Chỉ Khom Lưng Vì Em
Chương 43 Đổi cách gọi
Đám đông xung quanh bắt đầu tản ra nhưng trong mắt Ưng Lê lúc này chỉ có Úc Tranh, và chỉ muốn nhìn anh.
Hai người đi ra từ rạp chiếu phim không vội về nhà mà đi dạo trong trung tâm thương mại.
Kể từ khi Úc Tranh tiếp nhận tập đoàn Quân Diệu chưa bao giờ anh có thời gian nhàn nhã để đi dạo vui chơi trong trung tâm như lúc này, càng không nói đến chuyện có Ưng Lê đi bên cạnh.
“Anh biết em rất thích đi dạo phố cùng Qúy Nghiên, nhưng sau này hãy đi cùng anh.” Anh nghiêm túc nói.
Ưng Lê phì cười, cố tình đùa vui: “Anh Úc, anh biết không, người đàn ông khi yêu mà tính toán chi li sẽ không đáng yêu.”
“Thật không?” Úc Tranh như có như không mở miệng, “Nhưng mà tối hôm qua em ở……..”
Anh chưa nói hết mấy lời định nói, Ưng Lê bối rối vội vàng giơ tay che kín miệng anh, may mắn bọn họ đang đứng chỗ không có người, nếu không……..
“Gần đây sao lúc nào anh cũng như vậy!!” Cô tức giận giậm chân.
Úc Tranh chỉ là muốn trêu cô thôi, anh lấy tay cô xuống nắm trong lòng bàn tay, cười cười nói: “Để xin lỗi, anh chịu trách nhiệm làm cây ATM kiêm luôn chân xách đồ của em hôm nay nhé.”
Ưng Lê nghĩ nghĩ, tức giận vơi đi ít nhiều. Nếu đã có cơ hội tìm đến, cô cần phải đền bù cho bản thân mình trước.
“Đi lên trên nhanh!!” Cô bắt đầu gấp gáp không chờ được.
Ưng Lê lôi Úc Tranh đến trước cửa hàng quần áo, mùa hè đến rồi, cô thấy mình có quá ít váy dù có bao nhiêu đi nữa cũng không đủ.
Hai người vừa bước vào nhân viên cửa hàng đã nhận ra Ưng Lê, vì cô và Quý Nghiên thường xuyên đến cửa hàng này mua đồ. Quần áo ở chỗ này được các nhà thiết kế có danh tiếng tự tay thiết kế, đương nhiên giá cả cũng khiến người bình thường chùn bước.
Nhưng hôm nay Ưng Lê có cây ATM là Úc Tranh, cần lo gì nữa.
Quản lý cửa hàng tự mình ra chào đón, chỉ cần liếc mắt đã biết ai đang đứng cạnh Ưng Lê, thái độ đối với hai người càng thêm cung kính.
Nhân viên cửa hàng quen thuộc với Ưng Lê, mang lên mấy bộ váy mới nhất cho cô xem, sau đó bắt đầu giới thiệu.
Ưng Lê chọn mấy cái mình thích rồi cầm chiếc váy màu xanh biếc vào phòng thử đồ, quả thực phần thiết kế chiết eo như được làm ra để dành riêng cho cô vậy.
Chỗ này có phòng thử đồ độc lập, không chỉ lớn mà còn ngăn cách với bên ngoài. Quản lý và nhân viên cửa hàng tự giác đi ra để lại không gian riêng cho hai người.
Úc Tranh ngồi trên sô pha, ánh mắt dán chặt về hướng buồng thử đồ, giống như chú rể đang chờ đợi cô dâu của mình, ẩn chứa nhiều sự chờ mong.
Ưng Lê mặc váy xong đi ra, cô nhìn Úc Tranh đang ngồi trên ghế, lúc này có hơi ngại ngùng, dù sao đây là lần đầu cô thử quần áo ở trước mặt anh.
“Thế nào?” Cô đứng trước gương căng thẳng hỏi.
Úc Tranh đứng dậy, ôm eo cô để cô nhìn mình trong gương, vòng eo Ưng Lê cực nhỏ, chiếc váy này mặc trên người cô hệt như dệt hoa trên gấm.
“Rất đẹp.” Anh nhẹ giọng nói, không có cách nào để rời ánh mắt khỏi Ưng Lê.
Ưng Lê có thể cảm nhận được độ nóng bàn tay đang đặt trên eo mình, trước khi mặt cô đỏ đẩy cô đẩy tay anh ra: “Em đi thử thêm một vài bộ khác.”
Nói xong chạy nhanh như chớp tiến vào buồng thử đồ.
Úc Tranh cười cười, đi ra bên ngoài đưa thẻ cho quản lý: “Lấy tất mấy bộ đó.”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Lê rất thích mấy bộ đồ nhưng cô không ngờ Úc Tranh trực tiếp đi trả tiền lấy tất, có điều cô không có từ chối.
Được tổng giám đốc tập đoàn Quân Diệu làm chân xách đồ cho mình, Ưng Lê thấy mình đi trên đường mang theo bao nhiêu hào quang oai phong.
Cô chỉ định đứng cạnh lan can nghỉ ngơi một chút, lại nhìn thoáng qua thấy bóng dáng Ưng Kỳ xuất hiện ở dưới tầng, vì thế kéo Úc Tranh đi nhanh nói: “Anh em đang ở bên dưới, chúng ta xuống đó dọa anh ấy!!”
Nhìn Ưng Lê đang hưng phấn, Úc Tranh không nói gì thêm, còn cười đi cùng cô xuống dưới.
Ưng Lê đang định chuẩn bị đi từ phía sau đến dọa Ưng Kỳ, ai biết được tự nhiên anh ấy dừng bước chân, nhìn sang bên cạnh cau mày nói: “Cô đi ra đi, tôi nhìn thấy cô rồi.”
Cô hoảng sợ, cứ tưởng mình bị phát hiện, chưa kịp nhấc chân bước ra đã có bóng người xuất hiện từ bên cạnh cửa vào.
Thấy là Thẩm Tầm Lam, Ưng Lê càng có hứng thú kéo Úc Tranh tránh ở một bên vừa xem vừa ăn dưa.
Thật ra Thẩm Tầm Lam không nghĩ sẽ gặp Ưng Kỳ ở chỗ này, do sắp đến sinh nhật mẹ cô nên một mình cô đến đây muốn mua quà tặng mẹ, càng không nghĩ đến việc gặp được Ưng Kỳ.
Theo bản năng cô trốn tránh đứng sang chỗ khác, bởi vì Ưng Kỳ không thích cô, cô không dám tiến lên tiếp cận gần khuôn mặt lạnh của anh.
Nhưng Ưng Kỳ hiểu lầm Thẩm Tầm Lam đi theo mình đến đây, giọng điệu khi nói chuyện không vui vẻ: “Việc cô nói mình sẽ duy trì khoảng cách là việc theo dõi tôi?”
Ưng Lê trốn ở đằng sau nghe mấy lời đó định xông ra ngoài đánh người: “Thái độ của anh ấy là sao!!”
Úc Tranh giữ cô lại, nhỏ giọng trấn an: “Đừng vội đi ra, chỉ khiến khung cảnh thêm xấu hổ.”
Ưng Lê nhìn vẻ mặt Thẩm Tâm Lam như sắp khóc, nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ của mình, cô sợ làm chị ấy xấu hổ.
Thẩm Tầm Lam bị sắc mặt của Ưng Kỳ dọa sợ, vội vàng giải thích: “Em không có ý muốn theo dõi anh, em chỉ……”
“Chỉ cái gì?” Ưng Kỳ cau chặt mày, “Tôi đã nói tôi không có hứng thú với cô, cũng nhớ rất rõ cô Thẩm từng nói sẽ không tạo thêm nhiều phiền phức cho tôi.”
Thẩm Tầm Lam muốn giải thích thêm, nhưng nhìn dáng vẻ tỏ ra không kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt, cô ấy hiểu rằng, cho dù mình giải thích bao nhiêu đi nữa thì người này sẽ không bao giờ tin tưởng lời cô ấy nói.
“Em đến đây để mua quà sinh nhật cho mẹ, mặc kệ anh có tin hay không, em không theo dõi anh.” Cô không muốn mình bị hiểu lầm.
Thẩm Tầm Lam nói xong rời đi luôn, khi xoay người, ánh sáng trong mắt cô ấy ảm đạm đi rất nhiều.
Ưng Kỳ đứng sững sờ tại chỗ, xuất thần nhìn bóng dáng Thẩm Tầm Lam rời đi.
Lúc này Ưng Lê đã đi ra ngoài, cô đi đến cạnh người Ưng Kỳ không tiếng động cố ý dùng người mình đụng vào anh ấy, châm chọc khiêu khích: “Anh, giáo dưỡng của anh bị chó tha đi phải không.”
Cô hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Úc Tranh: “A Tranh, em đi an ủi chị Thẩm, anh về nhà trước đi.”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Kỳ bắt đầu nảy sinh tâm trạng áy náy, dưới chân như bị đinh đóng chặt, không thể hoạt động bước chân.
“Dù anh không thích cô Thẩm đi chăng nữa nhưng đúng là vừa nãy anh đã hiểu lầm cô ấy, còn ở trước mặt nhiều người không quen biết khiến cô ấy lúng túng.” Úc Tranh bình tĩnh kể lại mọi chuyện.
Người trong trung tâm thương mại đi tới đi lui, mới vừa nãy có khá nhiều người nhìn sang hướng này. Vốn tưởng rằng chỉ là đôi tình nhân cãi nhau bình thường, không ngờ rằng nó là tiết mục dây dưa.
Ưng Kỳ nhớ lại vẻ mặt như sắp khóc của Thẩm Tầm Lam khi nãy, nhất thời trong lòng sinh ra loại cảm giác vô cùng phức tạp và khác thường.
Ưng Lê chạy tới thang máy đúng lúc đuổi kịp Thẩm Tầm Lam, cô cười vỗ tay vào bả vai chị ấy, nói: “Thật khéo chị Thẩm, em cũng đến đây đi dạo.”
Thẩm Tầm Lam thu lại vẻ mặt mất mát, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Lê Lê, không ngờ có thể gặp em ở chỗ này.”
Ưng Lê không nói đến chuyện mình vừa m thấy, chỉ nhìn túi to trong tay chị ấy: “Chị đến mua đồ ạ?”
“Vừa mua xong rồi, đang định về nhà.” Sắc mặt Thẩm Tầm Lam có chút mệt mỏi.
Ưng Lê đảo quanh tròng mắt, cười hỏi: “Chị Thẩm muốn uống trà sữa không, nghe nói khi đi dạo phố mà mệt uống một cốc trà sữa là có thể xua tan mọi mệt mỏi.”
Thẩm Tầm Lam đưa mắt nhìn Ưng Lê, hình như đang suy nghĩ, nhưng ngay lập tức mỉm cười trả lời: “Được.”
Hai người cầm trà sữa đi đến ghế dài ngồi nghỉ ngơi, Ưng Lê rất biết khuất động không khí, chỉ mới mấy câu đã giúp Thẩm Tâm Lam khôi phục tâm trạng hơn phân nửa.
“Lê Lê, em có thể đi cùng chị đến một nơi không.”
Ưng Lê không ngờ mình được Thẩm Tầm đưa đến phòng luyện vũ đạo, cô ngồi ở trên mặt đất còn chị Thẩm đi vào trong thay bộ đồ múa ba lê.
“Có những lúc khiêu vũ sẽ khiến bản thân quên đi nhiều việc.” Thẩm Tầm Lam cười khẽ, mở âm nhạc thường dùng khi tập luyện.
Ưng Lê im lặng, cô biết chuyện Thẩm Tầm Lam nói là chuyện gì.
Múa ba lê là nghệ thuật múa mũi chân, Thẩm Tầm Lam học múa ba lê được hai mươi năm, bất kể là động tác nào cũng có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng. Cổ thiên nga thon dài nhỏ bé, nhìn chung người chị ấy rất gầy nhưng không có vẻ khô quắt, tuyệt đẹp và cao nhã, khiến người xem vui tai vui mắt.
Ưng Lê tập trung xem Thẩm Tầm Lam múa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ sau này nhất định Ưng Kỳ sẽ hối hận.
Mồ hôi rơi, cuối cùng Thẩm Tầm Lam dừng lại.
Cô ấy ngồi xuống, trên mặt mang theo sự giải thoát mỉm cười: “Lê Lê, ngay vừa rồi chị đã ra một quyết định, chị không thể cứ theo chạy theo Ưng Kỳ nữa.”
Nếu không thấy một màn lúc nãy có lẽ Ưng Lê sẽ khuyên Thẩm Tầm Lam kiên trì thêm chút nữa, nhưng cứ nghĩ lại chuyện lúc đó cô cảm thấy quyết định của chị ấy là rất đúng.
“Tuy chị không thể trở thành chị dâu em, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt như trước.” Cô cong môi nói.
Thẩm Tầm Làm khẽ mím môi, dáng vẻ tươi cười hoá thành buồn bã: “Không ngờ tình cảm đầu tiên chị dành cho một người lại đi vào ngõ cụt, nhưng tóm lại vẫn hơn là nói lời chia tay nhỉ?”
Ưng Lê đi qua ôm cô ấy: “Thật ra anh em không tốt vậy đâu, có một đống thói hư tật xấu ấy, chị Thẩm xứng đáng ở cạnh người tốt hơn!”
Thẩm Tầm Lam cụp mắt, nuốt ngược nước mắt vào trong: “Ừm!!”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Lê mang theo tâm trạng nặng nề về nhà, vừa ngồi xuống ghế Úc Tranh đã bưng cốc nước đến cho cô.
“Lúc Ưng Kỳ đi về, nhìn qua biểu cảm còn áy náy.” Anh báo cáo tình huống.
Ưng Lê nhận cốc nước uống ngụm lớn, hừ hừ nói: “Áy náy có ích gì, có xin lỗi được không.”
Úc Tranh đặt cốc nước lên bàn, mở miệng nói: “Thật ra anh cảm giác Ưng Kỳ không phải không để ý như mình nghĩ.”
Ưng Lê cười khẩy: “Chị Thẩm đã quyết định từ bỏ, theo đuổi lâu như vậy, là em em cũng sẽ thấy mệt.”
“Trời bên ngoài nóng quá, mặt em đỏ hết kìa.” Úc Tranh lấy khăn ướt lau mặt giúp cô.
Ưng Lê để mặc anh giúp mình lau, nhìn dáng vẻ chuyên chú khi làm của anh thì hỏi: “A Tranh, nếu ngay từ đầu em theo đuổi anh, anh có lạnh lùng giống anh em không?”
Úc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu.”
“Thật không?” Ưng Lê không tin lắm.
Úc Tranh lau lau khóe môi cô, khuôn mặt chứa ý cười: “Bởi vì nếu gặp được em sớm hơn, vẫn là anh thích em trước.”
Ưng Lê ngẩn ra, như đang bị tiếng cười và lời nói của anh làm cho giật mình.
Úc Tranh cười xấu xa cắn khóe môi cô: “Cho nên, vẫn là anh theo đuổi em trước.”
Ưng Lê bị anh chọc ghẹo đến mức đỏ mặt tai hồng, thiếu chút nữa quên luôn mình đang ở chỗ nào.
Cô mau chóng tìm lại suy nghĩ của mình, tiếp tục đưa ra giả thuyết: “Nếu, nếu là em thích anh trước, sau đó em sẽ theo đuổi anh, anh sẽ thế nào?”
Úc Tranh cười khẽ: “Giả thiết như vậy không có ý nghĩa, vì dù có quay về bao nhiêu lần đi nữa anh sẽ yêu em trước.”
Trong lòng Ưng Lê như được ăn mật ngọt, cô ôm mặt Úc Tranh đặt lên đó một nụ hôn: “A Tranh, anh tốt nhất.”
Vừa dứt lời, cô đã bị Úc Tranh bế đứng lên.
Ưng Lê hoảng sợ, vội vàng ôm cổ anh hỏi: “A Tranh, anh định làm gì?”
“Làm người tốt làm đến cùng, để anh giúp em đi tắm.”
Ưng Lê:?
Trong phòng tắm, hơi nước dày, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người dây dưa cùng một chỗ.
Ưng Lê cắn môi, cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến hộp bao cao su vừa nãy: “A Tranh, rốt cuộc anh mua bao nhiêu thứ đồ kia?”
“Không nhiều lắm, đủ cho chúng ta dùng nửa năm.” Úc Tranh nói xong thoáng cái lại đâm vào cô.
Khóe mắt Ưng Lê phiếm hồng, làm nũng xin tha: “A Tranh, anh có thể tha cho em một lần không?”
“Có thể.” Môi Úc Tranh di chuyển xuống cổ cô, “Đổi cách gọi.”
“Chồng.” Ưng Lê nhanh nhẹn hiểu chuyện, “Em xin anh mà.”
Nhưng mà cô vẫn không được buông tha, tiếng chồng này chỉ đổi lấy sự va chạm càng thêm mãnh liệt của Úc Tranh.
—————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lê Lê:???? Anh có phải chó không.
—————-
Hai người đi ra từ rạp chiếu phim không vội về nhà mà đi dạo trong trung tâm thương mại.
Kể từ khi Úc Tranh tiếp nhận tập đoàn Quân Diệu chưa bao giờ anh có thời gian nhàn nhã để đi dạo vui chơi trong trung tâm như lúc này, càng không nói đến chuyện có Ưng Lê đi bên cạnh.
“Anh biết em rất thích đi dạo phố cùng Qúy Nghiên, nhưng sau này hãy đi cùng anh.” Anh nghiêm túc nói.
Ưng Lê phì cười, cố tình đùa vui: “Anh Úc, anh biết không, người đàn ông khi yêu mà tính toán chi li sẽ không đáng yêu.”
“Thật không?” Úc Tranh như có như không mở miệng, “Nhưng mà tối hôm qua em ở……..”
Anh chưa nói hết mấy lời định nói, Ưng Lê bối rối vội vàng giơ tay che kín miệng anh, may mắn bọn họ đang đứng chỗ không có người, nếu không……..
“Gần đây sao lúc nào anh cũng như vậy!!” Cô tức giận giậm chân.
Úc Tranh chỉ là muốn trêu cô thôi, anh lấy tay cô xuống nắm trong lòng bàn tay, cười cười nói: “Để xin lỗi, anh chịu trách nhiệm làm cây ATM kiêm luôn chân xách đồ của em hôm nay nhé.”
Ưng Lê nghĩ nghĩ, tức giận vơi đi ít nhiều. Nếu đã có cơ hội tìm đến, cô cần phải đền bù cho bản thân mình trước.
“Đi lên trên nhanh!!” Cô bắt đầu gấp gáp không chờ được.
Ưng Lê lôi Úc Tranh đến trước cửa hàng quần áo, mùa hè đến rồi, cô thấy mình có quá ít váy dù có bao nhiêu đi nữa cũng không đủ.
Hai người vừa bước vào nhân viên cửa hàng đã nhận ra Ưng Lê, vì cô và Quý Nghiên thường xuyên đến cửa hàng này mua đồ. Quần áo ở chỗ này được các nhà thiết kế có danh tiếng tự tay thiết kế, đương nhiên giá cả cũng khiến người bình thường chùn bước.
Nhưng hôm nay Ưng Lê có cây ATM là Úc Tranh, cần lo gì nữa.
Quản lý cửa hàng tự mình ra chào đón, chỉ cần liếc mắt đã biết ai đang đứng cạnh Ưng Lê, thái độ đối với hai người càng thêm cung kính.
Nhân viên cửa hàng quen thuộc với Ưng Lê, mang lên mấy bộ váy mới nhất cho cô xem, sau đó bắt đầu giới thiệu.
Ưng Lê chọn mấy cái mình thích rồi cầm chiếc váy màu xanh biếc vào phòng thử đồ, quả thực phần thiết kế chiết eo như được làm ra để dành riêng cho cô vậy.
Chỗ này có phòng thử đồ độc lập, không chỉ lớn mà còn ngăn cách với bên ngoài. Quản lý và nhân viên cửa hàng tự giác đi ra để lại không gian riêng cho hai người.
Úc Tranh ngồi trên sô pha, ánh mắt dán chặt về hướng buồng thử đồ, giống như chú rể đang chờ đợi cô dâu của mình, ẩn chứa nhiều sự chờ mong.
Ưng Lê mặc váy xong đi ra, cô nhìn Úc Tranh đang ngồi trên ghế, lúc này có hơi ngại ngùng, dù sao đây là lần đầu cô thử quần áo ở trước mặt anh.
“Thế nào?” Cô đứng trước gương căng thẳng hỏi.
Úc Tranh đứng dậy, ôm eo cô để cô nhìn mình trong gương, vòng eo Ưng Lê cực nhỏ, chiếc váy này mặc trên người cô hệt như dệt hoa trên gấm.
“Rất đẹp.” Anh nhẹ giọng nói, không có cách nào để rời ánh mắt khỏi Ưng Lê.
Ưng Lê có thể cảm nhận được độ nóng bàn tay đang đặt trên eo mình, trước khi mặt cô đỏ đẩy cô đẩy tay anh ra: “Em đi thử thêm một vài bộ khác.”
Nói xong chạy nhanh như chớp tiến vào buồng thử đồ.
Úc Tranh cười cười, đi ra bên ngoài đưa thẻ cho quản lý: “Lấy tất mấy bộ đó.”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Lê rất thích mấy bộ đồ nhưng cô không ngờ Úc Tranh trực tiếp đi trả tiền lấy tất, có điều cô không có từ chối.
Được tổng giám đốc tập đoàn Quân Diệu làm chân xách đồ cho mình, Ưng Lê thấy mình đi trên đường mang theo bao nhiêu hào quang oai phong.
Cô chỉ định đứng cạnh lan can nghỉ ngơi một chút, lại nhìn thoáng qua thấy bóng dáng Ưng Kỳ xuất hiện ở dưới tầng, vì thế kéo Úc Tranh đi nhanh nói: “Anh em đang ở bên dưới, chúng ta xuống đó dọa anh ấy!!”
Nhìn Ưng Lê đang hưng phấn, Úc Tranh không nói gì thêm, còn cười đi cùng cô xuống dưới.
Ưng Lê đang định chuẩn bị đi từ phía sau đến dọa Ưng Kỳ, ai biết được tự nhiên anh ấy dừng bước chân, nhìn sang bên cạnh cau mày nói: “Cô đi ra đi, tôi nhìn thấy cô rồi.”
Cô hoảng sợ, cứ tưởng mình bị phát hiện, chưa kịp nhấc chân bước ra đã có bóng người xuất hiện từ bên cạnh cửa vào.
Thấy là Thẩm Tầm Lam, Ưng Lê càng có hứng thú kéo Úc Tranh tránh ở một bên vừa xem vừa ăn dưa.
Thật ra Thẩm Tầm Lam không nghĩ sẽ gặp Ưng Kỳ ở chỗ này, do sắp đến sinh nhật mẹ cô nên một mình cô đến đây muốn mua quà tặng mẹ, càng không nghĩ đến việc gặp được Ưng Kỳ.
Theo bản năng cô trốn tránh đứng sang chỗ khác, bởi vì Ưng Kỳ không thích cô, cô không dám tiến lên tiếp cận gần khuôn mặt lạnh của anh.
Nhưng Ưng Kỳ hiểu lầm Thẩm Tầm Lam đi theo mình đến đây, giọng điệu khi nói chuyện không vui vẻ: “Việc cô nói mình sẽ duy trì khoảng cách là việc theo dõi tôi?”
Ưng Lê trốn ở đằng sau nghe mấy lời đó định xông ra ngoài đánh người: “Thái độ của anh ấy là sao!!”
Úc Tranh giữ cô lại, nhỏ giọng trấn an: “Đừng vội đi ra, chỉ khiến khung cảnh thêm xấu hổ.”
Ưng Lê nhìn vẻ mặt Thẩm Tâm Lam như sắp khóc, nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ của mình, cô sợ làm chị ấy xấu hổ.
Thẩm Tầm Lam bị sắc mặt của Ưng Kỳ dọa sợ, vội vàng giải thích: “Em không có ý muốn theo dõi anh, em chỉ……”
“Chỉ cái gì?” Ưng Kỳ cau chặt mày, “Tôi đã nói tôi không có hứng thú với cô, cũng nhớ rất rõ cô Thẩm từng nói sẽ không tạo thêm nhiều phiền phức cho tôi.”
