Chỉ Tâm Như Thủy
Chương 26
An Nhi chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, ở một nơi đen tối có một nam nhân nhìn y.
Nam nhân kia rất cao giống như một vị thần vậy.
“Ta là Thao Thiết.” Nam nhân lạnh lùng nhìn y: “Ta là bạn cũ của ba ba ngươi, ba ba ngươi rất nhớ ngươi.”
“Ba ba?”
Nam nhân chợt kéo y, An Nhi cả kinh, tựa như từ bên trong ác mộng tỉnh lại, tựa như tìm lại được cảm giác của bản thân chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn.
An Nhi cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên trán mình, mang theo hương thơm quen thuộc, An Nhi kinh hãi, là ba!
“Chỉ Nhi tỉnh lại đi, ba sẽ không bỏ rơi con nữa….” Thanh âm nam nhân bi thương như cầu khẩn, tựa như đang khóc nức nở.
“Ba….” An Nhi, hiện tại lại là Thanh Chỉ nháy nháy mắt.
“Chỉ Nhi!” Lâm Phong mừng đến chảy nước mắt.
Thanh Chỉ phát hiện, ba gầy, không chỉ là gầy mà là tiều tụy.
“Chỉ Nhi, Chỉ Nhi, con rốt cùng cũng tỉnh…” Lâm Phong khóc không thành tiếng, ôm y vào lòng thật chặc.
An Nhi ngẩn ra, là hơn thơm rất quen thuộc, không biết vì sao y lại nhớ đến Thánh Vũ đế, cái ôm của Thánh Vũ đế có lực hơn ba, ấm áp hơn ba càng bá đạo hơn ba. Cái loại ôn nhu bá đạo đó làm cho An Nhi muốn ngừng mà ngừng không được….
Trong lúc nhất thời, An Nhi chỉ cảm thấy Thánh Vũ đế, Trục Phong chẳng qua chỉ là một giấc mộng, hôm nay y cuối cùng cũng tỉnh mộng? An Nhi không phân biệt được người nào là thật người nào là mộng, cuối cùng là Trang Chu mộng điệp hay là điệp hóa Trang Chu?
=====Ta là phân cách tuyến đáng eo=====
Đã ba ngày rồi Trục Phong chưa từng rời khỏi thư phòng.
Trong thư phòng chính là nơi đặt thi thể An Nhi.
Trục Phong nhẹ nhàng xoa lên má An Nhi, một giọt nước mắt không nén được rơi xuống. Hai gò má An Nhi rất mềm mại nhưng hai mắt hiện tại lại nhắm chặc, có chút tái nhở tựa như đang ngủ. Trục Phong hy vọng An Nhi chỉ là đang ngủ hoặc là một khắc sau An Nhi sẽ tỉnh lại, khóc nỉ non nũng nịu giống như thường ngày, mềm mại gọi một tiếng Trục Phong ca ca. Trục Phong rất mong An Nhi tỉnh lại để cho hắn thêm một cơ hội sủng y, yêu y, ôm y vào trong ngực cả đời…
“Ca!” Tần Khanh âm trầm đi tới.
“Đi ra ngoài!” Thanh âm Trục Phong có chút xuy yếu.
“Ngươi có ý gì!” Tần Khanh tức giận: “Vì một tên hồ ly tinh mà ngươi muốn là trò cười cho thiên hạ!”
“Không được nói An Nhi như vậy, không phải của y, là ta, tất cả là tại ta, ta hại chết phụ vương, hại chết trượng phu ngươi, hại cả Tần gia! Giết ta! Giết ta đi!” Trục Phong điên cuồng kêu.
Tần Khanh giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.
Một tiếng thở dài thật nhẹ vang lên.
“Nương!”
“Nương!” Thanh âm Trục Phong và Tần Khanh đồng loạt vang lên.
“Hai đứa con, tội gì phải vậy.” Lão phu nhân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tần Khanh: “Tề Nhi chết, nương biết ngươi khổ sở nhưng không lẽ ngươi muốn Phong nhi dẫm vào vết xe đổ của ngươi?”
Hai mắt Tần Khanh đỏ bừng: “Ta có lỗi gì chứ! Cái tên hồ ly tinh đó là cừu nhân của Tần gia chúng ta!”
