Chỉ Là Em Yêu Đơn Phương!
Chương 2: Câu Chuyện Của 13 Năm Trước (2)
Từ xa, một cô bé dáng người gầy nhỏ nhắn, kết tóc hai bên chạc bằng Thiên Nguyệt, nhìn thấy đằng kia có cậu bé nằm trên bờ biển bất tỉnh. Cô bé đó đi đến, ngồi xuống quan sát xem cậu bị thế nào thì bỗng một con sóng cao ập tới làm người cô ướt sũng.Cô liền kéo Hoàng Triết vào sâu bên trong hơn. Còn ngoài kia, Thiên Nguyệt vì bị sặc nước mà không thể điều khiển bản thân bơi vào bờ, cơ thể mệt mỏi, nhưng vẫn ý thức đưa tay lên đầu miệng kêu từng tiếng, nhỏ dần... nhỏ dần......
"Cứu....cứ.....u...um..." Đúng lúc đó, mấy vệ sĩ từ xa chạy tới thấy thiếu gia của họ đang bất tỉnh còn tiểu thư Thiên Nguyệt đang yếu ớt vùng vậy ngoài kia. Hai vệ nhanh chóng bơi đến cứu Thiên Nguyệt. Còn mấy người ở lại thì hô hấp nhân tạo cho Triết. Gương mặt ai cũng tái xanh sợ hãi.
Cùng lúc này vợ chồng Lâm phu nhân cùng cha của Thiên Nguyệt - Mạc Thiên Sơn hớt hải chạy tới. Thấy con mình như vậy ai cũng cảm thấy sợ hãi, lo lắng tột độ. Lúc này, Thiên Nguyệt cũng được vệ sĩ cứu lên bờ, đã ngất đi, đang được cô bác sĩ riêng của Mạc gia sơ cứu.
Lâm Hoàng Triết sau khi được sơ cứu thì mơ màng tỉnh lại:" Cha.....m..ẹ".
Cậu bé nói rồi nhìn sang cô bé đang ngồi bên cạnh với ánh mắt cảm kích:" Là em cứu anh hả.... hụ...hụ.. cảm ơn ".
Lúc này ánh mắt của người lớn dồn hết lên người cô bé đó. Người cô ướt như chuột lột, người run lên cầm cập vì sợ.
" Cháu đã cứu con trai bác hả?"- Lâm phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
" Cháu thấy.... thấy... anh ý bị đuối nước nên....nên là cháu... cháu kéo....kéo..." - cô bé lắp bắp nói trong sợ hãi.
Từ đâu một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu, hớt hải chạy tới, ôn nhu nắm lấy tay cô bé:" Tuệ Như cháu đang làm gì ở đây vậy? Mau theo ta về "nhà" nào!, cháu có biết ta với mọi người tìm cháu lâu lắm không?"
" Vâng ạ".- Tuệ Như với nét mặt bình tĩnh hơn hẳn, nắm chặt lấy tay người phụ nữ này.
" Chào các vị, tôi xin phép, xe oto đang chờ chúng tôi".- người phụ nữ nở nụ cười đôn hậu chào vợ chồng Lâm phu nhân và Mạc tổng, rồi dắt tay Tuệ Như đi.
" Thư ký Châu, điều tra giúp tôi về cô bé kia". - Lâm tổng nói.
Thư ký Châu vừa mới đáp chuyến bay đã nhanh chóng đến khu resort của sếp ở, rồi lại hớt hải chạy ra bờ biển với xếp, bây giờ thì lại điều tra thân thế của cô bé xa lạ.
" Tui khổ quá mà!!!!" - Thư ký Châu khóc thầm trong bụng vì anh đâu dám cãi lời xếp, tưởng là được đi nghỉ mát, ai ngờ....
Sau đó, Hoàng Triết và Thiên Nguyệt được đưa về phòng có bác sĩ riêng chăm sóc.
Mạc phu nhân vô cùng lo lắng, chăm sóc cho cô con gái bé bỏng của mình.
12 tiếng sau.....
Hoàng Triết bắt đầu tỉnh táo lại, nhưng dường như có một đoạn ký ức không tài nào nhớ được.
Thấy con trai đã tỉnh, Lâm phu nhân vui mừng nói với giọng điệu trách móc:" Con tỉnh rồi sao, hai đứa cũng thật là, chơi ở đâu không chơi lại rủ nhau xuống biển làm cả hai suýt chết đuối kìa."
