Chi Nông Tâm
Chương 65
Được Tử Lan cho ăn Định Tâm Hoàn, kể từ đêm nay đi qua, Dương Khang An vốn là có chút buồn bực liền hoàn toàn tiêu tán. Đối với Tử Lan càng thêm đau đến tận xương tủy, việc trong nhà có thể làm thì hắn sẽ giúp đỡ làm, mỗi lần nhìn hắn bận trước vội sau, Tử Lan muốn giúp một tay tuy nhiên đều bị hắn ngăn trở.
"Tướng công, chàng qua đây!" Kêu hắn mấy lần, hắn đều đang bận rộn, không phải vội vàng sửa cái ống khói, thì là vội vàng sắp xếp lại các thứ trong sân, hoặc là làm gì đó . . . . . . Tử Lan hắc tuyến đầy đầu, mình dù có lười, nhưng cũng đã là vợ người ta, làm sao có thể cứ như vậy nhìn tướng công mình vội mà mình cái gì cũng không giúp được một tay đây?
Tử Lan nghiêm mặt, hét một tiếng, Dương Khang An ngoan ngoãn buông xẻng trong tay, đến bên Tử Lan.
"Ngồi xuống!" Tử Lan chỉ cái băng ngồi bên cạnh mình, Dương Khang An nhìn nương tử một cái, nhìn trên mặt nàng không có nụ cười, cảm thấy nàng tức giận, mặc dù không biết tại sao nàng tức giận, nhưng vẫn làm theo lời nàng nói.
Nhìn hắn ngồi xong, Tử Lan mới rút khăn từ trong ngực, giúp hắn lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt, đau lòng nói: "Việc nhà nơi đó một ngày là có thể làm xong sao? Chàng một ngày luyện võ còn phải luyện chữ, chàng chỉ biết là yêu thương ta, không để cho ta làm việc, chẳng lẽ ta không đau lòng chàng? Cũng không biết nghĩ một chút nếu quá mệt sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"
"Nương tử, ta rất khỏe, không có chuyện gì!" Nhìn Tử Lan không phải là tức giận, chỉ là đau lòng mình, Dương Khang An nhếch miệng mà cười cười, không để ý nói. Dương gia phòng ốc cũng coi như tốt, chỉ là nhiều năm như vậy là hắn cùng đệ đệ hai người ở thì không sao, cũng không cần dọn dẹp nhiều, cho nên nhìn có chút cũ rách, hiện tại cưới nàng dâu rồi, Dương Khang An muốn sửa cho tốt một chút, tuy nói hiện tại không có năng lực khiến nương tử ở phòng ở mới, nhưng là cũng không thể khiến nàng ở phòng rách nát a?
Tử Lan trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này quả thật quá khiêu chiến sự chịu đựng của mình rồi, nói thẳng: "Không được, hôm nay không cho phép làm."
Dương thị ngã bệnh, làm kế nữ, Tử Lan cùng Dương Khang An đặc biệt đi thăm một chút, chỉ là không thấy người, bà (Dương thị) đang ngủ.
Thạch Hữu Lương nói với nữ nhi: "Mấy ngày nay để Thạch Lâm đến nhà ngươi học bài đi, Phu Tử bị bệnh, hắn không phải đến học đường"
Tử Lan gật đầu một cái, nếu không phải là bởi vì gần đây Trần Văn Thanh tương đối vội, cũng sẽ không để Thạch Lâm trở lại, Trần Văn Thanh rất để ý việc học của Thạch Lâm, dầu gì cũng là hắn (Trần Văn Thanh) đã công nhận người thân, tự nhiên hi vọng hắn (Thạch Lâm) về sau trôi qua tốt hơn chút. Cho nên ở lúc trở lại, đã thương lượng qua, nói Thạch Lâm không được bỏ bê bài tập.
