Chí Tôn Vô Lại
Chương 277: Chỉ đơn giản như vậy
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Về chuyện này, pháp thuật chống chảy máu lúc bị thương trong thiên hạ, chỉ có Thánh Huyết Tông mới có bản lĩnh này! Chỉ vì Thánh Huyết Tông hút máu tươi của đồng đạo gia tăng pháp lực, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng… chính là bản thân không thể mất máu, một khi chiến đấu bị thương, bản thân chảy máu, vậy pháp lực thất thoát, cũng theo máu tươi chảy ra mà nhanh chóng hao tổn… cho nên chỉ có Thánh Huyết Tông, mới có thể tìm hiểu một pháp môn kì quái khiến máu tươi của bản thân không chảy ra ngoài, tận lực giảm bớt tổn thất pháp lực! Hắc hắc… Truy Tinh Tử, ta nói đúng không?"
"Nói láo!" Truy Tinh Tử lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ dựa vào pháp thuật ta vừa dùng, đã nói ta là người của Thánh Huyết Tông, vậy ngươi vừa rồi thi triển pháp thuật gì, giải thích thế nào?"
Tiểu Lôi cười thầm: "Biết là ngươi sẽ nói vậy! Hắc hắc… so bản lĩnh vô lại với ta, ngươi còn chưa đủ đâu."
"Mấy năm ta trước từng gặp một yêu nhân Thánh Huyết Tông lên Nga Mi sơn tìm đồng đạo Phục Hổ Tự hành hung… nhưng xảo hợp bị ta bắt gặp. Ta ở đó, hàng yêu trừ ma, nghĩa bất dung từ." Vẻ mặt Tiểu Lôi lộ vẻ chính khí lẫm liệt, nghiêm mặt nói: "Lần đó ta giam giữ yêu nhân Thánh Huyết Tông kia, dưới sự truy hỏi của ta, đã nói ra một chút pháp môn của Thánh Huyết Tông. Việc này có chúng tăng Phục Hổ Tự Nga Mi sơn đều biết, có thể làm chứng, còn có Côn Luân phái Ngọc Hư Tử đạo trưởng làm chứng."
Tiểu Lôi nói ba chữ "Phục Hổ Tự", Truy Tinh Tử sắc mặt dù có biến, nhưng trong mắt hiện lên một tia khác thường, tựa hồ bộ dạng không quá tự nhiên.
Lập tức hắn cười lạnh nói: "Tốt! Hòa thượng Nga Mi Sơn Phục Hổ Tự sao… hừ, ngươi xuất xứ từ Tiêu Dao phái, các ngươi đều là đồng đạo trên Nga Mi, tông môn các ngươi trên Nga Mi sơn đều có chút giao tình, lời bọn họ nói không nghe cũng được! Ngươi kêu Ngọc Hư Tử ra làm chứng, còn có thể tin được."
Lời này của hắn vừa nói ra, lại nghe thấy Tiêu Dao Tử đột nhiên lạnh lùng quát: "Vô lượng thiên tôn."
Tiêu Dao Tử ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm Truy Tinh Tử, lạnh lùng nói: "Truy Tinh Tử! Ngươi bây giờ luôn miệng nói muốn Ngọc Hư Tử ra đối chất. Đạo lý đó là sao! Ngươi đường đường là Ẩn Nguyệt Tông chủ. Sao có thể nói những lời như thế."
Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Đối chất thì đối chất, Ngọc Hư Tử dù tính tình cổ quái, nhưng cũng không nói dối."
Tiêu Dao Tử thở dài, chậm rãi nói: "Tiểu Lôi, ngươi mấy năm không quay lại. Chuyện trải qua lại không biết… Côn Luân phái Ngọc Hư Tử đạo trưởng, ba năm trước đây, sớm đã đi rồi….."
"Cái gì?"
Tiểu Lôi lúc này mới thật sự biến sắc.
Ngọc Hư Tử?
Lão ương ngạnh xú khí này lại chết sao?
Tiêu Dao Tử nhìn chằm chặp Truy Tinh Tử, lạnh lùng nói: "Ba năm trước đây, đích xác có một tên Thánh Huyết Tông lên Nga My sơn, bần đạo có thể làm chứng! Đêm đó bần đạo trong đạo quan thanh tu, có nghe thanh âm đánh nhau truyền đến từ phía tây bắc, kiếm khí tung hoành, không ngờ là tuyệt học Côn Luân. Bần đạo trong lòng tò mò, nghĩ là cao nhân Côn Luân đến đây, mang theo môn hạ đệ tử ra ngoài đạo quan xem xét, nhưng không nghĩ…." Tiêu Dao Tử thở dài, chậm rãi nói: "Nhưng không nghĩ nhìn thấy Ngọc Hư Tử đạo trưởng của Côn Luân phái, ngã lăn ra, tử trạng thê thảm, không dám chậm trễ, một mặt phái hai đệ tử đi Côn Luân sơn báo tin, một mặt mang theo đệ tử tìm dấu vết, đuổi tới, chỉ hi vọng có thể tìm ra yêu nhân Thánh Huyết Tông."
Nói tới đây, lão quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, nói: "Ta sau mới biết, ngươi đêm đó tại Phục Hổ Tự phía sau núi từng cho người tới đạo quan cầu cứu, lúc ấy ta không có trong đạo quan… bởi vì sau núi xảy ra biến cố, lúc này mới vội vàng đi ra."
Tiểu Lôi trong lòng kinh hoàng, nhớ tới Ngọc Hư Tử, mặc dù cùng mình là địch, bất quá mình lừa hắn nhiều lần, sau đó song phương còn bắt tay giảng hòa, từ địch hóa bằng hữu, vốn tưởng tại Nga Mi sơn hắn đã trở về, không nghĩ hắn lại không có cơ hội trở về Côn Luân sơn mà đã chết.
Hắn nghĩ tới đây, sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên sát khí: "Ngày đó, tại phụ cận Nga Mi sơn, ngoại trừ yêu nhân Thánh Huyết Tông bị ta bắt được, còn có người khác của Thánh Huyết Tông. Phải không?"
Sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn Truy Tinh Tử: "Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi luôn miệng nói muốn tìm Ngọc Hư Tử đối chất... ngươi có phải là biết rõ hắn đã chết, cho nên mới nói vậy?"
Truy Tinh Tử lắc đầu: "Các ngươi nói chuyện này, ta căn bản không biết", rồi lại nhìn Tiêu Dao Tử nói: "Tiêu Dao chưởng môn, ngươi là tông sư một phái, ngay cả lời ngươi là thật, cũng không thể nhận định tại hạ là Thánh Huyết Tông? Ẩn Nguyệt Tông ta, mặc dù không thể so với Tiêu Dao phái đứng đầu huyền môn tam đại phái, nhưng cũng không thể khinh miệt."
Hắn nói lời này tự nhiên là quang minh chính đại, Tiêu Dao Tử nhất thời cũng không thể phản bác.
Tiểu Lôi tính tình vô lại, cười hắc hắc vài tiếng, nói: "Được, được lắm! Vậy Truy Tinh Tử tiên sinh, chuyện này đặt một bên không đề cập tới, nếu là luận đạo, vậy chúng ta tiếp tục."
Hắn đi tới bên người Việt Sư, nghiêm mặt nói: "Việt Sư tiên sinh, ngươi nếu người này dụng công phu Thánh Huyết Tông, vậy ngươi tất nhiên không địch lại được. Ngươi nhất tâm cầu đạo, đã lĩnh ngộ kiếm đạo thật sự, hôm nay đánh một trận chỉ là ấn chứng mà thôi, lúc này tâm nguyện đã dứt, không ngại nhường trận tỉ thí này cho ta."
Việt Sư ánh mắt lạnh như băng, nhìn Tiểu Lôi một lúc lâu, lại đột nhiên lộ ra vẻ ấm áp, thản nhiên nói: "Yêu pháp Thánh Huyết Tông, Việt Sư chỉ luận kiếm, nếu ngươi muốn đánh, vậy nhường cho ngươi. Việt Sư tự nhận không địch lại."
Nói xong, hắn đưa tay cẩn thận cất thanh kiếm vào ngực, bước ra rìa sân, khoanh chân ngồi, thần sắc yếu nhược.
Tiểu Lôi lúc này mới nhìn Truy Tinh Tử, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ác ý: "Ẩn Nguyệt Tông chủ, ngươi đã thắng liên tiếp hai trận, bây giờ ta nếu lập tức đấu với ngươi, không khỏi không công bằng, vậy ngươi nghỉ tạm chốc lát, thế nào?"
Truy Tinh Tử lắc đầu, thản nhiên nói: "Không cần, các hạ muốn đấu, vậy bây giờ đấu đi."
Tiểu Lôi gật đầu nói: "Tốt lắm, tốt lắm, ta chiếm tiện nghi vậy. Có tiện nghi nên chiếm, ta luôn không phản đối."
Truy Tinh Tử cầm kiếm: "Đã như vậy, xin mời xuất kiếm."
Tiểu Lôi đột nhiên lắc đầu: "Không cần so kiếm…."
Không so kiếm?
Phải biết rằng tuyệt chiêu mạnh nhất của Tiểu Lôi bây giờ là Nghịch Thiên Kiếm! Đương kim thế gian, duy chỉ một mình hắn có thể hiểu được đầy đủ Nghịch Thiên Kiếm, còn người khác là Khinh Linh Tử, hơn phân nữa đã phi thăng.
"Không so kiếm đạo? Vậy các hạ muốn so pháp thuật sao?" Truy Tinh Tử cười lạnh.
Tiểu Lôi nói: "Không sai, ta gần đây luyện chế pháp bảo, đang muốn cùng Ẩn Nguyệt Tông tông chủ đấu pháp… chỉ là pháp bảo của ta khó sử dụng…."
Truy Tinh Tử hừ lạnh nói: "Ồ, chẳng lẽ Chấn Thiên Linh của ngươi còn không thể khống chế?"
Tiểu Lôi lắc đầu: "Không phải, pháp bảo của ta, không phải Chấn Thiên Linh, chỉ là một đồ vật ta mới có được."
Truy Tinh Tử lập tức cười lạnh, thầm nghĩ: Ngươi nếu xuất ra Chấn Thiên Linh, ta sẽ nể ngươi ba phần, ngươi lại không dùng Chấn Thiên Linh, thế gian còn có pháp bảo lợi hại khác sao?
"Ừm, có gì khó xử không?"
Tiểu Lôi cười nói: "Pháp bảo của ta còn chưa thuần thục, sợ rằng thi triển ra, bản thân không thu thập được. Nếu không cẩn thận làm bị thương các hạ, hoặc là làm ra chuyện gì…."
Truy Tinh Tử ngạo nghễ nói: "Các hạ không cần lo lắng! Nếu luận đạo tỉ thí, có chút tổn thương là khó tránh khỏi, ngươi có đề mục gì, hoặc là pháp bảo nếu có tổn thương tại hạ, Truy Tinh Tử ta cũng chấp nhận."
"Tốt!" Tiểu Lôi cười to, giơ ngón cái lên: "Quả nhiên là rất có khí thế."
Nói xong, Tiểu Lôi chậm rãi lục lọi, hồi lâu lấy ra một cái hồ lô. Hồ lô mở nút, đặt đối diện Truy Tinh Tử, cười nói: "Ê, Truy Tinh Tử, ngươi chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Mắt thấy đối phương mang ra một cái hồ lô đen chẳng đáng giá, Truy Tinh Tử không thèm để ý, còn đang tính toán đây là pháp bảo gì… rốt cuộc phóng ra lửa hay hàn khí, hoặc giả là phun nước…
Hắn mặc dù cảnh giác, nhưng cũng thuận miệng trả lời một câu: "Ờ…"
Một từ "Ờ", đã có thể xong rồi.
Hồ lô đột nhiên huyễn hóa ra một luồng hồng quang, lập tức từ miệng hồ lô bay nhanh ra một đạo kim quang, đánh vào người Truy Tinh Tử, tội nghiệp cho hắn, một thân bản lãnh cường hoành, đã bị kim quang bao lấy, thân thể lập tức hóa thành quang mang, bị hút vào trong hồ lô.
Thu Lộ kiếm cũng rơi trên mặt đất.
Tiểu Lôi nút hồ lô lại, dùng sức vỗ vỗ, lắc lắc một chút, lúc này mới bĩu môi, mắng: "Con mẹ ngươi! So khí lực cùng ngươi sao? Trừ phi đầu óc ta phát điên rồi."
Hắn lúc này mới quay đầu lại, nhìn mọi người ở đây. Giờ phút này, ngoại trừ Diệu Yên cùng Tiên Âm, những người khác kể cả Tiêu Dao Tử, đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chặp Tiểu Lôi, miệng há to, không nói nên lời.
Tiểu Lôi cũng không nhìn bọn họ, ra dấu thắng lợi với Diệu Yên: "toàn thắng."
Diệu Yên cố nhịn cười, nói: "Phu quân, làm vậy có chút không hợp quy củ…."
Tiểu Lôi phì một tiếng nói: "Người ngu dụng khí lực, người thông minh dùng đầu óc, có gì mà không đúng… a, Cổ Chung hòa thượng, ngươi nói đúng không?"
Cổ Chung hòa thượng định trả lời, đột nhiên liếc mắt thấy hồ lô trong tay Tiểu Lôi, định mở miệng "ừ" một tiếng lại nuốt xuống, cười khổ, gật đầu một cách khó khăn.
Tác giả :
Khiêu Vũ