Chí Tôn Vô Lại
Chương 304: Tìm con
Rời khỏi Minh Nguyệt gia, Tiểu Lôi lập tức dẫn Nguyệt Hoa về chỗ Nguyệt Sơn. Nguyệt Sơn còn đang nằm trên giường ngủ say sưa, Tiểu Lôi thở dài, dùng tay nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Nguyệt Sơn, trên mi tâm lập tức lóe ra một tia kim quang. Tức thì Nguyệt Sơn đang ngủ mơ liên tục hắt xì, lúc này mới tỉnh lại.
Hắn mở mắt, chỉ thấy trước mắt là khuôn mặt của mình, lúc này hắn chợt "A"một tiếng, đột nhiên ngồi dậy.
Đổi lại là người khác vừa tỉnh dậy, thình lình thấy khuôn mặt của mình đang lẳng lặng nhìn mình, chắc chắn sẽ tưởng rằng mình gặp quỷ.
Tiểu Lôi cười ha ha, mở miệng nói trước khi Nguyệt Sơn định tung ra một quyền: "Nguyệt Sơn lão huynh, được rồi, là ta, Tiểu Lôi."
Nguyệt Sơn giương mắt nhìn Tiểu Lôi hồi lâu, lúc này mới thở ra, nhịn không được cười khổ: "Thật sự là đệ?" Lập tức lại cười nói: "Đệ dùng cách gì, không ngờ lại biến thành ta, đệ muốn làm gì thế?"
Tiểu Lôi phẩy tay, nói: "Ta đã làm xong, hiện tại đánh thức huynh dậy, phải nói vài chuyện với huynh…… Sự thật là, tối hôm qua ta qua dùng một pháp thuật nhỏ trên người huynh, huynh hiện tại đã ngủ một ngày một đêm rồi. Mà ta, sớm hôm nay đã biến thành bộ dạng của huynh, đi một chuyến đến Nguyệt gia……"
Nói đến đây, Tiểu Lôi đưa tay tỏ ý Nguyệt Sơn đừng ngắt lời, hắn đem chuyện tao ngộ hôm nay tại Nguyệt gia hết thảy từ đầu đến cuối nói một lần, ngay cả sự tình Thánh Huyết tông, cũng nói rõ.
Nguyệt Sơn nghe đến phát ngẩn người, Tiểu Lôi nói xong một hơi, thấy trên mặt hắn còn có vài phần ngỡ ngàng, biết hắn còn có điều gì đó không rõ liền dứt khoát mang sự tình trải qua hôm nay nói rõ một lần nữa.
Sau khi nói xong, Tiểu Lôi cười, nói: "Cho nên. Nếu huynh hiện tại trở về, vậy lập tức chuẩn làm tộc trưởng đi……"
Nguyệt Sơn sửng sốt một hồi, thở dài, nghiêm mặt nói: "Làm tộc trưởng hay không, Nguyệt Sơn ta thật không để ý…… Chỉ là Tiểu Lôi. Đệ lần này lại giúp Nguyệt gia ta, ân tình này, có lẽ Nguyệt Sơn không trả nổi."
Tiểu Lôi phẩy tay: "Ta giúp Nguyệt gia, cũng không phải tất cả đều là vì huynh……"
"Đó là vì ai?"
"Vì Nguyệt Hoa, lão bà của ta." Đương nhiên, những lời này Tiểu Lôi chỉ có thể thầm nghĩ, ngoài miệng lại cười nói: "Tự nhiên còn có Nguyệt Tinh, Bảo Nhi, các nàng cũng là người Nguyệt gia mà. Nguyệt gia gặp nạn, ta sao lại có thể không ra tay?"
Nguyệt Sơn gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đại ân không nói cảm ơn! Tiểu Lôi, lời cảm ơn này, ta sẽ không nói với đệ, sau này nếu chỗ nào cần dùng đến Nguyệt Sơn ta, cứ mở miệng."
"À. Chuyện đó là tự nhiên, ta cũng sẽ không coi huynh là ngoại nhân." Tiểu Lôi dừng một chút, tiếp tục nói: "Vậy huynh định trở về tiếp nhậm vị trí tộc trưởng chứ?"
Nguyệt Sơn nhíu mày ngẫm nghĩ, thở dài: "Vị trí tộc trưởng, ta quả thực không có hứng thú. Bất quá Thái công đã mất. Lục thúc chết, quản sự các phòng khác, quá nửa không có bản sự gì có thể phục chúng…… Ta nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật có thể đảm đương tộc trưởng Minh Nguyệt gia chúng ta nhất định là Tiểu Lôi đệ. Đệ làm việc có thủ đoạn, có chừng mực, càng trọng yếu chính là, đệ có bản sự, phiền toái gì đệ đều có thể giải quyết……"
Tiểu Lôi giật mình: "Ta làm Nguyệt Sơn là giả! Huynh mới là thật!"
Nguyệt Sơn thở dài: "Ta sinh tính tự do tự tại đã quen, luôn chịu không được ước thúc, nếu làm tộc trưởng, mỗi ngày phải xem mấy tên vương bát đản trong tộc gây rối, nếu còn phải làm tộc trưởng, quả thực chịu không được."
Tiểu Lôi cười nói: "Gia sản Minh Nguyệt gia các huynh ít nhất là dùng đơn vị trăm triệu để tính toán phải không? Huynh thành long đầu lão đại khống chế một gia sản lớn như vậy, chẳng lẽ còn khó chịu sao?"
Nguyệt Sơn nhướng mày: "Tiền sao, đối với ta mà nói cũng không có tác dụng gì."
Tiểu Lôi đứng dậy, nói: "Tốt rồi, ta đã làm xong xuôi. Sự tình Thánh Huyết tông, ta đã triệt để trừng trị. Sau này cũng sẽ không có người của Thánh Huyết tông lại đến tìm Nguyệt gia các huynh gây phiền toái. Bất quá cá nhân ta kiến nghị với huynh, không cần đem sự tình Thánh Huyết tông bị trừng trị nói ra. Ta nhìn các quản sự Nguyệt gia của huynh, cũng không phải thứ gì tốt lành. Hiện tại bọn họ là nhìn thực lực ta hiển lộ ra, nhìn Thánh Huyết tông bản sự cao cường, lúc này mới để yên cho ta. Nếu huynh nói cho bọn họ cường địch đã trừng trị, có lẽ bọn họ sẽ lập tức qua cầu rút ván."
Dừng một chút, Tiểu Lôi tiếp tục nói: "Vị trí tộc trưởng này, huynh ngồi hay không, đều không liên quan đến ta. Huynh tự giải quyết đi. Thế nhưng hiện giờ Nguyệt Tinh còn đang ở trong Nguyệt gia, sự tình lần này có phần liên lụy đến nàng, cho dù mấy lão gia hỏa Nguyệt gia đáp ứng ta, sẽ không khó xử nàng, nhưng cũng rất khó nói…… Cho nên ta thấy……"
Nguyệt Sơn gật đầu, nói: "Được rồi, ta chuẩn bị một chút, sẽ quay về Nguyệt gia. Mấu chốt là cứu Nguyệt Tinh ra, tộc trưởng hay không tộc trưởng, ta cũng không cần."
Tiểu Lôi đứng dậy, cười nói: "Đã như vậy, ta cũng phải công thành thân thối*."
Nguyệt Sơn nhíu mày: "Đệ phải đi? Chúng ta đã lâu không gặp mặt, lần này lại nhờ đệ xuất thủ giúp ta như vậy, chúng ta ít nhất cũng phải tìm một nơi uống cho đã vài ngày! Huống hồ đây là địa bàn Minh Nguyệt gia ta, ta cũng phải chiêu đãi cho tốt……"
"Có lẽ không nên." Tiểu Lôi thở dài, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng: "Ta còn có sự tình trọng yếu phải xử lý, ta tới nơi này, mục đích chủ yếu chính là giải quyết việc đó. Chuyện này đối ta rất quan trọng, không thể không làm."
"Hả? Cái gì? Dẫu sao nơi này cũng là địa đầu của Minh Nguyệt gia, đệ nếu có chuyện gì khó xử, nói không chừng ta cũng có thể giúp một hai chuyện."
Tiểu Lôi động tâm, nói: "A, là như thế này, ta đang tìm một người, một bé trai chừng bốn năm tuổi, nó cũng có thể đi theo một cô gái, ước chừng hai mươi tuổi rất đẹp." Nói xong, hắn hình dung tướng mạo Lôi Đậu Đậu và Lâm San San, lại nói: "Ta tìm được tin tức, nó có thể sẽ xuất hiện xung quanh chùa……"
Nguyệt Sơn lập tức cười nói: "Một hài tử bốn tuổi? Vậy thật ra không khó! Ta lập tức quay về, phái người đi tìm, cho người đợi xung quanh các ngôi chùa, chắc có thể tìm được."
Tiểu Lôi cười có chút khổ tâm: "Chuyện này có lẽ chẳng phải dễ dàng. Nàng…… Ai…… Nàng không chịu gặp ta. Mà hài tử đó lại rất cơ linh…… Ta nói huynh vị tất đã tin…… Với bản sự của nó, cho dù huynh có phái các cao thủ trẻ tuổi trong tộc ra, chưa chắc có thể bắt được nó."
Nguyệt Sơn là người thông minh, vừa thấy vẻ mặt Tiểu Lôi, liền minh bạch Tiểu Lôi nhất định có một số chuyện ẩn tình khó nói, lập tức không hề hỏi. Hắn sốt ruột muốn lập tức có thể giúp Tiểu Lôi làm chuyện này, nên quyết định cáo từ quay về Nguyệt gia ngay, vì vậy chắp tay, nói: "Được, ta trở về sẽ phái người đi tìm…… A, đệ mấy ngày nay ở chỗ này đi. Ta nếu hỏi được tin tức gì, cũng sẽ lập tức đến thông tri cho đệ."
Tiểu Lôi gật đầu, cười nói: "Ta cũng sẽ ra ngoài tìm. Nếu huynh có tin tức gì, tùy thời thông tri cho ta…… Ân, không xong, hôm nay đánh một trận, quần áo điện thoại ta cái gì cũng bị hủy……" Lập tức lấy số điện thoại di động của Nguyệt Hoa để lại cho Nguyệt Sơn, Nguyệt Sơn lúc này mới cáo từ rời đi.
Nguyệt Sơn đi rồi, Tiểu Lôi nhìn Nguyệt Hoa, cười nói: "Anh đột nhiên nhớ lại, trên người có thứ gì cũng dễ dàng bị hư hỏng, tỷ như quần áo lần xuất hiện này anh mặc, giá trị cả vạn đồng…… Đó là em mua cho anh…… Còn điện thoại di động nữa, ai…… Tính ra, là anh làm hư đến cái thứ bảy thứ tám gì đó…… Thật sự là phá của mà……"
Nguyệt Hoa cười, thần tình ôn nhu, hạ giọng nói: "Anh làm đại sự, chuyện nhỏ như vậy, tự nhiên không cần quan tâm, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền."
Tiểu Lôi lập tức cố ý trợn mắt cười nói: "Sao lại không thiếu? Toàn bộ gia sản của anh, chính là hai ngàn vạn lão gia hỏa Điền gia cho lúc trước…… Sau này cũng không tăng lên. Ba năm qua, đã xài không ít. Cuộc sống luôn luôn là miệng ăn núi lở. Sau này tiền xài hết, anh không thể tiếp tục cung phụng các đại mỹ nhân như hoa như ngọc. Tóm lại là không thể để anh tái xuất giang hồ, làm thầy tướng số xem phong thủy cho người ta được?"
Nguyệt Hoa cười khúc khích, đưa ngón tay điểm nhẹ vào trán Tiểu Lôi: "Anh luôn thích hồ thuyết bát đạo. Tiền trong nhà chúng ta còn đợi anh quan tâm sao? Ba năm qua anh không ở nhà, chúng em không hề nhàn rỗi. Diệu Yên tỷ tỷ tùy tiện lấy vài tảng đá điểm ngón tay vàng của nàng vào, đã thành bảo bối…… Bằng không anh tưởng rằng trong nhà có một trang viên lớn như vậy, lần này còn tu sửa, tiền là từ nơi nào tới?"
Tiểu Lôi lập tức cười ha ha, thoải mái ngả người trên giường, cười nói: "Vậy là tốt rồi, phía sau nhà chúng ta còn có một ngọn núi lớn, thứ khác không có nhưng đá thì vô cùng tận."
Nghỉ ngơi một chút, Tiểu Lôi thu thập một chút, ngẫm nghĩ rồi thi triển pháp thuật, biến đổi tướng mạo một chút.
Đã biết Lâm San San muốn tránh mình, vậy mình cũng đổi hình dáng để dễ tìm. Sau đó, Tiểu Lôi mang theo Nguyệt Hoa ra ngoài.
Chùa xung quanh không nhiều, Tiểu Lôi mang theo Nguyệt Hoa đi một ngày, tới buổi tối, trở về miếu Quan đế vẫn không tìm được đầu mối gì.
Buổi tối về tới chỗ ở, Nguyệt Hoa lo lắng Tiểu Lôi sẽ buồn bực, tìm lời an ủi. Tiểu Lôi phẩy tay, cười nói: "Em không cần an ủi anh, anh bây giờ không lo, dù sao lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên.
Cổ Chung hòa thượng nói cho anh biết bọn họ đợi chưa lâu, hiện tại chắc Lôi Đậu Đậu còn chưa đến đây. Chúng ta đợi thêm vài ngày nữa, thế nào cũng đợi được.
công thành thân thối*: ý chỉ sau khi thành công thì lui về.
Tác giả :
Khiêu Vũ