Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón
Chương 36: Soát người (1)
Các binh sĩ, xuyênqua biệt viện của Long Phương hiên. Mỗi một nơi, đều đã điều tra mộtlần. Lục tung, quần áo rơi khắp nơi trên đất. Cả căn phòng, một mảnh bừa bãi!
"Khởi bẩm Vương gia, lục soát không có bất luận chứng cớ gì."
"Khởi bẩm Vương gia, không có tìm thấy bất luận chứng cớ gì." Các binh sĩ,một đám trở về bẩm báo. Trong ánh mắt Long Phụng Ngọc, tràn ngập hoàinghi. Anh mắt hoài nghi kia, kích thích thật sâu Lê Thải Nhi.
Với Thuận Phong, nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lê Thải Nhi nhìn mặt đất bừa bãi, chậm rãi đứng lên. Lê Thải Nhi nàng chưa bao giờ làm chuyện tình trái với lương tâm, cũng tuyệt không cho phépngười khác vũ nhục nàng như vậy! Nàng nhìn Long Phụng Ngọc, lại nhìnVinh Lệ Nhi một bên, "Vương gia, nếu cảm thấy hoài nghi. Liền phái mộtngười tín nhiệm nhất, đến trong phòng của ta tìm kiếm. Nếu lục soátkhông ra chứng cớ gì , ta cũng thoát khỏi bị hoài nghi."
Sởdĩ Long Phụng Ngọc không thích nàng, khả dĩ vắng vẻ nàng. Hắn không nênnghe lời Vinh Lệ Nhi nói, vũ nhục nhân cách của nàng như vậy. Xem thầnsắc Vinh Lệ Nhi, hài tử của Âu Dương Phi, tám phần chết trong tay nữnhân này. Lê Thải Nhi nàng lại sống chung với một nữ nhân lòng dạ rắnrết như vậy. Nói cách khác, không biết bao giờ thì nàng sẽ rơi vào bẫycủa nàng ta.
"Lê Thải Nhi, đây chính là ngươi nói! Lệ Nhi,ngươi vào sương phòng (nhà bên), xem xét Lê ma ma và Yến nhi. Lê ThảiNhi, ngươi theo ta tiến vào!" Long Phụng Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, phân phó hoàn tất, xoay người đi vào phòng ngủ, Lê Thải Nhi cũng chỉ có thể đivào theo.
Cửa phòng ngủ, đóng lại từ bên ngoài.
Phòng ngủ, chỉ còn lại có hai người Long Phụng Ngọc và Lê Thải Nhi. Hai người bọn họ, khoảng cách rất gần. Gần đến, có thể nghe thấy hô hấp của nhau.
"Chính ngươi cởi ra, hay để ta giúp ngươi cởi ra." Sắc mặt Long Phụng Ngọc âm trầm tới cực điểm.
Nước mắt Lê Thải Nhi, không cẩn thận rơi xuống. Nam nhân này, lại lần nữkhiến nàng nhớ đến khi đó hắn đưa nàng tiến vào trong tân phòng này,cũng không có quay lại. Hôm nay hắn đến đây, lại là vì kiểm tra thân thể của nàng. Suy nghĩ một chút, liền cảm thấy thương tâm, suy nghĩ mộtchút cảm thấy được xấu hổ vô cùng, xấu hổ muốn chết!
"Ngươi thật sự muốn kiểm tra ta?" Trong ánh mắt của nàng, có một loại thần sắc không thể tin.
"Soát người, đây chính là ngươi nói!" Hắn căn bản không tính toán soát ngườicủa nàng, là thái độ hung hãn kia của nàng, kích thích nàng. Có lẽ, nữnhân này nghĩ hắn không dám soát nàng, cố ý giấu chứng cớ phạm tội ởtrên thân thể nàng. Nếu nàng nghĩ muốn như vậy, liền quá xem nhẹ LongPhụng Ngọc hắn rồi !
"Muốn soát của ta thân, đi đổi một nữnhân tới." Nàng không sợ hắn soát người, nhưng không cách nào lõa thểtrước mặt hắn. Nàng tuy là thê tử của hắn, nhưng vẫn là một khuê nữchưa biết mùi đời. Lần đầu tiên thoát áo tháo dây, lại là tình cảnh nhưvậy. Chuyện này truyền ra ngoài, nàng sao mà chịu nổi?
Đổimột nữ nhân? Có tất yếu sao? Nàng xấu xí như vậy, để cho hắn nhìn hắncũng khinh thường! Nếu không phải vì soát người, hắn cũng chẳng thèm xem nàng cỡi quần áo a?
"Ngươi không cần giả bộ? Không chosoát, có phải hay không trong lòng có tật? Tuy ngươi xấu xí, cũng là nữnhân của Long Phụng Ngọc ta. Nữ nhân của ta, sao có thể để cho ngườikhác tùy tiện xem?" Trong ánh mắt Long Phụng Ngọc, tràn đầy châm chọc và khinh thường. Hắn thân thủ bắt lấy vạt áo của nàng, dùng lực lôi kéo.Một trận âm thanh lụa bị xé, nàng đã là trần như nhộng rồi!
"Khởi bẩm Vương gia, lục soát không có bất luận chứng cớ gì."
"Khởi bẩm Vương gia, không có tìm thấy bất luận chứng cớ gì." Các binh sĩ,một đám trở về bẩm báo. Trong ánh mắt Long Phụng Ngọc, tràn ngập hoàinghi. Anh mắt hoài nghi kia, kích thích thật sâu Lê Thải Nhi.
Với Thuận Phong, nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lê Thải Nhi nhìn mặt đất bừa bãi, chậm rãi đứng lên. Lê Thải Nhi nàng chưa bao giờ làm chuyện tình trái với lương tâm, cũng tuyệt không cho phépngười khác vũ nhục nàng như vậy! Nàng nhìn Long Phụng Ngọc, lại nhìnVinh Lệ Nhi một bên, "Vương gia, nếu cảm thấy hoài nghi. Liền phái mộtngười tín nhiệm nhất, đến trong phòng của ta tìm kiếm. Nếu lục soátkhông ra chứng cớ gì , ta cũng thoát khỏi bị hoài nghi."
Sởdĩ Long Phụng Ngọc không thích nàng, khả dĩ vắng vẻ nàng. Hắn không nênnghe lời Vinh Lệ Nhi nói, vũ nhục nhân cách của nàng như vậy. Xem thầnsắc Vinh Lệ Nhi, hài tử của Âu Dương Phi, tám phần chết trong tay nữnhân này. Lê Thải Nhi nàng lại sống chung với một nữ nhân lòng dạ rắnrết như vậy. Nói cách khác, không biết bao giờ thì nàng sẽ rơi vào bẫycủa nàng ta.
"Lê Thải Nhi, đây chính là ngươi nói! Lệ Nhi,ngươi vào sương phòng (nhà bên), xem xét Lê ma ma và Yến nhi. Lê ThảiNhi, ngươi theo ta tiến vào!" Long Phụng Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, phân phó hoàn tất, xoay người đi vào phòng ngủ, Lê Thải Nhi cũng chỉ có thể đivào theo.
Cửa phòng ngủ, đóng lại từ bên ngoài.
Phòng ngủ, chỉ còn lại có hai người Long Phụng Ngọc và Lê Thải Nhi. Hai người bọn họ, khoảng cách rất gần. Gần đến, có thể nghe thấy hô hấp của nhau.
"Chính ngươi cởi ra, hay để ta giúp ngươi cởi ra." Sắc mặt Long Phụng Ngọc âm trầm tới cực điểm.
Nước mắt Lê Thải Nhi, không cẩn thận rơi xuống. Nam nhân này, lại lần nữkhiến nàng nhớ đến khi đó hắn đưa nàng tiến vào trong tân phòng này,cũng không có quay lại. Hôm nay hắn đến đây, lại là vì kiểm tra thân thể của nàng. Suy nghĩ một chút, liền cảm thấy thương tâm, suy nghĩ mộtchút cảm thấy được xấu hổ vô cùng, xấu hổ muốn chết!
"Ngươi thật sự muốn kiểm tra ta?" Trong ánh mắt của nàng, có một loại thần sắc không thể tin.
"Soát người, đây chính là ngươi nói!" Hắn căn bản không tính toán soát ngườicủa nàng, là thái độ hung hãn kia của nàng, kích thích nàng. Có lẽ, nữnhân này nghĩ hắn không dám soát nàng, cố ý giấu chứng cớ phạm tội ởtrên thân thể nàng. Nếu nàng nghĩ muốn như vậy, liền quá xem nhẹ LongPhụng Ngọc hắn rồi !
"Muốn soát của ta thân, đi đổi một nữnhân tới." Nàng không sợ hắn soát người, nhưng không cách nào lõa thểtrước mặt hắn. Nàng tuy là thê tử của hắn, nhưng vẫn là một khuê nữchưa biết mùi đời. Lần đầu tiên thoát áo tháo dây, lại là tình cảnh nhưvậy. Chuyện này truyền ra ngoài, nàng sao mà chịu nổi?
Đổimột nữ nhân? Có tất yếu sao? Nàng xấu xí như vậy, để cho hắn nhìn hắncũng khinh thường! Nếu không phải vì soát người, hắn cũng chẳng thèm xem nàng cỡi quần áo a?
"Ngươi không cần giả bộ? Không chosoát, có phải hay không trong lòng có tật? Tuy ngươi xấu xí, cũng là nữnhân của Long Phụng Ngọc ta. Nữ nhân của ta, sao có thể để cho ngườikhác tùy tiện xem?" Trong ánh mắt Long Phụng Ngọc, tràn đầy châm chọc và khinh thường. Hắn thân thủ bắt lấy vạt áo của nàng, dùng lực lôi kéo.Một trận âm thanh lụa bị xé, nàng đã là trần như nhộng rồi!
Tác giả :
Đan Thanh Mộng