Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc
Chương 5: Căn bệnh ung thư dến như sét đánh ngang tai
Rất tiếc, ngài Hắc Dạ ạ……cha tôi thực sự bất lực với việc này rồi.
Hy vọng ngài có thể nghĩ thoáng chút cho, nắm giữ thật tốt một tháng cuối cùng này đi.
Về sau đối phương nói gì thêm, Hắc Dạ đã hoàn toàn không còn cách nào nghe lọt tai nữa.
Hắn, mắc bệnh ung thư? Nhiều nhất chỉ có thể sống thêm một tháng? Hoàn toàn không có cách cứu chữa?
Mẹ nó, thật đúng là sét đánh!
Cầm báo cáo chẩn đoán bệnh trong tay, người đàn ông vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng giờ lại ngồi sững trên chiếc giường lớn màu đen mềm mại. Hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Khi xem phim truyền hình thường xuyên bắt gặp bệnh ung thư và tử vong, dù sao cũng cảm thấy cách mình quá xa xôi, những tưởng sẽ chẳng thể nào xảy đến với mình, làm sao lại có thể xảy đến với hắn được chứ?
Làm sao có thể?! Làm sao có thể?!
“A _______ !” Người đàn ông đột nhiên thét ầm lên một tiếng rồi xé nát báo cáo chẩn đoán ung thư thành từng mảnh, vất trên mặt đất. Hắn không thể chấp nhận. Hắn không chấp nhận mình sẽ chết vì ung thư là sự thật!
Hắn còn sống chưa đủ, hắn còn nhiều lắm những việc chưa thực hiện. Hắn tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm huyết, vứt bỏ biết bao điều quý giá mới ngoi lên được vị trí ngày hôm nay, thậm chí còn chưa làm được việc hắn thật sự muốn làm nhất, chưa kịp hưởng thụ tí ti thắng lợi, dựa vào cái gì muốn tước đoạt của cải của hắn, mạng sống của hắn?
Dường như chỉ trong nháy mắt, thành trì vẫn luôn chống đỡ tinh thần cho Hắc Dạ vì sự thật tàn khốc đả kích đã hoàn toàn sụp đổ. Tróc bỏ từng tầng lớp đá vững trãi bên ngoài bảo hộ, nội tâm người đàn ông vẫn luôn không dám bước khỏi thành trì dần lộ ra.
Bởi sợ tổn thương, mà làm tổn thương người khác.
Bởi e ngại tình yêu, mà chẳng dám thổ lộ tâm tư.
Sống trên đời đã hơn ba mươi năm, dường như chỉ bởi tiền tài mà mãi lận đận long đong. Ban đầu phải buộc lòng gạt bỏ đạo đức lương tâm, cuốn theo bao âm mưu toan tính cũng vì muốn hoàn trả nợ nần cho gia đình, mà chả hiểu sao cứ thế hoài cho đến nay, như nghiện thuốc phiện chẳng thể dứt ra được.
Nhưng làm sao có thể tránh khỏi đây. Một khi những bức bách bên ngoài buộc mi phải thoát ra cái vòng luân lí vẫn kìm kẹp mi bên trong, thì rồi mi cũng sẽ phải sống với bản tính thật nhất của loài người thôi. Chỉ biết lo nghĩ cho bản thân mình, cho cuộc sống của riêng mình.
Ngẫm về những kẻ luôn nguyền rủa hắn chết đi, Hắc Dạ không khỏi cười khẩy. Đám người ngu xuẩn vô dụng kia biết được việc này ắt hẳn sẽ sung sướng lắm đây. Thật đúng là một lũ giống dở thiểu năng, chỉ khi kẻ khác khốn đốn mới thấy được niềm vui cùng sự tự tin của chính mình.
Hắc Dạ cầm chiếc điện thoại để ở cạnh bàn, ngón tay thon dài đặt trên những nút phím, nhưng trong đầu lại không thể nghĩ ra có thể gọi điện cho ai. Hắn chẳng có bạn bè, cũng chẳng có thân nhân, cái gì cũng chẳng có……..
Hắn chợt phát hiện ra, ngay cả một người có thể chuyện trò cùng mình cũng chẳng có…..
Trước kia đâu phải chưa từng có bạn bè, chẳng qua đa số khi hắn khốn đốn đều chạy cho thật nhanh, hoặc một bộ phận khác, theo năm tháng trôi qua, vì tính cách hắn đổi thay rồi cũng thất vọng tránh xa.
