Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình
Chương 10
CHƯƠNG 10
Buổi lâm triều của Đại Phạm chỉ có quan viên trên tam phẩm mới có thể tham gia, trên triều đường lại chia làm hai nhóm, văn thần do tể tướng tam triều Lí Phong đứng đầu, võ tướng tự nhiên lấy Vệ Thanh Hồng làm chủ.
Đây là lần đầu Vệ Thanh Hồng nhìn thấy Long Triệt lấy thân phận của một vị quân chủ, tự mình ngồi ở trên cái long ỷ quen thuộc kia chấp chính, khí độ thong dong, không nộ mà uy nghiêm. Không khỏi thầm nghĩ vị thiếu niên y vẫn luôn xem như đệ đệ này quả nhiên là trời sinh để làm hoàng đế.
Đơn giản xử lý vài sự kiện, đã không còn người nào dâng sớ, mọi người đều biết đã đến lúc chuyện hay phải diễn, đại quân chiến thắng trở về, tự nhiên phải đại tứ phong thưởng một phen, quả nhiên nghe Long Triệt nói: “Lần này Vệ Đại tướng quân đánh bại Mông Cổ kỵ binh, lòng trẫm thật hài lòng, chúng tướng sĩ không tiếc thân mình, hy sinh bảo vệ quốc gia, cần phải ban thưởng thật lớn.” Nói xong nhìn thoáng qua chấp sự thái giám bên cạnh mình, thản nhiên nói: “Quách Nghi, truyền chỉ.”
Mọi người đều im lặng lắng nghe, lần này tướng lãnh trong quân, không một ai bị bỏ qua, tất cả đều được phong thưởng. Ngay cả binh lính bình thường mỗi người cũng được mười hai thỏi bạc. Nhất là vị phó tướng trẻ tuổi tên Lí Trọng Quang kia, lập tức đã được phong Long Kị đại tướng quân, chỉ thấp hơn một bậc so với Đại tướng quân Vệ Thanh Hồng. Không khỏi âm thầm bội phục Long Triệt thận trọng, lại thi ân như thế. Nhưng trong tâm lại không ngừng phỏng đoán: những người này đều được phong thường hậu hĩnh như thế, chủ soái Vệ Thanh Hồng lại không biết lại được thưởng tới mức độ nào, hắn vốn đã có quan cao tước hiển, chẳng lẽ lại được phong vương sao?
Việc kì quái chính là, trong thánh chỉ không hề có nửa câu phong thưởng cho Vệ Thanh Hồng, mọi người đều cực kì kinh ngạc, Tể tướng Lí Phong chậm rãi bước lên trước nói: “Hoàng Thượng, lần này đắc thắng, Đại tướng quân công lao vô cùng to lớn vì sao mỗi người đều có phong thưởng, chỉ riêng y không có? Việc này hình như không được công bằng cho lắm.”
Long Triệt tựa hồ như đã sớm biết hắn sẽ hỏi câu này, cười nói: “Đúng vậy, Đại tướng quân tuy rằng lập được kì công, nhưng trẫm mệnh trước năm nay phải hồi triều, hắn dám kháng chỉ, đây là đại tội, vì vậy ưu khuyết điểm ngang nhau, không thưởng không phạt, Lý ái khanh còn muốn nói gì không?”
Này rõ ràng là chuyện bé xé ra to, Lí Phong là một người chính trực, lại biết Vệ Thanh Hồng cũng giống mình là một cựu thần vất vả, sao có thể chịu được việc y bị ủy khuất như vậy, muốn tiếp tục tranh biện. Chợt thấy Vệ Thanh Hồng đã giành trước một bước, từ trong đám người, cung kính nói: “Hoàng Thượng thánh ý, kháng chỉ vốn là trọng tội, Hoàng Thượng lại rộng lòng khoan thứ như thế, thần vô cùng cảm kích.”
Y vừa nói xong, Lí Phong cũng không thể nói thêm được gì, chỉ phải tức giận trở về vị trí cũ, lại nghe Long Triệt nói: “Tối nay ban thưởng yến tại ngự hoa viên, vì Đại tướng quân cùng chúng tướng sĩ tiếp phong, bách quan cùng bồi, một người cũng không được thiếu, nếu không trẫm sẽ hỏi tội. Được rồi , Vệ tướng quân lưu lại, những người khác bãi triều đi.”
