Chí Tôn Vô Lại
Chương 186: Đại Hoà Thượng
Tiểu Lôi giật mình, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của nàng, xem xét một hồi mới xác định là nàng chỉ bị kích động quá mà ngất đi. Lúc này mới yên tâm bế nàng lên. Hắn không thích căn phòng chật chội này, liền đi ra ngoài sân, ngồi bên cạnh hồ nước, vẫn ôm Điền Kha Nhi trong lòng.
Điền Kha Nhi mặc dù hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng chỉ là vì nhất thời kích động. Trong phút chốc đã mơ hồ tỉnh lại, đưa mắt nhìn thấy Tiểu Lôi run giọng nói: "Anh…. anh, Tiểu Lôi ca ca, thật sự là anh hả? Anh rốt cuộc cũng chịu gặp em sao? Em không phải là nằm mộng chứ?"
Tiểu Lôi mỉm cười, gật đầu, trong lòng lại thở dài. Nếu như không phải là ông già ngu xuẩn của em, ta cũng sẽ không mặc kệ bỏ em lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Thân thể Điền Kha Nhi hư nhược, hốc mắt đã có hơi hóp vào. Ngay cả vẻ ngây thơ nhí nhảnh ngày trước cũng không còn, nhìn qua có chút tiều tụy lại càng khiến người khác thương tiếc.
Chỉ thấy cái mũi nhỏ yêu kiều của Điền Kha Nhi chợt hếch lên, rồi lớn tiếng khóc òa, hai tay ôm chặt lấy cổ của Tiểu Lôi, dường như muốn đem tất cả ủy khuất bao lâu nay khóc bằng hết. Nàng đột nhiên dùng sức đấm thùm thụp lên ngực Tiểu Lôi, cặp quyền đầu nho nhỏ của nàng đánh như mưa lên ngực lên vai Tiểu Lôi, miệng vừa khóc vừa nói: "Ngày đó sinh nhật của em, sao anh bỏ em ở lại mà đi mất?"
"Vì sao bao nhiêu ngày nay anh không tới tìm em?"
"Anh tại sao lại không quan tâm tới em?"
"Em tới tìm anh, sao anh lại không gặp em?"
"Anh có thích em hay không?"
"Anh không thích em, vì sao khi trước lại đối với em như vậy?"
"Anh có biết, mấy ngày nay, em vì anh đã gây gỗ với cha, anh có biết không, trong lòng em khó chịu lắm?"
"Em từ nhỏ đến lớn, chưa từng khóc nhiều như vậy. Nhưng lần nào cũng là vì anh, nước mắt cả đời em cơ hồ đã chảy cạn hết rồi!"
Tiểu Lôi cười khổ, chỉ để mặc cho Điền Kha Nhi đấm. Điền Kha Nhi khóc một hồi, động tác cũng dần dần ngừng lại, rồi đột nhiên ngưng mắt nhìn Tiểu Lôi vài giây, sau đó lại ôm chặt lấy Tiểu Lôi, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lôi ca ca, em… em không nên đánh anh…. anh có đau hay không?"
Tiểu Lôi mở miệng cười: "Không đau, không đau chút nào." Chuyện này là hắn nói thật. Sức lực của Điền Kha Nhi vốn yếu lắm, bị ăn mấy đấm mềm èo này, ngay cả muốn gãi ngứa hắn cũng chưa đủ.
Vẻ mặt Điền Kha Nhi hiện ra một tia hoảng sợ, ôn nhu nói: "Tiểu Lôi ca ca, em thấy được anh, trong lòng vui vẻ lắm, anh… em vừa rồi đánh anh, là em không tốt. Anh có giận em hay không? Nếu như anh giận em thì anh cứ đánh lại em đi…"
Trong lòng Tiểu Lôi âm thầm cảm động, một cô gái yêu kiều như thế này, nằm trong lòng hắn, lại nói ra muôn vàn câu nhu tình như vậy, rõ ràng là đối với hắn tình cảm sâu đậm, còn có nam nhân nào có thể cứng rắn sao?
Hắn mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt mặt Điền Kha Nhi, cười nói: "Chuyện trừng phạt này, nếu muốn trừng phạt, bất quá anh không nỡ đánh em, vậy thì đổi biện pháp nhé."