" Thiên Nguyệt cũng bị đuối nước sao hả mẹ?" cậu bất ngờ hỏi mẹ mình. Trong đầu cậu hiện giờ chỉ nhớ trước kia đến lúc Nguyệt chạy theo sau cậu ra biển chơi, rồi khi cậu tỉnh lại nhìn thấy gương mặt cô bé kia.
" Cô bé kia là người cứu con hả mẹ". - cậu chầm chậm nói.
Lâm phu nhân cũng chắc đến 6 phần. Vì theo lời kể của vệ sĩ, khi họ chạy ra thấy cậu ôm 1 thì cô bé kia ngồi bên cạnh cũng ướt sũng người, đang lay lay người cậu. Nhưng trong lòng bà cứ hiện lên một nghi vấn gì đó không rõ ràng.
Trong phòng làm việc ngay sát cạnh phòng nghỉ của Lâm tổng, thư ký Châu đang báo cáo các thông tin mà mình vừa thần tốc tìm kiếm được.
" Thưa sếp, cô bé đó tên Lý Tuệ Như, còn người phụ nữ kia là Hiệu trưởng trung tâm " ngôi nhà yêu thương". Trung tâm này nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi trong thành phố F này. Hôm nay họ đến bảo tàng thăm quan và đến bãi ngắm cảnh một chút rồi về. Cô bé kia cũng là một trong số trẻ bị bỏ rơi được trung tâm cưu mang."
" Rất tốt"- Lâm tổng và Mạc tổng hài lòng tán dương.
Lâm tổng nói thêm:" Bây giờ cậu có thể đi nghỉ ngơi được rồi".
Thư ký Châu như mở hội trong lòng, nụ cười hạnh phúc cứ thế nở trên môi. Nhưng chưa được bao lâu thì nụ cười đó đã tắt hẳn bởi giọng nói quyền lực của Lâm phu nhân:" Cậu mau đi mua giúp tôi một chút quà cho bọn trẻ ở trung tâm và chuẩn bị xe tôi với chồng tôi muốn đến đó.
Một lúc chiếc xe oto hạng sang đã đỗ trước cổng trung tâm " Ngôi nhà yêu thương". Vợ chồng Lâm tổng quý phái bước vào, theo sau là thư ký Châu và năm vệ sĩ đang cầm mấy túi quà mà thư ký Châu chuẩn bị.
Họ bước vào sảnh, bà hiệu trưởng đôn hậu chào đón rồi vào phòng làm việc nói chuyện. Lâm phu nhân cũng cho vệ sĩ và thư ký Châu phát quà cho trẻ em ở đây, chủ yếu là sách vở quần áo, đồ dùng cá nhân và một số đồ chơi.
" Tôi muốn nhân nuôi đứa nhỏ tên Lý Tuệ Như, không biết chúng tôi cần hoàn thiện những thủ tục nào vậy?" Lâm phu nhân cất tiếng nói mở lời.
Lâm tổng cũng không quá bất ngờ với quyết định này của bà dù không được thông báo trước. Ông biết bà tuy bên ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất rất yếu đuối. Vì bà mất mẹ từ nhỏ nên bà rất cảm thông, dành tình cảm cho những đứa trẻ ở đây".
Hiệu trưởng nở nụ cười ôn hoà nói:" Tôi biết gia thế của ông bà cũng là danh gia vọng tộc. Nếu như Tuệ Như được gia đình ông bà nhận nuôi thì là phúc phận của con bé. Nó bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn, tính tình khá nhút nhát, rụt rè, rất đáng thương."
" Dù sao chúng tôi cũng muốn cảm tạ con bé vì đã cứu sống con trai tôi." Lâm Phong Hải từ tốn cất giọng.
" Họ nhận nuôi mình vì họ coi mình là ân nhân sao" - Lý Tuệ Như đứng bên ngoài cửa sổ nghĩ thầm trong lòng.
Vậy thì......
Cô bé này vừa đi đến gốc cây xà cừ sum xuê phía trước, vừa nghĩ:" Nếu mình làm con gái nuôi của họ thì mình sẽ sung sướng hơn ở đây, mình sẽ là thiên kim tiểu thư danh giá:)"
" Tiểu Như, mau đến phòng hiệu trưởng với cô nào" - một giáo viên trong trung tâm cất giọng gọi Tuệ Như.
" Tiểu Như, mau đến đây. Đây là cha mẹ nuôi của con. Từ giờ con sẽ đến sống với họ nhé!"- vừa bước vào phòng cô bé đã nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của hiệu trưởng.
" Chính con đã cứu con trai bác hả " - Lâm phu nhân hỏi một cách dịu dàng.
" Dạ vâng, thưa bác" - Lý Tuệ Như bình tĩnh trả lời. Cô bé biết mình đang nói dối nhưng để trở thành tiểu thư thì cô không màng.
" Con có muốn có gia đình, có cha, có mẹ có anh trai, em trai không?" - Lâm phu nhân dịu dàng tiếp tục hỏi.
Tuệ Như vừa trả lời vừa rơm rớm nước mắt:" Dạ con rất muốn ạ....hức...hức."
" Từ giờ cha mẹ sẽ là cha mẹ của con, con sẽ sống cùng chúng ta". Lâm phu nhân rất hiểu cảm giác sống thiếu tình thương của cha mẹ nên bà càng thương xót cho cô bé này.
Sau đó, Lâm tổng tiếp tục đi làm thủ tục nhận nuôi, còn vợ ông thì đi tặng quà và thăm mấy đứa nhỏ.
" Ê... có biết gì không? Lý Tuệ Như được một gia đình siêu giàu nhận nuôi đó."
" Thật sao? Chắc nó lại giả vờ đáng thương để lừa người đây mà. Toàn đóng vai mình bị hại, giả vờ đáng thương để được người khác yêu quý...hứ..... giống như với các cô giáo đó"
Lâm phu nhân khá bất ngờ với những lời " nói xấu " của bọn trẻ. Bà cho qua, nghĩ rằng trẻ con giận dỗi nhau nên nói vậy. Nhưng trong lòng bà vẫn rất để tâm.
___________
Trong resort
Thiên Nguyệt đã tỉnh lại. Vợ chồng Mạc phu nhân hạnh phúc vô cùng. Đứa em trai Thiên Minh lấy tay vuốt nhẹ má chị gái, đôi môi chúm chím hỏi:" Chị còn mệt không."
Thiên Nguyệt ngơ ngác một hồi lâu, nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn cha mẹ, em trai rồi chậm rãi nói:" Con bị sao vậy ạ."
" Con nghịch chơi ngoài biển rồi bị đuối nước đó, làm cha mẹ hết hồn" - Mạc phu nhân đau lòng nói.
Thiên Nguyệt nhau mày, cô không nhớ mình nghịch nước ngoài biển lúc nào, đầu thì cứ đau khiến cô không muốn nghĩ nữa.
(Có lẽ nào khi con người ta bị đuối nước sẽ có người bị mất trí tạm thời hay sao?)
"Cứu....cứ.....u...um..." Đúng lúc đó, mấy vệ sĩ từ xa chạy tới thấy thiếu gia của họ đang bất tỉnh còn tiểu thư Thiên Nguyệt đang yếu ớt vùng vậy ngoài kia. Hai vệ nhanh chóng bơi đến cứu Thiên Nguyệt. Còn mấy người ở lại thì hô hấp nhân tạo cho Triết. Gương mặt ai cũng tái xanh sợ hãi.
Cùng lúc này vợ chồng Lâm phu nhân cùng cha của Thiên Nguyệt - Mạc Thiên Sơn hớt hải chạy tới. Thấy con mình như vậy ai cũng cảm thấy sợ hãi, lo lắng tột độ. Lúc này, Thiên Nguyệt cũng được vệ sĩ cứu lên bờ, đã ngất đi, đang được cô bác sĩ riêng của Mạc gia sơ cứu.
Lâm Hoàng Triết sau khi được sơ cứu thì mơ màng tỉnh lại:" Cha.....m..ẹ".
Cậu bé nói rồi nhìn sang cô bé đang ngồi bên cạnh với ánh mắt cảm kích:" Là em cứu anh hả.... hụ...hụ.. cảm ơn ".
Lúc này ánh mắt của người lớn dồn hết lên người cô bé đó. Người cô ướt như chuột lột, người run lên cầm cập vì sợ.
" Cháu đã cứu con trai bác hả?"- Lâm phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
" Cháu thấy.... thấy... anh ý bị đuối nước nên....nên là cháu... cháu kéo....kéo..." - cô bé lắp bắp nói trong sợ hãi.
Từ đâu một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu, hớt hải chạy tới, ôn nhu nắm lấy tay cô bé:" Tuệ Như cháu đang làm gì ở đây vậy? Mau theo ta về "nhà" nào!, cháu có biết ta với mọi người tìm cháu lâu lắm không?"
" Vâng ạ".- Tuệ Như với nét mặt bình tĩnh hơn hẳn, nắm chặt lấy tay người phụ nữ này.
" Chào các vị, tôi xin phép, xe oto đang chờ chúng tôi".- người phụ nữ nở nụ cười đôn hậu chào vợ chồng Lâm phu nhân và Mạc tổng, rồi dắt tay Tuệ Như đi.
" Thư ký Châu, điều tra giúp tôi về cô bé kia". - Lâm tổng nói.
Thư ký Châu vừa mới đáp chuyến bay đã nhanh chóng đến khu resort của sếp ở, rồi lại hớt hải chạy ra bờ biển với xếp, bây giờ thì lại điều tra thân thế của cô bé xa lạ.
" Tui khổ quá mà!!!!" - Thư ký Châu khóc thầm trong bụng vì anh đâu dám cãi lời xếp, tưởng là được đi nghỉ mát, ai ngờ....
Sau đó, Hoàng Triết và Thiên Nguyệt được đưa về phòng có bác sĩ riêng chăm sóc.
Mạc phu nhân vô cùng lo lắng, chăm sóc cho cô con gái bé bỏng của mình.
12 tiếng sau.....
Hoàng Triết bắt đầu tỉnh táo lại, nhưng dường như có một đoạn ký ức không tài nào nhớ được.
Thấy con trai đã tỉnh, Lâm phu nhân vui mừng nói với giọng điệu trách móc:" Con tỉnh rồi sao, hai đứa cũng thật là, chơi ở đâu không chơi lại rủ nhau xuống biển làm cả hai suýt chết đuối kìa."
" Thiên Nguyệt cũng bị đuối nước sao hả mẹ?" cậu bất ngờ hỏi mẹ mình. Trong đầu cậu hiện giờ chỉ nhớ trước kia đến lúc Nguyệt chạy theo sau cậu ra biển chơi, rồi khi cậu tỉnh lại nhìn thấy gương mặt cô bé kia.
" Cô bé kia là người cứu con hả mẹ". - cậu chầm chậm nói.
Lâm phu nhân cũng chắc đến 6 phần. Vì theo lời kể của vệ sĩ, khi họ chạy ra thấy cậu ôm 1 thì cô bé kia ngồi bên cạnh cũng ướt sũng người, đang lay lay người cậu. Nhưng trong lòng bà cứ hiện lên một nghi vấn gì đó không rõ ràng.
Trong phòng làm việc ngay sát cạnh phòng nghỉ của Lâm tổng, thư ký Châu đang báo cáo các thông tin mà mình vừa thần tốc tìm kiếm được.
" Thưa sếp, cô bé đó tên Lý Tuệ Như, còn người phụ nữ kia là Hiệu trưởng trung tâm " ngôi nhà yêu thương". Trung tâm này nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi trong thành phố F này. Hôm nay họ đến bảo tàng thăm quan và đến bãi ngắm cảnh một chút rồi về. Cô bé kia cũng là một trong số trẻ bị bỏ rơi được trung tâm cưu mang."
" Rất tốt"- Lâm tổng và Mạc tổng hài lòng tán dương.
Lâm tổng nói thêm:" Bây giờ cậu có thể đi nghỉ ngơi được rồi".
Thư ký Châu như mở hội trong lòng, nụ cười hạnh phúc cứ thế nở trên môi. Nhưng chưa được bao lâu thì nụ cười đó đã tắt hẳn bởi giọng nói quyền lực của Lâm phu nhân:" Cậu mau đi mua giúp tôi một chút quà cho bọn trẻ ở trung tâm và chuẩn bị xe tôi với chồng tôi muốn đến đó.
Một lúc chiếc xe oto hạng sang đã đỗ trước cổng trung tâm " Ngôi nhà yêu thương". Vợ chồng Lâm tổng quý phái bước vào, theo sau là thư ký Châu và năm vệ sĩ đang cầm mấy túi quà mà thư ký Châu chuẩn bị.
Họ bước vào sảnh, bà hiệu trưởng đôn hậu chào đón rồi vào phòng làm việc nói chuyện. Lâm phu nhân cũng cho vệ sĩ và thư ký Châu phát quà cho trẻ em ở đây, chủ yếu là sách vở quần áo, đồ dùng cá nhân và một số đồ chơi.
" Tôi muốn nhân nuôi đứa nhỏ tên Lý Tuệ Như, không biết chúng tôi cần hoàn thiện những thủ tục nào vậy?" Lâm phu nhân cất tiếng nói mở lời.
Lâm tổng cũng không quá bất ngờ với quyết định này của bà dù không được thông báo trước. Ông biết bà tuy bên ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất rất yếu đuối. Vì bà mất mẹ từ nhỏ nên bà rất cảm thông, dành tình cảm cho những đứa trẻ ở đây".
Hiệu trưởng nở nụ cười ôn hoà nói:" Tôi biết gia thế của ông bà cũng là danh gia vọng tộc. Nếu như Tuệ Như được gia đình ông bà nhận nuôi thì là phúc phận của con bé. Nó bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn, tính tình khá nhút nhát, rụt rè, rất đáng thương."
" Dù sao chúng tôi cũng muốn cảm tạ con bé vì đã cứu sống con trai tôi." Lâm Phong Hải từ tốn cất giọng.
" Họ nhận nuôi mình vì họ coi mình là ân nhân sao" - Lý Tuệ Như đứng bên ngoài cửa sổ nghĩ thầm trong lòng.
Vậy thì......
Cô bé này vừa đi đến gốc cây xà cừ sum xuê phía trước, vừa nghĩ:" Nếu mình làm con gái nuôi của họ thì mình sẽ sung sướng hơn ở đây, mình sẽ là thiên kim tiểu thư danh giá:)"
" Tiểu Như, mau đến phòng hiệu trưởng với cô nào" - một giáo viên trong trung tâm cất giọng gọi Tuệ Như.
" Tiểu Như, mau đến đây. Đây là cha mẹ nuôi của con. Từ giờ con sẽ đến sống với họ nhé!"- vừa bước vào phòng cô bé đã nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của hiệu trưởng.
" Chính con đã cứu con trai bác hả " - Lâm phu nhân hỏi một cách dịu dàng.
" Dạ vâng, thưa bác" - Lý Tuệ Như bình tĩnh trả lời. Cô bé biết mình đang nói dối nhưng để trở thành tiểu thư thì cô không màng.
" Con có muốn có gia đình, có cha, có mẹ có anh trai, em trai không?" - Lâm phu nhân dịu dàng tiếp tục hỏi.
Tuệ Như vừa trả lời vừa rơm rớm nước mắt:" Dạ con rất muốn ạ....hức...hức."
" Từ giờ cha mẹ sẽ là cha mẹ của con, con sẽ sống cùng chúng ta". Lâm phu nhân rất hiểu cảm giác sống thiếu tình thương của cha mẹ nên bà càng thương xót cho cô bé này.
Sau đó, Lâm tổng tiếp tục đi làm thủ tục nhận nuôi, còn vợ ông thì đi tặng quà và thăm mấy đứa nhỏ.
" Ê... có biết gì không? Lý Tuệ Như được một gia đình siêu giàu nhận nuôi đó."
" Thật sao? Chắc nó lại giả vờ đáng thương để lừa người đây mà. Toàn đóng vai mình bị hại, giả vờ đáng thương để được người khác yêu quý...hứ..... giống như với các cô giáo đó"
Lâm phu nhân khá bất ngờ với những lời " nói xấu " của bọn trẻ. Bà cho qua, nghĩ rằng trẻ con giận dỗi nhau nên nói vậy. Nhưng trong lòng bà vẫn rất để tâm.
___________
Trong resort
Thiên Nguyệt đã tỉnh lại. Vợ chồng Mạc phu nhân hạnh phúc vô cùng. Đứa em trai Thiên Minh lấy tay vuốt nhẹ má chị gái, đôi môi chúm chím hỏi:" Chị còn mệt không."
Thiên Nguyệt ngơ ngác một hồi lâu, nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn cha mẹ, em trai rồi chậm rãi nói:" Con bị sao vậy ạ."
" Con nghịch chơi ngoài biển rồi bị đuối nước đó, làm cha mẹ hết hồn" - Mạc phu nhân đau lòng nói.
Thiên Nguyệt nhau mày, cô không nhớ mình nghịch nước ngoài biển lúc nào, đầu thì cứ đau khiến cô không muốn nghĩ nữa.
(Có lẽ nào khi con người ta bị đuối nước sẽ có người bị mất trí tạm thời hay sao?)
Tác giả :
An Nhiiii