lớn của anh đã luồn vào váy cô, cô có chút kháng cự, rất muốn đẩy ra, nhưng chỉ khiến cho dục vọng trong anh càng mạnh mẽ.
- Tiểu bảo bối của anh, cần phải giữ lời... - Anh dỗ dành cô, cởi bộ đồ trên người cô, hôn dọc xuống.
Nước mắt trườn xuống từ khóe mắt cô. Cô có một thứ cảm giác, bị người lạ xâm hại.
- Á! - Anh đau đón thốt lên một tiếng. Cô đã đá phải cái chân bị thương của anh.
Động tác chống cự của cô, ngưng lại, tức thì, không dám động đậy nữa.
Tim, lại vẫn cứ thấy xót xa.
An Tử Minh, mày vô dụng, mày vẫn cứ thương tiếc anh ta.
Anh đau đến mũi toát cả mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không quên nhẹ nhàng an ủi
- Có phải là anh vội quá không? Làm đau em rồi? Biết làm sao được, hơn một tháng rồi không được động vào em, nhớ đến suýt phát điên rồi... - Anh cười thê thảm, không dám manh động nữa, nhưng cũng không nỡ rời ra.
Nếu như trong tim chỉ có mối tình đầu, tại sao vẫn còn lưu luyến cái thân thể của cô? Quả nhiên, trái tim và dục vọng đàn ông có thể tách riêng được.
Tim cô, lại một cơn quặn thắt. Đau đến mức, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.
- Sau khi kết hôn với em, anh đã từng động vào người phụ nữ khác chưa? - Đột nhiên, cô hỏi.
Cô không biết, cô có nên còn để ý đến vấn đề này không. Là trái tim lung lay không thể tha thứ được, hay sự phản bội của xác thịt lại càng khó có thể tha thứ hơn?
Cái vấn đề mà phụ nữ vĩnh viễn luôn phải giằng co, lại xảy đến với cô.
- Sau khi kết hôn anh có từng động vào người phụ nữ khác không, em còn không rõ? - Sự truy hỏi của cô làm anh có chút bực mình, anh bắt đầu dùng hết khả năng của mình ngấu nghiến lấy cô.
Anh muốn hôn môi cô, nhưng bị cô ngoảnh mặt tránh. Cô không biết mình như vậy là sao nữa?
Xong việc, anh ôm cô, từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm giác thỏa mãn, khiến môi anh còn hơi hé mỉm.
Chỉ là, anh đang mệt mỏi, căn bản không hề cảm thấy, người trong lòng, mắt vẫn mở to, không cách nào tự ép mình ngủ được. Cô trở mình dậy.
Anh miễn cưỡng mở mắt, mơ hồ hỏi:
- Đi tắm sao? Nhân tiện lấy cho anh một cái khăn được không... - Bây giờ, cử động của anh còn chưa thuận tiện.
Cô trầm mặc gật đầu, đi vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, dùng khăn ẩm từng chút từng chút lau cơ thể cho anh.
Lồng ngực vững chác, đôi chân dài của anh... cái cơ thể này, cô thực sự đã quá quen thuộc, quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô đã từng không chút nghi ngờ cho rằng đó sẽ là thiên trường địa cửu.
Giúp anh lau sạch người xong, kéo chăn đáp lên, cô mặc quần áo của mình vào.
- Đi đâu... - Nghe thấy tiếng bước chân có vẻ đi ra xa, anh miễn cưỡng gượng dậy hỏi.
- Đi xem vô tuyến, em hơi khó ngủ. - Cô nhẹ nhàng trả lời.
Anh không nghĩ nhiều.
- Nhớ vào ngủ sớm... - Còn chưa dứt lời, anh đã chìm vào giấc ngủ.
Phòng khách.
Cả phòng khách tràn ngập tiếng cười, toàn bộ đều là những âm thanh được phát ra từ vô tuyến.
Người trên sô pha, trầm mặc một cách lạ thường. Lòng cô trống rỗng.
Không biết con đường phía trước nằm ở đâu, càng không biết làm thế nào để đi về phía trước. Cô không tìm được phương hướng, phải làm sao?
Trong trái tim anh vẫn cất giữ một người phụ nữ khác, cuộc hôn nhân này, có thể đi được bao lâu...
Lân đầu tiên, cô bắt đầu hoài nghi. Đêm nay, chắc chắn không cách nào ngủ được.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, lấy áo khoác ngoài, đẩy cửa đi ra. Nếu cô nhớ không lầm, trong khu có một quầy thuốc, mở cửa suốt cả 24 giờ.
