Chị Nông Hạnh Phúc
Chương 24: Ngày đầu tiên sau cưới
Tuy rằng hôm qua không ít người tới làm giúp, nhưng là làm xong một cái đám cưới này, vẫn để lại cho nhà họ Hồ một cục diện rối rắm vô cùng lớn. May mắn bàn ghế mượn hôm qua đã trả, hiện tại còn lại chỉ là một ít đồ dồn lại trong nhà. Bằng không lượng công việc sẽ còn lớn hơn nữa.
Hai mẹ chồng nàng dâu Ngô Hồng Nhi đầu tiên muốn thu dọn chính là một ít đồ ăn. Ở nông thôn món tết thường chuẩn bị món xào trước, sau đó đặt ở trong một cái chậu lớn, dù sao như thế nào cũng không hỏng được, lúc nào ăn lúc đó múc, như vậy vừa bớt việc lại tiết kiệm đồ. Chẳng qua bởi vì điều kiện nhà họ Hồ tốt hơn một chút, nên ít khi làm như vậy, bình thường đều là ăn đồ tươi, nhất là lúc con gái trở về rất nhiều đồ ăn đều là làm mới, dù sao đồ ăn nấu đi nấu lại ăn ngon hơn nữa cũng không bằng đồ tươi mới.
Nhưng mà một ít đồ trộn gì đó đều là làm trước. Chẳng hạn như món ngon sở trường của Hồ Lão Đồ là giò thủ và tai lợn kho, trước đây ông thường làm nhiều một chút thuận tiện chia một chút cho mấy cô con gái mang về. Năm nay bởi vì Hồ Quốc Đống lấy vợ, cho nên trong nhà mổ hết hai con lợn to mập. Nhưng là cho dù mổ hẳn hai con lợn to mập mạp thịt lợn để lại cũng không thể dư dả như năm ngoái.
Trong nhà ầm ĩ mấy ngày, chỉ là bày tiệc rượu đã ăn gần hết cả một đầu lợn, ngày đó còn kéo đi một phần cho nhà Ngô Hồng Nhi, hiện tại nhà họ Hồ chỉ còn lại nửa con lợn. Hơn nữa đầu lợn và chân lợn các loại của nửa đầu lợn này hết sạch rồi. Bởi vậy lợn này trái lại thật sự không có gì để xử lý. Chẳng qua chia cho năm cô con gái thịt thủ lợn và tai lợn kho các loại là đừng suy nghĩ.
Thật ra đồ ăn thừa cũng không có gì, hiện tại mọi người rất ít được ăn chất béo, vất vả lắm mới có thể ăn một bữa cỗ vậy nên mở rộng bụng ra mà ăn, có người da mặt dày thậm chí còn bưng về nhà. Tuy rằng nhà họ Hồ làm cỗ rất tốt, nhưng là cũng bị mọi người ăn bảy tám phần. Chút đồ ăn còn lại kia cũng đều bị Lý Quế Lan đưa cho mấy chị em dâu đến làm giúp. Dù sao người ta bận rộn theo ba bốn ngày cũng không thể để cho người ta về tay không. Mùa đông tuy nói đồ không hỏng, nhưng là có một số đồ ăn để lâu rốt cuộc cũng không phải là tốt cho lắm, còn không bằng cầm đi đền đáp.
Bây giờ trong nhà còn lại chỉ là thức ăn đã làm chưa lên bàn và món xà bần còn thừa lại. Lý Quế Lan cùng Ngô Hồng Nhi cất hết món xà bần vào trong một cái chậu sứ to chuẩn bị giữ lại từ từ ăn, trong món xà bần mặc dù là cải thảo chiếm đa số, nhưng là bên trong vừa có thịt lại có đậu hủ và miến cái nào cũng là thứ tốt. Cái này nếu ăn lúc bình thường mà nói cũng là rất xa xỉ.
Về phần mấy mâm thức ăn thừa ra kia, có thể giữ được thì giữ lại, không giữ được thì chỉ có thể thừa dịp mấy ngày này ăn. Ban đầu khi chuẩn bị bàn tiệc chỉ có thể chuẩn bị dưới tình huống theo hướng dôi ra, thiếu lại không được. Dù sao thừa còn có thể nhà mình giữ lại ăn, nếu thiếu có thể bị mất mặt xấu hổ rồi. Cũng may nhà họ Hồ làm coi như chuẩn xác, chỉ dôi ra ba mâm mà thôi.
Về phần các loại khác như hành gừng, cải thảo, khoai tây, khoai lang cũng đã xử lý xong, nên để ở hầm thì để ở hầm, nên đặt ở phòng bếp thì đặt ở phòng bếp. Mẹ chồng nàng dâu hai người bận rộn suốt cả một ngày, lúc này trong nhà mới miễn cưỡng xem như thu thập thỏa đáng. Bởi vì sợ không làm xong, ngay cả cơm trưa cũng là tùy tiện tạm bợ.
Buổi tối mẹ chồng nàng dâu hai người mệt tê liệt rồi, cơm chiều chính là Hồ Lão Đồ làm, nói thật Hồ Lão Đồ bởi vì là nguyên nhân đầu bếp, làm đồ ăn còn lưu loát hơn Lý Quế Lan, hơn nữa hương vị còn ngon hơn. Ngô Hồng Nhi nhìn thấy có chút than thở không thôi, phải biết ở nhà bọn họ Ngô Xuyên Tử là chưa bao giờ xuống phòng bếp. Thậm chí là mấy ông anh trai của cô cũng không mấy khi vào phòng bếp, triệt triệt để để làm ‘quân tử xa nhà bếp’. Thậm chí một số thân thích của cô cũng là như thế, Ngô Hồng Nhi còn tưởng rằng đàn ông đại để là như thế đấy, không nghĩ tới bố chồng nhà mình trái lại là ngoại lệ.
"Không chỉ cha con biết làm, tay nghề của Quốc Đống cũng không kém. Đợi ngày nào đó bảo nó làm hai món sở trường cho con nếm thử, tuy rằng so với cha con còn hơi kém hỏa hầu, nhưng là mấy loại món chính làm cũng không tệ." Lý Quế Lan thấy vẻ mặt Ngô Hồng Nhi ngạc nhiên bèn cười nói, thuận tiện cũng thêm chút điểm cho con trai mình ở trước mặt con dâu.
Tuy rằng chỉ một mụn bảo bối như vậy, nhưng là Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đối với Hồ Quốc Đống tuyệt đối không tính là cưng chiều. Năm nay Hồ Quốc Đống mới hai mươi hai cho dù là qua tết cũng mới hai mươi ba, nhưng là bản lĩnh của Hồ Lão Đồ hắn đã học được bảy tám phần rồi. Bất kể là mổ lợn nuôi lợn hay là làm đầu bếp, hắn đều làm rất tốt. Cho dù là hiện tại phân thằng này ra riêng hắn cũng có thể dựa vào tay nghề của mình sống thật tốt, vợ con cũng đều có thể nuôi sống. Đương nhiên đây cũng là mong muốn của hai cụ nhà họ Hồ.
Gắp hai miếng đồ ăn Hồ Lão Đồ tự mình làm, Ngô Hồng Nhi nhịn không được híp híp mắt hưởng thụ, thật sự ăn rất ngon. Tay nghề của mẹ cô không tính là xuất sắc, ngay cả cô tuy rằng thường được người khen thông minh khéo tay, nhưng là so sánh với hạng đầu bếp như Hồ Lão Đồ còn kém xa."Ăn ngon thật." Ngô Hồng Nhi nói từ tận đáy lòng.
