Chỉ Là... Tôi Yêu Em!
Chương 45
RẦM
Bạch Nguyên tức giận đập bàn sau khi nghe câu chuyện Mi vừa kể. Anh như tức điên lên quát mắng Khải Phong rồi lại trách móc cô:
- Cũng tại em quá yếu đuối! Sao lúc đó không đánh trả cô ta chứ?
- Anh đừng nói vậy... Lúc đó... em như mất cả lí trí...
Anh chỉ biết cười khổ vì sự ngu ngốc, trẻ con của cô.
- Em... Anh ta, em có chắc chắn là anh ta yêu em thật lòng hay trước giờ chỉ lợi dụng?
Không lời đáp trả.
Cô rủ đôi hàng mi cong mướt của mình xuống. Bất chợt Mi vòng đôi tay nhỏ bé của mình ôm chầm lấy anh từ phía trước. Vì quá vội vàng khiến anh hoảng hốt nên giật nhẹ người lại, kết quả là vẫn không thể thoát khỏi cô, chỉ khiến cô càng siết chặt hơn.
" Làm ơn, cho em một chỗ dựa... một lát thôi! Em có cảm giác... cả thế giới đều quay lưng với em rồi!
Anh hiểu liền không nói lời nào mà ôm ngược lại cô.
- Còn anh m...
Cô đưa ngón tay nhỏ bé của mình chặn trước miệng anh ngăn không cho bất cứ lời nói nào thoát ra.
Cô nhắm mắt, rúc đầu vào lồng ngực của anh cảm nhận.
- Hơi ấm của anh... rất giống với Khải Phong!
Nguyên thở dài trước sự dại khờ của cô. Anh đưa tay búng nhẹ vào tráng cô rồi nhẹ nhàng mắng:
- Em đúng là đồ ngốc! Rất rất ngốc! Sao cứ đặt tình yêu vào anh ta hả? Rồi em xem đi, anh ta không biết trân trọng mà còn làm tổn thương em không biết bao nhiêu lần. Liệu em có biết? Ở ngoài kia có cả hàng trăm người xếp hàng dài chỉ mong nhận được tình cảm của em dù chỉ là một chút. Em ngốc quá!
Cô nhẹ cười, một nụ cười gượng gạo, một nụ cười nhưng chẳng thể giấu được nỗi buồn khổ, đau đớn. Cô buông tay khỏi anh, cười đùa:
- Ha ha, hôm nay anh ăn gì mà nói toàn triết lý vậy?
Cô đưa tay chọc chọc vào ngực anh đùa giỡn liền bị anh bắt lấy mà siết thật chặt.
- Anh không đùa!
" Anh thích em!" - Anh như lấy hết tất cả can đảm, hết cả sức bình sinh để dồn vào câu nói ấy.
Cô bỗng đỏ mặt. Trước kia, nghe câu nói yêu thương đó không biết bao nhiêu lần, vậy mà giờ đây cũng không giấu được sự ngại ngùng. Cô cười:
- Ha ha, có ba chữ đó thôi mà anh cứ đem ra đùa em suốt là sao thế hả?
Anh đi nhanh đến nắm lấy cổ tay cô ghì chặt vào tường. Anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen tuyền của cô, dần dần hạ bờ môi của mình xuống gần môi cô, gần hơn, gần hơn, gần hơn và
- Anh thôi đi!
Cô tránh mặt khỏi anh. Mặt cô lúc đỏ bừng lên trông thật đáng yêu, hệt một đứa trê tô vẽ màu nước lên mặt. Nhưng mặt anh cũng giống thế, cũng đỏ lên trong ngượng ngùng.
- Làm ơn đi, chỉ một lát thôi!
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi mở giọng thì thầm:
- Nhưng còn Khải Phong... thôi được rồi! Dù gì anh cũng cho em được ôm anh, nhưng... sẽ không có lần sau đâu đấy!
Nói rồi, cô nhắm chặt mắt. Làn môi mềm chu ra trông rất buồn cười. Anh trông thấy liền không nhịn nổi mà phá lên cười sản khoái.
- Ha ha ha! Em đúng là dễ dãi quá đấy! Ha ha...
