Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em
Chương 6: An thư ký, dâng trà!
An Tiểu Tâm trở lại bàn làm việc của chính mình, chuyện thứ nhất chính là đem bao bột cà phê còn dư một nửa bỏ vào trong xách tay, sau khi tan việc cầm về nhà. Đánh chết cô, cô cũng không dám ở công ty uống cà phê này nữa rồi.
Cô đi vào phòng thay quần áo thay bộ đồ công sở màu lam, đem tóc bao ở bên trong băng cột tóc màu đen, mang thêm giày cao gót. Soi gương chiếc lên, cô cảm thấy mình cùng vô địch xấu nữ chỉ chênh lệch với nhau qua cặp kiếng mắt. Cô vuốt vuốt mi tâm (ở chính giữa hai đầu lông mày), đúng là ăn mặc có chút sơ sài, coi như thật là thủ tiết, cũng không cần đem mình biến thành quả phụ như nhau a.
Cô quyết định chủ nhật đi trung tâm mua sắm xuất ra chút tiền, mua mấy bộ đồ công sở có dáng dấp để mặc, tránh cho Hoa Nhan Hà, Lý Ái Anh luôn lấy cách ăn mặc của cô để nói chuyện.
Trở lại chỗ ngồi, cô lấy ra văn chương Anh văn mà hôm qua tiểu Thao tìm cho cô, bắt đầu chuyên tâm phiên dịch.
Thật ra thì An Tiểu Tâm đại học chuyên nghiệp là quốc tế mua bán, nhưng là đối với Pháp văn yêu thích, nên An Tiểu Tâm lại chạy đi học Pháp văn chuyên nghiệp học vị thứ hai. An Tiểu Tâm biết mình rất thông minh, nhưng cô đối với tất cả mọi chuyện tựa hồ cũng không có hứng thú, Pháp văn coi như là việc thứ nhất để cho cô cam tâm tình nguyện nghiêm túc ra sức học hành một môn khóa trình.
Cũng may nhờ có sở trường Pháp văn này, cô mới có thể ở tổ tổng giám đốc tìm được một chức vị. Vì có thể ngời vững vàng cái chỗ ngồi này, có thể nói An Tiểu Tâm rất nhọc lòng, chẳng những đem từ Anh ngữ từ tiểu học đến lớn thuộc làu, còn lợi dụng thời gian rãnh rỗi để học tập tiếng Đức.
Mặc dù tiếng Đức của cô nói không tốt, nhưng mấy mặt giấy phiên dịch văn chương vẫn có thể đảm nhiệm. Mỗi khi nghĩ đến mình vì phần công việc này bỏ ra cố gắng, cô đều thổn thức một lúc, vì cuộc sống thật là không dễ dàng a.
Thời điểm 10 giờ, cô đã phiên dịch xoong một bài viết văn chương rồi. Cô xem lại đồng hồ, ừ, tiến độ không cần nhanh như vậy. Tại loại Công Ty lớn này, hiệu xuất công việc phải làm nhiều hơn, cô cũng không muốn bị mệt chết. Lại nói, cô có dốc sức để ra lực thì cũng không chiếm được cái gì tốt, lao động và vui chơi kết hợp mới phải.
Cho nên, cô quyết định nghỉ ngơi một chút. Đứng dậy đi tới phòng giải khát, bất đắc dĩ nhìn đến trang bị cà phe hòa tan ở bên trong, cuối cùng cô cầm một bao trà xanh thả vào trong ly của mình. Mụ nội nó, về sau cô đổi sang uống trà.
Bưng ly trà ra ngoài, khóe mắt cô đột nhiên quét về phương hướng thang máy thấy có hai bóng người đi tới, thướt tha mảnh khảnh, một cao ngất cao to. An Tiểu Tâm trong lòng rét, tăng nhanh bước chân hướng trên bàn làm việc của mình chạy. Đáng tiếc, trời không chìu người nguyện.