"Cha, mẹ bị bệnh, trong nhà có cái gì may may vá vá gì đó thì để cho con làm, muốn ăn cái gì cũng nói cho con biết, con cho người mang đến đây." Tử Lan nhìn phụ thân từ ái của mình, dịu dàng nói.
Thạch Hữu Lương gật đầu một cái, sau đó đối với Dương Khang An nói: "Tử Lan nói nàng phát mầm đậu, qua ít ngày, ngươi theo ta cùng đi bán, nay đang đông ta không muốn bày quầy. Chờ ra xuân, ta nghĩ muốn mở một cửa hàng."
Dương Khang An cũng nghĩ tới chuyện sau này, Tử Lan cũng đề nghị qua muốn mở quán cơm nhỏ, thủ nghệ của nàng cũng không tệ lắm, chỉ là Dương Khang An không muốn nàng bị mệt, cho nên cự tuyệt, vì vậy Thạch Hữu Lương vừa nói, hắn liền đồng ý. Mình (Dương Khang An) chỉ có một người, có thể giúp nhạc phụ một chút, cũng tốt.
Rốt cuộc đả kích quá lớn, Dương thị lúc này ngược lại bệnh cũng không nhẹ, thật ra thì lúc trở về nàng vẫn chưa hết hy vọng, đại y quán trấn trên cũng nhìn rồi, kết quả cho ra kết luận giống nhau, về phần lúc trước nàng xem bệnh vốn cũng không phải là đại phu thật tốt, nhiều nhất chính là người học hai năm y thuật rồi hồi hương hành nghề, quá tuyệt vọng, Dương thị liền thật ngã bệnh.
Thạch Hữu Lương một đại nam nhân, chăm sóc cũng không tỉ mỉ, vì vậy liền kêu nhạc mẫu tới đây chăm sóc, thật ra thì sau khi về nhà, hắn mới từ trong miệng người khác hiểu được Dương thị đối với Tử Lan nói những lời quá đáng kia, trong lúc nhất thời đối với Dương thị không có sắc mặt tốt.
"Con ngày sau nhớ lấy không thể lại như vậy, đối với hai đứa bé kia phải khá hơn chút, mặc dù bởi vì chuyện của con, con rể tất nhiên sẽ không thể vui vẻ, nhưng hắn rốt cuộc là người phúc hậu, ngàn vạn đừng làm ra chuyện hồ đồ gì, biết không?" Dương vương thị mặc dù đau lòng khuê nữ, nhưng là cũng không thể khiến nàng hồ đồ, ngộ nhỡ con rể giận, bỏ nàng, thì ngay cả lý do đều không cần tìm nha!
Dương thị khóc có chút thở không ra hơi, nàng không nghĩ ra mình tại sao lại có báo ứng như vậy, Tử Lan, Thạch Lâm hai đứa bé mặc dù nhìn không tệ, nhưng rốt cuộc không phải là đứa bé của mình, hơn nữa bọn họ cũng đã lớn như vậy, mình cũng đã đắc tội Tử Lan, tướng công mình lại yêu thương bọn chúng như vậy, mình không thể sinh, vậy sau này cuộc sống không phải sẽ càng tệ hơn ư? Tướng công thân phận như hiện tại bất đồng với trước kia, nhà mình (Thạch Hữu Lương) cũng không thiếu tiền, này về sau ngộ nhỡ hắn có tâm tư khác, mình rốt cuộc nên làm cái gì?
"Mấy ngày nay con rể tâm tình không tốt, con ngàn vạn lần không thể hồ đồ, biết không?" Dương vương thị nhìn dáng vẻ của nữ nhi, liếc qua mặt của nàng, chống lại ánh mắt của nàng, vội vàng lại dặn dò. Con rể không có đem nữ nhi đưa về nhà, còn cho bản thân mình đi đến chăm sóc con mình, mình ngàn vạn lần không thể để cho đứa nhỏ ngốc này phá hư chút tình cảm cuối cùng của con rể.
