Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
Chương 75
Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Hai cha con ầm ĩ cũng vui, Mạnh Nịnh vẫn "cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại", cười ngặt nghẽo. Thật không nghĩ đến đó, cô không nhìn thấy hai cha con đang lặng lẽ nháy mắt với nhau, mượn danh nghĩa làm ầm ĩ chạy đến bên người cô, sau đó cùng nhau quệt lên mặt cô!
Mạnh Nịnh thét chói tai, mặt bị quệt đầy bột mì, nhưng cô cũng không tức giận, mà có chút dở khóc dở cười: "Em vừa mới tắm xong không bao lâu..." Ngày hôm nay lại cả ba người cùng về.
Quả Quả cười hì hì, nói: "Tắm nhiều hơn da mới tốt ah mẹ."
Buông vỏ sủi cảo trong tay xuống, đôi mắt Mạnh Nịnh chuyển động, phải không? "Vậy con cũng tắm nhiều hơn đi." Nói xong thì nắm bột mì đi qua quệt trên mặt Quả Quả, tên nhóc kia bị dọa vừa gọi vừa cười, không dừng được chạy nhanh cầu xin tha thứ, thỉnh thoảng Mạnh Nịnh cũng là biết nhớ thù, thừa dịp vòng qua bên cơ thể Thi Vinh, cô lập tức giơ tay lên muốn quệt anh, lại bị anh lanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay, "Không ngoan."
Mặt nhỏ của Mạnh Nịnh đỏ lên: "Ai bảo anh bắt nạt em trước?"
"Anh bắt nạt em đó sao?" Tiếng nói của Thi Vinh lắng xuống lại có từ tính, dễ nghe muốn chết. "Đó là anh thương em chứ."
Mạnh Nịnh “xì” một tiếng: "Không biết xấu hổ..."
Thi Vinh nhướng mày, gan người phụ nữ này lớn rồi, cũng dám mắng anh không biết xấu hổ. Suy nghĩ, anh trực tiếp ôm lấy Mạnh Nịnh, nói về phía Quả Quả: "Nhanh đến báo thù!"
Quả Quả reo hò một tiếng, lại nắm bột mì lại gần, Mạnh Nịnh sợ hãi, mở to hai mắt nhìn uy hiếp Thi Vinh: "Con, nếu con dám, mẹ, mẹ sẽ không ô... " Die nd da nl e q uu ydo n
Khoan, trên mặt của cô ngoài ra hai đôi tròng mắt vừa đen vừa sáng thì cái gì cũng không nhìn được. Bị hai cha con đoàn kết bắt nạt, suýt tý nữa Mạnh Nịnh rơi nước mắt, một màn từ phòng bếp phòng khách lại thêm bừa bộn, khắp nơi đều là bột mì. Tay Quả Quả nhỏ, đặt trên mặt cô còn quệt bừa bãi, ngay cả cổ và xương quai xanh cũng không may mắn thoát khỏi. Nếu không phải là mắt Thi Vinh lẹ, sợ là tên nhóc con này muốn vươn tay vào ngực Mạnh Nịnh rồi. Lúc ở nơi nghìn cân treo sợi tóc này, Thi Vinh vội vã ôm Mạnh Nịnh, bột ở nơi khác trên người cô cũng dính vào anh, nhưng Thi Vinh không thèm để ý chút nào, mà trừng mắt Quả Quả: "Làm gì đấy!"
"Báo thù ạ!" Tên nhóc kia cây ngay không sợ chết đứng nói. "Vừa rồi cha cũng quệt bột mì vào bên trong con!"
"Cha bắt nạt con, làm sao con có thể bắt nạt mẹ con?" Thi Vinh nhướng mày, người phụ nữ mặc quần áo mềm mại ở nhà, bên trong còn không mặc đồ lót, nếu như tay Quả Quả vươn vào trong... Chỉ nghĩ, mặt của anh cũng đã đen. "Vô lý."
Quả Quả vểnh miệng nhỏ: "Cha lại làm hai mặt tiêu chuẩn."
