Chí Tôn Vô Lại
Chương 28: Tiểu Lôi hạ sơn
Phía ngoài bìa rừng, một hòa thượng to cao mập mạp, mặc một chiếc áo cà sa đỏ, trong tay cầm một cây thiền trượng, hai hàng lông mày dựng đứng, bộ dạng hung tợn. một đầu thiền trượng là bán nguyệt sạn, chỉ vào một cô gái trẻ đang đứng tựa vào gốc cây.
Cô gái đó mặc một chiếc quần jean, trên mình là chiếc áo sơ mi. Có điều bộ quần áo đó hình như hơi rộng, có vẻ như họ đã trải qua một cuộc rượt đuổi, lão hòa thượng mập tất nhiên là mệt thở hồng hộc, y phục cô gái cũng có chút xốc xếch.
Tiểu Lôi bước ra khỏi rừng, nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô gái, lập tức đờ người ra, không di động được dù chỉ là nữa phân!
Cô gái ấy mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt xinh đẹp không thể diễn tả bằng lời, nước da mịn màng, lúc này càng đỏ ửng hơn. Mục quang của nàng lưu chuyển, trông hoảng sợ vạn phần, càng làm cho người ta thấy thương cảm.
Tiểu Lôi nhìn qua một lượt, lập tức trong đầu có tiếng vo ve, tim đập nhanh gấp đôi, nhịn không được miệng lẩm bẩm: "Muốn chết ta rồi, muốn chết ta rồi, một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như nàng tại sao lại sợ hãi kinh hoảng như thế? Trên thế gian này rốt cuộc là kẻ nào mà có tâm địa sắt đá, hung ác, lại bức một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người đến bước đường này?"
Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi hét to một tiếng: "Này!"
Hắn một bước nhảy ra khỏi rừng, chặn ngay trước mặt của gã hòa thường cao to, nói lớn tiếng: "Ban ngày ban mặt, đất trời sáng sủa...con mẹ nhà ngươi, hứ..."
Vừa nói được nữa câu, đột nhiên cảm giác có chút gì đó không bình thường, thì ra trong một năm trở lại đây, hắn lưu lại chỗ của Tiêu Dao Tử, suốt ngày cùng lão gia hỏa Tiêu Dao Tử nói chuyện. Vô tình thành thói quen, khẩu khí nói ra trau chuốt từng câu từng chữ, giọng điệu cứ giống như những người thời xưa nói chuyện vậy. Lúc này, nói được nữa câu, bỗng nhiên nhớ lại, lớn tiếng nói: "Hòa thượng! Ngươi cầm cái thứ đó để ức hiếp con gái sao? Coi chừng lão tử gọi điện báo cảnh sát à!"
Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Mặc dù đa số gia sản của hắn đều để lại trong sơn cốc nơi bị Ngô Đạo Tử giam lỏng rồi, nhưng trong túi càn khôn vẫn còn mang theo không ít .
Tiểu Lôi một tay cầm một nhánh cây, phía trên còn cắm vào một con sơn tước đã được nướng chín, mặc một cái áo thun, dưới chân mang đôi giày leo núi. Gã hòa thượng nhìn qua, vẫn cho là du khách trên núi, lập tức đặt thiền trượng xuống, nói một cách nghiêm chỉnh: "Chàng trai trẻ tránh ra, ả này chẳng phải là người tốt gì đâu, ả..."
"Phiiii..., ta xem ngươi mới không phải là người tốt." Tiểu Lôi to tiếng nói: "Nơi hoang dã này, ngươi đuổi theo một cô gái như vậy, rốt cuộc là đang có ý nghĩ gian tà gì trong đầu? Không lẽ ngươi định cưỡng gian hay cướp bóc? Đừng tưởng ngươi là hòa thượng , tiểu gia ta từ trước tới giờ không tin loại này, làm ta nổi giận, bắt ngươi xuống núi đến cục cảnh sát a!"
Gã hòa thượng trên mặt đã có vẻ giận dữ, quát lớn: "Ta là tăng nhân hộ tự của Phục Hổ Tự trong núi, cô gái này len lén lẻn vào chùa ở hậu sơn trộm cắp, bị ta truy đuổi đến đây! Ngươi mau tránh ra, nếu không Phật gia nổi nóng, ngươi cẩn thận kẻo bị thương."
Tiểu Lôi là loại người gì? Đó là tiểu vô lại thà chết chứ không chịu nhục, lúc này mỹ nữ bên cạnh, tự nhiên không muốn thoái lui. Hơn nữa hắn tu hành nữa năm trở lại đây, đạo hạnh đã tăng, đầy tự tin, một hòa thượng trong mắt hắn chẳng là gì?
Vị hòa thượng kia mặt đầy vẻ lo lắng, ông ta đúng thật là tăng nhân của Phục Hổ Tự trên núi Nga Mi. Phục Hổ Tự tại Nga Mi sơn rất có danh tiếng, là một địa điểm du lịch nổi tiếng, đồng thời cũng là một Phật môn tông phái ở Nga Mi sơn. Vị hòa thượng này cũng là một người tu luyện, nhưng ngược lại ông ta cho là Tiểu Lôi là một khách du lịch bình thường thích nhiều chuyện, tự nhiên không dám ra tay, nghiến răng nói: "Cô gái này đích thị là trộm cắp, bị ta truy đuổi cả ngày nay rồi. Ngươi vẫn không tránh ra, ta..."
Tiểu Lôi hừ một tiếng, bước lên, từ trong người lấy ra một thanh bảo kiếm dài khoảng một thước. bảo kiếm đó là một cây phi kiếm cấp thấp mà Tiêu Dao Tử cho hắn, hắn vẫn chưa sử dụng qua. Lúc này cầm trong tay, hung hăng quơ quơ vài cái, hét: "Nói nhảm gì đó! Còn không mau biến! "
Vị hòa thượng đó nhìn thanh bảo kiếm trong tay Tiểu Lôi, thanh bảo kiếm ẩn hiện kim quang, hiển nhiên không phải là vật phàm, ông ta tức giận nói: "Thì ra ngươi cũng là người tu luyện! Vậy sao không nói đạo lý thế! Cái tên Phục Hổ tự không lẽ nào ngươi chưa nghe qua? Tăng nhân Phục Hổ Tự còn có thể lừa ngươi được sao!"
Tiểu Lôi " A ha " một tiếng, cười nói: "Chiêu bài gì chứ? Cái gì mà Phục Hổ Tự, tiểu gia ta là Tiêu Dao phái! Phục Hổ tự lão tử đây chưa nghe qua. Có bản lãnh thì đến đây thử đi."
Vị hòa thượng kia dậm chân, ông ta đương nhiên biết cái tên Tiêu Dao Phái rồi, hai bên đều ở trên Nga Mi sơn mà khai tông lập phái, chỉ là phật đạo hai nhà, chẳng có giao tình gì. Đặc biệt là, trong Tiêu Dao phái có một lão quái vật ai thấy đều phải sợ, đó là người mà ông ta tuyệt đối không dám đụng đến. Vị hòa thượng phẫn nộ nói: "Cứ cho là ngươi là người của Tiêu Dao Phái, cũng không thể không nói đạo lý chứ? Lẽ nào ngươi nhìn không ra , cô gái này là......"
Ông ta vừa tính nói tiếp, cô gái bỗng nhiên chạy tới kéo tay áo của Tiểu Lôi, vội vã nói: "Tráng sĩ cứu mạng, ta chỉ là vô tình đi lạc vào chùa ở hậu sơn của họ, ông ta liền đuổi theo ta cả ngày, ta......"
"Tráng sĩ? " Tiểu Lôi thấy trong lòng quái dị, sao mà những người trên núi Nga Mi nói chuyện đều có giọng điệu lạ kỳ? Đây là niên đại gì, còn có cách xưng hô "Tráng sĩ " này chứ?
lão hòa thượng cả đầu đều đầy mồ hôi, nếu lúc này Tiểu Lôi đứng trước mặt lão không phải là người của Tiêu Dao phái , lão đã sớm cho một trận mà rút lui khỏi đây rồi. Nhưng trong Tiêu Dao phái có một lão quái vật, đó là phong tử nổi tiếng nhất Nga Mi sơn, thích nhất là che chở cho điều sai trái, nếu bất kính với Tiêu Dao phái, lão quái vật nổi giận lên, thế thì chuyện gì cũng sẽ xảy ra.
"Hậu sơn bổn tự là cấm địa, đó là người ngoài tuyệt đối không thể vào trong, Tiêu Dao phái các người cũng không thể không nói đạo lý chứ..." khẩu khí của hòa thượng đã dịu xuống một chút.
Tiểu Lôi đang muốn nói, đột nhiên nghe âm thanh lạnh lùng vọng lại.
" Tiểu hòa thượng, ngươi nói ai không nói đạo lý ?"
Chỉ thấy một đạo sĩ vóc người cao gầy, không biết đã đứng sau lưng hòa thượng từ lúc nào, ông ta đột nhiên xuất hiện, cứ giống như là quỷ mị, ngay đến Tiểu Lôi cũng không thấy rõ ông ta đến từ lúc nào nữa.
Hòa thượng đột nhiên quay đầu lại, mắt thấy vị đạo sĩ thân người cao gầy, người mặc đạo bào, gương mặt tuấn lãng, vóc dáng nhẹ nhàng như tiên. Vị hòa thượng kia liền nghĩ đến sát tinh của Tiêu Dao phái được các môn phái trên núi Nga Mi nói đến, mặt mũi trắng bệch, ấp úng nói: "Ta, ta, ta..."
Khinh Linh tử cười lạnh một tiếng đột nhiên thân thủ lăng không, nghe một tiếng keng, hòa thượng liền cảm giác được một luồng lực đạo lớn ập tới, thiền trượng trong tay đột nhiên vụt khỏi tay bay vút lên trời. Sau đó nghe một tiếng phập rơi xuống đất, cắm sâu vào đất mấy tấc. Hòa thượng hét to một tiếng, lảo đảo lùi mấy bước, lúc này mới đứng lại, run rẫy sợ hãi nhìn Khinh Linh Tử miệng nói lí nhí: "Tiền, tiền bối…"
Trên khuôn mặt của Khinh Linh Tử xuất hiện một nụ cười hiểm ác, ngạo nghễ nói: "Việc này Tiêu Dao phái muốn nhúng tay vào ! Ngươi nghĩ thế nào?"
Tiểu Lôi đứng phái sau cười hi hi, nói: "Khinh Linh Tử sư huynh người đến rồi."
Khinh Linh Tử nhìn Tiểu Lôi một cái, sắc mặt hiện chút vẻ lương thiện, cười mắng: "Càng lúc càng hỗn láo. Hôm nay còn lén chạy ra ngoài, còn không mau chóng chạy về, sư phụ của ngươi đang tìm ngươi đấy."
Nói xong, nhìn hòa thượng lạnh lùng nói: "Ngươi nói hậu sơn của các ngươi không thể vào sao? Nơi đó cũng chẳng có gì, cách đây 200 năm ta sớm đã đi tham quan qua một lần, cũng chẳng có gì kỳ lạ." . Phất phất tay, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi, chọc ta nổi giận, thiêu cháy cả sơn môn Phục Hổ tự các ngươi! "
Vị hòa thượng hai mắt kinh ngạc nhìn Khinh Linh Tử, bất đắc dĩ thở dài, tiến lên lấy cây thiền trượng đang cắm xuống đất, chân nọ vướng chân kia, sải bước lớn rời khỏi.
Tiểu Lôi cười haha: "Sư huynh Khinh Linh Tử đúng là lợi hại. Chỉ hai câu thôi là đã đuổi ông hòa thượng bỏ chạy rồi."
Khinh Linh Tử cười mỉm, mắt lại dừng trên người của cô gái với gương mặt đầy vẻ sợ hãi đang đứng sau lưng của Tiểu Lôi, lạnh nhạt nói: "thượng thiên có đức hiếu sinh, ngươi đi đi. Sau này hành tẩu trên núi Nga Mi, cẩn thận chút!".
Nói xong, lại nhìn Tiểu Lôi, ngược lại trong ánh mắt có chút ấm áp. Cả nữa năm nay, tính cách của Tiểu Lôi lười nhác, tinh quái, nhưng thật ra đối với Khinh Linh Tử, cả Tiêu Dao Phái, chỉ có tên tiểu tử này là Khinh Linh Tử có cái nhìn khác. Ông ta thở dài: "Mau về nhanh! Sư phụ ngươi đã tìm ngươi 2 lần rồi đấy, còn không chịu về cẩn thận không lại bị phạt quỳ."
Nói xong, phất tay rồi nhẹ nhàng lướt đi.
Khinh Linh Tử vừa đi, Tiểu Lôi quay người nhìn cô gái, gương mặt cô gái đầy vẻ tái nhợt, tỏ vẻ sợ hãi, đột nhiên thân người mềm ra đứng không còn vững. Tiểu Lôi đỡ lấy cô gái, chỉ cảm thấy có một mùi hương xông vào mũi.
Cô gái ấy miễn cưỡng cười, miệng nói rất nhỏ: "Cám, cám ơn anh, lại giúp ta lần nữa."
Đôi mắt cô ấy nhìn chăm chăm Tiểu Lôi, trong ánh mắt mang chút gì đó phức tạp. Vẻ ai oán lộ trên gương mặt mang chút ý cảm kích, lại dường như có nhiều điều kỳ lạ. Tiểu Lôi bị cô gái nhìn một hồi lâu không khỏi có chút xuất thần, mặc dù trong lòng thầm cảm thấy cô gái này nói chuyện có chút cổ quái, nói cái gì "lại" giúp cô ấy một lần. Nhưng trong lòng ngẩn ngơ nên cũng quên hỏi luôn.
Mặt cô gái kia đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống, chỉ là mắc cỡ đến cổ cũng đỏ lên. Giọng nói càng nhỏ nghe cứ như muỗi kêu: "ngươi, ngươi thả ta ra trước."
Tiểu Lôi cười hì hì, buông lỏng tay ra, lại uể oải nói: "Cô tên gì? Sao lại bị ông hòa thượng kia truy đuổi? Cô đến núi Nga Mi du lịch à?"
Cô gái kia lắc lắc đầu, hạ thấp giọng nói: "Ta, ta tên Tiểu Thanh."
Tiểu Lôi càng đắc ý: "Cô tên Tiểu Thanh? Thế thì tốt quá, ta là Tiểu Lôi, tên của chúng ta lại khá giống nhau."
Đầu Tiểu Thanh cơ hồ cúi gần tới ngực, không dám nhìn Tiểu Lôi. Miệng lại nói một câu rất nhỏ: "Tiểu Lôi, Tiểu Lôi…" cô ấy đọc cái tên ba lần, dường như muốn nhớ thật kỹ.
Con ngươi của Tiểu Lôi bắt đầu di chuyển loạn xạ, đã gặp được một cô gái tuyệt vời như vậy, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, làm sao phải có được số điện thoại của cô ta mới được? Vẫn đang suy nghĩ, Tiểu Thanh chợt ngẩn đầu lên nói: "Ta, ta phải đi đây. Hôm nay cảm ơn ngươi, sau này ta nhất định sẽ báo đáp..."
Nói xong, cô ấy từ bên cạnh Tiểu Lôi bước đi, theo con đường nhỏ bên cạnh rừng mà chạy đi mất hút.
Tiểu Lôi nhìn theo bóng cô ta, trong lòng thấy kỳ lạ.
Í? Y phục cô ta mặc nhìn rất là quen, chiếc áo sơ mi đó, còn cả chiếc quần Jean đó, hình như trước đây mình cũng có một bộ. Uhm, sao mà ngay cả cái lỗ thủng sau đít quần nhìn cũng quen đến thế?
Hắn nghĩ lung tung một hồi, lại thở dài, nhớ tới lời nói của Khinh Linh Tử, lúc này mới quay người chạy về Tiêu Dao Phái.
Vừa mới chạy đến cửa đạo quán thì nhìn thấy hai nam một nữ, ba người thanh niên đang đứng đó, cô gái đứng giữa mặt đầy vẻ lo lắng. Cô gái đó da trắng, dung mạo mặc dù chỉ là dung mạo bình thường, nhưng gương mặt cũng toát ra một vẻ đẹp dịu dàng, khả ái, chỉ là hai thanh niên đứng bên cạnh có bộ dạng sốt ruột nóng nảy.
Cô gái vừa nhìn thấy Tiểu Lôi liền chạy lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tiểu Lôi sư thúc, sư tổ tìm người cả buổi rồi. Người chạy đi đâu vậy?"
Ba người thanh niên trẻ này đều là đồ đệ của sư huynh Ngô Đạo Tử. Lúc đầu Tiêu Dao Tử bởi vì thu nhận Tiểu Lôi làm đồ đệ, bù cho Ngô Đạo Tử, để an ủi ba vị sư huynh khác của Ngô Đạo Tử, cho phép họ tự thu nhận đồ đệ.
Một năm trở lại đây, Tiểu Lôi và ba người thanh niên đều sống trong đạo quán, chỉ là hai người thanh niên trẻ kia ngược lại nhìn Tiểu Lôi không vừa mắt, đại khái là vì Tiểu Lôi tuổi còn nhỏ, lại có thể được Tiêu Dao Tử thu nhận làm đệ tử, lớn hơn họ một vai, trong lòng có chút ấm ức.
Duy chỉ có tiểu nữ hài này, lại luôn thân cận với Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi vẫy tay, cười nói: "Tiêu rồi, lão gia hỏa Tiêu Dao Tử đang ở trong đợi mình sao? "
Hai người thanh niên lập tức biến sắc, hét lên: "To gan, sao ngươi dám xưng hô danh húy của sư tổ! "
Mắt Tiểu Lôi trợn lên, lạnh lùng nói: "Ngươi cái gì mà ngươi, ta vẫn là sư thúc của các người đó! Hơn nữa, tên là để người ta gọi, nếu không gọi, cần tên để làm gì!"
Nói xong, nhìn cũng chẳng thèm nhìn hai người thanh niên lấy một cái, bước bước lớn vào trong. Cô gái kia đột nhiên nói: "Tiểu Lôi sư thúc cẩn thận, sư phụ của chúng con đều đang ở trong đó, hình như có đại sự gì đó." Nói xong cùng bước vào trong.
Hai người thanh niên kia không biết làm sao, do dự một lúc, cũng theo sau cô gái.
Tiến vào đại điện, Tiêu Dao Tử đang ngồi phía trên, bế mục dưỡng thần. Bọn Ngô Đạo Tử bốn người cũng ngồi ngay ngắn không dám nói gì. Chỉ là trên mặt đất ở giữa đang đặt một tay nải.
Mắt thấy Tiểu Lôi tiến vào, Tiêu Dao Tử mở mắt ra, nhìn Tiểu Lôi, lạnh lùng nói: "Ngươi về rồi à? Thế thì tốt, đây là tay nải của ngươi, bắt đầu từ hôm nay ngươi có thể hạ sơn rồi."
Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Sao vậy? Rốt cuộc là muốn đuổi con đi sao? "
Tiêu Dao Tử thở dài: "Ta đã phí thời gian một năm với ngươi, bắt đầu từ ngày mai ta muốn bế quan tu luyện. Không có thời gian chú ý đến ngươi nửa, sau khi ta bế quan ngươi ở lại đạo quán cũng chẳng có ích gì, chi bằng ngươi hạ sơn về nhà đi. Tiêu Dao Phái ta tu hành, chú trọng là xuất thế nhập thế, ngươi về lại trần thế, đối với ngươi cũng có lợi. "
Tiểu Lôi cười to ha ha, nhảy một cú cao ba thước, nói to: "Hay hay hay! Ở trên núi một năm, thiếu chút nữa buồn chết ta rồi! "
Nói xong, bước lên lôi kéo Ngô Đạo Tử, lớn tiếng nói: "Đi đi đi, lão gia hỏa, chúng ta về nhà đi! "
Thế mà Ngô Đạo Tử lại có dáng vẻ lúng túng, cười hì hì hai tiếng, hai mắt láo liên, đầu lắc lắc như cái trống bỏi: "Ta phải theo sư phụ bế quan, lần này không về với ngươi được."
Tác giả :
Khiêu Vũ