Ánh trăng lạnh lẽo trải lên người cô, lần theo trí nhớ, cô tìm thấy hiệu thuốc đó, mở cửa bước vào. Nửa đêm, một bà bác đứng tuổi đứng trông quầy.
- Thím ơi, xin hỏi, có thuốc tránh thai không? - Nụ cười của cô điềm tĩnh, đã không còn ngọt ngào nữa mà chỉ chứa rất nhiều tâm sự.
- Có, cô muốn loại nào? Thuốc tránh thai đề phòng hay thuốc tránh thai khấn cẩp trong 72 tiếng?
- Khẩn cáp. - Cô đưa tờ tiền qua.
Tờ tiền này là tiền lương cô vừa nhận. Có chút nực cười, nhận được lương, cái quà tặng đầu tiên cô dành cho mình không phải là quần áo hay đồ trang sức, mà lại là chủ quyền sinh sản của người phụ nữ.
- Phiền thím cho cháu thêm vài hộp thuốc tránh thai thông thường để uống sau này.
Ánh trăng, vẫn như lúc đầu, khiến lòng cô tràn ngập cảm giác cô đơn.
- Con chó ghê gớm này! Có nhớ bố không? Gần đây mẹ đã đưa con đến đâu? Ở đó có tốt không? - Anh giơ Tiểu Ngốc lên cao, nựng nó vui đến nỗi đuôi ngoáy tít cả lên, nụ cười trên môi anh cũng càng lúc càng tươi hơn.
Thế nhưng, cô không cười được. Bởi vì, trong tim anh, mẹ của Tiểu Ngốc có thực là cô không?
- Ngườ phụ nữ đó, là ai? - Cô giả vờ không biết gì, làm như căn bản đã không còn nhớ cô ta. Cũng vờ như, căn bản không hề bị tổn thương...
- Một khách hàng. - Anh nhẹ nhàng trả lời cho qua chuyện rồi chế giễu cô -Không biết người ta là ai, lại còn tỏ thái độ bừa bãi, có phải là tất cả những sinh vật có giới tính nữ xuất hiện gần anh trong vòng năm mét đều khiến em phát cuồng không? - Lời nói đùa của anh, không hề đáng cười chút nào.
Anh biết rất rõ, cô không phải là kiểu phụ nữ hay ghen như vậy. Là tự anh không đúng, thế nên để giấu giếm mới pha trò bừa bãi.
- Là người ủy thác của vụ án ly hôn đó à! - Cô vào thẳng vấn đề.
Anh ngưng lại, gật gật đầu.
- Sao cô ấy lại đến đây? - Không phải vụ án đó đã kết thúc rồi sao? Tại sao người phụ nữ đó vẫn đến tìm anh?
Anh miễn cưỡng nêu lý do:
- Anh bị thương đến thế này, có lẽ cô ấy thấy ngại, nên đến thăm.
- Thật sao? - Chỉ là đến thăm?
Nếu như chỉ đơn giản như vậy, tại sao trước khi đi, người phụ nữ đó lại dùng ánh mắt ấy để nhìn anh. Ánh mắt đó, dường như đang viết rất rõ: “Lương Tử Tích, anh đừng phủ nhận nữa, anh vẫn còn yêu em!”.
- Hai người đã sớm quen nhau rồi phải không, trước khi tiếp nhận vụ án. - Cô không cho anh lẫn tránh, ánh mắt chờ đợi, nhìn thẳng vào anh.
Xin anh, hãy nói thật với em!
- Thời phổ thông đã từng học cùng nhau một năm, đừng suy nghĩ linh tinh, chỉ là một người bạn bình thường thôi. - Anh né tránh ánh mắt của cô, hơi thấp giọng nói.
Cô sao vậy? Cô không ngừng truy hỏi, khiến anh có chút nóng nảy.
Bạn học phổ thông? Bạn bè bình thường? Tại sao, lời giải thích của anh lại thông thường như vậy? Thông thường đến mức, dường như không thành thực?
- Thế. Tiểu Ngốc...
Anh cắt lời cô:
- Đừng ngốc nữa! Em là người mẹ duy nhất của Tiểu Ngốc.
Người mẹ duy nhất... là lời cam kết của anh với cô sao?
Đột nhiên, anh nhíu mày:
- Làm sao đây? Có phải nó đã từng bị thương không?!
Bởi vì vệt chỉ khâu vết thương vẫn còn quá rõ ràng, anh lật Tiểu Ngốc ra, giọng nói có chút to lên:
- Rốt cuộc là làm sao?
