Chí Tôn Đào Phi
Quyển 1 - Chương 44: Để bổn vương giúp nàng
Nhìn sáu cỗ thi thể nằm trên mặt đất, đôi mày thanh tú của Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu lại, những người này khi đối mặt với cái chết vẫn không có đem điều nàng muốn biết nói ra, cho nên nàng vẫn không hề biết người muốn gặp nàng kia là ai. Đem vết máu trên đoản kiếm lau sạch sẽ, Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh những người đó sau đó lục tìm, hy vọng có thể tìm ra một chút manh mối về thân phận của bọn họ, động tác này của nàng khiến nàng cau mày lại, đau quá! Một bóng người xuất hiện ở phía sau người nàng, nhìn trên mặt đất đầy thi thể, hơi nhíu mày lại, sau đó lập tức thở ra nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh của nàng, nói: “Vì sao không nói một tiếng đã ra ngoài rồi?” Lãnh Thanh Nghiên ngay cả đầu đều không có nâng một chút, tiếp tục kiểm tra trên người ám vệ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta không thích bị hạn chế tự do”. Động tác trên tay cũng không ngừng, từ trong người một tên ám vệ lấy ra một khối lệnh bài, hỏi: “Đây là cái gì?” Tầm mắt Thương Diễm Túc dừng lại trên khối lệnh bài trong tay nàng, trong mắt kim quang chợt lóe, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, như không chút để ý nói: “Cái này chứng tỏ bọn họ là người của hoàng hậu nương nương”. Trong Thương Lang quốc, phần lớn ám vệ nằm ở trong tay hoàng đế, nhưng cũng có một bộ phận được phân bố đến bên người quý nhân hoàng thất, ẩn nấp ở những nơi bí mật gần đó bản vệ an toàn cho bọn họ. Sửng sốt một chút, trong lòng nghi hoặc không khỏi thốt ra: “Bà ta muốn gặp ta vì sao lại dùng phương thức như vậy?”Vừa hỏi ra câu này liền có ngay đáp án, có lẽ, bà ta cũng không có muốn để cho nàng quay trở về. Đều đã tra xét qua mỗi người ám vệ, Lãnh Thanh Nghiên cũng liền đứng lên, khi đứng lên có chút lảo đảo, trong lòng ngầm bực, đôi mày thanh tú cũng nhịn không được nhăn lại, chết tiệt! Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, giống như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng không khỏi hiện lên một tia tươi cười đầy tà ý, đưa tay đỡ lấy thân thể của nàng, nói: “Thân mình không thoải mái tốt nhất đừng tùy tiện lộn xộn a, vậy mà còn vụng trộm chạy ra ngoài phủ, lại tới nơi này đánh nhau, hiện tại ngay cả đứng cũng không đứng vững? Đến đây, để bổn vương giúp nàng!” Lãnh Thanh Nghiên chỉ cảm thấy có một hơi nghẹn ở trong lòng, nói không nên lời khó chịu, dùng sức gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Vương gia tôn quý như vậy sao lại đến hầu hạ tiểu nữ chứ, tiểu nữ thân phận hèn mọn, sợ là giảm thọ a!” Thương Diễm Túc không hề buồn bực, lại đưa tay đỡ lấy nàng, cười tủm tỉm nói: “Nếu như thật sự như vậy, ta đem mạng của ta chia đều cho nàng, được không?” Tâm không khỏi run lên, sau đó đem mặt hướng về phía mà hắn không thể nhìn ra, nhếch phấn môi, đối với lời nói của hắn nàng từ chối cho ý kiến. Khóe miệng Thương Diễm Túc không ngừng mở rộng, tại sao hắn lại cảm thấy Nghiên nhi giống như đang thẹn thùng đâu? phát hiện này khiến tim hắn đập nhanh hơn vài nhịp, đến gần từng bước đem nàng ôm vào trong lòng, nói: “Không biết sau đây Nghiên nhi còn có tính toán gì không?” Đột nhiên bị ôm khiến cho cả người Lãnh Thanh Nghiên không được thoải mái, cảm nhận được hơi thở của hắn như kề sát ngay bên cạnh mình, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu đối mày thành tú, đưa tay đẩy hắn ra xa một chút, nói: “Không có tính gì, còn nữa, ngươi cách ta xa một chút”. Nhưng mà Thương Diễm Túc không những không cách xa nàng, ngược lại càng tiến gần hơn một chút, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, nói: “Nghiên nhi hành động không tiện, ta làm sao có thể yên tâm đi đâu xa được?” Một câu hành động không tiện này khiến cho mặt Lãnh Thanh Nghiên đỏ ửng, tim đập