Đợi mọi người đều tản ra, Lí Phong liền căm giận nói: “Việc này tính là cái gì đây? A, cái gì gọi là kháng chỉ? Rõ ràng là chuyện bé xé ra to, cố ý làm khó Thanh Hồng, Hoàng Thượng vốn là yêu chuộng anh tài, bây giờ tại sao lại khai đao với đệ nhất công thần của Đại Phạm triều?”
Phương Nguyên cũng nghi hoặc, đã thấy Thái Khang mỉm cười: “Ta sớm biết sẽ có việc này.” Lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hoàng Thượng đã nhịn nhiều năm như thế, cũng đã đến lúc nên động thủ . Ha hả, không đơn giản, thật sự là không đơn giản a.” Lại khuyên Lí Phong “Lão già ngươi cũng đừng tức giận nữa, buổi tối còn có thiết yến đấy. Người ta dẫu gì cũng là tỷ phu cùng tiểu cữu tử (*), ngươi cũng đừng nên lo lắng làm gì. Nói đi cũng phải nói lại, lo lắng cũng không làm được gì đâu.” Vừa nói vừa cười mà đi, để lại Lí Phong cùng Phương Nguyên hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý tứ của hắn.
Một bên khác, Thụy vương, Hòa vương chờ các Vương gia cùng đến tụ họp.
Thụy vương liền cười nói trước: “Các vị có thấy không? Hoàng Thượng đối Vệ Thanh Hồng đã muốn có sự phòng bị, chúng ta chỉ cần gây một trận sóng nhỏ, đẩy một trận sóng lớn, kết cuộc của y tuyệt đối không thể tốt được. Hừ, việc này cũng chỉ có thể trách y, uổng cho y thông minh một đời, lại không biết một đạo lý vô cùng đơn giản ‘công cao chấn chủ, vĩ đại bất điệu'(**).”
Hòa vương cũng cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần trừ được y, binh quyền sẽ rơi vào tay chúng ta, đến lúc đó, Hoàng Thượng dù có lợi hại bao nhiêu, bất quá cũng chỉ là một tiểu nhu, còn không phải tùy các vương thúc chúng ta điều khiển sao?”
Tống Kiêm nhìn mọi người xung quanhliếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Chư vị Vương gia chớ nên cao hứng quá sớm, Vệ Thanh Hồng là một cây đại thụ rễ đã bám sâu vào đất, không phải dễ dàng nhổ bỏ như vậy đâu. Theo ta, đôi khi chúng ta phải bảo vệ y một chút, càng như vậy, Hoàng Thượng lại càng sợ hãi thế lực của y. Y trí tuệ võ công đều xuất chúng, cũng chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá trung nghĩa, cho nên muốn loại trừ y, còn phải chờ Hoàng Thượng tự mình động thủ.” Hắn vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu phụ họa theo.
Không nói đến phản ứng của mọi người sau khi lâm triều, hãy nói đến Long Triệt, đợi Vệ Thanh Hồng theo hắn vào thư phòng, liền khẩn cấp hỏi: “Tỷ phu, ngươi có biết vì sao ta lại làm thế không?”
Vệ Thanh Hồng cười khổ nói: “Còn không phải bởi vì ngươi vừa không biết nên thưởng cho ta cái gì, vừa muốn thể hiện một chút uy nghiêm của Hoàng Thượng, mới lấy ta ra mà khai đao sao.”
Long Triệt vỗ hai tay xuống, tung tăng cười nói: “Quả nhiên vẫn là tỷ phu hiểu ta nhất, không có biện pháp, ngươi đã muốn phong hậu, ta cuối cùng cũng không thể sắc phong một vị Vương gia trẻ tuổi như thế. Ngươi lại không thích tiền tài mỹ nữ. Lại nói ngươi vốn được mọi người kính trọng, các đại thần lúc nãy thấy ngươi như thế cũng sẽ phục ta, sau này mỗi người tự nhiên cũng khuất phục. Tỷ phu, đây là đế vương thuật mà ngươi nói có phải không?” Tận đáy lòng hắn bỏ thêm một câu: còn có thể mượn cơ hội này làm suy yếu thế lực cùng uy tín của ngươi, đây là kế nhất thạch hạ tam điểu. Bất quá do sợ Vệ Thanh Hồng sinh nghi, lại kéo y mà nói: “Tỷ phu, ngươi yên tâm, ta đối với ngươi vĩnh viễn là một tấm lòng son, sẽ không vì bất cứ nguyên nhân nào mà thay đổi.” Những lời này thật ra lại là tình chân ý thiết(***), phát ra từ tận đáy lòng.
