Chí Tôn Vô Lại
Chương 278: Ngàn vạn lần đừng chọc giận Tiên Âm!
"Ngươi... ngươi… đây là pháp bảo gì?"
Cơ hồ mọi người trong đầu đều nghĩ vậy, bất quá chỉ có Khương Đại Hồ Tử mở miệng hỏi, những nhân vật lợi hại như Tiêu Dao Tử cùng Quân Kiếm, Bạch Mi, mặc dù có thắc mắc, nhưng không mở miệng.
Tiểu Lôi nhìn Khương Đại Hồ Tử, cười nói: "Pháp bảo của ta mới có được, cho nên mọi người sao có thể thấy qua." Nói xong, hắn tiện tay cho hồ lô vào túi càn khôn.
Lúc ấy mọi người mới tỉnh ngộ, người thứ nhất mở miệng là Cổ Chung hòa thượng. Lão thấy Tiểu Lôi thu hồ lô về, nhịn không được mở miệng nói: "Này… Tiểu Lôi thí chủ, lần tỉ thí đấu pháp này, ngươi hút Ẩn Nguyệt Tông tông chủ vào, tự nhiên tính là ngươi thắng, vậy xin thả hắn ra… à, ngươi hút Ẩn Nguyệ̣t Tông tông chủ vào pháp bảo, lần luận đạo tiếp theo thiếu đi Ẩn Nguyệt Tông, cũng không hay lắm."
Tiểu Lôi cố ý gãi đầu, giả vờ khó khăn: "Chuyện này... có hơi khó khăn. Pháp bảo của ta có chút cổ quái, bản thân ta cũng chưa khống chế được nó, bây giờ cho người vào, sợ rằng không có năm ba tháng cũng chưa ra được. Bây giờ ta cũng không có biện pháp, năm ba tháng nữa, hồ lô tự nhiên sẽ thả hắn ra, lúc này vội không được."
Cổ Chung hòa thượng nhíu mày: "Chuyện này rất không hợp quy củ."
Tiểu Lôi nhướng mày, thản nhiên nói: "Vừa rồi các vị cũng nghe đó, ta trước khi ra tay từng hỏi qua Truy Tinh Tử, pháp bảo của ta sợ rằng không tiện khống chế, làm tổn thương đối phương, hắn nói không sao, vậy cục diện hiện tại, không trách ta được."
Nói tới đây, ngữ khí hắn chuyển đổi, nhìn chằm chằm Cổ Chung hòa thượng cười nói: "Còn nữa, chuyện tỉ đấu luôn có tổn thương. Côn Luân chưởng môn so kiếm trọng thương, cũng không thấy đại sư nói một tiếng. Bây giờ ta bất quá thu Truy Tinh Tử lại, đại sư đã nói ta phá quy củ, chẳng lẽ châm chọc ta? Nếu đại sư có ý ra sân chỉ giáo, ta phụng bồi là được."
Mặt Cổ Chung hòa thượng lập tức trầm xuống, bất quá hắn lập tức cười khổ: "Xấu hổ xấu hổ, pháp bảo của Tiểu Lôi thí chủ như thế, bần tăng tuyệt đối không dám lĩnh giáo. Trận đấu pháp này, bần tăng tự nhận kém hơn là xong."
Tiểu Lôi cười nói: "Cũng không sao, nếu không đấu pháp có thể đấu kiếm. Ta nghe nói kiếm pháp Phật môn có chỗ độc đáo, đại sư phật hiệu tinh thông, nói vậy kiếm đạo chắc cũng có chỗ tâm đắc."
Trong mắt Cổ Chung hòa thượng hiện lên tinh mang, lập tức nhìn Tiểu Lôi chốc lát, mỉm cười nói: "Thôi thôi, kiếm thuật của bần tăng, ba trăm năm trước đã không bằng người, lúc này có các đại gia kiếm thuật như Tiêu Dao chưởng môn cùng Việt Sư tiên sinh ở đây, giấu cái xấu là tốt nhất."
Dừng một chút, lão lại cất cao giọng nói: "Bất luận thế nào, vừa rồi đấu kiếm thuật, Ẩn Nguyệt Tông liên tục thắng hai trận, đấu kiếm còn chưa phân cao thấp đã bị thí chủ hút vào pháp bảo, vậy kết quả đấu kiếm rốt cuộc phán định thế nào?"
Tiểu Lôi còn chưa nói, đã nghe thấy Tiên Âm lạnh lùng nói: "Cái gì phán định hay không phán định, không phục thì đi lên đánh một trận, sống là thắng, chết là thua. Thế có đơn giản không. Truy Tinh Tử bất quá thắng hai trận mà thôi, hòa thượng ngươi cứ lắm miệng, nếu muốn đấu thì xuống đi, nếu không thể đấu vậy câm miệng cho ta."