Hắc Dạ không hiểu sao những kẻ đó phải thất vọng. Chẳng nhẽ chỉ vì hắn không còn sẵn lòng dẫn cụ già qua đường, hay làm một thằng ngốc dọn vệ sinh vô tư như trước kia ư?
Mở mắt mà nhìn lại đi, Hắc Dạ bây giờ mới thực sự là hắn.
Không thích thì cút, càng xa càng tốt.
“Còn có cậu ta kia mà…” Trong đầu chợt hiện lên một người, Hắc Dạ than thở rồi ấn bàn phím điện thoại, hắn thế nào lại quên mình còn một người bạn duy nhất.
Có lẽ đến bây giờ, hắn chỉ có thể gọi điện cho người đó mà thôi.
Một người đàn ông, cũng chẳng muốn kể khổ kể sở với đối phương làm gì. Hắc Dạ chỉ nghĩ sẽ trút hết mọi dồn nén trong lòng ra, sau đó lập tức cúp điện thoại, bốc hơi khỏi trần gian, thích chết chỗ nào thì chết.
“Chu Mặc _______!” Điện thọai đã được kết nối, Hắc Dạ cầm điện thoại nói.
Bên đầu kia không lập tức trả lời hắn, mà là một đoạn trầm lặng đến kì dị rồi sau đó mới bảo: Anh là ai ? Tìm Chu Mặc có việc gì? Thứ âm thanh lạnh lùng như vậy hẳn không phải giọng điệu quen thuộc của bạn hắn.
“Cậu là ai?” Nghe đâu …Chu Mặc có bạn trai hay sao ý. Chu Mặc là đồng tính luyến ái, hắn ghét nhất bọn đồng tính luyến ái, nhưng lại yêu quý nhất người bạn này. Cái thế giới này thật lạ kì, mà cũng thật mâu thuẫn quá đi.
Nói vậy, kẻ nhận điện thoại bây giờ chính là người đàn ông của Chu Mặc à?
Người đàn ông của Chu Mặc. Quả nhiên, trả lời hùng hồn thế cơ mà. Không đợi Hắc Dạ nói gì thêm, đối phương đã sốt ruột lắm rồi bảo: Anh ta hiện tại đang bận, có việc gì thì một tháng sau hẵng gọi lại!
“Này! Đợi một chút, để cho Chu Mặc nhận điện thoại đã chứ _______!” Tên này sao lại kinh tởm vậy, dám nói chuyện với Hắc Dạ hắn thế đấy!
Đối phương cũng không nói thêm lời nào, nhưng Hắc Dạ loáng thoáng nghe được âm thanh từ một hướng khác truyền đến điện thoại.
Hoa Thiên, ai gọi vậy? Có vẻ là giọng nói của Chu Mặc nhỉ.
Gọi lộn số thôi, đóng gói đồ đạc xong hết chưa? Bây giờ có thể bắt đầu chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta rồi chứ? Giọng điệu này là của cái thằng khốn kiếp vừa mới nhận điện thoại bằng thái độ lạnh lùng, sao giờ nói năng dịu dàng quá vậy? Khiến người ta muốn ói chết được!
Tuyệt quá đi! Tuần trăng mật! Thật muốn bay ngay sang đó cơ! Lại là một giọng nói xa lạ khác. Nghe đâu Chu Mặc không chỉ có một người bạn trai á.
Hắc Dạ thực tức muốn chết! Vì sao Chu Mặc lại được nhiều người yêu, nhiều người quan tâm như vậy, trong khi Hắc Dạ hắn sắp ngỏm đến nơi rồi cũng chả có lấy một ai quan tâm? Hắc Dạ rất muốn nhắm vào ống nghe điện thoại réo to tên bạn mình, nhưng đối phương đã chẳng khách khí gì cúp máy mất tiêu rồi, để mặc Hắc Dạ một mình trong phòng tức tối đến nỗi gào rống cả lên.
“Thằng biến thái chết tiệt! Thằng đồng tính luyến ái chết tiệt!” Mắng xối xả một thôi một hồi, Hắc Dạ thoắng cái ngã phịch xuống chiếc giường lớn màu đen, nằm yên bất động.
Tĩnh lặng quá, thôi thì nằm xuống nơi này luôn đi.
Ôm trọn nỗi cô đơn lạnh lẽo lại cho chính mình, đến khi toàn bộ thân thể đã co quắp cả vào như tư thế của đứa trẻ. Hắn không muốn chết, chí ít, cũng đừng để cho hắn chết đơn côi mà đáng thương như thế……..
