Chí Tôn
Chương 296: Vận mệnh làm gạch, thành tựu làm lâu, Thiên Ngoại Tinh Ma (hạ)
- Phương pháp ngăn cản tốt nhất chính là thừa dịp thực lực bản thân còn kém, hợp lực lại trảm thảo thừ căn. Nếu không về sau, Tinh Ma càng mạnh, càng khó giải quyết. Năm đó tổ tiên tại sao lại tạo ra Thiên Không Thành? Đó chính là muốn bay lên Thiên Ngoại Thiên giết chết Tinh Ma ứng với bản thân, diệt trừ mối họa lớn nhất. Đáng tiếc trận chiến kia thất bại. Tinh Ma đã trưởng thành, toàn quân bị diệt. Từ đó Thiên Không Thành cũng lưu lạc trong tinh không.
Quái Tiên thở dài.
- Ngay cả hùng thành như Thiên Không Thành cũng không thể thủ thắng sao? Thực không ngờ Thiên Ngoại Tinh Ma lại cường đại đến mức như vậy! Đã từng có trường hợp nào thành công đánh chết Tinh Ma chưa?
Thụy lão nhân lại hỏi.
- Từ xưa đến nay, chỉ có một người. Đó là truyền kỳ trong truyền kỳ từ thời viễn cổ… Tinh Thánh. Liệp Tinh Cung trong tay hắn là thứ duy nhất đã từng bắn chết Tinh Ma. Tinh Ma vừa chết, thi thể rơi xuống, biến thành tinh châu thổ địa như ngày hôm nay.
Quái Tiên chậm rãi nói.
- Như thế Tinh Ma phải lớn đến cỡ nào? Không ngờ truyền thuyết cổ xưa lại ẩn dấu chân tướng một sự thực khủng bố như vậy?
Hai mắt Thụy lão nhân giật giật, trong nội tâm vô cùng chấn động, cảm khái nói:
- Đúng là uy năng của Thánh nhân, không có cách nào đong đếm được. Không ngờ lại có thể bắn chết Tinh Ma, chống lại thủ đoạn cuối cùng của Thiên Địa.
- Đó là bởi vì sau khi bước vào Thánh nhân, lầu thành tựu đã biến thành Thông Thiên tháp, có thể cùng Thiên Địa đồng thọ, nhật nguyệt đồng quang. Là tồn tại ngang hàng cùng với Thiên Địa. Nhưng mà Thánh nhân dùng quá nhiều khí vận, số lượng còn lại đã không còn đủ để cấu tạo lên một tòa Thông Thiên tháp khác. Bởi vậy sau Tinh Thánh, không xuất hiện thêm một vị Thánh nhân nào khác!
Nói đến đây, mưa to đã ngớt. Mây đen tiêu tán, trời cao khí sảng, phồn tinh điểm điểm, Quái Tiên có chút thởi dài:
- Thánh nhân cũng là đạo tặc, trộm đi khí vận, rải lên con đường thông thiên của bản thân. Không trừ Thánh nhân, đạo tặc sẽ còn hoành hành. Ngươi nhìn bầu trời kia.
Quái Tiên chỉ về tinh không phía xa, cảm khái:
- Không ngờ cường giả Tinh châu nhiều như vậy! Nhiều như cá dưới sông. Đằng bảng cũng chỉ thể hiện một phần nhỏ mà thôi. Chính giữa còn ẩn giấu không biết bao nhiêu là cao nhân. Tinh vực Chư Tinh Quần Đảo Chúng ta nằm ở chỗ nào?
Quái Tiên liền chỉ cho hắn xem. Đây là một mảnh tinh vực vô cùng hỗn loạn, cũng có không ít ngôi sao tỏa sáng, nhưng lại phân tán, không chỉnh thể giống như là những tinh vực khác.
- Ồ?
Đột nhiên Quái Tiên lên tiếng, mười phần kinh ngạc nhìn về phía bầu trời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Sao vậy?
Thụy lão nhân khó hiểu, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy giữa bầu trời đem, bên trong phiến tinh vực đại biểu cho Chư Tinh Quần Đảo, hai quần tinh đồng loạt lóe sáng, va chạm vào nhau. Chỉ sau vài tức, một quần tinh lặng lẽ bị chôn vùi. Quần tinh còn lại, lại càng thêm phát sáng.
- Đây là chuyện gì? Thoáng một cái không ngờ lại có nhiều tướng tinh vẫn lạc như thế! Đại sự kiện, quả là đại sự kiện!
Quái Tiên kinh hô, sau đó tập trung tinh thần quan sát lại, bỗng nhiên biểu tình biến thành ngưng trọng, đồng tử co rút lại.
- Không tốt! Đồ nhi kia của ta chết rồi!
Sau một hồi cuồng phong bạo vũ, thiên địa được rửa sạch, lại là một phiên cách cục.
Quái Tiên chạy tới Thiết gia chủ, thấy được thi thể Long Đạo Chi, trầm mặc nửa ngày sau mới thở dài, nói:
- Thời! Mệnh… Ai!
- Tiên sinh, Đạo Chi chết là lỗi của ta! Tại hạ vô cùng hổ thẹn…
Sắc mặt Thiết Ngao tái nhợt, không còn nữa quang vinh như trước, bộ dáng giống như là vừa qua cơn bạo bệnh. Thất tình, kỳ tập thất bại, thống khổ mất đi Long Đạo Chi. Ba đả kích nặng nền, dường như biến hắn thành một con người khác!
- Đạo Chi chết, lòng tại hạ đau như bị chặt đi tay trái. Chư tướng vẫn lạc, là giống như là mất đi tay phải. Hiện giờ tại hạ đã không còn ai có thể trợ giúp nữa. Thiết gia cây to đón gió, chiến báo một khi truyền ra, nhất định sẽ có kẻ xấu bỏ đá xuống giếng. Tiên sinh, coi như là người nể mặt Long Đạo Chi, cầu tiên sinh giúp tại hạ một tay!
Trên mặt Thiết Ngao hiện ra thần sắc đau đớn cùng chân thành tha thiết, nói xong, hướng Quái Tiên sinh vái một vái thật sâu.
Quái Tiên cũng không có đáp lời ngay mà lặng yên quan sát Thiết Ngao. Chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn, kim tháp khí vận vẫn miên miên bất tuyệt, tương lai của hắn vẫn bừng sáng sáng như trước. Lại nhìn biểu lộ sắc mặt hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, như người vừa qua cơn
bạo bệnh, cho người ta cảm giác yếu đối. Đau thương cùng thống khổ đích thực là phát ra từ trong nội tâm.
Quái Tiên không khỏi hỏi:
- Trải qua chuyện này. Thiết Ngao thiếu chủ ngươi còn vấn vương, niệm tưởng gì với Hồng Thường Tiên Tử không?
Thiết Ngao ngây ra một lúc, mới thở dài nói:
- Kinh qua một kiếp này, giống như là người tỉnh mộng. Bây giờ nhìn lại, thấy hành vi lúc trước của bản thân quả thực là quá ngây thơ. Hôm nay, tuy trong nội tâm vẫn còn lưu vấn vương, nhưng chỉ như có như không, đã bình thản hơn nhiều.
- Tốt...
Quái Tiên gật gật đầu, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Ngọc thô trải quả mài rũa mới trở thành minh ngọc. Kinh qua một kiếp này, tâm tính của Thiết Ngao đã chính thức thành thục. Lúc trước hắn vẫn còn có chỗ thiếu hụt, hiện giờ đã có thể coi như chính thức trở thành một đời nhất đại hùng chủ rồi. Chỉ là cái giá
phải trả cho chuyện này thực quá lớn.
- Tiên sinh...
Thiết Ngao nhìn về phía Quái Tiên với ánh mắt chờ mong. Long Đạo Chi không chỉ một lần từng nói, sư phụ của hắn thâm bất khả trắc, bản thân mình chỉ học được có một phần mười bản lĩnh của lão sư mà thôi. Hôm nay tuy rằng đã mất đi Long Đạo Chi, nhưng nếu có Quái Tiên gia nhập, có thể xem như là nhân họa đắc phúc.
Nhưng mà, lời kế tiếp của Quái Tiên lại khiến cho Thiết Ngao thất vọng.
- Lão hủ nhàn vân dã hạc đã quen, lần này đến đây, chỉ là muốn thăm hỏi đồ nhi ta một lần cuối cùng, sau đó sẽ ra đi. Thiết Ngao Thiếu đảo chủ tự giải quyết cho tốt!
Thiết Ngao nhịn không được kêu lên:
- Tiên sinh! Tuy rằng Long Đạo Chi chết ở trên tay người Thiết gia ta, nhưng nguyên nhân chân chính vẫn là do Sở Vân của Thư gia Đảo! Tiên sinh chẳng lẽ không muốn vì đồ nhi mà báo thù sao?
Quái Tiên lắc đầu:
- Long Đạo Chi đứa nhỏ này này xuất thân nghèo hèn, thiên tư thông minh. Lão hủ vốn là muốn tài bồi hắn, truyền thụ sở học cả đời mình cho hắn. Nhưng hắn trời sinh không có được cái tâm lãnh nhãn bàng quang của một toán sư. Hắn khao khao trong loạn thế, kiến tạo ra một Chư Tinh Quần Đảo hòa bình. Cho nên hắn chưa học thành tài đã xuất sư, chọn lựa ngươi. Thôi, cũng đành vậy! Nể phần tâm này của Long Đạo Chi, lão hủ tặng ngươi ba túi gấm!
Tác giả :
Cổ Chân Nhân