Cô nín thở. Quả nhiên, giấy mãi mãi không thể bọc được lửa.
Vết thương của Tiểu Ngốc không thể giấu được, cũng giống như, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của anh, sớm đã bị Hà hồ ly tiết lộ.
Cô cụp mắt xuống, nói một cách vô cùng nhẹ:
- Hôm đó, không phải là em đùa với anh. Em cho Tiểu Ngốc ăn sôcôla, khiến nó bị ngất đi, khiến nó phát bệnh, bây giờ tuy đã được cứu thoát, nhưng lại bị mắc bệnh tim.
Mắt anh nhìn trừng trừng.
Vẻ mặt anh, khiến cô liều chết nhắm mắt nói:
- Anh muốn mắng thì mắng đi. Tất cả đêu là lỗi của em! Thậm chí anh muốn đánh em, em cũng không oán trách, là em đã hại Tiểu Ngốc ra nông nỗi này, em đáng chết!
Rất lâu sau, mới nghe thấy một giọng nói buồn rầu:
- Trông anh rất giống một người đàn ông thích đánh vợ sao?
Cô không nói được lời nào, thực ra, đừng nói là đánh, ngay cả hung dữ vói cô, anh cũng rất ít khi.
- Cho nên, hôm đó em mới khóc? - Thảo nào, anh cảm thấy hôm đó cô có vẻ cực kỳ không ổn, cô chắc chắn đã rất sợ thế nên mới không dám thừa nhận với anh.
Cô cúi đầu, mím chặt môi.
Sau đó, anh cũng cúi đầu, hỏi Tiểu Ngốc:
- Có tha thứ cho mẹ ngốc không?
Cái đuôi của Tiểu Ngốc vẫn không ngừng vui mừng vẫy tít, đầy vẻ đại nhân đại lượng.
- Được rồi, nó không giận nữa rồi! Sau này phải có trách nhiệm làm mẹ, chăm sóc thật tốt để báo đáp sự rộng lượng này, biết chưa? - Anh giơ Tiểu Ngốc ra trước mặt cô, Tiểu Ngốc lập tức nịnh nọt liếm liếm lên má cô.
Là thế này sao? Anh còn an ủi cô? Cô kinh ngạc.
- Tại sao anh không nổi giận? Tối hôm đó, rõ ràng anh rất giận...
Anh theo bản năng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, mặt đầy vẻ hổ thẹn.
Tối hôm đó, anh thực sự rất hung dữ?
Anh chỉ có thể ra vẻ hậm hực nói:
- Em đã tự giày vò mình rồi, sao anh còn phải tức giận nữa? Em cũng không xấu xa như vậy, không phải do em cố ý!
Thái độ của anh, hoàn toàn không giống với buổi tối hôm đó? Tại sao? Là bởi vì, anh cũng đã làm chuyện có lỗi với cô?
Những ngày tiếp đó, họ vẫn ân ái như vậy, dường như sự xen vào của Nữ vương không hê tồn tại. Chỉ là, trong lòng cô, vẫn luôn ám ảnh một câu hỏi “tại sao” mà anh vĩnh viễn không bao giờ giải đáp.
Cái “tại sao” đó, kéo dài cho đến hôm anh ra viện...
Cử động của anh còn chưa thuận tiện, lại không muốn dựa vào người khác, để leo lên được chiếc xe bọ cánh cứng của cô, còn phải tốn chút sức lực. Cô cười nhìn cái dáng đi rất khó khăn của anh, chồng cô, là một người đàn ông thích làm ra vẻ mạnh mẽ.
Nhất là, ở trước mặt cô.
- Tự lập vậy? Không cần em lát nữa phải bế anh lên lầu, không cần em giúp anh đi tiểu?
- Em coi anh là đứa trẻ à? Hơn nữa, dựa vào em? Trên người không có đến ba lạng thịt mà đòi bế được anh? - Anh lườm cô một cái, đặt cây gậy vào sau xe - Chồng em tuy rằng phải “què” mất một thời gian, nhưng may mà vẫn chưa đến mức tàn phế.
Mắt cô cười híp lại:
- Sức em không thể bế được người ta, nhưng mà, hình như em đúng là đã từng giúp ai đó đi tiểu rồi. - Cô lấy chuyện xấu hổ của anh ra để chế nhạo.
Mấy ngày đầu trong viện, vì lo cho tình hình vết thương của anh, bác sĩ không cho phép anh xuống giường, anh lại không chịu được việc nối ống thông tiểu, cho nên tất cả đêu là nhờ vào cô tận tâm làm hết trách nhiệm, cầm bô giúp anh đi tiểu.
