Chí Tôn Triệu Hồi Sư
Chương 11: Dấu vết
Một người đau đớn muốn chết, giống như bị dã thú cắn xé.
Một người không biết gì thoả mãn hưởng thụ mỹ thực trước mắt, không buông tha bất kì nơi nào.
Hương vị ngọt tinh tràn ngập khoang miệng, khiến họ quên đi tất cả.
Cuối cùng, sau khi dược hiệu của tẩy tủy dịch đã hết, toàn bộ hồ đều trở nên đen nhánh.
Cả hồ nước đen như mực, toàn bộ đều là độc tố và tạp chất trong thân thể Mặc Nhiên, nhìn đến đây, sắc mặt Phượng Khuynh Ca càng ngày càng âm trầm. May mà hắn đã sớm bách độc bất xâm, bằng không đang sống sờ sờ cũng sẽ bị độc chết.
Có một cơ thể như vậy, hắn thật sự không biết Nhiên Nhiên làm thế nào để sống sót.
Hộ Quốc tướng quân phủ lại đối xử như thế này với Nhiên Nhiên.
Phượng Khuynh Ca luôn luôn yêu sạch sẽ, có thói ở sạch nặng, nhưng khi ôm Mặc Nhiên đang bẩn, hắn lại không chê một chút nào.
Sau khi tẩy tủy xong, Mặc Nhiên bởi vì quá mệt mỏi nên cuối cùng hôn mê trong lòng Phượng Khuynh Ca.
Phượng Khuynh Ca bế Mặc Nhiên lên bờ, lau người nàng sạch sẽ rồi mặc quần áo vào cho nàng, còn mình thì quần áo lại ướt dầm dề, càng lúc càng lộ. Sau đó hắn cứ như vậy ôm nàng, chờ Mặc Nhiên tỉnh lại.
Chung quanh yên tĩnh vô cùng, Phượng Khuynh Ca cười phất sợi tóc trên mặt Mặc Nhiên ra, lập tức thấy ấn ký đỏ như máu kia.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện chỗ đó cực kỳ nhẵn mịn, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Nhiên Nhiên đã tẩy tủy phạt kinh, độc tố trong thân thể đều bị trừ sạch sẽ, nhưng cái ấn ký đó vẫn còn, vậy có nghĩa nó vốn không phải do độc, cũng không giống trời sinh, như vậy rốt cuộc nó là cái gì?
Xem ra hắn phải điều tra thật kỹ một phen mới được.
"Ưm ——" Mặc Nhiên rốt cuộc mở đôi mắt ra, đột nhiên phát hiện mình đang nằm trong lòng ai đó, mà đập vào mắt nàng chính là da thịt trắng nõn.
Nhưng phía trên da thịt trắng nõn ấy lại có không ít dấu răng dữ tợn, nhìn như bị dã thú hung tàn cắn.
Mặc Nhiên nhịn không được giật mình một cái, có dự cảm không lành, lúc này một thanh âm vui sướng truyền vào trong tai nàng, "Nhiên Nhiên, nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại!"
Mặc Nhiên nhanh chóng đứng dậy, nhìn nam nhân giống như yêu nghiệt đang ngồi tựa vào thân cây.
Da thịt hoàn mỹ không tỳ vết lại xuất hiện vết thương dữ tợn ở khắp nơi, trên cổ, trên vai, nơi nơi đều có, không có chỗ nào may mắn thoát khỏi.
Mặc Nhiên nhớ lại cảnh tượng trong hồ, bản thân nàng do đau đớn nên hoàn toàn không khống chế hành vi của mình. Thật sự đã ngược yêu nghiệt này không nhẹ!
Cảnh tượng như vậy, nàng có chút không đành lòng nhớ lại. Cũng may ít nhiều hắn chịu được, dù sao thì yêu nghiệt này cũng đã bị nàng tra tấn đến thảm rồi.
"Ta..." Bây giờ Mặc Nhiên căn bản không biết nên nói gì cho phải.
Phượng Khuynh Ca ôm lấy Mặc Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên thật thô lỗ nha! Bây giờ cả người ta đều đau, chỗ nào cũng đau."
"Thực xin lỗi, không phải ta cố ý." Mặc Nhiên nhìn hắn, xin lỗi.
