Chị Nông Hạnh Phúc
Chương 21: Hôn lễ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thôn An Bình nháo cô dâu có lợi hại hơn nữa, cô dâu vào nhà rồi ai cũng không thể theo vào trong, chẳng qua đám con trai tầm tuổi Hồ Quốc Đống đều xoa tay âm thầm chuẩn bị, chờ lát nữa diễn lễ xong nhất định không thể nhẹ nhàng tha cho bọn họ. Thằng Hồ Quốc Đống này nếu như không che kín như vậy, không chừng bọn họ còn không có dùng sức lớn như vậy đâu. Càng che chở bọn họ càng phải nháo.
Chẳng qua cho dù Hồ Quốc Đống tay chân lưu loát ôm người vào nhà, nhưng là trên mặt Ngô Hồng Nhi vẫn là không thể tránh khỏi bị bôi đỏ rực. Vừa vào phòng, Hồ Quốc Đống vừa đặt Ngô Hồng Nhi vào trên giường gạch, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Hồ Xuân Hoa bảo đi múc nước rửa mặt cho Ngô Hồng Nhi.
Ngô Hồng Nhi bọn họ ở là phòng tân hôn Lý Quế Lan đặc biệt sửa chữa cho hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống, bên trong quét dọn sạch sẽ, ngay cả tường cũng quét vôi trắng. Gia cụ nhà Ngô Hồng Nhi làm cho đã sớm đặt ở trong phòng, tuy nói đồ cưới là hôm nay mới kéo tới, nhưng là các loại vật lớn giống như là gia cụ lại đã sớm kéo qua rồi. Hôm nay cũng chỉ là kéo một ít đồ vụn vặt cùng một ít hòm rỗng mà thôi. Từ trước đến giờ mọi người đều làm như vậy, cũng không có gì kỳ quái lắm.
Bởi vì là cả phòng tân hôn đều được trang trí không khí vui mừng, trên tường còn có báo ảnh em bé trắng trẻo mập mạp Lý Quế Lan nhờ nhiều người mới lấy được, dán vào vị trí đối diện chính giữa giường gạch. Từ trong bức tranh này mọi người có thể rõ ràng cảm nhận được nguyện vọng thắm thiết của Lý Quế Lan đối với việc bế cháu trai.
Ngô Hồng Nhi dùng nước ấm Hồ Quốc Đống bưng tới rửa mặt sạch, lúc này mới xem như thở ra một hơi, tuy rằng có tác dụng an ủi của Thôi Vinh Mai tối hôm qua, nhưng là từ lúc ngồi lên xe lừa đến bây giờ, sợi dây đàn trong lòng cô vẫn căng chặt, bây giờ rửa mặt, lại thấy bên cạnh đều là người nhà, trong lòng mới xem như nhẹ nhõm một chút.
Trong phòng tân hôn cũng chính là bốn nữ đưa thân đến và mấy người trong tộc của nhà họ Hồ đi đón dâu ở cùng Ngô Hồng Nhi, trong đó còn có chị gái của Hồ Quốc Đống, tuy nói không phải quen thuộc lắm, nhưng cũng đã gặp vài lần. Về phần đám nam đưa thân đều được sắp xếp đến trong phòng khác, cũng có người chuyên tiếp đón.
Chẳng qua mới thoải mái không được bao lâu, lại có mấy người phụ nữ tiến vào, một người trong đó còn bưng một cái nắp chậu bên trên còn để mấy bát sủi cảo. Trong đó một bát bên trong có hai cái sủi cảo còn dùng dây đỏ buộc vào. Nói tới cái này thì không cần không nhắc tới, tập tục của Ngô Hồng Nhi bọn họ nơi này còn tiếp tục sử dụng tới tận bây giờ.
Mấy bát sủi cảo này thật ra không phải cho mọi người ăn, cũng chỉ là một ý nghĩa như vầy. Chỉ có Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống mỗi người có thể ăn một cái buộc tơ hồng, sủi cảo sống.
Sau khi sủi cảo tiến vào Hồ Quốc Đống cũng bị gọi vào, mặt hắn tuy rằng vừa rửa qua, nhưng là hiện tại chỗ bị bôi trên mặt vẫn còn đỏ. Lẽ ra ở trong nhà chú rể mọi người đều là nháo cô dâu, nhưng là chú rể che chở cô dâu quá kín đáo chặt chẽ, một đám con trai đã sớm xoa tay lăm le tỏ vẻ vậy cũng chỉ có thể nháo chú rể.
Một đôi cô dâu chú rể bị mọi người đẩy tới ngồi cùng chỗ, hai người mỗi người gắp một cái sủi cảo lên dựa theo chỉ thị của Hồ Xuân Hoa cắn một miếng, sau đó trao đổi với nhau lại ăn một miếng, cho đến khi Ngô Hồng Nhi trả lời sinh hay không sinh[1], Hồ Quốc Đống mới được một đám đội quân tóc dài thả ra.
[1]Sinh đồng âm với sống, sủi cảo làm là nửa chín nửa sống, khi ăn phải sủi cảo sống cô dâu hô lên là sinh, tượng trưng có thể sinh được con, sủi cảo hoặc bánh trôi tượng trưng cho con cái.
Ăn xong sủi cảo lập tức có người tiến vào thu dọn bàn, bắt đầu dọn thức ăn lên. Bình thường đều là mười một giờ bắt đầu diễn lễ, cho nên người đưa thân trong nhà Ngô Hồng Nhi tới đều muốn ăn cơm thật sớm. Diễn lễ xong bọn họ còn phải chạy về bên nhà gái nữa đấy.
Bàn tiệc cho người nhà mẹ đẻ cô dâu xưa nay là tốt nhất, trên mỗi bàn tiệc đều còn có một cái chân giò, bàn tiệc này ở trong vùng này coi như là nổi trội rồi.
Hai thím cùng tộc nhà họ Ngô tới thấy nhà họ Hồ nhà cửa rộng rãi, phòng ở thì dọn dẹp cũng tinh xảo, mấu chốt là người nhà họ Hồ cũng vừa ý Hồng Nhi, bởi vậy cũng bắt đầu khen mối hôn nhân này Hồ Xuân Hoa làm tốt lắm, có một số người trong nhà có con gái cũng gần đến tuổi, đã bắt đầu ngoài sáng trong tối hỏi thăm Hồ Xuân Hoa có nhân tuyển tốt nào hay không.
Ăn uống tiệc tùng, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu rất nhanh đã đến hơn mười giờ. Đồ ăn trên bàn tiệc tuy rằng đã ít đi một phần, nhưng cũng không phải là ăn ghê lắm. Hôm nay là chính sự, cho dù là tham thịt hơn nữa, cũng không thể ăn uống thả cửa ở chỗ nào. Đi theo cô dâu ra ngoài đại biểu chính là thể diện của cô dâu. Nếu truyền ra ai, nhà ai lúc cưới vợ người nhà mẹ đẻ ăn ngốn nga ngốn nghiến y như tám đời chưa từng được ăn, ăn sạch cả mâm, vậy thì thật là mất mặt chết đi được.
Hơn nữa trở về thôn Bàn Đào nhà họ Ngô nhất định cũng chuẩn bị cơm canh ngon cho bọn họ đó, không cần thiết ở chỗ này mất mặt xấu hổ. Việc đưa thân này nói tới cũng là một việc vẻ vang, nếu danh tiếng mất mặt này truyền đi, về sau ai còn có thể tìm anh.
Bọn họ không ăn nhiều, Ngô Hồng Nhi thì càng không ăn nhiều lắm rồi, tuy rằng không ai qua đây nháo, nhưng là thỉnh thoảng có người tới đây nhìn cô như là nhìn gấu trúc, cô nếu còn có thể khẩu vị vô cùng tốt, vậy tố chất tâm lý phải mạnh mẽ tới mức nào chứ.
Mười một giờ diễn lễ chính thức bắt đầu, trong sân rộng nhà họ Hồ phía đông xây một dãy bệ bếp, ở trước phòng lớn đã bày xong bàn lễ, phía dưới bày hai cái ghế, trên mặt đất cách cái ghế không xa trải một cái đệm, đây chính là sự chuẩn bị diễn lễ cần.
Trước bàn là hai người quản lý, trong tay của một người đang cầm là danh sách người đã sớm viết xong, trên bàn trước một người khác bày vở và bút, hiển nhiên là lát nữa sẽ đăng ký danh mục quà tặng.
"Mọi người im lặng nào, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ rồi. Bỏ tiền đứng lên phía trước, không bỏ tiền sát ra sau một chút." Người nói chuyện là người đang cầm danh sách người trong tay, ông cũng là trưởng thôn của thôn An Bình Hồ Đại Mậu.
Ông vừa nói lời này ra mọi người lập tức liền cười vang, mặc dù bây giờ rất lạnh, gần như đều không thò tay ra ngoài, nhưng là sự nhiệt tình của mọi người vẫn không giảm chút nào.
Hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống là đứng ở trước cái đệm, Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đã sớm bị người ấn ngồi ở trên ghế trước đệm, hai người hôm nay còn thảm hơn chú rể và người chăm sóc cô dâu, trên quần áo đều là màu đỏ, trên mặt trên cổ vậy thì càng không cần nói rồi.
"Được, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu, đầu tiên cô dâu chú rể dập đầu cho cha mẹ." Tiếng Hồ Đại Mậu vang dội, làm việc này quả đúng là vô cùng thích hợp.
Hành lễ cho cha mẹ chồng là phải quỳ xuống, Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống quỳ xuống hành lễ cho hai cụ. Đầu này không dập không, Ngô Hồng Nhi vừa được Hồ Quốc Đống đỡ đứng dậy, Lý Quế Lan đã cho Ngô Hồng Nhi một cái nhẫn vàng đeo ở trên tay.
Hồ Lão Đồ làm cha, đương nhiên ông sẽ không cho con dâu đồ trang sức gì, chỉ cho một cái bao lì xì, nhưng nhìn dày độ của bao lì xì kia hiển nhiên không thấp hơn giá trị của nhẫn vàng. Sự hào phóng của bố chồng mẹ chồng trong nháy mắt dẫn phát ra hàng loạt tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người.
"Bên dưới cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu." Trừ cha mẹ ruột, người khác là không cần quỳ xuống, cũng chỉ là khom người là được rồi.
Bác cả của Hồ Quốc Đống lấy ra một tờ tiền giấy mười đồng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ rồi. Cũng chính là nguyên nhân Hồ Lão Đồ chỉ có một anh con trai này, nếu nhiều như thế nào ông cũng sẽ không lấy ra nhiều tiền như vậy. Mười đồng tiền phải tích cóp bao lâu chứ, công nhân trong thành phố một tháng mới hơn ba mươi đồng đấy.
Nhưng là hiển nhiên Hồ Đại Mậu cũng không muốn buông tha cho bác dễ dàng như vậy, "Lại cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu", "Cúi đầu cho bác cả cháu" "Cúi đầu cho bác dâu cháu" cho đến khi móc tiền trong túi hai vợ chồng bác cả Hồ gần hết rồi, Hồ Đại Mậu mới nói" cuối cùng lại cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu" đây coi như là triệt để moi túi hai người không còn một mảnh. Về phần những họ hàng gần khác cũng đều là như thế, nhất là làm chú bác cô chị, gần như đều bị Hồ Đại Mậu móc sạch sẽ.
Dần dần về sau mọi người lấy tiền ra cũng ít đi, cũng chỉ là một đồng, những người này tuy rằng cũng là trong tộc nhưng là quan hệ đều xa, lúc đến những người này, mọi người cũng là biết là nghi thức sắp kết thúc rồi. Đám con trai xem lễ bên dưới bắt đầu áp sát lên phía trước, chuyên tâm nhất định phải rút giày của cô dâu để đổi thuốc hút. Người đưa thân bên nhà họ Ngô cũng bắt đầu tụ lại bên cạnh Ngô Hồng Nhi, chuẩn bị vừa hành lễ sau cùng xong, lập tức mang theo Ngô Hồng Nhi chạy luôn, quy củ của bọn họ nơi này chỉ cần chạy đến ngoài cửa là không được náo loạn nữa.
Nói tới đoạn khoảng cách này cũng không phải là dài lắm, nhưng là không chịu đựng nổi nhiều người mà, chưa biết chừng sẽ bị người nào đó kéo lại.
Cũng may Thôi Vinh Mai đã sớm nghĩ tới điều này, nam đưa thân cử tới ai nấy đều cao to đen hôi, nhất là thằng Ngốc vừa đứng chỗ đó, thân thể to lớn kia không có mấy người có thể đè hắn lại được.
"Cúi đầu cho anh trai chị dâu cháu" Hồ Đại Mậu vừa dứt lời, anh cả của Ngô Hồng Nhi trùm áo khoác ngoài đã sớm chuẩn bị trước lên đầu Ngô Hồng Nhi, thằng Ngốc nửa ôm Ngô Hồng Nhi xông luôn ra ngoài. Cùng lúc đó mấy nữ đưa thân mỗi người vung một nắm to kẹo đã sớm chuẩn bị trước, rất nhiều người vội vàng khom lưng nhặt, ở vô hình trung này lại giảm bớt ấp lực cho mấy người đàn ông.
Có điều cũng không phải mọi người đều sẽ bị kẹo dụ dỗ, cũng chỉ là trẻ con và phụ nữ mới có thể thích cái đó, mấy thằng cu lớn nhích nhích nhích xông về phía Ngô Hồng Nhi bọn họ, chỉ muốn kéo một chiếc giày của cô dâu xuống.
Vài bước đường ngắn ngủn, cứ thế hao phí mấy phút mới bị đoàn người nhà gái xông ra. Ngô Hồng Nhi được anh cả cô dùng áo khoác ngoài che kín mít, trừ mặt bị nghẹn đỏ thì không có gì, nhưng là mấy người đàn ông nhất là bốn tiểu bối đều chật vật không chịu nổi, áo bông của thằng Ngốc cũng bị kéo lòi ra cả bông. Trình độ nháo cô dâu ở thôn An Bình hung tàn không phải bàn cãi.
Chẳng qua chỉ cần chạy ra khỏi cửa là không có người náo loạn nữa, lúc này Hồ Quốc Đống cũng chen ra ngoài, chẳng qua hắn lại thay một bộ quần áo hơi cũ, vừa rồi cô dâu bị người nháo ở nhà hắn, hắn đến nhà họ Ngô càng chẳng khá hơn chút nào, phụ nữ mọi người còn có thể bận tâm một chút, đàn ông đương nhiên là muốn náo loạn thế nào thì náo loạn thế ấy. Quần áo mới đi qua trở về cũng đã thành quần áo cũ .
Hồ Quốc Đống mang theo mấy anh em hỗ trợ chắn rượu, đoàn người đi xe đạp quay trở lại thôn Bàn Đào. Trên đường quay lại không có xe lừa, Ngô Hồng Nhi ngồi ở trên xe của Hồ Quốc Đống, hiện tại coi như là danh chính ngôn thuận rồi.
Nắp chậu hay còn gọi là mâm bánh chèo
Khay bánh chèo
bếp lò
Thôn An Bình nháo cô dâu có lợi hại hơn nữa, cô dâu vào nhà rồi ai cũng không thể theo vào trong, chẳng qua đám con trai tầm tuổi Hồ Quốc Đống đều xoa tay âm thầm chuẩn bị, chờ lát nữa diễn lễ xong nhất định không thể nhẹ nhàng tha cho bọn họ. Thằng Hồ Quốc Đống này nếu như không che kín như vậy, không chừng bọn họ còn không có dùng sức lớn như vậy đâu. Càng che chở bọn họ càng phải nháo.
Chẳng qua cho dù Hồ Quốc Đống tay chân lưu loát ôm người vào nhà, nhưng là trên mặt Ngô Hồng Nhi vẫn là không thể tránh khỏi bị bôi đỏ rực. Vừa vào phòng, Hồ Quốc Đống vừa đặt Ngô Hồng Nhi vào trên giường gạch, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Hồ Xuân Hoa bảo đi múc nước rửa mặt cho Ngô Hồng Nhi.
Ngô Hồng Nhi bọn họ ở là phòng tân hôn Lý Quế Lan đặc biệt sửa chữa cho hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống, bên trong quét dọn sạch sẽ, ngay cả tường cũng quét vôi trắng. Gia cụ nhà Ngô Hồng Nhi làm cho đã sớm đặt ở trong phòng, tuy nói đồ cưới là hôm nay mới kéo tới, nhưng là các loại vật lớn giống như là gia cụ lại đã sớm kéo qua rồi. Hôm nay cũng chỉ là kéo một ít đồ vụn vặt cùng một ít hòm rỗng mà thôi. Từ trước đến giờ mọi người đều làm như vậy, cũng không có gì kỳ quái lắm.
Bởi vì là cả phòng tân hôn đều được trang trí không khí vui mừng, trên tường còn có báo ảnh em bé trắng trẻo mập mạp Lý Quế Lan nhờ nhiều người mới lấy được, dán vào vị trí đối diện chính giữa giường gạch. Từ trong bức tranh này mọi người có thể rõ ràng cảm nhận được nguyện vọng thắm thiết của Lý Quế Lan đối với việc bế cháu trai.
Ngô Hồng Nhi dùng nước ấm Hồ Quốc Đống bưng tới rửa mặt sạch, lúc này mới xem như thở ra một hơi, tuy rằng có tác dụng an ủi của Thôi Vinh Mai tối hôm qua, nhưng là từ lúc ngồi lên xe lừa đến bây giờ, sợi dây đàn trong lòng cô vẫn căng chặt, bây giờ rửa mặt, lại thấy bên cạnh đều là người nhà, trong lòng mới xem như nhẹ nhõm một chút.
Trong phòng tân hôn cũng chính là bốn nữ đưa thân đến và mấy người trong tộc của nhà họ Hồ đi đón dâu ở cùng Ngô Hồng Nhi, trong đó còn có chị gái của Hồ Quốc Đống, tuy nói không phải quen thuộc lắm, nhưng cũng đã gặp vài lần. Về phần đám nam đưa thân đều được sắp xếp đến trong phòng khác, cũng có người chuyên tiếp đón.
Chẳng qua mới thoải mái không được bao lâu, lại có mấy người phụ nữ tiến vào, một người trong đó còn bưng một cái nắp chậu bên trên còn để mấy bát sủi cảo. Trong đó một bát bên trong có hai cái sủi cảo còn dùng dây đỏ buộc vào. Nói tới cái này thì không cần không nhắc tới, tập tục của Ngô Hồng Nhi bọn họ nơi này còn tiếp tục sử dụng tới tận bây giờ.
Mấy bát sủi cảo này thật ra không phải cho mọi người ăn, cũng chỉ là một ý nghĩa như vầy. Chỉ có Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống mỗi người có thể ăn một cái buộc tơ hồng, sủi cảo sống.
Sau khi sủi cảo tiến vào Hồ Quốc Đống cũng bị gọi vào, mặt hắn tuy rằng vừa rửa qua, nhưng là hiện tại chỗ bị bôi trên mặt vẫn còn đỏ. Lẽ ra ở trong nhà chú rể mọi người đều là nháo cô dâu, nhưng là chú rể che chở cô dâu quá kín đáo chặt chẽ, một đám con trai đã sớm xoa tay lăm le tỏ vẻ vậy cũng chỉ có thể nháo chú rể.
Một đôi cô dâu chú rể bị mọi người đẩy tới ngồi cùng chỗ, hai người mỗi người gắp một cái sủi cảo lên dựa theo chỉ thị của Hồ Xuân Hoa cắn một miếng, sau đó trao đổi với nhau lại ăn một miếng, cho đến khi Ngô Hồng Nhi trả lời sinh hay không sinh[1], Hồ Quốc Đống mới được một đám đội quân tóc dài thả ra.
[1]Sinh đồng âm với sống, sủi cảo làm là nửa chín nửa sống, khi ăn phải sủi cảo sống cô dâu hô lên là sinh, tượng trưng có thể sinh được con, sủi cảo hoặc bánh trôi tượng trưng cho con cái.
Ăn xong sủi cảo lập tức có người tiến vào thu dọn bàn, bắt đầu dọn thức ăn lên. Bình thường đều là mười một giờ bắt đầu diễn lễ, cho nên người đưa thân trong nhà Ngô Hồng Nhi tới đều muốn ăn cơm thật sớm. Diễn lễ xong bọn họ còn phải chạy về bên nhà gái nữa đấy.
Bàn tiệc cho người nhà mẹ đẻ cô dâu xưa nay là tốt nhất, trên mỗi bàn tiệc đều còn có một cái chân giò, bàn tiệc này ở trong vùng này coi như là nổi trội rồi.
Hai thím cùng tộc nhà họ Ngô tới thấy nhà họ Hồ nhà cửa rộng rãi, phòng ở thì dọn dẹp cũng tinh xảo, mấu chốt là người nhà họ Hồ cũng vừa ý Hồng Nhi, bởi vậy cũng bắt đầu khen mối hôn nhân này Hồ Xuân Hoa làm tốt lắm, có một số người trong nhà có con gái cũng gần đến tuổi, đã bắt đầu ngoài sáng trong tối hỏi thăm Hồ Xuân Hoa có nhân tuyển tốt nào hay không.
Ăn uống tiệc tùng, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu rất nhanh đã đến hơn mười giờ. Đồ ăn trên bàn tiệc tuy rằng đã ít đi một phần, nhưng cũng không phải là ăn ghê lắm. Hôm nay là chính sự, cho dù là tham thịt hơn nữa, cũng không thể ăn uống thả cửa ở chỗ nào. Đi theo cô dâu ra ngoài đại biểu chính là thể diện của cô dâu. Nếu truyền ra ai, nhà ai lúc cưới vợ người nhà mẹ đẻ ăn ngốn nga ngốn nghiến y như tám đời chưa từng được ăn, ăn sạch cả mâm, vậy thì thật là mất mặt chết đi được.
Hơn nữa trở về thôn Bàn Đào nhà họ Ngô nhất định cũng chuẩn bị cơm canh ngon cho bọn họ đó, không cần thiết ở chỗ này mất mặt xấu hổ. Việc đưa thân này nói tới cũng là một việc vẻ vang, nếu danh tiếng mất mặt này truyền đi, về sau ai còn có thể tìm anh.
Bọn họ không ăn nhiều, Ngô Hồng Nhi thì càng không ăn nhiều lắm rồi, tuy rằng không ai qua đây nháo, nhưng là thỉnh thoảng có người tới đây nhìn cô như là nhìn gấu trúc, cô nếu còn có thể khẩu vị vô cùng tốt, vậy tố chất tâm lý phải mạnh mẽ tới mức nào chứ.
Mười một giờ diễn lễ chính thức bắt đầu, trong sân rộng nhà họ Hồ phía đông xây một dãy bệ bếp, ở trước phòng lớn đã bày xong bàn lễ, phía dưới bày hai cái ghế, trên mặt đất cách cái ghế không xa trải một cái đệm, đây chính là sự chuẩn bị diễn lễ cần.
Trước bàn là hai người quản lý, trong tay của một người đang cầm là danh sách người đã sớm viết xong, trên bàn trước một người khác bày vở và bút, hiển nhiên là lát nữa sẽ đăng ký danh mục quà tặng.
"Mọi người im lặng nào, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ rồi. Bỏ tiền đứng lên phía trước, không bỏ tiền sát ra sau một chút." Người nói chuyện là người đang cầm danh sách người trong tay, ông cũng là trưởng thôn của thôn An Bình Hồ Đại Mậu.
Ông vừa nói lời này ra mọi người lập tức liền cười vang, mặc dù bây giờ rất lạnh, gần như đều không thò tay ra ngoài, nhưng là sự nhiệt tình của mọi người vẫn không giảm chút nào.
Hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống là đứng ở trước cái đệm, Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đã sớm bị người ấn ngồi ở trên ghế trước đệm, hai người hôm nay còn thảm hơn chú rể và người chăm sóc cô dâu, trên quần áo đều là màu đỏ, trên mặt trên cổ vậy thì càng không cần nói rồi.
"Được, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu, đầu tiên cô dâu chú rể dập đầu cho cha mẹ." Tiếng Hồ Đại Mậu vang dội, làm việc này quả đúng là vô cùng thích hợp.
Hành lễ cho cha mẹ chồng là phải quỳ xuống, Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống quỳ xuống hành lễ cho hai cụ. Đầu này không dập không, Ngô Hồng Nhi vừa được Hồ Quốc Đống đỡ đứng dậy, Lý Quế Lan đã cho Ngô Hồng Nhi một cái nhẫn vàng đeo ở trên tay.
Hồ Lão Đồ làm cha, đương nhiên ông sẽ không cho con dâu đồ trang sức gì, chỉ cho một cái bao lì xì, nhưng nhìn dày độ của bao lì xì kia hiển nhiên không thấp hơn giá trị của nhẫn vàng. Sự hào phóng của bố chồng mẹ chồng trong nháy mắt dẫn phát ra hàng loạt tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người.
"Bên dưới cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu." Trừ cha mẹ ruột, người khác là không cần quỳ xuống, cũng chỉ là khom người là được rồi.
Bác cả của Hồ Quốc Đống lấy ra một tờ tiền giấy mười đồng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ rồi. Cũng chính là nguyên nhân Hồ Lão Đồ chỉ có một anh con trai này, nếu nhiều như thế nào ông cũng sẽ không lấy ra nhiều tiền như vậy. Mười đồng tiền phải tích cóp bao lâu chứ, công nhân trong thành phố một tháng mới hơn ba mươi đồng đấy.
Nhưng là hiển nhiên Hồ Đại Mậu cũng không muốn buông tha cho bác dễ dàng như vậy, "Lại cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu", "Cúi đầu cho bác cả cháu" "Cúi đầu cho bác dâu cháu" cho đến khi móc tiền trong túi hai vợ chồng bác cả Hồ gần hết rồi, Hồ Đại Mậu mới nói" cuối cùng lại cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu" đây coi như là triệt để moi túi hai người không còn một mảnh. Về phần những họ hàng gần khác cũng đều là như thế, nhất là làm chú bác cô chị, gần như đều bị Hồ Đại Mậu móc sạch sẽ.
Dần dần về sau mọi người lấy tiền ra cũng ít đi, cũng chỉ là một đồng, những người này tuy rằng cũng là trong tộc nhưng là quan hệ đều xa, lúc đến những người này, mọi người cũng là biết là nghi thức sắp kết thúc rồi. Đám con trai xem lễ bên dưới bắt đầu áp sát lên phía trước, chuyên tâm nhất định phải rút giày của cô dâu để đổi thuốc hút. Người đưa thân bên nhà họ Ngô cũng bắt đầu tụ lại bên cạnh Ngô Hồng Nhi, chuẩn bị vừa hành lễ sau cùng xong, lập tức mang theo Ngô Hồng Nhi chạy luôn, quy củ của bọn họ nơi này chỉ cần chạy đến ngoài cửa là không được náo loạn nữa.
Nói tới đoạn khoảng cách này cũng không phải là dài lắm, nhưng là không chịu đựng nổi nhiều người mà, chưa biết chừng sẽ bị người nào đó kéo lại.
Cũng may Thôi Vinh Mai đã sớm nghĩ tới điều này, nam đưa thân cử tới ai nấy đều cao to đen hôi, nhất là thằng Ngốc vừa đứng chỗ đó, thân thể to lớn kia không có mấy người có thể đè hắn lại được.
"Cúi đầu cho anh trai chị dâu cháu" Hồ Đại Mậu vừa dứt lời, anh cả của Ngô Hồng Nhi trùm áo khoác ngoài đã sớm chuẩn bị trước lên đầu Ngô Hồng Nhi, thằng Ngốc nửa ôm Ngô Hồng Nhi xông luôn ra ngoài. Cùng lúc đó mấy nữ đưa thân mỗi người vung một nắm to kẹo đã sớm chuẩn bị trước, rất nhiều người vội vàng khom lưng nhặt, ở vô hình trung này lại giảm bớt ấp lực cho mấy người đàn ông.
Có điều cũng không phải mọi người đều sẽ bị kẹo dụ dỗ, cũng chỉ là trẻ con và phụ nữ mới có thể thích cái đó, mấy thằng cu lớn nhích nhích nhích xông về phía Ngô Hồng Nhi bọn họ, chỉ muốn kéo một chiếc giày của cô dâu xuống.
Vài bước đường ngắn ngủn, cứ thế hao phí mấy phút mới bị đoàn người nhà gái xông ra. Ngô Hồng Nhi được anh cả cô dùng áo khoác ngoài che kín mít, trừ mặt bị nghẹn đỏ thì không có gì, nhưng là mấy người đàn ông nhất là bốn tiểu bối đều chật vật không chịu nổi, áo bông của thằng Ngốc cũng bị kéo lòi ra cả bông. Trình độ nháo cô dâu ở thôn An Bình hung tàn không phải bàn cãi.
Chẳng qua chỉ cần chạy ra khỏi cửa là không có người náo loạn nữa, lúc này Hồ Quốc Đống cũng chen ra ngoài, chẳng qua hắn lại thay một bộ quần áo hơi cũ, vừa rồi cô dâu bị người nháo ở nhà hắn, hắn đến nhà họ Ngô càng chẳng khá hơn chút nào, phụ nữ mọi người còn có thể bận tâm một chút, đàn ông đương nhiên là muốn náo loạn thế nào thì náo loạn thế ấy. Quần áo mới đi qua trở về cũng đã thành quần áo cũ .
Hồ Quốc Đống mang theo mấy anh em hỗ trợ chắn rượu, đoàn người đi xe đạp quay trở lại thôn Bàn Đào. Trên đường quay lại không có xe lừa, Ngô Hồng Nhi ngồi ở trên xe của Hồ Quốc Đống, hiện tại coi như là danh chính ngôn thuận rồi.
Nắp chậu hay còn gọi là mâm bánh chèo
Khay bánh chèo
bếp lò
Tác giả :
Mê Lộ Đích Ban Ban