- An... Tử.. Minh! - Anh nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ chưa? Không nói lại được với cô rồi chứ gì? Cô nháy mắt cười vui vẻ!
Anh xấu hổ quá hóa giận, bực bội nhắm mát lại, không thèm để ý đến cô.
Cô lắc đầu cười. Thực ra, có những lúc đàn ông cũng không khác gì một cậu bé.
Cô nổ máy chiếc xe bọ cánh cứng.
Anh làm ra vẻ bực bội, quay mặt lại phía cô, không thèm để ý đến cô, nhưng vì “an nguy” của hai người, không thể không nhắc nhở:
- Bật đèn chỉ hướng lên, chú ý an toàn, nhìn kỹ cự ly xe cộ hai bên rồi mới lái.
Cô nghịch ngợm liếc xéo anh một cái, biết ngay là anh sẽ không chịu được mà chỉ đông chỉ tây! Đối với kỹ năng lái xe của cô, anh luôn có hàng trăm cái bất mãn, hàng ngàn cái không yên tâm.
- Tập trung tinh thần! - Anh lại bất mãn với cô.
Cô cố ý cười một cách thật dễ thương, thế nhưng lại nhích lại gần anh nói một cách đầy hăm dọa:
- Lương Tử Tích, anh còn chỉ đông chỉ tây, em thả anh xuống xe!
Nhận được lời uy hiếp, anh trố mắt.
- “Thằng què” không chấp thiệt trước mắt, hiểu không? Ngoan! - Cô cười híp mắt, thêm vẻ thích ức hiếp người, vỗ vỗ vào khuôn mặt điển trai của anh.
Bị hai chữ “thằng què” đả thương nghiêm trọng, khuôn mặt điển trai của anh giật giật, anh lườm cô:
- An Tử Minh, xem anh về nhà sẽ trừng trị em như thế nào! - Đôi mắt sắc nhọn như chim ưng hơi nheo lại, trong đó có dục vọng đang cuộn chảy.
“Thằng què” anh không chịu uy hiếp cũng không chịu ức hiếp. Chỉ cần về đến là anh sẽ “chinh phục” cô. Để cô sau này bớt ngông cuồng trước mặt anh.
Mặt cô đỏ ửng, ngại ngùng than vãn:
- Đi đây, đi đây, coi như em sai được chưa? - Ai bảo đã hứa vói anh, khi về nhà sẽ để tùy anh “giày vò”.
Vào số xe, chiếc xe “tạch tạch” kêu lên vài tiếng, như nhắc nhở họ chuẩn bị về nhà.
- Đợi đã! - Đột nhiên, anh vỗ vỗ trán - Choáng! Già rồi, đúng là già rồi!
Cô vội vã phanh xe lại.
Đầu choáng váng? Có cần lập tức trở lại bệnh viện không?
Thì ra...
- Anh bỏ quên điện thoại trong ngăn kéo ở bệnh viện rồi! - Anh cười ngán ngấm.
Xem ra phải lên lấy rồi.
Anh vừa quay người, chuẩn bị với lấy cây gậy, cô đã nhảy xuống xe:
- Anh đừng có động đậy nữa! Em đi lấy!
Mí mắt phải anh giật một cái, ngăn cô lại:
- Thôi bỏ đi, trộm cắp hoành hành, chắc sớm đã không còn rồi! - Anh không thích bất cứ ai động vào điện thoại của anh.
- Anh đừng nghĩ xấu như vậy! - Còn chưa đút lời, cô đã xông vào khu điều trị của bệnh viện.
- An Tử Minh! Đừng đi nữa! Anh sẽ mua điện thoại mới! - Anh ngồi trong xe hét gọi cô.
Thế nhưng, cô căn bản không nghe thấy.
- Sao lại đậu xe ở đây? - Anh đau khổ ôm trán, phía sau lưng tiếng còi xe vang lên không dứt.
Cô nhanh chóng tìm thấy điện thoại của anh trong ngăn kéo, bên trong có một tin nhắn đến chưa đọc.
Cô vừa nhanh nhẹn bước ra ngoài vừa điềm nhiên bấm nút xem tin nhắn.
“Theo gợi ý của vợ anh, chúng tôi đã nhờ người khỏi tố Tiểu An, Tiểu An đích thực đã giúp Giang Thừa Vũ làm rất nhiều việc, lần này nếu anh ta không khai ra Giang Thừa Vũ, dựa vào tội cố ý gây thương tích, anh ta đã có thể vào tù” - Trong nháy mát, chân cô như hóa đá.
Cô cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại từng câu từng chữ, từng cơn lạnh buốt trong lòng, một chút một chút thấm ra, rõ ràng đã là tiết trời nóng nực của cuối tháng tư, thế nhưng cô lại cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương, khiến toàn thân đông cứng.
Không thể nào, anh không thể lừa cô như vậy. Cô không muốn tin. Rõ ràng, khi nãy họ còn trêu đùa với nhau, thân mật như giữa hai người không thể có bí mật gì.
Đôi tay cầm điện thoại của cô không ngừng run lên, run mãi.
Một phút, hai phút, ba phút... Đột nhiên, tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.
Cô ngỡ ngàng nhìn thấy dòng tên người gọi đến: Khương Du Tâm.
Cô luống cuống chân tay, ba chữ “Khương Du Tâm” lúc này, giống như đại diện của ma quỷ.
Thần sai quỷ khiến thế nào, cô nhấn vào nút nghe, nín thở.
- Lương Tử Tích, cô trợ lý Emily của anh đã báo cáo vói anh chưa? Em đã nói với Giang Thừa Vũ, chỉ cần anh ta đồng ý ly hôn với em, em sẽ bảo anh rút lại cáo buộc với Tiểu An. Tiền của em có hy vọng rồi!
- Lương Tử Tích, sao lại không nói gì!
Minh Minh im lặng, rất lâu.
- Bao lâu rồi? Anh ấy nhận lại vụ án của cô, bao lâu rồi? - Rất kỳ lạ, khi hỏi câu này, giọng cô vẫn có thể bình tĩnh, hoàn toàn tương phản với nội tâm lúc này đang giống như đi giữa màn sương mù dày đặc trong ngày tháng chạp. Có một thứ gì đó mà cô cố sức nắm giữ, hình như đang dần dần tuột ra khỏi tầm tay.
- Là cô à? - Đầu dây bên thốt lên mấy tiếng ngạc nhiên, sau đó ngạo mạn nói một cách lạnh lùng, có vẻ như không thể chấp nhận - Tùy tiện nghe điện thoại của người khác, đúng là vô giáo dục! - Cái “ngưòi khác” mà cô ta nói, là chồng cô cơ mà.
Cô không biết phản bác lại thế nào, chỉ muốn làm rõ một điêu:
- Nói cho tôi biết, anh ấy nhận lại vụ án của cô, bao lâu rồi? - Khi hỏi lại câu này, giọng nói của cô có chút gay gắt hơn, tâm trạng đã bị sứt mẻ.
Nhận lại? Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khinh bỉ.
- Vẫn luôn! - Khương Du Tâm trả lời một cách vô cùng rành mạch - Lương Tử Tích đã hứa, cho dù gặp nhiều cản trở hơn nữa, anh ấy cũng sẽ kiên trì, anh ấy nhất định giúp tôi tới cùng! Vẫn luôn...
Nhiều cản trở hơn nữa, kiên trì, giúp tới cùng...
- Cô đang nói, anh ấy là vì giúp cô nên đã nói dối với tất cả mọi người, Hiệp hội Luật sư, các tổ viên, các cộng sự bao gồm cả... - Cô...
Ngực cô chấn động, cô muốn cười.
Thật đáng nực cười!
Thì ra, nước mắt mà cô đã từng, nỗi lo mà cô đã từng, sự ngây thơ mà cô đã từng, sự tin tưởng mà cô đã từng, đều chỉ là cặn bã! Tất cả những thứ này, sau khi gặp ba chữ “Khương Du Tâm”, đều trở thành thứ cặn bã nực cười.
- Nói dối tất cả mọi người, mới có thể càng tìm được chứng cứ tốt hơn! - Khương Du Tâm không cảm thấy có gì là không đúng.
Chứng cứ...
Cô ngẩng đầu lên, ép nước mát chảy vào trong.
- Anh ấy, nhất... định... sẽ... giúp... tôi... ly... hôn! - Khương Du Tâm nhấn thật mạnh - Vì tôi, cũng là vì anh ấy.
Chiếc điện thoại nặng nề rơi xuống đất, vỏ máy vỡ rời, bắn tung ra một cách rất thê thảm. Cô ngồi thụp xuống, bó gối ôm chặt lấy mình.
Cái gì gọi là “vì tôi, cũng là vì anh ấy”, người phụ nữ đó đang nói cái gì?
Họ chỉ là quá khứ của nhau! Chỉ là cái quá khứ mà cô không kịp tham dự vào! Cô không ngừng run rẩy, phẫn nộ đến quặn thắt ruột gan. Thực sự, rất lạnh, rất lạnh.
Cô không khóc nổi, thực sự không khóc nổi, bởi vì, nước mắt của An Tử Minh đã không còn giá trị, đã không thể lay động trái tim anh!
Tai sao lại lừa cô?
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Cô khi đó, lại còn cảm động đến như vậy! Còn nghĩ rằng, cô sẽ dùng tình yêu của mình cả đời này để báo đáp anh. Cô đúng là kẻ ngốc nghếch nhất dưới gầm trời này. Là con ngốc bị lời nói dối của đàn ông gạt cho đến quay cuồng.
- Thưa cô, có gì cần chúng tôi giúp không? Chồng cô đang rất sốt ruột đợi ở dưới, anh ấy nhờ tôi đến xem cô thế nào? - Một cô y tá thò đầu vào.
Đúng rồi, cô đã vứt người đàn ông giỏi nói dối đó ở lại xe. Cô đờ đẫn dứng dậy, cất bước ra phía cửa.
- Cô à, cô không cần điện thoại nữa sao? - Cô y tá nhặt chiếc điện thoại dưới đất, vội vã chạy theo ra ngoài.
Cô máy móc lắc đầu.
- Chiếc điện thoại này đắt lắm, chắc phải đến ba bốn nghìn! Điện thoại của hãng này rất bền, chắc vẫn có thể sửa được. - Cô nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại vỏ và máy đã tách rời mà cô y tá đưa cho.
- Sao lại chưa hỏng? Cô xem, cái bộ phận quan trọng nhất của nó là màn hình đã vỡ mất rồi... - Ngón tay vạch vào đường nứt trên màn hình điện thoại, cô không mỉm cười nổi.
Cũng giống như cuộc hôn nhân của cô, thứ quan trọng nhất, đã bị rơi vỡ.
Đó chính là lòng tin.
Trước khi kết hôn, mẹ cô từng nói, tình yêu có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục, thế nhưng hôn nhân lại là một thế giới bình thường, là cuộc sống hiện thực của con người, thế nên đừng mơ mộng hóa nó, đừng lý tưởng hóa nó.
- Đang nghĩ gì vậy? Sao lại nghiêm trọng thế? - Ngồi ghế bên cạnh, anh đập đập nhắc nhở cô - Cẩn thận một chút, cái xe bên trái trông có vẻ “liều”, rất dễ lách đường, em tránh nó xa một chút. - Cô máy móc gật đầu.
Tại sao, cô đột nhiên cảm thấy, người ngồi bên cạnh, bắt đầu trở lên rất lạ lẫm.
- Đang nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần một chút!
Anh theo thói quen lại nghiêm mặt dạy bảo, chỉ đông dẫn tây với cô, thế nhưng, cô bây giờ, đã xa lạ với anh đến mức ngay cả một chút hứng thú “quẳng” anh xuống xe cũng không còn nữa.
Về đến nhà, cô đậu xe, tay trái xách một túi quần áo to, tay phải cũng đeo một bọc lớn đồ ăn. Không còn tay nào rảnh để đỡ anh.
Anh chống gậy lên, bớt sự “quấy rầy” của cô, anh thấy dễ chịu hơn nhiều.
Suốt đường đi, từ bãi đậu xe đến thang máy, cho đến khi vào trong nhà, cô đều trầm lặng không nói gì. Về đến nhà, cô đặt hành lý xuống, giống như trời trở gió, bắt đầu lao vào dọn dẹp phòng, lau sàn nhà, thậm chí ngay cả phòng vệ sinh cũng không bỏ qua.
Cô rất bận, bận đến mức căn bản không có thời gian để ngồi xuống rúc vào lòng anh mà làm nũng nữa.
Anh ngồi trên giường, cực kỳ thấy không quen vói sự “chịu khó” đột xuất của cô:
- Đừng làm nữa, em cũng mệt cả ngày rồi! Ngày mai gọi giúp việc theo giờ dọn dẹp là được rồi!
Cô không để ý đến anh, tiếp tục vùi đầu vào lau dọn.
- Em đang có tâm sự gì sao? - Anh nhìn thấy vẻ không ổn của cô, nghi hoặc hỏi.
Động tác lau nhà của cô ngưng lại.
- Đến đây, ngồi vào lòng anh. - Anh vẫy tay với cô.