"Ta..." Phượng Khuynh Ca ngượng ngùng cúi đầu.
"Ta đã là người của Nhiên Nhiên rồi, chẳng lẽ Nhiên Nhiên vẫn không định chịu trách nhiệm sao? Nàng cứ như vậy sẽ làm ta tổn thương đó!" Con ngươi màu tím long lanh của hắn nhìn nàng, tựa như tiểu tức phụ bị người ta khi dễ, đáng thương vô cùng.
Nhìn hắn vết thương đầy người, không có một chỗ lành, khiến trong lòng Hách Liên Mặc Nhiên có chút thương hại, đây là nàng cưỡng bách hắn.
Mặc Nhiên nàng luôn luôn dám làm dám chịu, nàng nhíu chặt mày, sau đó chuẩn bị mở miệng...
Ngay lúc này, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến. "Vương gia Vương gia, tìm được Thế tử rồi!"
"Thế tử ở đây!"
Đột nhiên một đám người chạy lại, vô cùng vui sướng nhìn về phía Phượng Khuynh Ca và Mặc Nhiên.
Khi bọn hắn nhìn đến bộ dáng chật vật của Thế tử nhà mình thì toàn bộ đều ngẩn cả người, mà con ngươi màu tím của Phượng Khuynh Ca thì hiện lên một tia âm trầm, thật đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Thời điểm quan trọng như vậy lại tới làm hỏng chuyện tốt của hắn!
Phượng Khuynh Ca sửa sang lại quần áo của mình, sau đó kéo Mặc Nhiên lại, cười nói: "Thật tốt quá, phụ vương đã tìm tới, Nhiên Nhiên chúng ta được cứu rồi!"
Nhóm người này thực lực cường hãn, cuối cùng nàng cũng có thể rời khỏi đây. Trên gương mặt Mặc Nhiên lộ ra thần sắc vui sướng.
Lúc này nhóm hắc y nhân tránh ra, nhường đường cho một nam nhân cao lớn đi đến, người nam nhân này thoạt nhìn bộ dáng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan lập thể tinh tế, tuấn mỹ vô cùng, là một mỹ đại thúc.
Phượng Khuynh Ca gọi: "Phụ vương, cuối cùng người cũng tới. Nếu như người không tới, chỉ sợ người sẽ phải đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh[1] rồi!" Hắn không đàng hoàng dựa vào trên người Mặc Nhiên.
[1]: Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh: Màu xanh là màu lá cây đang căng tràn nhựa sống. Vậy nên đầu xanh tượng trưng cho người trẻ, con người của sức sống mãnh liệt. Người đầu xanh tượng trưng cho người già. Câu này ngày trước hay dùng cho các bộ đội trong thời kì chiến tranh.
Phượng Vương quan sát Phượng Khuynh Ca, tinh thần không tồi, xem ra không có chuyện gì lớn, nhưng khi nhìn thấy vết cắn trên cổ hắn thì ông lập tức ngẩn người.
Quan sát Mặc Nhiên bên người hắn, nhìn quỷ nhan nơi nửa mặt kia của nàng, ông khẽ sửng sốt, đây chẳng phải vị kia của Hách Liên gia sao?
Tuy nữ tử này diện mạo không tốt, nhưng hắn lại cảm vui mừng, ít nhất con hắn vẫn còn thích nữ nhân chứ không phải nam nhân!
Bất quá ông lại nhịn không được thầm mắng trong lòng, thật là vô dụng, thế nhưng lại bị nữ nhân áp chế, làm mất hết cả mặt Phượng Vương phủ bọn họ.
"Trở về lại dạy dỗ con sau." Phượng Vương hận sắt không thành thép nhìn về phía Phượng Khuynh Ca.
Bởi vì có hộ vệ Phượng Vương phủ, Mặc Nhiên và Phượng Khuynh Ca bình yên vô sự trở về kinh thành, vốn dĩ Phượng Khuynh Ca chuẩn bị dẫn Mặc Nhiên về Phượng Vương phủ, nhưng lúc này lại xuất hiện thêm một nhóm người đi tới.
Cầm đầu là một lão giả tóc nửa bạc khí thế mạnh mẽ, nhìn thấy Phượng Khuynh Ca tới gần Mặc Nhiên như vậy, ông lập tức phẫn nộ đánh một chưởng.