Nói xong, hắn liền đưa đầu tới gần. Điền Kha Nhi khẽ run lên, mắt nhìn thấy Tiểu Lôi càng lúc càng kề sát, trong lòng mơ hồ biết hắn muốn làm gì, không khỏi chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hàng lông mi dài kia khẽ run rẩy, trong lòng có vẻ vô cùng khẩn trương. Đột nhiên hô hấp bị khựng lại, đôi môi anh đào đã bị Tiểu Lôi áp vào. Một nụ hôn thật dài, nụ hôn này khiến thần hồn của Điền Kha Nhi mê say, vẻ mặt đỏ ửng cả lên, hơi thở dồn dập, hai tay níu chặt lấy quần áo của Tiểu Lôi.
Mãi đến khi hai đôi môi tách ra, Điền Kha Nhi mới mở hé được nửa con mắt, sóng mắt kia mông lung, dường như bị bao phủ bởi một tầng vụ khí, để lộ muôn vàn vẻ nhu tình, khiến Tiểu Lôi nhìn thấy không khỏi si dại.
Trong lòng hắn phát sinh vài phần áy náy.
Cô gái khả ái như vậy, hắn sao lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng trong thời gian lâu như vậy? Không biết nàng phải chịu đựng biết bao nỗi khổ tương tư? Nhìn thấy Điền Kha Nhi gầy gò, mặt hóp lại, không khỏi đau lòng, lại cúi xuống hôn lên mặt nàng hai cái.
Điền Kha Nhi vốn không phải bị trọng bệnh gì, bất quá chỉ là tương tư lâu ngày, chẳng buồn ăn uống cho nên thân thể mới hư nhược mà thôi. Lần này gặp được Tiểu Lôi, chỉ trong phút chốc, tinh thần đã phấn chấn trở lại, trong lời nói đã khôi phục lại được vài phần vẻ yêu kiều nhí nhảnh của một cô gái, chỉ là lại có thêm vài phần nhu thuận, thân người nép vào ngực Tiểu Lôi, như thế nào cũng không chịu phân ly nửa phần.
Hai người nói chuyện tình tứ biệt ly một hồi, Tiểu Lôi mới ngẩng đầu nhìn chung quanh. A Liệt kia thật rất có ý tứ, sớm đã trốn đi chỗ nào mất rồi. Hắn nhìn bốn chung quanh, tự nhiên nói: "Nơi này thật rất là trang nhã, em sao lại tới ở nơi tự miếu này?"
Điền Kha Nhi bĩu bĩu môi, nhẹ giọng nói: "Nơi này mà khá hả? Em lại thấy giống một nhà tù mới đúng. Bọn họ chỉ cho phép em ở tại nơi này, lại không cho đi ra ngoài."
"Hả?" Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Không cho em đi ra ngoài?"
"Ài…" Điền Kha Nhi thở dài thầm kín: "Đây là ý của cha em. Cha cùng vị cao tăng ở chỗ này có chút giao tình. Mỗi năm cha cũng thường quyên tiền cho tự miếu này. Thiền viện này, sợ rằng có một nửa là do cha bỏ tiền ra xây."
"Vậy sao em lại bị đưa đến chỗ này?" Tiểu Lôi hỏi một câu, trong lòng lại thầm nghĩ: "Quá nửa là có quan hệ đến Lôi gia."
Quả nhiên, Điền Kha Nhi nhỏ nhẹ nói: "Cha đưa em đi Mỹ quốc, nhưng ở Mỹ, bệnh của em lại càng nặng hơn. Cha liền dứt khoát đón em về lại, thỉnh vị cao tăng này trị bệnh cho em. Sau khi Lôi Hống ca ca kết hôn, tính tình của cha không được khá lắm, thường hay nổi giận mắng chửi người khác, mỗi ngày đều mang cái tướng nộ khí trùng trùng. Em nghe nói, chuyện làm ăn trong nhà không được thuận lợi lắm, dường như Lôi tỷ tỷ và cha đột nhiên có mâu thuẫn gì đó rồi cha đột ngột phái người đưa em đến nơi này. Mấy chuyện khác, em cũng không rõ lắm. Chỉ là khi em bị đưa đến đây, lại không cho em đi ra ngoài. Mỗi lần muốn ra khỏi viện này, lập tức có vài vị hòa thượng ngăn trở, nói không cho em đi ra ngoài. Nhưng vị cao tăng kia ở đây rất tốt bụng, thường hay tới đây trò truyện với em, lại còn kể cho em không ít chuyện xưa."