Biết mình bị lừa, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành động ngu ngốc vừa rồi. Toàn thân như nóng ran lên vì trò đùa nhạy cảm đó. Cô vớ đại lấy chiếc gối mềm trên giường đánh tới tấp vào anh:
- Anh là đồ đáng ghét! Biến thái! Đáng ghét!! A a a!!
- Ha ha ha!!
" Này, hai người định bỏ tôi ngoài rìa hay sao mà thân thiết thế? " - David mở cửa phòng thì thấy cảnh này liền không giấu nổi ức chế mà lên tiếng.
Hai con người nghịch ngợm kia nhanh chóng trở lại trạng thái "con người " mà yên vị ngoan ngoãn trên giường.
David lắc đầu rồi rút trong túi ra một mảnh giấy đưa cho Bạch Nguyên:
- Đây là bản đồ cậu bảo tôi điều tra!
- Ừ, tốt lắm!
Nguyên mở tờ giấy ra chăm chú nhìn. Cô hiếu kì liền nhảy chỗm lên hòng xem được tờ giấy. ( Vì cô chỉ cao tới vai của Nguyên nên phải nhảy lên như vậy)
Cô tò mò:
- Aishh... cái gì vậy? Cho em xem với!
Bạch Nguyên cười thích thú. Tay xoa nhẹ đầu cô, tay đưa tờ giấy kia cho cô, miệng khuyên nhủ
- Ha ha, ăn nhiều vào chứ, sao lại để lùn như vậy?
Cô không quan tâm. Mở tờ giấy ra, cô tròn xoe mắt như một con mèo nhỏ. Đó là bản đồ của nhà kho vận chuyển hàng thuộc công ty X. Rồi bỗng dưng cô như hoa mắt trước tờ giấy, biết bao nhiêu là chú thích, chữ nghĩa, nét vẽ, kí tự trong đó. Cô chỉ biết ôm đầu giả vờ liêu xiêu:
- Aishh... không hiểu gì cả! Đọc cho em!
Cô ném tờ giấy vào người David rồi ngồi phịch xuống giường. Bạch Nguyên nhìn cô cười ha hả:
- Ha ha, em nên tự đọc được cái bản đồ đó đi! Đó là nhiệm vụ của em đấy!
- Nhiệm vụ?
David giải thích:
- Ngày mốt, công ty X của Khải Phong sẽ chuyển cho công ty A một số lô hàng lớn. Công ty A trước giờ chỉ sử dụng đồ chất lượng, chỉ cần một trong số lô hàng công ty X chuyển qua là giả. Chắc chắn công ty A sẽ đi kiện, và công ty của Khải Phong nhất định... SỤP ĐỔ!
Anh dứt câu. Không quên nhấn mạnh hai từ cuối. Cô nghe mà rùng mình rồi tự chỉ vào bản thân mình:
- Là em làm nhiệm vụ đó sao? Anh chắc chứ?
Bạch Nguyên trở nên nghiêm túc hơn.
- Chắc chắn! Nhiệm vụ này là cơ hội tốt, nhất định không được có sai sót!
- Nhưng tại sao lại là em chứ?
- Nếu em còn tin Khải Phong vẫn yêu em thì em nên làm nhiệm vụ này. Hắn sẽ không nghi ngờ gì em nếu vẫn còn yêu, hãy lợi dụng tình cảm của hắn ta như những gì hắn đã làm với em!
Cô cắn môi:
- Nhưng có an toàn không ạ?
- Anh và David sẽ bảo vệ em trong suốt quá trình làm nhiệm vụ!
- Nhưng nhỡ bị phát hiện thì sao?
- Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ vào tù, vì vậy, phải cẩn thận trong mọi chi tiết dù là nhỏ nhất!
Cô lắc đầu, tay xua xua như đuổi tà ma.
" Không không không! Em không muốn ai phải đi tù cả!"- Cô mắt ngấn lệ, nói với giọng nức nở.
- Hai năm trước, nếu không phải vì David mà Khải Phong đi tù rồi em phải xa anh ấy! Nếu không có chuyện đó, có phải em sẽ có cơ hội được Khải Phong yêu nhiều hơn không?
Cô nhớ về chuyện cũ, không kìm nổi cảm xúc mà bật khóc. Bầu không khí lắng xuống nhường chỗ cho tiếng khóc vang xé lòng.
- Pháp luật! Pháp luật là gì chứ?! Chỉ cần chút mọn tiền là công bằng, anh minh coi như không tồi tại! Công bằng ở đâu chứ?!
David tự nhận ra lỗi lầm thời ngu dốt của mình liền nắm chặt đấm tay, cố nặn ra những từ vô dụng:
- Anh xin lỗi!
Bạch Nguyên mặt như tối sầm lại không hiểu vì chuyện gì. Anh ngồi xuống ôm chặt vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc thơm hương hoa của cô trấn an:
- Em muốn khóc thì cứ khóc! Nhưng hãy cố lấy can đảm đi, nhiệm vụ lần này là cơ hội duy nhất, coi như là vì anh được chứ?
Cô nhìn vào sâu trong đôi mắt sắc xảo của anh. Quả thực là một đôi mắt đẹp, nhưng trong đó dường như chứa một tâm tư gì đó khó nói, khó bộc lộ. Một người quyết đoán và chu đáo như anh không ngờ lại có những tâm sự đau buồn khác. Cô cắn rứt lương tâm, mặc dù không muốn hại Khải Phong nữa nhưng cũng phải nặn ra từ này để Bạch Nguyên an tâm:
- Dạ...
David nhìn Bạch Nguyên mà lòng không khỏi nghi ngờ. Đây là chuyện của chỉ riêng Hàn Mi, hà cớ gì anh ta lại chú tâm và nhiệt tình như thể đó là chuyện của chính anh ta. Lẽ nào lại còn có một lí do khác để Bạch Nguyên nhúng tay vào chuyện này?
- - - -
Hôm sau, không còn cô thư kí nhí nhảnh ngày nào vụng về sắp xếp những tập tài liệu nữa. Kệ sách kia, góc tường đó và kể cả căn phòng hay cái công ty này, tất cả đều vương vấn hình ảnh và hương thơm nhẹ nhàng của cô.
Anh ngồi chéo chân trên cái ghế quyền lực của công ty - ghế phó chủ tịch. Phong tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt cố ngăn chặn những nỗi nhớ nhung xuất phát từ cô. Dù không muốn nhưng tất cả về cô vẫn ùa về.
Phong nhắm mắt kĩ hơn rồi chợt bừng tỉnh. Dường như nhớ ra gì đó, nhớ ra một ai đó rất giống với Bạch Nguyên mà anh từng làm hại.
Bốn năm trước, lúc đó anh chỉ mới mười tám tuổi và vẫn còn giữ vị trí giám đốc công ty. Lúc ấy anh vẫn còn là một thanh niên ngông cuồng, suy nghĩ vô tư chứ chẳng được chững chạc như bây giờ.
Vào một ngày nào đó, không nhớ là mưa hay nắng. Có một người đàn ông lớn tuổi là chủ tịch của một công ty nhỏ, không có chút quyền lực nào lại nợ nần chồng chất. Hắn đưa đứa con trai của mình đến, trông con của hắn ta cũng chỉ trạc tuổi anh và có tên là Bạch Nguyên. Tên đàn ông đó đến nơi anh làm việc, quỳ ê ẩm cả gối xuống nền đất ngỏ ý cầu xin anh mua lại cái công ty nhỏ bé của hắn để hắn kiếm chút ít tiền trả nợ và lo cho gia đình. Không những thế, hắn còn đưa đứa con trai của mình vào làm không công ở công ty X coi như... khuyến mãi.
Hắn cứ nghĩ thế là cao siêu lắm, thế nào Khải Phong cũng đồng ý vì đó là "món lợi khổng lồ". Nhưng không, Khải Phong thẳng thừng ném giấy tờ của cái công ty nhỏ bé ấy vào mặt tên đàn ông đó từ chối:
- Cái công ty nhỏ bé đó còn không đáng xách dép cho tôi kia mà! Không mua! Hơn nữa, con trai của ông trông chẳng có chút năng lực nào! Biến khỏi đây dùm tôi!
Anh không ngần ngại buông lời sỉ vả. Cứ thế suốt cả một tuần, hai cha con hắn cứ đến van xin Khải Phong cầu mong sự kì diệu để được giúp đỡ. Nhưng câu nói " Có công mài sắt, có ngày nên kim " chợt trở nên ngược lại. Sự kiên trì của hai cha con ông ta liên tục bị từ chối và thất bại cho đến một ngày cuối tuần. Như thường lệ, hai cha con vẫn đến nài nỉ Khải Phong, Phong chợt nổi con điên vì sự dai dẳng của hai người họ liền thẳng tay đuổi họ ra khỏi công ty.
Chỉ vừa rời khỏi công ty, người cha dường như kiệt sức mà ngã khuỵ trước công ty, ngay sau đó ông đột quỵ.
Lúc đó chẳng còn tin tức gì, một ngày nọ khi Phong biết tin qua báo thì gia đình của Bạch Nguyên gần như tan vỡ. Bố anh đột quỵ, mẹ anh bị giang hồ siết nợ nên đánh chết dã man. Tất cả có lẽ chỉ vì anh đã thẳng tay từ chối mua công ty cả trăm lần. Anh lúc đấy cảm thấy hơi hối hận nhưng lòng ngẫm nghĩ:
- Cũng tại gia đình họ ngu dốt! Tại sao không đi kiếm công ty khác mà xin xỏ đi chứ?!
Từ ngày mất cả gia đình, Bạch Nguyên cứ khóc mãi cho đến khi nhận được sự giúp đỡ của ông bác bên Paris. Bác anh đã giúp anh gây dựng một công ty lớn nằm trong top Đông Nam Á, gần như có thể so sánh với công ty của Khải Phong.
Trở về thực tại, cơ thể Khải Phong nóng ran lên như bị sốt. Anh không ngừng suy nghĩ: Liệu Bạch Nguyên trở về là để trả thù anh? Có phải Bạch Nguyên kết cấu với David và Hàn Mi không chứ?
" Nếu vậy, số hàng hóa chuyển cho công ty A ngày mai, nhất định sẽ là mục tiêu! " - Anh nghĩ thế liền gọi cho trợ lý Thiên để ra lệnh thuê vệ sĩ.
Không những thế, anh còn cho gọi cả công an để đảm bảo số hành được vận chuyển an toàn, đồng thời tóm gọn Bạch Nguyên cho hắn khỏi còn cơ hội hại công ty. Anh làm tất cả như vậy, chỉ vì chưa biết người hành động trong nhiệm vụ lần này là ai!
Bạch Nguyên tức giận đập bàn sau khi nghe câu chuyện Mi vừa kể. Anh như tức điên lên quát mắng Khải Phong rồi lại trách móc cô:
- Cũng tại em quá yếu đuối! Sao lúc đó không đánh trả cô ta chứ?
- Anh đừng nói vậy... Lúc đó... em như mất cả lí trí...
Anh chỉ biết cười khổ vì sự ngu ngốc, trẻ con của cô.
- Em... Anh ta, em có chắc chắn là anh ta yêu em thật lòng hay trước giờ chỉ lợi dụng?
Không lời đáp trả.
Cô rủ đôi hàng mi cong mướt của mình xuống. Bất chợt Mi vòng đôi tay nhỏ bé của mình ôm chầm lấy anh từ phía trước. Vì quá vội vàng khiến anh hoảng hốt nên giật nhẹ người lại, kết quả là vẫn không thể thoát khỏi cô, chỉ khiến cô càng siết chặt hơn.
" Làm ơn, cho em một chỗ dựa... một lát thôi! Em có cảm giác... cả thế giới đều quay lưng với em rồi!
Anh hiểu liền không nói lời nào mà ôm ngược lại cô.
- Còn anh m...
Cô đưa ngón tay nhỏ bé của mình chặn trước miệng anh ngăn không cho bất cứ lời nói nào thoát ra.
Cô nhắm mắt, rúc đầu vào lồng ngực của anh cảm nhận.
- Hơi ấm của anh... rất giống với Khải Phong!
Nguyên thở dài trước sự dại khờ của cô. Anh đưa tay búng nhẹ vào tráng cô rồi nhẹ nhàng mắng:
- Em đúng là đồ ngốc! Rất rất ngốc! Sao cứ đặt tình yêu vào anh ta hả? Rồi em xem đi, anh ta không biết trân trọng mà còn làm tổn thương em không biết bao nhiêu lần. Liệu em có biết? Ở ngoài kia có cả hàng trăm người xếp hàng dài chỉ mong nhận được tình cảm của em dù chỉ là một chút. Em ngốc quá!
Cô nhẹ cười, một nụ cười gượng gạo, một nụ cười nhưng chẳng thể giấu được nỗi buồn khổ, đau đớn. Cô buông tay khỏi anh, cười đùa:
- Ha ha, hôm nay anh ăn gì mà nói toàn triết lý vậy?
Cô đưa tay chọc chọc vào ngực anh đùa giỡn liền bị anh bắt lấy mà siết thật chặt.
- Anh không đùa!
" Anh thích em!" - Anh như lấy hết tất cả can đảm, hết cả sức bình sinh để dồn vào câu nói ấy.
Cô bỗng đỏ mặt. Trước kia, nghe câu nói yêu thương đó không biết bao nhiêu lần, vậy mà giờ đây cũng không giấu được sự ngại ngùng. Cô cười:
- Ha ha, có ba chữ đó thôi mà anh cứ đem ra đùa em suốt là sao thế hả?
Anh đi nhanh đến nắm lấy cổ tay cô ghì chặt vào tường. Anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen tuyền của cô, dần dần hạ bờ môi của mình xuống gần môi cô, gần hơn, gần hơn, gần hơn và
- Anh thôi đi!
Cô tránh mặt khỏi anh. Mặt cô lúc đỏ bừng lên trông thật đáng yêu, hệt một đứa trê tô vẽ màu nước lên mặt. Nhưng mặt anh cũng giống thế, cũng đỏ lên trong ngượng ngùng.
- Làm ơn đi, chỉ một lát thôi!
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi mở giọng thì thầm:
- Nhưng còn Khải Phong... thôi được rồi! Dù gì anh cũng cho em được ôm anh, nhưng... sẽ không có lần sau đâu đấy!
Nói rồi, cô nhắm chặt mắt. Làn môi mềm chu ra trông rất buồn cười. Anh trông thấy liền không nhịn nổi mà phá lên cười sản khoái.
- Ha ha ha! Em đúng là dễ dãi quá đấy! Ha ha...
Biết mình bị lừa, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành động ngu ngốc vừa rồi. Toàn thân như nóng ran lên vì trò đùa nhạy cảm đó. Cô vớ đại lấy chiếc gối mềm trên giường đánh tới tấp vào anh:
- Anh là đồ đáng ghét! Biến thái! Đáng ghét!! A a a!!
- Ha ha ha!!
" Này, hai người định bỏ tôi ngoài rìa hay sao mà thân thiết thế? " - David mở cửa phòng thì thấy cảnh này liền không giấu nổi ức chế mà lên tiếng.
Hai con người nghịch ngợm kia nhanh chóng trở lại trạng thái "con người " mà yên vị ngoan ngoãn trên giường.
David lắc đầu rồi rút trong túi ra một mảnh giấy đưa cho Bạch Nguyên:
- Đây là bản đồ cậu bảo tôi điều tra!
- Ừ, tốt lắm!
Nguyên mở tờ giấy ra chăm chú nhìn. Cô hiếu kì liền nhảy chỗm lên hòng xem được tờ giấy. ( Vì cô chỉ cao tới vai của Nguyên nên phải nhảy lên như vậy)
Cô tò mò:
- Aishh... cái gì vậy? Cho em xem với!
Bạch Nguyên cười thích thú. Tay xoa nhẹ đầu cô, tay đưa tờ giấy kia cho cô, miệng khuyên nhủ
- Ha ha, ăn nhiều vào chứ, sao lại để lùn như vậy?
Cô không quan tâm. Mở tờ giấy ra, cô tròn xoe mắt như một con mèo nhỏ. Đó là bản đồ của nhà kho vận chuyển hàng thuộc công ty X. Rồi bỗng dưng cô như hoa mắt trước tờ giấy, biết bao nhiêu là chú thích, chữ nghĩa, nét vẽ, kí tự trong đó. Cô chỉ biết ôm đầu giả vờ liêu xiêu:
- Aishh... không hiểu gì cả! Đọc cho em!
Cô ném tờ giấy vào người David rồi ngồi phịch xuống giường. Bạch Nguyên nhìn cô cười ha hả:
- Ha ha, em nên tự đọc được cái bản đồ đó đi! Đó là nhiệm vụ của em đấy!
- Nhiệm vụ?
David giải thích:
- Ngày mốt, công ty X của Khải Phong sẽ chuyển cho công ty A một số lô hàng lớn. Công ty A trước giờ chỉ sử dụng đồ chất lượng, chỉ cần một trong số lô hàng công ty X chuyển qua là giả. Chắc chắn công ty A sẽ đi kiện, và công ty của Khải Phong nhất định... SỤP ĐỔ!
Anh dứt câu. Không quên nhấn mạnh hai từ cuối. Cô nghe mà rùng mình rồi tự chỉ vào bản thân mình:
- Là em làm nhiệm vụ đó sao? Anh chắc chứ?
Bạch Nguyên trở nên nghiêm túc hơn.
- Chắc chắn! Nhiệm vụ này là cơ hội tốt, nhất định không được có sai sót!
- Nhưng tại sao lại là em chứ?
- Nếu em còn tin Khải Phong vẫn yêu em thì em nên làm nhiệm vụ này. Hắn sẽ không nghi ngờ gì em nếu vẫn còn yêu, hãy lợi dụng tình cảm của hắn ta như những gì hắn đã làm với em!
Cô cắn môi:
- Nhưng có an toàn không ạ?
- Anh và David sẽ bảo vệ em trong suốt quá trình làm nhiệm vụ!
- Nhưng nhỡ bị phát hiện thì sao?
- Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ vào tù, vì vậy, phải cẩn thận trong mọi chi tiết dù là nhỏ nhất!
Cô lắc đầu, tay xua xua như đuổi tà ma.
" Không không không! Em không muốn ai phải đi tù cả!"- Cô mắt ngấn lệ, nói với giọng nức nở.
- Hai năm trước, nếu không phải vì David mà Khải Phong đi tù rồi em phải xa anh ấy! Nếu không có chuyện đó, có phải em sẽ có cơ hội được Khải Phong yêu nhiều hơn không?
Cô nhớ về chuyện cũ, không kìm nổi cảm xúc mà bật khóc. Bầu không khí lắng xuống nhường chỗ cho tiếng khóc vang xé lòng.
- Pháp luật! Pháp luật là gì chứ?! Chỉ cần chút mọn tiền là công bằng, anh minh coi như không tồi tại! Công bằng ở đâu chứ?!
David tự nhận ra lỗi lầm thời ngu dốt của mình liền nắm chặt đấm tay, cố nặn ra những từ vô dụng:
- Anh xin lỗi!
Bạch Nguyên mặt như tối sầm lại không hiểu vì chuyện gì. Anh ngồi xuống ôm chặt vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc thơm hương hoa của cô trấn an:
- Em muốn khóc thì cứ khóc! Nhưng hãy cố lấy can đảm đi, nhiệm vụ lần này là cơ hội duy nhất, coi như là vì anh được chứ?
Cô nhìn vào sâu trong đôi mắt sắc xảo của anh. Quả thực là một đôi mắt đẹp, nhưng trong đó dường như chứa một tâm tư gì đó khó nói, khó bộc lộ. Một người quyết đoán và chu đáo như anh không ngờ lại có những tâm sự đau buồn khác. Cô cắn rứt lương tâm, mặc dù không muốn hại Khải Phong nữa nhưng cũng phải nặn ra từ này để Bạch Nguyên an tâm:
- Dạ...
David nhìn Bạch Nguyên mà lòng không khỏi nghi ngờ. Đây là chuyện của chỉ riêng Hàn Mi, hà cớ gì anh ta lại chú tâm và nhiệt tình như thể đó là chuyện của chính anh ta. Lẽ nào lại còn có một lí do khác để Bạch Nguyên nhúng tay vào chuyện này?
- - - -
Hôm sau, không còn cô thư kí nhí nhảnh ngày nào vụng về sắp xếp những tập tài liệu nữa. Kệ sách kia, góc tường đó và kể cả căn phòng hay cái công ty này, tất cả đều vương vấn hình ảnh và hương thơm nhẹ nhàng của cô.
Anh ngồi chéo chân trên cái ghế quyền lực của công ty - ghế phó chủ tịch. Phong tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt cố ngăn chặn những nỗi nhớ nhung xuất phát từ cô. Dù không muốn nhưng tất cả về cô vẫn ùa về.
Phong nhắm mắt kĩ hơn rồi chợt bừng tỉnh. Dường như nhớ ra gì đó, nhớ ra một ai đó rất giống với Bạch Nguyên mà anh từng làm hại.
Bốn năm trước, lúc đó anh chỉ mới mười tám tuổi và vẫn còn giữ vị trí giám đốc công ty. Lúc ấy anh vẫn còn là một thanh niên ngông cuồng, suy nghĩ vô tư chứ chẳng được chững chạc như bây giờ.
Vào một ngày nào đó, không nhớ là mưa hay nắng. Có một người đàn ông lớn tuổi là chủ tịch của một công ty nhỏ, không có chút quyền lực nào lại nợ nần chồng chất. Hắn đưa đứa con trai của mình đến, trông con của hắn ta cũng chỉ trạc tuổi anh và có tên là Bạch Nguyên. Tên đàn ông đó đến nơi anh làm việc, quỳ ê ẩm cả gối xuống nền đất ngỏ ý cầu xin anh mua lại cái công ty nhỏ bé của hắn để hắn kiếm chút ít tiền trả nợ và lo cho gia đình. Không những thế, hắn còn đưa đứa con trai của mình vào làm không công ở công ty X coi như... khuyến mãi.
Hắn cứ nghĩ thế là cao siêu lắm, thế nào Khải Phong cũng đồng ý vì đó là "món lợi khổng lồ". Nhưng không, Khải Phong thẳng thừng ném giấy tờ của cái công ty nhỏ bé ấy vào mặt tên đàn ông đó từ chối:
- Cái công ty nhỏ bé đó còn không đáng xách dép cho tôi kia mà! Không mua! Hơn nữa, con trai của ông trông chẳng có chút năng lực nào! Biến khỏi đây dùm tôi!
Anh không ngần ngại buông lời sỉ vả. Cứ thế suốt cả một tuần, hai cha con hắn cứ đến van xin Khải Phong cầu mong sự kì diệu để được giúp đỡ. Nhưng câu nói " Có công mài sắt, có ngày nên kim " chợt trở nên ngược lại. Sự kiên trì của hai cha con ông ta liên tục bị từ chối và thất bại cho đến một ngày cuối tuần. Như thường lệ, hai cha con vẫn đến nài nỉ Khải Phong, Phong chợt nổi con điên vì sự dai dẳng của hai người họ liền thẳng tay đuổi họ ra khỏi công ty.
Chỉ vừa rời khỏi công ty, người cha dường như kiệt sức mà ngã khuỵ trước công ty, ngay sau đó ông đột quỵ.
Lúc đó chẳng còn tin tức gì, một ngày nọ khi Phong biết tin qua báo thì gia đình của Bạch Nguyên gần như tan vỡ. Bố anh đột quỵ, mẹ anh bị giang hồ siết nợ nên đánh chết dã man. Tất cả có lẽ chỉ vì anh đã thẳng tay từ chối mua công ty cả trăm lần. Anh lúc đấy cảm thấy hơi hối hận nhưng lòng ngẫm nghĩ:
- Cũng tại gia đình họ ngu dốt! Tại sao không đi kiếm công ty khác mà xin xỏ đi chứ?!
Từ ngày mất cả gia đình, Bạch Nguyên cứ khóc mãi cho đến khi nhận được sự giúp đỡ của ông bác bên Paris. Bác anh đã giúp anh gây dựng một công ty lớn nằm trong top Đông Nam Á, gần như có thể so sánh với công ty của Khải Phong.
Trở về thực tại, cơ thể Khải Phong nóng ran lên như bị sốt. Anh không ngừng suy nghĩ: Liệu Bạch Nguyên trở về là để trả thù anh? Có phải Bạch Nguyên kết cấu với David và Hàn Mi không chứ?
" Nếu vậy, số hàng hóa chuyển cho công ty A ngày mai, nhất định sẽ là mục tiêu! " - Anh nghĩ thế liền gọi cho trợ lý Thiên để ra lệnh thuê vệ sĩ.
Không những thế, anh còn cho gọi cả công an để đảm bảo số hành được vận chuyển an toàn, đồng thời tóm gọn Bạch Nguyên cho hắn khỏi còn cơ hội hại công ty. Anh làm tất cả như vậy, chỉ vì chưa biết người hành động trong nhiệm vụ lần này là ai!
Tác giả :
Keii