Chí Tôn Tiên Đạo
Chương 7 Hàn Ngọc Kiếm
Tiết Lăng Vân tu luyện tốc độ có thể nhanh như vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, trong người hắn có Cửu Âm Tuyệt Mạch cùng dược lực Xích Dương Thảo.
Cửu Âm Tuyệt Mạch là một trong những thế gian kỳ mạch, trong hàng tỷ người mới có thể sinh ra một cái, bên trong Cửu Âm Tuyệt Mạch ẩn chứa khổng lồ âm tính năng lượng. Mà Xích Dương Thảo là trân bảo mà vô số tu chân giả mơ ước có được, bên trong Xích Dương Thảo ẩn chứa khổng lồ dương tính năng lượng.
Hai cổ năng lượng này cùng ở bên trong cơ thể Tiết Lăng Vân trung hòa lẫn nhau, nhưng trung hòa không có nghĩa là nó sẽ biến mất, hiện tại kinh mạch hay lỗ chân lông của Tiết Lăng Vân đều tràn đầy khổng lồ năng lượng, những năng lượng này đủ cho hắn ngay từ đầu có thể bước được xa hơn.
Đồng thời tư chất của Tiết Lăng Vân được hai cổ năng lượng đó không ngừng cải tạo, thậm chí cực lớn khả năng khiến cho thân thể Tống Ngọc Dao cũng được cải tạo.
Tiết Lăng Vân cảm nhận những biến hóa của thân thể mình, hắn vô cùng hưng phấn, hướng Tống Ngọc Dao hỏi:
- Sư phụ! Không biết ta bây giờ so Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình thua kém bao nhiêu?
Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình là người lúc trước thường xuyên bắt nạt hắn, hiện tai hắn có thể Tu Chân, hắn rất muốn cùng bọn hắn tỷ thí một chút.
- Ha ha ha...!
Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng cười.
- Ngươi mới vừa vặn bước vào cánh cửa Tu Chân, nên không thể cùng bọn họ so sánh. Bất quá! Lăng Vân, ngươi lần thứ nhất nhập định liền đến ba mươi ba ngày, sau này tốc độ tu luyện sẽ cực nhanh, nhiều nhất mười năm, ngươi sẽ vượt qua bọn hắn!
Tống Ngọc Dao nói.
Mười năm?
Tiết Lăng Vân vẻ mặt thất vọng, nói:
- Sư phụ! Còn cần mười năm ư? Ta còn tưởng là mình rất nhanh liền có thể đuổi kịp bọn hắn!
Tống Ngọc Dao lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tu Chân chú ý nhất là tiến hành theo chất lượng, quyết không được một lần là xong. Ngươi nói mấy người kia đều từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, trong bọn hắn tu vi cao nhất đã đến Kim Đan trung kỳ cảnh giới, người vừa mới bắt đầu tu luyện, trong một thời gian ngắn không có cách nào có thể đuổi theo bọn hắn.!
Kỳ thật Tống Ngọc Dao đã đánh sai tốc độ tu luyện của Tiết Lăng Vân, nàng căn bản không biết năng lượng trong cơ thể hắn khổng lồ đến cỡ nào, nó tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của nàng.
******
Trong nháy mắt thời gian đã trôi qua ba năm. Tiết Lăng Vân trong ba năm qua đều một mực dụng tâm tu luyện, Tống Ngọc Dao cũng tận lực chỉ bảo hắn tu luyện, đồng thời cũng từ từ hóa giải cổ dương khí khổng lồ trong người Tiết Lăng Vân.
Hôm nay, hai người từ trong khoái hoạt tỉnh táo lại, Tống Ngọc Dao Tống Ngọc Dao thoáng do xét cơ thể Tiết Lăng Vân, kinh hỷ hô lên:
- Lăng Vân, cổ dương thừa trong đan điên của ngươi đã hoàn toàn biến mất. Từ hôm nay trở đi, thân thể của ngươi không còn vấn đề gì nữa rồi.
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàn cười, vuốt ve thân thể trắng mịn và mềm mại của sư phụ mình, cười nói:
- Sư phụ! Dương khí bên trong đan điền ta đã giải trừ, về sau người có hay không cùng ta làm chuyện này?
Tống Ngọc Dao hờn dỗi, nói:
- Nói gì vậy! Sư Phụ là nữ nhân của ngươi, chỉ cần người muốn, sư phụ tùy thời cùng ngươi... cùng ngươi...
- Ha ha ha...
Tiết Lăng Vân cười dài một tiếng, hôn Tống Ngọc Dao một cái thật dài, rất lau sau mới chịu tách ra.
Tống Ngọc Dao rúc vào trong ngực hắn, nói khẽ:
- Lăng Vân! Thân thể của ngươi đã hoàn toàn bình phục, ta cũng chuẩn bị bế quan một thời gian!
Bế quan?
Tiết Lăng Vân nhíu mày, nói:
- Sư phụ! Người người bế quan làm gì? Chúng ta mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện, chắc hẳn ngươi gặp phải bình cảnh phải không?