Lời hay này là nó học được của Mạnh Nịnh, có một lần không biết vì gì, Mạnh Nịnh thuận miệng lẩm bẩm một câu như vậy, ai biết đã bị Quả Quả học được. Thi Vinh vừa nghe, hỏi: "Hai mặt tiêu chuẩn gì?"
"Vốn chính là đây! Cha có thể bắt nạt con, con bắt nạt mẹ lại không được?" Nói trách móc, còn hừ một tiếng. "Bình thường cha không bắt nạt mẹ sao? Luôn làm hại mẹ không nhúc nhích được, cha nghĩ rằng con không biết?"
Mặt của Mạnh Nịnh đỏ bừng không thể nhìn nổi. Cô liều mình đấm lưng của Thi Vinh, sau đó xấu hổ không muốn gặp người khác. Đều tại anh, đều tại anh, đều tại anh! Nói bao nhiêu lần rồi, không nên như vậy không nên như vậy, lúc nào anh cũng không nghe! Quả Quả sắp sửa bước vào thời kỳ trưởng thành rồi, đến lúc đó làm sao để cho việc làm mẹ của cô có chỗ đứng trước mặt con trai được.
Thi Vinh nhướng mày: "Chờ con lớn lên con sẽ hiểu."
Quả Quả nói: "Người lớn quan lớn chỉ thích dùng những lời này lừa trẻ con."
Mạnh Nịnh thoát ra từ trong lòng Thi Vinh, cảm giác đề tài giữa những người đàn ông này làm cả người cô không được tự nhiên, tranh thủ thời gian tìm lý do, lòng bàn chân cọ cọ chuồn mất. Hay là trước tắm!... Tắm rửa xong trở lại làm sủi cảo.
Thấy Mạnh Nịnh chạy nhanh hơn, Thi Vinh cười khẽ nói với Quả Quả: "Nhìn đi, mẹ không vui rồi?"
"Đó cũng là cha sai." Quả Quả không chút do dự nói. "Là cha bắt nạt mẹ." Mình rất đau lòng cho Die nd da nl e q uu ydo n mẹ có được hay không.
Thi Vinh cười chọc chọc ót của con trai: "Nhanh đi tắm thay quần áo."
Nói xong, mình cũng chậm rì rì mà đi theo.
Mạnh Nịnh đã ở bên trong phòng tắm rồi, từ trước đến nay cô có thói quen khóa trái cửa phòng tắm thói quen, nhưng bây giờ không có, bởi vì cô hoàn toàn không biết lúc nào Thi Vinh sẽ muốn vào -- cô cũng không muốn xảy ra chuyện anh dùng chân đạp cửa một lần nữa.
Hơi nóng lượn quanh trong phòng tắm, thân thể mềm mại trắng sữa có vẻ làm lòng người rung động như vậy. Thi Vinh vừa đi vừa cởi quần áo, lúc này anh vội vàng cần một người, một bồn tắm uyên ương đến an ủi bản thân.(cha này bt ghê cơ =.=)
Từ phía sau lưng, một đôi bàn tay ôm lấy hông của mình, mặc dù đã không phải lần đầu tiên như vậy rồi, nhưng Mạnh Nịnh vẫn sợ hết hồn. Thân thể cô mềm mại lạnh như băng lui về phía sau dựa vào ngực Thi Vinh, ngón tay thô ráp lập tức đặt lên tiểu bạch thỏ trước ngực cô, không nhanh không chậm vuốt ve, chậm rãi vì cô rửa bột mì sót lại. Mạnh Nịnh đã sớm không phải là người con gái ngây ngô năm đó rồi, nhiều năm trải qua sự dạy dỗ của Thi Vinh, thân thể của cô trở nên vô cùng nhạy cảm. "Không được... Nhanh lên một chút giặt xong còn ăn cơm chiều..."
"Không vội, rất nhanh thôi." Vừa nói, một bên đẩy cô lên tường, trượt xuống, ôm eo thon của cô, nhanh nhẹn gấp gáp mà đi vào.