"An tiểu thư!" thanh âm Khúc Như Y nghe như cảm động nâng lên, nghe vào lỗ tai An Tiểu Tâm như sấm sét giữa trời nắng. Lưng cô cứng lại không chịu xoay người, nhưng Khúc Như Y lại không chịu buông cô, nâng lên thanh âm kêu: "An tiểu thư."
Cái âm thanh này làm đồng nghiệp chung quanh đều nghe được, rối rít nhìn lại, An Tiểu Tâm không thể giả bộ, không thể làm gì khác hơn là nặn ra một tươi cười khó coi xoay người nghênh đón.
"Khúc chủ nhiệm, xin hỏi có cái gì phân phó?" An Tiểu Tâm cố gắng duy trì tư thái khóe miệng nhếch lên.
Tóc dài xinh đẹp của Khúc Như Y nhẹ bay, con ngươi quay vòng đang lúc nở rộ một nụ cười kinh tâm động phách, cô chỉ chỉ người bên cạnh nói: "Có bạn bè cũ tới, An tiểu thư không hoan nghênh một chút sao?"
Ánh mắt của An Tiểu Tâm hướng mặt của người nọ một cái, cảm thấy cũng như nhau, cũng giữ nụ cười nói: “Thì ra là Sở tiên sinh a, chào mừng ngài đến công ty làm khách."
Sở Úc nhìn Am Tiểu Tâm trước mặt ăn mặc thành bà cô già, trước mắt xẹt qua dáng người hoạt bát lúc học đại học của cô, đôi môi giật giật, lại không nói nên lời.
Đang lúc ấy thì Anh Bồi từ trong phòng làm việc của hắn đi ra. Nhìn thấy ba người đang đứng ở cùng nhau, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe, không biến sắc cười vang nói: "Sở Úc, cậu để cho tôi đợi lâu. Như thế nào giờ mới đến?”
Nói xong, hắn đối với Khúc Như Y cười cười, tiến lên kéo bả vai Sở Úc qua, nói: "Đi, đến phòng làm việc của tôi tán gẫu."
An Tiểu Tâm yên tĩnh đứng ở tại chỗ, chỉ đợi mấy người đi xa, cô liền có thể trở lại chỗ an toàn của chính mình. Nhưng cái người trời đánh – Anh Bồi lại xoay người nói "An tiểu thư, làm phiền cô, pha một vài ly….."
Vốn là hắn nghĩ nói cà phê, ánh mắt lại vừa đúng xẹt qua cái ly trong tay cô, đổi uống trà? Cũng được! Vì vậy hắn nói tiếp: "Pha mấy ly trà đi vào."
An Tiểu Tâm cúi đầu, cắn răng, tận lực hạ thấp giọng trở về câu: "Được"
Anh Bồi mang theo Sở Úc, Khúc Như Y vừa vào phòng làm việc, lập tức thì có nhiều cô thư ký vây quanh vấn an Tiểu Tâm: "Cái Sở tiên sinh đó là ai? Dáng dấp rất đẹp trai a."
An Tiểu Tâm bất đắc dĩ nhìn họ nói: "Tôi cũng không rõ lắm, các cô chớ vừa thấy trai đẹp tựa như ngồi không vững có được hay không?"
Mấy cô thư ký bĩu môi nói: "Rõ ràng nghe được Khúc chủ nhiệm nói cô cùng cái Sở tiên sinh đó là bạn bè cũ, mau thành thật khai báo."
An Tiểu Tâm cười hì hì nói: "Không cùng các cô nói bậy, có việc phải làm đấy." Nói xong, cô trực tiếp hướng phòng làm việc của Anh Bồi phòng đi tới.
Tổng giám đốc ban của các cô tuy rằng hầu hạ mấy tổng giám đốc cùng mấy vị phó tổng giám đốc, nhưng cửa phòng làm việc của mỗi vị tổng giám đốc đều có thư ký thân cận của mình canh giữ, cho nên vị trí làm việc của Đinh Phổ Nguyệt cùng An Tiểu Tâm là khác chỗ. An Tiểu Tâm đi tới, đối với Đinh Phổ Nguyệt nói: "Mới vừa rồi Anh phó tổng giám đốc phân phó muốn cũng mấy ly trà đi vào."
Đinh Phổ Nguyệt liếc một cái An Tiểu Tâm nói: "Vậy chị cứ pha a."
An Tiểu Tâm bình tĩnh nói: "Đây là công việc của em mà." Nói xong, xoay người rời đi.
Đinh Phổ Nguyệt pha tốt 3 chén trà, mới vừa đẩy cửa ra, một hồi tiếng cười nói liền truyền ra. Chỉ thấy Khúc Như Y đối diện cửa phòng làm việc ngồi ở trên ghế sa lon, tiếu ngữ doanh doanh mà nói: "Sở Úc, anh đáp ứng đi. Anh cũng đã đến, ba người chúng ta giống như khi còn bé ở chung một chỗ vậy."
"Nhưng là bây giờ không phải khi còn bé rồi, cô lại không cần tôi bảo kê, lôi kéo tôi làm cái gì." Sở Úc nửa thật nửa giả nói.
Anh Bồi giương mắt nhìn Đinh Phổ Nguyệt đi vào, chân mày không muốn người biết giật giật. Đinh Phổ Nguyệt đối với Anh Bồi mỉm cười một cái, sau đó tư thái ưu nhã dâng trà cho bọn họ.
Anh Bồi cũng không kiêng dè Phổ Nguyệt, há mồm khuyên Sở Úc: "Sở Úc, tôi biết rõ cậu nghĩ thành lập công ty của mình. Nhưng là cậu vào Thần Sâm, tính khiêu chiến công việc so với cậu tự mình duy trì cao hơn. Tôi muốn đem toàn bộ tổng thể sản phẩm khai phá cùng tổng thể cung ứng liên giao cho cậu phụ trách, đây chính là những việc quan trọng nhất của công ty, một chút sơ sót cũng không thể được a. Lại nói, công ty này cũng có cổ phần nhà cậu, cha già nhà cậu cũng sẽ vui vẻ."
Sở Úc cúi đầu nhìn hai tay của mình, ý định không biết ở tại đâu, nhất thời không lời. Đinh Phổ Nguyệt không dám nghe nhiều, rón rén lui ra khỏi phòng làm việc.
Khúc Như Y liếc chỗ khép lại cửa một cái, lỗ mũi "Hừ" một tiếng. Anh Bồi nhìn bộ dáng kia của Khúc Như Y, buồn cười hỏi: "Thế nào? Đối với cô ấy không hài lòng?"
"Không thích." Khúc Như Y ở Anh Bồi cùng Sở Úc trước mặt là luôn luôn không cần che giấu cái gì.
Sở Úc như có điều suy nghĩ nhìn Khúc Như Y nói: "Ghen, rốt cuộc biết mình thích người nào?"
Khúc Như Y giương mắt trừng Sở Úc nói: "Nói mò đi đâu rồi, em là không thích biểu tỷ của Đinh Phổ Nguyệt."
Thái độ Sở Úc lập tức cứng đờ. Anh Bồi ha ha cười nói: "Thì ra là không phải ăn dấm của anh, là ăn Sở Úc. Chỉ là, một loại con gái không thích người con gái khác được hoan nghênh, cũng đặc biệt được đàn ông yêu đấy."
Sắc mặt của Sở Úc có chút tái nhợt, than nhẹ một tiếng nói: "Như Y, hi vọng cô vội vàng xác định rốt cuộc cô nghĩ muốn cái gì. Chỉ là, tôi đã quyết định không chơi cái trò chơi này với cô rồi."