“Khanh Nhi!” Lão phu nhân tức giận quát, nhìn gương mặt tìu tụy của con gái mình lại nhớ tới nàng và phu quân rất ân ái với nhau, nhưng đột nhiên lại âm dương cách biệt, không khỏi thở dài, bây giờ có muống nói gì cũng đã chậm, lão phu nhân thở dài lắc đầu: “Các ngươi không hiểu…”
Thanh Chỉ ngồi ở vườn hoa, ánh dương rực rỡ gọi xuống Úc Kim Hương tỏa ra hương thơm mê người.
Thanh Chỉ vùi đầu vào hai cánh tay lòng có chút mơ hồ lại có chút bất an. Lúc đầu y nhảy lầu tự tử nhưng lại không chết, chỉ trở thành người thực vật ngủ xay xấp xỉ một năm, mai mắn nhất chính là y lại tỉnh, lại được ở cùng ba ba, rốt cuộc cũng tỉnh. Trở lại cuộc sống hoàn mỹ không thể bắt bẻ, ba trở lại, ba đã thề sẽ không rời đi nữa, ông nội cũng tha thứ cho ba, hiềm khích lúc trước không cong nữa, mẹ cũng được quyền quản lý xí nghiệp gia tộc như nguyện vọng. Nhưng Thanh Chỉ lại phiền muộn không thôi, vào lúc đêm khuya thanh tỉnh y luôn nhớ tới Thánh Vũ đế, con người vừa ôn nhu vừa bá đạo đó lại hào phóng cho mình tất cả ấm áp.
“A Phong đâu?” Thanh âm nam nhân đột ngột vang lên dạo An Nhi giật mình.
Thanh Chỉ ngẩng đầu lên, là nam nhân kia! Là nam nhân tựa thần kia!
“Ngươi…”
“Ta là Thao Thiết.” Nam nhân lạnh lùng nhìn y: “Chúng ta đã gặp nhau một lần.”
Thanh Chỉ ngơ ngác gật đầu một cái.
“A Phong đâu?” Nam nhân lại hỏi một lần nữa.
Thanh Chỉ chỉ vào nhà: “Ngươi không được vào, ông nội không cho phép người ngoài nhìn thấy ba.”
“Không sao, trừ ngươi ra không một ai có thể nhìn thấy ta.”
Thanh Chỉ nữa tin nữa ngờ nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu một cái: “ta mang ngươi đi.”
Nam nhân ngẩn ra: “Ngươi không sợ ta?”
“Sợ?” Thanh Chỉ không hiểu.
“Ta không phải con người.”
“Vậy ngươi là gì?”
“Thao Thiết, ta là thần thú.”
“Có thật không?” Thanh Chỉ mở to hai mắt.
Thao Thiết thở dài, xem trên phân lượng y là con của Phong Nhi sẽ tọa nguyện cho y lần này, một trận bạch quan xuất hiện, Thao Thiết bên trong bạch quang trở lại nguyên hình thành một con sư tử trắng to lớn.
Đôi mắt Thanh Chỉ mở to tràn đầy kinh ngạc, ngốc ngốc nhìn Thao Thiết không dám tiến lên.
Thao Thiết đã sống hơn mười ngàn năm sao có thể không nhìn ra tâm tư của một đứa trẻ chứ, chậm rãi gật đầu một cái đến bên người Thanh Chỉ, Thanh Chỉ mỉm cười nhón chân lên đưa tay gãi gãi bộ long trắng như tuyết của Thao Thiết.
Thao Thiết bị y gãi có chút không được tự nhiên biến trở lại thành người: “Mang ta đi gặp ba ngươi.”
Thanh Chỉ vội vàng gật đầu, dẫn hắn đi đến phòng giam sang trọng đầy kiên cố kia.
Vừa nhìn thấy Thanh Chỉ, vệ sĩ Lâm gia rất cung kính mở ra cánh cửa sắc vừa nặng vừa dầy kia.
Thanh Chỉ cùng Thao Thiết đi vào phòng, lại nhìn thấy Lâm Phong nằm trên đất, bên người là một cái ly thủy tinh vỡ nát mà mãnh vỡ thủy tinh lại đâm vào trong da thịt hắn, máu tuông ra làm ướt bộ đồ ngủ màu trắng.
“Ba!”
Thao Thiết giành trước một bước, ôm lấy Lâm Phong quay đầu nhìn Thanh Chỉ nói: “Nhanh gọi bác sĩ!”