"Ăn ngon thì con ăn thêm chút đi, con bé này con ăn quá ít rồi." Lý Quế Lan gắp hai miếng thức ăn vào trong bát cho Ngô Hồng Nhi sau đó nói. Cũng đã từng làm nàng dâu, bà sợ Ngô Hồng Nhi sẽ ngượng thò đũa ăn không đủ no. Đứa nhỏ này nhìn cũng không gầy lắm, chính là loại thân hình được mọi người thích kia, tuy rằng không mập, nhưng là trên người cũng có chút thịt nhỏ, khuôn mặt cũng là tròn tròn, nhìn là có phúc khí. Chẳng qua hai bữa cơmnày Ngô Hồng Nhi ăn cũng không tính là nhiều, Lý Quế Lan biết ngay cô đây là có chút xấu hổ rồi.
Trừ Lý Quế Lan Hồ Quốc Đống cũng thỉnh thoảng gắp hai gắp thức ăn cho cô, hắn và mẹ hắn cùng một tâm tư, sợ vợ hắn sẽ ăn không đủ no. Vừa gắp thức ăn cho cô, hắn vừa âm thầm chú ý Ngô Hồng Nhi thích ăn cái gì. Hôm nay trên bàn có một món tai lợn trộn rau, một món khoai tây lát xào thịt, còn có món xà bần còn thừa lại ngày hôm qua. Mà Ngô Hồng Nhi hiển nhiên thích món khoai tây lát xào thịt kia hơn, tần suất động đũa với món ăn này cũng cao hơn một chút.
"Lát nữa ăn cơm xong hai người các con cứ nghỉ sớm chút đi, ngày mai thức dậy sớm một chút còn phải lại mặt đấy." Lý Quế Lan đợi cơm chiều ăn được bảy tám phần bèn dặn đôi vợ chồng son. Lại mặt là việc lớn, ở cổ đại không lại mặt cũng không tính là làm xong hôn lễ, hiện tại tuy rằng không chú ý nhiều như vậy, nhưng vẫn là rất chú trọng việc này.
"Đồ đã chuẩn bị xong cho hai con, mua hai bao bánh ngọt, hai chai rượu, còn có một tảng thịt lợn, Hồng Nhi con xem còn thiếu gì." Lý Quế Lan cười nói. Bà tự nhận là ba thứ đồ này cũng rất quý trọng. Có rất nhiều gia đình con gái lại mặt chỉ mang trứng gà.
Quả nhiên Ngô Hồng Nhi cũng rất hài lòng, cô cười nói với Lý Quế Lan: "Để cho mẹ tiêu pha rồi, nào cần mua nhiều đồ như vậy. Trong nhà vừa làm đám cưới thịt lợn nhất định còn có, nếu không thịt cứ giữ lại trong nhà ăn đi." Tuy rằng vừa lòng, nhưng là trong miệng Ngô Hồng Nhi vẫn là từ chối nói.
"Cái này đâu có giống, trong nhà con có là trong nhà có, nhưng đây là các con hiếu thuận lại không giống nhau. Được rồi, hai con đi nghỉ ngơi đi. Bát đũa để mẹ dọn. Hôm nay bận rộn cả ngày con cũng mệt mỏi rồi, ngày mai còn phải dậy thật sớm." Lý Quế Lan cảm thấy nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, xem xem hiểu chuyện biết bao nhiêu. Cả người đang thoải mái, Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi chuẩn bị đứng dậy giúp thu dọn bát đũa, bèn khoát tay tỏ vẻ tự mình làm là được rồi.
Thấy vợ mình vừa rửa bát còn vừa hát ngâm nga, Hồ Lão Đồ không nhịn được nói: "Cao hứng như vậy à, không biết còn tưởng rằng là bà kết hôn đấy."
"Đi chết đi, lão già chết bầm nhà ông cứ nói những lời già mà không kính, tôi đây không phải là thấy hai đứa nhỏ tốt, trong lòng cao hứng sao. Chỉ cần vừa nghĩ đến sang năm có thể có cháu trai cả bế, tôi đây như sức lực vô tận." Lườm Hồ Lão Đồ một cái, Lý Quế Lan tiếp tục hát ngâm nga cọ nồi rửa bát. Chỉ cần con dâu nhanh chóng có bầu, cho dù để bà cả ngày làm việc, bà cũng cam tâm tình nguyện.
Hai người được Lý Quế Lan khuyên về phòng cũng đúng là rất nghe lời, về phòng tắm rửa đơn giản, hai người liền nằm lên giường gạch. Hôm nay Ngô Hồng Nhi là thật sự mệt, tuy rằng chỉ làm trợ thủ bên cạnh Lý Quế Lan, nhưng là cũng không chịu đựng nổi làm lắm việc mà. Hơn nữa ngày hôm qua cô lại mệt, hiện tại vừa nằm xuống là không muốn động nữa, chỉ muốn ngủ.
Đối lập với Ngô Hồng Nhi sức cùng lực kiệt, Hồ Quốc Đống trái lại đầy tinh thần, thấy Ngô Hồng Nhi đáng thương nằm ở chỗ đó, hắn bèn nói: "Mệt muốn chết rồi nhỉ, nếu không anh xoa bóp bả vai cho em nhé?"
Ngô Hồng Nhi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút trái lại không có từ chối.
Hồ Quốc Đống sức lực lớn, ấn đến bả vai tuy có chút đau, nhưng mà lại rất thoải mái. Ngô Hồng Nhi cũng sắp không nhịn được rên rỉ ra tiếng rồi. Bởi vì ấn quá thoải mái, chỉ chốc lát sau cô đã ngủ mơ mơ màng màng rồi.
Ngô Hồng Nhi thì thư thái rồi, nhưng là Hồ Quốc Đống lại khó chịu. Đêm qua hắn mới khai trai, hiện tại đang cao hứng, vốn hắn cũng không động tâm tư gì, dù sao Ngô Hồng Nhi quá mệt rồi, nếu hắn lại ép buộc chỉ sợ cô không chịu nổi. Nhưng là hiện tại thấy Ngô Hồng Nhi ngủ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơn nữa thỉnh thoảng thoải mái rên nhẹ một tiếng, làm cho hắn khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã[1].
[1]Tâm viên ý mã: hình dung tâm tư người phiêu bạt tản loạn, khó khống chế như vượn như ngựa. Suy nghĩ giống như con khỉ đang nhảy, ý thức giống như con ngựa đang chạy, không khống chế được. Hình dung trong lòng nghĩ đông nghĩ tây, không an tĩnh được.
Nhịn không được đưa đầu đến gần bên cạnh Ngô Hồng Nhi, hướng về phía cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của cô gặm một cái, cơ mà thấy cô bởi vì bị quấy rầy mà nhíu mày, Hồ Quốc Đống lại đè chút ảo tưởng trong lòng kia xuống. Ngày mai còn phải đi nhà họ Ngô đấy, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt đi. Nếu như ngày mai tinh thần cô không tốt, có khi lại làm cho mẹ vợ hiểu lầm cuộc sống của cô ở nhà mình không dễ chịu.
Lại ấn bả vai cho Ngô Hồng Nhi một lát, cảm thấy bả vai của cô không kéo căng như vậy nữa, Hồ Quốc Đống lúc này mới dừng tay. Giường gạch trong nhà đốt nóng hầm hập, nhưng là Hồ Quốc Đống vẫn sợ vợ mình buổi tối có thể bị lạnh, lại đắp thêm cho hai người một cái chăn, lại ôm Ngô Hồng Nhi vào trong lòng tìm cho cô vị trí thoái mái, mình mới nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau hai người đều dậy rất sớm, Ngô Hồng Nhi ngủ ngon một đêm cảm thấy tinh khí thần đã tốt lên rất nhiều, hiện tại dù sao còn trẻ bất kể bao nhiêu mệt, chỉ cần ngủ một giấc là có thể trở lại bình thường. Ăn cơm xong, Ngô Hồng Nhi để cho Hồ Quốc Đống lai xe đạp, xách bao lớn bao nhỏ Lý Quế Lan chuẩn bị cho, đi lại mặt.