Dương thị lúc này mới gật đầu một cái, so với tình cảnh của nàng hiện tại, nàng càng thêm không muốn rời đi Thạch gia, rời đi Thạch Hữu Lương.
Nghĩ thông suốt rồi, chờ qua hai ngày, khi Tử Lan lại đến nhìn bà, bà đã tốt hơn rất nhiều, nói chuyện với bản thân mặc dù còn có chút lúng túng, nhưng tối thiểu thái độ đã khá hơn nhiều. Thấy bà có thể nghĩ thông suốt, Tử Lan cũng yên lòng, mặc kệ như thế nào, nàng đều không hi vọng phụ thân mình lại bị giằng co (giữa con và vợ).
Trời mùa đông ngày càng lạnh, núi lớn có chút tiêu điều, một mảng lá cây khô màu sắc ảm đạm, bước chậm ở chỗ sâu trong núi lớn, Tử Lan nhìn tướng công mình đang mở đường trước mặt, không khỏi có chút hài lòng, nàng quấn quít chặt lấy hắn rốt cuộc ép hắn đồng ý mang nàng vào núi.
Bởi vì Tử Lan mãnh liệt yêu cầu, Dương Khang An lại nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, lòng mền nhũn, đành phải đồng ý, mặc dù vừa đến sâu trong núi hắn liền hối hận, không muốn đi vào trong, nhưng là dáng vẻ say mê cuồng nhiệt kia của Tử Lan khiến hắn không thể mở miệng ngăn nàng.
Hiện tại mùa này vào núi rất ít người, cho nên cỏ dại cũng rất nhiều, Dương Khang An trước dùng chân, tiện tay dặm khảm đao phát cỏ mở đường nhỏ cho Tử Lan.
"Tướng công, có phải hay không có thác nước, ta nghe đến tiếng nước chảy thật là lớn ." Tử Lan tự nhận là mình hiểu nơi này, đó là bởi vì kiếp trước thời điểm nàng thường lên núi hái quả dại, rau dại linh tinh để ăn. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi sâu vào bên trong núi như vậy, núi lớn không hổ là một khối trân bảo trời xanh ban tặng, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn truyền đến tiếng kêu của động vật , còn có gió thổi qua rừng cây, trong hoàn cảnh như vậy, Tử Lan cảm thấy rất bình lặng, cho nên đột nhiên nghe được tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, vui mừng suy đoán.
Dương Khang An gật đầu một cái ừ một tiếng, hắn chính là biết không xa nơi này có một thác nước nhỏ, mới có thể mang nàng dâu tới đây, nhìn dáng vẻ nàng vui mừng, Dương Khang An biết mình làm đúng rồi.
Thác nước cũng không lớn, nước chảy trong suốt, nó là những dòng nước nhỏ từ kẽ núi chảy hội tụ mà thành.
Thấy trong đầm nước phía dưới thác nước thỉnh thoảng có cá nhỏ nhảy lên, Tử Lan càng thêm vui mừng, đồng thời cũng hiểu tại sao Dương Khang An muốn mang túi lưới vào núi rồi.
"Nơi này, nơi này, chỗ này có cá lớn!" Tử Lan nhảy nhót chỉ huy Dương Khang An bắt cá, vốn là hắn định xăn ống quần lên, chuẩn bị xuống nước mò cá, Tử Lan lo lắng hắn bị đông lạnh, nên không cho hắn xuống nước, vì vậy hắn dùng khảm đao từ trong núi vót một cây côn gỗ, lại bện cỏ dại thành một hình tròn, đem túi lưới cột vào phía trên (đoạn này ta chém!). Cách bắt cá như vậy phải có kỹ thuật, lúc đầu chỉ toàn bắt được cá nhỏ, may mắn Dương Khang An cũng có chút thiên phú bắt cá, cho nên dần dần nâng tay nghề lên.
"Nương tử, đủ chưa! Đã mười mấy con rồi, nhiều hơn nữa sẽ không đựng được." Dương Khang An nhìn Tử Lan ở một bên gọi tới gọi lui, hai gò má cười ửng hồng, bất đắc dĩ nói.
Tử Lan le lưỡi, nhìn Dương Khang An cầm một túi cá đang còn nhảy lách tách, nhất thời ngượng ngùng, dường như mình chơi quá hưng phấn.
Mang một mẻ cá lớn về nhà, Tử Lan lúc này mới có chút ngây ngẩn cả người, nàng khiến Dương Khang An đưa đến cho nhà bà nội một ít, bởi vì ngày hôm qua em dâu của Dương thị sinh con, Dương thị trở về nhà mẹ rồi, trong nhà không ai nấu cơm, liền thuận tiện khiến Dương Khang An gọi phụ thân cùng đệ đệ đến nhà mình ăn cơm, nàng tính toán làm cái lẩu đầu cá với cải chua.
Mùa đông lạnh lẽo, lẩu nóng hầm hập, thật ra thì đồ ăn cũng không có nhiều, Tử Lan chuẩn bị cải trắng, la bặc, đậu hũ, khoai tây, rau chân vịt, miến, còn có thịt phiến cùng mì sợi, nhưng là người một nhà ăn cực kỳ thỏa mãn.
"Nương tử, cái này có dễ làm không?" Sau khi ăn xong Dương Khang An đột nhiên hỏi.
Tử Lan không rõ chân tướng, cho là hắn thích lại ngại phiền toái, gật đầu nói: "Không khó khăn, chỉ cần nắm giữ tốt gia vị là được."
Thạch Hữu Lương cũng nói ra một chút suy nghĩ của mình: "Vậy chúng ta có thể thử bán xem sao."
"Mọi người muốn mở quán lẩu ư?" Tử Lan đột nhiên nhớ tới đời sau phố lớn ngõ nhỏ có thể tùy ý thấy được lẩu điếm, vì vậy nói: "Thật ra thì có rất nhiều loại, có đầu cá nấu cải chua, có ma lạt, còn có canh suông, còn có tây hồng Thục . . . . . ."
"Cái đó quá nhiều, ta chỉ là muốn làm một cái nồi lớn, bán món ăn đã nấu xong, như vậy có thể bán cho từng người." Dương Khang An ước chừng tiền tài trong nhà một chút, vì vậy nói.
Tử Lan hơi suy tư một cái nói: "Cũng có thể, múc ra tô, đem món ăn cùng thịt hầm xong, để trong canh cho nóng, thêm một chút dầu vừng, hạt Tiêu, còn có muối cùng Gà tinh. . . . . . Ừ. . . . . . Lại thêm một chút tương vừng, mùi vị tuyệt đối không sai, tính tiền cũng dễ dàng, một tiền đồng là thức ăn chay, hai tiền đồng là món ăn có thịt. Miến cùng mì sợi thì thêm hai tiền đồng."
Thạch Hữu Lương nghe nữ nhi tính toán tốt, vì vậy nói: "Ngày mai thử làm một chút, nếu là ăn ngon, chúng ta sẽ bán cái này"
Ngày kế Tử Lan làm, mọi người cùng nếm, cũng nói ăn ngon, Dương Khang An dựa theo lời lượng của Tử Lan, rất nhanh liền bắt đầu, làm cũng không tồi.
Nói làm liền làm, trước một ngày Tử Lan ở nhà hầm tốt canh xương, giúp đỡ Dương Khang An đem món ăn rửa sạch, ngay cả Dương Dật an cùng Thạch Lâm cũng phụ giúp không ít, ngày thứ nhất bán, cộng thêm bởi vì là mùa đông, ít món, nên Tử Lan đem đậu hũ đặt ở ngoài phòng đông lạnh thành đậu phụ đông, lạp xưởng cắt miếng, cộng thêm rau dưa hiện có cùng thịt chuẩn bị coi như phong phú.
"Như thế nào? Như thế nào? Buôn bán như thế nào?" Ngày thứ nhất lúc chạng vạng, Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An trở lại, Tử Lan vội hỏi.
