Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón
Chương 93: Chuyện ma quái (2)
[Edit: liennguyen199]
Tiểu Phượng đóng cửa sổ lại, đỡ Vinh Lệ Nhi nằm xuống.
“Tiểu thư, nhất định là người đã hoa mắt? Làm gì có quỷ nào? Nói không chừng người mắt mờ, nhìn nhầm bóng cây trúc chiếu trên cửa sổ!” Tiểu Phượng an ủi Vinh Lệ Nhi, nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng ta: “Người ngủ đi, không cần phải sợ. Tối nay, em sẽ canh giữ trước giường của người.”
“Ừ.” Trong lòng của Vinh Lệ Nhi bình tĩnh hơn một chút. Có Tiểu Phượng bảo vệ ở bên giường, lá gan của nàng ta mới lớn hơn một chút. Nàng ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mông lung, Vinh Lệ Nhi lại nghe thấy âm thanh đáng sợ đó, vang lên bên tai nàng ta: “Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống.”
Âm thanh u ám lạnh lùng đó, không biết đã vang lên bao nhiêu lần.
Trong mộng, Vinh Lệ cứ run lên bần bật: “Tiểu vương gia, ta biết người chết rất oan uổng. Ngày mai, ta nhất định mời đạo sĩ, đến siêu độ vong hồn của người. Người đừng ám ta, người đừng tới lấy mạng ta nữa.”
“Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống!” Âm thanh kia lại vang lên, khuôn mặt loang lổ máu đó lại xuất hiện trước mặt của Vinh Lệ Nhi. Nàng ta bị kinh hãi liền tỉnh giấc, bật dậy. Ánh mắt lướt qua Tiểu Phượng đang lim dim, nhìn về phía của sổ. Bóng dáng của đứa bé đang ở phía bên ngoài của sổ. Trên mặt đứa bé ấy đầy máu.
“Có quỷ! Có quỷ!” Vinh Lệ Nhi kinh hãi, ngã nhào xuống đất. Chân của nàng ta, đá phải cánh tay đang ôm đầu của Tiểu Phượng, Tiểu Phượng lập tức tỉnh lại.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?” Tiểu Phượng thắp ngọn đèn dầu trên bàn, ánh sáng, chiếu rõ cả căn phòng. Nàng ta đỡ Vinh Lệ Nhi ngồi dậy, vừa lau mồ hôi trên trán Vinh Lệ Nhi vừa hỏi.
“Tiểu Phượng, không phải ta nằm mơ đâu. Ta thực sự nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ có khuôn mặt đầy máu của một đứa bé, đưuá bé ấy chính là Tiểu vương gia đã chết yểu. Trong miệng đứa bé kia luôn luôn vang lên một câu nói: ‘Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống.’ Vinh Lệ Nhi hoa dung thất sắc (1), vẻ mặt vô cùng kinh hãi!
( (1) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)
Nhất định là đứa bé chết oan đó muốn lấy mạng của nàng ta rồi! Câu cửa miệng đó, đúng là tên tiểu quỷ! Nếu đứa bé này thực sự muốn lấy mạng nàng ta thì nàng ta chắc chắn sẽ không được chết yên thân!
Người ta thường nói: ‘Người đang làm, Trời đang nhìn.’ Lời này tuyệt đối không phải là giả. Vinh Lệ Nhi nàng làm chuyện xấu, có thể lừa gạt được mọi người trong Ngọc Vương phủ. Đáng tiếc là nàng ta không thể lừa được đứa bé đã biến thành quỷ đó!
Xem ra, làm người là không thể làm chuyện xấu! Làm nhiều chuyện xấu thì ắt sẽ gặp phải báo ứng. Đi đêm lắm có ngày gặp ma (2). Giờ khắc này, trong lòng của Vinh Lệ Nhi vô cùng sợ hãi, vô cùng hối hận! Sớm biết có ngày bị ma quỷ đối phó thế này nàng ta nhất định sẽ không vì danh phận và địa vị, làm nên chuyện táng tận lương tâm đó!
( (2) Đi đêm lắm có ngày gặp ma: ý chỉ Những việc xấu xa, mờ ám nếu cứ làm mãi rồi cũng có lúc gặp tai hoạ.)
“Tiểu thư, nhất định là người nhìn lầm rồi. Tiểu Phượng mở cửa sổ ra, nhìn khắp mọi nơi: “Tiểu thư, người xem ngoài cửa số này, làm gì có quỷ nào đâu? Người ngủ đi, người không nên tự hù dọa mình nữa.”
Vinh Lệ Nhi vừa nghe thấy Tiểu Phượng muốn hầu nàng ta ngủ lần nữa, liền sợ hãi đến mức rúc vào góc giường. Nàng ta không ngừng lắc đầu, sắc mặt thì càng ngày càng tái nhợt.
“Ta không muốn ngủ! Ta không muốn ngủ đâu! Ta sợ thấy đứa bé kia lắm, ta sợ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của hắn.” Ngủ? Nàng ta không muốn ngủ đâu! Nhớ tới khuôn mặt đáng sợ đó, cả đời này nàng ta cũng không muốn đi ngủ nữa!