Nam nhân kia rất cao giống như một vị thần vậy.
“Ta là Thao Thiết.” Nam nhân lạnh lùng nhìn y: “Ta là bạn cũ của ba ba ngươi, ba ba ngươi rất nhớ ngươi.”
“Ba ba?”
Nam nhân chợt kéo y, An Nhi cả kinh, tựa như từ bên trong ác mộng tỉnh lại, tựa như tìm lại được cảm giác của bản thân chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn.
An Nhi cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên trán mình, mang theo hương thơm quen thuộc, An Nhi kinh hãi, là ba!
“Chỉ Nhi tỉnh lại đi, ba sẽ không bỏ rơi con nữa….” Thanh âm nam nhân bi thương như cầu khẩn, tựa như đang khóc nức nở.
“Ba….” An Nhi, hiện tại lại là Thanh Chỉ nháy nháy mắt.
“Chỉ Nhi!” Lâm Phong mừng đến chảy nước mắt.
Thanh Chỉ phát hiện, ba gầy, không chỉ là gầy mà là tiều tụy.
“Chỉ Nhi, Chỉ Nhi, con rốt cùng cũng tỉnh…” Lâm Phong khóc không thành tiếng, ôm y vào lòng thật chặc.
An Nhi ngẩn ra, là hơn thơm rất quen thuộc, không biết vì sao y lại nhớ đến Thánh Vũ đế, cái ôm của Thánh Vũ đế có lực hơn ba, ấm áp hơn ba càng bá đạo hơn ba. Cái loại ôn nhu bá đạo đó làm cho An Nhi muốn ngừng mà ngừng không được….
Trong lúc nhất thời, An Nhi chỉ cảm thấy Thánh Vũ đế, Trục Phong chẳng qua chỉ là một giấc mộng, hôm nay y cuối cùng cũng tỉnh mộng? An Nhi không phân biệt được người nào là thật người nào là mộng, cuối cùng là Trang Chu mộng điệp hay là điệp hóa Trang Chu?
=====Ta là phân cách tuyến đáng eo=====
Đã ba ngày rồi Trục Phong chưa từng rời khỏi thư phòng.
Trong thư phòng chính là nơi đặt thi thể An Nhi.
Trục Phong nhẹ nhàng xoa lên má An Nhi, một giọt nước mắt không nén được rơi xuống. Hai gò má An Nhi rất mềm mại nhưng hai mắt hiện tại lại nhắm chặc, có chút tái nhở tựa như đang ngủ. Trục Phong hy vọng An Nhi chỉ là đang ngủ hoặc là một khắc sau An Nhi sẽ tỉnh lại, khóc nỉ non nũng nịu giống như thường ngày, mềm mại gọi một tiếng Trục Phong ca ca. Trục Phong rất mong An Nhi tỉnh lại để cho hắn thêm một cơ hội sủng y, yêu y, ôm y vào trong ngực cả đời…
“Ca!” Tần Khanh âm trầm đi tới.
“Đi ra ngoài!” Thanh âm Trục Phong có chút xuy yếu.
“Ngươi có ý gì!” Tần Khanh tức giận: “Vì một tên hồ ly tinh mà ngươi muốn là trò cười cho thiên hạ!”
“Không được nói An Nhi như vậy, không phải của y, là ta, tất cả là tại ta, ta hại chết phụ vương, hại chết trượng phu ngươi, hại cả Tần gia! Giết ta! Giết ta đi!” Trục Phong điên cuồng kêu.
Tần Khanh giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.
Một tiếng thở dài thật nhẹ vang lên.
“Nương!”
“Nương!” Thanh âm Trục Phong và Tần Khanh đồng loạt vang lên.
“Hai đứa con, tội gì phải vậy.” Lão phu nhân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tần Khanh: “Tề Nhi chết, nương biết ngươi khổ sở nhưng không lẽ ngươi muốn Phong nhi dẫm vào vết xe đổ của ngươi?”
Hai mắt Tần Khanh đỏ bừng: “Ta có lỗi gì chứ! Cái tên hồ ly tinh đó là cừu nhân của Tần gia chúng ta!”