Một tháng, có thể làm được gì đây ?
Hy vọng ngài có thể nghĩ thoáng chút cho, nắm giữ thật tốt một tháng cuối cùng này đi.
Về sau đối phương nói gì thêm, Hắc Dạ đã hoàn toàn không còn cách nào nghe lọt tai nữa.
Hắn, mắc bệnh ung thư? Nhiều nhất chỉ có thể sống thêm một tháng? Hoàn toàn không có cách cứu chữa?
Mẹ nó, thật đúng là sét đánh!
Cầm báo cáo chẩn đoán bệnh trong tay, người đàn ông vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng giờ lại ngồi sững trên chiếc giường lớn màu đen mềm mại. Hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Khi xem phim truyền hình thường xuyên bắt gặp bệnh ung thư và tử vong, dù sao cũng cảm thấy cách mình quá xa xôi, những tưởng sẽ chẳng thể nào xảy đến với mình, làm sao lại có thể xảy đến với hắn được chứ?
Làm sao có thể?! Làm sao có thể?!
“A _______ !” Người đàn ông đột nhiên thét ầm lên một tiếng rồi xé nát báo cáo chẩn đoán ung thư thành từng mảnh, vất trên mặt đất. Hắn không thể chấp nhận. Hắn không chấp nhận mình sẽ chết vì ung thư là sự thật!
Hắn còn sống chưa đủ, hắn còn nhiều lắm những việc chưa thực hiện. Hắn tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm huyết, vứt bỏ biết bao điều quý giá mới ngoi lên được vị trí ngày hôm nay, thậm chí còn chưa làm được việc hắn thật sự muốn làm nhất, chưa kịp hưởng thụ tí ti thắng lợi, dựa vào cái gì muốn tước đoạt của cải của hắn, mạng sống của hắn?
Dường như chỉ trong nháy mắt, thành trì vẫn luôn chống đỡ tinh thần cho Hắc Dạ vì sự thật tàn khốc đả kích đã hoàn toàn sụp đổ. Tróc bỏ từng tầng lớp đá vững trãi bên ngoài bảo hộ, nội tâm người đàn ông vẫn luôn không dám bước khỏi thành trì dần lộ ra.
Bởi sợ tổn thương, mà làm tổn thương người khác.
Bởi e ngại tình yêu, mà chẳng dám thổ lộ tâm tư.
Sống trên đời đã hơn ba mươi năm, dường như chỉ bởi tiền tài mà mãi lận đận long đong. Ban đầu phải buộc lòng gạt bỏ đạo đức lương tâm, cuốn theo bao âm mưu toan tính cũng vì muốn hoàn trả nợ nần cho gia đình, mà chả hiểu sao cứ thế hoài cho đến nay, như nghiện thuốc phiện chẳng thể dứt ra được.
Nhưng làm sao có thể tránh khỏi đây. Một khi những bức bách bên ngoài buộc mi phải thoát ra cái vòng luân lí vẫn kìm kẹp mi bên trong, thì rồi mi cũng sẽ phải sống với bản tính thật nhất của loài người thôi. Chỉ biết lo nghĩ cho bản thân mình, cho cuộc sống của riêng mình.
Ngẫm về những kẻ luôn nguyền rủa hắn chết đi, Hắc Dạ không khỏi cười khẩy. Đám người ngu xuẩn vô dụng kia biết được việc này ắt hẳn sẽ sung sướng lắm đây. Thật đúng là một lũ giống dở thiểu năng, chỉ khi kẻ khác khốn đốn mới thấy được niềm vui cùng sự tự tin của chính mình.
Hắc Dạ cầm chiếc điện thoại để ở cạnh bàn, ngón tay thon dài đặt trên những nút phím, nhưng trong đầu lại không thể nghĩ ra có thể gọi điện cho ai. Hắn chẳng có bạn bè, cũng chẳng có thân nhân, cái gì cũng chẳng có……..
Hắn chợt phát hiện ra, ngay cả một người có thể chuyện trò cùng mình cũng chẳng có…..
Trước kia đâu phải chưa từng có bạn bè, chẳng qua đa số khi hắn khốn đốn đều chạy cho thật nhanh, hoặc một bộ phận khác, theo năm tháng trôi qua, vì tính cách hắn đổi thay rồi cũng thất vọng tránh xa.
Hắc Dạ không hiểu sao những kẻ đó phải thất vọng. Chẳng nhẽ chỉ vì hắn không còn sẵn lòng dẫn cụ già qua đường, hay làm một thằng ngốc dọn vệ sinh vô tư như trước kia ư?