“Tiểu thư, nếu người chưa muốn ngủ, vậy thi chưa cần ngủ. Em sẽ giúp người nhìn xem nơi đó có con quỷ nào? Tiểu Phượng nhìn thấy bộ dạng kinh sợ này của Vinh Lệ Nhi, trong lòng vừa thương nàng ta, lại vừa có một chút hả hê. Sau khi Vinh Lệ Nhi bị thất sủng, luôn luôn trút giận lên người Tiểu Phượng. Trong lòng của Tiểu Phượng, khó tránh khỏi có chút oán hận.
Tiểu Phượng cùng với Vinh Lệ Nhi, thức đến tận lúc trời sáng, cùng không có nhìn thấy quỷ nào như lời của Vinh Lệ Nhi! Trong lòng của Tiểu Phượng thầm cười nhạo chủ tử của nàng ta. Quỷ này, căn bản không ở ngoài cửa sổ, nó là ở chính trong tâm của Vinh Lệ Nhi.
Sắc trời sáng rõ, Vinh Lệ Nhi liền đứng dậy. Nàng ta vừa không trang điểm, quần áo lại xộc xệch. Bộ mặt mệt mỏi, tóc tai bù xù, nàng ta mang theo Tiểu Phượng chạy thẳng đến Ngưng Hương Các.
Hiện tại, nàng ta căn bản không để ý trang phục của mình có đoan trang hay không, trang sức của mình có tinh xảo hay không. Nàng ta chỉ muốn xin Long Phụng Ngọc mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ ở Phượng Nghi Uyển của nàng ta. Thứ nhất là để trừ tà, thứ hai là để siêu độ vong linh. Chỉ cần có thể khiến cuộc sống nàng ta an tâm thoải mái, những chuyện khác, đều không ở trong phạm vi lo nghĩ của nàng ta!
Ở ngoài cửa lớn của Ngưng Hương Các, Vinh Lệ Nhi thấy Long Phụng Ngọc đang múa kiếm. Nàng ta lập tức quỳ xuống trước mặt Long Phụng Ngọc, đầu dập liên tục như băm tỏi: “Vương gia, hôm qua, có chuyện ma quái trong Phượng Nghi uyển! Nô tỳ kính xin Vương gia, mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ trong Phương Nghi Uyển! Nếu không trừ tà, nô tỳ sợ là mình cũng không sống được mấy ngày nữa! Nô tỳ không sợ chết, nhưng đứa nhỏ trong bụng nô tỳ thì không thể chết được!
Long Phụng Ngọc ngừng múa kiếm lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vinh Lệ Nhi đang quỳ dưới đất.
“Có chuyện ma quái ở Phượng Nghi Uyển?” Trong lòng Long Phụng Ngọc có chút nghi ngờ. Trời đất sáng sủa thế này, làm gì có quỷ nào? Nhưng nhìn vẻ mặt của Vinh Lệ Nhi, không giống như nàng ta đang nói dối!
“Vương gia, nhưng lời nô tỳ nói đều là sự thật. Có chuyện ma quái trong Phượng Nghi uyển, trong một đêm, nô tỳ đã thấy con quỷ đó hai lần!” Vinh Lệ Nhi chỉ sợ Vương gia không tin, liền vội càng nhấn mạnh số lần nàng ta thấy được con quỷ.
Nữ nhân lòng dạ độc ác này thật sự thấy quỷ? Hừ hừ, e rằng chính là tâm bệnh mà thôi!
“Cái gì? Ngươi hai lần thấy được quỷ? Vậy ngươi nói cho bản vương nghe một chút, hình dáng của con quỷ như thế nào?” Long Phụng Ngọc rất muốn biết, hình dáng con quỷ Vinh Lệ Nhi nhìn thấy rốt cuộc là như thế nào!
Vinh Lệ Nhi do dự một lúc lâu, không biết có nên miêu tả dáng vẻ đó hay không. Nếu như nói ra, không phải nàng ta tự nhận mình chính là người hại Tiểu vương gia hay sao? Nhưng nếu như không nói, làm sao Long Phụng Ngọc có thể tin là thật sự có quỷ?
“Vương gia, nô tỳ đúng là nhìn thấy quỷ hai lần, nhưng lúc đó lại không nhìn kĩ lắm dáng dấp của nó. Chỉ cảm thấy ở bên ngoài cửa sổ có một con quỷ đang đung đưa. Về phần hình dáng của nó như thế nào, nô tỳ cũng không thể miêu tả được.” Vinh Lệ Nhi suy tư một lát, cuối cùng vẫn quyết định giấu diếm dáng vẻ của con quỷ.
“Nếu đã không thấy rõ, vậy thì đó không phải là thật rồi! Trời đất sáng rõ như thế này, làm sáo có thể có quỷ được? Lệ Nhi, ngươi nhất định là đã bị hoa mắt rồi.” Long Phụng Ngọc nhìn dáng vẻ của Vinh Lệ Nhi liền biết nàng ta đang che giấu hình dáng của con quỷ.