“Khanh Nhi!” Lão phu nhân tức giận quát, nhìn gương mặt tìu tụy của con gái mình lại nhớ tới nàng và phu quân rất ân ái với nhau, nhưng đột nhiên lại âm dương cách biệt, không khỏi thở dài, bây giờ có muống nói gì cũng đã chậm, lão phu nhân thở dài lắc đầu: “Các ngươi không hiểu…”
Thanh Chỉ ngồi ở vườn hoa, ánh dương rực rỡ gọi xuống Úc Kim Hương tỏa ra hương thơm mê người.
Thanh Chỉ vùi đầu vào hai cánh tay lòng có chút mơ hồ lại có chút bất an. Lúc đầu y nhảy lầu tự tử nhưng lại không chết, chỉ trở thành người thực vật ngủ xay xấp xỉ một năm, mai mắn nhất chính là y lại tỉnh, lại được ở cùng ba ba, rốt cuộc cũng tỉnh. Trở lại cuộc sống hoàn mỹ không thể bắt bẻ, ba trở lại, ba đã thề sẽ không rời đi nữa, ông nội cũng tha thứ cho ba, hiềm khích lúc trước không cong nữa, mẹ cũng được quyền quản lý xí nghiệp gia tộc như nguyện vọng. Nhưng Thanh Chỉ lại phiền muộn không thôi, vào lúc đêm khuya thanh tỉnh y luôn nhớ tới Thánh Vũ đế, con người vừa ôn nhu vừa bá đạo đó lại hào phóng cho mình tất cả ấm áp.
“A Phong đâu?” Thanh âm nam nhân đột ngột vang lên dạo An Nhi giật mình.
Thanh Chỉ ngẩng đầu lên, là nam nhân kia! Là nam nhân tựa thần kia!
“Ngươi…”
“Ta là Thao Thiết.” Nam nhân lạnh lùng nhìn y: “Chúng ta đã gặp nhau một lần.”
Thanh Chỉ ngơ ngác gật đầu một cái.
“A Phong đâu?” Nam nhân lại hỏi một lần nữa.
Thanh Chỉ chỉ vào nhà: “Ngươi không được vào, ông nội không cho phép người ngoài nhìn thấy ba.”
“Không sao, trừ ngươi ra không một ai có thể nhìn thấy ta.”
Thanh Chỉ nữa tin nữa ngờ nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu một cái: “ta mang ngươi đi.”
Nam nhân ngẩn ra: “Ngươi không sợ ta?”
“Sợ?” Thanh Chỉ không hiểu.
“Ta không phải con người.”
“Vậy ngươi là gì?”
“Thao Thiết, ta là thần thú.”
“Có thật không?” Thanh Chỉ mở to hai mắt.
Thao Thiết thở dài, xem trên phân lượng y là con của Phong Nhi sẽ tọa nguyện cho y lần này, một trận bạch quan xuất hiện, Thao Thiết bên trong bạch quang trở lại nguyên hình thành một con sư tử trắng to lớn.
Đôi mắt Thanh Chỉ mở to tràn đầy kinh ngạc, ngốc ngốc nhìn Thao Thiết không dám tiến lên.
Thao Thiết đã sống hơn mười ngàn năm sao có thể không nhìn ra tâm tư của một đứa trẻ chứ, chậm rãi gật đầu một cái đến bên người Thanh Chỉ, Thanh Chỉ mỉm cười nhón chân lên đưa tay gãi gãi bộ long trắng như tuyết của Thao Thiết.
Thao Thiết bị y gãi có chút không được tự nhiên biến trở lại thành người: “Mang ta đi gặp ba ngươi.”
Thanh Chỉ vội vàng gật đầu, dẫn hắn đi đến phòng giam sang trọng đầy kiên cố kia.
Vừa nhìn thấy Thanh Chỉ, vệ sĩ Lâm gia rất cung kính mở ra cánh cửa sắc vừa nặng vừa dầy kia.
Thanh Chỉ cùng Thao Thiết đi vào phòng, lại nhìn thấy Lâm Phong nằm trên đất, bên người là một cái ly thủy tinh vỡ nát mà mãnh vỡ thủy tinh lại đâm vào trong da thịt hắn, máu tuông ra làm ướt bộ đồ ngủ màu trắng.
“Ba!”
Thao Thiết giành trước một bước, ôm lấy Lâm Phong quay đầu nhìn Thanh Chỉ nói: “Nhanh gọi bác sĩ!”
Tác giả :
Ngã Ý Phù Phong