Cha vợ và con rể hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu một cái, Tử Lan duỗi cổ nhìn, trong nồi món ăn đã hết? Vậy tại sao còn nói không tốt nhỉ?
"Tướng công, chàng qua đây!" Kêu hắn mấy lần, hắn đều đang bận rộn, không phải vội vàng sửa cái ống khói, thì là vội vàng sắp xếp lại các thứ trong sân, hoặc là làm gì đó . . . . . . Tử Lan hắc tuyến đầy đầu, mình dù có lười, nhưng cũng đã là vợ người ta, làm sao có thể cứ như vậy nhìn tướng công mình vội mà mình cái gì cũng không giúp được một tay đây?
Tử Lan nghiêm mặt, hét một tiếng, Dương Khang An ngoan ngoãn buông xẻng trong tay, đến bên Tử Lan.
"Ngồi xuống!" Tử Lan chỉ cái băng ngồi bên cạnh mình, Dương Khang An nhìn nương tử một cái, nhìn trên mặt nàng không có nụ cười, cảm thấy nàng tức giận, mặc dù không biết tại sao nàng tức giận, nhưng vẫn làm theo lời nàng nói.
Nhìn hắn ngồi xong, Tử Lan mới rút khăn từ trong ngực, giúp hắn lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt, đau lòng nói: "Việc nhà nơi đó một ngày là có thể làm xong sao? Chàng một ngày luyện võ còn phải luyện chữ, chàng chỉ biết là yêu thương ta, không để cho ta làm việc, chẳng lẽ ta không đau lòng chàng? Cũng không biết nghĩ một chút nếu quá mệt sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"
"Nương tử, ta rất khỏe, không có chuyện gì!" Nhìn Tử Lan không phải là tức giận, chỉ là đau lòng mình, Dương Khang An nhếch miệng mà cười cười, không để ý nói. Dương gia phòng ốc cũng coi như tốt, chỉ là nhiều năm như vậy là hắn cùng đệ đệ hai người ở thì không sao, cũng không cần dọn dẹp nhiều, cho nên nhìn có chút cũ rách, hiện tại cưới nàng dâu rồi, Dương Khang An muốn sửa cho tốt một chút, tuy nói hiện tại không có năng lực khiến nương tử ở phòng ở mới, nhưng là cũng không thể khiến nàng ở phòng rách nát a?
Tử Lan trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này quả thật quá khiêu chiến sự chịu đựng của mình rồi, nói thẳng: "Không được, hôm nay không cho phép làm."
Dương thị ngã bệnh, làm kế nữ, Tử Lan cùng Dương Khang An đặc biệt đi thăm một chút, chỉ là không thấy người, bà (Dương thị) đang ngủ.
Thạch Hữu Lương nói với nữ nhi: "Mấy ngày nay để Thạch Lâm đến nhà ngươi học bài đi, Phu Tử bị bệnh, hắn không phải đến học đường"
Tử Lan gật đầu một cái, nếu không phải là bởi vì gần đây Trần Văn Thanh tương đối vội, cũng sẽ không để Thạch Lâm trở lại, Trần Văn Thanh rất để ý việc học của Thạch Lâm, dầu gì cũng là hắn (Trần Văn Thanh) đã công nhận người thân, tự nhiên hi vọng hắn (Thạch Lâm) về sau trôi qua tốt hơn chút. Cho nên ở lúc trở lại, đã thương lượng qua, nói Thạch Lâm không được bỏ bê bài tập.
"Cha, mẹ bị bệnh, trong nhà có cái gì may may vá vá gì đó thì để cho con làm, muốn ăn cái gì cũng nói cho con biết, con cho người mang đến đây." Tử Lan nhìn phụ thân từ ái của mình, dịu dàng nói.