Cho đến bây giờ, người Vinh Lệ Nhi hại chết, cũng chỉ có đứa bé chết yểu đó thôi! Nói không chừng, con quỷ mà nữ nhân này mơ thấy, chính là đứa bé số khổ ấy! Hừ hừ, nếu đúng là như vậy, hắn sẽ không mời đạo sĩ giúp nàng ta! Hắn không nhẫn tâm trừng phạt nàng ta, nên sẽ để cho con quỷ ở trong miệng nàng ta, hành hạ nàng ta mấy ngày đi!
Vinh Lệ Nhi thấy Long Phụng Ngọc không tin lời của nàng ta thì rất muốn nói ra bộ dạng của con quỷ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói ra thì đổi với nàng ta không hề có lợi! Nàng ta dùng ánh mắt cầu cứu Tiểu Phượng, hi vọng Tiểu Phượng có thể giúp nàng ta nói vài lời hữu ích.
“Tiểu thư, em nói người hoa mắt, người lại không tin em! Người xem đi, bây giờ Vương gia cũng nói thế còn gì?” Tiểu Phượng hiểu nhầm ý tứ của Vinh Lệ Nhi, gây trở ngại cho nàng ta.
Một trận âm thanh leng keng của ngọc bội, một nữ nhân bị bệnh từ trong Ngưng Hương Các đi ra. Nữ nhân có khuôn mặt tái nhợt này chính là Âu Dương Phi. Phía sau nàng là Vân Nhi có nụ cười giả tạo.
Cách một tường viện, nàng ta đã nghe được lời nói của Vinh Lệ Nhi. Cho nên nàng không nhịn được mà ra ngoài chế giễu vài câu!
“Vinh phu nhân, thật sự có chuyện ma quái ở Phụng Nghi Uyển sao?” Âu Dương Phi nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng chật vật của Vinh Lệ Nhi, trong lòng vô cùng bất ngờ! Nữ nhân này bị làm sao vậy? Sao lại có thể biến thành bộ dạng như thế này? Lẽ nào, nàng ta nhếch nhác như vậy là do con quỷ đó gây nên? Người ta thường nói: ‘Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa! Nũ nhân này hại chết đứa bé của nàng, đương nhiên sẽ bị ma quỷ ám!
“Vương phi, những lời ta nói đều là thật. Thật sự có chuyện ma quái ở trong Phụng Nghi Uyển. Nhưng Vương gia căn bản không tin ta. Vương phi, người giúp ta nói một chút, khuyên Vương gia mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ đi! Bằng không, ngay cả ngủ ta cũng không dám!” Bây giờ, Vinh Lệ Nhi nhìn thấy Âu Dương Phi như là nhìn thấy vị cứu tinh vậy. Vương gia rất cưng chiều nữ nhân này, lời nàng ấy nói, Vương gia nhất định sẽ nghe. Vinh Lệ Nhi chỉ muốn Âu Dương Phi giúp nàng nói chuyện mà quên mất Âu Dương Phi chính là kẻ thù của nàng ta.
“Vinh phu nhân, người gọi sai rồi! Ta chỉ là Trắc vương phi, làm sao có thể xứng được xưng hô là Vương phi đây? Ta thì vĩnh viễn không có ý niệm muốn làm Vương phi, lại càng không vì danh vị Vương phi mà làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa.” Âu Dương Phi vừa chế giễu Vinh Lệ Nhi si tâm vọng tưởng, vừa cười hỏi. Nụ cười ấy hàm chứa băng lãnh và tuyệt vọng! “Vinh phu nhân, ta nghe nói người nhìn thấy quỷ phải không? Bộ dạng con quỷ kia như thế nào vậy? Trong mắt hắn có phải chảy máu hay không? Trong mũi hắn có phải cũng chảy máu hay không? Ngay cả trong miệng hắn cũng chảy máu phải không?”
Vinh Lệ Nhi sợ hãi, hai con mắt trợn to. Nàng ta không hiểu tại sao Âu Dương Phi lại biết được dáng vẻ của con quỷ đó. Lẽ nào, nàng ta đã thấy con quỷ này rồi?
“Làm sao người biết? Chẳng nhẽ người cũng đã thấy con quỷ này rồi?” Vinh Lệ Nhi kinh hãi đến độ bịt kín hai lỗ tai, cứ như thể con quỷ đang đứng trước mặt nàng ta vậy!
“Vinh phu nhân, người hỏi ta tại sao lại biết được bộ dạng của con quỷ ư? Ta nói thật cho người biết, đúng là ta đã gặp hắn. Một tháng trước, ở Ngưng Hương Các, ta đã thấy một hình ảnh như này. Đứa bé còn đang nằm trong tã, chính là bộ dạng thê thảm như vậy, nằm ở trong lòng của ta. Trong mắt hắn chảy máu, trong mũi hắn cũng chảy máu, ngay cả đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy 5 ngón tay đâu cả. Nghĩ đến gương mặt đầy máu đó, ta không những không sợ mà ta còn muốn mình vĩnh viễn phải nhớ bộ dạng đầu máu đó của hắn!” Âu Dương Phi ho khan, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vinh phu nhân, tại sao người lại sợ gương mặt đó như vậy? Có phải vì người đã làm chuyện trái với lương tâm nên bây giờ mới phải sợ như vậy? Có phải là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma không?”]
