Chi Nhất Vô Nhị
Chương 11: Nguyên nhân
Hắn không trả lời ta, chậm rãi nói: "Lúc ta bắt đầu dạy dỗ ngươi, ngươi giống như một con báo con. Cả người vừa đen vừa gầy, chỉ có đôi mắt nhìn vào khiến người ta phải hoảng sợ, như thể ai chạm vào ngươi là ngươi sẽ cắn lìa đầu kẻ đó. Lúc Trường Hữu đến chơi ngươi cũng tỏ ra lạnh nhạt. Ta muốn biết vì sao nên lặng lẽ đến tìm, lại thấy dáng vẻ giận dữ của ngươi khi bị hạ nhân tráo đổi phần cơm của mình cho con trai hắn.
Ngươi ngẩng đầu chất vấn tên người hầu nhưng bị hắn khinh thường cười nhạo. Đứa con của hắn ngồi bên cạnh lại ngang nhiên ăn cơm của ngươi, còn châm chọc xuất thân của ngươi. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ xông lên đánh hắn, không ngờ ngươi lại đập vỡ chén trà bên cạnh, cầm mảnh vỡ tự dí vào cổ mình. Lúc ấy ta hốt hoảng định lao ra thì thấy ngươi lạnh lùng uy hiếp, cười nói nếu ngươi chết hoặc bị thương nặng, người hầu và đứa con của hắn khó có thể bình an vô sự. Ta nhớ tên người hầu lập tức lộ vẻ mặt kinh hoàng. Hắn vừa mắng ngươi là đồ điên vừa vội vàng gọi đứa con rời đi. Kết quả, đúng lúc này, đứa bé kia lại nhắc tới mẫu thân đã mất của ngươi."
Nói đến đây, hắn khẽ dừng lại, chậm rãi liếc mắt nhìn ta.
Ta cười. Ta nhớ buổi chiều ngày hôm đó, đứa bé kia mắng chửi mẫu thân của ta. Ta chẳng cần nghĩ ngợi đã lập tức ném mảnh vỡ trong tay về phía nó. Mảnh vỡ quệt vào mắt, nó khóc inh tai. Thế nhưng ta vẫn chưa hết giận, trước khi tên người hầu kịp phản ứng, ta đã kéo nó từ trên ghế xuống, đè cổ nó, đập đầu nó lên nền đất, miệng lặp đi lặp lại, nói nó ngay lập tức xin lỗi mẫu thân.
Ta tàn nhẫn dùng mười phần sức lực, dù là tên người hầu cũng nhất thời không thể kéo ra, chỉ thấy vệt máu trên mặt đất càng lúc càng nhiều, kẻ phía dưới ta mơ hồ kêu khóc. Sau đó, ta hôn mê, lúc tỉnh lại thì đã ở trong sân viện hiện tại của Mạch Thượng Các, đám người hầu hạ cũng đổi thành những kẻ như bây giờ.
"Chậc, ta còn nghĩ lúc ấy sao mình lại may mắn như vậy, vừa có cơm ăn vừa có chỗ ở mới. Đứa bé kia thì sao, chết rồi à?" Ta ngước mắt hỏi.
"Không chết, chỉ là trán có một vết sẹo lớn, mù mất một con mắt, người cũng trở nên ngu dại." Hắn trả lời.
Ta không nói gì, chỉ nhìn rừng trúc phía trước. Một cơn gió thổi qua, tiếng lá trúc xào xạc. Ánh trăng chiếu qua người ta hắt thành một cái bóng dài thật dài.
Hắn đột nhiên hỏi: "Ngươi có bao giờ nghĩ lúc đó mình đã sai không? Ít nhất là nghĩ không nên ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Ta nhếch khóe miệng, không trả lời. Hắn đột nhiên nở nụ cười trào phúng, nhìn ta nói: "Vậy ta chúc tam thiếu gia ngày mai kỳ khai đắc thắng."
Ta không tiếp lời, nhìn hắn đi càng lúc càng xa. Ta không có quyền xen vào quyết định của bản thân khi đó, vì ta biết, tất cả đều là quyết định duy nhất ta nghĩ được vào thời điểm ấy.
Với hắn mà nói, có lẽ ta ra tay tàn nhẫn thật, thế nhưng không có chuyện lần đó ta sẽ không thể tồn tại trong Mạch Thượng Các. Có lẽ hắn nghĩ ta lúc đấy chỉ là một đứa trẻ, thế nên vừa rồi mới hỏi ta có thấy bản thân khi đó làm sai không. Nhưng hắn đâu có sống những ngày tháng ta phải sống, đâu chịu những đau khổ ta phải chịu? Hắn đâu có chịu đói như ta, dao nhỏ đâu có xẻo mất miếng thịt nào trên trái tim hắn? Mặc định cho rằng ta không lương thiện? Ta cũng chẳng cần lương thiện. Khắp thiên hạ này mạng ai chả như con kiến, như cỏ rác. Người khác cũng vậy, ta cũng vậy. Làm kẻ ngốc có gì là không tốt, chí ít còn vui vẻ, đỡ phải lo nghĩ.
Ta không biết đã ngồi bên ngoài bao lâu, đến lúc tay chân lạnh ngắt mới đứng dậy trở về phòng. Chưa đến cửa đã nhìn thấy Văn Dư đang quỳ trên mặt đất. Hắn thấy ta trở về thì nhẹ nhàng thở ra. Ta mặc kệ hắn, bước vào phòng.
Ban đêm gặp ác mộng, ta thoáng như quay lại quãng thời gian khi còn nhỏ. Ta nhìn mẫu thân chết đi, Văn Dư đuổi theo. Ta nhìn chính mình chịu đói, chịu nhục, gào khóc, kêu rên. Ta biết rõ bản thân đang ở trong mộng nhưng giãy giụa một hồi vẫn không thể tỉnh lại.
Bên tai bỗng truyền đến tiếng đập cửa, ta đột nhiên mở mắt. Là Văn Dư, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, liên tục nhỏ giọng nói: "Chủ tử đừng sợ, tôi ở đây. Tôi ở đây."
Đêm tối dằng dặc như muốn nuốt chửng ta, cảm giác tưởng như vô cùng an toàn nhưng lại chẳng có gì để bấu víu, chỉ có giọng nói của Văn Dư quanh quẩn bên tai ta, lặp đi lặp lại: chủ tử, đừng sợ, tôi ở đây. Ta khàn giọng bảo hắn tiến vào. Hắn đẩy cửa ra, thấy ta đang ngồi trên giường thì chạy tới, lúc đi người còn hơi lảo đảo. Hắn chạy đến trước mặt ta thì dừng lại: "Có phải thuộc hạ đánh thức chủ tử không?"
Ta lắc đầu hỏi: "Sao lại nói mấy lời này?" Hắn híp mắt cười, nói tối nào chẳng vậy, chủ tử vẫn luôn ngủ không ngon, còn cách nào khác đây. Hắn cứ như người lớn lo lắng con cháu nhà mình, hết sức cưng chiều.
Trong chớp mắt, ta túm gáy hắn, kéo hắn lại gần: "Ta hỏi một lần cuối cùng, vì sao ngươi biết chuyện lúc trước của ta?"
Hắn chống hai tay trên mép giường, nhìn vào mắt ta, chậm rãi nói: "Mọi chuyện của chủ tử tôi đều biết. Chủ tử sợ lắm phải không? Lúc tôi ở trong Ám Ảnh Tông không thể ra ngoài, không gặp được chủ tử nên tìm mọi cách hỏi thăm chuyện của chủ tử. Tôi còn từng trốn ra ngoài, lúc quay về bị đánh gần chết. Đau lắm, chủ tử. Chủ tử, khi đó Trương Trường Hữu không biết quý trọng tình nghĩa của người, hiện tại hắn càng không đáng để người phí tâm lo lắng."
Hắn luống cuống, mắt còn chẳng dám chớp lấy một cái. Ta bỗng hiểu được một việc.
Ta căm ghét người khác nhắc tới quá khứ của mình, thậm chí còn ghét cả việc mình xuất hiện trong ký ức của người khác, có chăng chỉ là vì sợ dáng vẻ hèn mọn của bản thân bị phơi bày dưới ánh sáng, để bọn họ cười nhạo, châm chọc hay thương hại. Chậc, ngươi xem tên này nhìn ngoài thì oanh liệt khí thế chứ bên trong thì hôi thối giòi bọ. Ngươi xem hắn đeo cái danh Tam thiếu gia Mạch Thượng Các, ai biết chỉ là một thứ tử sống còn chẳng thoải mái bằng một tên ăn mày. Ta sợ nếu ngày đó đến, ta sẽ chẳng thể trở thành dáng vẻ mà mình mong muốn. Thế nên ta nỗ lực trưởng thành, học cách ngụy trang, tỏ ra đao thương bất nhập. Nhưng Văn Dư nói với ta, hắn biết tất cả của ta. Hắn biết ta từng nhỏ bé, yếu ớt, hèn mọn, đáng thương, biết ta từng dâng lên chân tình nhưng lại bị vứt bỏ. Nhưng dù ta là ai, là cái dạng gì, ta vẫn là chủ tử của hắn.
Hơi thở vờn quanh. Hắn thấy ta không trả lời thì cười, nhìn ta nói chủ tử ngủ đi, tôi ở đây.
Ta đột nhiên phát cuồng, tàn nhẫn gặm cắn bờ môi hắn. Trong miệng truyền đến vị máu tươi nhàn nhạt. Hắn khẽ rên lên, như không kiềm chế được dần dựa sát vào ta. Ta xoay người đè hắn ở dưới, kéo cổ áo hắn. Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, hắn co chân cọ nhẹ vào eo ta. Ta mơn trớn vuốt ve da thịt trên người hắn, nắn bóp gặm cắn. Hai tay hắn luồn vào tóc ta, liên tục gọi bên tai ta: chủ tử, chủ tử.
Ta như si ngốc nằm trên người hắn, bóp cổ tay hắn, mỗi lần tiến vào là một lần ép hắn trả lời câu hỏi: "Ngươi là của ai?"
Hắn bị ta xâm nhập đến mức run rẩy, giọng nói cũng trở nên rời rạc đứt quãng, thế nhưng vẫn một mực đáp lại: "Là của người, là của người, chủ tử của tôi."
Hết chương 11.
Lời tác giả: Chi Nhất à.
Ngươi ngẩng đầu chất vấn tên người hầu nhưng bị hắn khinh thường cười nhạo. Đứa con của hắn ngồi bên cạnh lại ngang nhiên ăn cơm của ngươi, còn châm chọc xuất thân của ngươi. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ xông lên đánh hắn, không ngờ ngươi lại đập vỡ chén trà bên cạnh, cầm mảnh vỡ tự dí vào cổ mình. Lúc ấy ta hốt hoảng định lao ra thì thấy ngươi lạnh lùng uy hiếp, cười nói nếu ngươi chết hoặc bị thương nặng, người hầu và đứa con của hắn khó có thể bình an vô sự. Ta nhớ tên người hầu lập tức lộ vẻ mặt kinh hoàng. Hắn vừa mắng ngươi là đồ điên vừa vội vàng gọi đứa con rời đi. Kết quả, đúng lúc này, đứa bé kia lại nhắc tới mẫu thân đã mất của ngươi."
Nói đến đây, hắn khẽ dừng lại, chậm rãi liếc mắt nhìn ta.
Ta cười. Ta nhớ buổi chiều ngày hôm đó, đứa bé kia mắng chửi mẫu thân của ta. Ta chẳng cần nghĩ ngợi đã lập tức ném mảnh vỡ trong tay về phía nó. Mảnh vỡ quệt vào mắt, nó khóc inh tai. Thế nhưng ta vẫn chưa hết giận, trước khi tên người hầu kịp phản ứng, ta đã kéo nó từ trên ghế xuống, đè cổ nó, đập đầu nó lên nền đất, miệng lặp đi lặp lại, nói nó ngay lập tức xin lỗi mẫu thân.
Ta tàn nhẫn dùng mười phần sức lực, dù là tên người hầu cũng nhất thời không thể kéo ra, chỉ thấy vệt máu trên mặt đất càng lúc càng nhiều, kẻ phía dưới ta mơ hồ kêu khóc. Sau đó, ta hôn mê, lúc tỉnh lại thì đã ở trong sân viện hiện tại của Mạch Thượng Các, đám người hầu hạ cũng đổi thành những kẻ như bây giờ.
"Chậc, ta còn nghĩ lúc ấy sao mình lại may mắn như vậy, vừa có cơm ăn vừa có chỗ ở mới. Đứa bé kia thì sao, chết rồi à?" Ta ngước mắt hỏi.
"Không chết, chỉ là trán có một vết sẹo lớn, mù mất một con mắt, người cũng trở nên ngu dại." Hắn trả lời.
Ta không nói gì, chỉ nhìn rừng trúc phía trước. Một cơn gió thổi qua, tiếng lá trúc xào xạc. Ánh trăng chiếu qua người ta hắt thành một cái bóng dài thật dài.
Hắn đột nhiên hỏi: "Ngươi có bao giờ nghĩ lúc đó mình đã sai không? Ít nhất là nghĩ không nên ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Ta nhếch khóe miệng, không trả lời. Hắn đột nhiên nở nụ cười trào phúng, nhìn ta nói: "Vậy ta chúc tam thiếu gia ngày mai kỳ khai đắc thắng."
Ta không tiếp lời, nhìn hắn đi càng lúc càng xa. Ta không có quyền xen vào quyết định của bản thân khi đó, vì ta biết, tất cả đều là quyết định duy nhất ta nghĩ được vào thời điểm ấy.
Với hắn mà nói, có lẽ ta ra tay tàn nhẫn thật, thế nhưng không có chuyện lần đó ta sẽ không thể tồn tại trong Mạch Thượng Các. Có lẽ hắn nghĩ ta lúc đấy chỉ là một đứa trẻ, thế nên vừa rồi mới hỏi ta có thấy bản thân khi đó làm sai không. Nhưng hắn đâu có sống những ngày tháng ta phải sống, đâu chịu những đau khổ ta phải chịu? Hắn đâu có chịu đói như ta, dao nhỏ đâu có xẻo mất miếng thịt nào trên trái tim hắn? Mặc định cho rằng ta không lương thiện? Ta cũng chẳng cần lương thiện. Khắp thiên hạ này mạng ai chả như con kiến, như cỏ rác. Người khác cũng vậy, ta cũng vậy. Làm kẻ ngốc có gì là không tốt, chí ít còn vui vẻ, đỡ phải lo nghĩ.
Ta không biết đã ngồi bên ngoài bao lâu, đến lúc tay chân lạnh ngắt mới đứng dậy trở về phòng. Chưa đến cửa đã nhìn thấy Văn Dư đang quỳ trên mặt đất. Hắn thấy ta trở về thì nhẹ nhàng thở ra. Ta mặc kệ hắn, bước vào phòng.
Ban đêm gặp ác mộng, ta thoáng như quay lại quãng thời gian khi còn nhỏ. Ta nhìn mẫu thân chết đi, Văn Dư đuổi theo. Ta nhìn chính mình chịu đói, chịu nhục, gào khóc, kêu rên. Ta biết rõ bản thân đang ở trong mộng nhưng giãy giụa một hồi vẫn không thể tỉnh lại.
Bên tai bỗng truyền đến tiếng đập cửa, ta đột nhiên mở mắt. Là Văn Dư, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, liên tục nhỏ giọng nói: "Chủ tử đừng sợ, tôi ở đây. Tôi ở đây."
Đêm tối dằng dặc như muốn nuốt chửng ta, cảm giác tưởng như vô cùng an toàn nhưng lại chẳng có gì để bấu víu, chỉ có giọng nói của Văn Dư quanh quẩn bên tai ta, lặp đi lặp lại: chủ tử, đừng sợ, tôi ở đây. Ta khàn giọng bảo hắn tiến vào. Hắn đẩy cửa ra, thấy ta đang ngồi trên giường thì chạy tới, lúc đi người còn hơi lảo đảo. Hắn chạy đến trước mặt ta thì dừng lại: "Có phải thuộc hạ đánh thức chủ tử không?"
Ta lắc đầu hỏi: "Sao lại nói mấy lời này?" Hắn híp mắt cười, nói tối nào chẳng vậy, chủ tử vẫn luôn ngủ không ngon, còn cách nào khác đây. Hắn cứ như người lớn lo lắng con cháu nhà mình, hết sức cưng chiều.
Trong chớp mắt, ta túm gáy hắn, kéo hắn lại gần: "Ta hỏi một lần cuối cùng, vì sao ngươi biết chuyện lúc trước của ta?"
Hắn chống hai tay trên mép giường, nhìn vào mắt ta, chậm rãi nói: "Mọi chuyện của chủ tử tôi đều biết. Chủ tử sợ lắm phải không? Lúc tôi ở trong Ám Ảnh Tông không thể ra ngoài, không gặp được chủ tử nên tìm mọi cách hỏi thăm chuyện của chủ tử. Tôi còn từng trốn ra ngoài, lúc quay về bị đánh gần chết. Đau lắm, chủ tử. Chủ tử, khi đó Trương Trường Hữu không biết quý trọng tình nghĩa của người, hiện tại hắn càng không đáng để người phí tâm lo lắng."
Hắn luống cuống, mắt còn chẳng dám chớp lấy một cái. Ta bỗng hiểu được một việc.
Ta căm ghét người khác nhắc tới quá khứ của mình, thậm chí còn ghét cả việc mình xuất hiện trong ký ức của người khác, có chăng chỉ là vì sợ dáng vẻ hèn mọn của bản thân bị phơi bày dưới ánh sáng, để bọn họ cười nhạo, châm chọc hay thương hại. Chậc, ngươi xem tên này nhìn ngoài thì oanh liệt khí thế chứ bên trong thì hôi thối giòi bọ. Ngươi xem hắn đeo cái danh Tam thiếu gia Mạch Thượng Các, ai biết chỉ là một thứ tử sống còn chẳng thoải mái bằng một tên ăn mày. Ta sợ nếu ngày đó đến, ta sẽ chẳng thể trở thành dáng vẻ mà mình mong muốn. Thế nên ta nỗ lực trưởng thành, học cách ngụy trang, tỏ ra đao thương bất nhập. Nhưng Văn Dư nói với ta, hắn biết tất cả của ta. Hắn biết ta từng nhỏ bé, yếu ớt, hèn mọn, đáng thương, biết ta từng dâng lên chân tình nhưng lại bị vứt bỏ. Nhưng dù ta là ai, là cái dạng gì, ta vẫn là chủ tử của hắn.
Hơi thở vờn quanh. Hắn thấy ta không trả lời thì cười, nhìn ta nói chủ tử ngủ đi, tôi ở đây.
Ta đột nhiên phát cuồng, tàn nhẫn gặm cắn bờ môi hắn. Trong miệng truyền đến vị máu tươi nhàn nhạt. Hắn khẽ rên lên, như không kiềm chế được dần dựa sát vào ta. Ta xoay người đè hắn ở dưới, kéo cổ áo hắn. Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, hắn co chân cọ nhẹ vào eo ta. Ta mơn trớn vuốt ve da thịt trên người hắn, nắn bóp gặm cắn. Hai tay hắn luồn vào tóc ta, liên tục gọi bên tai ta: chủ tử, chủ tử.
Ta như si ngốc nằm trên người hắn, bóp cổ tay hắn, mỗi lần tiến vào là một lần ép hắn trả lời câu hỏi: "Ngươi là của ai?"
Hắn bị ta xâm nhập đến mức run rẩy, giọng nói cũng trở nên rời rạc đứt quãng, thế nhưng vẫn một mực đáp lại: "Là của người, là của người, chủ tử của tôi."
Hết chương 11.
Lời tác giả: Chi Nhất à.
Tác giả :
Sơn Thanh Nguyệt Bất Minh