Cô do dự một chút.
- Tiểu bảo bối, để anh ôm em. - Anh mỉm cười.
Anh rất ít khi gọi cô là “Tiểu bảo bối”, nhưng mỗi lần gọi, cô đều rất thích.
Mắt thoáng đỏ lên.
Cô lặng lẽ đi lại phía anh, mới vừa tới gần, đã bị anh kéo vào lòng.
- Vẫn tiếc chiếc điện thoại đó à? Bị mất thì coi như mất rồi, sao phải làm mình chán nản đến vậy?! - Anh lấy ngón tay nhéo mũi cô, hy vọng có thể giúp cô lấy lại tâm trạng.
Năm ngoái cô đã từng trong vòng một tuần bị móc mất ba chiếc điện thoại mới, sau đó đã buồn phiền đến cả tháng trời, thậm chí còn giận dỗi tuyên bố rằng mình sẽ không bao giờ thèm ra ngoài dạo phố nữa. Vợ anh là người rất hay cảm xúc hóa vấn đề.
Cô đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt sát cạnh mình, tự hỏi, rốt cuộc mình có quen biết người này không?
- Đừng cố nén cảm xúc nữa! Muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi, không được dùng việc lau sàn nhà để trút giận.
- Ối... - Đau! Cô ôm mũi thốt lên.
Anh cho rằng cô đang làm ra vẻ để lừa anh.
- Em cũng biết đau? - Trong mắt anh ẩn chứa vẻ vui mừng thích thú.
Anh đang chọc cho cô cười.
Tuy tính cách anh khá trầm lặng, thế nhưng, mỗi lần tâm trạng cô không tốt, anh đều cố hết sức để chọc cho cô cười.
Cô kéo tay anh ra, đứng dậy. Cô không diễn tiếp được nữa!
Cô không muốn nói, cô không muốn hỏi! Hai người sao lại phải làm khổ lẫn nhau như vậy? Cô đã không còn cần anh phải dùng một lời nói dối khác để lấp liếm.
- Đói rồi chứ? Có muốn ăn khuya không? - Cô có vẻ không giấu được sự lạnh nhạt.
Kéo cô vào lại trong lòng, sự cảm xúc hóa của cô, bắt đầu làm anh thấy không yên tâm.
- Rất đói, anh muốn ăn em. - Anh dịu dàng nói một cách tình tứ đồng thời ngậm vào vành tai cô.
Cô lạnh run lên.
- Em không ngon, không ngon chút nào! Để em đi làm đồ ăn khuya cho anh! - Cô vùng vẫy muốn đứng dậy.
Nhưng bị anh đè ngửa ra.
- Có biết anh nhịn đến khổ sở thế nào không? Anh đã nhịn cả nửa tháng nay rồi! - Giọng anh khàn đi, trong mắt có hai ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
- Em nói sợ bị người khác bắt gặp, không cho anh được ở bệnh viện... được, anh nhịn! Nhưng mà, chính em đã hứa vói anh, khi về nhà, sẽ để mặc anh vò xé. - Giọng nói anh mỗi lúc một nhẹ đi, cúi người nhấn chìm đôi môi đỏ mọng đang mê hoặc mình.
Cô bị anh ép chặt đến không thở được, toàn thân anh, nóng hầm hập như có thể làm bỏng cả người khác.
Bàn tay to lớn của anh đã luồn vào váy cô, cô có chút kháng cự, rất muốn đẩy ra, nhưng chỉ khiến cho dục vọng trong anh càng mạnh mẽ.
- Tiểu bảo bối của anh, cần phải giữ lời... - Anh dỗ dành cô, cởi bộ đồ trên người cô, hôn dọc xuống.
Nước mắt trườn xuống từ khóe mắt cô. Cô có một thứ cảm giác, bị người lạ xâm hại.
- Á! - Anh đau đón thốt lên một tiếng. Cô đã đá phải cái chân bị thương của anh.
Động tác chống cự của cô, ngưng lại, tức thì, không dám động đậy nữa.
Tim, lại vẫn cứ thấy xót xa.
An Tử Minh, mày vô dụng, mày vẫn cứ thương tiếc anh ta.
Anh đau đến mũi toát cả mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không quên nhẹ nhàng an ủi
- Có phải là anh vội quá không? Làm đau em rồi? Biết làm sao được, hơn một tháng rồi không được động vào em, nhớ đến suýt phát điên rồi... - Anh cười thê thảm, không dám manh động nữa, nhưng cũng không nỡ rời ra.