Trong mắt của Vinh Lệ Nhi thoáng qua một tia tuyệtcongjv. Nàng ta nghĩ mình có thể che giấu được sự sợ hãi kia của mình, nhưng nàng ta không làm được. Đừng bảo là nghĩ đến gương mặt đầy máu kia, ngay cả chỉ nghe Âu Dương Phi miêu tả là nàng ta đã cảm thấy da đầu tê dại, tóc gáy dựng hết cả lên!
“Đừng nói nữa! Đừng có nói nữa!” Vinh Lệ Nhi che hai mắt của mình, xoay người chạy về phía Phượng Nghi Uyển. Phía sau còn truyển đến âm thanh của Âu Dương Phi: “Vinh Lệ Nhi, người cẩn thận một chút. Con quỷ đó, tối nay có thể đến tìm người đó!”
Sau khi Âu Dương Phi dùng hết hơi sức đẻ hô lên câu đó, nàng không nhìn được mà ho kịch liệt. Nàng lấy tay che miệng lại, ho khan không ngừng. Đến lúc mở bàn tay kia ra, trong tay toàn là vết máu đỏ thẫm.
“Phi nhi, sao nàng lại khổ như thế chứ?” Long Phụng Ngọc ôm Âu Dương Phi vào trong ngực, khuôn mặt đầy lo âu và đau lòng. Hắn biết tâm tư của Âu Dương Phi, cũng hiểu rõ nàng làm như vậy là để Vinh Lệ Nhi tự động lộ nguyên hình! Hắn biết Âu Dương Phi rất hận Vinh Lệ Nhi và cũng rất nhớ đứa bé đã chết yểu kia.
Chính tại hắn nghe Âu Dương Phi miêu tả khuôn mặt đó, trong lòng đau đến tận xương tủy. Tại sao Vinh Lệ Nhi lại sợ khuôn mặt này, tất cả đều không hỏi mà đã tự khai hết cả rồi!
Vinh Lệ Nhi, chính là thủ phạm đừng phía sau độc chết đứa bé! Mặc dù nàng ta không thừa nhận, nàng ta vẫn chính là hung thủ hãi chết đứa bé. Chính dáng vẻ hoảng sợ của nàng ta đã bán đứng nàng ta!
Suy đoán và những hoài nghĩ của hắn đều trở thành sự thật! Hắn thật sự không biết, hắn nên dùng thái độ gì để đối xử với nàng ta? Giết nàng ta, không thể được! Tha thứ cho nàng ta, hắn lại càng không thể làm được!
“Vương gia, con của chúng ta, chết trong tay người nào, bây giờ người đã biết rõ rồi chứ?” Âu Duowgn Phi nhìn những vết máu trên tay mình, trong lòng vô cùng mờ mịt. Xem ra, ngày nàng cùng con trai đoàn tụ cũng không con xa nữa! Đáng tiếc, nàng không có năng lực báo thù cho con của nàng. Ở dưới cửu tuyền, nàng không còn mặt mũi nào để gặp con nữa!
“Phi Nhi, thật ra ta đã sớm hiểu rõ. Từ ngày Lam ma ma đến tội, ta liền đoán được mọi chuyện! Trước kia là do không có chứng cứ, bây giờ, nàng ta lại đang mang thai. Phi Nhi, nàng nói ta nên làm thế nào bây giờ? Ta làm cái gì cũng đều tiến thoái lưỡng nan (3) cả. Dù là để báo thù cho con của chúng ta, thì cũng phải đợi đến lúc nàng ta sinh xong đã.” Trong mắt Long Phụng Ngọc tràn đầy đau thương cùng bất đắc dĩ.
( (3) Tiến thoái lưỡng nan: ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.)
“Vương gia, Phi nhi hiểu nỗi khổ tâm riêng của người. Nếu như nô tỳ là người, nô tỳ cũng sẽ cảm thấy rất khó để giải quyết.” Âu Dương Phi rất hiểu tâm tư của Long Phụng Ngọc. Một người dù có độc ác thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tự tay giết chết con của mình được!
“Phi nhi, việc này, nàng không cần phải canh cánh trong lòng (4). Nàng cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ càng thêm suy yếu. Lẽ nào nàng có thể bỏ ta mà đi sao?” Nhìn thấy Âu Dương Phi ho ra máu, trong lòng Logng Phụng Ngọc khổ sở tới cực điểm.
( (4) Canh cánh trong lòng: Vương vấn, không quên đi được – Có ai biết Cảnh Cảnh – Dư Hoài không nà?:v)
“Vương gia, nói thật, nếu để nô tỳ lựa chọn, nô tỳ thà là đi làm bạn với đứa bé. Vương gia còn có thê có thiếp, vĩnh viễn không thể thuộc về một mình nô tỳ được, đứa bé kia, mới thực sự thuộc về nô tỳ. Hắn rất cần nô tỳ mà nô tỳ cũng không thể nào rời bỏ hắn được!” Trong đôi mắt của Âu Dương Phi tràn đầy ánh sáng không muốn rời xa. Ánh mắt kia, như là gai nhọn đâm sâu vào tâm của Long Phụng Ngọc vậy.