Tống Ngọc Dao mỉm cười lắc đầu, nói:
- Không phải! Ta bế quan là vì muốn luyện chế cho ngươi một món pháp bảo! Không nghĩ tới tốc độ tu luyện của ngươi nhanh như vậy, bây giờ đã đạt đến tu vi Kim Đan kỳ, đã có thể sử dụng pháp bảo rồi, cho nên sư muốn bế quan luyện chế cho ngươi một món pháp bảo!
Tiết Lăng Vân tốc độ tu luyện chính xác vô cùng nhanh, ngắn ngủi ba năm đã đạt đến Kim Đan kỳ cảnh giới, nếu để người khác biết được thì sẽ khiến họ rợn cả người.
Tiết Lăng Vân trầm mặt một lúc, sau đó lên tiếng hỏi:
- Sư phụ! Ngươi muốn luyện chế cho ta pháp bảo gì vậy?
Tống Ngọc Dao cười nói:
- Tu chân giả pháp bảo đầu tiền đều là Phi Kiếm, cho nên sư phụ quyết định luyện chế cho ngươi một thanh Phi Kiếm, trong tay ta có một khối Vạn Niên Hàn Ngọc, đây là năm đó sư tổ của ngươi để lại cho ta bảo vật, vừa vặn đem nó luyện chế cho ngươi một thanh Hàn Ngọc bảo kiếm!
Ngay hôm đó Tống Ngọc Dao bắt đầu bế quan, nàng từ trữ vật thủ trạc của mình lấy ra một khối Hàn Ngọc, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mấy lần. Tống Ngọc Dao đánh giá cẩn thận khối Hàn Ngọc kia, đây là năm đó sư phụ nàng để lại bảo vật, nàng một mực không nỡ dùng nó, hôm nay nàng cuối cùng cũng dùng nó để luyện chế pháp bảo cho đệ tử của mình.
Ngay sau đó Tống Ngọc Dao từ trong miệng phun ra một cổ chân nguyên, chân nguyên tiến vào bên trong Hàn Ngọc, Hàn Ngọc rung động một lúc, tiếp đó liền bay lơ lửng trên không trung.
Tống Ngọc Dao tay phải nhẹ vung, một đạo màu tím Tam Muội Chân Hỏa liền xuất hiện trên không, bắt đầu từ từ tôi luyện khối Hàn Ngọc kia.
Nữa năm đã trôi qua, Hàn Ngọc cuối cùng cũng thành hình, nguyên bản có hình vuông Hàn Ngọc giờ đã thành một thanh Tam Xích Kiếm tỏa ra hàn quang lập lòe. Tống Ngọc Dao hai mắt nhắm nghiền, nàng phân một tia thần thức tiến vào bên trong trường kiếm, suy nghĩ về trận pháp sẽ bố trí.
Trước khi bế quan nàng đã nghĩ qua vô số lần rồi, trong nội tâm cũng có một cái quyết định, bất quá lúc này nàng vẫn cần quan sát một chút thanh bảo kiếm chưa thành hình này.
U..Ố..N..G!
Đột nhiên Tống Ngọc Dao khẽ quá một tiếng, hai tay của nàng không ngừng huy động, có khi làm thành kiếm chỉ, có khi lại là thủ ấn, có khi phát ra trong suốt chân nguyên, thiên địa linh khí xung quanh không ngừng tuôn về phía Tống Ngọc Dao cùng với thanh kia sắp thành hình bảo kiếm.
Ba ngày ba đêm trôi qua, Tống Ngọc Dao sắc mặt hơi chút tái nhợt, bất quá nàng vẫn rất vui mừng nhìn thanh bảo kiếm trước mắt. Kiếm dài ba thước ba phân, toàn thân kiếm lập lòe tỏa ra hàn quang màu xanh da trời, thanh kiếm kia giờ phút này đang không ngừng rung động, phảng phất như đang kêu gọi chủ nhân của mình.
Tống Ngọc Dao hít sâu một hơi, đem ngụm chân nguyên cuối cùng phun ra, thanh trường kia nhanh chóng hấp thu lấy chân chân nguyên, thân kiếm liền tản mát ra kiếm khí lăng lệ ác liệt. Tống Ngọc Dao trong lòng biết, thanh trường kiếm này rốt cục đã luyện thành, vì luyện chế thanh kiếm này nàng đã tiêu hao hết tất cả tâm lực, hiện tại xem qua thanh kiếm này cũng không tồi.
- Lăng Vân, ngươi vào đi!
Tống Ngọc Dao gọi.
Tiết Lăng Vân đang ở bên cạnh nhà trúc tĩnh tọa, đột nhiên nghe tiếng Tống Ngọc Dao gọi mình, hắn lập tức mở mắt, vui mừng hướng về nơi mà Tống Ngọc Dao bế quan đi đến.
Tống Ngọc Dao nơi bế quan nằm bên trong trúc lầm, bên trong trúc lầm đã được Tống Ngọc Dao bố trí tầng tầng trận pháp nên không sợ có người ngoài đi vào.