Tiểu Lôi nhíu mày: "Vậy chẳng phải là bị giam lỏng sao?"
Điền Kha Nhi thở dài thầm kín nói: "Giam lỏng, không giam lỏng, cũng không có gì khác biệt. Khi em ở nước ngoài, cũng có người đi theo bên cạnh, không cho đi chỗ này, không cho đi chỗ kia. Còn về phần ở địa phương nào, đối với em mà nói thì không có gì phân biệt. Chỉ là không thấy được anh, không có tin tức gì của anh, trong lòng em khó chịu…." Nói tới đây, trong ánh mắt nàng lộ ra vài phần u oán.
Tiểu Lôi nhịn không được lại hôn hôn lên mặt nàng, cười nói: "Được, hôm nay anh mang em đi ra ngoài. Đám hòa thượng kia ngăn không được anh đâu."
Điền Kha Nhi liên hồi vỗ tay, cười nói: "Hay lắm, anh dẫn em đi liền đi…" Dừng một chút, trên mặt lại đỏ lên, cúi đầu nhẹ giọng rì rầm nói: "Anh… anh dẫn em đi đâu, em sẽ theo anh đi đó."
Câu nói này đã là một biểu lộ khác hẳn, chỉ là Điền Kha Nhi tính tình nhu thuận giữ gìn, có thể can đảm nói ra câu này, trong lòng đã cực kỳ thương yêu Tiểu Lôi, mặc dù trong lòng muôn vàn ngại ngùng, nhưng lại vẫn nói ra.
Không ngờ ngay lúc đó, một thanh âm cực kỳ hiền hòa từ xa truyền đến: "Sáng sớm nay có chim khách báo tin, bần tăng bấm ngón tay tính toán, quả nhiên là có khách quý đến."
Thanh âm bình hòa này từ xa vọng đến, nhưng tựa như ở ngay bên tai hai người. Tiểu Lôi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một tăng nhân đứng ngay trên cầu giữa hồ nước, hai tay chắp hình chữ thập, đối mặt với hắn mỉm cười.
Trong lòng Tiểu Lôi không khỏi cả kinh. Tu vi lúc này của hắn cùng với trước kia đã không khác hẳn, không ngờ lại không hề phát giác ra vị tăng nhân này đến lúc nào.
Chỉ thấy tay áo của vị tăng nhân này phất phơ, lông mi trắng bạch, khuôn mặt như ngọc, da thịt nhẵn nhụi, bộ dáng dường như không quá ba bốn mươi tuổi, chỉ là ánh mắt kia lại hiền hòa, từng trãi, phảng phất như tám chín mươi tuổi.
Bước chân ông ta nhẹ nhàng, dường như trôi đi trên hồ nước đến trước mặt Tiểu Lôi. Điền Kha Nhi từ trong lòng Tiểu Lôi xoay người, nhìn vị tăng nhân vừa đến cười nói: "Đại sư, ông đã tới rồi."
Vị tăng nhân kia mỉm cười gật gật đầu với Điền Kha Nhi, nhưng lại ngưng thần nhìn Tiểu Lôi vài lần, rồi thở thật dài, chắp tay nói: "A Di Đà Phật, thí chủ quả nhiên là quý khách, từ vẻ thần quang chiếu đỉnh, linh khí nội liễm của thí chủ, đương thế sợ rằng không có người thứ hai."
Trong lòng Tiểu Lôi rùng mình! Hắn biết bản thân mặc dù là bán tiên chi thể, linh khí bao phủ toàn thân, nhưng cũng may là vẫn có đạo linh phù của Khinh Linh Tử cho khi đó để hộ thân, một người tu hành bình thường sẽ nhìn không ra pháp lực nong sâu của hắn. Nghĩ không ra vị tăng nhân này không ngờ nhìn một cái là ra ngay, xem ra thật sự là cũng có chút môn đạo.
Tiểu Lôi cười nhẹ nói: "Đại hòa thượng, người cũng không cần gọi ta là thí chủ. Ta không tiền không thế, cũng không có tiền hương hỏa cho ông. Hai chữ thí chủ này… hề hề, ta chắc gánh không nổi."
Vị hòa thượng kia cười cười nói: "Không sao, nếu là quý khách, xin mời đi vào nói chuyện, dùng trà thơm của ta, đây mới là đạo đãi khách."
Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Điền Kha Nhi, Điền Kha Nhi cười nói: "Đại sư, đây là Tiểu Lôi ca ca, hôm nay anh ấy muốn dẫn ta ra ngoài, người có cho phép không?"
Vị hòa thượng kia cười nói: "Nơi này của bần tăng là chùa chiền, lại không phải là lao tù. Làm gì có chuyện cho phép hay không. Xin mời đi vào nói chuyện nhé."
Vị hòa thượng kia đứng trên cầu, mặc dù sắc mặt hiền hòa, nhưng thân người lại ngấm ngầm ngăn trở đường đi của Tiểu Lôi. Mặc dù Tiểu Lôi trong lòng đã có tính toán, bằng vào bản lãnh của hắn, nếu muốn đem Điền Kha Nhi phóng qua đầu ông ta, cũng dễ như trở bàn tay thôi. Nhưng vị hòa thượng này lại có chút cổ quái, trong lòng hắn lại nảy ra vài phần hứng thú, bèn cười nói: "Nếu như vậy, xin mời đại sư dẫn đường."
Vị hòa thượng kia mỉm cười, vẫn chắp hai tay, xoay người đi, dẫn Tiểu Lôi xuyên qua sân, tới một thiền viện khác.
Tiểu Lôi đi theo sau ông ta một đoạn đường, nhìn thấy bước đi của vị hòa thượng này ổn định phiêu dật, nhưng lại nhìn không ra nông sâu của ông ta, trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ.
Thiền viện của vị hòa thượng kia thật cực kỳ sạch sẽ, nhưng lại rất đơn sơ. Trong phòng chỉ có vài tảng đá bố trí thành bộ bàn đá ghế đá mà thôi.
Về phần hương trà, cũng chỉ là nước trà bình thường, bất quá trong nước trà lại có để một quả táo đỏ mà thôi. Trong viện chỉ có một mình vị hòa thượng này, ngay cả tiểu sa di phục thị cũng không có, pha tra bưng trà cũng chỉ do vị tăng nhân này tự mình làm. Tiểu Lôi vì thế cười nói: "Đại hòa thượng luôn miệng nói đạo đãi khách, nhưng ngay cả trà ngon cũng không lấy ra."
Vị hòa thượng kia mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi cười nói: "Người xuất gia, đã sớm không còn dục vọng về miệng lưỡi rồi. Trà này ngon hay dở, bần tăng không để ý tới. Nếu không phải là chiêu đãi quý khách, bản thân cũng chỉ có một ly nước trong mà thôi. Nếu như thí chủ không thích trà dở này, ta sẽ liền kêu người đổi trà ngon tới. Bên ngoại đường có tri khách viện, trong đó chiêu đãi khách vãng lai, nghĩ chắc sẽ có trà ngon."
Tiểu Lôi lắc đầu cười nói: "Nếu vậy không cần phải phiền phức. Đại hòa thượng, hiện tại ta đã uống xong trà của người, vẫn không biết pháp danh của đại hòa thượng."
Điền Kha Nhi ở bên cạnh cười nói: "Tiểu Lôi ca ca, đây là vị cao tăng nơi này, Vô Tướng đại sư. Vô Tướng đại sư là thế ngoại cao nhân, bình thường một tháng chỉ gặp khách nhân một lần. Lần trước … lần trước … khi anh giúp em trị bệnh, nếu như không có Vô Tướng đại sư ra tay ổn định bệnh tình của em, em đã sớm chết rồi."
Tiểu Lôi gật gật đầu, cười nói: "Nguyên là Vô Tướng đại sư, lần trước ta thấy được tại Điền gia, Kim Cương Linh cùng Trấn Hồn Kính, thì ra là pháp khí của đại sư."
Vị hòa thượng kia lại chỉ mỉm cười lắc đầu nói: "Vô sắc vô tướng, người xuất gia tứ đại giai không, chỉ coi vào một chữ không. pháp danh Vô Tướng này, hề hề, cũng chỉ là để cho tục khách bên ngoài gọi, cũng bất quá là một danh hiệu mà thôi. Thí chủ cũng không phải là tục nhân, không cần phải gọi ta là Vô Tướng, xưng hô một tiếng đại hòa thượng, cũng không có gì sai."
"Ồ?" Tiểu Lôi nghe ông ta nói lấy làm cổ quái, không khỏi cười nói: "Nói như vậy, đại sư căn bản không có pháp hiệu hả? Pháp hiệu Vô Tướng này, cũng chỉ là để ứng phó với người ngoài sao?"
Vị hòa thượng kia ngưng một chút nói: "Đúng vậy, Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương, cũng bất quá là danh tự. Vô Tướng cũng được, Vô Sắc cũng được, hay là cái gì khác cũng được, cũng chỉ là danh tự. Đám tăng nhân tu thiền tông bọn ta, sớm đã quên mất danh tự rồi."
Tiểu Lôi giơ một ngón cái lên cười nói: "Cao, đại sư tu đến ngay cả danh tự cũng đều quên mất, cũng xem như là cao nhân rồi. Chỉ là đại sư mời ta uống trà, hiện tại ta cũng đã uống trà rồi, nếu như đại sư không có chuyện gì quan trọng, ta cũng nên đi rồi."
Vị hòa thượng kia có chút thở dài, lắc đầu nói: "Thí chủ, ta mời thí chủ uống một ly trà, chính là có việc muốn nhờ."
"Ồ?" Tiểu Lôi đảo con mắt cười nói: "Đại hòa thượng co chuyện gì nhờ ta? Ta nói rõ trước, ta chỉ là người nghèo, không có bao nhiêu tiền tài để quyên chùa của người."
Điền Kha Nhi ở bên cạnh nghe vậy, nhịn không được mỉm cười duyên dáng: "Tiểu Lôi ca ca, anh lại nói giỡn rồi. Ở trong chùa này, đại sư không hỏi đến chuyện gì. Mấy chuyện tục vụ đều là do vị chủ trì lo liệu. Đại sư là thế ngoại cao nhân, không lo tới mấy cái chuyện này."
"Ồ? Vậy lo chuyện gì? Chẳng lẽ đại hòa thượng chỉ lo việc niệm kinh tọa thiền?" Tiểu Lôi cười hì hì nói.
Nhưng vị hòa thượng kia đột nhiên lại chắp hai tay, sang sảng tụng một câu Phật hiệu, nghiêm mặt nói: "Lời ấy của thí chủ sai rồi! Làm hòa thượng, đương nhiên chỉ lo việc niệm kinh tọa thiền. Chỉ đáng tiếc là đại đa số hòa thượng trên đời, mặc dù đã xuất gia độ thế, nhưng hơn nửa vẫn còn tục tâm, cả ngày chỉ lo mấy chuyện hương hỏa đèn nến, chẳng phải không khác gì với thương nhân sao? Vậy không phải là chánh đạo rồi."
Tiểu Lôi có chút nhíu mày nói: "Được rồi, đại hòa thượng. Người cứ trực tiếp nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Vị hòa thượng kia nhìn Tiểu Lôi một chút, rồi lại nhìn Điền Kha Nhi một chút, nghiêm mặt nói: "Ta thỉnh thí chủ không nên mang nàng đi khỏi. Vị tiểu thư Điền Kha Nhi này, xin mời lưu lại đây vài ngày."
Tiểu Lôi mỉm cười, giọng nói đã lạnh đi ba phần: "Đây là vì sao?"
"A Di Đà Phật." Vị hòa thượng kia nghiêm mặt nói: "Bần tăng không phải vì chuyện gì khác, chỉ là nhìn diện tướng của Điền tiểu thư, bần tăng tính ra, nàng hôm nay sẽ gặp tai vạ lớn. Cứ ở lại nơi này, đợi khi kiếp nạn qua khỏi, rồi mới ra ngoài thì tốt hơn. Nếu lưu lại nơi này, bần tăng liều mạng dùng mấy phần khổ tu của mình, mới có thể bảo đảm an toàn cho nàng. Nếu như đi khỏi nơi này, vậy là không tốt rồi…"
Tác giả :
Khiêu Vũ