Tiểu Phượng đóng cửa sổ lại, đỡ Vinh Lệ Nhi nằm xuống.
“Tiểu thư, nhất định là người đã hoa mắt? Làm gì có quỷ nào? Nói không chừng người mắt mờ, nhìn nhầm bóng cây trúc chiếu trên cửa sổ!” Tiểu Phượng an ủi Vinh Lệ Nhi, nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng ta: “Người ngủ đi, không cần phải sợ. Tối nay, em sẽ canh giữ trước giường của người.”
“Ừ.” Trong lòng của Vinh Lệ Nhi bình tĩnh hơn một chút. Có Tiểu Phượng bảo vệ ở bên giường, lá gan của nàng ta mới lớn hơn một chút. Nàng ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mông lung, Vinh Lệ Nhi lại nghe thấy âm thanh đáng sợ đó, vang lên bên tai nàng ta: “Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống.”
Âm thanh u ám lạnh lùng đó, không biết đã vang lên bao nhiêu lần.
Trong mộng, Vinh Lệ cứ run lên bần bật: “Tiểu vương gia, ta biết người chết rất oan uổng. Ngày mai, ta nhất định mời đạo sĩ, đến siêu độ vong hồn của người. Người đừng ám ta, người đừng tới lấy mạng ta nữa.”
“Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống!” Âm thanh kia lại vang lên, khuôn mặt loang lổ máu đó lại xuất hiện trước mặt của Vinh Lệ Nhi. Nàng ta bị kinh hãi liền tỉnh giấc, bật dậy. Ánh mắt lướt qua Tiểu Phượng đang lim dim, nhìn về phía của sổ. Bóng dáng của đứa bé đang ở phía bên ngoài của sổ. Trên mặt đứa bé ấy đầy máu.
“Có quỷ! Có quỷ!” Vinh Lệ Nhi kinh hãi, ngã nhào xuống đất. Chân của nàng ta, đá phải cánh tay đang ôm đầu của Tiểu Phượng, Tiểu Phượng lập tức tỉnh lại.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?” Tiểu Phượng thắp ngọn đèn dầu trên bàn, ánh sáng, chiếu rõ cả căn phòng. Nàng ta đỡ Vinh Lệ Nhi ngồi dậy, vừa lau mồ hôi trên trán Vinh Lệ Nhi vừa hỏi.
“Tiểu Phượng, không phải ta nằm mơ đâu. Ta thực sự nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ có khuôn mặt đầy máu của một đứa bé, đưuá bé ấy chính là Tiểu vương gia đã chết yểu. Trong miệng đứa bé kia luôn luôn vang lên một câu nói: ‘Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống.’ Vinh Lệ Nhi hoa dung thất sắc (1), vẻ mặt vô cùng kinh hãi!
( (1) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)
Nhất định là đứa bé chết oan đó muốn lấy mạng của nàng ta rồi! Câu cửa miệng đó, đúng là tên tiểu quỷ! Nếu đứa bé này thực sự muốn lấy mạng nàng ta thì nàng ta chắc chắn sẽ không được chết yên thân!
Người ta thường nói: ‘Người đang làm, Trời đang nhìn.’ Lời này tuyệt đối không phải là giả. Vinh Lệ Nhi nàng làm chuyện xấu, có thể lừa gạt được mọi người trong Ngọc Vương phủ. Đáng tiếc là nàng ta không thể lừa được đứa bé đã biến thành quỷ đó!
Xem ra, làm người là không thể làm chuyện xấu! Làm nhiều chuyện xấu thì ắt sẽ gặp phải báo ứng. Đi đêm lắm có ngày gặp ma (2). Giờ khắc này, trong lòng của Vinh Lệ Nhi vô cùng sợ hãi, vô cùng hối hận! Sớm biết có ngày bị ma quỷ đối phó thế này nàng ta nhất định sẽ không vì danh phận và địa vị, làm nên chuyện táng tận lương tâm đó!
( (2) Đi đêm lắm có ngày gặp ma: ý chỉ Những việc xấu xa, mờ ám nếu cứ làm mãi rồi cũng có lúc gặp tai hoạ.)
“Tiểu thư, nhất định là người nhìn lầm rồi. Tiểu Phượng mở cửa sổ ra, nhìn khắp mọi nơi: “Tiểu thư, người xem ngoài cửa số này, làm gì có quỷ nào đâu? Người ngủ đi, người không nên tự hù dọa mình nữa.”
Vinh Lệ Nhi vừa nghe thấy Tiểu Phượng muốn hầu nàng ta ngủ lần nữa, liền sợ hãi đến mức rúc vào góc giường. Nàng ta không ngừng lắc đầu, sắc mặt thì càng ngày càng tái nhợt.
“Ta không muốn ngủ! Ta không muốn ngủ đâu! Ta sợ thấy đứa bé kia lắm, ta sợ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của hắn.” Ngủ? Nàng ta không muốn ngủ đâu! Nhớ tới khuôn mặt đáng sợ đó, cả đời này nàng ta cũng không muốn đi ngủ nữa!