Mạnh Nịnh rên lên một tiếng, không nói nữa. Vòi hoa sen bị va suýt nữa rơi trên mặt đất, cô vịn vách tường, thừa nhận từng đợt công kích phía sau, không hiểu được Thi Vinh này sao. Rõ ràng lúc trưa còn rất tốt... Sao đột nhiên bây giờ... "A...Chậm, chậm một chút..."
Thi Vinh nói lời giữ lời, không đến nửa giờ thì “nộp lương thực nghĩa vụ”, sau đó ôm Mạnh Nịnh rửa sạch sẽ cho cô, lại cầm khăn tắm lau khô, lại mặc cho cô bộ quần áo ở nhà, từng bước một, nước chảy mây trôi, công tác liên tục. Bởi vì thời gian cũng không lâu, anh lại không chơi đùa cô hết sức, cho nên Mạnh Nịnh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu Thi Vinh không muốn làm như vậy, có thể nhớ đến dáng vẻ cô vui vẻ xinh đẹp mà nhìn hai cha con bọn họ truy đuổi, trong lòng anh như có móng vuốt mèo cào vào, ngứa ngáy, đặc biệt nhớ đè cô ở dưới thân thể giày vò tàn nhẫn một lần. Thi Vinh nghĩ, cô bày ra dáng vẻ đáng yêu như vậy, sao lại không làm người khác yêu thương chứ? Anh rất muốn móc tâm của mình đưa cho cô.
Mạnh Nịnh như con mèo nhỏ nằm ở trong lòng Thi Vinh, nghỉ ngơi trong chốc lát thì phải đi ra, vừa đi thì thứ bên trong của anh bắn chảy ra. Từ sau khi Thi Vinh thắt lại(1), không cần phải mang đồ bảo hộ, anh cũng sẽ không rút ra. Mặt Mạnh Nịnh đỏ lên, tranh thủ thời gian lại chạy vào phòng tắm rửa sạch, còn Thi Vinh lại cười nhẹ dựa ở trên giường.
(1) “Thắt”: Vòng thắt dương vật – kéo dài thời gian yêu thương mà không cần dùng thuốc, tác giả viết tắt đóa =.=
Cơm tối ăn xong cũng đã gần 10 giờ rồi, Mạnh Nịnh lại giục Quả Quả lên giường ngủ, tên nhóc kia không hôn thì không chịu ngủ, dưới ánh mắt như sói của Thi Vinh, Mạnh Nịnh áp lực rất lớn mà hôn con trai một cái, sau đó trở lại phòng ngủ đã bị Thi Vinh đè dưới thân thể mà hôn một cái mạnh mẽ, nghẹt thở.
Cô nói chuyện Đinh Linh gọi điện thoại đến, sau khi Thi Vinh biết từ chối cho ý kiến: "Lựa chọn này rất sáng suốt."
Mạnh Nịnh cũng cảm thấy như vậy. Ở lại trong nước rắc rối nhiều lắm, còn không bằng đi nước ngoài bắt đầu lại. "Cuối cùng Trầm Trọng muốn thế nào? Không đúng, là anh, cuối cùng anh muốn thế nào?"
Bị Mạnh Nịnh hỏi lên như vậy, Thi Vinh nhíu mày: "Cái này có liên quan gì đến anh."
"Anh còn giả vờ nữa?" Cô cũng biết. "Không phải Trầm Trọng là nhân viên của anh sao?"
"Bây giờ không phải rồi." Thi Vinh nói. "Bây giờ anh ta là người thừa kế của nhà họ Đinh, đã từ chức sớm." Cho nên chuyện nhà họ Đinh này không liên quan đến anh. Die nd da nl e q uu ydo n "Chuyện duy nhất anh làm là nói chuyện quan hệ của anh ta và nhà họ Đinh, sau đó thì không. Còn cuối cùng trong lòng Trầm Trọng nghĩ thế nào, anh không biết."
Thi Vinh nói Mạnh Nịnh tin, tuy người đàn ông này không phải người tốt gì, nhưng ở trước mặt cô chưa bao giờ nói dối, cũng cũng không lừa cô. Nghĩ tới đây, cô im lặng hết ý kiến.
Cuối cùng Trầm Trọng muốn thế nào, rất nhanh, Mạnh Nịnh sẽ biết.