Vệ Thanh Hồng cười, gật đầu nói: “Hoàng Thượng, ngươi làm tốt lắm, thần không thẹn với lương tâm, cũng không phải lo lắng cái gì. Nhưng đêm qua ta trở về có cùng vài vị hảo hữu ôn chuyện thâu đêm, vẫn chưa nghỉ ngơi gì, buổi tối lại còn có yến hội, có thể cho thần hồi phủ nghỉ ngơi trong chốc lát?”
Long Triệt trong lòng khẽ động, vội hỏi: “Nếu như thế, tỷ phu nghĩ ngơi ngay tại tThiên điện của ngự thư phòng đi, nơi đó rất tĩnh lặng, cũng không ai dám tùy tiện quấy rầy.”
Vệ Thanh Hồng chỉ phải nghe lời mà đi, Long Triệt liền bắt đầu phê duyệt tấu chương, nhưng tâm đã sớm cùng người yêu bay đến Thiên điện, làm sao còn có thể ngồi yên. Qua khoảng một canh giờ, nghĩ chắc tỷ phu đã ngủ say, cuối cùng nhịn không được mà đi vào Thiên điện, đập vào mắt là gương mặt lúc ngủ điềm đạm của Vệ Thanh Hồng.
Chú giải:
(*)Tiểu cữu tử: cậu em vợ
(**)Công cao chấn chủ, vĩ đại bất điệu:
Công cao chấn chủ:
Công: công lao, công huân, chấn: chấn động, uy chấn, chủ: quân chủ. Công lao quá lớn chấn động cả quân chủ, khiến quân chủ động lòng ngờ vực…
Vĩ đại bất điệu: cái đuôi quá lớn, muốn quay lại cũng rất khó, trước đây dùng để so sánh bộ hạ có thể lực lớn, không thể chỉ huy điều khiển. Hiện dùng so sánh cơ cấu khổng lồ, không thể chỉ huy được.
(***)Tình chân ý thiết: tình sâu ý nồng, tình cảm chân thành, ý tứ chân thật…
Heát chính vaên ñeä thaäp chöông
Buổi lâm triều của Đại Phạm chỉ có quan viên trên tam phẩm mới có thể tham gia, trên triều đường lại chia làm hai nhóm, văn thần do tể tướng tam triều Lí Phong đứng đầu, võ tướng tự nhiên lấy Vệ Thanh Hồng làm chủ.
Đây là lần đầu Vệ Thanh Hồng nhìn thấy Long Triệt lấy thân phận của một vị quân chủ, tự mình ngồi ở trên cái long ỷ quen thuộc kia chấp chính, khí độ thong dong, không nộ mà uy nghiêm. Không khỏi thầm nghĩ vị thiếu niên y vẫn luôn xem như đệ đệ này quả nhiên là trời sinh để làm hoàng đế.
Đơn giản xử lý vài sự kiện, đã không còn người nào dâng sớ, mọi người đều biết đã đến lúc chuyện hay phải diễn, đại quân chiến thắng trở về, tự nhiên phải đại tứ phong thưởng một phen, quả nhiên nghe Long Triệt nói: “Lần này Vệ Đại tướng quân đánh bại Mông Cổ kỵ binh, lòng trẫm thật hài lòng, chúng tướng sĩ không tiếc thân mình, hy sinh bảo vệ quốc gia, cần phải ban thưởng thật lớn.” Nói xong nhìn thoáng qua chấp sự thái giám bên cạnh mình, thản nhiên nói: “Quách Nghi, truyền chỉ.”
Mọi người đều im lặng lắng nghe, lần này tướng lãnh trong quân, không một ai bị bỏ qua, tất cả đều được phong thưởng. Ngay cả binh lính bình thường mỗi người cũng được mười hai thỏi bạc. Nhất là vị phó tướng trẻ tuổi tên Lí Trọng Quang kia, lập tức đã được phong Long Kị đại tướng quân, chỉ thấp hơn một bậc so với Đại tướng quân Vệ Thanh Hồng. Không khỏi âm thầm bội phục Long Triệt thận trọng, lại thi ân như thế. Nhưng trong tâm lại không ngừng phỏng đoán: những người này đều được phong thường hậu hĩnh như thế, chủ soái Vệ Thanh Hồng lại không biết lại được thưởng tới mức độ nào, hắn vốn đã có quan cao tước hiển, chẳng lẽ lại được phong vương sao?