Hai mẹ chồng nàng dâu Ngô Hồng Nhi đầu tiên muốn thu dọn chính là một ít đồ ăn. Ở nông thôn món tết thường chuẩn bị món xào trước, sau đó đặt ở trong một cái chậu lớn, dù sao như thế nào cũng không hỏng được, lúc nào ăn lúc đó múc, như vậy vừa bớt việc lại tiết kiệm đồ. Chẳng qua bởi vì điều kiện nhà họ Hồ tốt hơn một chút, nên ít khi làm như vậy, bình thường đều là ăn đồ tươi, nhất là lúc con gái trở về rất nhiều đồ ăn đều là làm mới, dù sao đồ ăn nấu đi nấu lại ăn ngon hơn nữa cũng không bằng đồ tươi mới.
Nhưng mà một ít đồ trộn gì đó đều là làm trước. Chẳng hạn như món ngon sở trường của Hồ Lão Đồ là giò thủ và tai lợn kho, trước đây ông thường làm nhiều một chút thuận tiện chia một chút cho mấy cô con gái mang về. Năm nay bởi vì Hồ Quốc Đống lấy vợ, cho nên trong nhà mổ hết hai con lợn to mập. Nhưng là cho dù mổ hẳn hai con lợn to mập mạp thịt lợn để lại cũng không thể dư dả như năm ngoái.
Trong nhà ầm ĩ mấy ngày, chỉ là bày tiệc rượu đã ăn gần hết cả một đầu lợn, ngày đó còn kéo đi một phần cho nhà Ngô Hồng Nhi, hiện tại nhà họ Hồ chỉ còn lại nửa con lợn. Hơn nữa đầu lợn và chân lợn các loại của nửa đầu lợn này hết sạch rồi. Bởi vậy lợn này trái lại thật sự không có gì để xử lý. Chẳng qua chia cho năm cô con gái thịt thủ lợn và tai lợn kho các loại là đừng suy nghĩ.
Thật ra đồ ăn thừa cũng không có gì, hiện tại mọi người rất ít được ăn chất béo, vất vả lắm mới có thể ăn một bữa cỗ vậy nên mở rộng bụng ra mà ăn, có người da mặt dày thậm chí còn bưng về nhà. Tuy rằng nhà họ Hồ làm cỗ rất tốt, nhưng là cũng bị mọi người ăn bảy tám phần. Chút đồ ăn còn lại kia cũng đều bị Lý Quế Lan đưa cho mấy chị em dâu đến làm giúp. Dù sao người ta bận rộn theo ba bốn ngày cũng không thể để cho người ta về tay không. Mùa đông tuy nói đồ không hỏng, nhưng là có một số đồ ăn để lâu rốt cuộc cũng không phải là tốt cho lắm, còn không bằng cầm đi đền đáp.
Bây giờ trong nhà còn lại chỉ là thức ăn đã làm chưa lên bàn và món xà bần còn thừa lại. Lý Quế Lan cùng Ngô Hồng Nhi cất hết món xà bần vào trong một cái chậu sứ to chuẩn bị giữ lại từ từ ăn, trong món xà bần mặc dù là cải thảo chiếm đa số, nhưng là bên trong vừa có thịt lại có đậu hủ và miến cái nào cũng là thứ tốt. Cái này nếu ăn lúc bình thường mà nói cũng là rất xa xỉ.
Về phần mấy mâm thức ăn thừa ra kia, có thể giữ được thì giữ lại, không giữ được thì chỉ có thể thừa dịp mấy ngày này ăn. Ban đầu khi chuẩn bị bàn tiệc chỉ có thể chuẩn bị dưới tình huống theo hướng dôi ra, thiếu lại không được. Dù sao thừa còn có thể nhà mình giữ lại ăn, nếu thiếu có thể bị mất mặt xấu hổ rồi. Cũng may nhà họ Hồ làm coi như chuẩn xác, chỉ dôi ra ba mâm mà thôi.