Đinh Hoài Chí bị Mộc Nhung Nhung mê muội choáng váng đầu óc rồi cũng không biết mình là người nào, đã giao quyền hành công ty cho Trầm Trọng sớm, mình thì treo cái danh, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất chính là tiếp vợ nhỏ. Ngày đó, sau khi Đinh Linh đẩy Mộc Nhung Nhung một lần, tuy là đứa trẻ không có chuyện gì, nhưng vẫn là làm cho Mộc Nhung Nhung động thai. Cùng ngày Đinh Hoài Chí vừa nghe lời của bác sĩ, tức giận nổi giận đùng đùng, không nói hai lời, nói phải đi tìm Đinh Linh tính sổ. Ngoài miệng Mộc Nhung Nhung ý ý tứ tứ khuyên vài câu thì không nói gì nữa. Nhưng Đinh Hoài Chí giận đùng đùng đi ra cửa, cuối cùng lại giận đùng đùng trở về, nói là đứa con gái kia vụng trộm dọn đồ bỏ nhà đi, không biết chết chỗ nào.
Lần này Mạc Nhung Nhung không để ý chút nào. Bây giờ Đinh Linh chỉ là chó nhà có tang, còn có thể chạy đi đâu? Cho nên cô ta cũng không để ý lắm.
Đến ngày dự tính sinh, Mộc Nhung Nhung sinh ra một đứa con gái. Trong lòng cô ta rất tiếc, làm sao lại là con gái chứ? Muốn một người con trai làm đối thủ, sau này còn có thể đấu với Trầm Trọng ở nhà trên. Cái này cũng chưa tính, làm Mộc Nhung Nhung tức giận là lúc cô ta sinh đứa con gái thì lại khó sinh, tuy cuối cùng mổ bụng, có thể tưởng tượng nếu mang thai nữa thì không dễ. Nói cách khác, cô muốn tiếp tục sinh con trai, hoàn toàn không có khả năng này rồi.
Cô ta biết rất nhiều thói hư tật xấu của người đàn ông. Nhà cô ta có mấy chị em và một đứa em trai, cha mẹ vì em trai mà có thể bán mấy chị em cô. Nếu không phải là cô thi đậu lên đại học giành vinh dự cho nhà, bây giờ nói không chừng sớm bị gả cho dạng chó và mèo gì rồi. Cho nên, tuy Đinh Hoài Chí lớn tuổi một chút nhưng so với những người đàn ông đó, khí chất, gia thế vẫn cao nhất. Mà bắt đầu từ Đinh Linh, Mộc Nhung Nhung càng nhận rõ chuyện này. Hiện tại Đinh Hoài Chí đau con gái của cô ta, nhưng trước kia không phải ông ta xem Đinh Linh như hòn ngọc quý trên tay sao? Hiện tại thế nào? Hiện tại ông ta đối xử với Đinh Linh như thế nào?
Lời nói của người đàn ông không thể.. tin nhất. Trầm Trọng và Đinh Hoài Chí sống với nhau mấy năm, nhưng một khi xác định là con trai của mình, ông ta cũng không chút do dự nộp quyền lực ra, nhưng với hòn ngọc quý đã từng nâng trên tay, cũng không thèm nhìn tới.
Chuyện duy nhất Mộc Nhung Nhung có thể làm, chính là liều mình dính lấy Đinh Hoài Chí, làm ông ta không thể dời bỏ mình. Mà trước đây, cô còn phải tạo mối quan hệ với Trầm Trọng. Về sau cô có thể sinh con trai hãy nói, nếu như không sinh được... Cũng chỉ có thể dựa vào người con gái này. Hy vọng Trầm Trọng có thể cho đứa em gái này mặt mũi, tối với hai mẹ con cô một chút. Nhất định Đinh Hoài Chí sẽ chết trước cô(tự tin gớm=.=), Mộc Nhung Nhung cũng không muốn bị đuổi ra khỏi nhà sau khi ông ta chết. Cô ta đã quen cuộc sống xa hoa hưởng thụ, đã không trở về được rồi.
