Chí Tôn Chiến Thần
Chương 156 156 Căn Bệnh Di Truyền
Hoàng hôn buông xuống, sắc đỏ tràn ngập khắp mặt đất qua chiếc cửa sổ kính sát từ trần đến sàn khổng lồ.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tòa nhà văn phòng, trên chiếc ghế văn phòng.
Giang Sách ngồi với khuôn mặt buồn bã, dựa vào lưng ghế, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt anh ngập tràn những hình ảnh trong quá khứ, hoài niệm và tưởng nhớ về người đồng đội đã khuất – Tân Kỳ.
Anh ấy là một bác sĩ, mặc dù công tác ở hậu phương nhưng đã từng vào sinh ra tử với Giang Sách không biết bao nhiêu lần.
Bất cứ khi nào có ai bị thương, Tân Kỳ đều sẽ cố gắng hết sức để chữa trị.
Anh ấy không chỉ là một người có y đức mà còn là một bác sĩ có y thuật cao siêu, hiếm có trên đời, nổi danh “thánh y” ở biên cương phía Tây, được rất nhiều người kính trọng.
Thường có người bệnh nghe danh mà đến tìm Tân Kỳ, nhờ anh ấy cứu chữa.
Tân Kỳ giúp được sẽ dốc lòng giúp đỡ.
Trong mắt anh ấy, chúng sinh đều bình đẳng như nhau, anh ấy ghét chiến tranh, là một người có khát vọng hòa bình.
Anh ấy cũng là người mà Giang Sách rất tin tưởng.
Đã không biết bao nhiêu lần, sau khi Giang Sách xông pha chiến đấu một cách anh dũng, một thân thương tích đầy mình đều do Tân Kỳ đích thân chữa lành giúp anh.
Giang Sách từng nói đùa: “Tân Kỳ, chỉ cần có anh ở đây, tôi sẽ dũng cảm xông về phía trước, chẳng sợ sống chết.
Vì tôi biết dù mình có bị thương nặng đến đâu, chắc chắn anh cũng sẽ có cách chữa lành.”
Nhưng một người theo chủ nghĩa hòa bình có y đức và y thuật cao minh như Tân Kỳ lại lặng lẽ rời khỏi thế gian này.
Giang Sách nhất thời không thế chấp nhận được cú sốc này.
Anh trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó, anh mới từ từ hé miệng ra, tự hỏi: “Tận Kỳ đã ra đi như thế nào?”
Mộc Dương Nhất nhẹ nhàng trả lời: “Bác sĩ Tân mắc bệnh di truyền từ gia đình của mình, bệnh này mỗi năm đều sẽ phát bệnh một lần, hơn nữa mỗi lúc một nặng hơn, khiến người ta đau đớn đến sống không bằng chết.”
“Trước đây, bác sĩ Tân đã áp dụng các phương pháp điều trị nhẹ nhàng, nhưng chỉ trị được ngọn không trị được gốc, chỉ có thể khiến cơn đau bớt đi một chút đau đớn, nhưng không thể trị được dứt điểm.
Lúc phát bệnh vẫn rất đau đớn.”
“Khi còn trẻ thì vẫn có thể chống cự được, đến lúc về già thì phải làm sao?”
“Một khoảng thời gian trước, bác sĩ Tân đã nghiên cứu ra mười cách để điều trị căn bệnh di truyền này.
Khi bệnh tình phát tác, bác sĩ Tân không dùng cách chữa trị nhẹ nhàng nữa mà chọn thử mười phương pháp điều trị khác nhau đó.”
“Mười cách ấy, mỗi một cách đều khiến người ta vô cùng khó chịu.”
“Người bình thường thử một cách thôi đã đau đớn đến chết đi sống lại rồi, huống hồ thử liên tiếp mười cách như vậy, ai mà chịu nổi chứ? Cộng với sự đau đớn mà bản thân căn bệnh di truyền kia mang lại, lúc đó anh ấy đã ngất đi.”