Thạch Hữu Lương gật đầu một cái, sau đó đối với Dương Khang An nói: "Tử Lan nói nàng phát mầm đậu, qua ít ngày, ngươi theo ta cùng đi bán, nay đang đông ta không muốn bày quầy. Chờ ra xuân, ta nghĩ muốn mở một cửa hàng."
Dương Khang An cũng nghĩ tới chuyện sau này, Tử Lan cũng đề nghị qua muốn mở quán cơm nhỏ, thủ nghệ của nàng cũng không tệ lắm, chỉ là Dương Khang An không muốn nàng bị mệt, cho nên cự tuyệt, vì vậy Thạch Hữu Lương vừa nói, hắn liền đồng ý. Mình (Dương Khang An) chỉ có một người, có thể giúp nhạc phụ một chút, cũng tốt.
Rốt cuộc đả kích quá lớn, Dương thị lúc này ngược lại bệnh cũng không nhẹ, thật ra thì lúc trở về nàng vẫn chưa hết hy vọng, đại y quán trấn trên cũng nhìn rồi, kết quả cho ra kết luận giống nhau, về phần lúc trước nàng xem bệnh vốn cũng không phải là đại phu thật tốt, nhiều nhất chính là người học hai năm y thuật rồi hồi hương hành nghề, quá tuyệt vọng, Dương thị liền thật ngã bệnh.
Thạch Hữu Lương một đại nam nhân, chăm sóc cũng không tỉ mỉ, vì vậy liền kêu nhạc mẫu tới đây chăm sóc, thật ra thì sau khi về nhà, hắn mới từ trong miệng người khác hiểu được Dương thị đối với Tử Lan nói những lời quá đáng kia, trong lúc nhất thời đối với Dương thị không có sắc mặt tốt.
"Con ngày sau nhớ lấy không thể lại như vậy, đối với hai đứa bé kia phải khá hơn chút, mặc dù bởi vì chuyện của con, con rể tất nhiên sẽ không thể vui vẻ, nhưng hắn rốt cuộc là người phúc hậu, ngàn vạn đừng làm ra chuyện hồ đồ gì, biết không?" Dương vương thị mặc dù đau lòng khuê nữ, nhưng là cũng không thể khiến nàng hồ đồ, ngộ nhỡ con rể giận, bỏ nàng, thì ngay cả lý do đều không cần tìm nha!
Dương thị khóc có chút thở không ra hơi, nàng không nghĩ ra mình tại sao lại có báo ứng như vậy, Tử Lan, Thạch Lâm hai đứa bé mặc dù nhìn không tệ, nhưng rốt cuộc không phải là đứa bé của mình, hơn nữa bọn họ cũng đã lớn như vậy, mình cũng đã đắc tội Tử Lan, tướng công mình lại yêu thương bọn chúng như vậy, mình không thể sinh, vậy sau này cuộc sống không phải sẽ càng tệ hơn ư? Tướng công thân phận như hiện tại bất đồng với trước kia, nhà mình (Thạch Hữu Lương) cũng không thiếu tiền, này về sau ngộ nhỡ hắn có tâm tư khác, mình rốt cuộc nên làm cái gì?
"Mấy ngày nay con rể tâm tình không tốt, con ngàn vạn lần không thể hồ đồ, biết không?" Dương vương thị nhìn dáng vẻ của nữ nhi, liếc qua mặt của nàng, chống lại ánh mắt của nàng, vội vàng lại dặn dò. Con rể không có đem nữ nhi đưa về nhà, còn cho bản thân mình đi đến chăm sóc con mình, mình ngàn vạn lần không thể để cho đứa nhỏ ngốc này phá hư chút tình cảm cuối cùng của con rể.
Dương thị lúc này mới gật đầu một cái, so với tình cảnh của nàng hiện tại, nàng càng thêm không muốn rời đi Thạch gia, rời đi Thạch Hữu Lương.
Nghĩ thông suốt rồi, chờ qua hai ngày, khi Tử Lan lại đến nhìn bà, bà đã tốt hơn rất nhiều, nói chuyện với bản thân mặc dù còn có chút lúng túng, nhưng tối thiểu thái độ đã khá hơn nhiều. Thấy bà có thể nghĩ thông suốt, Tử Lan cũng yên lòng, mặc kệ như thế nào, nàng đều không hi vọng phụ thân mình lại bị giằng co (giữa con và vợ).
Trời mùa đông ngày càng lạnh, núi lớn có chút tiêu điều, một mảng lá cây khô màu sắc ảm đạm, bước chậm ở chỗ sâu trong núi lớn, Tử Lan nhìn tướng công mình đang mở đường trước mặt, không khỏi có chút hài lòng, nàng quấn quít chặt lấy hắn rốt cuộc ép hắn đồng ý mang nàng vào núi.
Bởi vì Tử Lan mãnh liệt yêu cầu, Dương Khang An lại nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, lòng mền nhũn, đành phải đồng ý, mặc dù vừa đến sâu trong núi hắn liền hối hận, không muốn đi vào trong, nhưng là dáng vẻ say mê cuồng nhiệt kia của Tử Lan khiến hắn không thể mở miệng ngăn nàng.
Hiện tại mùa này vào núi rất ít người, cho nên cỏ dại cũng rất nhiều, Dương Khang An trước dùng chân, tiện tay dặm khảm đao phát cỏ mở đường nhỏ cho Tử Lan.
"Tướng công, có phải hay không có thác nước, ta nghe đến tiếng nước chảy thật là lớn ." Tử Lan tự nhận là mình hiểu nơi này, đó là bởi vì kiếp trước thời điểm nàng thường lên núi hái quả dại, rau dại linh tinh để ăn. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi sâu vào bên trong núi như vậy, núi lớn không hổ là một khối trân bảo trời xanh ban tặng, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn truyền đến tiếng kêu của động vật , còn có gió thổi qua rừng cây, trong hoàn cảnh như vậy, Tử Lan cảm thấy rất bình lặng, cho nên đột nhiên nghe được tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, vui mừng suy đoán.
Dương Khang An gật đầu một cái ừ một tiếng, hắn chính là biết không xa nơi này có một thác nước nhỏ, mới có thể mang nàng dâu tới đây, nhìn dáng vẻ nàng vui mừng, Dương Khang An biết mình làm đúng rồi.
Thác nước cũng không lớn, nước chảy trong suốt, nó là những dòng nước nhỏ từ kẽ núi chảy hội tụ mà thành.
Thấy trong đầm nước phía dưới thác nước thỉnh thoảng có cá nhỏ nhảy lên, Tử Lan càng thêm vui mừng, đồng thời cũng hiểu tại sao Dương Khang An muốn mang túi lưới vào núi rồi.
"Nơi này, nơi này, chỗ này có cá lớn!" Tử Lan nhảy nhót chỉ huy Dương Khang An bắt cá, vốn là hắn định xăn ống quần lên, chuẩn bị xuống nước mò cá, Tử Lan lo lắng hắn bị đông lạnh, nên không cho hắn xuống nước, vì vậy hắn dùng khảm đao từ trong núi vót một cây côn gỗ, lại bện cỏ dại thành một hình tròn, đem túi lưới cột vào phía trên (đoạn này ta chém!). Cách bắt cá như vậy phải có kỹ thuật, lúc đầu chỉ toàn bắt được cá nhỏ, may mắn Dương Khang An cũng có chút thiên phú bắt cá, cho nên dần dần nâng tay nghề lên.
"Nương tử, đủ chưa! Đã mười mấy con rồi, nhiều hơn nữa sẽ không đựng được." Dương Khang An nhìn Tử Lan ở một bên gọi tới gọi lui, hai gò má cười ửng hồng, bất đắc dĩ nói.
Tử Lan le lưỡi, nhìn Dương Khang An cầm một túi cá đang còn nhảy lách tách, nhất thời ngượng ngùng, dường như mình chơi quá hưng phấn.