Về phần các loại khác như hành gừng, cải thảo, khoai tây, khoai lang cũng đã xử lý xong, nên để ở hầm thì để ở hầm, nên đặt ở phòng bếp thì đặt ở phòng bếp. Mẹ chồng nàng dâu hai người bận rộn suốt cả một ngày, lúc này trong nhà mới miễn cưỡng xem như thu thập thỏa đáng. Bởi vì sợ không làm xong, ngay cả cơm trưa cũng là tùy tiện tạm bợ.
Buổi tối mẹ chồng nàng dâu hai người mệt tê liệt rồi, cơm chiều chính là Hồ Lão Đồ làm, nói thật Hồ Lão Đồ bởi vì là nguyên nhân đầu bếp, làm đồ ăn còn lưu loát hơn Lý Quế Lan, hơn nữa hương vị còn ngon hơn. Ngô Hồng Nhi nhìn thấy có chút than thở không thôi, phải biết ở nhà bọn họ Ngô Xuyên Tử là chưa bao giờ xuống phòng bếp. Thậm chí là mấy ông anh trai của cô cũng không mấy khi vào phòng bếp, triệt triệt để để làm ‘quân tử xa nhà bếp’. Thậm chí một số thân thích của cô cũng là như thế, Ngô Hồng Nhi còn tưởng rằng đàn ông đại để là như thế đấy, không nghĩ tới bố chồng nhà mình trái lại là ngoại lệ.
"Không chỉ cha con biết làm, tay nghề của Quốc Đống cũng không kém. Đợi ngày nào đó bảo nó làm hai món sở trường cho con nếm thử, tuy rằng so với cha con còn hơi kém hỏa hầu, nhưng là mấy loại món chính làm cũng không tệ." Lý Quế Lan thấy vẻ mặt Ngô Hồng Nhi ngạc nhiên bèn cười nói, thuận tiện cũng thêm chút điểm cho con trai mình ở trước mặt con dâu.
Tuy rằng chỉ một mụn bảo bối như vậy, nhưng là Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đối với Hồ Quốc Đống tuyệt đối không tính là cưng chiều. Năm nay Hồ Quốc Đống mới hai mươi hai cho dù là qua tết cũng mới hai mươi ba, nhưng là bản lĩnh của Hồ Lão Đồ hắn đã học được bảy tám phần rồi. Bất kể là mổ lợn nuôi lợn hay là làm đầu bếp, hắn đều làm rất tốt. Cho dù là hiện tại phân thằng này ra riêng hắn cũng có thể dựa vào tay nghề của mình sống thật tốt, vợ con cũng đều có thể nuôi sống. Đương nhiên đây cũng là mong muốn của hai cụ nhà họ Hồ.
Gắp hai miếng đồ ăn Hồ Lão Đồ tự mình làm, Ngô Hồng Nhi nhịn không được híp híp mắt hưởng thụ, thật sự ăn rất ngon. Tay nghề của mẹ cô không tính là xuất sắc, ngay cả cô tuy rằng thường được người khen thông minh khéo tay, nhưng là so sánh với hạng đầu bếp như Hồ Lão Đồ còn kém xa."Ăn ngon thật." Ngô Hồng Nhi nói từ tận đáy lòng.
"Ăn ngon thì con ăn thêm chút đi, con bé này con ăn quá ít rồi." Lý Quế Lan gắp hai miếng thức ăn vào trong bát cho Ngô Hồng Nhi sau đó nói. Cũng đã từng làm nàng dâu, bà sợ Ngô Hồng Nhi sẽ ngượng thò đũa ăn không đủ no. Đứa nhỏ này nhìn cũng không gầy lắm, chính là loại thân hình được mọi người thích kia, tuy rằng không mập, nhưng là trên người cũng có chút thịt nhỏ, khuôn mặt cũng là tròn tròn, nhìn là có phúc khí. Chẳng qua hai bữa cơmnày Ngô Hồng Nhi ăn cũng không tính là nhiều, Lý Quế Lan biết ngay cô đây là có chút xấu hổ rồi.
Trừ Lý Quế Lan Hồ Quốc Đống cũng thỉnh thoảng gắp hai gắp thức ăn cho cô, hắn và mẹ hắn cùng một tâm tư, sợ vợ hắn sẽ ăn không đủ no. Vừa gắp thức ăn cho cô, hắn vừa âm thầm chú ý Ngô Hồng Nhi thích ăn cái gì. Hôm nay trên bàn có một món tai lợn trộn rau, một món khoai tây lát xào thịt, còn có món xà bần còn thừa lại ngày hôm qua. Mà Ngô Hồng Nhi hiển nhiên thích món khoai tây lát xào thịt kia hơn, tần suất động đũa với món ăn này cũng cao hơn một chút.
"Lát nữa ăn cơm xong hai người các con cứ nghỉ sớm chút đi, ngày mai thức dậy sớm một chút còn phải lại mặt đấy." Lý Quế Lan đợi cơm chiều ăn được bảy tám phần bèn dặn đôi vợ chồng son. Lại mặt là việc lớn, ở cổ đại không lại mặt cũng không tính là làm xong hôn lễ, hiện tại tuy rằng không chú ý nhiều như vậy, nhưng vẫn là rất chú trọng việc này.
"Đồ đã chuẩn bị xong cho hai con, mua hai bao bánh ngọt, hai chai rượu, còn có một tảng thịt lợn, Hồng Nhi con xem còn thiếu gì." Lý Quế Lan cười nói. Bà tự nhận là ba thứ đồ này cũng rất quý trọng. Có rất nhiều gia đình con gái lại mặt chỉ mang trứng gà.
Quả nhiên Ngô Hồng Nhi cũng rất hài lòng, cô cười nói với Lý Quế Lan: "Để cho mẹ tiêu pha rồi, nào cần mua nhiều đồ như vậy. Trong nhà vừa làm đám cưới thịt lợn nhất định còn có, nếu không thịt cứ giữ lại trong nhà ăn đi." Tuy rằng vừa lòng, nhưng là trong miệng Ngô Hồng Nhi vẫn là từ chối nói.
"Cái này đâu có giống, trong nhà con có là trong nhà có, nhưng đây là các con hiếu thuận lại không giống nhau. Được rồi, hai con đi nghỉ ngơi đi. Bát đũa để mẹ dọn. Hôm nay bận rộn cả ngày con cũng mệt mỏi rồi, ngày mai còn phải dậy thật sớm." Lý Quế Lan cảm thấy nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, xem xem hiểu chuyện biết bao nhiêu. Cả người đang thoải mái, Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi chuẩn bị đứng dậy giúp thu dọn bát đũa, bèn khoát tay tỏ vẻ tự mình làm là được rồi.
Thấy vợ mình vừa rửa bát còn vừa hát ngâm nga, Hồ Lão Đồ không nhịn được nói: "Cao hứng như vậy à, không biết còn tưởng rằng là bà kết hôn đấy."
"Đi chết đi, lão già chết bầm nhà ông cứ nói những lời già mà không kính, tôi đây không phải là thấy hai đứa nhỏ tốt, trong lòng cao hứng sao. Chỉ cần vừa nghĩ đến sang năm có thể có cháu trai cả bế, tôi đây như sức lực vô tận." Lườm Hồ Lão Đồ một cái, Lý Quế Lan tiếp tục hát ngâm nga cọ nồi rửa bát. Chỉ cần con dâu nhanh chóng có bầu, cho dù để bà cả ngày làm việc, bà cũng cam tâm tình nguyện.
Hai người được Lý Quế Lan khuyên về phòng cũng đúng là rất nghe lời, về phòng tắm rửa đơn giản, hai người liền nằm lên giường gạch. Hôm nay Ngô Hồng Nhi là thật sự mệt, tuy rằng chỉ làm trợ thủ bên cạnh Lý Quế Lan, nhưng là cũng không chịu đựng nổi làm lắm việc mà. Hơn nữa ngày hôm qua cô lại mệt, hiện tại vừa nằm xuống là không muốn động nữa, chỉ muốn ngủ.
Đối lập với Ngô Hồng Nhi sức cùng lực kiệt, Hồ Quốc Đống trái lại đầy tinh thần, thấy Ngô Hồng Nhi đáng thương nằm ở chỗ đó, hắn bèn nói: "Mệt muốn chết rồi nhỉ, nếu không anh xoa bóp bả vai cho em nhé?"
Ngô Hồng Nhi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút trái lại không có từ chối.
Hồ Quốc Đống sức lực lớn, ấn đến bả vai tuy có chút đau, nhưng mà lại rất thoải mái. Ngô Hồng Nhi cũng sắp không nhịn được rên rỉ ra tiếng rồi. Bởi vì ấn quá thoải mái, chỉ chốc lát sau cô đã ngủ mơ mơ màng màng rồi.
Ngô Hồng Nhi thì thư thái rồi, nhưng là Hồ Quốc Đống lại khó chịu. Đêm qua hắn mới khai trai, hiện tại đang cao hứng, vốn hắn cũng không động tâm tư gì, dù sao Ngô Hồng Nhi quá mệt rồi, nếu hắn lại ép buộc chỉ sợ cô không chịu nổi. Nhưng là hiện tại thấy Ngô Hồng Nhi ngủ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơn nữa thỉnh thoảng thoải mái rên nhẹ một tiếng, làm cho hắn khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã[1].
[1]Tâm viên ý mã: hình dung tâm tư người phiêu bạt tản loạn, khó khống chế như vượn như ngựa. Suy nghĩ giống như con khỉ đang nhảy, ý thức giống như con ngựa đang chạy, không khống chế được. Hình dung trong lòng nghĩ đông nghĩ tây, không an tĩnh được.
Nhịn không được đưa đầu đến gần bên cạnh Ngô Hồng Nhi, hướng về phía cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của cô gặm một cái, cơ mà thấy cô bởi vì bị quấy rầy mà nhíu mày, Hồ Quốc Đống lại đè chút ảo tưởng trong lòng kia xuống. Ngày mai còn phải đi nhà họ Ngô đấy, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt đi. Nếu như ngày mai tinh thần cô không tốt, có khi lại làm cho mẹ vợ hiểu lầm cuộc sống của cô ở nhà mình không dễ chịu.
Lại ấn bả vai cho Ngô Hồng Nhi một lát, cảm thấy bả vai của cô không kéo căng như vậy nữa, Hồ Quốc Đống lúc này mới dừng tay. Giường gạch trong nhà đốt nóng hầm hập, nhưng là Hồ Quốc Đống vẫn sợ vợ mình buổi tối có thể bị lạnh, lại đắp thêm cho hai người một cái chăn, lại ôm Ngô Hồng Nhi vào trong lòng tìm cho cô vị trí thoái mái, mình mới nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau hai người đều dậy rất sớm, Ngô Hồng Nhi ngủ ngon một đêm cảm thấy tinh khí thần đã tốt lên rất nhiều, hiện tại dù sao còn trẻ bất kể bao nhiêu mệt, chỉ cần ngủ một giấc là có thể trở lại bình thường. Ăn cơm xong, Ngô Hồng Nhi để cho Hồ Quốc Đống lai xe đạp, xách bao lớn bao nhỏ Lý Quế Lan chuẩn bị cho, đi lại mặt.
Tác giả :
Mê Lộ Đích Ban Ban