Cổ Chung hòa thượng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Tiên Sơn chưởng môn thật uy phong, bần tăng chỉ nhận một chữ lý thôi. Bây giờ người thắng trong luận kiếm không có, vậy phải làm sao?"
Bạch Mi ở bên đột nhiên mở miệng nói: "Hòa thượng nói có lễ số, thịnh hội ngàn năm, tự nhiên có quy củ! Nhưng không có nghe nói ai có thể bằng một hai kiện pháp bảo trấn áp toàn trường." Dừng một chút, lão lại nói: "Côn Luân chưởng môn trọng thương, mọi người tự nhiên thầm tiếc hận, bất quá ta lấy thân cầu đạo, tự nhiên đã sớm nghĩ tới cục diện này, nếu là đấu kiếm, có chút tổn thương là khó tránh khỏi. Thế nhưng Ẩn Nguyệt Tông tông chủ, dù sao cũng không bị thương, mặc dù bị hút vào pháp bảo, nhưng lại không có tổn thương, vẫn nên tìm biện pháp thả hắn ra cho thỏa đáng."
Tiểu Lôi cười lạnh vài tiếng, chỉ nhìn chằm chặp mấy người nói: "Thú vị thú vị. Hôm nay thật sự khiến ta mở mắt. Xem ra pháp bảo của ta thật khiến người hận. Ta nói rõ một câu thế này, hiển nhiên muốn ta thả hắn ra, chuyện đó là tuyệt đối không thể. Ngay cả ta muốn, hồ lô cũng không thả. Trừ khi ta một kiếm bổ đôi nó ra, may ra còn có thể. Chẳng lẽ các vị muốn ta tự hủy pháp bảo sao?"
Lời này vừa nói ra, Bạch Mi cùng Cổ Chung đều câm miệng không nói.
Nói thật, bọn họ đều vì pháp bảo quỷ dị của Tiểu Lôi mà cảm thấy kinh hãi! Bình thường mà nói, người tu hành phàm gian cũng có thể luyện ra một vài pháp bảo lợi hại, nhưng uy lực của pháp bảo là dựa vào pháp lực cao thấp. Mà hồ lô này của Tiểu Lôi, cũng quá quỷ dị! Bản lĩnhTruy Tinh Tử cỡ nào, một kiếm cơ hồ đánh chết Côn Luân chưởng môn. Tu vi cỡ này, tựa hồ là đứng đầu đương thế! Nhưng trước mặt pháp bảo của Tiểu Lôi, ngay cả một cái chớp mắt cũng không chịu nổi, tùy tiện bị hút vào.
Cho dù tu vi Tiểu Lôi không kém Truy Tinh Tử, nhưng pháp bảo này lại lợi hại quá sức tưởng tượng?
Trong lòng hai người có tâm tư khác nhau, nhưng mà ở điểm này lại cùng có chung ý nghĩ... đúng là pháp bảo này của Tiểu Lôi khiến bọn họ cảm thấy phải cảnh giác.
Sự tồn tại của một kiện pháp bảo vô cùng lợi hại như vậy, thật sự làm cho người ta quá lo lắng! Bất luận từ mục đích nào – nếu loại pháp bảo này không thể nằm trong tay mình, vậy tuyệt không để nó tồn tại trên thế giới này. Biện pháp thỏa đáng nhất, là hủy diệt đi.
Hai người đều có tâm tư này, tốt nhất là tiếp tục chuyện Truy Tinh Tử, bức bách Tiểu Lôi hủy pháp bảo, thả Truy Tinh Tử ra.
Truy Tinh Tử dù lợi hại, thế nhưng Bạch Mi tự vấn bản lĩnh cũng không kém, vị tất không có cơ hội liều mạng với Truy Tinh Tử. Chỉ có điều pháp bảo kia trong tay Tiểu Lôi, quá dọa người.
Khi nghe Tiểu Lôi nói "trừ phi bổ hồ lô mới có thể thả người", hai người đều có tâm tư, muốn nói ra, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tiểu Lôi.
Hai người tự thị thân phận không chịu mở miệng, người ngoài lại vị tất có băn khoăn này. Côn Bằng cười quái dị nói: "Đã như vậy, ngươi bổ hồ lô ra, thả Truy Tinh Tử ra là được! Đấu pháp tính ngươi thắng, bất quá kết quả đấu kiếm còn chưa xác định."