Hai cha con ầm ĩ cũng vui, Mạnh Nịnh vẫn "cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại", cười ngặt nghẽo. Thật không nghĩ đến đó, cô không nhìn thấy hai cha con đang lặng lẽ nháy mắt với nhau, mượn danh nghĩa làm ầm ĩ chạy đến bên người cô, sau đó cùng nhau quệt lên mặt cô!
Mạnh Nịnh thét chói tai, mặt bị quệt đầy bột mì, nhưng cô cũng không tức giận, mà có chút dở khóc dở cười: "Em vừa mới tắm xong không bao lâu..." Ngày hôm nay lại cả ba người cùng về.
Quả Quả cười hì hì, nói: "Tắm nhiều hơn da mới tốt ah mẹ."
Buông vỏ sủi cảo trong tay xuống, đôi mắt Mạnh Nịnh chuyển động, phải không? "Vậy con cũng tắm nhiều hơn đi." Nói xong thì nắm bột mì đi qua quệt trên mặt Quả Quả, tên nhóc kia bị dọa vừa gọi vừa cười, không dừng được chạy nhanh cầu xin tha thứ, thỉnh thoảng Mạnh Nịnh cũng là biết nhớ thù, thừa dịp vòng qua bên cơ thể Thi Vinh, cô lập tức giơ tay lên muốn quệt anh, lại bị anh lanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay, "Không ngoan."
Mặt nhỏ của Mạnh Nịnh đỏ lên: "Ai bảo anh bắt nạt em trước?"
"Anh bắt nạt em đó sao?" Tiếng nói của Thi Vinh lắng xuống lại có từ tính, dễ nghe muốn chết. "Đó là anh thương em chứ."
Mạnh Nịnh “xì” một tiếng: "Không biết xấu hổ..."
Thi Vinh nhướng mày, gan người phụ nữ này lớn rồi, cũng dám mắng anh không biết xấu hổ. Suy nghĩ, anh trực tiếp ôm lấy Mạnh Nịnh, nói về phía Quả Quả: "Nhanh đến báo thù!"
Quả Quả reo hò một tiếng, lại nắm bột mì lại gần, Mạnh Nịnh sợ hãi, mở to hai mắt nhìn uy hiếp Thi Vinh: "Con, nếu con dám, mẹ, mẹ sẽ không ô... " Die nd da nl e q uu ydo n
Khoan, trên mặt của cô ngoài ra hai đôi tròng mắt vừa đen vừa sáng thì cái gì cũng không nhìn được. Bị hai cha con đoàn kết bắt nạt, suýt tý nữa Mạnh Nịnh rơi nước mắt, một màn từ phòng bếp phòng khách lại thêm bừa bộn, khắp nơi đều là bột mì. Tay Quả Quả nhỏ, đặt trên mặt cô còn quệt bừa bãi, ngay cả cổ và xương quai xanh cũng không may mắn thoát khỏi. Nếu không phải là mắt Thi Vinh lẹ, sợ là tên nhóc con này muốn vươn tay vào ngực Mạnh Nịnh rồi. Lúc ở nơi nghìn cân treo sợi tóc này, Thi Vinh vội vã ôm Mạnh Nịnh, bột ở nơi khác trên người cô cũng dính vào anh, nhưng Thi Vinh không thèm để ý chút nào, mà trừng mắt Quả Quả: "Làm gì đấy!"
"Báo thù ạ!" Tên nhóc kia cây ngay không sợ chết đứng nói. "Vừa rồi cha cũng quệt bột mì vào bên trong con!"
"Cha bắt nạt con, làm sao con có thể bắt nạt mẹ con?" Thi Vinh nhướng mày, người phụ nữ mặc quần áo mềm mại ở nhà, bên trong còn không mặc đồ lót, nếu như tay Quả Quả vươn vào trong... Chỉ nghĩ, mặt của anh cũng đã đen. "Vô lý."
Quả Quả vểnh miệng nhỏ: "Cha lại làm hai mặt tiêu chuẩn."
Lời hay này là nó học được của Mạnh Nịnh, có một lần không biết vì gì, Mạnh Nịnh thuận miệng lẩm bẩm một câu như vậy, ai biết đã bị Quả Quả học được. Thi Vinh vừa nghe, hỏi: "Hai mặt tiêu chuẩn gì?"
"Vốn chính là đây! Cha có thể bắt nạt con, con bắt nạt mẹ lại không được?" Nói trách móc, còn hừ một tiếng. "Bình thường cha không bắt nạt mẹ sao? Luôn làm hại mẹ không nhúc nhích được, cha nghĩ rằng con không biết?"
Mặt của Mạnh Nịnh đỏ bừng không thể nhìn nổi. Cô liều mình đấm lưng của Thi Vinh, sau đó xấu hổ không muốn gặp người khác. Đều tại anh, đều tại anh, đều tại anh! Nói bao nhiêu lần rồi, không nên như vậy không nên như vậy, lúc nào anh cũng không nghe! Quả Quả sắp sửa bước vào thời kỳ trưởng thành rồi, đến lúc đó làm sao để cho việc làm mẹ của cô có chỗ đứng trước mặt con trai được.
Thi Vinh nhướng mày: "Chờ con lớn lên con sẽ hiểu."
Quả Quả nói: "Người lớn quan lớn chỉ thích dùng những lời này lừa trẻ con."
Mạnh Nịnh thoát ra từ trong lòng Thi Vinh, cảm giác đề tài giữa những người đàn ông này làm cả người cô không được tự nhiên, tranh thủ thời gian tìm lý do, lòng bàn chân cọ cọ chuồn mất. Hay là trước tắm!... Tắm rửa xong trở lại làm sủi cảo.
Thấy Mạnh Nịnh chạy nhanh hơn, Thi Vinh cười khẽ nói với Quả Quả: "Nhìn đi, mẹ không vui rồi?"
"Đó cũng là cha sai." Quả Quả không chút do dự nói. "Là cha bắt nạt mẹ." Mình rất đau lòng cho Die nd da nl e q uu ydo n mẹ có được hay không.
Thi Vinh cười chọc chọc ót của con trai: "Nhanh đi tắm thay quần áo."
Nói xong, mình cũng chậm rì rì mà đi theo.
Mạnh Nịnh đã ở bên trong phòng tắm rồi, từ trước đến nay cô có thói quen khóa trái cửa phòng tắm thói quen, nhưng bây giờ không có, bởi vì cô hoàn toàn không biết lúc nào Thi Vinh sẽ muốn vào -- cô cũng không muốn xảy ra chuyện anh dùng chân đạp cửa một lần nữa.
Hơi nóng lượn quanh trong phòng tắm, thân thể mềm mại trắng sữa có vẻ làm lòng người rung động như vậy. Thi Vinh vừa đi vừa cởi quần áo, lúc này anh vội vàng cần một người, một bồn tắm uyên ương đến an ủi bản thân.(cha này bt ghê cơ =.=)
Từ phía sau lưng, một đôi bàn tay ôm lấy hông của mình, mặc dù đã không phải lần đầu tiên như vậy rồi, nhưng Mạnh Nịnh vẫn sợ hết hồn. Thân thể cô mềm mại lạnh như băng lui về phía sau dựa vào ngực Thi Vinh, ngón tay thô ráp lập tức đặt lên tiểu bạch thỏ trước ngực cô, không nhanh không chậm vuốt ve, chậm rãi vì cô rửa bột mì sót lại. Mạnh Nịnh đã sớm không phải là người con gái ngây ngô năm đó rồi, nhiều năm trải qua sự dạy dỗ của Thi Vinh, thân thể của cô trở nên vô cùng nhạy cảm. "Không được... Nhanh lên một chút giặt xong còn ăn cơm chiều..."
"Không vội, rất nhanh thôi." Vừa nói, một bên đẩy cô lên tường, trượt xuống, ôm eo thon của cô, nhanh nhẹn gấp gáp mà đi vào.
