Chỉ Ôn Nhu Mình Em, Hạ Thiên!
Chương 40: Tình yêu thăng hoa
Sau khi ăn xong mọi người đi bộ tới hộp đêm lớn nhất, muốn tráng lệ có tráng lệ muốn rực rỡ có rực rỡ, cô nhìn phục vụ viên bưng lên rượu tây, không khỏi líu lưỡi, Ôn Hi Thừa ở điểm này thật ra vẫn không thay đổi, vung tiền đến con mắt cũng không thèm chớp, nhếch miệng cô tìm góc khuất ngồi xuống, thầm nghĩ ai kêu người ta có tiền!
Phùng Tô Xuyên xem ra là thật sự không thể uống rượu đế, dựa trên ghế sô pha yên lặng, ai kêu uống rượu cũng không thử, ngửa đầu gối lên chỗ tựa lưng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mà Ôn Hi Thừa bị mấy người công trình sư lôi kéo chơi xúc xắc, tiếp tục một ly một ly rượu tây được rót ra, cô cũng hoài nghi mấy năm đi Mĩ anh không phải luyện thành cái dạng siêu năng lực, uống hết chất lỏng có thể trực tiếp bị anh loại bỏ trong cơ thể hay không, nếu không ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, làm sao lại nhìn không ra một ít vẻ say rượu đây!
Cô đi ra ngoài để cho phục vụ viên bưng lên đồ uống nóng, đặt trên bàn, sau đó rót một chén ngồi ở bên người Phùng Tô Xuyên.
“Uống đồ nóng không? Là choáng váng đầu?” cô kéo tay áo của hắn phía sau nói.
Phùng Tô Xuyên trợn mắt lắc đầu, hướng mặt cô, ánh mắt mịt mờ , đáy mắt có nhàn nhạt đau đớn, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi dậy, tiếp nhận cái chén trong tay cô, “Ừm, đầu choáng váng, trong lòng hốt hoảng.”
Nhìn ngón tay của hắn nắm thật chắc chén nước, cô có chút bận tâm kiểm tra xem xét sắc mặt của hắn, là có chút trắng bệch, “Nếu không chúng ta sớm đi thôi, em đưa anh về.”
Hắn lắc đầu từ từ uống nước, cười cười nói: “Không có việc gì, nghỉ một chút là tốt rồi.”
Cô lại giúp hắn rót thêm một ít, nhíu mày, “Tim của anh không tốt sao? Em trước sao không biết?”
Hắn nhún nhún vai, thờ ơ không để ý nói: “Không có gì đáng ngại, chính là ngẫu nhiên biết.”
“Vậy anh hẳn là để cho em giúp anh uống, anh biết em uống rượu đế rất lợi hại.”
Hắn cười nhạo một tiếng, cúi đầu ngước mắt nhìn cô, “Để em uống thay rượu? anh sợ Ôn phó tổng của chúng ta sẽ trực tiếp lật bàn!”
Cô nhẹ nhàng đập hắn một quyền, trừng mắt, “Không cho phép lấy em làm trò cười, em còn chưa hồi phục đâu.”
Phùng Tô Xuyên cúi đầu cười nhẹ cũng không còn phản bác.
Cô nhìn hắn có chút vô tình, đưa hắn cái chén trong tay vừa rót, nhẹ nói: “Anh nghỉ ngơi tiếp một chút đi, bọn họ không biết còn muốn lăn lộn đến mấy giờ.”
Phùng Tô Xuyên nhẹ gật đầu lại lần nữa dựa trên sô pha nhắm mắt.
Trong rạp ngọn đèn phản chiếu trên mặt của hắn, lộ ra một vòng sáng nhu hòa, nhìn hắn dung nhan mệt mỏi, cái mũi của cô trực tiếp chua chua, người nam nhân này thật là đem tuổi thanh xuân quý giá nhất của chính mình tất cả đều hiến tặng cho công ty, cuối cùng lại đổi lấy như vậy kết quả, cô không muốn dùng từ đáng buồn để hình dung hắn, lại không tìn được từ chuẩn xác để diễn tả nội tâm thương cảm cùng bi phẫn trong mình!
Đem ly buông xuống cô lơ đãng nhìn về phía đối diện, mấy người công trình sư còn đang chơi xúc xắc, nhưng lại không thấy bóng dáng Ôn Hi Thừa, trong tay của cô vẫn cầm cốc nước nóng, bứt rức trong chốc lát đứng dậy đi ra ngoài, trước tiên đi đường đến buồng vệ sinh, không gặp anh đi tới, nghĩ nghĩ liền lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Ôn Hi Thừa, bên kia vẫn không người nghe, mà trong phòng vệ sinh cũng không có tiếng chuông truyền ra.
Cất điện thoại nhìn mọi nơi một cái đi về hướng sân thượng phía nam đại sảnh.
Vừa đi ra ngoài, cũng cảm giác được một hồi gió lạnh, khí lạnh đập vào mặt, cô nắm thật chặt áo khoác ngoài, quay đầu tìm kiếm sân thượng cuối cùng bóng người từ một nơi bí mật gần đó, hít sâu một hơi đi tới.
Ôn Hi Thừa khoác một cái cánh tay lên trên lan can, khom người thật sâu cái trán chống đỡ ở phía trên, mặt khác tay hoàn toàn ở trước ngực ép chặt , anh chỉ mặc một bộ màu đen áo không bâu áo lông, dưới ánh trăng phía sau lưng cong lên có vẻ phá lệ đơn bạc.
Cũng không biết có phải là khó chịu lợi hại hay không, ngay cả cô tới trước mặt anh cũng không phát hiện, cô lặng yên trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh làm sao vậy?”
Chàng trai thân hình gầy gò lập tức cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô, như cũ khom người, chỉ là cánh tay vốn đặt ở trong ngực bắt đầu bỏ ra, ngón tay cầm thật chặt lan can.
Sắc mặt của anh tại dưới ánh trăng lúc trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tầng một màu xám, trắng bệch, trên trán mồ hôi bởi vì đau quá mức trầm trọng mà dọc theo gò má dần chảy xuống, tròng mắt đen xinh đẹp bị một tầng màu đỏ như máu vây quanh, mất đi vẻ ôn nhu quen thuộc, chỉ còn lại có bi thương cùng đau đớn.
Anh không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lẳng lặng yên dừng ở cô.
Cô không biết nên dùng biểu lộ gì đi đối mặt với ánh mắt như vậy, chỉ là bối rối mang cốc nước ấm trong tay đưa tới, tránh đi ánh mắt của anh, nói: “Vẫn còn ấm, anh uống một chút đi.”
Ôn Hi Thừa không có tiếp, chậm rãi quay đầu dời đi ánh mắt, nhìn về phía phương xa.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở khó khăn của anh, cứ lặng lẽ đập vào màng nhĩ của cô, truyền đến có chút đau đớn.
Thật lâu, anh rốt cục mở miệng: “Em đi ra đây chỉ là để tìm anh đấy sao?”
Cô nhìn hướng anh, cằm của anh căng thẳng, cốt cách rõ ràng lộ ra cô đơn.
Cho là anh mấp máy môi, trên mặt hiện lên một tia đau đớn , cô thở dài một hơi, kéo cánh tay của anh nói: “Đừng ở chỗ này hóng gió, trở về đi.”
Ôn Hi Thừa không nói chuyện, tại lúc cô không có phòng bị dưới tình huống trực tiếp cầm tay của cô, cô hất một cái, bị bắt càng chặt.
“Đừng như vậy.” cô nhìn anh mở miệng.
Anh quay đầu, đáy mắt nhẹ nhàng rung động, cắn răng nói: “Đừng như thế nào đây? em là thật sự quan tâm anh sao? Cả đêm, ánh mắt em nhìn anh không lúc nào hạ xuống, nếu anh trúng gió, có khó được em thật sự để ý hay không?”
Thanh âm của anh khàn giọng, ngữ điệu tràn đầy ưu thương, lộ ra ủy khuất.
Cô buông tha việc giãy dụa, quay đầu nhìn nơi xa, trầm mặc một hồi về sau, bình tĩnh mở miệng: “Vậy anh muốn thế nào? Là tôi nói còn chưa đủ tinh tường sao? Tôi không thương anh, lần này tôi cũng không hề lừa mình dối người nói cái gì có thể với anh tiếp tục làm huynh đệ, tôi biết rõ anh làm không được, gặp lại anh như vậy trong lòng của tôi vẫn sẽ khổ sở, nhưng không hơn!”
Không khí chung quanh dừng lại, cơ hồ âm thanh hô hấp đều nghe không được, cô vẫn không có quay đầu, thẳng đến khi tay của cô chậm rãi được buông ra.
“Vậy như thế nào mới có thể để em một lần nữa yêu anh? Em thích Phùng Tô Xuyên như vậy sao? Năng lực làm việc anh có, che dấu tâm tình anh vốn biết, lại còn thiếu cái gì em nói cho anh biết, anh nhất định có thể làm được!” Thanh âm của anh rất thấp rất nhẹ, bình tĩnh không có một tia gợn sóng, cũng tại bên tai của cô có giọt nước.
Cô quay đầu, anh cũng không có nhìn cô, hai tay chống tại lúc trên lan can, ngửa đầu nhìn vào đêm đen xa xa, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ, con ngươi rung động cùng bầu trời đêm đồng dạng nhan sắc, chảy xuôi theo ảm đạm.
Cô ngẩng đầu nhìn gò má của anh, chân thành mở miệng: “Không nên học hắn, tôi chưa bao giờ thích cái loại này, làm cho người ta nắm không thấu lòng, tôi thích chính là hình thức anh hẳn là so với ai khác đều hiểu rõ, Hi Thừa, tiếp nhận sự thật được không? Chúng ta thật sự trở về không được.”
Cô nói xong về sau, Ôn Hi Thừa khóe miệng chậm rãi lộ ra dáng tươi cười cực kỳ trào phúng , sau đó quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang ý cười, che bởi một tầng hơi nước sáng long lanh “Đã như vậy, ban đầu em tại sao phải đối với anh tốt như vậy, để cho anh cảm nhận được cả đời đều không thể quên được, anh đã đối với em giải thích qua bốn năm kia xảy ra chuyện gì, anh như thế khát vọng yêu em, nếu có một chút biện pháp, liền tuyệt sẽ không rời đi lâu như vậy!”
Cô nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của anh, rũ mí mắt, cười mở miệng: “Bởi vì khi đó tôi yêu một thiếu niên trong mắt chỉ có tôi, chỉ biết đối với tôi ôn nhu mỉm cười, chỉ biết yêu chiều nhìn tôi, thời điểm bị thương tổn cũng sẽ tìm tôi để được trấn an, 100% ỷ lại tôi, để cho tôi có cảm giác mình chính là toàn bộ thế giới của anh ấy.”
Ôn Hi Thừa nghe xong lời của cô về sau, nao nao, ánh mắt thâm tình nhìn cô nói: “Hiện tại vẫn thế không có gì thay đổi!”
Cô hít sâu một hơi nhìn anh, lắc đầu, dáng cẻ tươi cười trước mắt đã từ từ mơ hồ, “Không phải, tại lúc anh bắt đầu lừa gạt tôi, giấu diếm tôi liền đã không phải rồi, tôi vẫn luôn không dám tưởng tượng bốn năm kia anh là như thế nào tới, anh nhạy cảm như vậy, yếu ớt, anh kính yêu nhất ông nội đang bệnh nặng, trong lòng của anh có nhiều nỗi đau tôi thật sự là không dám đi phỏng đoán, nhưng anh vậy mà gạt tôi, vậy mà để cho những người con gái khác cùng nhau chia sẻ, Hi Thừa, không chỉ nói anh chưa bao giờ phản bội qua tình cảm của chúng ta, đây là đối với tôi thẳng thắn nhất bị phản bội, tôi là người rất ích kỷ, không cách nào tiếp nhận anh ỷ lại những nữ nhân khác, đối với cô ấy ôn nhu mỉm cười, dùng ánh mắt sủng nịch như vậy nhìn người khác, hết thảy tất cả toàn bộ tôi không thể tiếp nhận, anh cũng nói không cách nào quên tôi dịu dàng với anh, như vậy thời điểm khi anh dịu dàng với người khác, tôi đã biết mình không còn là duy nhất rồi, tôi rất hâm mộ Amy, với anh môn đăng hộ đối, có thể cho anh càng nhiều, đồng thời tôi cũng rất cảm ơn cô ấy, tại lúc anh thống khổ nhất tuyệt vọng nhất ở bên cạnh anh chiếu cố cho anh, bốn năm, ngay cả tôi đều trở nên khéo đưa đẩy lõi đời rồi, mà anh lại như cũ bảo lưu lại tấm lòng thuần khiết chân thành, có thể thấy được cô ấy đối với anh nhất định rất để tâm , cho nên, quên đi, dùng tấm lòng ban đầu khi yêu tôi đi yêu cô ấy, cô ấy rất thích anh, tôi không tin anh không biết, đã bốn năm anh đều không cự tuyệt, vậy tiếp nhận đi, tôi lấy tư cách đã từng làm bạn gái hướng anh đảm bảo, bắt đầu một đoạn cảm tình so với gương vỡ lại lành đơn giản hơn nhiều!”
Nhìn vào trăng sáng, nước mắt chảy xuống nuốt vào trong, cô rốt cục cũng đem những lời này nói ra, tâm có thể cảm nhận được chỉ có thoải mái.
Gò má truyền đến hơi lạnh đụng vào, cô nghe thanh âm cực kỳ êm ái bên cạnh: “Không phải như thế, Amy là anh có ân, anh chỉ là cảm kích cô ấy, nhưng lại chưa bao giờ đem cô ấy với em là một, anh không có ỷ lại cô ấy, bốn năm này không có dịu dàng với bất luận kẻ nào, mà là em để anh nhớ lại, Hạ Thiên, cho anh thêm 1 cơ hội , mặc kệ bao lâu anh cũng chờ!”
Cô không ngừng lắc đầu, nước mắt càng càn rỡ đi ra, cô bắt lấy tay của anh theo trên mặt cô dời đi, ngửa đầu nhìn anh nói: “Chậm rồi, Hi Thừa, tình yêu thật sự biến mất, em đã không còn một tia dũng khí bắt đầu lại, sợ phải lần nữa trải qua tâm lý trống rỗng khổ sở, mặc kệ anh hiện tại nói cái gì, làm cái gì cũng đã không làm nên chuyện gì rồi, anh đã từng nói với em không muốn em gánh vác việc chờ đợi cả đời, hiện tại em đem những lời này trả lại cho anh, em cũng chỉ là muốn sống được thoải mái một ít!”
Thân thể trước mắt lập tức cứng lại, thật lâu đều không phản ứng, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn tới nét mặt của anh.
Thẳng đến khi gió nhẹ thổi, cô rùng mình một cái, đỉnh đầu mới truyền tới một sâu thanh âm sâu kín: “Gió mạnh rồi, trở về đi.”
Cô ngửa đầu, Ôn Hi Thừa trên mặt là một mảnh xám trắng, lại không có bao nhiêu đau xót, chỉ là hốc mắt có chút đỏ lên, cô không biết trong lòng của anh là suy nghĩ như thế nào vậy, chỉ là lẳng lặng yên nhìn anh.
Người phía trước này, đang cùng cô nhìn nhau vài giây, rồi trên mặt nhuộm ra một nụ cười ôn hòa, không có ưu thương, một cái dáng vẻ tươi cười rất sạch sẽ, giống thiếu niên trong trí nhớ đứng ở dưới túc xá hướng phía cô vung vẩy cánh tay, thâm tình mà quyến luyến, anh nhẹ nhàng dắt tay của cô hướng phía đại sảnh đi đến.
Cô ngơ ngác nhìn họ 10 ngón đan vào nhau, quên phản kháng.
Trước khi vào cửa anh quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng mở miệng: “Mấy ngày trước tại lúc online nhìn thấy một câu, cảm thấy nói rất đúng.”
Cô ngửa đầu có chút trố mắt mà hỏi thăm: “Nói cái gì?”
Anh cười cười, đáy mắt là một mảnh vuốt ve an ủi, “Anh yêu em, cùng em không quan hệ!”
Phùng Tô Xuyên xem ra là thật sự không thể uống rượu đế, dựa trên ghế sô pha yên lặng, ai kêu uống rượu cũng không thử, ngửa đầu gối lên chỗ tựa lưng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mà Ôn Hi Thừa bị mấy người công trình sư lôi kéo chơi xúc xắc, tiếp tục một ly một ly rượu tây được rót ra, cô cũng hoài nghi mấy năm đi Mĩ anh không phải luyện thành cái dạng siêu năng lực, uống hết chất lỏng có thể trực tiếp bị anh loại bỏ trong cơ thể hay không, nếu không ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, làm sao lại nhìn không ra một ít vẻ say rượu đây!
Cô đi ra ngoài để cho phục vụ viên bưng lên đồ uống nóng, đặt trên bàn, sau đó rót một chén ngồi ở bên người Phùng Tô Xuyên.
“Uống đồ nóng không? Là choáng váng đầu?” cô kéo tay áo của hắn phía sau nói.
Phùng Tô Xuyên trợn mắt lắc đầu, hướng mặt cô, ánh mắt mịt mờ , đáy mắt có nhàn nhạt đau đớn, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi dậy, tiếp nhận cái chén trong tay cô, “Ừm, đầu choáng váng, trong lòng hốt hoảng.”
Nhìn ngón tay của hắn nắm thật chắc chén nước, cô có chút bận tâm kiểm tra xem xét sắc mặt của hắn, là có chút trắng bệch, “Nếu không chúng ta sớm đi thôi, em đưa anh về.”
Hắn lắc đầu từ từ uống nước, cười cười nói: “Không có việc gì, nghỉ một chút là tốt rồi.”
Cô lại giúp hắn rót thêm một ít, nhíu mày, “Tim của anh không tốt sao? Em trước sao không biết?”
Hắn nhún nhún vai, thờ ơ không để ý nói: “Không có gì đáng ngại, chính là ngẫu nhiên biết.”
“Vậy anh hẳn là để cho em giúp anh uống, anh biết em uống rượu đế rất lợi hại.”
Hắn cười nhạo một tiếng, cúi đầu ngước mắt nhìn cô, “Để em uống thay rượu? anh sợ Ôn phó tổng của chúng ta sẽ trực tiếp lật bàn!”
Cô nhẹ nhàng đập hắn một quyền, trừng mắt, “Không cho phép lấy em làm trò cười, em còn chưa hồi phục đâu.”
Phùng Tô Xuyên cúi đầu cười nhẹ cũng không còn phản bác.
Cô nhìn hắn có chút vô tình, đưa hắn cái chén trong tay vừa rót, nhẹ nói: “Anh nghỉ ngơi tiếp một chút đi, bọn họ không biết còn muốn lăn lộn đến mấy giờ.”
Phùng Tô Xuyên nhẹ gật đầu lại lần nữa dựa trên sô pha nhắm mắt.
Trong rạp ngọn đèn phản chiếu trên mặt của hắn, lộ ra một vòng sáng nhu hòa, nhìn hắn dung nhan mệt mỏi, cái mũi của cô trực tiếp chua chua, người nam nhân này thật là đem tuổi thanh xuân quý giá nhất của chính mình tất cả đều hiến tặng cho công ty, cuối cùng lại đổi lấy như vậy kết quả, cô không muốn dùng từ đáng buồn để hình dung hắn, lại không tìn được từ chuẩn xác để diễn tả nội tâm thương cảm cùng bi phẫn trong mình!
Đem ly buông xuống cô lơ đãng nhìn về phía đối diện, mấy người công trình sư còn đang chơi xúc xắc, nhưng lại không thấy bóng dáng Ôn Hi Thừa, trong tay của cô vẫn cầm cốc nước nóng, bứt rức trong chốc lát đứng dậy đi ra ngoài, trước tiên đi đường đến buồng vệ sinh, không gặp anh đi tới, nghĩ nghĩ liền lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Ôn Hi Thừa, bên kia vẫn không người nghe, mà trong phòng vệ sinh cũng không có tiếng chuông truyền ra.
Cất điện thoại nhìn mọi nơi một cái đi về hướng sân thượng phía nam đại sảnh.
Vừa đi ra ngoài, cũng cảm giác được một hồi gió lạnh, khí lạnh đập vào mặt, cô nắm thật chặt áo khoác ngoài, quay đầu tìm kiếm sân thượng cuối cùng bóng người từ một nơi bí mật gần đó, hít sâu một hơi đi tới.
Ôn Hi Thừa khoác một cái cánh tay lên trên lan can, khom người thật sâu cái trán chống đỡ ở phía trên, mặt khác tay hoàn toàn ở trước ngực ép chặt , anh chỉ mặc một bộ màu đen áo không bâu áo lông, dưới ánh trăng phía sau lưng cong lên có vẻ phá lệ đơn bạc.
Cũng không biết có phải là khó chịu lợi hại hay không, ngay cả cô tới trước mặt anh cũng không phát hiện, cô lặng yên trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh làm sao vậy?”
Chàng trai thân hình gầy gò lập tức cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô, như cũ khom người, chỉ là cánh tay vốn đặt ở trong ngực bắt đầu bỏ ra, ngón tay cầm thật chặt lan can.
Sắc mặt của anh tại dưới ánh trăng lúc trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tầng một màu xám, trắng bệch, trên trán mồ hôi bởi vì đau quá mức trầm trọng mà dọc theo gò má dần chảy xuống, tròng mắt đen xinh đẹp bị một tầng màu đỏ như máu vây quanh, mất đi vẻ ôn nhu quen thuộc, chỉ còn lại có bi thương cùng đau đớn.
Anh không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lẳng lặng yên dừng ở cô.
Cô không biết nên dùng biểu lộ gì đi đối mặt với ánh mắt như vậy, chỉ là bối rối mang cốc nước ấm trong tay đưa tới, tránh đi ánh mắt của anh, nói: “Vẫn còn ấm, anh uống một chút đi.”
Ôn Hi Thừa không có tiếp, chậm rãi quay đầu dời đi ánh mắt, nhìn về phía phương xa.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở khó khăn của anh, cứ lặng lẽ đập vào màng nhĩ của cô, truyền đến có chút đau đớn.
Thật lâu, anh rốt cục mở miệng: “Em đi ra đây chỉ là để tìm anh đấy sao?”
Cô nhìn hướng anh, cằm của anh căng thẳng, cốt cách rõ ràng lộ ra cô đơn.
Cho là anh mấp máy môi, trên mặt hiện lên một tia đau đớn , cô thở dài một hơi, kéo cánh tay của anh nói: “Đừng ở chỗ này hóng gió, trở về đi.”
Ôn Hi Thừa không nói chuyện, tại lúc cô không có phòng bị dưới tình huống trực tiếp cầm tay của cô, cô hất một cái, bị bắt càng chặt.
“Đừng như vậy.” cô nhìn anh mở miệng.
Anh quay đầu, đáy mắt nhẹ nhàng rung động, cắn răng nói: “Đừng như thế nào đây? em là thật sự quan tâm anh sao? Cả đêm, ánh mắt em nhìn anh không lúc nào hạ xuống, nếu anh trúng gió, có khó được em thật sự để ý hay không?”
Thanh âm của anh khàn giọng, ngữ điệu tràn đầy ưu thương, lộ ra ủy khuất.
Cô buông tha việc giãy dụa, quay đầu nhìn nơi xa, trầm mặc một hồi về sau, bình tĩnh mở miệng: “Vậy anh muốn thế nào? Là tôi nói còn chưa đủ tinh tường sao? Tôi không thương anh, lần này tôi cũng không hề lừa mình dối người nói cái gì có thể với anh tiếp tục làm huynh đệ, tôi biết rõ anh làm không được, gặp lại anh như vậy trong lòng của tôi vẫn sẽ khổ sở, nhưng không hơn!”
Không khí chung quanh dừng lại, cơ hồ âm thanh hô hấp đều nghe không được, cô vẫn không có quay đầu, thẳng đến khi tay của cô chậm rãi được buông ra.
“Vậy như thế nào mới có thể để em một lần nữa yêu anh? Em thích Phùng Tô Xuyên như vậy sao? Năng lực làm việc anh có, che dấu tâm tình anh vốn biết, lại còn thiếu cái gì em nói cho anh biết, anh nhất định có thể làm được!” Thanh âm của anh rất thấp rất nhẹ, bình tĩnh không có một tia gợn sóng, cũng tại bên tai của cô có giọt nước.
Cô quay đầu, anh cũng không có nhìn cô, hai tay chống tại lúc trên lan can, ngửa đầu nhìn vào đêm đen xa xa, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ, con ngươi rung động cùng bầu trời đêm đồng dạng nhan sắc, chảy xuôi theo ảm đạm.
Cô ngẩng đầu nhìn gò má của anh, chân thành mở miệng: “Không nên học hắn, tôi chưa bao giờ thích cái loại này, làm cho người ta nắm không thấu lòng, tôi thích chính là hình thức anh hẳn là so với ai khác đều hiểu rõ, Hi Thừa, tiếp nhận sự thật được không? Chúng ta thật sự trở về không được.”
Cô nói xong về sau, Ôn Hi Thừa khóe miệng chậm rãi lộ ra dáng tươi cười cực kỳ trào phúng , sau đó quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang ý cười, che bởi một tầng hơi nước sáng long lanh “Đã như vậy, ban đầu em tại sao phải đối với anh tốt như vậy, để cho anh cảm nhận được cả đời đều không thể quên được, anh đã đối với em giải thích qua bốn năm kia xảy ra chuyện gì, anh như thế khát vọng yêu em, nếu có một chút biện pháp, liền tuyệt sẽ không rời đi lâu như vậy!”
Cô nhìn thẳng vào mắt ánh mắt của anh, rũ mí mắt, cười mở miệng: “Bởi vì khi đó tôi yêu một thiếu niên trong mắt chỉ có tôi, chỉ biết đối với tôi ôn nhu mỉm cười, chỉ biết yêu chiều nhìn tôi, thời điểm bị thương tổn cũng sẽ tìm tôi để được trấn an, 100% ỷ lại tôi, để cho tôi có cảm giác mình chính là toàn bộ thế giới của anh ấy.”
Ôn Hi Thừa nghe xong lời của cô về sau, nao nao, ánh mắt thâm tình nhìn cô nói: “Hiện tại vẫn thế không có gì thay đổi!”
Cô hít sâu một hơi nhìn anh, lắc đầu, dáng cẻ tươi cười trước mắt đã từ từ mơ hồ, “Không phải, tại lúc anh bắt đầu lừa gạt tôi, giấu diếm tôi liền đã không phải rồi, tôi vẫn luôn không dám tưởng tượng bốn năm kia anh là như thế nào tới, anh nhạy cảm như vậy, yếu ớt, anh kính yêu nhất ông nội đang bệnh nặng, trong lòng của anh có nhiều nỗi đau tôi thật sự là không dám đi phỏng đoán, nhưng anh vậy mà gạt tôi, vậy mà để cho những người con gái khác cùng nhau chia sẻ, Hi Thừa, không chỉ nói anh chưa bao giờ phản bội qua tình cảm của chúng ta, đây là đối với tôi thẳng thắn nhất bị phản bội, tôi là người rất ích kỷ, không cách nào tiếp nhận anh ỷ lại những nữ nhân khác, đối với cô ấy ôn nhu mỉm cười, dùng ánh mắt sủng nịch như vậy nhìn người khác, hết thảy tất cả toàn bộ tôi không thể tiếp nhận, anh cũng nói không cách nào quên tôi dịu dàng với anh, như vậy thời điểm khi anh dịu dàng với người khác, tôi đã biết mình không còn là duy nhất rồi, tôi rất hâm mộ Amy, với anh môn đăng hộ đối, có thể cho anh càng nhiều, đồng thời tôi cũng rất cảm ơn cô ấy, tại lúc anh thống khổ nhất tuyệt vọng nhất ở bên cạnh anh chiếu cố cho anh, bốn năm, ngay cả tôi đều trở nên khéo đưa đẩy lõi đời rồi, mà anh lại như cũ bảo lưu lại tấm lòng thuần khiết chân thành, có thể thấy được cô ấy đối với anh nhất định rất để tâm , cho nên, quên đi, dùng tấm lòng ban đầu khi yêu tôi đi yêu cô ấy, cô ấy rất thích anh, tôi không tin anh không biết, đã bốn năm anh đều không cự tuyệt, vậy tiếp nhận đi, tôi lấy tư cách đã từng làm bạn gái hướng anh đảm bảo, bắt đầu một đoạn cảm tình so với gương vỡ lại lành đơn giản hơn nhiều!”
Nhìn vào trăng sáng, nước mắt chảy xuống nuốt vào trong, cô rốt cục cũng đem những lời này nói ra, tâm có thể cảm nhận được chỉ có thoải mái.
Gò má truyền đến hơi lạnh đụng vào, cô nghe thanh âm cực kỳ êm ái bên cạnh: “Không phải như thế, Amy là anh có ân, anh chỉ là cảm kích cô ấy, nhưng lại chưa bao giờ đem cô ấy với em là một, anh không có ỷ lại cô ấy, bốn năm này không có dịu dàng với bất luận kẻ nào, mà là em để anh nhớ lại, Hạ Thiên, cho anh thêm 1 cơ hội , mặc kệ bao lâu anh cũng chờ!”
Cô không ngừng lắc đầu, nước mắt càng càn rỡ đi ra, cô bắt lấy tay của anh theo trên mặt cô dời đi, ngửa đầu nhìn anh nói: “Chậm rồi, Hi Thừa, tình yêu thật sự biến mất, em đã không còn một tia dũng khí bắt đầu lại, sợ phải lần nữa trải qua tâm lý trống rỗng khổ sở, mặc kệ anh hiện tại nói cái gì, làm cái gì cũng đã không làm nên chuyện gì rồi, anh đã từng nói với em không muốn em gánh vác việc chờ đợi cả đời, hiện tại em đem những lời này trả lại cho anh, em cũng chỉ là muốn sống được thoải mái một ít!”
Thân thể trước mắt lập tức cứng lại, thật lâu đều không phản ứng, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn tới nét mặt của anh.
Thẳng đến khi gió nhẹ thổi, cô rùng mình một cái, đỉnh đầu mới truyền tới một sâu thanh âm sâu kín: “Gió mạnh rồi, trở về đi.”
Cô ngửa đầu, Ôn Hi Thừa trên mặt là một mảnh xám trắng, lại không có bao nhiêu đau xót, chỉ là hốc mắt có chút đỏ lên, cô không biết trong lòng của anh là suy nghĩ như thế nào vậy, chỉ là lẳng lặng yên nhìn anh.
Người phía trước này, đang cùng cô nhìn nhau vài giây, rồi trên mặt nhuộm ra một nụ cười ôn hòa, không có ưu thương, một cái dáng vẻ tươi cười rất sạch sẽ, giống thiếu niên trong trí nhớ đứng ở dưới túc xá hướng phía cô vung vẩy cánh tay, thâm tình mà quyến luyến, anh nhẹ nhàng dắt tay của cô hướng phía đại sảnh đi đến.
Cô ngơ ngác nhìn họ 10 ngón đan vào nhau, quên phản kháng.
Trước khi vào cửa anh quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng mở miệng: “Mấy ngày trước tại lúc online nhìn thấy một câu, cảm thấy nói rất đúng.”
Cô ngửa đầu có chút trố mắt mà hỏi thăm: “Nói cái gì?”
Anh cười cười, đáy mắt là một mảnh vuốt ve an ủi, “Anh yêu em, cùng em không quan hệ!”
Tác giả :
Orange Quất Tử