Đi vào căn nhà trúc, tiến tới khu vực mà Tống Ngọc Dao bế quan, Tiết Lăng Vân vui mừng nói:
- Sư phụ! Người đã kết thúc bế quan?
Tống Ngọc Dao mỉm cười gật đầu, chỉ vào Hàn Ngọc Kiếm bên cạnh, nói:
- Lăng Vân! Ngươi thử xem, thanh kiếm này có tốt hay không!
Tiết Lăng Vân nhìn qua Hàn Ngọc Kiếm một cái, lập tức đem ánh mắt hướng về phía Tống Ngọc Dao trên người, hắn đau long ôm Tống Ngọc Dao, nói:
- Sư phụ! Người sắc mặt tái nhợt như vậy, nữa năm qua người nhất định rất mệt mỏi! Pháp bảo có hay không đều không sao cả, nhưng người phải chú bảo trọng thân thể của mình.
Tống Ngọc Dao cười duyên một tiếng, nói:
- Làm cái gì vậy! Toàn nói những lời nghe buồn nôn...! Sư phụ tĩnh dưỡng mấy ngày liền khôi phục thôi! Ngươi xem trước xem thanh kiếm này một chút!
Tiết Lăng Vân lúc này mới nghiêm túc quan sát thanh Hàn Ngọc Kiếm kia, đúng như tên gọi của nó "Hàn Ngọc Kiếm", thân kiếm tản ra khí tức rét lạnh, cả thanh kiếm rung động phảng phất như đang kêu gọi chủ nhân của mình.
Vèo...!
Đột nhiên, như một ngọn gió thổi qua, không đợi Tiết Lăng Vân kịp thời phản ứng, Hàn Ngọc Kiếm vậy mà hướng về phía Tiết Lăng Vân bay đến, cắt nhẹ qua ngón tay của Tiết Lăng Vân một cái, một giọt máu nhỏ trên thân Hàn Ngọc Kiếm.
- Thật tốt quá...!
Tống Ngọc Dao đột nhiên kêu lên một tiếng hoan hô.
Tiết Lăng Vân quay đầu nhìn về phía Tống Ngọc Dao, chỉ thấy Tống Ngọc Dao tươi cười, nói:
- Lăng Vân! Thanh Hàn Ngọc Kiếm này vậy mà đã tự động nhận ngươi làm chủ, có thể thấy được nó có linh tính, đây là Tu Chân giới Linh Khí tiêu chí.
Tiết Lăng Vân kinh ngạc nhìn thanh Hàn Ngọc Kiếm đang trôi nổi trên không trung, tay hắn nhẹ nhàng duỗi ra, Hàn Ngọc Kiếm dĩ nhiên chạy đến trong tay hắn, Tiết Lăng Vân cảm giác được một cổ huyết mạch tương liên truyền đến.
Tu Chân giới pháp bảo chia làm: Pháp Khí, Bảo Khí, Linh Khí, Tiên Khí, Thánh Khí. Mà Linh Khí chính là Tán Tiên phía dưới cấp bậc cảnh giới có thể luyện chế ra cao cấp nhất pháp bảo.
Tống Ngọc Dao cười nói:
- Tuy Hàn Ngọc Kiếm đã nhận ngươi làm chủ, nhưng tu vi của ngươi bây giờ quá thấp, chờ ngươi đạt tới Nguyên Anh kỳ thời điểm thì có thể cùng Hàn Ngọc Kiếm nhân kiếm hợp nhất, khi đó ngươi mới có thể phát huy ra tất cả uy lực của Hàn Ngọc Kiếm.
Tiết Lăng Vân nhẹ gật đầu, đem Hàn Ngọc Kiếm thu đi, một tay ôm lấy Tống Ngọc Dao, hôn lên môi đôi môi nhỏ nhắn của Tống Ngọc Dao một cái, cảm kích nói:
- Sư phụ! Người làm như vậy, để đệ tử làm sao có thể báo đáp cho người đây?
Tống Ngọc Dao khuôn mặt đỏ lên, cười nói:
- Chỉ cần ngươi có thể vĩnh viễn đối tốt với ta là được rồi! Ngươi là nam nhân của ta, ta sau này còn phải dựa vào ngươi!
Nhìn xem Tống Ngọc Dao kiều mị khuôn mặt, Tiết Lăng Vân nội tâm rung động, hắn đưa tay nâng cằm Tống Ngọc Dao lên, thấp giọng nói:
- Sư phụ! Chúng ta rất lâu không có hoan ái rồi, hiện tai đệ tử muốn hảo hảo an ủi người!
Tống Ngọc Dao khuôn mặt đỏ bừng, bất quá nàng vẫn nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, tùy ý Tiết Lăng Vân hưởng thụ mình.
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngoài của Tống Ngọc Dao, tay của hắn hướng đến cái yếm của nàng, đột nhiên Tống Ngọc Dao mở ra hai mắt, ngăn cản Tiết Lăng Vân, lo lắng nói:
- Lăng Vân! Bên ngoài có người đến!