"Anh không phải theo em, em còn có Anh Bồi." Khúc Như Y biết hắn vì người nào mà trở thành như vậy, trong lòng khó chịu, chỉ đành phải kéo Anh Bồi làm chỗ dựa cho mình.
"Anh Bồi, cậu cũng nên cẩn thận." Sở Úc nói thật nhỏ, nhớ tới nếu như không có giảo cục của Khúc Như Y, Đặng Dịch Triều có thể sẽ không phải chết, An Tiểu Tâm sẽ an toàn đợi tại bên cạnh mình, có lẽ sẽ kết hôn hay sống chết nói cũng không chừng.
Nhớ tới mới vừa rồi An Tiểu Tâm tâm lặng như nước, bộ dạng cũ kỹ cứng ngắt, làm cho tim của hắn một hồi đau nhói. Hắn vốn cho là mình cách xa cô thì cô sống tốt, thì ra cô vẫn chưa sống tốt lắm.
"Hay là như vậy, chỉ cần cậu chịu, tôi sẽ khiến An Tiểu Tâm làm thư ký của cậu." Anh Bồi nhìn Sở Úc hạ xuống một thuốc cực mạnh.
Sở Úc cả kinh, vội ngồi ngay ngắn người lại nói: "Cậu đừng làm loạn, chuyện tôi cùng An Tiểu Tâm giữa các ngươi chớ mò mẫm dính vào."
"Vậy cậu rốt cuộc là đến hay không đến?" Anh Bồi nhất quyết không tha.
Sở Úc cảm thấy khó khăn, biểu hiện khó hiểu phức tạp, cảm thấy khó khăn để lựa chọn. Thật ra thì lần này hắn trở về, một mực chần chừ do dự, đến tột cùng muốn đi hay không đi tìm An Tiểu Tâm.
Cố tình vừa trở về không có mấy ngày, liền gặp được. Một thoáng khi hắn nhìn thấy An Tiểu Tâm, cả người liền bị định tại nơi, nhúc nhích cũng không thể. Hắn phát hiện trong mắt của mình, trong lòng tất cả đều là An Tiểu Tâm, đã từng tự cho là lòng đã bình tĩnh trong biển cát bụi, chuyện cũ trước kia nhất mạc mạc xẹt qua, đau lòng đến hắn thiếu chút nữa khom lưng đi xuống.
Thì ra là không phải là không muốn nhìn, mà là không thể thấy. Vừa nhìn thấy, đợt sóng nhớ nhung cùng tình cảm đem hắn xông té xuống đất, chạy trời không khỏi nắng rồi. Tới Thần Sâm, mà có thể quang minh chánh đại mỗi ngày nhìn thấy cô, đây đối với hắn mà là một cám dỗ rất lớn.
"Tôi...... Suy nghĩ một chút." Sở Úc rốt cuộc chát tiếng trả lời.
"Tơi cho cậu 3 ngày suy tính. Sau đó, cậu nhậm chức, quen thuộc với công việc. Một tháng sau, tôi phải đi nước ngoài tuần tra, chuyện trong nước liền giao cho cậu toàn quyền phụ trách” Anh Bồi rất đương nhiên mà nói.
Sở Úc nhìn Anh Bồi cười ôn hòa, hắn luôn luôn là dịu dàng nho nhã, so với Anh Bồi bớt chút kiên quyết cùng không cố chấp. Hắn bất đắc dĩ nói: "Anh Bồi, cậu ăn chắc tôi rồi."
Khúc Như Y thấy chuyện đàm cũng sắp xong, liền đề nghị đi ăn món Nhật Bản. Ba người bọn họ vốn là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Sở Úc cùng Anh Bồi cũng rất chăm sóc cô. Thấy cô đề nghị, liền đẩy xuống ước hẹn của mình, theo cô đi ăn cơm.
Khúc Như Y vô cùng vui vẻ, một tay nắm một Đại Suất Ca, tại nhiều ánh nhìn hâm mộ của nhiều thư ký, khéo tươi cười thật đẹp, dáng vẻ lại thướt tha xinh đẹp bước ra ngoài.
Cô đi vào phòng thay quần áo thay bộ đồ công sở màu lam, đem tóc bao ở bên trong băng cột tóc màu đen, mang thêm giày cao gót. Soi gương chiếc lên, cô cảm thấy mình cùng vô địch xấu nữ chỉ chênh lệch với nhau qua cặp kiếng mắt. Cô vuốt vuốt mi tâm (ở chính giữa hai đầu lông mày), đúng là ăn mặc có chút sơ sài, coi như thật là thủ tiết, cũng không cần đem mình biến thành quả phụ như nhau a.
Cô quyết định chủ nhật đi trung tâm mua sắm xuất ra chút tiền, mua mấy bộ đồ công sở có dáng dấp để mặc, tránh cho Hoa Nhan Hà, Lý Ái Anh luôn lấy cách ăn mặc của cô để nói chuyện.
Trở lại chỗ ngồi, cô lấy ra văn chương Anh văn mà hôm qua tiểu Thao tìm cho cô, bắt đầu chuyên tâm phiên dịch.
Thật ra thì An Tiểu Tâm đại học chuyên nghiệp là quốc tế mua bán, nhưng là đối với Pháp văn yêu thích, nên An Tiểu Tâm lại chạy đi học Pháp văn chuyên nghiệp học vị thứ hai. An Tiểu Tâm biết mình rất thông minh, nhưng cô đối với tất cả mọi chuyện tựa hồ cũng không có hứng thú, Pháp văn coi như là việc thứ nhất để cho cô cam tâm tình nguyện nghiêm túc ra sức học hành một môn khóa trình.
Cũng may nhờ có sở trường Pháp văn này, cô mới có thể ở tổ tổng giám đốc tìm được một chức vị. Vì có thể ngời vững vàng cái chỗ ngồi này, có thể nói An Tiểu Tâm rất nhọc lòng, chẳng những đem từ Anh ngữ từ tiểu học đến lớn thuộc làu, còn lợi dụng thời gian rãnh rỗi để học tập tiếng Đức.
Mặc dù tiếng Đức của cô nói không tốt, nhưng mấy mặt giấy phiên dịch văn chương vẫn có thể đảm nhiệm. Mỗi khi nghĩ đến mình vì phần công việc này bỏ ra cố gắng, cô đều thổn thức một lúc, vì cuộc sống thật là không dễ dàng a.
Thời điểm 10 giờ, cô đã phiên dịch xoong một bài viết văn chương rồi. Cô xem lại đồng hồ, ừ, tiến độ không cần nhanh như vậy. Tại loại Công Ty lớn này, hiệu xuất công việc phải làm nhiều hơn, cô cũng không muốn bị mệt chết. Lại nói, cô có dốc sức để ra lực thì cũng không chiếm được cái gì tốt, lao động và vui chơi kết hợp mới phải.
Cho nên, cô quyết định nghỉ ngơi một chút. Đứng dậy đi tới phòng giải khát, bất đắc dĩ nhìn đến trang bị cà phe hòa tan ở bên trong, cuối cùng cô cầm một bao trà xanh thả vào trong ly của mình. Mụ nội nó, về sau cô đổi sang uống trà.
Bưng ly trà ra ngoài, khóe mắt cô đột nhiên quét về phương hướng thang máy thấy có hai bóng người đi tới, thướt tha mảnh khảnh, một cao ngất cao to. An Tiểu Tâm trong lòng rét, tăng nhanh bước chân hướng trên bàn làm việc của mình chạy. Đáng tiếc, trời không chìu người nguyện.
"An tiểu thư!" thanh âm Khúc Như Y nghe như cảm động nâng lên, nghe vào lỗ tai An Tiểu Tâm như sấm sét giữa trời nắng. Lưng cô cứng lại không chịu xoay người, nhưng Khúc Như Y lại không chịu buông cô, nâng lên thanh âm kêu: "An tiểu thư."
Cái âm thanh này làm đồng nghiệp chung quanh đều nghe được, rối rít nhìn lại, An Tiểu Tâm không thể giả bộ, không thể làm gì khác hơn là nặn ra một tươi cười khó coi xoay người nghênh đón.
"Khúc chủ nhiệm, xin hỏi có cái gì phân phó?" An Tiểu Tâm cố gắng duy trì tư thái khóe miệng nhếch lên.
Tóc dài xinh đẹp của Khúc Như Y nhẹ bay, con ngươi quay vòng đang lúc nở rộ một nụ cười kinh tâm động phách, cô chỉ chỉ người bên cạnh nói: "Có bạn bè cũ tới, An tiểu thư không hoan nghênh một chút sao?"
Ánh mắt của An Tiểu Tâm hướng mặt của người nọ một cái, cảm thấy cũng như nhau, cũng giữ nụ cười nói: “Thì ra là Sở tiên sinh a, chào mừng ngài đến công ty làm khách."
Sở Úc nhìn Am Tiểu Tâm trước mặt ăn mặc thành bà cô già, trước mắt xẹt qua dáng người hoạt bát lúc học đại học của cô, đôi môi giật giật, lại không nói nên lời.
Đang lúc ấy thì Anh Bồi từ trong phòng làm việc của hắn đi ra. Nhìn thấy ba người đang đứng ở cùng nhau, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe, không biến sắc cười vang nói: "Sở Úc, cậu để cho tôi đợi lâu. Như thế nào giờ mới đến?”
Nói xong, hắn đối với Khúc Như Y cười cười, tiến lên kéo bả vai Sở Úc qua, nói: "Đi, đến phòng làm việc của tôi tán gẫu."
An Tiểu Tâm yên tĩnh đứng ở tại chỗ, chỉ đợi mấy người đi xa, cô liền có thể trở lại chỗ an toàn của chính mình. Nhưng cái người trời đánh – Anh Bồi lại xoay người nói "An tiểu thư, làm phiền cô, pha một vài ly….."
Vốn là hắn nghĩ nói cà phê, ánh mắt lại vừa đúng xẹt qua cái ly trong tay cô, đổi uống trà? Cũng được! Vì vậy hắn nói tiếp: "Pha mấy ly trà đi vào."
An Tiểu Tâm cúi đầu, cắn răng, tận lực hạ thấp giọng trở về câu: "Được"
Anh Bồi mang theo Sở Úc, Khúc Như Y vừa vào phòng làm việc, lập tức thì có nhiều cô thư ký vây quanh vấn an Tiểu Tâm: "Cái Sở tiên sinh đó là ai? Dáng dấp rất đẹp trai a."
An Tiểu Tâm bất đắc dĩ nhìn họ nói: "Tôi cũng không rõ lắm, các cô chớ vừa thấy trai đẹp tựa như ngồi không vững có được hay không?"
Mấy cô thư ký bĩu môi nói: "Rõ ràng nghe được Khúc chủ nhiệm nói cô cùng cái Sở tiên sinh đó là bạn bè cũ, mau thành thật khai báo."
An Tiểu Tâm cười hì hì nói: "Không cùng các cô nói bậy, có việc phải làm đấy." Nói xong, cô trực tiếp hướng phòng làm việc của Anh Bồi phòng đi tới.
Tổng giám đốc ban của các cô tuy rằng hầu hạ mấy tổng giám đốc cùng mấy vị phó tổng giám đốc, nhưng cửa phòng làm việc của mỗi vị tổng giám đốc đều có thư ký thân cận của mình canh giữ, cho nên vị trí làm việc của Đinh Phổ Nguyệt cùng An Tiểu Tâm là khác chỗ. An Tiểu Tâm đi tới, đối với Đinh Phổ Nguyệt nói: "Mới vừa rồi Anh phó tổng giám đốc phân phó muốn cũng mấy ly trà đi vào."
Đinh Phổ Nguyệt liếc một cái An Tiểu Tâm nói: "Vậy chị cứ pha a."
An Tiểu Tâm bình tĩnh nói: "Đây là công việc của em mà." Nói xong, xoay người rời đi.
Đinh Phổ Nguyệt pha tốt 3 chén trà, mới vừa đẩy cửa ra, một hồi tiếng cười nói liền truyền ra. Chỉ thấy Khúc Như Y đối diện cửa phòng làm việc ngồi ở trên ghế sa lon, tiếu ngữ doanh doanh mà nói: "Sở Úc, anh đáp ứng đi. Anh cũng đã đến, ba người chúng ta giống như khi còn bé ở chung một chỗ vậy."
"Nhưng là bây giờ không phải khi còn bé rồi, cô lại không cần tôi bảo kê, lôi kéo tôi làm cái gì." Sở Úc nửa thật nửa giả nói.
Anh Bồi giương mắt nhìn Đinh Phổ Nguyệt đi vào, chân mày không muốn người biết giật giật. Đinh Phổ Nguyệt đối với Anh Bồi mỉm cười một cái, sau đó tư thái ưu nhã dâng trà cho bọn họ.
Anh Bồi cũng không kiêng dè Phổ Nguyệt, há mồm khuyên Sở Úc: "Sở Úc, tôi biết rõ cậu nghĩ thành lập công ty của mình. Nhưng là cậu vào Thần Sâm, tính khiêu chiến công việc so với cậu tự mình duy trì cao hơn. Tôi muốn đem toàn bộ tổng thể sản phẩm khai phá cùng tổng thể cung ứng liên giao cho cậu phụ trách, đây chính là những việc quan trọng nhất của công ty, một chút sơ sót cũng không thể được a. Lại nói, công ty này cũng có cổ phần nhà cậu, cha già nhà cậu cũng sẽ vui vẻ."
Sở Úc cúi đầu nhìn hai tay của mình, ý định không biết ở tại đâu, nhất thời không lời. Đinh Phổ Nguyệt không dám nghe nhiều, rón rén lui ra khỏi phòng làm việc.
Khúc Như Y liếc chỗ khép lại cửa một cái, lỗ mũi "Hừ" một tiếng. Anh Bồi nhìn bộ dáng kia của Khúc Như Y, buồn cười hỏi: "Thế nào? Đối với cô ấy không hài lòng?"
"Không thích." Khúc Như Y ở Anh Bồi cùng Sở Úc trước mặt là luôn luôn không cần che giấu cái gì.
Sở Úc như có điều suy nghĩ nhìn Khúc Như Y nói: "Ghen, rốt cuộc biết mình thích người nào?"
Khúc Như Y giương mắt trừng Sở Úc nói: "Nói mò đi đâu rồi, em là không thích biểu tỷ của Đinh Phổ Nguyệt."
Thái độ Sở Úc lập tức cứng đờ. Anh Bồi ha ha cười nói: "Thì ra là không phải ăn dấm của anh, là ăn Sở Úc. Chỉ là, một loại con gái không thích người con gái khác được hoan nghênh, cũng đặc biệt được đàn ông yêu đấy."
Sắc mặt của Sở Úc có chút tái nhợt, than nhẹ một tiếng nói: "Như Y, hi vọng cô vội vàng xác định rốt cuộc cô nghĩ muốn cái gì. Chỉ là, tôi đã quyết định không chơi cái trò chơi này với cô rồi."
"Anh không phải theo em, em còn có Anh Bồi." Khúc Như Y biết hắn vì người nào mà trở thành như vậy, trong lòng khó chịu, chỉ đành phải kéo Anh Bồi làm chỗ dựa cho mình.
"Anh Bồi, cậu cũng nên cẩn thận." Sở Úc nói thật nhỏ, nhớ tới nếu như không có giảo cục của Khúc Như Y, Đặng Dịch Triều có thể sẽ không phải chết, An Tiểu Tâm sẽ an toàn đợi tại bên cạnh mình, có lẽ sẽ kết hôn hay sống chết nói cũng không chừng.
Nhớ tới mới vừa rồi An Tiểu Tâm tâm lặng như nước, bộ dạng cũ kỹ cứng ngắt, làm cho tim của hắn một hồi đau nhói. Hắn vốn cho là mình cách xa cô thì cô sống tốt, thì ra cô vẫn chưa sống tốt lắm.
"Hay là như vậy, chỉ cần cậu chịu, tôi sẽ khiến An Tiểu Tâm làm thư ký của cậu." Anh Bồi nhìn Sở Úc hạ xuống một thuốc cực mạnh.
Sở Úc cả kinh, vội ngồi ngay ngắn người lại nói: "Cậu đừng làm loạn, chuyện tôi cùng An Tiểu Tâm giữa các ngươi chớ mò mẫm dính vào."
"Vậy cậu rốt cuộc là đến hay không đến?" Anh Bồi nhất quyết không tha.
Sở Úc cảm thấy khó khăn, biểu hiện khó hiểu phức tạp, cảm thấy khó khăn để lựa chọn. Thật ra thì lần này hắn trở về, một mực chần chừ do dự, đến tột cùng muốn đi hay không đi tìm An Tiểu Tâm.
Cố tình vừa trở về không có mấy ngày, liền gặp được. Một thoáng khi hắn nhìn thấy An Tiểu Tâm, cả người liền bị định tại nơi, nhúc nhích cũng không thể. Hắn phát hiện trong mắt của mình, trong lòng tất cả đều là An Tiểu Tâm, đã từng tự cho là lòng đã bình tĩnh trong biển cát bụi, chuyện cũ trước kia nhất mạc mạc xẹt qua, đau lòng đến hắn thiếu chút nữa khom lưng đi xuống.
Thì ra là không phải là không muốn nhìn, mà là không thể thấy. Vừa nhìn thấy, đợt sóng nhớ nhung cùng tình cảm đem hắn xông té xuống đất, chạy trời không khỏi nắng rồi. Tới Thần Sâm, mà có thể quang minh chánh đại mỗi ngày nhìn thấy cô, đây đối với hắn mà là một cám dỗ rất lớn.
"Tôi...... Suy nghĩ một chút." Sở Úc rốt cuộc chát tiếng trả lời.
"Tơi cho cậu 3 ngày suy tính. Sau đó, cậu nhậm chức, quen thuộc với công việc. Một tháng sau, tôi phải đi nước ngoài tuần tra, chuyện trong nước liền giao cho cậu toàn quyền phụ trách” Anh Bồi rất đương nhiên mà nói.
Sở Úc nhìn Anh Bồi cười ôn hòa, hắn luôn luôn là dịu dàng nho nhã, so với Anh Bồi bớt chút kiên quyết cùng không cố chấp. Hắn bất đắc dĩ nói: "Anh Bồi, cậu ăn chắc tôi rồi."
Khúc Như Y thấy chuyện đàm cũng sắp xong, liền đề nghị đi ăn món Nhật Bản. Ba người bọn họ vốn là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Sở Úc cùng Anh Bồi cũng rất chăm sóc cô. Thấy cô đề nghị, liền đẩy xuống ước hẹn của mình, theo cô đi ăn cơm.
Khúc Như Y vô cùng vui vẻ, một tay nắm một Đại Suất Ca, tại nhiều ánh nhìn hâm mộ của nhiều thư ký, khéo tươi cười thật đẹp, dáng vẻ lại thướt tha xinh đẹp bước ra ngoài.
Tác giả :
Mặc Khê