Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc
Chương 63: Trả thù – Thượng
Mãi đến tận đêm khuya, ánh đèn nơi dạ tiệc mới tắt.
Kẻ đã say ngủ vùi. Kẻ còn đang chếnh choáng vẫn còn lùi lụi bước thang lang giữa màn đêm chốn biển khơi. Người đàn ông đầu óc đã có phần mụ mị, bước đi cũng vẹo vẹo xiêu xiêu, dường như đang giẫm lên bông, thế nào cũng đạp chẳng tới mặt đất thực sự, phải nhờ sự dìu đỡ của thuộc hạ mới có thể miễn cưỡng từ sảnh tiệc về lại phòng mình.
Không cho bất kì kẻ nào đi theo, người đàn ông bước vô căn phòng một khoảng đen kịt, có chìa tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón, ngay cả một chút ánh trăng cũng không lọt vào. Vẻ mĩ miều của màn đêm đều bị mây đen lấp phủ. Hắc Dạ mò mẫm đường, loạng choạng từng bước đi về phía giường.
Vừa đi, vừa cởi bỏ áo khoác. Hình như hôm nay uống hơi nhiều thì phải, ngay cả quần áo cũng thấm mùi rượu.
Rượu, có thể làm tê liệt thần kinh con người. Từ xưa đến nay, chẳng hay đã có biết bao nam nữ si tình, mấy nhiêu kẻ thất bại đều lấy đó giải mối ưu sầu. Nhưng rượu ngon đâu chỉ có thể khiến cho tinh thần người ta trì độn tạm quên đi những muộn phiền, mà cũng có thể khiến cho sự phán đoán và phản xạ của người ta giảm sút.
Trong căn phòng đen kìn kịt chẳng mảy may thấy nổi chút chi bóng người, bị rượu làm suy giảm khả năng suy xét, Hắc Dạ không nhận ra trong phòng mình còn có hơn một người.
Sống lưng bất chợt truyền đến một cơn lạnh buốt, người đàn ông đầu óc còn đang mụ mị giữa cơn hốt hoảng cũng lấy lại tí chút minh mẫn. Nhưng vị khách không mời sẽ chẳng đợi đến lúc Hắc Dạ phát giác ra mình đã hành động, khi vừa biết người đàn ông có dấu hiệu tỉnh táo lại, một cánh tay từ trong bóng tối đột nhiên chồm ra, bịt kín miệng người đàn ông, sức mạnh tựa như kìm sắt ghìm chặt hai tay Hắc Dạ.
“Ưm_______” Trong u tối thấy không rõ được hình dáng kẻ nọ, trí óc Hắc Dạ tích tắc trở nên tỉnh táo vô cùng. Kẻ thù của hắn đếm không xuể, ai mà biết được cái tên thần không biết quỷ không hay này đột nhập vào phòng hắn để lấy mạng hắn, hay muốn làm cái gì, tóm lại không phải việc tốt lành, mà kẻ nọ cũng chẳng phải dạng xoàng.
Bị kẻ đột nhập vào phòng bịt kín miệng, Hắc Dạ đang đợi kẻ nọ lên tiếng, thế nhưng quái lạ thay kẻ nọ từ đầu đến cuối chẳng hé răng lấy một câu. Thấy không rõ hình dạng, nghe không rõ âm thanh, chỉ có thể cảm nhận một đôi tay tràn trề sức mạnh siết chặt thân thể hắn.
Mơ hồ, một chút hoảng loạn ùa vào trong lòng người đàn ông. Kẻ này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn không muốn chết. Hắn không muốn cứ như vậy bị người ta giết chết. Hắn còn nhiều lắm nhiều lắm việc chưa hoàn thành. Hắn vẫn còn ước hẹn với Ngô Hạo An mà, muốn chu du khắp thế giới, đến một trấn nhỏ mai danh ẩn tích, sống một đời yên bình.