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "A? Ngươi muốn ta tự bổ pháp bảo của mình?"
"Đúng vậy."
"Phì! Ngươi sao không tự bổ cái đầu mình ra." Người mở miệng là Tiên Âm.
Tiên Âm đột nhiên đi tới, lạnh lùng nhìn Côn Bằng quát: "Ngươi, ta nhìn ngươi sớm đã không vừa mắt, mau mau lại đây, để ta bổ một chưởng đánh chết ngươi."
Côn Bằng giận dữ đứng dậy, tiến ra trường đấu. Bạch Mi kéo hắn lại, nháy mắt, lắc đầu nói: "Không thể! Tiên Sơn chưởng môn, ngươi dùng thân phận gì để khiêu chiến với huynh đệ ta? Bây giờ người đấu kiếm thắng là Ẩn Nguyệt Tông tông chủ, ngươi nếu muốn đấu kiếm, tự nhiên phải tìm Ẩn Nguyệt Tông tông chủ. Người thắng đấu pháp là Tiểu Lôi tiên sinh, ngươi nếu muốn đấu pháp, nên tìm Tiểu Lôi."
Tiên Âm giận dữ, trong mắt toát ra sát khí, đang muốn phát tác, Tiểu Lôi đã nắm lấy tay nàng, mỉm cười, lắc đầu, thấp giọng nói: "Không nên tức giận, ngươi tức giận là đã mắc lừa."
Hắn ngẩng đầu nhìn Côn Bằng cùng Bạch Mi, thản nhiên nói: "À, pháp bảo sao, nếu hủy nó cũng không phải không thể… bất quá ta không dám ra tay, chính là trưởng bối sư môn tặng cho ta, ta nếu hủy nó, khó tránh khỏi sư môn trách tội, hai vị nếu nguyện ý xin mời làm giùm ta."
Bạch Mi cùng Côn Bằng lập tức biến sắc, ngậm miệng lại.
Bọn họ hai người một ngày trước từng chịu đau khổ, nào dám trêu chọc "sư môn" của Tiểu Lôi? Đơn thuần hai sư huynh của hắn, đã lợi hại đến như thế, nếu kêu "trưởng bối" sư môn của Tiểu Lôi ra, sẽ thế nào?
Bạch Mi lập tức hướng ánh mắt tới Cổ Chung hòa thượng, Cổ Chung hòa thượng cũng ngậm miệng, không chịu liếc hắn một lần.
Bên cạnh Diệu Yên nghe xong, đột nhiên cười nói: "Chuyện này, thật ra ta có một chủ ý."
Diệu Yên chậm rãi bước về phía trước một bước, cười nói: "Quy củ của thịnh hội, tự nhiên không thể phá, bất quá Truy Tinh Tử bị hút vào, nếu không thả ra được, phải hủy hồ lô của phu quân ta… hắc hắc, e rằng dù phu quân ta đáp ứng, người ngoài vị tất đáp ứng." Cuối cùng nàng cố ý cười lạnh hai tiếng, rất rõ ràng, "người ngoài" là kể cả mình.
Cao nhân đương trường, Diệu Yên chắc chắn đứng về phe Tiểu Lôi, ngoại trừ Tiên Âm cũng ủng hộ Tiểu Lôi. Vậy, ngay cả Bạch Mi cùng Cổ Chung hòa thượng liên hợp lại, Côn Bằng cũng tính là theo bọn họ. Những người khác, Tiêu Dao Tử tự nhiên sẽ không làm khó Tiểu Lôi, cho dù lão không chính thức giúp Tiểu Lôi, thì cũng sẽ không giúp bên kia. Về phần Quân Kiếm, nàng sao có thể ra tay cùng chưởng môn nhân của mình, làm khó Tiên Âm.
Cổ Chung cùng Bạch Mi đều so sánh lực lượng, lẳng lặng nghe Diệu Yên nói.
"Vậy ta có một phương pháp, hạng mục đấu kiếm này, cũng không khó. Mặc dù Ẩn Nguyệt Tông tông chủ bị nhốt. Thế nhưng trong chư vị chỉ có Côn Luân chưởng môn cùng Việt Sư tiên sinh ra sân, những người còn lại còn chưa ra tay. Không ngại mọi người tự đánh giá bản thân, nếu ai có khả năng ra sân, vậy không ngại cùng Việt Sư tiên sinh đấu một hồi, nếu có thể thắng Việt Sư tiên sinh, các vị chờ mấy ngày, đợi khi Truy Tinh Tử đi ra, lại cùng hắn tỉ đấu một hồi là được. Xem kiếm đạo đệ nhất là ai."
Lời đã hết, nếu ngay cả Việt Sư cũng không thắng được, cũng không cần tìm Truy Tinh Tử.
Tiêu Dao Tử mỉm cười, là người thứ nhất mở miệng nói: "Phương pháp này rất hay."
Tiên Âm lạnh lùng nói: "Cứ như vậy đi."
Tiêu Dao chưởng môn cùng Tiên Sơn chưởng môn đều mở miệng, mọi người cũng đều cảm thấy miễn cưỡng có thể được. Bạch Mi không mở miệng, chỉ có trong mắt Cổ Chung hòa thượng hiện lên sự phức tạp, nhưng mà cũng không mở miệng phản bác.
Tiêu Dao Tử lại nói thêm một câu: "Đấu kiếm không cần vội, chỉ có điều đấu pháp mới một hồi đã phân thắng bại, chính là Ẩn Nguyệt Tông tông chủ thua, Tiểu Lôi thắng. Các vị đồng đạo tiếp theo nguyện ý lên đấu pháp, trực tiếp hướng Tiểu Lôi lĩnh giáo đi vậy."
Lời này nói xong, tất cả đều trầm mặc.
Kiện pháp bảo vừa rồi của Tiểu Lôi thật khiến người ta quá mức kinh hãi. Bảo bối cũng không biết như thế nào, Truy Tinh Tử tu vi cường hoành, cũng không thể ngăn cản, mọi người nào dám đi lên khiêu chiến Tiểu Lôi?
Bạch Mi sắc mặt có chút do dự, tựa hồ chần chờ có nên ra sân hay không, bất quá nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, thở dài, vẫn không nhúc nhích.
Tiêu Dao Tử cười nói: "Nếu chư vị không ai đi lên, vậy hạng mục đấu pháp, có thể xem như Tiểu Lôi thắng."
Cổ Chung hòa thượng mở miệng nói: "Tiêu Dao chưởng môn, pháp thuật phái Tiêu Dao ngươi tinh diệu, vì sao không hiển lộ ra?"
Tiêu Dao Tử vuốt râu, thản nhiên nói: "Đứa nhỏ này vốn là môn hạ phái Tiêu Dao, học được không ít pháp thuật phái Tiêu Dao, đại sư nếu muốn thấy pháp thuật phái Tiêu Dao, chỉ cần hướng hắn lĩnh giáo là được, cần gì bần đạo động thủ?"
Mắt thấy Cổ Chung câm miệng, Tiêu Dao Tử mới cười nói: "A, nếu không người ứng chiến, vậy trận này Tiểu Lôi thắng."
Diệu Yên bên cạnh lộ vẻ vui mừng, hòa nhã nói với Tiểu Lôi: "Chúc mừng phu quân, đấu pháp hạng nhất, thêm vào trước đó là đấu cước lực Ngự Phong, chàng đã thắng liên tiếp hai trận."
Tiểu Lôi cười nhạt, không nói gì.
Tiên Âm là người đầu tiên đứng dậy, bộ y phục màu trắng của nàng tung bay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Mi cùng Côn Bằng quát: "Tốt lắm. Bây giờ có thể so kiếm chứ? Hai cái lão già này ra đi, vừa rồi lầm bầm nhiều như vậy, bây giờ mọi người thống khoái đánh một trận, xem công phu dụng kiếm hay công phu miệng lưỡi lợi hại hơn."
Bạch Mi lạnh lùng nói: "Không ngờ Tiên Sơn chưởng môn tức giận như thế, lão phu cũng không dám đắc tội Tiên Sơn phái."
Tiên Âm nhíu mày: "Hừ, Tiên Sơn phái cái gì, ta không biết! Bất quá ngươi đắc tội hắn, chính là đắc tội với ta gấp mười lần trăm lần."
Nói xong câu cuối, nàng không hề ngượng ngùng, lập tức nhướng mày quát: "Hai người các ngươi. Tên lông mày trắng lên trước, hay là tên xú bát quái kia lên trước?"
Côn Bằng oa oa kêu to, lần này Bạch Mi không kéo hắn nữa, hắn khẽ nhún đã nhảy lên, quát: "Được! Nữ oa oa, ta cùng ngươi đánh một hồi, xem Tiên Sơn phái các ngươi có bản sự thế nào."
Nói xong, hai tay áo hắn rung lên. Bách bách hai tiếng, trên hai tay huyễn hóa ra hai thanh trường kiếm, một đen một trắng, không ngờ là song kiếm.
Ánh mắt Tiên Âm lạnh như băng, chớp động, sát khí hiện lên, trong tay nàng không có kiếm, vốn mang theo một thanh phi kiếm bình thường, nhưng lúc trước cùng Cổ Chung hòa thượng đánh một chiêu đã bị hủy, lúc này hai tay trống trơn. Đột nhiên nàng liếc mắt nhìn Thu Lộ kiếm trên mặt đất, không cần suy nghĩ, lập tức cầm lên, cổ tay run lên, ông một tiếng. Thu Lộ tỏa ra kiếm khí dày đặc.
Côn Bằng cuống quít lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không được không được! Ngươi không công bình! Thu Lộ kiếm không phải của ngươi, ngươi dựa vào cái gì dùng nó đánh với ta."
Tiên Âm cau mày, lạnh lùng nói: "Tại sao không được? Ngươi rốt cuộc đánh hay không đánh?"
Côn Bằng vẫn lắc đầu: "Ngươi dùng kiếm của mình, nếu không rất không công bằng. Kiếm sắc bén như thế, ta chẳng phải chịu nhiều thiệt thòi sao?"
Tiên Âm suy nghĩ một chút nói: "Cũng được, theo ý ngươi." Nói xong, xoay người đi tới trước mặt Tiểu Lôi, đưa cho hắn.
Lúc Thu Lộ kiếm cắm trên mặt đất, kỳ thật mọi người đều lén nhìn nó, lúc này thấy Tiên Âm rút ra, lại giao cho Tiểu Lôi, nhất thời nghe thấy Bạch Mi quát: "Chậm đã! Kiếm kia không phải của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà cầm?"
Tiểu Lôi liếc trợn mắt: "Nói nhảm, kiếm là của Truy Tinh Tử, bây giờ Truy Tinh Tử ở chỗ ta, tự nhiên kiếm đặt ở chỗ ta."
Bạch Mi lập tức á khẩu không nói.
Tiểu Lôi tiếp nhận Thu Lộ kiếm trong tay, làm mặt quỷ với Tiên Âm, ý tứ là: "Làm tuyệt lắm."
Nhân cơ hội cầm một thanh kiếm tốt, Tiểu Lôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Về phần Truy Tinh Tử… hừ, Tiểu Lôi nếu thành thật thả hắn ra, sợ rằng phải xem tâm tình của hắn, còn thanh kiếm này? Càng không cần phải nói.
Quân Kiếm mắt thấy chưởng môn xuất chiến, lập tức trở tay bạt kiếm của mình, nói: "Chưởng môn, ngươi dùng kiếm của ta."
"À." Tiên Âm đang muốn tiếp kiếm, lại nghe Tiêu Dao Tử bên cạnh cười vang nói: "Vô lượng thiên tôn. Quân Kiếm tiên tử chậm đã, bần đạo nơi này có một thanh kiếm, hôm nay mang tới, bây giờ trả về chủ cũ."
Nói xong, lão từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một cây bích lục Liễu Diệp Kiếm.
Chính là Liễu Diệp Kiếm mà trước đây chưởng môn Tiên Sơn phái Tiên Âm dùng.
Năm đó Tiên Âm đánh lén Tiểu Lôi, bắt hắn đi, lại không cẩn thận làm mất kiếm này, bị Tiêu Dao Tử cầm đi, lúc này rốt cục trả về.
Tiên Âm tiếp nhận Tiêu Dao Tử mang tới, cầm trong tay, không tự chủ được, trong lòng tựa hồ cảm nhận một chút cảm giác quen thuộc, tự nhiên yên lặng niệm tâm quyết, một tia kim quang từ bàn tay chậm rãi tỏa ra, Liễu Diệp Kiếm từ từ huyễn hóa thành một thanh Thanh Phong Kiếm.
Tiên Âm cầm kiếm trong tay, ánh mắt chợt phóng ra quang thải, chỉ thấy thanh kiếm này mơ hồ rất quen thuộc, nắm trong tay, ẩn ước tâm ý liên thông. Nàng đưa ngang thanh kiếm, mặt tĩnh lặng như nước, nhìn Côn Bằng, đưa thẳng kiếm lên: "Đến đây đi."
Lúc này, trong mắt Tiểu Lôi, Tiên Âm bạch y như tuyết, mặt lạnh như băng, uyển chuyển như lần đầu thấy nàng tại Vạn Tiên Đại Hội, trong lòng không khỏi cảm thán.
Hắc bạch song kiếm trong tay Côn Bằng gõ vào nhau, phát ra một tiếng va chạm quái dị, đương một tiếng, nghe thấy hắn quát lớn: "Được, tiếp kiếm."
Nói xong, hắn hóa thành một đạo hắc phong bắn tới Tiên Âm, hai thanh kiếm một đen một trắng như gió lốc bắt đầu xoay tròn, hàn quang dày đặc.
Thân hình của Tiên Âm bất động, chờ khi đối phương tới gần, đột nhiên nàng nhanh chóng xoay tròn tại chỗ, chân như bước trên hoa sen, y phục tung bay, đúng là Nghê Thường Vũ Bộ tuyệt học chánh tông của Tiên Sơn phái. Chỉ thấy thân ảnh mê hồn của nàng, phảng phất như lăng ba tiên tử, mặc dù trong đao quang kiếm ảnh, nhưng lại tựa như đang múa, Liễu Diệp Kiếm trong tay nhẹ nhàng xuất ra, mang theo một vầng tàn ảnh.
Liền nghe thấy thanh âm đinh đinh đông đông liên miên không dứt. trong nháy mắt hai người tung ra không biết bao nhiêu kiếm, cuối cùng nghe thấy Côn Bằng kêu "hắc" một tiếng. Đột nhiên thở ra một hơi, ba thanh kiếm của hai người hợp lại một chỗ, phát ra một thanh âm trong trẻo, kiếm phong bộc phát ra hỏa quang chói lọi, lập tức thân ảnh hai người tách ra xa xa.
Trên mặt đất nơi hai người vừa giao đấu, lưu lại không biết bao nhiêu vết kiếm, còn có rất nhiều dấu chân.
Phải biết rằng, với tu vi cấp bậc này, lúc đấu pháp thì pháp lực toàn thân mới có thể phóng thích ra, đây không phải chuyện đùa! Từng bước xuất ra, pháp lực dụng tới chí cực. Ngay cả mặt đất cứng rắn, cũng sẽ lưu lại dấu chân.
Bất quá lúc này dấu chân trên mặt đất bất đồng.
Dấu chân Côn Bằng thật lớn, hơn nữa rối loạn, trước sau trái phải đều có.
Nhưng trên mặt đất nơi Tiên Âm đứng chỉ để lại mười sáu dấu chân khéo léo, hình thành hình một đóa liên hoa nở rộ.
Hai người tách ra xa, mặt Côn Bằng xanh lét, sắc mặt âm trầm. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiên Âm lại càng lạnh lùng. Da thịt mơ hồ tỏa ra chút quang thải như ngọc phật.
Diệu Yên đứng ở xa xa, nhìn mười sáu vết chân tạo thành hình hoa sen của Tiên Âm, tâm thần chấn động, không nhịn được nhớ tới thời gian hai người cùng trên Tiên Sơn phái học nghệ….
À…..
Đây là Nghê Thường Vũ Bộ trong Diệu Tự Quyết…
Nghê Thường Vũ Bộ, luyện đến cảnh giới cao nhất, vô luận đi thế nào, chỉ có mười sáu bước, ngay cả thiên biến vạn hóa, tới cùng, kỳ thật cũng chỉ dựa theo mười sáu phương vị mà đi. Lúc đầu chúng ta tu luyện bộ pháp này, bởi vì thiên tư của ta hơn Tiên Âm, thiên sanh linh khí bị ta kế thừa tám chín phần, lúc ấy ta sớm luyện thành Nghê Thường Vũ Bộ, sư phụ luôn khen ta thông minh.
Nhưng Tiên Âm phải học ba năm mới được, nhưng không có tốt như ta.
Nhưng hiện tại nhìn lại, nàng rốt cuộc đã luyện bộ pháp tới mức thế này… nghĩ ra nàng cùng ta tranh đấu trăm năm, mỗi ngày nàng đều không khoái hoạt, bỏ công sức ra luyện… ai… nàng từ nhỏ tính tình rất quật cường, ta mặc dù thiên tư tốt hơn, nhưng nghị lực so ra còn kém nàng.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng hú dài thê lương, Diệu Yên lúc này mới chấn động, nguyên lai tiếng hú dài là Côn Bằng phát ra. Hắn đứng tại chỗ điều hòa một chút, đột nhiên trong tiếng hú, song kiếm như mưa bay, tung người bay lên, lần này kiếm của hắn không trực tiếp chém về phía Tiên Âm mà là chém một kiếm bên trái, một kiếm bên phải, liên miên không dứt, trong nháy mắt một hơi không biết đã chém ra bao nhiêu kiếm.
Nhất thời kiếm khí tung hoành, vô số kiếm quang phảng phất như một cái võng lớn chụp xuống.
Nguyên lai Côn Bằng đã chú ý tới bộ pháp ảo diệu của Tiên Âm, tuyệt đại đa số công kích của bản thân đều bị đối phương lách tránh, lòng trầm tư, nghĩ ra biện pháp này.
Hắn không tiếc hao phí pháp lực, một hơi đánh ra hơn trăm kiếm, dùng kiếm khí bày ra kiếm võng, chỉ là để hạn chế không gian phát huy bộ pháp ảo diệu của Tiên Âm.
Phải biết rằng, Côn Bằng vốn thiện về bay, ngự phong thuật của hắn vốn rất mạnh, thân pháp tự nhiên lợi hại. Thế nhưng nếu là so cước lực tốc độ đường trường, cố nhiên là lợi hại, nhưng trong lúc so sánh về ảo diệu, so ra kém tinh diệu hơn Tiên Sơn Diệu Tự Quyết - Nghê Thường Vũ Bộ.
Bất quá hắn cũng cực kỳ thông minh, lập tức nghĩ ra một kế sách ứng phó.
Quả nhiên, theo từng đạo võng kiếm phủ xuống liên miên bất tuyệt, Tiên Âm cầm kiếm ngăn cản trái phải, thân pháp tựa hồ dần dần thi triển có chút khó khăn, tựa hồ thoáng có hơi chậm lại, lúc này Côn Bằng hét lớn một tiếng, thân thể lăng không đồng thời chém xuống hai kiếm.
Trong mắt Tiên Âm hiện lên một tia tàn khốc, trường kiếm chỉ thiên, tà tà điểm tới.
Đinh một tiếng.
Bạch kiếm trong tay Côn Bằng lập tức bị Liễu Diệp Kiếm của Tiên Âm đánh văng. Nhưng hắc kiếm vẫn đâm tới Tiên Âm.
Khóe miệng Tiên Âm lộ ra nụ cười lạnh, đột nhiên trong lúc đó, thân thể của nàng vặn theo một động tác cực kỳ quái dị.
Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt mà thôi. Tư thế chuyển động của nàng, rõ ràng không phải là Nghê Thường Vũ Bộ.
Nói ra tựa như chung quanh có một võng kiếm như bàn tay to, đã bắt được Tiên Âm… nhưng Tiên Âm đột nhiên biến thành một con cá trê, vặn người thoát ra.
Tiểu Lôi cùng Tiêu Dao Tử nhìn thấy thân pháp này của Tiên Âm, ánh mắt đồng thời sáng lên.
Thân thể Tiên Âm nháy mắt thể hiện một tốc độ khiến mọi người ngỡ ngàng! Nàng không ngờ dán vào thân hắc kiếm của Côn Bằng, không lùi mà tiến! Thân hắc kiếm cơ hồ lướt qua thân thể nàng. Cánh tay không của Tiên Âm đột nhiên đưa lên, vươn ba ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng cong tay bắn…
Không, không phải bắn một lần.
Ngón tay nàng tựa như đưa lên, nhưng trong chớp mắt, không biết đã bắn ra bao nhiêu chỉ.
Phát chỉ đầu tiên khiến tay cầm hắc kiếm của Côn Bằng cảm giác tê rần! Sau đó đau đớn trùm lên toàn thân, xé rách pháp lực hộ thể. Tiếp theo chỉ thứ hai, thứ ba….
Hắn thầm hoảng sợ, thân thể trên không trung liên tục biến ảo mười tám loại thân pháp, nhưng Tiên Âm tựa hồ biến thành cái bóng của hắn, như ảo ảnh bám theo, dán sát vào hắn.
Mọi người rõ ràng nghe thấy hắc kiếm trong tay Côn Bằng phát ra tiếng đinh đông liên tiếp, thanh âm quái dị. Chợt nghe thấy một tiếng "đinh" cuối cùng, Côn Bằng kêu lên đau đớn, chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức, cũng không cầm được hắc kiếm nữa, hắc kiếm bay đi, giữa không trung vọng tới tiếng cười lạnh của Tiên Âm. Nàng áp sát, tiện tay nắm lấy hắc kiếm.
Lập tức Tiên Âm cười lạnh không dứt, trong tay cầm hắc kiếm của Côn Bằng, nhìn Côn Bằng rơi xuống, nàng giơ hắc kiếm lên chém xuống.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang xán lạn từ thân kiếm bộc phát ra, sau đó nháy mắt vô số kiếm khí xạ xuống, lao về phía Côn Bằng. Côn Bằng vừa mới rơi xuống đất, giương mắt thấy kiếm khí của đối phương đã tới trước mắt, bất đắc dĩ giơ bạch kiếm lên cố sức che chắn.
Nhất thời thấy kiếm khí tung hoành, Côn Bằng cũng thật lợi hại, kiếm khí đầy trời bổ về phía hắn, hắn đột nhiên như có mấy cánh tây, tựa như Thiên thủ Quan âm, một thanh bạch kiếm trong tay hắn biến thành mười thanh, trăm thanh, ngăn cản được kiếm khí ngập trời của Tiên Âm.
Tiên Âm lúc này đột nhiên hú dài một tiếng, hắc kiếm đâm xuống, Côn Bằng cảm giác thân thể chấn động, hắc kiếm đâm vào mũi bạch kiếm, lực lượng chấn động truyền tới khiến cho hắn không ngừng lui về sau, lùi ra ngoài vài chục bước, mới miễn cưỡng đứng thẳng lại được.
Chỉ thấy bạch kiếm trong tay hắn và hắc kiếm trong tay Tiên Âm, có vô số lỗ hổng! Hơn nữa lúc Tiên Âm thúc giục kiếm khí, bạch kiếm hắc kiếm cùng một chỗ, đồng thời mơ hồ có vết nứt rạn.
Rốt cuộc, ông một tiếng, hắc kiếm bạch kiếm lại vỡ nát. Côn Bằng kinh hãi thất sắc, mắt thấy mảnh nhỏ đoạn kiếm bắn về phía mình, hắn nhanh chóng nghiêng người tránh né, nhưng Liễu Diệp Kiếm của Tiên Âm đã đâm tới.
Lúc này, Côn Bằng vừa dùng hết một ngụm nguyên khí, mắt thấy kiếm sẽ đâm vào bụng, hắn tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.
Tiên Âm đột nhiên trở kiếm, chỉ dụng thân kiếm đánh lên mặt Côn Bằng.
Bốp!
Nửa mặt của Côn Bằng lập tức sưng lên, một tay khác của Tiên Âm đang cầm chuôi hắc kiếm, không biết lúc nào đã ấn vào ngực Côn Bằng.
Chỉ thấy trong mắt Tiên Âm hiện lên quang mang…
Côn Bằng đột nhiên bay ngang ra, nặng nề ngã xuống đất.
Hắn vừa mới đứng lên, cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, ngực cơ hồ vỡ nát.
Oa!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi mới có vẻ tốt hơn một chút.
Tiên Âm đã đứng tại chỗ, Liễu Diệp Kiếm thu vào người, ngạo nghễ nói: "Ngươi có phục hay không?"
"Hụ hụ…" Trong mắt Côn Bằng mặc dù tràn đầy hận ý, cắn răng nói: "Tặc nhân… ngươi tha chết cho ta một kiếm, nhưng lại đánh ta… hụ hụ… đánh ta một chưởng… hụ hụ… đừng nghĩ ta nhận ân tình của ngươi."
Trong mắt Tiên Âm lộ ra vài phần khinh bỉ.
"Lĩnh tình sao? Không cần, một kiếm của ta không giết ngươi, là không muốn ngươi chết quá nhanh thôi. Ngươi trúng một chưởng của ta, so với bị ta đâm một kiếm thì càng khó chịu gấp trăm lần… ngươi chậm rãi tiêu hóa đi."
Côn Bằng há mồm định nói, nhưng miệng vừa mở ra, lại phun máu.
Diệu Yên lộ vẻ thương xót, chậm rãi nói: "Tiệt Mạch Thập Tam.. ai, không ngờ là Tiệt Mạch Thập Tam…"
"Tiệt Mạch… Tiệt Mạch Thập Tam sao?" Côn Bằng vừa nghe xong bốn chữ, thân thể đột nhiên lảo đảo, cơ hồ không đứng thẳng được, nhất thời vẻ mặt tuyệt vọng, sợ hãi nhìn chòng chọc Tiên Âm.
Tiên Âm lạnh lùng nói: "Ngươi trúng Tiệt Mạch Thập Tam của ta, ngực càng ngày càng đau, tới khi không chịu nổi, sẽ phun ra một búng máu. Sau đó ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn chút… bất quá cảm giác đau lại càng mãnh liệt... ngươi lại hộc máu. Chờ ngươi phun ra mười ba ngụm, chính là tử kỳ của ngươi."
Bạch Mi sớm đã phi thân tới bên người Côn Bằng, một tay đỡ hắn, mắng: "Tặc nhân! Ngươi hạ thủ thật độc."
"Hừ!" Tiên Âm thản nhiên nói: "Ai kêu hắn đắc tội ta, phải chết."
Tác giả :
Khiêu Vũ