Phượng Vương sốt sắng, vội vàng chạy qua che chắn. "Hách Liên lão tướng quân, xin hạ thủ lưu tình!"
Hách Liên Bá Thiên âm trầm vô cùng, sau đó nhanh chóng kéo Mặc Nhiên bên cạnh Phượng Khuynh Ca ra, bắt đầu nhao nhao khóc rống lên. "Ô ô ô! Nhiên Nhi, gia gia lo lắng chết mất! Nếu con có chuyện gì, ta cũng không sống nổi!"
Cả chục tuổi rồi mà còn khóc giống như tiểu hài tử, Mặc Nhiên thật sự bất đắc dĩ đáp: "Gia gia, con rất tốt, đừng khóc, chẳng phải con không bị gì sao!"
Gia gia là thật lòng quan tâm đến nàng, toàn bộ Hách Liên gia, ông là người duy nhất hết mực thương nàng. Trong lòng Mặc Nhiên hiện lên một chút ấm áp.
"Nhiên Nhiên cả một ngày không trở lại, hẳn là đã mệt mỏi, chúng ta về phủ trước rồi từ từ nói sau. Phượng gia tiểu tử, khoản nợ này ta nhất định sẽ nhớ kỹ!" Ngay khi ông biết Phượng Khuynh Ca dẫn theo Mặc Nhiên mất tích, ông thiếu chút nữa đã tức điên lên rồi.
Phái quân đội tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Ông cảm thấy sợ hãi không thôi, hiện giờ nhìn thấy cháu gái bình an trở về, cuối cùng ông cũng yên tâm.
Cơ mà đối với tên đầu sỏ gây tội nào đó, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Người khác sợ Phượng Vương, không có nghĩa là Hách Liên Bá Thiên ông sợ!
Phượng Khuynh Ca ngẩng đầu nói: "Gia gia, kỳ thật..."
Lúc này, đồng tử Hách Liên Bá Thiên bỗng co rụt lại, ông nhìn chằm chằm dấu răng kia, dấu răng hơi nhỏ, hình như là...
"Ngươi... ngươi gọi ta là gì? Ngươi cái tên tiểu tử hỗn xược này, ta muốn giết ngươi!"
Một người không biết gì thoả mãn hưởng thụ mỹ thực trước mắt, không buông tha bất kì nơi nào.
Hương vị ngọt tinh tràn ngập khoang miệng, khiến họ quên đi tất cả.
Cuối cùng, sau khi dược hiệu của tẩy tủy dịch đã hết, toàn bộ hồ đều trở nên đen nhánh.
Cả hồ nước đen như mực, toàn bộ đều là độc tố và tạp chất trong thân thể Mặc Nhiên, nhìn đến đây, sắc mặt Phượng Khuynh Ca càng ngày càng âm trầm. May mà hắn đã sớm bách độc bất xâm, bằng không đang sống sờ sờ cũng sẽ bị độc chết.
Có một cơ thể như vậy, hắn thật sự không biết Nhiên Nhiên làm thế nào để sống sót.
Hộ Quốc tướng quân phủ lại đối xử như thế này với Nhiên Nhiên.
Phượng Khuynh Ca luôn luôn yêu sạch sẽ, có thói ở sạch nặng, nhưng khi ôm Mặc Nhiên đang bẩn, hắn lại không chê một chút nào.
Sau khi tẩy tủy xong, Mặc Nhiên bởi vì quá mệt mỏi nên cuối cùng hôn mê trong lòng Phượng Khuynh Ca.
Phượng Khuynh Ca bế Mặc Nhiên lên bờ, lau người nàng sạch sẽ rồi mặc quần áo vào cho nàng, còn mình thì quần áo lại ướt dầm dề, càng lúc càng lộ. Sau đó hắn cứ như vậy ôm nàng, chờ Mặc Nhiên tỉnh lại.
Chung quanh yên tĩnh vô cùng, Phượng Khuynh Ca cười phất sợi tóc trên mặt Mặc Nhiên ra, lập tức thấy ấn ký đỏ như máu kia.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện chỗ đó cực kỳ nhẵn mịn, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Nhiên Nhiên đã tẩy tủy phạt kinh, độc tố trong thân thể đều bị trừ sạch sẽ, nhưng cái ấn ký đó vẫn còn, vậy có nghĩa nó vốn không phải do độc, cũng không giống trời sinh, như vậy rốt cuộc nó là cái gì?
Xem ra hắn phải điều tra thật kỹ một phen mới được.
"Ưm ——" Mặc Nhiên rốt cuộc mở đôi mắt ra, đột nhiên phát hiện mình đang nằm trong lòng ai đó, mà đập vào mắt nàng chính là da thịt trắng nõn.
Nhưng phía trên da thịt trắng nõn ấy lại có không ít dấu răng dữ tợn, nhìn như bị dã thú hung tàn cắn.
Mặc Nhiên nhịn không được giật mình một cái, có dự cảm không lành, lúc này một thanh âm vui sướng truyền vào trong tai nàng, "Nhiên Nhiên, nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại!"
Mặc Nhiên nhanh chóng đứng dậy, nhìn nam nhân giống như yêu nghiệt đang ngồi tựa vào thân cây.
Da thịt hoàn mỹ không tỳ vết lại xuất hiện vết thương dữ tợn ở khắp nơi, trên cổ, trên vai, nơi nơi đều có, không có chỗ nào may mắn thoát khỏi.
Mặc Nhiên nhớ lại cảnh tượng trong hồ, bản thân nàng do đau đớn nên hoàn toàn không khống chế hành vi của mình. Thật sự đã ngược yêu nghiệt này không nhẹ!
Cảnh tượng như vậy, nàng có chút không đành lòng nhớ lại. Cũng may ít nhiều hắn chịu được, dù sao thì yêu nghiệt này cũng đã bị nàng tra tấn đến thảm rồi.
"Ta..." Bây giờ Mặc Nhiên căn bản không biết nên nói gì cho phải.
Phượng Khuynh Ca ôm lấy Mặc Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên thật thô lỗ nha! Bây giờ cả người ta đều đau, chỗ nào cũng đau."
"Thực xin lỗi, không phải ta cố ý." Mặc Nhiên nhìn hắn, xin lỗi.
"Ta..." Phượng Khuynh Ca ngượng ngùng cúi đầu.
"Ta đã là người của Nhiên Nhiên rồi, chẳng lẽ Nhiên Nhiên vẫn không định chịu trách nhiệm sao? Nàng cứ như vậy sẽ làm ta tổn thương đó!" Con ngươi màu tím long lanh của hắn nhìn nàng, tựa như tiểu tức phụ bị người ta khi dễ, đáng thương vô cùng.
Nhìn hắn vết thương đầy người, không có một chỗ lành, khiến trong lòng Hách Liên Mặc Nhiên có chút thương hại, đây là nàng cưỡng bách hắn.
Mặc Nhiên nàng luôn luôn dám làm dám chịu, nàng nhíu chặt mày, sau đó chuẩn bị mở miệng...
Ngay lúc này, bỗng nhiên một thanh âm truyền đến. "Vương gia Vương gia, tìm được Thế tử rồi!"
"Thế tử ở đây!"
Đột nhiên một đám người chạy lại, vô cùng vui sướng nhìn về phía Phượng Khuynh Ca và Mặc Nhiên.
Khi bọn hắn nhìn đến bộ dáng chật vật của Thế tử nhà mình thì toàn bộ đều ngẩn cả người, mà con ngươi màu tím của Phượng Khuynh Ca thì hiện lên một tia âm trầm, thật đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Thời điểm quan trọng như vậy lại tới làm hỏng chuyện tốt của hắn!
Phượng Khuynh Ca sửa sang lại quần áo của mình, sau đó kéo Mặc Nhiên lại, cười nói: "Thật tốt quá, phụ vương đã tìm tới, Nhiên Nhiên chúng ta được cứu rồi!"
Nhóm người này thực lực cường hãn, cuối cùng nàng cũng có thể rời khỏi đây. Trên gương mặt Mặc Nhiên lộ ra thần sắc vui sướng.
Lúc này nhóm hắc y nhân tránh ra, nhường đường cho một nam nhân cao lớn đi đến, người nam nhân này thoạt nhìn bộ dáng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan lập thể tinh tế, tuấn mỹ vô cùng, là một mỹ đại thúc.
Phượng Khuynh Ca gọi: "Phụ vương, cuối cùng người cũng tới. Nếu như người không tới, chỉ sợ người sẽ phải đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh[1] rồi!" Hắn không đàng hoàng dựa vào trên người Mặc Nhiên.
[1]: Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh: Màu xanh là màu lá cây đang căng tràn nhựa sống. Vậy nên đầu xanh tượng trưng cho người trẻ, con người của sức sống mãnh liệt. Người đầu xanh tượng trưng cho người già. Câu này ngày trước hay dùng cho các bộ đội trong thời kì chiến tranh.
Phượng Vương quan sát Phượng Khuynh Ca, tinh thần không tồi, xem ra không có chuyện gì lớn, nhưng khi nhìn thấy vết cắn trên cổ hắn thì ông lập tức ngẩn người.
Quan sát Mặc Nhiên bên người hắn, nhìn quỷ nhan nơi nửa mặt kia của nàng, ông khẽ sửng sốt, đây chẳng phải vị kia của Hách Liên gia sao?
Tuy nữ tử này diện mạo không tốt, nhưng hắn lại cảm vui mừng, ít nhất con hắn vẫn còn thích nữ nhân chứ không phải nam nhân!
Bất quá ông lại nhịn không được thầm mắng trong lòng, thật là vô dụng, thế nhưng lại bị nữ nhân áp chế, làm mất hết cả mặt Phượng Vương phủ bọn họ.
"Trở về lại dạy dỗ con sau." Phượng Vương hận sắt không thành thép nhìn về phía Phượng Khuynh Ca.
Bởi vì có hộ vệ Phượng Vương phủ, Mặc Nhiên và Phượng Khuynh Ca bình yên vô sự trở về kinh thành, vốn dĩ Phượng Khuynh Ca chuẩn bị dẫn Mặc Nhiên về Phượng Vương phủ, nhưng lúc này lại xuất hiện thêm một nhóm người đi tới.
Cầm đầu là một lão giả tóc nửa bạc khí thế mạnh mẽ, nhìn thấy Phượng Khuynh Ca tới gần Mặc Nhiên như vậy, ông lập tức phẫn nộ đánh một chưởng.
Phượng Vương sốt sắng, vội vàng chạy qua che chắn. "Hách Liên lão tướng quân, xin hạ thủ lưu tình!"
Hách Liên Bá Thiên âm trầm vô cùng, sau đó nhanh chóng kéo Mặc Nhiên bên cạnh Phượng Khuynh Ca ra, bắt đầu nhao nhao khóc rống lên. "Ô ô ô! Nhiên Nhi, gia gia lo lắng chết mất! Nếu con có chuyện gì, ta cũng không sống nổi!"
Cả chục tuổi rồi mà còn khóc giống như tiểu hài tử, Mặc Nhiên thật sự bất đắc dĩ đáp: "Gia gia, con rất tốt, đừng khóc, chẳng phải con không bị gì sao!"
Gia gia là thật lòng quan tâm đến nàng, toàn bộ Hách Liên gia, ông là người duy nhất hết mực thương nàng. Trong lòng Mặc Nhiên hiện lên một chút ấm áp.
"Nhiên Nhiên cả một ngày không trở lại, hẳn là đã mệt mỏi, chúng ta về phủ trước rồi từ từ nói sau. Phượng gia tiểu tử, khoản nợ này ta nhất định sẽ nhớ kỹ!" Ngay khi ông biết Phượng Khuynh Ca dẫn theo Mặc Nhiên mất tích, ông thiếu chút nữa đã tức điên lên rồi.
Phái quân đội tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Ông cảm thấy sợ hãi không thôi, hiện giờ nhìn thấy cháu gái bình an trở về, cuối cùng ông cũng yên tâm.
Cơ mà đối với tên đầu sỏ gây tội nào đó, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Người khác sợ Phượng Vương, không có nghĩa là Hách Liên Bá Thiên ông sợ!
Phượng Khuynh Ca ngẩng đầu nói: "Gia gia, kỳ thật..."
Lúc này, đồng tử Hách Liên Bá Thiên bỗng co rụt lại, ông nhìn chằm chằm dấu răng kia, dấu răng hơi nhỏ, hình như là...
"Ngươi... ngươi gọi ta là gì? Ngươi cái tên tiểu tử hỗn xược này, ta muốn giết ngươi!"
Tác giả :
Bát Dạ Tuyết