Nếu như trong tim chỉ có mối tình đầu, tại sao vẫn còn lưu luyến cái thân thể của cô? Quả nhiên, trái tim và dục vọng đàn ông có thể tách riêng được.
Tim cô, lại một cơn quặn thắt. Đau đến mức, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.
- Sau khi kết hôn với em, anh đã từng động vào người phụ nữ khác chưa? - Đột nhiên, cô hỏi.
Cô không biết, cô có nên còn để ý đến vấn đề này không. Là trái tim lung lay không thể tha thứ được, hay sự phản bội của xác thịt lại càng khó có thể tha thứ hơn?
Cái vấn đề mà phụ nữ vĩnh viễn luôn phải giằng co, lại xảy đến với cô.
- Sau khi kết hôn anh có từng động vào người phụ nữ khác không, em còn không rõ? - Sự truy hỏi của cô làm anh có chút bực mình, anh bắt đầu dùng hết khả năng của mình ngấu nghiến lấy cô.
Anh muốn hôn môi cô, nhưng bị cô ngoảnh mặt tránh. Cô không biết mình như vậy là sao nữa?
Xong việc, anh ôm cô, từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm giác thỏa mãn, khiến môi anh còn hơi hé mỉm.
Chỉ là, anh đang mệt mỏi, căn bản không hề cảm thấy, người trong lòng, mắt vẫn mở to, không cách nào tự ép mình ngủ được. Cô trở mình dậy.
Anh miễn cưỡng mở mắt, mơ hồ hỏi:
- Đi tắm sao? Nhân tiện lấy cho anh một cái khăn được không... - Bây giờ, cử động của anh còn chưa thuận tiện.
Cô trầm mặc gật đầu, đi vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, dùng khăn ẩm từng chút từng chút lau cơ thể cho anh.
Lồng ngực vững chác, đôi chân dài của anh... cái cơ thể này, cô thực sự đã quá quen thuộc, quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô đã từng không chút nghi ngờ cho rằng đó sẽ là thiên trường địa cửu.
Giúp anh lau sạch người xong, kéo chăn đáp lên, cô mặc quần áo của mình vào.
- Đi đâu... - Nghe thấy tiếng bước chân có vẻ đi ra xa, anh miễn cưỡng gượng dậy hỏi.
- Đi xem vô tuyến, em hơi khó ngủ. - Cô nhẹ nhàng trả lời.
Anh không nghĩ nhiều.
- Nhớ vào ngủ sớm... - Còn chưa dứt lời, anh đã chìm vào giấc ngủ.
Phòng khách.
Cả phòng khách tràn ngập tiếng cười, toàn bộ đều là những âm thanh được phát ra từ vô tuyến.
Người trên sô pha, trầm mặc một cách lạ thường. Lòng cô trống rỗng.
Không biết con đường phía trước nằm ở đâu, càng không biết làm thế nào để đi về phía trước. Cô không tìm được phương hướng, phải làm sao?
Trong trái tim anh vẫn cất giữ một người phụ nữ khác, cuộc hôn nhân này, có thể đi được bao lâu...
Lân đầu tiên, cô bắt đầu hoài nghi. Đêm nay, chắc chắn không cách nào ngủ được.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, lấy áo khoác ngoài, đẩy cửa đi ra. Nếu cô nhớ không lầm, trong khu có một quầy thuốc, mở cửa suốt cả 24 giờ.
Ánh trăng lạnh lẽo trải lên người cô, lần theo trí nhớ, cô tìm thấy hiệu thuốc đó, mở cửa bước vào. Nửa đêm, một bà bác đứng tuổi đứng trông quầy.
- Thím ơi, xin hỏi, có thuốc tránh thai không? - Nụ cười của cô điềm tĩnh, đã không còn ngọt ngào nữa mà chỉ chứa rất nhiều tâm sự.
- Có, cô muốn loại nào? Thuốc tránh thai đề phòng hay thuốc tránh thai khấn cẩp trong 72 tiếng?
- Khẩn cáp. - Cô đưa tờ tiền qua.
Tờ tiền này là tiền lương cô vừa nhận. Có chút nực cười, nhận được lương, cái quà tặng đầu tiên cô dành cho mình không phải là quần áo hay đồ trang sức, mà lại là chủ quyền sinh sản của người phụ nữ.
- Phiền thím cho cháu thêm vài hộp thuốc tránh thai thông thường để uống sau này.
Ánh trăng, vẫn như lúc đầu, khiến lòng cô tràn ngập cảm giác cô đơn.
Tác giả :
Đan Đan