“Tiểu thư, nếu người chưa muốn ngủ, vậy thi chưa cần ngủ. Em sẽ giúp người nhìn xem nơi đó có con quỷ nào? Tiểu Phượng nhìn thấy bộ dạng kinh sợ này của Vinh Lệ Nhi, trong lòng vừa thương nàng ta, lại vừa có một chút hả hê. Sau khi Vinh Lệ Nhi bị thất sủng, luôn luôn trút giận lên người Tiểu Phượng. Trong lòng của Tiểu Phượng, khó tránh khỏi có chút oán hận.
Tiểu Phượng cùng với Vinh Lệ Nhi, thức đến tận lúc trời sáng, cùng không có nhìn thấy quỷ nào như lời của Vinh Lệ Nhi! Trong lòng của Tiểu Phượng thầm cười nhạo chủ tử của nàng ta. Quỷ này, căn bản không ở ngoài cửa sổ, nó là ở chính trong tâm của Vinh Lệ Nhi.
Sắc trời sáng rõ, Vinh Lệ Nhi liền đứng dậy. Nàng ta vừa không trang điểm, quần áo lại xộc xệch. Bộ mặt mệt mỏi, tóc tai bù xù, nàng ta mang theo Tiểu Phượng chạy thẳng đến Ngưng Hương Các.
Hiện tại, nàng ta căn bản không để ý trang phục của mình có đoan trang hay không, trang sức của mình có tinh xảo hay không. Nàng ta chỉ muốn xin Long Phụng Ngọc mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ ở Phượng Nghi Uyển của nàng ta. Thứ nhất là để trừ tà, thứ hai là để siêu độ vong linh. Chỉ cần có thể khiến cuộc sống nàng ta an tâm thoải mái, những chuyện khác, đều không ở trong phạm vi lo nghĩ của nàng ta!
Ở ngoài cửa lớn của Ngưng Hương Các, Vinh Lệ Nhi thấy Long Phụng Ngọc đang múa kiếm. Nàng ta lập tức quỳ xuống trước mặt Long Phụng Ngọc, đầu dập liên tục như băm tỏi: “Vương gia, hôm qua, có chuyện ma quái trong Phượng Nghi uyển! Nô tỳ kính xin Vương gia, mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ trong Phương Nghi Uyển! Nếu không trừ tà, nô tỳ sợ là mình cũng không sống được mấy ngày nữa! Nô tỳ không sợ chết, nhưng đứa nhỏ trong bụng nô tỳ thì không thể chết được!
Long Phụng Ngọc ngừng múa kiếm lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vinh Lệ Nhi đang quỳ dưới đất.
“Có chuyện ma quái ở Phượng Nghi Uyển?” Trong lòng Long Phụng Ngọc có chút nghi ngờ. Trời đất sáng sủa thế này, làm gì có quỷ nào? Nhưng nhìn vẻ mặt của Vinh Lệ Nhi, không giống như nàng ta đang nói dối!
“Vương gia, nhưng lời nô tỳ nói đều là sự thật. Có chuyện ma quái trong Phượng Nghi uyển, trong một đêm, nô tỳ đã thấy con quỷ đó hai lần!” Vinh Lệ Nhi chỉ sợ Vương gia không tin, liền vội càng nhấn mạnh số lần nàng ta thấy được con quỷ.
Nữ nhân lòng dạ độc ác này thật sự thấy quỷ? Hừ hừ, e rằng chính là tâm bệnh mà thôi!
“Cái gì? Ngươi hai lần thấy được quỷ? Vậy ngươi nói cho bản vương nghe một chút, hình dáng của con quỷ như thế nào?” Long Phụng Ngọc rất muốn biết, hình dáng con quỷ Vinh Lệ Nhi nhìn thấy rốt cuộc là như thế nào!
Vinh Lệ Nhi do dự một lúc lâu, không biết có nên miêu tả dáng vẻ đó hay không. Nếu như nói ra, không phải nàng ta tự nhận mình chính là người hại Tiểu vương gia hay sao? Nhưng nếu như không nói, làm sao Long Phụng Ngọc có thể tin là thật sự có quỷ?
“Vương gia, nô tỳ đúng là nhìn thấy quỷ hai lần, nhưng lúc đó lại không nhìn kĩ lắm dáng dấp của nó. Chỉ cảm thấy ở bên ngoài cửa sổ có một con quỷ đang đung đưa. Về phần hình dáng của nó như thế nào, nô tỳ cũng không thể miêu tả được.” Vinh Lệ Nhi suy tư một lát, cuối cùng vẫn quyết định giấu diếm dáng vẻ của con quỷ.
“Nếu đã không thấy rõ, vậy thì đó không phải là thật rồi! Trời đất sáng rõ như thế này, làm sáo có thể có quỷ được? Lệ Nhi, ngươi nhất định là đã bị hoa mắt rồi.” Long Phụng Ngọc nhìn dáng vẻ của Vinh Lệ Nhi liền biết nàng ta đang che giấu hình dáng của con quỷ.
Cho đến bây giờ, người Vinh Lệ Nhi hại chết, cũng chỉ có đứa bé chết yểu đó thôi! Nói không chừng, con quỷ mà nữ nhân này mơ thấy, chính là đứa bé số khổ ấy! Hừ hừ, nếu đúng là như vậy, hắn sẽ không mời đạo sĩ giúp nàng ta! Hắn không nhẫn tâm trừng phạt nàng ta, nên sẽ để cho con quỷ ở trong miệng nàng ta, hành hạ nàng ta mấy ngày đi!
Vinh Lệ Nhi thấy Long Phụng Ngọc không tin lời của nàng ta thì rất muốn nói ra bộ dạng của con quỷ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nói ra thì đổi với nàng ta không hề có lợi! Nàng ta dùng ánh mắt cầu cứu Tiểu Phượng, hi vọng Tiểu Phượng có thể giúp nàng ta nói vài lời hữu ích.
“Tiểu thư, em nói người hoa mắt, người lại không tin em! Người xem đi, bây giờ Vương gia cũng nói thế còn gì?” Tiểu Phượng hiểu nhầm ý tứ của Vinh Lệ Nhi, gây trở ngại cho nàng ta.
Một trận âm thanh leng keng của ngọc bội, một nữ nhân bị bệnh từ trong Ngưng Hương Các đi ra. Nữ nhân có khuôn mặt tái nhợt này chính là Âu Dương Phi. Phía sau nàng là Vân Nhi có nụ cười giả tạo.
Cách một tường viện, nàng ta đã nghe được lời nói của Vinh Lệ Nhi. Cho nên nàng không nhịn được mà ra ngoài chế giễu vài câu!
“Vinh phu nhân, thật sự có chuyện ma quái ở Phụng Nghi Uyển sao?” Âu Dương Phi nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng chật vật của Vinh Lệ Nhi, trong lòng vô cùng bất ngờ! Nữ nhân này bị làm sao vậy? Sao lại có thể biến thành bộ dạng như thế này? Lẽ nào, nàng ta nhếch nhác như vậy là do con quỷ đó gây nên? Người ta thường nói: ‘Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa! Nũ nhân này hại chết đứa bé của nàng, đương nhiên sẽ bị ma quỷ ám!
“Vương phi, những lời ta nói đều là thật. Thật sự có chuyện ma quái ở trong Phụng Nghi Uyển. Nhưng Vương gia căn bản không tin ta. Vương phi, người giúp ta nói một chút, khuyên Vương gia mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ đi! Bằng không, ngay cả ngủ ta cũng không dám!” Bây giờ, Vinh Lệ Nhi nhìn thấy Âu Dương Phi như là nhìn thấy vị cứu tinh vậy. Vương gia rất cưng chiều nữ nhân này, lời nàng ấy nói, Vương gia nhất định sẽ nghe. Vinh Lệ Nhi chỉ muốn Âu Dương Phi giúp nàng nói chuyện mà quên mất Âu Dương Phi chính là kẻ thù của nàng ta.
“Vinh phu nhân, người gọi sai rồi! Ta chỉ là Trắc vương phi, làm sao có thể xứng được xưng hô là Vương phi đây? Ta thì vĩnh viễn không có ý niệm muốn làm Vương phi, lại càng không vì danh vị Vương phi mà làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa.” Âu Dương Phi vừa chế giễu Vinh Lệ Nhi si tâm vọng tưởng, vừa cười hỏi. Nụ cười ấy hàm chứa băng lãnh và tuyệt vọng! “Vinh phu nhân, ta nghe nói người nhìn thấy quỷ phải không? Bộ dạng con quỷ kia như thế nào vậy? Trong mắt hắn có phải chảy máu hay không? Trong mũi hắn có phải cũng chảy máu hay không? Ngay cả trong miệng hắn cũng chảy máu phải không?”
Vinh Lệ Nhi sợ hãi, hai con mắt trợn to. Nàng ta không hiểu tại sao Âu Dương Phi lại biết được dáng vẻ của con quỷ đó. Lẽ nào, nàng ta đã thấy con quỷ này rồi?
“Làm sao người biết? Chẳng nhẽ người cũng đã thấy con quỷ này rồi?” Vinh Lệ Nhi kinh hãi đến độ bịt kín hai lỗ tai, cứ như thể con quỷ đang đứng trước mặt nàng ta vậy!
“Vinh phu nhân, người hỏi ta tại sao lại biết được bộ dạng của con quỷ ư? Ta nói thật cho người biết, đúng là ta đã gặp hắn. Một tháng trước, ở Ngưng Hương Các, ta đã thấy một hình ảnh như này. Đứa bé còn đang nằm trong tã, chính là bộ dạng thê thảm như vậy, nằm ở trong lòng của ta. Trong mắt hắn chảy máu, trong mũi hắn cũng chảy máu, ngay cả đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy 5 ngón tay đâu cả. Nghĩ đến gương mặt đầy máu đó, ta không những không sợ mà ta còn muốn mình vĩnh viễn phải nhớ bộ dạng đầu máu đó của hắn!” Âu Dương Phi ho khan, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vinh phu nhân, tại sao người lại sợ gương mặt đó như vậy? Có phải vì người đã làm chuyện trái với lương tâm nên bây giờ mới phải sợ như vậy? Có phải là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma không?”]
Trong mắt của Vinh Lệ Nhi thoáng qua một tia tuyệtcongjv. Nàng ta nghĩ mình có thể che giấu được sự sợ hãi kia của mình, nhưng nàng ta không làm được. Đừng bảo là nghĩ đến gương mặt đầy máu kia, ngay cả chỉ nghe Âu Dương Phi miêu tả là nàng ta đã cảm thấy da đầu tê dại, tóc gáy dựng hết cả lên!
“Đừng nói nữa! Đừng có nói nữa!” Vinh Lệ Nhi che hai mắt của mình, xoay người chạy về phía Phượng Nghi Uyển. Phía sau còn truyển đến âm thanh của Âu Dương Phi: “Vinh Lệ Nhi, người cẩn thận một chút. Con quỷ đó, tối nay có thể đến tìm người đó!”
Sau khi Âu Dương Phi dùng hết hơi sức đẻ hô lên câu đó, nàng không nhìn được mà ho kịch liệt. Nàng lấy tay che miệng lại, ho khan không ngừng. Đến lúc mở bàn tay kia ra, trong tay toàn là vết máu đỏ thẫm.
“Phi nhi, sao nàng lại khổ như thế chứ?” Long Phụng Ngọc ôm Âu Dương Phi vào trong ngực, khuôn mặt đầy lo âu và đau lòng. Hắn biết tâm tư của Âu Dương Phi, cũng hiểu rõ nàng làm như vậy là để Vinh Lệ Nhi tự động lộ nguyên hình! Hắn biết Âu Dương Phi rất hận Vinh Lệ Nhi và cũng rất nhớ đứa bé đã chết yểu kia.
Chính tại hắn nghe Âu Dương Phi miêu tả khuôn mặt đó, trong lòng đau đến tận xương tủy. Tại sao Vinh Lệ Nhi lại sợ khuôn mặt này, tất cả đều không hỏi mà đã tự khai hết cả rồi!
Vinh Lệ Nhi, chính là thủ phạm đừng phía sau độc chết đứa bé! Mặc dù nàng ta không thừa nhận, nàng ta vẫn chính là hung thủ hãi chết đứa bé. Chính dáng vẻ hoảng sợ của nàng ta đã bán đứng nàng ta!
Suy đoán và những hoài nghĩ của hắn đều trở thành sự thật! Hắn thật sự không biết, hắn nên dùng thái độ gì để đối xử với nàng ta? Giết nàng ta, không thể được! Tha thứ cho nàng ta, hắn lại càng không thể làm được!
“Vương gia, con của chúng ta, chết trong tay người nào, bây giờ người đã biết rõ rồi chứ?” Âu Duowgn Phi nhìn những vết máu trên tay mình, trong lòng vô cùng mờ mịt. Xem ra, ngày nàng cùng con trai đoàn tụ cũng không con xa nữa! Đáng tiếc, nàng không có năng lực báo thù cho con của nàng. Ở dưới cửu tuyền, nàng không còn mặt mũi nào để gặp con nữa!
“Phi Nhi, thật ra ta đã sớm hiểu rõ. Từ ngày Lam ma ma đến tội, ta liền đoán được mọi chuyện! Trước kia là do không có chứng cứ, bây giờ, nàng ta lại đang mang thai. Phi Nhi, nàng nói ta nên làm thế nào bây giờ? Ta làm cái gì cũng đều tiến thoái lưỡng nan (3) cả. Dù là để báo thù cho con của chúng ta, thì cũng phải đợi đến lúc nàng ta sinh xong đã.” Trong mắt Long Phụng Ngọc tràn đầy đau thương cùng bất đắc dĩ.
( (3) Tiến thoái lưỡng nan: ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.)
“Vương gia, Phi nhi hiểu nỗi khổ tâm riêng của người. Nếu như nô tỳ là người, nô tỳ cũng sẽ cảm thấy rất khó để giải quyết.” Âu Dương Phi rất hiểu tâm tư của Long Phụng Ngọc. Một người dù có độc ác thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tự tay giết chết con của mình được!
“Phi nhi, việc này, nàng không cần phải canh cánh trong lòng (4). Nàng cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ càng thêm suy yếu. Lẽ nào nàng có thể bỏ ta mà đi sao?” Nhìn thấy Âu Dương Phi ho ra máu, trong lòng Logng Phụng Ngọc khổ sở tới cực điểm.
( (4) Canh cánh trong lòng: Vương vấn, không quên đi được – Có ai biết Cảnh Cảnh – Dư Hoài không nà?:v)
“Vương gia, nói thật, nếu để nô tỳ lựa chọn, nô tỳ thà là đi làm bạn với đứa bé. Vương gia còn có thê có thiếp, vĩnh viễn không thể thuộc về một mình nô tỳ được, đứa bé kia, mới thực sự thuộc về nô tỳ. Hắn rất cần nô tỳ mà nô tỳ cũng không thể nào rời bỏ hắn được!” Trong đôi mắt của Âu Dương Phi tràn đầy ánh sáng không muốn rời xa. Ánh mắt kia, như là gai nhọn đâm sâu vào tâm của Long Phụng Ngọc vậy.
Tác giả :
Đan Thanh Mộng