Việc kì quái chính là, trong thánh chỉ không hề có nửa câu phong thưởng cho Vệ Thanh Hồng, mọi người đều cực kì kinh ngạc, Tể tướng Lí Phong chậm rãi bước lên trước nói: “Hoàng Thượng, lần này đắc thắng, Đại tướng quân công lao vô cùng to lớn vì sao mỗi người đều có phong thưởng, chỉ riêng y không có? Việc này hình như không được công bằng cho lắm.”
Long Triệt tựa hồ như đã sớm biết hắn sẽ hỏi câu này, cười nói: “Đúng vậy, Đại tướng quân tuy rằng lập được kì công, nhưng trẫm mệnh trước năm nay phải hồi triều, hắn dám kháng chỉ, đây là đại tội, vì vậy ưu khuyết điểm ngang nhau, không thưởng không phạt, Lý ái khanh còn muốn nói gì không?”
Này rõ ràng là chuyện bé xé ra to, Lí Phong là một người chính trực, lại biết Vệ Thanh Hồng cũng giống mình là một cựu thần vất vả, sao có thể chịu được việc y bị ủy khuất như vậy, muốn tiếp tục tranh biện. Chợt thấy Vệ Thanh Hồng đã giành trước một bước, từ trong đám người, cung kính nói: “Hoàng Thượng thánh ý, kháng chỉ vốn là trọng tội, Hoàng Thượng lại rộng lòng khoan thứ như thế, thần vô cùng cảm kích.”
Y vừa nói xong, Lí Phong cũng không thể nói thêm được gì, chỉ phải tức giận trở về vị trí cũ, lại nghe Long Triệt nói: “Tối nay ban thưởng yến tại ngự hoa viên, vì Đại tướng quân cùng chúng tướng sĩ tiếp phong, bách quan cùng bồi, một người cũng không được thiếu, nếu không trẫm sẽ hỏi tội. Được rồi , Vệ tướng quân lưu lại, những người khác bãi triều đi.”
Đợi mọi người đều tản ra, Lí Phong liền căm giận nói: “Việc này tính là cái gì đây? A, cái gì gọi là kháng chỉ? Rõ ràng là chuyện bé xé ra to, cố ý làm khó Thanh Hồng, Hoàng Thượng vốn là yêu chuộng anh tài, bây giờ tại sao lại khai đao với đệ nhất công thần của Đại Phạm triều?”
Phương Nguyên cũng nghi hoặc, đã thấy Thái Khang mỉm cười: “Ta sớm biết sẽ có việc này.” Lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hoàng Thượng đã nhịn nhiều năm như thế, cũng đã đến lúc nên động thủ . Ha hả, không đơn giản, thật sự là không đơn giản a.” Lại khuyên Lí Phong “Lão già ngươi cũng đừng tức giận nữa, buổi tối còn có thiết yến đấy. Người ta dẫu gì cũng là tỷ phu cùng tiểu cữu tử (*), ngươi cũng đừng nên lo lắng làm gì. Nói đi cũng phải nói lại, lo lắng cũng không làm được gì đâu.” Vừa nói vừa cười mà đi, để lại Lí Phong cùng Phương Nguyên hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý tứ của hắn.
Một bên khác, Thụy vương, Hòa vương chờ các Vương gia cùng đến tụ họp.
Thụy vương liền cười nói trước: “Các vị có thấy không? Hoàng Thượng đối Vệ Thanh Hồng đã muốn có sự phòng bị, chúng ta chỉ cần gây một trận sóng nhỏ, đẩy một trận sóng lớn, kết cuộc của y tuyệt đối không thể tốt được. Hừ, việc này cũng chỉ có thể trách y, uổng cho y thông minh một đời, lại không biết một đạo lý vô cùng đơn giản ‘công cao chấn chủ, vĩ đại bất điệu'(**).”
Hòa vương cũng cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần trừ được y, binh quyền sẽ rơi vào tay chúng ta, đến lúc đó, Hoàng Thượng dù có lợi hại bao nhiêu, bất quá cũng chỉ là một tiểu nhu, còn không phải tùy các vương thúc chúng ta điều khiển sao?”
Tống Kiêm nhìn mọi người xung quanhliếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Chư vị Vương gia chớ nên cao hứng quá sớm, Vệ Thanh Hồng là một cây đại thụ rễ đã bám sâu vào đất, không phải dễ dàng nhổ bỏ như vậy đâu. Theo ta, đôi khi chúng ta phải bảo vệ y một chút, càng như vậy, Hoàng Thượng lại càng sợ hãi thế lực của y. Y trí tuệ võ công đều xuất chúng, cũng chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá trung nghĩa, cho nên muốn loại trừ y, còn phải chờ Hoàng Thượng tự mình động thủ.” Hắn vừa dứt lời, mọi người đều gật đầu phụ họa theo.
Không nói đến phản ứng của mọi người sau khi lâm triều, hãy nói đến Long Triệt, đợi Vệ Thanh Hồng theo hắn vào thư phòng, liền khẩn cấp hỏi: “Tỷ phu, ngươi có biết vì sao ta lại làm thế không?”
Vệ Thanh Hồng cười khổ nói: “Còn không phải bởi vì ngươi vừa không biết nên thưởng cho ta cái gì, vừa muốn thể hiện một chút uy nghiêm của Hoàng Thượng, mới lấy ta ra mà khai đao sao.”
Long Triệt vỗ hai tay xuống, tung tăng cười nói: “Quả nhiên vẫn là tỷ phu hiểu ta nhất, không có biện pháp, ngươi đã muốn phong hậu, ta cuối cùng cũng không thể sắc phong một vị Vương gia trẻ tuổi như thế. Ngươi lại không thích tiền tài mỹ nữ. Lại nói ngươi vốn được mọi người kính trọng, các đại thần lúc nãy thấy ngươi như thế cũng sẽ phục ta, sau này mỗi người tự nhiên cũng khuất phục. Tỷ phu, đây là đế vương thuật mà ngươi nói có phải không?” Tận đáy lòng hắn bỏ thêm một câu: còn có thể mượn cơ hội này làm suy yếu thế lực cùng uy tín của ngươi, đây là kế nhất thạch hạ tam điểu. Bất quá do sợ Vệ Thanh Hồng sinh nghi, lại kéo y mà nói: “Tỷ phu, ngươi yên tâm, ta đối với ngươi vĩnh viễn là một tấm lòng son, sẽ không vì bất cứ nguyên nhân nào mà thay đổi.” Những lời này thật ra lại là tình chân ý thiết(***), phát ra từ tận đáy lòng.
Vệ Thanh Hồng cười, gật đầu nói: “Hoàng Thượng, ngươi làm tốt lắm, thần không thẹn với lương tâm, cũng không phải lo lắng cái gì. Nhưng đêm qua ta trở về có cùng vài vị hảo hữu ôn chuyện thâu đêm, vẫn chưa nghỉ ngơi gì, buổi tối lại còn có yến hội, có thể cho thần hồi phủ nghỉ ngơi trong chốc lát?”
Long Triệt trong lòng khẽ động, vội hỏi: “Nếu như thế, tỷ phu nghĩ ngơi ngay tại tThiên điện của ngự thư phòng đi, nơi đó rất tĩnh lặng, cũng không ai dám tùy tiện quấy rầy.”
Vệ Thanh Hồng chỉ phải nghe lời mà đi, Long Triệt liền bắt đầu phê duyệt tấu chương, nhưng tâm đã sớm cùng người yêu bay đến Thiên điện, làm sao còn có thể ngồi yên. Qua khoảng một canh giờ, nghĩ chắc tỷ phu đã ngủ say, cuối cùng nhịn không được mà đi vào Thiên điện, đập vào mắt là gương mặt lúc ngủ điềm đạm của Vệ Thanh Hồng.
Chú giải:
(*)Tiểu cữu tử: cậu em vợ
(**)Công cao chấn chủ, vĩ đại bất điệu:
Công cao chấn chủ:
Công: công lao, công huân, chấn: chấn động, uy chấn, chủ: quân chủ. Công lao quá lớn chấn động cả quân chủ, khiến quân chủ động lòng ngờ vực…
Vĩ đại bất điệu: cái đuôi quá lớn, muốn quay lại cũng rất khó, trước đây dùng để so sánh bộ hạ có thể lực lớn, không thể chỉ huy điều khiển. Hiện dùng so sánh cơ cấu khổng lồ, không thể chỉ huy được.
(***)Tình chân ý thiết: tình sâu ý nồng, tình cảm chân thành, ý tứ chân thật…
Heát chính vaên ñeä thaäp chöông
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