Nói đến đây, Mộc Dương Nhất thở dài một tiếng, sau đó tiếp lời: “Cũng là oan nghiệt, chịu bao nhiêu khổ cực như thế, nếu có thể trị khỏi là điều tốt.
Nhưng vấn đề là, cuối cùng anh ấy vẫn thất bại.”
“Mười cách chữa trị, không có một cách nào thành công.”
“Tinh thần cạn kiệt, cộng thêm sự giày vò của căn bệnh di truyền kia, bác sĩ Tân không cầm cự được bao lâu đã qua đời.”
Nghe đến đây, Giang Sách đã hiểu được đại khái câu chuyện.
Anh thở dài đầy bất lực.
Rõ ràng có thể chọn cách chữa trị nhẹ nhàng, mặc dù không trị được tận gốc, nhưng ít nhất vẫn có thể giữ được mạng sống, tại sao Tân Kỳ lại cố chấp khăng khăng chọn thử mười cách chữa trị đó chứ?
Thử một hai cách thì còn được, thử liền một lúc mười cách như vậy, đúng là quá ngốc nghếch.
Không thể không nói, trong chuyện này Tân Kỳ quả thực đã quá cứng đầu và cố chấp.
Mộc Dương Nhất lấy một chiếc hộp ra, đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: “Đây là di vật trước lúc lâm chung của bác sĩ Tân, anh ấy dặn nhất định phải giao lại tận tay cho anh.”
Giang Sách đưa tay ra vuốt ve chiếc hộp.
Thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng mở nó ra, bên trọng chỉ có một bức thư và một cuốn sách.
Giang Sách cầm bức thư lên, mở ra, đọc nội dung bên trong.
“Sách, xin lỗi anh, tôi sợ không cầm cự được đến ngày anh quay lại Tây cương, xin viết một lời xin lỗi với anh tại đây, nhưng con người có vui có buồn, có ly có hợp, trời có lúc xanh trong cũng có khi u ám, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết.
Ý trời đã vậy, không thể làm trái.
Tôi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, vì thế tôi mong anh có thể làm giúp tôi một chuyện.”
“Bát quái khí châm” là cuốn sách về y học mà tôi đã dùng cả đời để viết nên, tôi không muốn nó bị mai một.
Sau khi tôi chết, hy vọng anh có thể giao nó cho người nhà tôi, để nó được phát huy tác dụng, làm rạng danh gia đình tôi.
Ngoài ra, sau khi tôi thử mười phương pháp chữa trị đó, cuối cùng cũng tìm ra một phương pháp có thể hoàn toàn trị được tận gốc căn bệnh di truyền của gia đình tôi.
Tôi đã không còn sức lực để phát triển phương pháp này nữa, nhưng tôi hy vọng anh có thể giao phó lại nó cho người nhà tôi.
Có được cách chữa bệnh này, sau này gia đình tôi sẽ không phải chịu đựng những đau đớn của căn bệnh đó nữa.
Phương pháp chữa trị đó tôi đã ghi lại trong chương cuối cùng của “Bát quái khí châm”, anh nhớ nhé.
Cuối cùng, tôi vẫn muốn nói với anh một câu xin lỗi.
Chúng ta đã từng giao hẹn là sẽ cùng nhau chứng kiến hòa bình đến, nhưng tôi không thể thấy điều đó nữa, anh nhất định phải thay tôi hoàn thành ước nguyện này nhé.”
Tạm biệt, Sách.
Tạm biệt, Tây cương.
Tôi yêu mọi người.”
Đọc xong bức thư, trong lòng Giang Sách càng thấy buồn bã hơn.
Anh thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn cuốn sách trong chiếc hộp, đó là “Bát quái khí châm”.
Đây là tác phẩm y học mà Tân Kỳ đã dùng cả đời này để nghiên cứu và viết nên, là báu vật của giới y học, cũng chứa đựng phương pháp chữa trị căn bệnh di truyền của nhà họ Tân.