Mở mắt mà nhìn lại đi, Hắc Dạ bây giờ mới thực sự là hắn.
Không thích thì cút, càng xa càng tốt.
“Còn có cậu ta kia mà…” Trong đầu chợt hiện lên một người, Hắc Dạ than thở rồi ấn bàn phím điện thoại, hắn thế nào lại quên mình còn một người bạn duy nhất.
Có lẽ đến bây giờ, hắn chỉ có thể gọi điện cho người đó mà thôi.
Một người đàn ông, cũng chẳng muốn kể khổ kể sở với đối phương làm gì. Hắc Dạ chỉ nghĩ sẽ trút hết mọi dồn nén trong lòng ra, sau đó lập tức cúp điện thoại, bốc hơi khỏi trần gian, thích chết chỗ nào thì chết.
“Chu Mặc _______!” Điện thọai đã được kết nối, Hắc Dạ cầm điện thoại nói.
Bên đầu kia không lập tức trả lời hắn, mà là một đoạn trầm lặng đến kì dị rồi sau đó mới bảo: Anh là ai ? Tìm Chu Mặc có việc gì? Thứ âm thanh lạnh lùng như vậy hẳn không phải giọng điệu quen thuộc của bạn hắn.
“Cậu là ai?” Nghe đâu …Chu Mặc có bạn trai hay sao ý. Chu Mặc là đồng tính luyến ái, hắn ghét nhất bọn đồng tính luyến ái, nhưng lại yêu quý nhất người bạn này. Cái thế giới này thật lạ kì, mà cũng thật mâu thuẫn quá đi.
Nói vậy, kẻ nhận điện thoại bây giờ chính là người đàn ông của Chu Mặc à?
Người đàn ông của Chu Mặc. Quả nhiên, trả lời hùng hồn thế cơ mà. Không đợi Hắc Dạ nói gì thêm, đối phương đã sốt ruột lắm rồi bảo: Anh ta hiện tại đang bận, có việc gì thì một tháng sau hẵng gọi lại!
“Này! Đợi một chút, để cho Chu Mặc nhận điện thoại đã chứ _______!” Tên này sao lại kinh tởm vậy, dám nói chuyện với Hắc Dạ hắn thế đấy!
Đối phương cũng không nói thêm lời nào, nhưng Hắc Dạ loáng thoáng nghe được âm thanh từ một hướng khác truyền đến điện thoại.
Hoa Thiên, ai gọi vậy? Có vẻ là giọng nói của Chu Mặc nhỉ.
Gọi lộn số thôi, đóng gói đồ đạc xong hết chưa? Bây giờ có thể bắt đầu chuyến đi tuần trăng mật của chúng ta rồi chứ? Giọng điệu này là của cái thằng khốn kiếp vừa mới nhận điện thoại bằng thái độ lạnh lùng, sao giờ nói năng dịu dàng quá vậy? Khiến người ta muốn ói chết được!
Tuyệt quá đi! Tuần trăng mật! Thật muốn bay ngay sang đó cơ! Lại là một giọng nói xa lạ khác. Nghe đâu Chu Mặc không chỉ có một người bạn trai á.
Hắc Dạ thực tức muốn chết! Vì sao Chu Mặc lại được nhiều người yêu, nhiều người quan tâm như vậy, trong khi Hắc Dạ hắn sắp ngỏm đến nơi rồi cũng chả có lấy một ai quan tâm? Hắc Dạ rất muốn nhắm vào ống nghe điện thoại réo to tên bạn mình, nhưng đối phương đã chẳng khách khí gì cúp máy mất tiêu rồi, để mặc Hắc Dạ một mình trong phòng tức tối đến nỗi gào rống cả lên.
“Thằng biến thái chết tiệt! Thằng đồng tính luyến ái chết tiệt!” Mắng xối xả một thôi một hồi, Hắc Dạ thoắng cái ngã phịch xuống chiếc giường lớn màu đen, nằm yên bất động.
Tĩnh lặng quá, thôi thì nằm xuống nơi này luôn đi.
Ôm trọn nỗi cô đơn lạnh lẽo lại cho chính mình, đến khi toàn bộ thân thể đã co quắp cả vào như tư thế của đứa trẻ. Hắn không muốn chết, chí ít, cũng đừng để cho hắn chết đơn côi mà đáng thương như thế……..
Một tháng, có thể làm được gì đây ?
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương