Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)
Chương 43
Thoáng chốc chính bản thân Từ Nhược Thiên cũng thập phần chấn động, thần sắc kinh ngạc nhìn xuống bàn tay mình, chưa lần nào cậu lại vô ý đánh người khác như vậy, bất quá kỳ thật đó cũng không phải vấn đề bức thiết, chính là cậu đã ra tay với người cậu đã từng yêu thương.
Hứa Biên bị đánh đến bên má sưng đỏ, bàn tay chậm rãi đưa lên khóe miệng mình, giương hai mắt thống khổ nhìn sang Từ Nhược Thiên, phát hiện biểu tình người nọ chẳng khác gì vừa gặp phải yêu quái, cả gương mặt đều tái mét nhìn anh.
- Tôi... tôi xin lỗi. - Từ Nhược Thiên hoảng sợ thu tay trở về, từng bước né tránh Hứa Biên hướng về cánh cổng nhà mình, liền kích động nhấc thân chạy đi.
Khoảng cách đến nhà còn rất gần, Từ Nhược Thiên chưa kịp mở cửa, cả người bất thình lình nhào vào lồng ngực Hứa Biên, một lần nữa bị anh cưỡng hôn.
- Ngô... Hứa.. Biên.
- Ân. - Hứa Biên căn bản không muốn buông tha Từ Nhược Thiên, một bên dùng lực giữ chặt quai hàm cậu, vói đầu lưỡi vào bên trong đảo quanh một vòng khoang miệng kích thích đối phương.
Một khắc, cảm nhận phía dưới có chất lỏng nóng ấm bao quanh môi mình, Hứa Biên không nhịn được tò mò hơi mở mắt, liền nhìn thấy cả gương mặt ướt đẫm nước mắt của Từ Nhược Thiên, không khỏi thất kinh mở to hai mắt, nhất thời buông cậu ra.
- Từ Nhược Thiên. - Hứa Biên khẽ đưa tay vuốt mái tóc Từ Nhược Thiên, cẩn thận cúi đầu ghé qua khóe mắt cậu hôn một điểm, động tác lúc này mới nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Từ Nhược Thiên hiện tại vô pháp phản kháng, tùy ý để đầu lưỡi người nọ quấn quít lưỡi mình, bàn tay ngay từ đầu đặt trước ngực Hứa Biên liền chậm rãi buông xuống, giữ chặt lấy góc áo anh.
- Nếu cậu có tình cảm đặc biệt với tôi, có thể cùng tôi một chỗ được không?
Giây phút này trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh của Đặng Thiếu Đan, Từ Nhược Thiên rất nhanh thanh tỉnh trở lại, không phải ban nãy vừa nói với người nọ muốn được làm người yêu của anh sao, không phải rất muốn quên nam nhân ngay trước mặt mình hay sao, vì cái gì người kia vừa rời khỏi, lại có thể dễ dàng bị hành động của nam nhân này khiến mình trở nên mê mụi như vậy.
Không suy nghĩ nhiều, Từ Nhược Thiên liền khẩn trương đẩy Hứa Biên, vội vã mở cửa chạy vào nhà, mặc cho Hứa Biên vẫn bày ra biểu tình ngây ngốc ở một chỗ, không lấy một chút động tĩnh nào.
Đợi Từ Nhược Thiên rời khỏi cũng đã lâu, Hứa Biên mới thở dài bước lên xe, nghĩ rằng chính mình gần như đã có cơ hội cùng cậu như trước kia, nguyên lai suy nghĩ so với hiện tại lại khác xa một trời một vực như vậy, xem ra cần phải có thời gian để cậu hiểu được tâm ý thực sự của mình. Nghĩ đến đây Hứa Biên chỉ lắc đầu ủy khuất, nhìn về phía nhà của Từ Nhược Thiên một lần nữa rồi mới ly khai.
Buổi tối, nhớ đến những lúc này Từ Nhược Thiên rất thích ăn bít tết, có ý định muốn đưa cậu đi ăn, Hứa Biên liền rất nhanh có mặt trước nhà cậu. Người kia vừa nhìn thấy anh cũng không bày ra biểu tình kinh ngạc gì, chỉ hờ hững không nhìn đến anh, cũng không nói lời nào.Vài phút sau, Từ Nhược Thiên chuẩn bị rời khỏi nhà, đương nhiên vẫn không thoát khỏi việc chạm mặt nam nhân kia, cậu như cũ không mở miệng chào một tiếng, lãnh đạm bước qua anh, lúc này Hứa Biên sao có thể để người nọ ngó lơ mình dễ dàng như vậy, liền lập tức bước tới chặn ngang đường cậu, nheo lông mày.
- Em thật sự muốn như vậy sao?
- Tôi không hiểu ý của anh. - Từ Nhược Thiên hừ lạnh một tiếng, không ngẩng đầu nhìn lấy biểu tình của đối phương.
Hứa Biên tựa hồ có điểm tức giận, một phen kéo lấy cánh tay của Từ Nhược Thiên, cao giọng nói.
- Em dám tỏ thái độ hỗn láo với anh? Trước đây em có như vậy không?
Từ Nhược Thiên nhất thời cứng họng một lúc, cắn chặt môi dưới nhìn Hứa Biên, phải, chưa bao giờ cậu đối xử lạnh nhạt với bất cứ ai cả, kể cả đồng nghiệp hay những người cậu không vừa mắt, bất quá, những gì cậu làm như lúc này, chung quy chỉ muốn Hứa Biên đừng tìm đến cậu nữa, xem ra đã sớm bị anh phát hiện cả rồi.
- Tôi xin lỗi. - Dù sao cũng nhỏ hơn đối phương đến tận chục tuổi, bị Hứa Biên đột ngột mắng những lời kia Từ Nhược Thiên đương nhiên có chút chột dạ, hốc mắt theo bản năng ướm lệ, cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Mau ngẩng đầu nhìn anh. - Hứa Biên biết rõ Từ Nhược Thiên rốt cuộc đã chịu nghe lời, một bên vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, trầm giọng ra lệnh.
Ban đầu có lẽ sẽ ngộ nhận bản thân có lỗi một chút, nhưng hiện tại Từ Nhược Thiên không muốn để mình dễ dàng bị lời nói của Hứa Biên mà yếu đuối như vậy, cho nên vẫn như cũ chọn cách im lặng.
- Nhìn! - Không ngờ lại khiến đối phương nổi trận linh đình, Từ Nhược Thiên thất kinh giật mình một cái, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
- Diễn hoài như vậy em không thấy mệt sao? Anh không muốn nhiều lời, những gì anh có thể làm để sữa chữa lỗi lầm chỉ có thể bằng hành động thôi. Nhưng em căn bản không thèm nhìn đến anh, không lẽ em muốn anh phải đứng đây nói xin lỗi em một ngàn lần.
- Anh... anh đừng nói nữa... - Từ Nhược Thiên không thể hiểu hết lời nói của Hứa Biên, sắc mặt khó coi nhìn anh.
- Hảo, bây giờ anh đứng ngay trước mặt em. Nói xin lỗi em một ngàn lần cho em xem. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. - Hứa Biên đột nhiên buông Từ Nhược Thiên, một bên bày ra biểu tình nghiêm túc nhìn cậu, không ngừng nói.
- Hứa Biên... Dừng lại đi.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi...
Từ Nhược Thiên bối rối nheo mày, người kia quả thật điên rồi, tựa hồ giống như một kẻ điếc vậy, cơ hồ những lời cậu nói anh một chút cũng không màng ngó ngàng đến.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi...
- Đủ rồi!
Hứa Biên không kinh ngạc khi nghe người nọ đột nhiên quát lớn như vậy, ngược lại còn trầm mặc nhìn cậu một lúc, chậm rãi tiến đến gần cậu, nhìn cậu đang nức nở nói.- Anh khờ lắm, Hứa Biên... Anh làm như vậy thì có lợi ích gì chứ?
- Anh chỉ muốn em hiểu tâm ý của anh.
- Tôi không cần. Cho dù hiện tại anh có làm gì, anh cơ bản cũng không hề biết trước kia tình cảm của tôi dành anh nhiều đến mức nào đâu. Từ bỏ đi.
Còn đang tính lách qua người Hứa Biên, Từ Nhược Thiên đột nhiên bị Hứa Biên nắm tay kéo trở về, nghiêm mặt nói.
- Vậy còn em thì sao? Trước đây em có từng từ bỏ anh không?
-....
- Em không cần trả lời, kỳ thật em không muốn từ bỏ, em muốn một lần được anh quan tâm tới em, yêu thương em. Vậy em nói đi, anh làm sao dễ dàng từ bỏ em đây?
Ngay lúc này Đặng Thiếu Đan từ bên ngoài mở cửa bước vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi cau chặt hai mày, biểu tình không nhân nhượng nhìn sang Hứa Biên.
- Tôi có việc rồi, anh về đi. - Từ Nhược Thiên không tiếp tục cùng Hứa Biên dây dưa nữa, liền chạy đến bên cạnh Đặng Thiếu Đan, cũng không lưu luyến quay đầu nhìn anh lần cuối mà bước lên xe.
Trên đường đi, Đặng Thiếu Đan có lén đưa mắt nhìn sang Từ Nhược Thiên, chỉ thấy thần sắc của người kia không được tốt lắm, trong đầu vô thức nhớ đến tình cảnh ban nãy của hai người, một cỗ ghen ghét trỗi dậy trong lòng, liền vươn tay nắm lấy tay cậu đang đặt trên đùi, khẽ nói.
- Ban nãy Hứa Biên tìm em có việc gì không?
- Không có gì. Anh ấy chỉ tới tìm em nói chút chuyện. - Từ Nhược Thiên bị người nọ đột ngột nắm tay liền có chút giật mình, có ý định muốn rút tay trở về, nhưng rất nhanh nhớ đến lời nói lúc sáng của mình, lập tức nắm ngược trở lại tay Đặng Thiếu Đan, mỉm cười trả lời.
- Từ Nhược Thiên, nếu như anh ta muốn quay lại với em, em có đồng ý không?
- Cũng là chuyện cũ rồi, anh đừng để ý. Chúng ta đi ăn trước có được không, em đói a. - Không muốn nhắc lại đến chuyện quá khứ, Từ Nhược Thiên liền cao hứng ôm lấy cánh tay Đặng Thiếu Đan, bộ dạng nũng nịu nói.
- Hảo a hảo a, suốt ngày chỉ có ăn thôi, vậy mà không mập lên chút nào. - Đặng Thiếu Đan thuận tay nhéo má Từ Nhược Thiên, thanh âm có chút sủng nịnh nói.
- Chỉ có anh là chiều em, dẫn em đi ăn bít tết đi, sau đó chúng ta sẽ qua nhà anh, cũng đã lâu rồi em không có tới nhà anh a.
- A? Sao đột nhiên lại đòi qua nhà anh? Có mưu đồ gì phải không đấy? - Đặng Thiếu Đan nheo lông mày, vươn tay đặt đầu Từ Nhược Thiên tựa vào vai mình, thỉnh thoảng còn đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, cao hứng hỏi.
- Có anh mới mưu đồ ý. - Từ Nhược Thiên bĩu môi đánh nhẹ vào ngực Đặng Thiếu Đan một cái, cong khóe miệng cười tà.
- Hảo a hảo a, đi ăn rồi tính sau. - Đặng Thiếu Đan lắc đầu chịu thua, đưa Từ Nhược Thiên đến nhà hàng bít tết thường ngày mà trước đây Hứa Biên từng đưa cậu tới, Từ Nhược Thiên cũng không có khó chịu hay liên tưởng tiêu cực gì, chỉ chuyên tâm vào việc cùng người nọ bắt đầu một buổi hẹn hò mới quen.
Quả nhiên không có gì không lọt vào tầm mắt của Hứa Biên, kỳ thật trong suốt quãng thời gian theo sau hai người kia, tức giận có, chán ghét cũng có, nhưng không cách nào khiến anh có thể tiến tới ngăn cản bọn họ được, người kia vì cái gì khi bên cạnh nam nhân kia lại có thể vui vẻ như vậy, còn anh thì sao, Hứa Biên trong đầu bối rối suy nghĩ.
Đang lúc còn đang miên man nghĩ ngợi, ánh mắt vô thức dời đến phía trước, trước mắt là Đặng Thiếu Đan đang nhẹ nhàng hôn lên môi Từ Nhược Thiên, Hứa Biên lúc này tức giận lên đến cực điểm, ngẩng thẳng lưng muốn xem lấy biểu tình của Từ Nhược Thiên, chỉ thấy người nọ không hề có ý định tránh né, ngược lại còn cúi đầu thẹn thùng nhìn nam nhân.
Không suy nghĩ nhiều, Hứa Biên một khắc đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hùng hổ bước tới trước bàn của Từ Nhược Thiên và Đặng Thiếu Đan. Cả hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra, ngay cả thái độ kinh ngạc khi nhìn thấy anh cậu còn chưa lấy đến, đã bị người nọ cầm lấy cổ tay kéo đến phòng vệ sinh, đưa tay khóa chặt cửa phòng lại.
- Anh... anh đang làm cái gì? - Từ Nhược Thiên dùng lực hất cánh tay Hứa Biên xuống, sắc mặt khó coi nhìn anh.
- Em với cậu ta như vậy đã trở thành một cặp rồi sao? Nói đi! - Hứa Biên một lần nữa đẩy Từ Nhược Thiên vào tường, cao giọng quát.
- Anh rốt cuộc đã có chuyện gì? Đó căn bản không phải chuyện của anh. Làm ơn tránh đường. - Từ Nhược Thiên nghiêng người muốn thoát khỏi vòng kiềm chế của Hứa Biên, thế nhưng so với lời nói của cậu không tài nào có thể lọt vào tai anh.
- Em nói đi. Em có yêu cậu ta hay không?
Bên ngoài Đặng Thiếu Đan kịp lúc đi tới cửa toilet, phát hiện ổ khóa bên trong đã bị khóa trái, không khỏi tức giận đưa tay đập mạnh vào cửa nói.
- Mở cửa cho tôi. Từ Nhược Thiên, em có trong đó không?
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới Đặng Thiếu Đan, tiếp tục lớn tiếng hỏi.
- Nói đi, em có yêu cậu ta không?
Nghe đến đây Đặng Thiếu Đan ngừng phản ứng một lúc, nuốt nước miếng nhìn đến cánh cửa phòng, sốt ruột chờ đợi câu trả lời của người kia.
- Anh quá đáng lắm rồi đấy Hứa Biên, buông tôi ra. - Từ Nhược Thiên mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu cau mày nhìn Hứa Biên.
- Tại sao em không trả lời, hay là em không dám nói cho cậu ta biết rằng, em không hề yêu cậu ta.
Đặng Thiếu Đan đưa tay nắm chặt thành quyền, biểu tình tức giận hung hăng đập cửa phòng toilet, một bên không ngừng quát lớn.
- Mau mở cửa, tôi cấm anh không được lại gần Từ Nhược Thiên.
- Em nói đi chứ! - Bên này Hứa Biên lại không ngừng cố ý tra hỏi Từ Nhược Thiên.
Quả nhiên cả hai người đều khiến đầu óc Từ Nhược Thiên rối tung cả lên, sau một hồi suy nghĩ đúng đắn, cậu không do dự đẩy mạnh Hứa Biên ra, thẳng thắn nói lớn.
- Tôi yêu anh ấy hay không không quan trọng, quan trọng là người ta tốt hơn anh gấp trăm lần. Còn nữa, anh nên biết rằng, tôi hiện tại không còn chút cảm giác nào với anh nữa Hứa Biên, đừng làm phiền tôi nữa. Tránh ra!
Lời nói vừa phát ra giống như một ngàn con dao đâm vào ngực Hứa Biên, thế nhưng chuyện còn chưa dừng lại ở đây, thời điểm anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy đến với mình, Từ Nhược Thiên đột nhiên hung hăng đẩy anh ra, bước tới mở cửa phòng toilet, kéo lấy áo Đặng Thiếu Đan, ngẩng đầu điên cuồng hôn lên môi Đặng Thiếu Đan.
HẾT CHƯƠNG 43
Hứa Biên bị đánh đến bên má sưng đỏ, bàn tay chậm rãi đưa lên khóe miệng mình, giương hai mắt thống khổ nhìn sang Từ Nhược Thiên, phát hiện biểu tình người nọ chẳng khác gì vừa gặp phải yêu quái, cả gương mặt đều tái mét nhìn anh.
- Tôi... tôi xin lỗi. - Từ Nhược Thiên hoảng sợ thu tay trở về, từng bước né tránh Hứa Biên hướng về cánh cổng nhà mình, liền kích động nhấc thân chạy đi.
Khoảng cách đến nhà còn rất gần, Từ Nhược Thiên chưa kịp mở cửa, cả người bất thình lình nhào vào lồng ngực Hứa Biên, một lần nữa bị anh cưỡng hôn.
- Ngô... Hứa.. Biên.
- Ân. - Hứa Biên căn bản không muốn buông tha Từ Nhược Thiên, một bên dùng lực giữ chặt quai hàm cậu, vói đầu lưỡi vào bên trong đảo quanh một vòng khoang miệng kích thích đối phương.
Một khắc, cảm nhận phía dưới có chất lỏng nóng ấm bao quanh môi mình, Hứa Biên không nhịn được tò mò hơi mở mắt, liền nhìn thấy cả gương mặt ướt đẫm nước mắt của Từ Nhược Thiên, không khỏi thất kinh mở to hai mắt, nhất thời buông cậu ra.
- Từ Nhược Thiên. - Hứa Biên khẽ đưa tay vuốt mái tóc Từ Nhược Thiên, cẩn thận cúi đầu ghé qua khóe mắt cậu hôn một điểm, động tác lúc này mới nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Từ Nhược Thiên hiện tại vô pháp phản kháng, tùy ý để đầu lưỡi người nọ quấn quít lưỡi mình, bàn tay ngay từ đầu đặt trước ngực Hứa Biên liền chậm rãi buông xuống, giữ chặt lấy góc áo anh.
- Nếu cậu có tình cảm đặc biệt với tôi, có thể cùng tôi một chỗ được không?
Giây phút này trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh của Đặng Thiếu Đan, Từ Nhược Thiên rất nhanh thanh tỉnh trở lại, không phải ban nãy vừa nói với người nọ muốn được làm người yêu của anh sao, không phải rất muốn quên nam nhân ngay trước mặt mình hay sao, vì cái gì người kia vừa rời khỏi, lại có thể dễ dàng bị hành động của nam nhân này khiến mình trở nên mê mụi như vậy.
Không suy nghĩ nhiều, Từ Nhược Thiên liền khẩn trương đẩy Hứa Biên, vội vã mở cửa chạy vào nhà, mặc cho Hứa Biên vẫn bày ra biểu tình ngây ngốc ở một chỗ, không lấy một chút động tĩnh nào.
Đợi Từ Nhược Thiên rời khỏi cũng đã lâu, Hứa Biên mới thở dài bước lên xe, nghĩ rằng chính mình gần như đã có cơ hội cùng cậu như trước kia, nguyên lai suy nghĩ so với hiện tại lại khác xa một trời một vực như vậy, xem ra cần phải có thời gian để cậu hiểu được tâm ý thực sự của mình. Nghĩ đến đây Hứa Biên chỉ lắc đầu ủy khuất, nhìn về phía nhà của Từ Nhược Thiên một lần nữa rồi mới ly khai.
Buổi tối, nhớ đến những lúc này Từ Nhược Thiên rất thích ăn bít tết, có ý định muốn đưa cậu đi ăn, Hứa Biên liền rất nhanh có mặt trước nhà cậu. Người kia vừa nhìn thấy anh cũng không bày ra biểu tình kinh ngạc gì, chỉ hờ hững không nhìn đến anh, cũng không nói lời nào.Vài phút sau, Từ Nhược Thiên chuẩn bị rời khỏi nhà, đương nhiên vẫn không thoát khỏi việc chạm mặt nam nhân kia, cậu như cũ không mở miệng chào một tiếng, lãnh đạm bước qua anh, lúc này Hứa Biên sao có thể để người nọ ngó lơ mình dễ dàng như vậy, liền lập tức bước tới chặn ngang đường cậu, nheo lông mày.
- Em thật sự muốn như vậy sao?
- Tôi không hiểu ý của anh. - Từ Nhược Thiên hừ lạnh một tiếng, không ngẩng đầu nhìn lấy biểu tình của đối phương.
Hứa Biên tựa hồ có điểm tức giận, một phen kéo lấy cánh tay của Từ Nhược Thiên, cao giọng nói.
- Em dám tỏ thái độ hỗn láo với anh? Trước đây em có như vậy không?
Từ Nhược Thiên nhất thời cứng họng một lúc, cắn chặt môi dưới nhìn Hứa Biên, phải, chưa bao giờ cậu đối xử lạnh nhạt với bất cứ ai cả, kể cả đồng nghiệp hay những người cậu không vừa mắt, bất quá, những gì cậu làm như lúc này, chung quy chỉ muốn Hứa Biên đừng tìm đến cậu nữa, xem ra đã sớm bị anh phát hiện cả rồi.
- Tôi xin lỗi. - Dù sao cũng nhỏ hơn đối phương đến tận chục tuổi, bị Hứa Biên đột ngột mắng những lời kia Từ Nhược Thiên đương nhiên có chút chột dạ, hốc mắt theo bản năng ướm lệ, cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Mau ngẩng đầu nhìn anh. - Hứa Biên biết rõ Từ Nhược Thiên rốt cuộc đã chịu nghe lời, một bên vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, trầm giọng ra lệnh.
Ban đầu có lẽ sẽ ngộ nhận bản thân có lỗi một chút, nhưng hiện tại Từ Nhược Thiên không muốn để mình dễ dàng bị lời nói của Hứa Biên mà yếu đuối như vậy, cho nên vẫn như cũ chọn cách im lặng.
- Nhìn! - Không ngờ lại khiến đối phương nổi trận linh đình, Từ Nhược Thiên thất kinh giật mình một cái, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
- Diễn hoài như vậy em không thấy mệt sao? Anh không muốn nhiều lời, những gì anh có thể làm để sữa chữa lỗi lầm chỉ có thể bằng hành động thôi. Nhưng em căn bản không thèm nhìn đến anh, không lẽ em muốn anh phải đứng đây nói xin lỗi em một ngàn lần.
- Anh... anh đừng nói nữa... - Từ Nhược Thiên không thể hiểu hết lời nói của Hứa Biên, sắc mặt khó coi nhìn anh.
- Hảo, bây giờ anh đứng ngay trước mặt em. Nói xin lỗi em một ngàn lần cho em xem. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. - Hứa Biên đột nhiên buông Từ Nhược Thiên, một bên bày ra biểu tình nghiêm túc nhìn cậu, không ngừng nói.
- Hứa Biên... Dừng lại đi.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi...
Từ Nhược Thiên bối rối nheo mày, người kia quả thật điên rồi, tựa hồ giống như một kẻ điếc vậy, cơ hồ những lời cậu nói anh một chút cũng không màng ngó ngàng đến.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi...
- Đủ rồi!
Hứa Biên không kinh ngạc khi nghe người nọ đột nhiên quát lớn như vậy, ngược lại còn trầm mặc nhìn cậu một lúc, chậm rãi tiến đến gần cậu, nhìn cậu đang nức nở nói.- Anh khờ lắm, Hứa Biên... Anh làm như vậy thì có lợi ích gì chứ?
- Anh chỉ muốn em hiểu tâm ý của anh.
- Tôi không cần. Cho dù hiện tại anh có làm gì, anh cơ bản cũng không hề biết trước kia tình cảm của tôi dành anh nhiều đến mức nào đâu. Từ bỏ đi.
Còn đang tính lách qua người Hứa Biên, Từ Nhược Thiên đột nhiên bị Hứa Biên nắm tay kéo trở về, nghiêm mặt nói.
- Vậy còn em thì sao? Trước đây em có từng từ bỏ anh không?
-....
- Em không cần trả lời, kỳ thật em không muốn từ bỏ, em muốn một lần được anh quan tâm tới em, yêu thương em. Vậy em nói đi, anh làm sao dễ dàng từ bỏ em đây?
Ngay lúc này Đặng Thiếu Đan từ bên ngoài mở cửa bước vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi cau chặt hai mày, biểu tình không nhân nhượng nhìn sang Hứa Biên.
- Tôi có việc rồi, anh về đi. - Từ Nhược Thiên không tiếp tục cùng Hứa Biên dây dưa nữa, liền chạy đến bên cạnh Đặng Thiếu Đan, cũng không lưu luyến quay đầu nhìn anh lần cuối mà bước lên xe.
Trên đường đi, Đặng Thiếu Đan có lén đưa mắt nhìn sang Từ Nhược Thiên, chỉ thấy thần sắc của người kia không được tốt lắm, trong đầu vô thức nhớ đến tình cảnh ban nãy của hai người, một cỗ ghen ghét trỗi dậy trong lòng, liền vươn tay nắm lấy tay cậu đang đặt trên đùi, khẽ nói.
- Ban nãy Hứa Biên tìm em có việc gì không?
- Không có gì. Anh ấy chỉ tới tìm em nói chút chuyện. - Từ Nhược Thiên bị người nọ đột ngột nắm tay liền có chút giật mình, có ý định muốn rút tay trở về, nhưng rất nhanh nhớ đến lời nói lúc sáng của mình, lập tức nắm ngược trở lại tay Đặng Thiếu Đan, mỉm cười trả lời.
- Từ Nhược Thiên, nếu như anh ta muốn quay lại với em, em có đồng ý không?
- Cũng là chuyện cũ rồi, anh đừng để ý. Chúng ta đi ăn trước có được không, em đói a. - Không muốn nhắc lại đến chuyện quá khứ, Từ Nhược Thiên liền cao hứng ôm lấy cánh tay Đặng Thiếu Đan, bộ dạng nũng nịu nói.
- Hảo a hảo a, suốt ngày chỉ có ăn thôi, vậy mà không mập lên chút nào. - Đặng Thiếu Đan thuận tay nhéo má Từ Nhược Thiên, thanh âm có chút sủng nịnh nói.
- Chỉ có anh là chiều em, dẫn em đi ăn bít tết đi, sau đó chúng ta sẽ qua nhà anh, cũng đã lâu rồi em không có tới nhà anh a.
- A? Sao đột nhiên lại đòi qua nhà anh? Có mưu đồ gì phải không đấy? - Đặng Thiếu Đan nheo lông mày, vươn tay đặt đầu Từ Nhược Thiên tựa vào vai mình, thỉnh thoảng còn đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, cao hứng hỏi.
- Có anh mới mưu đồ ý. - Từ Nhược Thiên bĩu môi đánh nhẹ vào ngực Đặng Thiếu Đan một cái, cong khóe miệng cười tà.
- Hảo a hảo a, đi ăn rồi tính sau. - Đặng Thiếu Đan lắc đầu chịu thua, đưa Từ Nhược Thiên đến nhà hàng bít tết thường ngày mà trước đây Hứa Biên từng đưa cậu tới, Từ Nhược Thiên cũng không có khó chịu hay liên tưởng tiêu cực gì, chỉ chuyên tâm vào việc cùng người nọ bắt đầu một buổi hẹn hò mới quen.
Quả nhiên không có gì không lọt vào tầm mắt của Hứa Biên, kỳ thật trong suốt quãng thời gian theo sau hai người kia, tức giận có, chán ghét cũng có, nhưng không cách nào khiến anh có thể tiến tới ngăn cản bọn họ được, người kia vì cái gì khi bên cạnh nam nhân kia lại có thể vui vẻ như vậy, còn anh thì sao, Hứa Biên trong đầu bối rối suy nghĩ.
Đang lúc còn đang miên man nghĩ ngợi, ánh mắt vô thức dời đến phía trước, trước mắt là Đặng Thiếu Đan đang nhẹ nhàng hôn lên môi Từ Nhược Thiên, Hứa Biên lúc này tức giận lên đến cực điểm, ngẩng thẳng lưng muốn xem lấy biểu tình của Từ Nhược Thiên, chỉ thấy người nọ không hề có ý định tránh né, ngược lại còn cúi đầu thẹn thùng nhìn nam nhân.
Không suy nghĩ nhiều, Hứa Biên một khắc đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hùng hổ bước tới trước bàn của Từ Nhược Thiên và Đặng Thiếu Đan. Cả hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra, ngay cả thái độ kinh ngạc khi nhìn thấy anh cậu còn chưa lấy đến, đã bị người nọ cầm lấy cổ tay kéo đến phòng vệ sinh, đưa tay khóa chặt cửa phòng lại.
- Anh... anh đang làm cái gì? - Từ Nhược Thiên dùng lực hất cánh tay Hứa Biên xuống, sắc mặt khó coi nhìn anh.
- Em với cậu ta như vậy đã trở thành một cặp rồi sao? Nói đi! - Hứa Biên một lần nữa đẩy Từ Nhược Thiên vào tường, cao giọng quát.
- Anh rốt cuộc đã có chuyện gì? Đó căn bản không phải chuyện của anh. Làm ơn tránh đường. - Từ Nhược Thiên nghiêng người muốn thoát khỏi vòng kiềm chế của Hứa Biên, thế nhưng so với lời nói của cậu không tài nào có thể lọt vào tai anh.
- Em nói đi. Em có yêu cậu ta hay không?
Bên ngoài Đặng Thiếu Đan kịp lúc đi tới cửa toilet, phát hiện ổ khóa bên trong đã bị khóa trái, không khỏi tức giận đưa tay đập mạnh vào cửa nói.
- Mở cửa cho tôi. Từ Nhược Thiên, em có trong đó không?
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới Đặng Thiếu Đan, tiếp tục lớn tiếng hỏi.
- Nói đi, em có yêu cậu ta không?
Nghe đến đây Đặng Thiếu Đan ngừng phản ứng một lúc, nuốt nước miếng nhìn đến cánh cửa phòng, sốt ruột chờ đợi câu trả lời của người kia.
- Anh quá đáng lắm rồi đấy Hứa Biên, buông tôi ra. - Từ Nhược Thiên mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu cau mày nhìn Hứa Biên.
- Tại sao em không trả lời, hay là em không dám nói cho cậu ta biết rằng, em không hề yêu cậu ta.
Đặng Thiếu Đan đưa tay nắm chặt thành quyền, biểu tình tức giận hung hăng đập cửa phòng toilet, một bên không ngừng quát lớn.
- Mau mở cửa, tôi cấm anh không được lại gần Từ Nhược Thiên.
- Em nói đi chứ! - Bên này Hứa Biên lại không ngừng cố ý tra hỏi Từ Nhược Thiên.
Quả nhiên cả hai người đều khiến đầu óc Từ Nhược Thiên rối tung cả lên, sau một hồi suy nghĩ đúng đắn, cậu không do dự đẩy mạnh Hứa Biên ra, thẳng thắn nói lớn.
- Tôi yêu anh ấy hay không không quan trọng, quan trọng là người ta tốt hơn anh gấp trăm lần. Còn nữa, anh nên biết rằng, tôi hiện tại không còn chút cảm giác nào với anh nữa Hứa Biên, đừng làm phiền tôi nữa. Tránh ra!
Lời nói vừa phát ra giống như một ngàn con dao đâm vào ngực Hứa Biên, thế nhưng chuyện còn chưa dừng lại ở đây, thời điểm anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy đến với mình, Từ Nhược Thiên đột nhiên hung hăng đẩy anh ra, bước tới mở cửa phòng toilet, kéo lấy áo Đặng Thiếu Đan, ngẩng đầu điên cuồng hôn lên môi Đặng Thiếu Đan.
HẾT CHƯƠNG 43
Tác giả :
Nhộng Hiên