Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình
Chương 43
CHƯƠNG 43
Ba người không khỏi đứng lên, mặt lộ vẻ khẩn trương, chợt thấy thái hậu chạy vội ra trước, thường ngày cao nhã phong nghi không còn sót lại chút nào, mới ra cửa, lại che mặt chạy đi, khiến một đám nha đầu thái giám chân tay luống cuống, vội vàng đi theo. Ba người đang kinh ngạc, lại thấy Lí Phong Phương Nguyên đỡ nhau bước ra. Hai người bước đi lảo đảo, một bộ thất hồn lạc phách, rồi đột nhiên dường như già hơn hai mươi tuổi. Độc Thái Khang theo sau, dù trên mặt cũng có nước mắt, nhưng không giống bọn họ thất thố như vậy.
Liên Hương vội đi lên bồi cười hỏi, ba người chỉ nhìn nàng một cái, không đáp mà đi, bóng dáng thê lương vạn phần, nàng càng kinh ngạc, mệnh thân đệ theo sau hộ tống, bản thân cùng Hướng Dương đi vào tẩm cung, thấy Long Triệt ngẩn ngơ nhìn ba người đã đi xa ngoài cửa sổ, hai mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt rõ ràng có năm đường chỉ ngân (dấu tay), hai hàng thanh lệ uốn lượn, khóe miệng lại lộ ra một mạt cười tàn khốc.
Liên Hương đang định tự mình lên hỏi, lại nghe Long Triệt nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn biết bọn họ xảy ra chuyện gì phải không? Kỳ thật cũng không có gì, trẫm chẳng qua gọi bọn họ vào, đem chân tướng nói cho bọn họ, rồi mới cho bọn họ xem phong thư này của tỷ phu mà thôi. Ha ha ha, ngay lúc đó biểu tình của bọn họ, thật là làm cho trẫm thống khoái cực kỳ, ha ha ha.”
Liên Hương trong lòng chấn động, đến tận đây dĩ nhiên hiểu được, nhớ đến thái hậu Lí Phong đám người, đều là những người cực kì than thiết với Vệ Thanh Hồng, bất quá bởi vì sinh tiền hiểu lầm, Vệ Thanh Hồng vì bảo vệ thanh danh cho Long Triệt mà không chịu làm sáng tỏ, bởi vậy mới nhịn đau ban chết cho y, hiện giờ biết được chân tướng, tâm sao có thể không đau như cắt. Năm đường chỉ ngân kia tất nhiên là thái hậu lưu lại. Khó trách lúc đi ra ngoài, bộ dáng họ thê thảm đến vậy, ngay cả thái hậu cũng không chú ý phong nghi mà chạy đi. Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn bả, thở dài: “Hoàng Thượng người hà tất phải làm vậy, Đại tướng quân là vì người. . . . . .” Lời còn chưa dứt, đã bị Long Triệt ngắt ngang, lớn tiếng nói: “Cái gì gọi là ‘hà tất phải làm vậy’ ? Tỷ phu hàm oan mà chết, trẫm sao có thể để y chết rồi mà lưng còn mang nỗi oan này. Hừ, trẫm nơi này đau đứt gan đứt ruột, cũng tuyệt không sẽ để hung thủ hại chết y sống khá giả. Trẫm không thể giết bọn họ, nhưng bọn họ cũng phải phụ trách sự ngu xuẩn cùng tự cho là đúng của mình. Trẫm muốn bọn họ cả đời này sống trong áy náy cùng lương tâm khiển trách. Muốn bọn họ giống trẫm, vĩnh viễn cũng phải không được giải thoát, mãi cho đến chết.”
Liên Hương thấy hắn lại kích động, vốn định nói loại trừng phạt này chưa chắc là thứ Đại tướng quân nguyện ý nhìn thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trầm ngâm một lúc lâu, Long Triệt bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Liên Hương, đi chuẩn bị mấy món tỷ phu thích ăn nhất, lấy một bình nữ nhi hồng y thích uống nhất đến đây, tối nay trẫm bồi y một đêm cuối cùng.”
Liên Hương theo lời mà đi, cũng không hiểu hắn nói lời này là ý gì, sau một lúc lâu mọi thứ đã đầy đủ, Long Triệt mệnh nàng lui xuống, đối diện với không trung bày một chén rượu, một đôi đũa, trước nâng lên chén rượu, cô tịch nói: “Tỷ phu, ngươi mặc dù vô tình, bỏ Triệt nhi một mình mà đi, Triệt nhi cũng không dám tùy hứng đi theo, chỉ cầu trăm năm sau, có thể tuân theo nguyện vọng của ngươi. Tối nay là đêm cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tỷ phu hãy tạm tha thứ cho Triệt nhi làm càn tưởng niệm một phen, từ nay về sau, tương vong vu thế, tương niệm vu tâm (quên hết tất cả, chỉ còn lại nỗi nhớ trong lòng). Tỷ phu ngươi trên trời nhìn cho kỹ, nhìn xem Triệt nhi có vi phạm di huấn của ngươi không, nếu Triệt nhi không vi phạm, tỷ phu cũng không thể quên trăm năm chi ước. Nếu không lên trời xuống đất, Triệt nhi hóa thành lệ quỷ, cũng tuyệt không buông tha ngươi.” Nói xong đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Tới ngày thứ hai, Liên Hương mới mệnh các tiểu nha đầu vào dọn dẹp, chỉ thấy một bàn chén vỡ nát. Long Triệt mặc long bào, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn thoáng qua đống hỗn độn trên mặt đất, trầm thanh nói: “Từ nay về sau, trong cung không được phép làm những món ăn này, trẫm cũng sẽ không uống nữ nhi hồng. Liên Hương, theo trẫm vào triều thôi.”
×××××××××××××××××
Hai năm sau
Một lễ trừ tịch náo náo nhiệt nhiệt trôi qua, trong nháy mắt đã đến lúc hồng nhạn trở về, hoa khai tự cẩm (hoa nở như gấm). Vệ Thanh Hồng mất đi trong chốn hoàng cung phong vân biến huyễn này, sớm trở thành mây khói lướt qua, đừng nói những cung nữ thái giám, liền ngay cả Long Triệt, tự sau một đêm kia cũng không còn nhắc đến tỷ phu mà hắn ái luyến chí thâm nữa ( yêu say đắm sâu sắc).
Liên Hương ỷ dưới một gốc đào, yên lặng nhìn một đôi bích nhân(chỉ người đẹp như ngọc) đi phía trước, thấy buồn bả, thầm nghĩ: Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vi ly nhân chiếu lạc hoa. Quả nhiên thế gian này tối đa tình, kỳ thật cũng bất quá là một gương lãnh nguyệt. Hoàng Thượng lúc trước đối Đại tướng quân yêu mến vô cùng, thậm chí không tiếc hết thảy, chỉ vì để có được y, hiện giờ lại như thế nào, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc lại, tiết thanh minh mười lăm, bất quá là phái người đi tế rượu nhạt thức ăn mà thôi, thật may hắn còn nhớ Đại tướng quân thích nhất uống nữ nhi hồng, ai, chẳng lẽ thời gian thật sự vô tình như thế, dù có tình yêu khuynh tâm ra sao cũng không ngăn được nó gặm nhắm sao?
Nàng đang trầm tư, chợt thấy một nha đầu đến trước mặt nàng, cười nói: “Tỷ tỷ suy nghĩ cái gì? Hoàng hậu nương nương gọi tỷ đấy. Còn lo đứng đây ngẩn người.”
Liên Hương bừng tỉnh, bước lên phía trước đi cười nói: “Nương nương có gì phân phó?” Đã thấy Lí hoàng hậu mặt mày hớn hở nói: “Cũng không có gì, bất quá nhìn ngươi ở đó ngẩn người, lại không hề ngắm cảnh đẹp này, mới nhắc nhở ngươi một tiếng thôi.”
Long Triệt một bên cười nói: “Nàng ta xưa nay đã như vậy, nàng cho là mỗi người đều giống nàng, chỉ dụng tâm trước cảnh xuân hoa thu nguyệt thôi sao?” Nói xong chuyển hướng Liên Hương nói: “Gió có chút lớn, ngươi trở về lấy cho hoàng hậu một kiện y phục.”
Liên Hương đáp ứng đi, nơi này bất quá còn lại vài cung nữ sai sử, đều thức thời không tiến lên quấy rầy Hoàng Thượng hoàng hậu, chỉ xa xa nối gót theo sau.
Nguyên lai hoàng hậu này là tôn nữ của Lí Phong, Long Triệt năm trước lập nàng làm hậu, hai người thật ân ái vô cùng, mỗi ngày chơi cờ ngắm hoa, thuận hòa vui vẻ, Lí hoàng hậu kia cũng là một người hiền đức, ôn nhu an tĩnh, bởi vậy hai người cùng một chỗ cực kỳ hòa hợp. Bọn họ như thế, cũng làm cho Đoan Nghi thái hậu dần yên lòng, nhưng Lí hoàng hậu mãi vẫn không có tin tức tốt truyền ra, không khỏi làm người ta có chút nóng vội.