nhanh hơn vài phần, dùng sức đẩy Thương Diễm Túc ra nhưng lại phát hiện hắn không xi nhê gì, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cũng xuất hiện một chút mệt mỏi. Tươi cười trên mặt Thương Diễm Túc càng thêm sáng lạn, khóe mắt dư quang nhìn đến mấy cỗ thi thể lạnh như băng đang nằm trên mặt đất, không khỏi nhướng mày, sau đó trong tiếng kinh hô của Lãnh Thanh Nghiên đã đem nàng bế lên. “Nghiên nhi nếu còn muốn nói thêm điều gì, thì hãy đợi rời khỏi chỗ này rồi nói”. Sửng sốt một chút, tầm mắt nhìn qua vai hắn thấy vài cỗ thi thể trên mặt đất, “Bọn họ…” “Không cần quan tâm đến bọn họ, lát nữa tự nhiên sẽ có người đến nhặt xác bọn họ”. Thương Diễm Túc giống như biết nàng muốn nói gì, không đợi nàng nói hết câu đã lên tiếng trả lời. Lãnh Thanh Nghiên khẽ gật đầu, cũng đem tầm mắt rời đi nơi đó, nhưng ngay sau đó thì đôi mày thanh tú cũng lại nhíu chặt lại, nói: “Đặt ta xuống dưới!” Thương Diễm Túc căn bản là không để ý tới nàng, lập tức ôm nàng hướng về phía vương phủ mà đi, vừa cười vừa nói: “Nghiên nhi thân thể không được khoẻ, hành động không tiện, bổn vương làm sao có thể để cho nàng một mình đi lại được đâu, tốt nhất vẫn là để bổn vương giúp nàng đi”. Trong lòng khó chịu không thôi, đối với việc bản thân nàng ở trước mặt hắn không hề có sức phản kháng cũng vô cùng ảo não, nàng đường đường là thiếu tướng của bộ đội đặc chủng, cho dù sau khi đã đến thế giới này, tuy rằng sinh sống trong bóng tối, nhưng nàng cũng là tử sĩ ưu tú nhất của Mộc gia, là vậy nhưng lại bị người khác áp chế đến mức này? Tên Thương Diễm Túc này thật biến thái, công phu của hắn rốt cục là luyện như thế nào? Nàng tự nhận thiên phú của nàng không hề kém, công lực hiện tại của nàng cũng không hề kém, vậy mà lại kém hắn đến mức như vậy? Giống như không hề có chút sức lực nào vậy. Biết rõ phản kháng cũng sẽ không có hiệu quả, Lãnh Thanh Nghiên cũng đành yên ổn nằm trong lòng hắn, đem mặt tựa vào trên bờ vai hắn, chậm dãi khép lại mi mắt, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ta thực chán ghét loại cảm xúc không thể nắm bắt rõ ràng này”. Cả người Thương Diễm Túc chấn động, hai tay ôm nàng không khỏi buộc chặt thêm vài phần, nghiêng đầu nhìn một bên sườn mặt của nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc và đau lòng, nhẹ giọng hỏi: “Nghiên nhi, ta nên làm như thế nào với nàng đây?” Chính hắn cũng không nghe thấy tiếng trả lời nữa, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn khiến cho hắn khẽ sửng sốt, lập tức mỉm cười, vừa rồi tâm tình có chút không tốt giờ thì đã khá hơn rất nhiều, thật không ngờ nàng lại có thể an ổn ngủ tron lòng hắn. Bước chân cũng chậm lại, chọn con đường yên tĩnh dẫn về vương phủ mà đi, trước mắt lại hiện lên một số chuyện về Lãnh Thanh Nghiên trước kia, từ mười ba năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đến lúc lấy nàng vào Vương phủ, cho tới bây giờ, nhất là sau khi thành thân, Thương Diễm Túc đột nhiên phát hiện, trong khoảng thời gian này, dường như Nghiên nhi có chút thay đổi. Cúi đầu si ngốc nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, nếu là trước kia, khẳng định không có khả năng nàng sẽ an ổn ngủ ở trong lòng hắn như thế? Phát hiện này khiến cho cả người hắn đều phấn chấn, nhớ lại thần thái cùng ngôn hành của nàng khi nàng say rượu, hắn tin tưởng đó chính là biểu hiện bên trong con người nàng? Người trên vai hắn khẽ cọ mặt vài cái, tìm một vị trí thoải mái nhất, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ giọng nói mê: “A Trạch…” Cả người Thương Diễm Túc chấn động, trong nháy mắt cước bộ cũng dừng lại, cúi đầu nhìn người vẫn đang nằm ngủ mơ kia, khóe miệng tươi cười cứng ngắc, trong mắt tràn đầy bi thương. A Trạch? Nàng thế nhưng nằm ở trong lòng hắn, trong lòng lại nghĩ đến người khác.
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối