Chỉ Muốn Có Em
Chương 8
Vừa tiến vào cửa anh đã dang tay ôm cô, nhưng cô không hề cảm thấy hạnh phúc. Cô ngửi thấy trên người anh có mùi nước hoa không thuộc về anh, khẽ cười rồi lùi bước vào trong nhà.
"Xin lỗi, em ngủ rồi à?" Elliott thấy trong nhà không bật đèn liền hỏi theo trực giác.
"Không có....Vừa mới ngủ thôi." Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hai giờ sáng. Anh còn muộn hơn "muộn một chút" mà cô vẫn quan niệm rất nhiều. Trong khoảng thời gian này họ đã làm gì? Cô đè nén phỏng đoán ghen tuông của mình, "Em còn tưởng anh không tới......"
"Anh đã nói tới rồi mà, không thể không tới được."
"Em chỉ nghĩ hôm nay anh bận lắm thôi." Cô đứng trong bóng tối nhìn anh, rõ ràng anh đứng ngay trước mặt nhưng không hiểu sao lại thấy thật xa vời.
"Hơi bận thôi." Anh mệt nhọc day day huyệt thái dương, muốn nhanh chóng rửa sạch mùi nước hoa trên người. Anh không biết Di Hi có nhận ra không, nhưng cô có vẻ rất bình tĩnh, "Anh đi tắm trước."
"Thật ra anh không cần vội vã tới đây như vậy."
"Hả?" Anh lấy làm kinh hãi, nhưng lập tức phản ứng lại. E rằng cô cũng ngửi thấy mùi trên người anh rồi, anh quên mất phụ nữ rất nhạy cảm. Nhưng biểu hiện của cô lại khiến anh không thể hiểu nổi, anh không hiểu cô muốn gì.
"Như vậy chúng ta đều mệt mỏi, anh không thấy sao?"
"Anh có thể giải thích mùi hương trên người anh....."
"Không phải mùi nước hoa." Nếu không phải cô nhìn thấy tận mắt, như vậy cô sẽ tự động giải thích hộ anh, rằng mùi nước hoa này không cẩn thận dính từ đồng nghiệp hoặc khách hàng lúc làm việc. Cô thậm chí không để tâm tới, bởi vì cô không muốn nghi ngờ anh.
"Vậy là chuyện gì?" Anh không thích cảm giác này, không nhìn thấy mặt cô, thậm chí không cảm nhận được tâm trạng của cô. Anh bước một bước dài tới bật đèn, thấy cô đã khóc đỏ hết cả mắt.
"Anh đừng giấu em, cũng đừng gạt em, đừng bao giờ làm vậy!" Cô không muốn trói chặt anh, thậm chí anh không cần phải nói gì mà đi luôn cô cũng không oán giận.
Lời của anh có rất nhiều mâu thuẫn, mặc dù chưa đủ để xóa nhòa tổn thương trong cô, nhưng cô không thể kiềm chế mà ôm anh thật chặt, không thể nào khống chế mà tin tưởng anh.
Đúng vậy, cô ngu cô ngốc, cô đáng bị giày vò, bởi cô đã yêu anh đến mức không thể kiềm chế.
Người đàn ông này quá khó nắm giữ, cô hiểu. Mối quan hệ này có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, cô hiểu. Có lẽ cô cũng chỉ là một người trong số các tình nhân của anh, cô hiểu. Cô hiểu hết thảy....Nhưng đã trót yêu rồi, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không tiếc.
Mặc dù không thể lừa gạt bản thân không để ý tới nữa, mặc dù không thể nào làm cho bản thân không ghen tuông, nhưng cô không hề muốn nghĩ đến tương lai, chỉ nghĩ tới hiện tại. Bây giờ anh vẫn còn ở bên cô, như vậy là đủ. Cho dù anh chỉ muốn thân thể của cô cũng không sao. Bởi vì cô biết điểm bất đắc dĩ của cuộc sống, biết không ai có thể bảo đảm được thứ, như thể cái chết bất ngờ của cha mẹ.
Cô học được chỉ có thể nhìn những thứ ngay trước mắt, những thứ về lâu về dài cô không thể thấy được......
Trên đường lái xe về nhà gặp phải đèn đỏ, cô lại bắt đầu ngẩn người. Bỗng nhiên có ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào cô, rồi một chiếc xe máy dừng sát bên cô, cô mới nghi ngờ quay đầu lại. Người đàn ông có ánh mắt hèn mọn, quần áo cũ rách, bỗng để lộ hàm răng vàng cười thèm thuồng với cô, "Cô bé, em thật xinh đẹp."
Cô hoảng sợ những cố gắng bình tĩnh quay đầu nhìn thẳng về phía trước, đội nhiên cảm thấy thời gian chờ đèn đỏ khiến cho người như đứng trên đống lửa. Đèn giao thông hai bên mới chuyển vàng, cô đã vội vã tăng ga rời đi.
Cô căng thẳng đến mức bàn tay cũng ướt, vừa gia tăng tốc độ vừa nhìn kính chiếu hậu, chỉ sợ tên đàn ông kỳ quặc đi theo. Khi Khi cô dừng lại chờ đèn đỏ, không thấy bóng dáng hắn ta nữa thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đang định thở hắt ra thì đã thấy hắn ta đột nhiên xuất hiện sau cô, dừng xe cạnh cô như lúc trước.
"Cô bé à, em thật là xinh đẹp đấy.....Có muốn lên giường với anh không? Anh sẽ làm cho em rất thoải mái…..." Người đàn ông nọ sỗ sàng nói với cô.
Lúc này Di Hi chỉ cảm thấy cầu trời trời chẳng thấu, van đất đất không nghe, hết lần này tới lần khác dừng xe chờ đèn đỏ chỉ có hai chiếc xe máy của hai người, những người khác ở tít phía sau. Miệng hắn ta không ngừng thốt ra những lời khủng khiếp, tai cô ù lên, hô hấp dồn dập, sợ đến mức muốn ngất đi. Đợi mãi mới tới đèn xanh, cô không dám nhìn mà cố gắng nhìn thẳng, chỉ mong mình có thể bay luôn.
Phi như bay về nhà trọ, dựng vội xe, run rẩy mở cửa ra, cho đến khi cánh cửa đóng lại cô mới há miệng thở dốc.
A! Run dữ thế này..... Đừng run, đừng run, mấy năm nay cũng chỉ có mình cô, sao mà không ứng phó được chứ? Chẳng qua chỉ là một tên biến thái mà thôi, không có gì, không có gì.....
Cô không ngừng thôi miên chính mình, nhưng không thể nào trấn an được cảm xúc. Chuông cửa bỗng vang lên, cô sợ đến mức nhảy cẫng lên.
"Ai.....Ai đó?"
"Bảo bối!" Tiếng nói ôn tồn truyền đến.
Cô vội vã mở khóa ra, nhào vào lồng ngực của anh rồi ôm chặt, ổn định lại cảm xúc hỗn loạn của mình.
Đúng vậy, cô cần một lồng ngực ấm áp có thể dựa vào, cho dù anh không có ở bên cô cũng không sao, chỉ cần có thể thỉnh thoảng trông thấy anh, thỉnh thoảng làm cho cô có cảm giác mình được bảo vệ......Vậy đã đủ rồi.
"Em sao thế?" Elliott cảm thấy cô hơi lạ.
Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu trong lồng ngực anh. "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, em chỉ.......Quá nhớ anh thôi."
Không muốn làm anh lo lắng, cũng không muốn để anh thấy cô là người có tính ỷ lại quá đáng. Cô có thể tự làm được, không thành vấn đề.
***
Cô thật sự cho rằng cô có thể, cho đến thứ hai tuần sau cô mới biết mình sai lầm biết chừng nào.
Cô vẫn lái xe về theo đường đó, rồi lại gặp tên biến thái kia!
"Cô bé, anh biết em ở đâu mà! Có thể đến nhà tìm em chơi không?" Hắn ta cười trồm nói bên tai cô.
Lúc ấy cô nghĩ trái tim mình đã ngừng đập, nhưng không, cô vẫn có thể chạy trốn. Liều lĩnh xông về phía trước!
Lần này cô không quay đầu xem hắn ta có đuổi theo không, bởi vì hắn ta chạy xe bên cạnh cô với tốc độ tương đương. Dù chạy nhanh hơn nữa xe của cô cũng chỉ có đến tám mươi chín mươi. Tên biến thái chạy xe một hai lăm bên cạnh cô, chạy nhanh chạy chậm cùng với cô. Cô không biết sao mình có thể xui xẻo đến mức đó, thậm chí chạy xe cũng gặp tên biến thái dây dưa không dứt. Trong nháy mắt, cô tức giận đến nỗi muốn dừng lại nói lý với hắn, nhưng lý trí nhắc nhở cô hậu quả khi hành động lỗ mãng, nên cô lại trốn.
Di Hi cảm thấy mình đã phi đến một trăm kilomet. Đến nhà trọ, cô quẳng xe đấy rồi ra sức chạy lên lầu , nhưng lại bị một bàn tay bẩn thỉu tóm lấy. Trong nháy mắt đó, trái tim cô suýt chút nữa thì ngừng đập. Không thể ngừng, cô dùng hết sức bình sinh hất tên đàn ông đứng sau ra rồi nhạy như điên.
Đóng sầm cửa lại, cô không chịu đựng được mà khóc thất thanh.
Cô không ngờ rằng tên biến thái đó lại theo dõi cô đến tận nhà.
"Cô bé à, em mở cửa đi, anh đưa em đi chơi. Em yêu à, em lên giường với anh đi! Anh sẽ làm cho em vô cùng....." Những từ ngữ bỉ ổi hạ lưu không ngừng cất lên ngoài cửa nhà cô.
"Anh cút đi!" Cô thét lên.
"Cô bé à, anh thấy hết rồi! Em là cô bé không ngoan, hay đi chơi với đàn ông nước ngoài phải không? Là đàn ông nước ngoài đó đó! Em thích đàn ông nước ngoài à? Có phải đàn ông nước ngoài ngon nghẻ hơn nên mới thích hắn ta phải không? Nhưng anh nói cho em biết, anh còn giỏi hơn hắn ta nhiều, anh sẽ làm cho em thoải mái hơn!"
Cô sắp nôn mất rồi.
Rốt cuộc hắn đã theo dõi cô bao lâu? Tại sao chuyện của cô với Elliott hắn ta cũng biết?
Nỗi hoảng sợ đã choán hết ý chí, cô nhấn số trên bàn phím điện thoại, kêu gào; "Elliott! Cứu em!"
Elliott vừa tới chỗ của cô đã thấy một kẻ lang thang mặc quần áo rách rưới đứng tựa ngoài cửa lớn nhà cô. Đến khi anh nghe rõ lời nói của tên đó, phản ứng đầu tiên của anh chính là thưởng cho tên biên thái này mấy quả đấm. Sau khi đánh cho tên biến thái đó hấp hối, anh chợt nghĩ đến phản ứng sợ hãi của Di Hi khi gọi điện cho anh, anh lấy chìa khóa dự phòng cô đưa cho anh, mở cửa.
Cửa mở ra, hiển nhiên nghe thấy tiếng thét thất thanh của cô.
"A!!! Anh cút đi! Cút đi! Elliott!!!" Không thấy cô, nhưng lại nghe thấy tiếng thét sợ hãi của cô.
Trái tim anh siết chặt lại, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mau chóng phát hiện ra cô gái đang co ro bên giường.
"Bảo bối!" Anh gọi cô, để cô biết anh đang ở đây, để cô biết rằng đã an toàn.
Giọng nói của anh khiến cô bình tĩnh lại, ngước đôi mắt đẫm nước bối rối lên nhìn anh. Một giây sau, cô đã muốn được nhào vào lòng anh.
"Elliott, Elliott, Elliott..." Cô gọi tên anh không ngừng, như thể chỉ có vậy mới làm cô bình tĩnh trở lại.
"Anh ở đây, anh ở đây, bảo bối, đừng sợ, không có chuyện gì rồi, em không sao rồi." Bảo bối đáng thương của anh.
"Hu hu ...... Biến thái, hắn theo dõi em....." Cô ngượng ngùng nói.
"Ngoan, không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi...."
Mặc dù đã đánh cho tên biến thái kia một trên nhưng Elliott vừa thấy dáng vẻ sợ hãi của cô thì vẫn cảm thấy tức giận không thể nuốt nổi. Nhưng khi anh định báo cảnh sát thì tên kia đã chạy mất tăm hơi.
Dưới sự kiên trì của anh, hai người vẫn đến sở cảnh sát báo án.
Ngồi trong sở cảnh sát, Di Hi vẫn không thể kiềm chế được mà run rẩy. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô thấy mình cô đơn bất lực như vậy. Mất đi cha mẹ, bác trai ác nghiệt bắt cô rời khỏi căn nhà thuở nhỏ của mình. Một thân một mình sống nhiều năm như vậy, cô cho rằng mình đã trở thành một người có thể xử lý bất cứ chuyện gì. Hôm nay mới bị một tên biến thái theo dõi mà thôi, trước kia cô vẫn tự cho rằng mình kiên cường độc lập, trong giây lát ngắn ngủi điều này đã lật ngược toàn.
Cô cảm thấy mình đã trắng tay, niềm tin khó khăn lắm mới gây dựng được lại bị một tên biến thái hèn mọn phá hỏng không còn gì! Như vậy là sao chứ? Rốt cuộc là sao chứ? Cô sống một mình khổ cực như vậy là vì cái gì? Cô đã không còn gì nữa, tại sao còn có người muốn cướp chút kiên cường còn sót lại của cô?
Cô hoàn toàn không thể biểu đạt rõ rệt, nên Elliott đành phải tường trình thay cô. Cô vốn đã có vẻ bình tĩnh trở lại, giờ phút này lại bắt đầu run rẩy điên cuồng, khiến anh hoảng hốt, cũng làm cho cảnh sát đang viết tường trình hỗn loạn.
"Nào! Bảo bối." Elliott đau lòng ôm cô. Không để ý mình đã trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt, anh ôm cô ngồi trên đùi mình mà đung đưa dỗ dành.
Lúc này, hình như có người nhận ra thân phận của anh, vừa tò mò vừa kinh ngạc "nhìn lén". Bởi vì xã hội ngày nay có đám chó chạy rông giữa đường, người có chút tiếng tăm đều lo lắng bị nhận ra giữa chốn đông người, chứ đừng nói là có cử chỉ thân mật với người khác phái. Nhưng thấy người trong cuộc dường như cũng không để ý, mọi người đều không khách khí mà nhìn chằm chằm. Trai xinh gái đẹp, nhìn thế nào cũng thấy thích mắt!
Cô khóc, hơn nữa càng khóc càng hăng, bởi vì cô thấy mình quá vô dụng. Dáng vẻ tiều tụy của Nhã Văn cùng lời khuyến cáo thấm thía của Tú Kỳ đồng loạt hiện đầy trong đầu cô. Tệ nhất chính là cô phát hiện mình quá lệ thuộc vào Elliott.
Nếu anh không cần cô nữa thì sao đâu? Nếu anh nói anh muốn về nước thì sao đây? Anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô, tại sao cô có thể lệ thuộc vào anh được? Lệ thuộc vào một người có thể rời đi bất cứ lúc nào?
"Chuyển đến ở cùng anh đi!" Anh nói. Những người đứng hóng chuyện xung quanh đều còn thấy lạ đời hơn cả cô gái trong cuộc, rối rít tỏ vẻ kinh ngạc mà nhìn vào anh.
Thật sự cô cũng sửng sốt, đề nghị của anh quả thật làm cô bất cô, cũng rất hấp dẫn, nhưng cô không thể!
"Tại sao?" Cô cự tuyệt khiến anh hơi tổn thương. Nếu là cô gái khác đã vui mừng tới phát điên. Kể cũng lạ, anh cũng từng gặp gỡ vô số phụ nữ nhưng anh chưa từng mời ai đến nhà ở chung. Bởi vì một khi anh xác định mình có thể ở chung với một người phụ nữ, có nghĩa là đối phương sẽ là đối tượng kết hôn của anh. Thế mà cô lại cự tuyệt? Rốt cuộc là tại sao?
Cô nói không nên lời, bởi vì cô sợ rằng anh cảm thấy cô đang ép anh hứa hẹn. Thật ra cô tuyệt đối không có hi vọng xa với gì, cô chỉ muốn bảo đảm rằng nhỡ anh rời đi, cô còn có chỗ để đặt chân tới.
Có lẽ cô nên dùng số tiền bảo hiểm khổng lồ của cha mẹ để mua một căn nhà cho mình. Mặc dù cô biết cô đã chẳng còn nhà, nhưng ít ra còn có một nơi hoàn toàn thuộc về mình, không cần lo lắng sẽ bị đuổi đi hoặc bị vứt bỏ.
Cô vẫn không chịu dùng số tiền đó. Bởi vì đó là vật cuối cùng mà họ để lại cho cô, cô không nỡ. Nhưng cô mệt mỏi rồi, mấy năm nay cô vẫn phải sống những ngày lênh đênh. Hết hợp đồng thuê, chủ nhà lại muốn thu hồi phòng trọ. Hết lần này đến lần khác, từ đông đến tây, từ nam tới bắc, dường như cô phải lặp đi lặp lại một động tác: Đóng gói, rời đi, bài biện, thích ứng, sau đó lại đóng gói......Mệt mỏi lắm, cô thật sự mệt mỏi quá rồi.
Không phải cô không muốn sống ổn định, nhưng cô không tìm được nơi nào để cô có thể ổn định, một nơi giống như nhà.....
"Anh sẽ cảm thấy em rất phiền, rất khó chịu, em cũng không biết làm anh vui vẻ. Nếu ở bên nhau, anh sẽ mau chóng cảm thấy em không tốt như vậy...." Mặc dù không hoàn toàn đúng sự thật, nhưng nói ra cũng thấy có phần tự ti, thiết nghĩ, nếu cô là người vui vẻ thì tốt, như vậy người ở bên cô cũng vui vẻ! Nhưng....Cô chưa bao giờ là người như vậy!
Nghe xong anh phì cười.
"Vậy có phải anh cũng nên bắt đầu lo lắng rồi không?" Anh nháy mắt với cô. Thấy cô có vẻ không hiểu ra sao, anh thở dài giải thích: "Bởi vì nếu chúng ta ở với nhau, em cũng sẽ mau chóng phát hiện ra anh không hài hước như em tưởng, anh còn có rất nhiều tật xấu. Anh thức giấc với thái độ rất tồi tệ, không thích uống cà phê quá nóng, thích không mặc gì mà chạy khắp nhà...... Em còn muốn nghe nữa không?"
Cô bắt đầu cảm thấy sống mũi cay cay. "Em không muốn anh cảm thấy em không có anh thì không được. Elliott, nếu không có anh, một mình em cũng có thể sống tốt. Nhưng đây là lần đầu em gặp phải chuyện như vậy nên hơi sợ. Có kinh nghiệm lần này, lần sau em sẽ biết phải giải quyết thế nào." Cô rất sợ anh chỉ thương hại hoặc nhất thời cao hứng, nếu anh nhanh chóng hối hận, như vậy cần gì phải để cho nhau có cơ hội lúng túng như vậy chứ?
"Sẽ không có lần thứ hai." Anh nói đầy kiên định, có phần hiểu rõ tại sao cô lại kiền trì như vậy. Dường như cô muốn chứng minh mình độc lập. Cô nói chỉ hơi luống cuống, anh thấy không chỉ như vậy. Cô thật sự sợ hãi, ôm cô như vậy anh có thể cảm thấy cô chưa hoàn toàn hết sợ, như vậy sao cô còn dám nói có thể ứng phó được chứ?
Cô khẽ gật đầu, như thể đồng ý với lời anh nói.
"Cho nên, anh đừng lo lắng, em chỉ cần đổi chỗ ở là không sao rồi." Cô vẫn thuyết phục anh.
"Bảo bối, em không hiểu lời anh nói sao?" Anh dịu dàng cúi đầu cười với cô, "Em phải đến ở cùng anh, hơn nữa phải chuyển ngay hôm nay."
"Xin lỗi, em ngủ rồi à?" Elliott thấy trong nhà không bật đèn liền hỏi theo trực giác.
"Không có....Vừa mới ngủ thôi." Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hai giờ sáng. Anh còn muộn hơn "muộn một chút" mà cô vẫn quan niệm rất nhiều. Trong khoảng thời gian này họ đã làm gì? Cô đè nén phỏng đoán ghen tuông của mình, "Em còn tưởng anh không tới......"
"Anh đã nói tới rồi mà, không thể không tới được."
"Em chỉ nghĩ hôm nay anh bận lắm thôi." Cô đứng trong bóng tối nhìn anh, rõ ràng anh đứng ngay trước mặt nhưng không hiểu sao lại thấy thật xa vời.
"Hơi bận thôi." Anh mệt nhọc day day huyệt thái dương, muốn nhanh chóng rửa sạch mùi nước hoa trên người. Anh không biết Di Hi có nhận ra không, nhưng cô có vẻ rất bình tĩnh, "Anh đi tắm trước."
"Thật ra anh không cần vội vã tới đây như vậy."
"Hả?" Anh lấy làm kinh hãi, nhưng lập tức phản ứng lại. E rằng cô cũng ngửi thấy mùi trên người anh rồi, anh quên mất phụ nữ rất nhạy cảm. Nhưng biểu hiện của cô lại khiến anh không thể hiểu nổi, anh không hiểu cô muốn gì.
"Như vậy chúng ta đều mệt mỏi, anh không thấy sao?"
"Anh có thể giải thích mùi hương trên người anh....."
"Không phải mùi nước hoa." Nếu không phải cô nhìn thấy tận mắt, như vậy cô sẽ tự động giải thích hộ anh, rằng mùi nước hoa này không cẩn thận dính từ đồng nghiệp hoặc khách hàng lúc làm việc. Cô thậm chí không để tâm tới, bởi vì cô không muốn nghi ngờ anh.
"Vậy là chuyện gì?" Anh không thích cảm giác này, không nhìn thấy mặt cô, thậm chí không cảm nhận được tâm trạng của cô. Anh bước một bước dài tới bật đèn, thấy cô đã khóc đỏ hết cả mắt.
"Anh đừng giấu em, cũng đừng gạt em, đừng bao giờ làm vậy!" Cô không muốn trói chặt anh, thậm chí anh không cần phải nói gì mà đi luôn cô cũng không oán giận.
Lời của anh có rất nhiều mâu thuẫn, mặc dù chưa đủ để xóa nhòa tổn thương trong cô, nhưng cô không thể kiềm chế mà ôm anh thật chặt, không thể nào khống chế mà tin tưởng anh.
Đúng vậy, cô ngu cô ngốc, cô đáng bị giày vò, bởi cô đã yêu anh đến mức không thể kiềm chế.
Người đàn ông này quá khó nắm giữ, cô hiểu. Mối quan hệ này có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, cô hiểu. Có lẽ cô cũng chỉ là một người trong số các tình nhân của anh, cô hiểu. Cô hiểu hết thảy....Nhưng đã trót yêu rồi, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không tiếc.
Mặc dù không thể lừa gạt bản thân không để ý tới nữa, mặc dù không thể nào làm cho bản thân không ghen tuông, nhưng cô không hề muốn nghĩ đến tương lai, chỉ nghĩ tới hiện tại. Bây giờ anh vẫn còn ở bên cô, như vậy là đủ. Cho dù anh chỉ muốn thân thể của cô cũng không sao. Bởi vì cô biết điểm bất đắc dĩ của cuộc sống, biết không ai có thể bảo đảm được thứ, như thể cái chết bất ngờ của cha mẹ.
Cô học được chỉ có thể nhìn những thứ ngay trước mắt, những thứ về lâu về dài cô không thể thấy được......
Trên đường lái xe về nhà gặp phải đèn đỏ, cô lại bắt đầu ngẩn người. Bỗng nhiên có ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào cô, rồi một chiếc xe máy dừng sát bên cô, cô mới nghi ngờ quay đầu lại. Người đàn ông có ánh mắt hèn mọn, quần áo cũ rách, bỗng để lộ hàm răng vàng cười thèm thuồng với cô, "Cô bé, em thật xinh đẹp."
Cô hoảng sợ những cố gắng bình tĩnh quay đầu nhìn thẳng về phía trước, đội nhiên cảm thấy thời gian chờ đèn đỏ khiến cho người như đứng trên đống lửa. Đèn giao thông hai bên mới chuyển vàng, cô đã vội vã tăng ga rời đi.
Cô căng thẳng đến mức bàn tay cũng ướt, vừa gia tăng tốc độ vừa nhìn kính chiếu hậu, chỉ sợ tên đàn ông kỳ quặc đi theo. Khi Khi cô dừng lại chờ đèn đỏ, không thấy bóng dáng hắn ta nữa thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đang định thở hắt ra thì đã thấy hắn ta đột nhiên xuất hiện sau cô, dừng xe cạnh cô như lúc trước.
"Cô bé à, em thật là xinh đẹp đấy.....Có muốn lên giường với anh không? Anh sẽ làm cho em rất thoải mái…..." Người đàn ông nọ sỗ sàng nói với cô.
Lúc này Di Hi chỉ cảm thấy cầu trời trời chẳng thấu, van đất đất không nghe, hết lần này tới lần khác dừng xe chờ đèn đỏ chỉ có hai chiếc xe máy của hai người, những người khác ở tít phía sau. Miệng hắn ta không ngừng thốt ra những lời khủng khiếp, tai cô ù lên, hô hấp dồn dập, sợ đến mức muốn ngất đi. Đợi mãi mới tới đèn xanh, cô không dám nhìn mà cố gắng nhìn thẳng, chỉ mong mình có thể bay luôn.
Phi như bay về nhà trọ, dựng vội xe, run rẩy mở cửa ra, cho đến khi cánh cửa đóng lại cô mới há miệng thở dốc.
A! Run dữ thế này..... Đừng run, đừng run, mấy năm nay cũng chỉ có mình cô, sao mà không ứng phó được chứ? Chẳng qua chỉ là một tên biến thái mà thôi, không có gì, không có gì.....
Cô không ngừng thôi miên chính mình, nhưng không thể nào trấn an được cảm xúc. Chuông cửa bỗng vang lên, cô sợ đến mức nhảy cẫng lên.
"Ai.....Ai đó?"
"Bảo bối!" Tiếng nói ôn tồn truyền đến.
Cô vội vã mở khóa ra, nhào vào lồng ngực của anh rồi ôm chặt, ổn định lại cảm xúc hỗn loạn của mình.
Đúng vậy, cô cần một lồng ngực ấm áp có thể dựa vào, cho dù anh không có ở bên cô cũng không sao, chỉ cần có thể thỉnh thoảng trông thấy anh, thỉnh thoảng làm cho cô có cảm giác mình được bảo vệ......Vậy đã đủ rồi.
"Em sao thế?" Elliott cảm thấy cô hơi lạ.
Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu trong lồng ngực anh. "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, em chỉ.......Quá nhớ anh thôi."
Không muốn làm anh lo lắng, cũng không muốn để anh thấy cô là người có tính ỷ lại quá đáng. Cô có thể tự làm được, không thành vấn đề.
***
Cô thật sự cho rằng cô có thể, cho đến thứ hai tuần sau cô mới biết mình sai lầm biết chừng nào.
Cô vẫn lái xe về theo đường đó, rồi lại gặp tên biến thái kia!
"Cô bé, anh biết em ở đâu mà! Có thể đến nhà tìm em chơi không?" Hắn ta cười trồm nói bên tai cô.
Lúc ấy cô nghĩ trái tim mình đã ngừng đập, nhưng không, cô vẫn có thể chạy trốn. Liều lĩnh xông về phía trước!
Lần này cô không quay đầu xem hắn ta có đuổi theo không, bởi vì hắn ta chạy xe bên cạnh cô với tốc độ tương đương. Dù chạy nhanh hơn nữa xe của cô cũng chỉ có đến tám mươi chín mươi. Tên biến thái chạy xe một hai lăm bên cạnh cô, chạy nhanh chạy chậm cùng với cô. Cô không biết sao mình có thể xui xẻo đến mức đó, thậm chí chạy xe cũng gặp tên biến thái dây dưa không dứt. Trong nháy mắt, cô tức giận đến nỗi muốn dừng lại nói lý với hắn, nhưng lý trí nhắc nhở cô hậu quả khi hành động lỗ mãng, nên cô lại trốn.
Di Hi cảm thấy mình đã phi đến một trăm kilomet. Đến nhà trọ, cô quẳng xe đấy rồi ra sức chạy lên lầu , nhưng lại bị một bàn tay bẩn thỉu tóm lấy. Trong nháy mắt đó, trái tim cô suýt chút nữa thì ngừng đập. Không thể ngừng, cô dùng hết sức bình sinh hất tên đàn ông đứng sau ra rồi nhạy như điên.
Đóng sầm cửa lại, cô không chịu đựng được mà khóc thất thanh.
Cô không ngờ rằng tên biến thái đó lại theo dõi cô đến tận nhà.
"Cô bé à, em mở cửa đi, anh đưa em đi chơi. Em yêu à, em lên giường với anh đi! Anh sẽ làm cho em vô cùng....." Những từ ngữ bỉ ổi hạ lưu không ngừng cất lên ngoài cửa nhà cô.
"Anh cút đi!" Cô thét lên.
"Cô bé à, anh thấy hết rồi! Em là cô bé không ngoan, hay đi chơi với đàn ông nước ngoài phải không? Là đàn ông nước ngoài đó đó! Em thích đàn ông nước ngoài à? Có phải đàn ông nước ngoài ngon nghẻ hơn nên mới thích hắn ta phải không? Nhưng anh nói cho em biết, anh còn giỏi hơn hắn ta nhiều, anh sẽ làm cho em thoải mái hơn!"
Cô sắp nôn mất rồi.
Rốt cuộc hắn đã theo dõi cô bao lâu? Tại sao chuyện của cô với Elliott hắn ta cũng biết?
Nỗi hoảng sợ đã choán hết ý chí, cô nhấn số trên bàn phím điện thoại, kêu gào; "Elliott! Cứu em!"
Elliott vừa tới chỗ của cô đã thấy một kẻ lang thang mặc quần áo rách rưới đứng tựa ngoài cửa lớn nhà cô. Đến khi anh nghe rõ lời nói của tên đó, phản ứng đầu tiên của anh chính là thưởng cho tên biên thái này mấy quả đấm. Sau khi đánh cho tên biến thái đó hấp hối, anh chợt nghĩ đến phản ứng sợ hãi của Di Hi khi gọi điện cho anh, anh lấy chìa khóa dự phòng cô đưa cho anh, mở cửa.
Cửa mở ra, hiển nhiên nghe thấy tiếng thét thất thanh của cô.
"A!!! Anh cút đi! Cút đi! Elliott!!!" Không thấy cô, nhưng lại nghe thấy tiếng thét sợ hãi của cô.
Trái tim anh siết chặt lại, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mau chóng phát hiện ra cô gái đang co ro bên giường.
"Bảo bối!" Anh gọi cô, để cô biết anh đang ở đây, để cô biết rằng đã an toàn.
Giọng nói của anh khiến cô bình tĩnh lại, ngước đôi mắt đẫm nước bối rối lên nhìn anh. Một giây sau, cô đã muốn được nhào vào lòng anh.
"Elliott, Elliott, Elliott..." Cô gọi tên anh không ngừng, như thể chỉ có vậy mới làm cô bình tĩnh trở lại.
"Anh ở đây, anh ở đây, bảo bối, đừng sợ, không có chuyện gì rồi, em không sao rồi." Bảo bối đáng thương của anh.
"Hu hu ...... Biến thái, hắn theo dõi em....." Cô ngượng ngùng nói.
"Ngoan, không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi...."
Mặc dù đã đánh cho tên biến thái kia một trên nhưng Elliott vừa thấy dáng vẻ sợ hãi của cô thì vẫn cảm thấy tức giận không thể nuốt nổi. Nhưng khi anh định báo cảnh sát thì tên kia đã chạy mất tăm hơi.
Dưới sự kiên trì của anh, hai người vẫn đến sở cảnh sát báo án.
Ngồi trong sở cảnh sát, Di Hi vẫn không thể kiềm chế được mà run rẩy. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô thấy mình cô đơn bất lực như vậy. Mất đi cha mẹ, bác trai ác nghiệt bắt cô rời khỏi căn nhà thuở nhỏ của mình. Một thân một mình sống nhiều năm như vậy, cô cho rằng mình đã trở thành một người có thể xử lý bất cứ chuyện gì. Hôm nay mới bị một tên biến thái theo dõi mà thôi, trước kia cô vẫn tự cho rằng mình kiên cường độc lập, trong giây lát ngắn ngủi điều này đã lật ngược toàn.
Cô cảm thấy mình đã trắng tay, niềm tin khó khăn lắm mới gây dựng được lại bị một tên biến thái hèn mọn phá hỏng không còn gì! Như vậy là sao chứ? Rốt cuộc là sao chứ? Cô sống một mình khổ cực như vậy là vì cái gì? Cô đã không còn gì nữa, tại sao còn có người muốn cướp chút kiên cường còn sót lại của cô?
Cô hoàn toàn không thể biểu đạt rõ rệt, nên Elliott đành phải tường trình thay cô. Cô vốn đã có vẻ bình tĩnh trở lại, giờ phút này lại bắt đầu run rẩy điên cuồng, khiến anh hoảng hốt, cũng làm cho cảnh sát đang viết tường trình hỗn loạn.
"Nào! Bảo bối." Elliott đau lòng ôm cô. Không để ý mình đã trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt, anh ôm cô ngồi trên đùi mình mà đung đưa dỗ dành.
Lúc này, hình như có người nhận ra thân phận của anh, vừa tò mò vừa kinh ngạc "nhìn lén". Bởi vì xã hội ngày nay có đám chó chạy rông giữa đường, người có chút tiếng tăm đều lo lắng bị nhận ra giữa chốn đông người, chứ đừng nói là có cử chỉ thân mật với người khác phái. Nhưng thấy người trong cuộc dường như cũng không để ý, mọi người đều không khách khí mà nhìn chằm chằm. Trai xinh gái đẹp, nhìn thế nào cũng thấy thích mắt!
Cô khóc, hơn nữa càng khóc càng hăng, bởi vì cô thấy mình quá vô dụng. Dáng vẻ tiều tụy của Nhã Văn cùng lời khuyến cáo thấm thía của Tú Kỳ đồng loạt hiện đầy trong đầu cô. Tệ nhất chính là cô phát hiện mình quá lệ thuộc vào Elliott.
Nếu anh không cần cô nữa thì sao đâu? Nếu anh nói anh muốn về nước thì sao đây? Anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô, tại sao cô có thể lệ thuộc vào anh được? Lệ thuộc vào một người có thể rời đi bất cứ lúc nào?
"Chuyển đến ở cùng anh đi!" Anh nói. Những người đứng hóng chuyện xung quanh đều còn thấy lạ đời hơn cả cô gái trong cuộc, rối rít tỏ vẻ kinh ngạc mà nhìn vào anh.
Thật sự cô cũng sửng sốt, đề nghị của anh quả thật làm cô bất cô, cũng rất hấp dẫn, nhưng cô không thể!
"Tại sao?" Cô cự tuyệt khiến anh hơi tổn thương. Nếu là cô gái khác đã vui mừng tới phát điên. Kể cũng lạ, anh cũng từng gặp gỡ vô số phụ nữ nhưng anh chưa từng mời ai đến nhà ở chung. Bởi vì một khi anh xác định mình có thể ở chung với một người phụ nữ, có nghĩa là đối phương sẽ là đối tượng kết hôn của anh. Thế mà cô lại cự tuyệt? Rốt cuộc là tại sao?
Cô nói không nên lời, bởi vì cô sợ rằng anh cảm thấy cô đang ép anh hứa hẹn. Thật ra cô tuyệt đối không có hi vọng xa với gì, cô chỉ muốn bảo đảm rằng nhỡ anh rời đi, cô còn có chỗ để đặt chân tới.
Có lẽ cô nên dùng số tiền bảo hiểm khổng lồ của cha mẹ để mua một căn nhà cho mình. Mặc dù cô biết cô đã chẳng còn nhà, nhưng ít ra còn có một nơi hoàn toàn thuộc về mình, không cần lo lắng sẽ bị đuổi đi hoặc bị vứt bỏ.
Cô vẫn không chịu dùng số tiền đó. Bởi vì đó là vật cuối cùng mà họ để lại cho cô, cô không nỡ. Nhưng cô mệt mỏi rồi, mấy năm nay cô vẫn phải sống những ngày lênh đênh. Hết hợp đồng thuê, chủ nhà lại muốn thu hồi phòng trọ. Hết lần này đến lần khác, từ đông đến tây, từ nam tới bắc, dường như cô phải lặp đi lặp lại một động tác: Đóng gói, rời đi, bài biện, thích ứng, sau đó lại đóng gói......Mệt mỏi lắm, cô thật sự mệt mỏi quá rồi.
Không phải cô không muốn sống ổn định, nhưng cô không tìm được nơi nào để cô có thể ổn định, một nơi giống như nhà.....
"Anh sẽ cảm thấy em rất phiền, rất khó chịu, em cũng không biết làm anh vui vẻ. Nếu ở bên nhau, anh sẽ mau chóng cảm thấy em không tốt như vậy...." Mặc dù không hoàn toàn đúng sự thật, nhưng nói ra cũng thấy có phần tự ti, thiết nghĩ, nếu cô là người vui vẻ thì tốt, như vậy người ở bên cô cũng vui vẻ! Nhưng....Cô chưa bao giờ là người như vậy!
Nghe xong anh phì cười.
"Vậy có phải anh cũng nên bắt đầu lo lắng rồi không?" Anh nháy mắt với cô. Thấy cô có vẻ không hiểu ra sao, anh thở dài giải thích: "Bởi vì nếu chúng ta ở với nhau, em cũng sẽ mau chóng phát hiện ra anh không hài hước như em tưởng, anh còn có rất nhiều tật xấu. Anh thức giấc với thái độ rất tồi tệ, không thích uống cà phê quá nóng, thích không mặc gì mà chạy khắp nhà...... Em còn muốn nghe nữa không?"
Cô bắt đầu cảm thấy sống mũi cay cay. "Em không muốn anh cảm thấy em không có anh thì không được. Elliott, nếu không có anh, một mình em cũng có thể sống tốt. Nhưng đây là lần đầu em gặp phải chuyện như vậy nên hơi sợ. Có kinh nghiệm lần này, lần sau em sẽ biết phải giải quyết thế nào." Cô rất sợ anh chỉ thương hại hoặc nhất thời cao hứng, nếu anh nhanh chóng hối hận, như vậy cần gì phải để cho nhau có cơ hội lúng túng như vậy chứ?
"Sẽ không có lần thứ hai." Anh nói đầy kiên định, có phần hiểu rõ tại sao cô lại kiền trì như vậy. Dường như cô muốn chứng minh mình độc lập. Cô nói chỉ hơi luống cuống, anh thấy không chỉ như vậy. Cô thật sự sợ hãi, ôm cô như vậy anh có thể cảm thấy cô chưa hoàn toàn hết sợ, như vậy sao cô còn dám nói có thể ứng phó được chứ?
Cô khẽ gật đầu, như thể đồng ý với lời anh nói.
"Cho nên, anh đừng lo lắng, em chỉ cần đổi chỗ ở là không sao rồi." Cô vẫn thuyết phục anh.
"Bảo bối, em không hiểu lời anh nói sao?" Anh dịu dàng cúi đầu cười với cô, "Em phải đến ở cùng anh, hơn nữa phải chuyển ngay hôm nay."
Tác giả :
An Tĩnh