Chí Tôn Vô Lại
Chương 306: Sự ôn nhu của Nguyệt Hoa
Ngày thứ tư, Nguyệt Sơn cung cấp không ít tin tức.
Lực ảnh hưởng của Nguyệt gia tại nơi này đích xác khổng lồ, cả ngày không ngờ đưa tới hơn mười tin tức, bất quá kết quả cuối cùng lại làm cho người ta có chút tiếc nuối.
Phần lớn tìm được đều là một số bé trai đi lạc tại các điểm du lịch, buồn cười là, không ngờ lại chộp được một nhóm gia hỏa bắt cóc trẻ em, hơn nữa có cả đám tội phạm chuyên huấn luyện trẻ em móc túi. Kết quả làm Tiểu Lôi phải chạy tới cục cảnh sát xem mặt……
Bận rộn suốt một ngày, vẫn không có đầu mối hữu dụng gì. Đối với sự áy náy của Nguyệt Sơn, Tiểu Lôi không nói gì, hắn biết Nguyệt Sơn đang toàn lực trợ giúp mình.
Còn như bắt được hai nhóm tội phạm…… Coi như cống hiến cho xã hội yên ổn.
Tiểu Lôi chỉ cười khổ.
Đi trên thuyền Ô Bồng trên thủy đạo của cổ trấn, Nguyệt Hoa biết Tiểu Lôi sốt ruột, hai ngày này càng hết sức ôn nhu với Tiểu Lôi. Lúc này càng dứt khoát ngả người vào lòng Tiểu Lôi, cơ thể co tròn như một chú mèo, nhẹ nhàng nắm chéo áo Tiểu Lôi, tùy ý nói một ít phong thổ nhân tình bản địa. Tiểu Lôi biết dụng ý của Nguyệt Hoa, cũng cố ý không nói đến phiền não, chỉ nghe Nguyệt Hoa nói chuyện, thỉnh thoảng lại trả lời.
Đột nhiên, khi thuyền vừa lướt qua một chiếc cầu nhỏ, Nguyệt Hoa chỉ vào một chiếc bảng lớn trên bờ, cười nói: "Tiểu Lôi, anh có biết đó là nơi nào không?"
"Ừ?"
"Lúc nhỏ, trong mười tám dặm xung quanh khu này, chỉ có tiệm bánh này là ngon nhất. Chỉ là gia giáo trong tộc chúng em rất nghiêm khắc, trẻ con đều phải luyện võ, ngày thường không được ăn linh tinh, tiền quà vặt mỗi tháng cũng dựa theo con số nhất định mà phát xuống, quá nửa còn bị trưởng bối bảo quản, bình thường cũng không có tiền." Nguyệt Hoa nhìn tấm biển bên bờ thủy đạo, ánh mắt lộ ra vài phần hoài niệm: "Khi đó con em các phòng khác khi dễ hai đứa bé chúng em. Em không có khả năng tập võ trời cho, mỗi lần chỉ có Nguyệt Tinh cùng bọn họ đánh nhau. Nhưng hai người chúng em vẫn bị khi dễ. Bọn họ còn muốn đoạt tiền quà vặt trên người. Lúc ấy chúng em tiết kiệm được một tháng tiền quà, nhất định thừa dịp người lớn không chú ý, lặng lẽ chạy ra nơi này mua một gói bánh nếp……"
Tiểu Lôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, ôn nhu nói: "Đáng tiếc. Khi đó anh không biết em…… Bằng không, anh sẽ mua tất cả quà bánh trong tiệm cho em, dứt khoát mua hết cả tiệm, mỗi ngày làm cho em ăn."
Nguyệt Hoa cười, đầu tựa trên vai Tiểu Lôi, hạ giọng nói: "Nói hay lắm…… Ai, kỳ thật nói thật đến đồ ăn ngon, quà bánh trong tiệm vị tất đã ngon. Chỉ do hiếm có, cho nên cảm thấy trân quý. Hiện giờ nhớ lại, mùi vị bánh kẹo trong tiệm như thế nào, đã sớm quên rồi…… Nhưng lúc ấy khéo léo xin tiền người lớn, sau đó vụng trộm trốn ra, tư vị sợ hãi đó lại nhớ rất rõ……"
Dừng một chút, Nguyệt Hoa nhìn xa xa, nhẹ giọng nói: "Nhớ rõ lần đó em và Nguyệt Tinh có tiền một tháng, bị vài tiểu tử Lục phòng Thất phòng cướp đi, Nguyệt Tinh còn bị bọn họ khi dễ khóc. Sau đó Nguyệt Sơn đại ca trở lại, liền cùng bọn họ đánh nhau, đánh đến vỡ đầu, mà vẫn đem tiền chúng em trở về…… Lúc ấy Nguyệt Tinh nhìn đầu anh ấy đổ máu, sợ đến quên khóc…… Em nhớ rõ lúc ấy Nguyệt Sơn đại ca lại cố ý nói không đau, kéo chúng em ra ngoài mua quà bánh. Ba người chúng em gọi một chiếc thuyền nhỏ, lặng lẽ ra cửa chạy đến nơi này mua quà, kết quả lại bởi vì tới chậm, người ta đã đóng cửa. Khi trở về, em vừa đi vừa khóc…… Kết quả sau đó bởi vì chúng em vụng trộm lẻn đi, em và Nguyệt Tinh bị phạt nhốt trong phòng một ngày. Nguyệt Sơn đại ca còn bị đánh đòn."
Nói đến đây, Nguyệt Hoa mỉm cười, phảng phất nhớ tới lúc nhỏ, có vài phần cảm khái.
Tiểu Lôi động tâm, đột nhiên kêu lên: "Ngừng thuyền!"
"Làm gì?" Nguyệt Hoa giật mình.
Tiểu Lôi đã kéo nàng đứng dậy, cười khẽ: "Hôm nay anh muốn giúp em hoàn thành giấc mơ lúc nhỏ…… Chúng ta đến tiệm quà bánh đó, ăn no thì thôi. A a……"
Nói xong, tỏ ý bảo thuyền cập bến, lấy tiền đặt trên thuyền, không đợi thuyền dừng lại, Tiểu Lôi nhẹ nhàng ôm eo Nguyệt Hoa điểm nhẹ chân, hai người đã lên đến bờ.
Thuyền gia thấy vậy, nhịn không được kêu lên. Nghĩ thầm hai thanh niên này quá nửa là con em Minh Nguyệt gia, chả trách công phu giỏi như vậy……
Đứng trước tấm biển, chỉ thấy bên trên viết ba chữ lớn: "Rất giòn tan".
"Chính là tiệm này?"
"Dạ." Nguyệt Hoa cười ngọt ngào, nép mình bên người Tiểu Lôi, hai người cất bước đi vào.
Những cửa hàng cũ kỹ trong cổ trấn, cơ bản đều trải qua một ít tu sửa, đại khái là vì nghênh đón mở mang du lịch. Vốn theo Nguyệt Hoa kể, nơi này chỉ là một tiệm bánh, nhưng hiện tại lại tựa hồ đổi thành một trà lâu nhỏ. Dưới lầu bán một ít điểm tâm, trên lầu lại có thể ngồi xuống uống trà, chậm rãi tinh tế thưởng thức.
Tiểu Lôi không nói nhiều, kéo Nguyệt Hoa đi lên chiếc cầu thang cũ kỹ.
Phòng trên lầu cũng không lớn, ước chừng trăm thước vuông, bày bảy tám chiếc bàn bát tiên, vài chiếc ghế. Tiểu Lôi gọi một ấm trà thơm, gọi những món nổi danh trong tiệm, mỗi thứ gọi một đĩa.
Hai người ngồi bên cửa sổ, phía dưới còn có thể thấy thủy đạo, nhìn trên thủy đạo từng chiếc thuyền lui tới, cũng khá thú vị. Chỉ một lúc sau, từng đĩa quà bánh được mang lên.
Tiểu Lôi tùy ý cầm lấy một miếng bánh nếp cắn thử, quả nhiên mềm ngọt, mùi thơm ngát, nhìn Nguyệt Hoa, chỉ thấy hai tay nàng nâng cằm ngồi ở một bên, đôi mắt chỉ nhìn mình mà cười.
Tiểu Lôi động tâm, nhẹ nhàng buông miếng bánh trong tay, thở dài nói: "Ai, anh chiều em như vậy được chưa."
Nguyệt Hoa cười: "Gì cơ?"
Tiểu Lôi cầm tay Nguyệt Hoa, hạ giọng nói: "Em vừa rồi cố ý nói chuyện mua quà lúc nhỏ cho anh phải không? Em đoán chắc, sau khi anh nghe xong, sẽ dẫn em tới nơi này. Em biết anh tâm tình không tốt, cố ý làm việc này khiến anh phân tâm, đừng nghĩ tới chuyện kia, có phải không?" Nói đến đây, trong lòng Tiểu Lôi cảm động, ôn nhu nói: "Nguyệt Hoa, em đối với anh như vậy, trong lòng anh rất cảm động……"
"À……" Nguyệt Hoa nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói: "Em biết anh yêu em. Mới cố ý kể chuyện này, làm cho anh quên đi. Anh có biết không…… hai ngày này anh nhíu mày nhiều hơn so với ngày thường nhiều lắm……"
Thấy Tiểu Lôi tựa hồ lại bắt đầu nhíu mày, Nguyệt Hoa vội vàng đổi đề đề tài, cười nói: "Đúng rồi Tiểu Lôi, anh xem hai ngày này, Nguyệt Sơn đại ca đã thật sự làm tộc trưởng chưa?"
Nhắc tới Nguyệt Sơn, Tiểu Lôi lập tức cười nói: "Nguyệt Sơn làm tộc trưởng rồi mà, cũng không có gì không ổn."
Nguyệt Hoa hé miệng cười, nói: "Ngày đó thúc công xuất ra chiếc ấn ngọc màu huyết dụ, em thấy ánh mắt anh tỏa sáng…… Hừ, anh đó, nhất định chỉ nghĩ tới chuyện xấu."
Tiểu Lôi lập tức kêu oan: "Làm gì có? Anh biết chiếc ngọc ấn đó, là ấn tộc trưởng của Minh Nguyệt gia, anh lúc ấy không dám tiếp…… Sau đó không phải kéo em bỏ chạy sao?"
Nguyệt Hoa nhớ tới ngày đó thúc công xuất ra ấn tín muốn giao cho Tiểu Lôi, Tiểu Lôi lập tức vội vàng bỏ chạy, không khỏi cười hi hi: "Đó là tự nhiên, anh là Nguyệt Sơn giả, không thể làm tộc trưởng."
Tiểu Lôi cố ý thở dài: "Bất quá, Nguyệt Sơn làm tộc trưởng, chúng ta ít nhất có chút lợi ích phải không? Gia sản Minh Nguyệt gia to lớn, tùy tiện nhổ một sợi lông cho anh, cũng đủ chúng ta ăn cả đời."
Dừng một chút, lập tức hắn nghiêm mặt nói: "Về Nguyệt Sơn, bản sự có, uy vọng cũng có. Nghĩ đến làm tộc trưởng, cũng không tệ. Đáng tiếc là huynh ấy quá đoan chính, có nhiều khi không đủ giảo hoạt. Chỉ sợ tương lai khó tránh sẽ gặp được một ít nan đề. Bất quá may mắn trong nhà còn có Nguyệt Tinh. Nguyệt Tinh một mình mở nhiều Nguyệt gia võ quán bên ngoài như vậy, nghĩ đến xử sự với người, cũng phải biết nông sâu đúng mực. Như thế cũng có thể giúp Nguyệt Sơn. Hai người này nếu có thể hợp tác, sự tình của Nguyệt gia có thể tốt rồi."
Nguyệt Hoa đảo mắt, cười nói: "Chỉ sợ anh còn có dụng ý khác?"
Tiểu Lôi xòe tay: "Tỷ tỷ em đã ba mươi, còn độc thân. Tất cả mọi người biết trong lòng nàng nghĩ gì. Hiện tại anh nghĩ biện pháp đem Nguyệt Sơn gắn tại Nguyệt gia, huynh ấy sau này cũng không thể chạy, hai người ở cùng một chỗ lâu ngày, nói không chừng có thể thành củi khô lửa nóng……"
Nguyệt Hoa đỏ mặt: "Cái gì củi khô lửa nóng…… nói như vậy không được." Lập tức nàng thở dài: "Phải rồi, Nguyệt Tinh nha đầu này cũng không còn nhỏ, tóm lại là không thể cứ đơn độc cả đời như vậy. Tuổi thanh xuân của nữ nhân là rất ngắn ngủi…… Ai, nàng quá khờ khạo, nhất định ủy khuất mình như vậy."
Tiểu Lôi lập tức vỗ ngực: "Thanh xuân ngắn ngủi là cái gì? Khi chúng ta trở về, đem vài vị thuốc trong lâm viên, tìm cách cho tỷ tỷ của em ăn, đảm bảo nàng khôi phục thanh xuân!"
Hai người đang uống trà nhấm nháp quà bánh, đột nhiên nghe thấy dưới lầu vọng đến một trận ồn ào, có vài tiếng vài nam nhân nói tiếng địa phương, ngữ khí bất thiện, mơ hồ mang theo vài phần khiêu khích.
Pha trộn trong đó tựa hồ còn có tiếng một cô gái.
Ban đầu chưa nghe rõ, Tiểu Lôi ngưng thần nghe qua, chợt nghe dưới lầu vang lên một thanh âm mềm mại tinh tế, mang theo ngữ khí lạnh lùng nói: "Tiểu Lôi…… đừng như vậy……"
Giọng nói này vừa lọt vào lỗ tai Tiểu Lôi, hắn đột nhiên như bị sét đánh, cả người cứng đờ……
Lập tức hắn sửng sốt một giây, sau đó đột nhiên nhảy lên, chạy xuống lầu như một trận gió……
Tác giả :
Khiêu Vũ