Mang một mẻ cá lớn về nhà, Tử Lan lúc này mới có chút ngây ngẩn cả người, nàng khiến Dương Khang An đưa đến cho nhà bà nội một ít, bởi vì ngày hôm qua em dâu của Dương thị sinh con, Dương thị trở về nhà mẹ rồi, trong nhà không ai nấu cơm, liền thuận tiện khiến Dương Khang An gọi phụ thân cùng đệ đệ đến nhà mình ăn cơm, nàng tính toán làm cái lẩu đầu cá với cải chua.
Mùa đông lạnh lẽo, lẩu nóng hầm hập, thật ra thì đồ ăn cũng không có nhiều, Tử Lan chuẩn bị cải trắng, la bặc, đậu hũ, khoai tây, rau chân vịt, miến, còn có thịt phiến cùng mì sợi, nhưng là người một nhà ăn cực kỳ thỏa mãn.
"Nương tử, cái này có dễ làm không?" Sau khi ăn xong Dương Khang An đột nhiên hỏi.
Tử Lan không rõ chân tướng, cho là hắn thích lại ngại phiền toái, gật đầu nói: "Không khó khăn, chỉ cần nắm giữ tốt gia vị là được."
Thạch Hữu Lương cũng nói ra một chút suy nghĩ của mình: "Vậy chúng ta có thể thử bán xem sao."
"Mọi người muốn mở quán lẩu ư?" Tử Lan đột nhiên nhớ tới đời sau phố lớn ngõ nhỏ có thể tùy ý thấy được lẩu điếm, vì vậy nói: "Thật ra thì có rất nhiều loại, có đầu cá nấu cải chua, có ma lạt, còn có canh suông, còn có tây hồng Thục . . . . . ."
"Cái đó quá nhiều, ta chỉ là muốn làm một cái nồi lớn, bán món ăn đã nấu xong, như vậy có thể bán cho từng người." Dương Khang An ước chừng tiền tài trong nhà một chút, vì vậy nói.
Tử Lan hơi suy tư một cái nói: "Cũng có thể, múc ra tô, đem món ăn cùng thịt hầm xong, để trong canh cho nóng, thêm một chút dầu vừng, hạt Tiêu, còn có muối cùng Gà tinh. . . . . . Ừ. . . . . . Lại thêm một chút tương vừng, mùi vị tuyệt đối không sai, tính tiền cũng dễ dàng, một tiền đồng là thức ăn chay, hai tiền đồng là món ăn có thịt. Miến cùng mì sợi thì thêm hai tiền đồng."
Thạch Hữu Lương nghe nữ nhi tính toán tốt, vì vậy nói: "Ngày mai thử làm một chút, nếu là ăn ngon, chúng ta sẽ bán cái này"
Ngày kế Tử Lan làm, mọi người cùng nếm, cũng nói ăn ngon, Dương Khang An dựa theo lời lượng của Tử Lan, rất nhanh liền bắt đầu, làm cũng không tồi.
Nói làm liền làm, trước một ngày Tử Lan ở nhà hầm tốt canh xương, giúp đỡ Dương Khang An đem món ăn rửa sạch, ngay cả Dương Dật an cùng Thạch Lâm cũng phụ giúp không ít, ngày thứ nhất bán, cộng thêm bởi vì là mùa đông, ít món, nên Tử Lan đem đậu hũ đặt ở ngoài phòng đông lạnh thành đậu phụ đông, lạp xưởng cắt miếng, cộng thêm rau dưa hiện có cùng thịt chuẩn bị coi như phong phú.
"Như thế nào? Như thế nào? Buôn bán như thế nào?" Ngày thứ nhất lúc chạng vạng, Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An trở lại, Tử Lan vội hỏi.
Cha vợ và con rể hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu một cái, Tử Lan duỗi cổ nhìn, trong nồi món ăn đã hết? Vậy tại sao còn nói không tốt nhỉ?
Tác giả :
Cá Trong Nước Đá