Đó là cách chữa trị mà Tân Kỳ đã dùng mạng sống của mình để “đổi” lấy.
Giang Sách nhẹ nhàng sờ lên cuốn sách đó, nỗi nhớ nhung người đồng đội của mình càng sâu sắc và mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, anh thở dài nặng nề một tiếng.
“Em đã tra ra người nhà Tân Kỳ có những ai chưa?”
Mộc Dương Nhất thành thật đáp lời: “Em đã tra ra rồi, bác sĩ Tân còn có hai người thân còn sống, là ba ruột của anh ấy – Tân Tử Dân và em gái Tân Uẩn.”
Ngập ngừng một lúc, sau đó Mộc Dương Nhất mới nói tiếp: “Từ xưa đến nay nhà họ Tân đều làm nghề y dược, từ đời tổ tiên đã có không ít nhân tài về y học.
Ông cụ Tân Tử Dân cũng là một ngôi sao sáng được người ta kính nể trong giới y học, cũng có địa vị quan trọng trong giới.”
“Chỉ có điều, do tuổi tác đã cao nên ông cụ đã lui về sau, bây giờ toàn quyền nhà họ Tân đều giao cho cô con gái Tân Uẩn tiếp quản lo liệu.”
“Trình độ y thuật của Tân Uẩn cũng khá cao, được mệnh danh là “Nữ Hoa Đà”.”
Giang Sách nghe vậy lại thấy hơi bất ngờ.
Trước đây anh chỉ biết y thuật của Tân Kỳ rất cao siêu, nhưng không biết hóa ra Tân Kỳ xuất thân từ gia đình có truyền thống y học, ba và em gái đều là người có trình độ y học vô cùng cao thâm.
“Như vậy thì càng tốt hơn nữa.” Giang Sách cầm cuốn sách lên, nói: “Nếu nhà bọn họ đã là gia đình có truyền thống y học, vậy thì nếu anh giao lại cuốn sách này cho bọn họ, nó nhất định sẽ phát huy được giá trị của mình, làm rạng danh gia đình nhà họ Tân.
Tác phẩm y học mà cả đời Tân Kỳ viết nên cũng sẽ không bị mai một.”
“À đúng rồi, em còn điều tra được một chuyện nữa.” Mộc Dương Nhất nói: “Nghe nói gần đây bệnh di truyền của Tân Tử Dân phát tác, sống rất khổ sở, Tân Uẩn cũng bất lực không biết làm thế nào.
Cô ấy đã gửi thiếp mời mời các bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới chỉ để chữa khỏi căn bệnh mãn tính này cho ba mình.”
Giang Sách sửng sốt.
Xem ra, căn bệnh di truyền của nhà họ Tân thật sự rất quái ác.
Từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu danh y mà vẫn không tìm ra phương pháp chữa trị, Tân Tử Dân và Tân Uẩn lợi hại như thế cũng không trị khỏi được căn bệnh khó chữa của mình.
Thậm chí Giang Sách còn nghĩ, nhà họ Tân trở thành một gia đình có tiếng về nghề y như vậy có lẽ là do căn bệnh quái ác này “gây” nên.
Nhà họ Tân bọn họ bao đời nay đều nghiên cứu y học, thử tìm ra cách chữa trị triệt để.
Nhưng hàng trăm năm trôi qua, cuối cùng vẫn phí công vô ích.
May mà, sau đó nhà họ Tân xuất hiện một Tân Kỳ.
Giang Sách vỗ lên cuốn “Bát quái khí châm” nói: “Tân Kỳ, nỗ lực của anh sẽ không vô ích đâu.
Ít nhất thì anh cũng đã tìm ra cách chữa trị căn bệnh di truyền của gia đình mình.
“Gông cùm xiềng xích” đã “giam cầm” nhà họ Tân bao nhiêu năm qua, cuối cùng anh cũng tìm ra “chìa khóa” để mở rồi!”.