Mạnh Nịnh rên lên một tiếng, không nói nữa. Vòi hoa sen bị va suýt nữa rơi trên mặt đất, cô vịn vách tường, thừa nhận từng đợt công kích phía sau, không hiểu được Thi Vinh này sao. Rõ ràng lúc trưa còn rất tốt... Sao đột nhiên bây giờ... "A...Chậm, chậm một chút..."
Thi Vinh nói lời giữ lời, không đến nửa giờ thì “nộp lương thực nghĩa vụ”, sau đó ôm Mạnh Nịnh rửa sạch sẽ cho cô, lại cầm khăn tắm lau khô, lại mặc cho cô bộ quần áo ở nhà, từng bước một, nước chảy mây trôi, công tác liên tục. Bởi vì thời gian cũng không lâu, anh lại không chơi đùa cô hết sức, cho nên Mạnh Nịnh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu Thi Vinh không muốn làm như vậy, có thể nhớ đến dáng vẻ cô vui vẻ xinh đẹp mà nhìn hai cha con bọn họ truy đuổi, trong lòng anh như có móng vuốt mèo cào vào, ngứa ngáy, đặc biệt nhớ đè cô ở dưới thân thể giày vò tàn nhẫn một lần. Thi Vinh nghĩ, cô bày ra dáng vẻ đáng yêu như vậy, sao lại không làm người khác yêu thương chứ? Anh rất muốn móc tâm của mình đưa cho cô.
Mạnh Nịnh như con mèo nhỏ nằm ở trong lòng Thi Vinh, nghỉ ngơi trong chốc lát thì phải đi ra, vừa đi thì thứ bên trong của anh bắn chảy ra. Từ sau khi Thi Vinh thắt lại(1), không cần phải mang đồ bảo hộ, anh cũng sẽ không rút ra. Mặt Mạnh Nịnh đỏ lên, tranh thủ thời gian lại chạy vào phòng tắm rửa sạch, còn Thi Vinh lại cười nhẹ dựa ở trên giường.
(1) “Thắt”: Vòng thắt dương vật – kéo dài thời gian yêu thương mà không cần dùng thuốc, tác giả viết tắt đóa =.=
Cơm tối ăn xong cũng đã gần 10 giờ rồi, Mạnh Nịnh lại giục Quả Quả lên giường ngủ, tên nhóc kia không hôn thì không chịu ngủ, dưới ánh mắt như sói của Thi Vinh, Mạnh Nịnh áp lực rất lớn mà hôn con trai một cái, sau đó trở lại phòng ngủ đã bị Thi Vinh đè dưới thân thể mà hôn một cái mạnh mẽ, nghẹt thở.
Cô nói chuyện Đinh Linh gọi điện thoại đến, sau khi Thi Vinh biết từ chối cho ý kiến: "Lựa chọn này rất sáng suốt."
Mạnh Nịnh cũng cảm thấy như vậy. Ở lại trong nước rắc rối nhiều lắm, còn không bằng đi nước ngoài bắt đầu lại. "Cuối cùng Trầm Trọng muốn thế nào? Không đúng, là anh, cuối cùng anh muốn thế nào?"
Bị Mạnh Nịnh hỏi lên như vậy, Thi Vinh nhíu mày: "Cái này có liên quan gì đến anh."
"Anh còn giả vờ nữa?" Cô cũng biết. "Không phải Trầm Trọng là nhân viên của anh sao?"
"Bây giờ không phải rồi." Thi Vinh nói. "Bây giờ anh ta là người thừa kế của nhà họ Đinh, đã từ chức sớm." Cho nên chuyện nhà họ Đinh này không liên quan đến anh. Die nd da nl e q uu ydo n "Chuyện duy nhất anh làm là nói chuyện quan hệ của anh ta và nhà họ Đinh, sau đó thì không. Còn cuối cùng trong lòng Trầm Trọng nghĩ thế nào, anh không biết."
Thi Vinh nói Mạnh Nịnh tin, tuy người đàn ông này không phải người tốt gì, nhưng ở trước mặt cô chưa bao giờ nói dối, cũng cũng không lừa cô. Nghĩ tới đây, cô im lặng hết ý kiến.
Cuối cùng Trầm Trọng muốn thế nào, rất nhanh, Mạnh Nịnh sẽ biết.
Đinh Hoài Chí bị Mộc Nhung Nhung mê muội choáng váng đầu óc rồi cũng không biết mình là người nào, đã giao quyền hành công ty cho Trầm Trọng sớm, mình thì treo cái danh, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất chính là tiếp vợ nhỏ. Ngày đó, sau khi Đinh Linh đẩy Mộc Nhung Nhung một lần, tuy là đứa trẻ không có chuyện gì, nhưng vẫn là làm cho Mộc Nhung Nhung động thai. Cùng ngày Đinh Hoài Chí vừa nghe lời của bác sĩ, tức giận nổi giận đùng đùng, không nói hai lời, nói phải đi tìm Đinh Linh tính sổ. Ngoài miệng Mộc Nhung Nhung ý ý tứ tứ khuyên vài câu thì không nói gì nữa. Nhưng Đinh Hoài Chí giận đùng đùng đi ra cửa, cuối cùng lại giận đùng đùng trở về, nói là đứa con gái kia vụng trộm dọn đồ bỏ nhà đi, không biết chết chỗ nào.
Lần này Mạc Nhung Nhung không để ý chút nào. Bây giờ Đinh Linh chỉ là chó nhà có tang, còn có thể chạy đi đâu? Cho nên cô ta cũng không để ý lắm.
Đến ngày dự tính sinh, Mộc Nhung Nhung sinh ra một đứa con gái. Trong lòng cô ta rất tiếc, làm sao lại là con gái chứ? Muốn một người con trai làm đối thủ, sau này còn có thể đấu với Trầm Trọng ở nhà trên. Cái này cũng chưa tính, làm Mộc Nhung Nhung tức giận là lúc cô ta sinh đứa con gái thì lại khó sinh, tuy cuối cùng mổ bụng, có thể tưởng tượng nếu mang thai nữa thì không dễ. Nói cách khác, cô muốn tiếp tục sinh con trai, hoàn toàn không có khả năng này rồi.
Cô ta biết rất nhiều thói hư tật xấu của người đàn ông. Nhà cô ta có mấy chị em và một đứa em trai, cha mẹ vì em trai mà có thể bán mấy chị em cô. Nếu không phải là cô thi đậu lên đại học giành vinh dự cho nhà, bây giờ nói không chừng sớm bị gả cho dạng chó và mèo gì rồi. Cho nên, tuy Đinh Hoài Chí lớn tuổi một chút nhưng so với những người đàn ông đó, khí chất, gia thế vẫn cao nhất. Mà bắt đầu từ Đinh Linh, Mộc Nhung Nhung càng nhận rõ chuyện này. Hiện tại Đinh Hoài Chí đau con gái của cô ta, nhưng trước kia không phải ông ta xem Đinh Linh như hòn ngọc quý trên tay sao? Hiện tại thế nào? Hiện tại ông ta đối xử với Đinh Linh như thế nào?
Lời nói của người đàn ông không thể.. tin nhất. Trầm Trọng và Đinh Hoài Chí sống với nhau mấy năm, nhưng một khi xác định là con trai của mình, ông ta cũng không chút do dự nộp quyền lực ra, nhưng với hòn ngọc quý đã từng nâng trên tay, cũng không thèm nhìn tới.
Chuyện duy nhất Mộc Nhung Nhung có thể làm, chính là liều mình dính lấy Đinh Hoài Chí, làm ông ta không thể dời bỏ mình. Mà trước đây, cô còn phải tạo mối quan hệ với Trầm Trọng. Về sau cô có thể sinh con trai hãy nói, nếu như không sinh được... Cũng chỉ có thể dựa vào người con gái này. Hy vọng Trầm Trọng có thể cho đứa em gái này mặt mũi, tối với hai mẹ con cô một chút. Nhất định Đinh Hoài Chí sẽ chết trước cô(tự tin gớm=.=), Mộc Nhung Nhung cũng không muốn bị đuổi ra khỏi nhà sau khi ông ta chết. Cô ta đã quen cuộc sống xa hoa hưởng thụ, đã không trở về được rồi.
Tác giả :
Ai Lam