Heát chính vaên ñeä töù thaäp tam chöông
Ba người không khỏi đứng lên, mặt lộ vẻ khẩn trương, chợt thấy thái hậu chạy vội ra trước, thường ngày cao nhã phong nghi không còn sót lại chút nào, mới ra cửa, lại che mặt chạy đi, khiến một đám nha đầu thái giám chân tay luống cuống, vội vàng đi theo. Ba người đang kinh ngạc, lại thấy Lí Phong Phương Nguyên đỡ nhau bước ra. Hai người bước đi lảo đảo, một bộ thất hồn lạc phách, rồi đột nhiên dường như già hơn hai mươi tuổi. Độc Thái Khang theo sau, dù trên mặt cũng có nước mắt, nhưng không giống bọn họ thất thố như vậy.
Liên Hương vội đi lên bồi cười hỏi, ba người chỉ nhìn nàng một cái, không đáp mà đi, bóng dáng thê lương vạn phần, nàng càng kinh ngạc, mệnh thân đệ theo sau hộ tống, bản thân cùng Hướng Dương đi vào tẩm cung, thấy Long Triệt ngẩn ngơ nhìn ba người đã đi xa ngoài cửa sổ, hai mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt rõ ràng có năm đường chỉ ngân (dấu tay), hai hàng thanh lệ uốn lượn, khóe miệng lại lộ ra một mạt cười tàn khốc.
Liên Hương đang định tự mình lên hỏi, lại nghe Long Triệt nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn biết bọn họ xảy ra chuyện gì phải không? Kỳ thật cũng không có gì, trẫm chẳng qua gọi bọn họ vào, đem chân tướng nói cho bọn họ, rồi mới cho bọn họ xem phong thư này của tỷ phu mà thôi. Ha ha ha, ngay lúc đó biểu tình của bọn họ, thật là làm cho trẫm thống khoái cực kỳ, ha ha ha.”
Liên Hương trong lòng chấn động, đến tận đây dĩ nhiên hiểu được, nhớ đến thái hậu Lí Phong đám người, đều là những người cực kì than thiết với Vệ Thanh Hồng, bất quá bởi vì sinh tiền hiểu lầm, Vệ Thanh Hồng vì bảo vệ thanh danh cho Long Triệt mà không chịu làm sáng tỏ, bởi vậy mới nhịn đau ban chết cho y, hiện giờ biết được chân tướng, tâm sao có thể không đau như cắt. Năm đường chỉ ngân kia tất nhiên là thái hậu lưu lại. Khó trách lúc đi ra ngoài, bộ dáng họ thê thảm đến vậy, ngay cả thái hậu cũng không chú ý phong nghi mà chạy đi. Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy buồn bả, thở dài: “Hoàng Thượng người hà tất phải làm vậy, Đại tướng quân là vì người. . . . . .” Lời còn chưa dứt, đã bị Long Triệt ngắt ngang, lớn tiếng nói: “Cái gì gọi là ‘hà tất phải làm vậy’ ? Tỷ phu hàm oan mà chết, trẫm sao có thể để y chết rồi mà lưng còn mang nỗi oan này. Hừ, trẫm nơi này đau đứt gan đứt ruột, cũng tuyệt không sẽ để hung thủ hại chết y sống khá giả. Trẫm không thể giết bọn họ, nhưng bọn họ cũng phải phụ trách sự ngu xuẩn cùng tự cho là đúng của mình. Trẫm muốn bọn họ cả đời này sống trong áy náy cùng lương tâm khiển trách. Muốn bọn họ giống trẫm, vĩnh viễn cũng phải không được giải thoát, mãi cho đến chết.”
Liên Hương thấy hắn lại kích động, vốn định nói loại trừng phạt này chưa chắc là thứ Đại tướng quân nguyện ý nhìn thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trầm ngâm một lúc lâu, Long Triệt bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Liên Hương, đi chuẩn bị mấy món tỷ phu thích ăn nhất, lấy một bình nữ nhi hồng y thích uống nhất đến đây, tối nay trẫm bồi y một đêm cuối cùng.”
Liên Hương theo lời mà đi, cũng không hiểu hắn nói lời này là ý gì, sau một lúc lâu mọi thứ đã đầy đủ, Long Triệt mệnh nàng lui xuống, đối diện với không trung bày một chén rượu, một đôi đũa, trước nâng lên chén rượu, cô tịch nói: “Tỷ phu, ngươi mặc dù vô tình, bỏ Triệt nhi một mình mà đi, Triệt nhi cũng không dám tùy hứng đi theo, chỉ cầu trăm năm sau, có thể tuân theo nguyện vọng của ngươi. Tối nay là đêm cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tỷ phu hãy tạm tha thứ cho Triệt nhi làm càn tưởng niệm một phen, từ nay về sau, tương vong vu thế, tương niệm vu tâm (quên hết tất cả, chỉ còn lại nỗi nhớ trong lòng). Tỷ phu ngươi trên trời nhìn cho kỹ, nhìn xem Triệt nhi có vi phạm di huấn của ngươi không, nếu Triệt nhi không vi phạm, tỷ phu cũng không thể quên trăm năm chi ước. Nếu không lên trời xuống đất, Triệt nhi hóa thành lệ quỷ, cũng tuyệt không buông tha ngươi.” Nói xong đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Tới ngày thứ hai, Liên Hương mới mệnh các tiểu nha đầu vào dọn dẹp, chỉ thấy một bàn chén vỡ nát. Long Triệt mặc long bào, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn thoáng qua đống hỗn độn trên mặt đất, trầm thanh nói: “Từ nay về sau, trong cung không được phép làm những món ăn này, trẫm cũng sẽ không uống nữ nhi hồng. Liên Hương, theo trẫm vào triều thôi.”
×××××××××××××××××
Hai năm sau
Một lễ trừ tịch náo náo nhiệt nhiệt trôi qua, trong nháy mắt đã đến lúc hồng nhạn trở về, hoa khai tự cẩm (hoa nở như gấm). Vệ Thanh Hồng mất đi trong chốn hoàng cung phong vân biến huyễn này, sớm trở thành mây khói lướt qua, đừng nói những cung nữ thái giám, liền ngay cả Long Triệt, tự sau một đêm kia cũng không còn nhắc đến tỷ phu mà hắn ái luyến chí thâm nữa ( yêu say đắm sâu sắc).
Liên Hương ỷ dưới một gốc đào, yên lặng nhìn một đôi bích nhân(chỉ người đẹp như ngọc) đi phía trước, thấy buồn bả, thầm nghĩ: Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vi ly nhân chiếu lạc hoa. Quả nhiên thế gian này tối đa tình, kỳ thật cũng bất quá là một gương lãnh nguyệt. Hoàng Thượng lúc trước đối Đại tướng quân yêu mến vô cùng, thậm chí không tiếc hết thảy, chỉ vì để có được y, hiện giờ lại như thế nào, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc lại, tiết thanh minh mười lăm, bất quá là phái người đi tế rượu nhạt thức ăn mà thôi, thật may hắn còn nhớ Đại tướng quân thích nhất uống nữ nhi hồng, ai, chẳng lẽ thời gian thật sự vô tình như thế, dù có tình yêu khuynh tâm ra sao cũng không ngăn được nó gặm nhắm sao?
Nàng đang trầm tư, chợt thấy một nha đầu đến trước mặt nàng, cười nói: “Tỷ tỷ suy nghĩ cái gì? Hoàng hậu nương nương gọi tỷ đấy. Còn lo đứng đây ngẩn người.”
Liên Hương bừng tỉnh, bước lên phía trước đi cười nói: “Nương nương có gì phân phó?” Đã thấy Lí hoàng hậu mặt mày hớn hở nói: “Cũng không có gì, bất quá nhìn ngươi ở đó ngẩn người, lại không hề ngắm cảnh đẹp này, mới nhắc nhở ngươi một tiếng thôi.”
Long Triệt một bên cười nói: “Nàng ta xưa nay đã như vậy, nàng cho là mỗi người đều giống nàng, chỉ dụng tâm trước cảnh xuân hoa thu nguyệt thôi sao?” Nói xong chuyển hướng Liên Hương nói: “Gió có chút lớn, ngươi trở về lấy cho hoàng hậu một kiện y phục.”
Liên Hương đáp ứng đi, nơi này bất quá còn lại vài cung nữ sai sử, đều thức thời không tiến lên quấy rầy Hoàng Thượng hoàng hậu, chỉ xa xa nối gót theo sau.
Nguyên lai hoàng hậu này là tôn nữ của Lí Phong, Long Triệt năm trước lập nàng làm hậu, hai người thật ân ái vô cùng, mỗi ngày chơi cờ ngắm hoa, thuận hòa vui vẻ, Lí hoàng hậu kia cũng là một người hiền đức, ôn nhu an tĩnh, bởi vậy hai người cùng một chỗ cực kỳ hòa hợp. Bọn họ như thế, cũng làm cho Đoan Nghi thái hậu dần yên lòng, nhưng Lí hoàng hậu mãi vẫn không có tin tức tốt truyền ra, không khỏi làm người ta có chút nóng vội.
Heát chính vaên ñeä töù thaäp tam chöông
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