Cảm giác bất đắc dĩ đối với số phận và cái chết cách đây mấy tháng lại lần nữa ập tới. Hắn không cam tâm! Lẽ nào kết quả phản kháng lại số phận chính là như vậy ư?
Con tim người đàn ông trở nên lạnh ngắt. Nhưng chả đợi đến khi lưỡi dao rét căm găm vào yết hầu mình, kẻ nọ đã nhanh chóng đẩy hắn một cách thô bạo ngã rạp trên giường, mặt bị áp xuống dưới, tay chân cũng bị trói chặt không thể nào cựa quậy nổi.
Hắc Dạ phát hiện có điều gì đó không hợp lí, lẽ nào đối phương còn muốn tra tấn hắn đến chết hay sao?
Còn mải miết với những suy nghĩ phân tán, bên tai chợt vang lên tiếng quần áo bị xé rách đến chói óc, rồi ngay sau đó là một cơn lạnh buốt lan đều sống lưng, kẻ nọ cứ dùng tay không mà xé rách áo sơmi của hắn. Khi bàn tay của kẻ nọ áp vào lưng hắn, thoáng chốc toàn thân Hắc Dạ nổi lên cả tầng da gà. Loại kích động này….so với việc cho hắn một nhát chết luôn còn khó chịu hơn!!!
Mà hành động tiếp theo của kẻ nọ càng làm cho Hắc Dạ kinh hãi. Kẻ thấy không rõ hình dáng sau khi xé rách áo sơmi của hắn, lại bắt đầu cởi bỏ thắt lưng quấn quanh hông hắn…
“Ưmmm__ __” Hắc Dạ giãy giụa điên cuồng. Cứ giết hắn luôn cho rồi! Không được đối xử với hắn như vậy! Không được đụng vào hắn!
Không được…
Không được làm nhục hắn như vậy!
Dường như kẻ nọ thật không ngờ Hắc Dạ lại phản kháng kịch liệt đến thế, trong căn phòng tối đen như mực chẳng nhìn rõ dáng dấp của kẻ nọ, chỉ thấy thấp thoáng nơi đáy mắt màu xanh nước biển ánh lên vẻ không đành lòng, nhưng rất nhanh, liền bị cơn sóng cuồng nộ cùng hận thù bao phủ, chỉ còn tan nát và tê cóng như vụn băng.
Kẻ nọ nhìn Hắc Dạ giãy giụa quyết liệt, phả ra một tiếng hừ khẽ, ghìm sợi dây da trói tay chân người đàn ông càng chặt hơn, gần như dát vào da thịt Hắc Dạ, càng vùng vẫy càng cọ sát ghê gớm, trong chốc lát đã ghì đến độ thành mấy đường hằn đỏ, nhưng người đàn ông dường như chẳng hề biết đau vùng vẫy điên cuồng.
Giống như một kẻ phục thù đang phán xử, lẳng lặng đứng bên cạnh giường nhìn xuống người đàn ông đang không ngừng giãy giụa, tay kẻ nọ mân mê chiếc quần của Hắc Dạ, rồi tiếp xuống thắt lưng. Ngón tay thon dài cứ chầm chậm vuốt ve, dường như đang vỗ về người yêu dấu thật dịu dàng.
Thế nhưng, kẻ nọ lại dùng chiếc thắt lưng này chụp qua đầu Hắc Dạ, thắt vào cổ người đàn ông, rồi lại thít chặt từng chút lại, nhưng không khiến cho Hắc Dạ cảm thấy nghẹt thở.
Giật chiếc thắt lưng về phía sau, người đàn ông trên giường liền phát ra một tiếng rên chẳng mấy dễ chịu. Đầu bị ép ngửa ra sau, thắt lưng thít chặt làm hắn cảm thấy khó chịu quá, không thể hô hấp, đầu óc cũng vì thiếu dưỡng khí mà càng thêm mịt mù.
Kẻ nọ dường như chẳng hề thấy người đàn ông đang đau đớn, hoặc giả, đang lấy việc giày vò người đàn ông làm vui.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đã đến tình cảnh như bây giờ, Hắc Dạ chắc chắn rằng kẻ nọ không phải được ai đó phái đến ám sát hắn, thế nhưng, còn làm cái việc độc ác tàn nhẫn hơn chỉ bằng một nhát giết hắn.
Y hệt một con chó bị thòng vòng da vào cổ, đầu bị ép ngẩng lên, kẻ bên cạnh lạnh lùng lấy việc đùa cợt hắn làm vui, tàn phá tự tôn và ngạo nghễ của hắn.
Nhưng mà…
Đây vẻn ven chỉ bước khởi đầu mà thôi, Hắc Dạ đâu có cách nào biết được tiếp đó kẻ nọ sẽ đối xử với hắn tàn bạo đến nhường nào.
Sau khi giằng chiếc thắt lưng thêm chặt, kẻ nọ đột nhiên vươn tay cởi phắt quần Tây của hắn ra, kể cả chiếc quần trong đơn bạc cũng đều bị lột xuống dưới đầu gối. Cứ như thế, phần từ lưng đến dưới mông của người đàn ông đều hoàn toàn phô bày trước mặt kẻ nọ.
Bàn tay kẻ nọ nhẹ nhàng mơn trớn làn da sáng bóng lại căng mịn của hắn, cảm nhận được Hắc Dạ vì sự đụng chạm của mình mà phát ra sự rùng rợn từ tận đáy lòng, đối mặt với nỗi sợ hãi và chán ghét của người đàn ông, kẻ nọ nhịn không được mà vén khóe môi lên.
Bị một kẻ “xa lạ” thấy không rõ hình dạng, nghe chẳng rõ âm thanh hành hạ là một loại cảm giác thế nào nhỉ?
Kẻ nọ với nụ cười tà ác mà mâu thuẫn, si ngốc quyến luyến âu yếm cơ thể người đàn ông. Người đàn ông càng chống cự, lại càng cảm thấy hưng phấn dâng trào. Mang theo sự trả thù, lại càng mang theo thứ ham muốn chinh phục trước nay chưa từng có.
Vì yêu mới sinh hận, không yêu thế nào lại hận đến khắc cốt ghi tâm. Mâu thuẫn cùng thống khổ trong thứ tình cảm đan xen giữa yêu và hận. Yêu hắn, yêu đến chẳng thể chịu nổi. Mà hận hắn, hận đến muốn tận tay giết chết hắn.
Xúc cảm trong lòng càng ngày càng phức tạp, khiến cho tâm tư kẻ nọ rối bời.
Hận chính mình, vì sao một lần nữa gặp lại người đàn ông vô tình bạc nghĩa này vẫn chẳng thể buông xuống trái tim yêu thương nồng thắm. Bị phản bội rồi mới ngộ ra rằng, mình đã yêu yêu đến sâu nặng nhường nào. Bất tri bất giác hãm sâu vào rồi, chẳng biết nên cười hay nên khóc đây, chỉ cảm thấy mỉa mai không gì sánh được.
Tựa hồ không muốn tiếp tục nghĩ đến nỗi đớn đau đến cứa nát tim gan này, kẻ nọ dùng một tay ấn mông Hắc Dạ xuống, một tay đâm từng đốt ngón tay vào trong cơ thể khô khốc của người đàn ông.
“Ưm__________” Nương theo âm thanh kêu rên thảm thiết vô cùng, người đàn ông trên giường lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Tiếng nức nở tự trong cổ hòng trào ra, ngập ngụa ghê tởm và sợ hãi.
Kẻ nọ chỉ ghì thân thể đang vùng vẫy của người đàn ông xuống, tiếp tục sự xâm lược của mình, như trả thù mà thô bạo đâm vào cơ thể mỏng manh. Mặc cho những kẽ móng tay thấm màu đỏ tươi của máu. Mỗi một lần rút ra, đầu ngón tay đều dính dấp máu. Đỏ nhường vậy, đỏ đến mỹ lệ mà sầu bi nhường vậy…
Hết
Kẻ đã say ngủ vùi. Kẻ còn đang chếnh choáng vẫn còn lùi lụi bước thang lang giữa màn đêm chốn biển khơi. Người đàn ông đầu óc đã có phần mụ mị, bước đi cũng vẹo vẹo xiêu xiêu, dường như đang giẫm lên bông, thế nào cũng đạp chẳng tới mặt đất thực sự, phải nhờ sự dìu đỡ của thuộc hạ mới có thể miễn cưỡng từ sảnh tiệc về lại phòng mình.
Không cho bất kì kẻ nào đi theo, người đàn ông bước vô căn phòng một khoảng đen kịt, có chìa tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón, ngay cả một chút ánh trăng cũng không lọt vào. Vẻ mĩ miều của màn đêm đều bị mây đen lấp phủ. Hắc Dạ mò mẫm đường, loạng choạng từng bước đi về phía giường.
Vừa đi, vừa cởi bỏ áo khoác. Hình như hôm nay uống hơi nhiều thì phải, ngay cả quần áo cũng thấm mùi rượu.
Rượu, có thể làm tê liệt thần kinh con người. Từ xưa đến nay, chẳng hay đã có biết bao nam nữ si tình, mấy nhiêu kẻ thất bại đều lấy đó giải mối ưu sầu. Nhưng rượu ngon đâu chỉ có thể khiến cho tinh thần người ta trì độn tạm quên đi những muộn phiền, mà cũng có thể khiến cho sự phán đoán và phản xạ của người ta giảm sút.
Trong căn phòng đen kìn kịt chẳng mảy may thấy nổi chút chi bóng người, bị rượu làm suy giảm khả năng suy xét, Hắc Dạ không nhận ra trong phòng mình còn có hơn một người.
Sống lưng bất chợt truyền đến một cơn lạnh buốt, người đàn ông đầu óc còn đang mụ mị giữa cơn hốt hoảng cũng lấy lại tí chút minh mẫn. Nhưng vị khách không mời sẽ chẳng đợi đến lúc Hắc Dạ phát giác ra mình đã hành động, khi vừa biết người đàn ông có dấu hiệu tỉnh táo lại, một cánh tay từ trong bóng tối đột nhiên chồm ra, bịt kín miệng người đàn ông, sức mạnh tựa như kìm sắt ghìm chặt hai tay Hắc Dạ.
“Ưm_______” Trong u tối thấy không rõ được hình dáng kẻ nọ, trí óc Hắc Dạ tích tắc trở nên tỉnh táo vô cùng. Kẻ thù của hắn đếm không xuể, ai mà biết được cái tên thần không biết quỷ không hay này đột nhập vào phòng hắn để lấy mạng hắn, hay muốn làm cái gì, tóm lại không phải việc tốt lành, mà kẻ nọ cũng chẳng phải dạng xoàng.
Bị kẻ đột nhập vào phòng bịt kín miệng, Hắc Dạ đang đợi kẻ nọ lên tiếng, thế nhưng quái lạ thay kẻ nọ từ đầu đến cuối chẳng hé răng lấy một câu. Thấy không rõ hình dạng, nghe không rõ âm thanh, chỉ có thể cảm nhận một đôi tay tràn trề sức mạnh siết chặt thân thể hắn.
Mơ hồ, một chút hoảng loạn ùa vào trong lòng người đàn ông. Kẻ này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn không muốn chết. Hắn không muốn cứ như vậy bị người ta giết chết. Hắn còn nhiều lắm nhiều lắm việc chưa hoàn thành. Hắn vẫn còn ước hẹn với Ngô Hạo An mà, muốn chu du khắp thế giới, đến một trấn nhỏ mai danh ẩn tích, sống một đời yên bình.
Cảm giác bất đắc dĩ đối với số phận và cái chết cách đây mấy tháng lại lần nữa ập tới. Hắn không cam tâm! Lẽ nào kết quả phản kháng lại số phận chính là như vậy ư?
Con tim người đàn ông trở nên lạnh ngắt. Nhưng chả đợi đến khi lưỡi dao rét căm găm vào yết hầu mình, kẻ nọ đã nhanh chóng đẩy hắn một cách thô bạo ngã rạp trên giường, mặt bị áp xuống dưới, tay chân cũng bị trói chặt không thể nào cựa quậy nổi.
Hắc Dạ phát hiện có điều gì đó không hợp lí, lẽ nào đối phương còn muốn tra tấn hắn đến chết hay sao?
Còn mải miết với những suy nghĩ phân tán, bên tai chợt vang lên tiếng quần áo bị xé rách đến chói óc, rồi ngay sau đó là một cơn lạnh buốt lan đều sống lưng, kẻ nọ cứ dùng tay không mà xé rách áo sơmi của hắn. Khi bàn tay của kẻ nọ áp vào lưng hắn, thoáng chốc toàn thân Hắc Dạ nổi lên cả tầng da gà. Loại kích động này….so với việc cho hắn một nhát chết luôn còn khó chịu hơn!!!
Mà hành động tiếp theo của kẻ nọ càng làm cho Hắc Dạ kinh hãi. Kẻ thấy không rõ hình dáng sau khi xé rách áo sơmi của hắn, lại bắt đầu cởi bỏ thắt lưng quấn quanh hông hắn…
“Ưmmm__ __” Hắc Dạ giãy giụa điên cuồng. Cứ giết hắn luôn cho rồi! Không được đối xử với hắn như vậy! Không được đụng vào hắn!
Không được…
Không được làm nhục hắn như vậy!
Dường như kẻ nọ thật không ngờ Hắc Dạ lại phản kháng kịch liệt đến thế, trong căn phòng tối đen như mực chẳng nhìn rõ dáng dấp của kẻ nọ, chỉ thấy thấp thoáng nơi đáy mắt màu xanh nước biển ánh lên vẻ không đành lòng, nhưng rất nhanh, liền bị cơn sóng cuồng nộ cùng hận thù bao phủ, chỉ còn tan nát và tê cóng như vụn băng.
Kẻ nọ nhìn Hắc Dạ giãy giụa quyết liệt, phả ra một tiếng hừ khẽ, ghìm sợi dây da trói tay chân người đàn ông càng chặt hơn, gần như dát vào da thịt Hắc Dạ, càng vùng vẫy càng cọ sát ghê gớm, trong chốc lát đã ghì đến độ thành mấy đường hằn đỏ, nhưng người đàn ông dường như chẳng hề biết đau vùng vẫy điên cuồng.
Giống như một kẻ phục thù đang phán xử, lẳng lặng đứng bên cạnh giường nhìn xuống người đàn ông đang không ngừng giãy giụa, tay kẻ nọ mân mê chiếc quần của Hắc Dạ, rồi tiếp xuống thắt lưng. Ngón tay thon dài cứ chầm chậm vuốt ve, dường như đang vỗ về người yêu dấu thật dịu dàng.
Thế nhưng, kẻ nọ lại dùng chiếc thắt lưng này chụp qua đầu Hắc Dạ, thắt vào cổ người đàn ông, rồi lại thít chặt từng chút lại, nhưng không khiến cho Hắc Dạ cảm thấy nghẹt thở.
Giật chiếc thắt lưng về phía sau, người đàn ông trên giường liền phát ra một tiếng rên chẳng mấy dễ chịu. Đầu bị ép ngửa ra sau, thắt lưng thít chặt làm hắn cảm thấy khó chịu quá, không thể hô hấp, đầu óc cũng vì thiếu dưỡng khí mà càng thêm mịt mù.
Kẻ nọ dường như chẳng hề thấy người đàn ông đang đau đớn, hoặc giả, đang lấy việc giày vò người đàn ông làm vui.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đã đến tình cảnh như bây giờ, Hắc Dạ chắc chắn rằng kẻ nọ không phải được ai đó phái đến ám sát hắn, thế nhưng, còn làm cái việc độc ác tàn nhẫn hơn chỉ bằng một nhát giết hắn.
Y hệt một con chó bị thòng vòng da vào cổ, đầu bị ép ngẩng lên, kẻ bên cạnh lạnh lùng lấy việc đùa cợt hắn làm vui, tàn phá tự tôn và ngạo nghễ của hắn.
Nhưng mà…
Đây vẻn ven chỉ bước khởi đầu mà thôi, Hắc Dạ đâu có cách nào biết được tiếp đó kẻ nọ sẽ đối xử với hắn tàn bạo đến nhường nào.
Sau khi giằng chiếc thắt lưng thêm chặt, kẻ nọ đột nhiên vươn tay cởi phắt quần Tây của hắn ra, kể cả chiếc quần trong đơn bạc cũng đều bị lột xuống dưới đầu gối. Cứ như thế, phần từ lưng đến dưới mông của người đàn ông đều hoàn toàn phô bày trước mặt kẻ nọ.
Bàn tay kẻ nọ nhẹ nhàng mơn trớn làn da sáng bóng lại căng mịn của hắn, cảm nhận được Hắc Dạ vì sự đụng chạm của mình mà phát ra sự rùng rợn từ tận đáy lòng, đối mặt với nỗi sợ hãi và chán ghét của người đàn ông, kẻ nọ nhịn không được mà vén khóe môi lên.
Bị một kẻ “xa lạ” thấy không rõ hình dạng, nghe chẳng rõ âm thanh hành hạ là một loại cảm giác thế nào nhỉ?
Kẻ nọ với nụ cười tà ác mà mâu thuẫn, si ngốc quyến luyến âu yếm cơ thể người đàn ông. Người đàn ông càng chống cự, lại càng cảm thấy hưng phấn dâng trào. Mang theo sự trả thù, lại càng mang theo thứ ham muốn chinh phục trước nay chưa từng có.
Vì yêu mới sinh hận, không yêu thế nào lại hận đến khắc cốt ghi tâm. Mâu thuẫn cùng thống khổ trong thứ tình cảm đan xen giữa yêu và hận. Yêu hắn, yêu đến chẳng thể chịu nổi. Mà hận hắn, hận đến muốn tận tay giết chết hắn.
Xúc cảm trong lòng càng ngày càng phức tạp, khiến cho tâm tư kẻ nọ rối bời.
Hận chính mình, vì sao một lần nữa gặp lại người đàn ông vô tình bạc nghĩa này vẫn chẳng thể buông xuống trái tim yêu thương nồng thắm. Bị phản bội rồi mới ngộ ra rằng, mình đã yêu yêu đến sâu nặng nhường nào. Bất tri bất giác hãm sâu vào rồi, chẳng biết nên cười hay nên khóc đây, chỉ cảm thấy mỉa mai không gì sánh được.
Tựa hồ không muốn tiếp tục nghĩ đến nỗi đớn đau đến cứa nát tim gan này, kẻ nọ dùng một tay ấn mông Hắc Dạ xuống, một tay đâm từng đốt ngón tay vào trong cơ thể khô khốc của người đàn ông.
“Ưm__________” Nương theo âm thanh kêu rên thảm thiết vô cùng, người đàn ông trên giường lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Tiếng nức nở tự trong cổ hòng trào ra, ngập ngụa ghê tởm và sợ hãi.
Kẻ nọ chỉ ghì thân thể đang vùng vẫy của người đàn ông xuống, tiếp tục sự xâm lược của mình, như trả thù mà thô bạo đâm vào cơ thể mỏng manh. Mặc cho những kẽ móng tay thấm màu đỏ tươi của máu. Mỗi một lần rút ra, đầu ngón tay đều dính dấp máu. Đỏ nhường vậy, đỏ đến mỹ lệ mà sầu bi nhường vậy…
Hết
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương