Chi Nông Tâm
Chương 85
Sau khi có đứa bé, Tử Lan có một loại cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có, Thạch Lâm cùng Dương Dật an cũng đều thuận lợi thi đậu tú tài, mặc dù thứ hạng không cao nhưng vẫn là thi đậu, cho nên thành tích vừa đưa ra, hai người cùng lâm tân được đưa đến Thanh Viễn thư viện. Hơn nửa năm được Tần Thiên dương điều dưỡng, cộng thêm Trần Văn thanh đối với Tiểu Cữu Tử cũng có chút hảo cảm, len lén cho hắn dùng một khỏa hạt sen, Lâm Tân bây giờ thân thể đã như người thường, ba tiểu gia hỏa quan hệ đều không tệ, cho nên lúc bọn Thạch Lâm rời đi, Lâm Tân cũng được đưa trở về.
Trải qua một năm trồng trọt, năm viên hạt sen của Trần Văn thanh nghe nói xu hướng tăng không tệ, chỉ là cụ thể hình dạng thế nào, Tử Lan cũng không biết, cũng không có tính toán đi trông nom, cộng thêm người phục vụ là Triệu mân phái tới, Tử Lan càng thêm sẽ không dễ dàng đi hỏi về cái đề tài này. Hạt sen trong không gian, hiện tại cơ hồ toàn bộ được nàng dùng cho người nhà, mặc kệ là nàng hay là Dương Khang An hoặc là Bình Bình phục dụng hạt sen, cho dù là Thạch Lâm hoặc là Dương Dật an, cũng không có người chú ý, cho nên Tử Lan liền không chút khách khí dùng cho người nhà mình.
Thạch Lâm trúng tú tài, sau khi rời đi, Tử Lan nhìn ánh mắt tự hào của phụ thân, còn có bộ dạng hăng hái của đệ đệ, cũng là kích động không thôi, rốt cuộc cùng kiếp trước không giống nhau. Đệ đệ hiện tại cũng coi như có công danh, hơn nữa còn sẽ có danh sư chỉ đạo, về sau sẽ càng ngày càng tốt, mà cuộc sống của phụ thân cũng không tệ, mặc dù Dương thị có tật xấu, nhưng chăm sóc phụ thân vẫn rất tỉ mỉ, hơn nữa hiện tại phụ thân đã hoàn thành mơ ước nhiều năm, trở thành địa chủ có hơn một trăm mẫu đất. Bản thân nữ nhi gả cho phu quân tốt, lại thêm hiện tại sanh ra khuê nữ lanh lợi đáng yêu.
Sau khi Trần Văn Thanh bình an liên nhiệm hai kỳ Thứ Sử, nhất định phải hồi kinh, Trần Văn thanh cưới Lâm thị, sinh một nhi tử khỏe mạnh hoạt bát, hơn nữa trước khi hồi kinh vẫn khỏe mạnh còn sống, Tử Lan cũng hiểu cuộc đời của hắn đã thay đổi. Hai năm qua Trần Văn thanh trồng trọt hạt sen nghe nói coi như thành công, hạt sen sinh trưởng mặc dù cho hiệu quả không tốt như của Tử Lan, nhưng vẫn có chút hiệu quả, thôn trang trồng hạt sen đã bị Tam hoàng tử toàn bộ tiếp thu.
"Đứa bé, thật không theo chúng ta cùng đi?" Trần La thị lôi kéo Tiểu Bình bình, không nỡ xa hỏi Tử Lan.
Tử Lan lắc đầu một cái, nói: "Có cơ hội, cháu theo tướng công đi kinh thành gặp ngài."
Trần La thị cũng biết Tử Lan là cô nương đã xuất giá, nhưng hơn năm năm chung đụng, Tử Lan đối bà hiếu tâm, cùng săn sóc, làm Trần La thị cực kỳ thoải mái, ở trong trí nhớ của bà, tỷ tỷ của bà cũng giống như Tử Lan là người sẽ thay người khác suy nghĩ, cho nên Trần La thị vẫn đối với Tử Lan có một loại bất đồng tình cảm, cũng chính là đãi ngộ so với con cái mình không có gì khác biệt.
Bên kia, Trần Văn thanh đối với Dương Khang An cũng dặn dò: "Tân nhậm Thứ Sử là bạn đồng niên với ta, chúng ta quan hệ coi như không tệ, ta đã thư cho hắn, chỉ cần không làm trái với quốc pháp, gặp phải chuyện gì, ngươi cũng có thể đi tìm hắn, chăm sóc thật tốt Tử Lan cùng đứa bé. . . . . ."
Cha mẹ mất sớm, Dương Khang An sau khi lập gia đình, luôn luôn lấy người nhà Tử Lan làm thân nhân đối đãi, hơn nữa mấy năm nay Trần Văn Thanh đối hắn trợ giúp cùng đề điểm, đều làm hắn cảm động không thôi. Vì vậy đối với dặn dò của Trần Văn thanh, Dương Khang An cực kỳ nghiêm túc gật đầu mà đồng ý.
Trần Văn thanh nhìn ngoại sinh nữ tế ban đầu không được coi trọng, hắn trưởng thành cũng là phá lệ kinh người, một năm trước, Chân sư phụ đã tuyên bố không còn gì có thể dạy được rồi. Hơn nữa hai năm qua, Dương Khang An cũng giúp mình làm không ít chuyện, Trần Văn thanh bây giờ đã công nhận ngoại sinh nữ tế này.
"Tỷ tỷ. . . . . . Bình bình. . . . . . Xe xe. . . . . . Ngồi xe xe. . . . . ." Trần An con trai Trần Văn thanh được một tuổi rưỡi ngồi ở trên xe ngựa nhìn Tử Lan bên ngoài xe, phe phẩy tay nhỏ bé không ngừng gọi Tử Lan lên xe.
"Mẹ, Bình Bình cũng muốn ngồi xe. . . . . ." Bình Bình nhìn Trần La thị sau khi lên xe, cũng gấp thẳng kêu la.
"Bình Bình ngoan, ngày mai mẹ dẫn con ngồi xe đi gặp ông ngoại, có được hay không?" Tử Lan vội vàng dụ dỗ nữ nhi, đưa bọc quần áo trong tay đưa tới, nói với Trần An: "An nhi ngoan, phải nghe lời của mẹ đệ, về sau tỷ tỷ lại gặp đệ. Tỷ tỷ sẽ chuẩn bị nhiều món ngon cho đệ, để cho mẹ đệ đưa cho đệ ăn a!"
Lâm thị nhận lấy bọc quần áo, mặc dù Tử Lan nhỏ hơn một tuổi, cũng là trưởng bối của nàng, nhưng tình cảm của hai người cũng không tệ lắm. Vì vậy cũng luyến tiếc không nỡ: "Chăm sóc thật tốt mình, thường viết thơ. . . . . ."
"Mợ, ta đều nhớ kỹ, ngài cũng vậy a!" Đối với dặn dò của Lâm thị, Tử Lan đều nhất nhất đồng ý. Không nỡ ai cũng có, nhưng ai củng có cuộc sống của mình, không thể được cái này mất cái khác.
Trải qua một hồi bịn rịn thật lâu, Trần Văn thanh một nhà mới có thể rời đi.
Nhìn bóng lưng một đội người Trần Văn thanh, Tử Lan rất là cảm khái, đời trước chưa từng thấy qua Mỗ Mỗ cùng cữu cữu, có thể có duyên phận kiếp này như vậy , thật đã rất tốt. Cũng là đời trước ông ngoại đối với mình quan tâm như vậy, đời này mình mới có thể dễ dàng theo chân bọn họ chung đụng, Nhân Quả Nhân Quả, quả thật gieo cái nhân nào kết quả đó.
Dương Khang An nhìn thê tử bộ dạng hơi mất mát, liền mang theo thê nữ ở trên đường đi dạo một phen mới về nhà. Trải qua Dương Khang An mấy năm phấn đấu, cuộc sống Dương gia đã rất tốt, bây giờ ở bên ngoài Dương Khang An cũng có thể mua được bất kỳ thứ gì Tử Lan thích.
Tử Lan mỗi lần nhận được quà của Dương Khang An, cũng có thể cảm thấy dụng tâm của hắn, nam nhân này là thật đặt mình tại trong lòng. Lập gia đình hơn năm năm, hắn đối với mình ngày càng tốt.
"Phụ thân, đồ chơi làm bằng đường, Bình Bình muốn đồ chơi làm bằng đường!" Bình Bình ngồi trên cổ Dương Khang An, chỉ vào gian hàng bán đồ chơi bằng đường cách đó không xa, hưng phấn la hét.
"Hảo hảo hảo! Cha mua cho con!" Dương Khang An cười híp mắt nói với nữ nhi, không thèm để ý nữ nhi trong lúc hưng phấn níu lấy tóc mình.
Tử Lan tiến lên đem nữ nhi từ trên cổ Dương Khang An ôm xuống, cau mày nói: "Con xem con, đem tóc cha con làm rối loạn, nếu không ngoan, mẹ không cho cha dẫn con ra cửa."
"Bình Bình ngoan, ngoan nhất!" Ở nhà tất cả mọi người nuông chiều nàng, cho nên Tử Lan đối với nàng nghiêm khắc nhất, cũng vì vậy nàng sợ nhất Tử Lan, Tử Lan mặt nghiêm, Bình Bình lập tức liền co lại rụt cổ thận trọng nói.
Cào cào tóc, Dương Khang An cười nói với Tử Lan: "Tóc loạn thì loạn, chớ dọa đứa bé!"
"Chàng cứ nuông chiều con đi!" Tử Lan trừng mắt liếc hắn một cái, thở phì phò.
Dương Khang An cười cười đem nữ nhi lại ôm, thân thể nho nhỏ của Bình Bình vừa phải mượt mà, vì vậy mỗi lần thấy Tử Lan tay chân lèo khèo ôm đứa nhỏ mập mạp, Dương Khang An liền sợ không cẩn thận hai mẹ con té ngã. Nghĩ tới sau khi Trần La thị rời đi, tâm tình Tử Lan không được tốt, cho nên Dương Khang An quyết định mang Tử Lan cùng khuê nữ đi xem hai người Thạch Lâm cùng Dương Dật an đang đi học ở thư viện một chút, thuận tiện giải sầu.
"Đệ xác định đệ không có nhìn lầm?" Vốn là lộ trình ba ngày, bởi vì Bình Bình nghịch ngợm, đối với cái gì cũng tò mò, Dương Khang An liền đặc biệt sai người đem xe ngựa đi chậm một chút, cho nên ước chừng mười ngày sau, đoàn người Tử Lan mới đến Thanh Viễn thư viện ở Lĩnh Sơn Trấn, vốn dĩ là vẻ mặt hào hứng, tuy nhiên lúc Thạch Lâm len lén nói cho Tử Lan biết một tin, làm Tử Lan lấy làm kinh hãi.
Thạch Lâm nói hôm nay hắn đang ở Thanh Viễn thư viện trong lúc đón học sinh mới, thấy được chương vân kiệt, mặc dù sửa lại tên, nhưng là Thạch Lâm vẫn nhận ra hắn.
"Tỷ tỷ, đệ thật sự không có nhìn lầm, thật ra thì đệ không ngừng nhìn thấy chương vân kiệt, càng thêm gặp được Cố thị, cho nên lúc này mới có thể khẳng định." Nửa tháng trước, Thanh Viễn thư viện nhận học sinh mới, Thạch Lâm gặp được thiếu niên có diện mạo giống chương vân kiệt, trong lòng cũng nghi ngờ, mặc dù sự kiện kia cũng đã qua đi gần mười năm, nhưng bộ dáng Cố thị trừ già nua một chút, cơ hồ không có thay đổi gì, hơn nữa chương vân kiệt nguyên bổn chính là sống an nhàn sung sướng, cho dù là trưởng thành, biến thành thiếu niên ổn trọng, nhưng vẫn như cũ không khác với lúc nhỏ.
Tử Lan hơi suy tư một chút hỏi: "Hắn có nhận ra đệ?" Thạch Lâm cũng không có đổi tên, bây giờ mặc dù Thạch Lâm có thay đổi rất lớn so với hồi nhỏ gầy yếu, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Thạch Lâm lắc đầu nói: "Cữu cữu đặt tên tự Tử Kiều cho đệ, cho nên hiện tại đồng học thư viện cũng gọi đệ là Lâm Kiều. Hơn nữa chúng đệ vào thư viện trước một năm, tính ra đệ là sư huynh, cho nên đoán chừng vẫn chưa nhận ra."
"Chuyện này không gạt được, cũng quyết không thể giấu, đệ bây giờ lập tức giúp tỷ cầu kiến viện trưởng Lâm, chúng ta coi như là người thân, cho nên ông ấy chắc sẽ có chút ý kiến." Nếu như Thạch Lâm nói là sự thật, như vậy chương vân kiệt chuyện tình một khi bộc phát, tuyệt đối cũng sẽ dính líu viện trưởng Lâm, lại nói mình có nguyên vẹn lý do giải thích chuyện năm đó.
Lúc Thạch Lâm đi thông báo cho viện trưởng Lâm, Tử Lan đem chuyện hỏa tốc nói cho Dương Khang An một phen, Dương Khang An cũng ý thức được tình huống khẩn cấp, hai người ở trên trấn mua một chút đồ, trở về đến khách sạn chờ bái kiến.
"Tử Lan tỷ tỷ, nếu không phải là mới vừa rồi nhìn thấy Tử Kiều, đệ còn không biết tỷ tới! Cũng không nói cho đệ một tiếng." Một năm trước Khương Thế Phồn cũng tới Thanh Viễn thư viện đi học, cùng Thạch Lâm Dương Dật an hai người tình cảm không tồi, cho nên nhìn thấy Thạch Lâm vội vội vàng vàng đi lại trong viện, sau khi nghe ngóng, biết tỷ tỷ cùng tỷ phu hắn đến xem chuyện của hắn, vì vậy kéo Thạch Lâm, hỏi địa chỉ Tử Lan, vội vàng chạy tới.
Tử Lan giờ phút này trong lòng vốn là có chút phiền não, thấy biểu đệ, chậm rãi điều chỉnh một chút tâm tình của mình, cười nói: "Làm sao không nói cho đệ biết chứ? Nguyên bản là tính toán thăm viếng viện trưởng Lâm, lại để cho Thạch Lâm kêu đệ ra ngoài."
Khương Thế Phồn suy nghĩ một chút, xác thực nên trước thăm viếng viện trưởng Lâm, do mợ gửi gắm, viện trưởng Lâm đối với mấy người bọn họ nghiêm khắc hơn so với người thường, cộng thêm mọi người là quan hệ thân thích, không gặp quả thật không thích hợp.
Viện trưởng Lâm mặc dù không mong đợi Tử Lan sẽ đến thăm viếng mình, nhưng là trong thư của cháu gái biết được nàng và cháu ngoại gái quan hệ rất tốt, nghĩ tới không thể quét mặt mũi cháu gái, liền đồng ý Tử Lan bái kiến.
Viện trưởng Lâm nhìn chính là một người nghiêm túc, đối với Dương Khang An cùng Tử Lan rất hòa ái, đối với Bình Bình càng thêm yêu thích, trực tiếp ôm lấy.
"Viện trưởng Lâm, vãn bối có lời muốn cùng ngài đơn độc nói, xin cho người lui xuống." Khách sáo qua lại xong, Tử Lan trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
Viện trưởng Lâm nghi ngờ nhìn Tử Lan, phát hiện nét mặt của nàng nghiêm túc, đoán chừng là thật sự có chuyện, vì vậy cũng liền làm theo.
Trải qua một năm trồng trọt, năm viên hạt sen của Trần Văn thanh nghe nói xu hướng tăng không tệ, chỉ là cụ thể hình dạng thế nào, Tử Lan cũng không biết, cũng không có tính toán đi trông nom, cộng thêm người phục vụ là Triệu mân phái tới, Tử Lan càng thêm sẽ không dễ dàng đi hỏi về cái đề tài này. Hạt sen trong không gian, hiện tại cơ hồ toàn bộ được nàng dùng cho người nhà, mặc kệ là nàng hay là Dương Khang An hoặc là Bình Bình phục dụng hạt sen, cho dù là Thạch Lâm hoặc là Dương Dật an, cũng không có người chú ý, cho nên Tử Lan liền không chút khách khí dùng cho người nhà mình.
Thạch Lâm trúng tú tài, sau khi rời đi, Tử Lan nhìn ánh mắt tự hào của phụ thân, còn có bộ dạng hăng hái của đệ đệ, cũng là kích động không thôi, rốt cuộc cùng kiếp trước không giống nhau. Đệ đệ hiện tại cũng coi như có công danh, hơn nữa còn sẽ có danh sư chỉ đạo, về sau sẽ càng ngày càng tốt, mà cuộc sống của phụ thân cũng không tệ, mặc dù Dương thị có tật xấu, nhưng chăm sóc phụ thân vẫn rất tỉ mỉ, hơn nữa hiện tại phụ thân đã hoàn thành mơ ước nhiều năm, trở thành địa chủ có hơn một trăm mẫu đất. Bản thân nữ nhi gả cho phu quân tốt, lại thêm hiện tại sanh ra khuê nữ lanh lợi đáng yêu.
Sau khi Trần Văn Thanh bình an liên nhiệm hai kỳ Thứ Sử, nhất định phải hồi kinh, Trần Văn thanh cưới Lâm thị, sinh một nhi tử khỏe mạnh hoạt bát, hơn nữa trước khi hồi kinh vẫn khỏe mạnh còn sống, Tử Lan cũng hiểu cuộc đời của hắn đã thay đổi. Hai năm qua Trần Văn thanh trồng trọt hạt sen nghe nói coi như thành công, hạt sen sinh trưởng mặc dù cho hiệu quả không tốt như của Tử Lan, nhưng vẫn có chút hiệu quả, thôn trang trồng hạt sen đã bị Tam hoàng tử toàn bộ tiếp thu.
"Đứa bé, thật không theo chúng ta cùng đi?" Trần La thị lôi kéo Tiểu Bình bình, không nỡ xa hỏi Tử Lan.
Tử Lan lắc đầu một cái, nói: "Có cơ hội, cháu theo tướng công đi kinh thành gặp ngài."
Trần La thị cũng biết Tử Lan là cô nương đã xuất giá, nhưng hơn năm năm chung đụng, Tử Lan đối bà hiếu tâm, cùng săn sóc, làm Trần La thị cực kỳ thoải mái, ở trong trí nhớ của bà, tỷ tỷ của bà cũng giống như Tử Lan là người sẽ thay người khác suy nghĩ, cho nên Trần La thị vẫn đối với Tử Lan có một loại bất đồng tình cảm, cũng chính là đãi ngộ so với con cái mình không có gì khác biệt.
Bên kia, Trần Văn thanh đối với Dương Khang An cũng dặn dò: "Tân nhậm Thứ Sử là bạn đồng niên với ta, chúng ta quan hệ coi như không tệ, ta đã thư cho hắn, chỉ cần không làm trái với quốc pháp, gặp phải chuyện gì, ngươi cũng có thể đi tìm hắn, chăm sóc thật tốt Tử Lan cùng đứa bé. . . . . ."
Cha mẹ mất sớm, Dương Khang An sau khi lập gia đình, luôn luôn lấy người nhà Tử Lan làm thân nhân đối đãi, hơn nữa mấy năm nay Trần Văn Thanh đối hắn trợ giúp cùng đề điểm, đều làm hắn cảm động không thôi. Vì vậy đối với dặn dò của Trần Văn thanh, Dương Khang An cực kỳ nghiêm túc gật đầu mà đồng ý.
Trần Văn thanh nhìn ngoại sinh nữ tế ban đầu không được coi trọng, hắn trưởng thành cũng là phá lệ kinh người, một năm trước, Chân sư phụ đã tuyên bố không còn gì có thể dạy được rồi. Hơn nữa hai năm qua, Dương Khang An cũng giúp mình làm không ít chuyện, Trần Văn thanh bây giờ đã công nhận ngoại sinh nữ tế này.
"Tỷ tỷ. . . . . . Bình bình. . . . . . Xe xe. . . . . . Ngồi xe xe. . . . . ." Trần An con trai Trần Văn thanh được một tuổi rưỡi ngồi ở trên xe ngựa nhìn Tử Lan bên ngoài xe, phe phẩy tay nhỏ bé không ngừng gọi Tử Lan lên xe.
"Mẹ, Bình Bình cũng muốn ngồi xe. . . . . ." Bình Bình nhìn Trần La thị sau khi lên xe, cũng gấp thẳng kêu la.
"Bình Bình ngoan, ngày mai mẹ dẫn con ngồi xe đi gặp ông ngoại, có được hay không?" Tử Lan vội vàng dụ dỗ nữ nhi, đưa bọc quần áo trong tay đưa tới, nói với Trần An: "An nhi ngoan, phải nghe lời của mẹ đệ, về sau tỷ tỷ lại gặp đệ. Tỷ tỷ sẽ chuẩn bị nhiều món ngon cho đệ, để cho mẹ đệ đưa cho đệ ăn a!"
Lâm thị nhận lấy bọc quần áo, mặc dù Tử Lan nhỏ hơn một tuổi, cũng là trưởng bối của nàng, nhưng tình cảm của hai người cũng không tệ lắm. Vì vậy cũng luyến tiếc không nỡ: "Chăm sóc thật tốt mình, thường viết thơ. . . . . ."
"Mợ, ta đều nhớ kỹ, ngài cũng vậy a!" Đối với dặn dò của Lâm thị, Tử Lan đều nhất nhất đồng ý. Không nỡ ai cũng có, nhưng ai củng có cuộc sống của mình, không thể được cái này mất cái khác.
Trải qua một hồi bịn rịn thật lâu, Trần Văn thanh một nhà mới có thể rời đi.
Nhìn bóng lưng một đội người Trần Văn thanh, Tử Lan rất là cảm khái, đời trước chưa từng thấy qua Mỗ Mỗ cùng cữu cữu, có thể có duyên phận kiếp này như vậy , thật đã rất tốt. Cũng là đời trước ông ngoại đối với mình quan tâm như vậy, đời này mình mới có thể dễ dàng theo chân bọn họ chung đụng, Nhân Quả Nhân Quả, quả thật gieo cái nhân nào kết quả đó.
Dương Khang An nhìn thê tử bộ dạng hơi mất mát, liền mang theo thê nữ ở trên đường đi dạo một phen mới về nhà. Trải qua Dương Khang An mấy năm phấn đấu, cuộc sống Dương gia đã rất tốt, bây giờ ở bên ngoài Dương Khang An cũng có thể mua được bất kỳ thứ gì Tử Lan thích.
Tử Lan mỗi lần nhận được quà của Dương Khang An, cũng có thể cảm thấy dụng tâm của hắn, nam nhân này là thật đặt mình tại trong lòng. Lập gia đình hơn năm năm, hắn đối với mình ngày càng tốt.
"Phụ thân, đồ chơi làm bằng đường, Bình Bình muốn đồ chơi làm bằng đường!" Bình Bình ngồi trên cổ Dương Khang An, chỉ vào gian hàng bán đồ chơi bằng đường cách đó không xa, hưng phấn la hét.
"Hảo hảo hảo! Cha mua cho con!" Dương Khang An cười híp mắt nói với nữ nhi, không thèm để ý nữ nhi trong lúc hưng phấn níu lấy tóc mình.
Tử Lan tiến lên đem nữ nhi từ trên cổ Dương Khang An ôm xuống, cau mày nói: "Con xem con, đem tóc cha con làm rối loạn, nếu không ngoan, mẹ không cho cha dẫn con ra cửa."
"Bình Bình ngoan, ngoan nhất!" Ở nhà tất cả mọi người nuông chiều nàng, cho nên Tử Lan đối với nàng nghiêm khắc nhất, cũng vì vậy nàng sợ nhất Tử Lan, Tử Lan mặt nghiêm, Bình Bình lập tức liền co lại rụt cổ thận trọng nói.
Cào cào tóc, Dương Khang An cười nói với Tử Lan: "Tóc loạn thì loạn, chớ dọa đứa bé!"
"Chàng cứ nuông chiều con đi!" Tử Lan trừng mắt liếc hắn một cái, thở phì phò.
Dương Khang An cười cười đem nữ nhi lại ôm, thân thể nho nhỏ của Bình Bình vừa phải mượt mà, vì vậy mỗi lần thấy Tử Lan tay chân lèo khèo ôm đứa nhỏ mập mạp, Dương Khang An liền sợ không cẩn thận hai mẹ con té ngã. Nghĩ tới sau khi Trần La thị rời đi, tâm tình Tử Lan không được tốt, cho nên Dương Khang An quyết định mang Tử Lan cùng khuê nữ đi xem hai người Thạch Lâm cùng Dương Dật an đang đi học ở thư viện một chút, thuận tiện giải sầu.
"Đệ xác định đệ không có nhìn lầm?" Vốn là lộ trình ba ngày, bởi vì Bình Bình nghịch ngợm, đối với cái gì cũng tò mò, Dương Khang An liền đặc biệt sai người đem xe ngựa đi chậm một chút, cho nên ước chừng mười ngày sau, đoàn người Tử Lan mới đến Thanh Viễn thư viện ở Lĩnh Sơn Trấn, vốn dĩ là vẻ mặt hào hứng, tuy nhiên lúc Thạch Lâm len lén nói cho Tử Lan biết một tin, làm Tử Lan lấy làm kinh hãi.
Thạch Lâm nói hôm nay hắn đang ở Thanh Viễn thư viện trong lúc đón học sinh mới, thấy được chương vân kiệt, mặc dù sửa lại tên, nhưng là Thạch Lâm vẫn nhận ra hắn.
"Tỷ tỷ, đệ thật sự không có nhìn lầm, thật ra thì đệ không ngừng nhìn thấy chương vân kiệt, càng thêm gặp được Cố thị, cho nên lúc này mới có thể khẳng định." Nửa tháng trước, Thanh Viễn thư viện nhận học sinh mới, Thạch Lâm gặp được thiếu niên có diện mạo giống chương vân kiệt, trong lòng cũng nghi ngờ, mặc dù sự kiện kia cũng đã qua đi gần mười năm, nhưng bộ dáng Cố thị trừ già nua một chút, cơ hồ không có thay đổi gì, hơn nữa chương vân kiệt nguyên bổn chính là sống an nhàn sung sướng, cho dù là trưởng thành, biến thành thiếu niên ổn trọng, nhưng vẫn như cũ không khác với lúc nhỏ.
Tử Lan hơi suy tư một chút hỏi: "Hắn có nhận ra đệ?" Thạch Lâm cũng không có đổi tên, bây giờ mặc dù Thạch Lâm có thay đổi rất lớn so với hồi nhỏ gầy yếu, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Thạch Lâm lắc đầu nói: "Cữu cữu đặt tên tự Tử Kiều cho đệ, cho nên hiện tại đồng học thư viện cũng gọi đệ là Lâm Kiều. Hơn nữa chúng đệ vào thư viện trước một năm, tính ra đệ là sư huynh, cho nên đoán chừng vẫn chưa nhận ra."
"Chuyện này không gạt được, cũng quyết không thể giấu, đệ bây giờ lập tức giúp tỷ cầu kiến viện trưởng Lâm, chúng ta coi như là người thân, cho nên ông ấy chắc sẽ có chút ý kiến." Nếu như Thạch Lâm nói là sự thật, như vậy chương vân kiệt chuyện tình một khi bộc phát, tuyệt đối cũng sẽ dính líu viện trưởng Lâm, lại nói mình có nguyên vẹn lý do giải thích chuyện năm đó.
Lúc Thạch Lâm đi thông báo cho viện trưởng Lâm, Tử Lan đem chuyện hỏa tốc nói cho Dương Khang An một phen, Dương Khang An cũng ý thức được tình huống khẩn cấp, hai người ở trên trấn mua một chút đồ, trở về đến khách sạn chờ bái kiến.
"Tử Lan tỷ tỷ, nếu không phải là mới vừa rồi nhìn thấy Tử Kiều, đệ còn không biết tỷ tới! Cũng không nói cho đệ một tiếng." Một năm trước Khương Thế Phồn cũng tới Thanh Viễn thư viện đi học, cùng Thạch Lâm Dương Dật an hai người tình cảm không tồi, cho nên nhìn thấy Thạch Lâm vội vội vàng vàng đi lại trong viện, sau khi nghe ngóng, biết tỷ tỷ cùng tỷ phu hắn đến xem chuyện của hắn, vì vậy kéo Thạch Lâm, hỏi địa chỉ Tử Lan, vội vàng chạy tới.
Tử Lan giờ phút này trong lòng vốn là có chút phiền não, thấy biểu đệ, chậm rãi điều chỉnh một chút tâm tình của mình, cười nói: "Làm sao không nói cho đệ biết chứ? Nguyên bản là tính toán thăm viếng viện trưởng Lâm, lại để cho Thạch Lâm kêu đệ ra ngoài."
Khương Thế Phồn suy nghĩ một chút, xác thực nên trước thăm viếng viện trưởng Lâm, do mợ gửi gắm, viện trưởng Lâm đối với mấy người bọn họ nghiêm khắc hơn so với người thường, cộng thêm mọi người là quan hệ thân thích, không gặp quả thật không thích hợp.
Viện trưởng Lâm mặc dù không mong đợi Tử Lan sẽ đến thăm viếng mình, nhưng là trong thư của cháu gái biết được nàng và cháu ngoại gái quan hệ rất tốt, nghĩ tới không thể quét mặt mũi cháu gái, liền đồng ý Tử Lan bái kiến.
Viện trưởng Lâm nhìn chính là một người nghiêm túc, đối với Dương Khang An cùng Tử Lan rất hòa ái, đối với Bình Bình càng thêm yêu thích, trực tiếp ôm lấy.
"Viện trưởng Lâm, vãn bối có lời muốn cùng ngài đơn độc nói, xin cho người lui xuống." Khách sáo qua lại xong, Tử Lan trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
Viện trưởng Lâm nghi ngờ nhìn Tử Lan, phát hiện nét mặt của nàng nghiêm túc, đoán chừng là thật sự có chuyện, vì vậy cũng liền làm theo.
Tác giả :
Cá Trong Nước Đá