Thẩm Tầm Lam muốn giải thích thêm, nhưng nhìn dáng vẻ tỏ ra không kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt, cô ấy hiểu rằng, cho dù mình giải thích bao nhiêu đi nữa thì người này sẽ không bao giờ tin tưởng lời cô ấy nói.
“Em đến đây để mua quà sinh nhật cho mẹ, mặc kệ anh có tin hay không, em không theo dõi anh.” Cô không muốn mình bị hiểu lầm.
Thẩm Tầm Lam nói xong rời đi luôn, khi xoay người, ánh sáng trong mắt cô ấy ảm đạm đi rất nhiều.
Ưng Kỳ đứng sững sờ tại chỗ, xuất thần nhìn bóng dáng Thẩm Tầm Lam rời đi.
Lúc này Ưng Lê đã đi ra ngoài, cô đi đến cạnh người Ưng Kỳ không tiếng động cố ý dùng người mình đụng vào anh ấy, châm chọc khiêu khích: “Anh, giáo dưỡng của anh bị chó tha đi phải không.”
Cô hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Úc Tranh: “A Tranh, em đi an ủi chị Thẩm, anh về nhà trước đi.”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Kỳ bắt đầu nảy sinh tâm trạng áy náy, dưới chân như bị đinh đóng chặt, không thể hoạt động bước chân.
“Dù anh không thích cô Thẩm đi chăng nữa nhưng đúng là vừa nãy anh đã hiểu lầm cô ấy, còn ở trước mặt nhiều người không quen biết khiến cô ấy lúng túng.” Úc Tranh bình tĩnh kể lại mọi chuyện.
Người trong trung tâm thương mại đi tới đi lui, mới vừa nãy có khá nhiều người nhìn sang hướng này. Vốn tưởng rằng chỉ là đôi tình nhân cãi nhau bình thường, không ngờ rằng nó là tiết mục dây dưa.
Ưng Kỳ nhớ lại vẻ mặt như sắp khóc của Thẩm Tầm Lam khi nãy, nhất thời trong lòng sinh ra loại cảm giác vô cùng phức tạp và khác thường.
Ưng Lê chạy tới thang máy đúng lúc đuổi kịp Thẩm Tầm Lam, cô cười vỗ tay vào bả vai chị ấy, nói: “Thật khéo chị Thẩm, em cũng đến đây đi dạo.”
Thẩm Tầm Lam thu lại vẻ mặt mất mát, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Lê Lê, không ngờ có thể gặp em ở chỗ này.”
Ưng Lê không nói đến chuyện mình vừa m thấy, chỉ nhìn túi to trong tay chị ấy: “Chị đến mua đồ ạ?”
“Vừa mua xong rồi, đang định về nhà.” Sắc mặt Thẩm Tầm Lam có chút mệt mỏi.
Ưng Lê đảo quanh tròng mắt, cười hỏi: “Chị Thẩm muốn uống trà sữa không, nghe nói khi đi dạo phố mà mệt uống một cốc trà sữa là có thể xua tan mọi mệt mỏi.”
Thẩm Tầm Lam đưa mắt nhìn Ưng Lê, hình như đang suy nghĩ, nhưng ngay lập tức mỉm cười trả lời: “Được.”
Hai người cầm trà sữa đi đến ghế dài ngồi nghỉ ngơi, Ưng Lê rất biết khuất động không khí, chỉ mới mấy câu đã giúp Thẩm Tâm Lam khôi phục tâm trạng hơn phân nửa.
“Lê Lê, em có thể đi cùng chị đến một nơi không.”
Ưng Lê không ngờ mình được Thẩm Tầm đưa đến phòng luyện vũ đạo, cô ngồi ở trên mặt đất còn chị Thẩm đi vào trong thay bộ đồ múa ba lê.
“Có những lúc khiêu vũ sẽ khiến bản thân quên đi nhiều việc.” Thẩm Tầm Lam cười khẽ, mở âm nhạc thường dùng khi tập luyện.
Ưng Lê im lặng, cô biết chuyện Thẩm Tầm Lam nói là chuyện gì.
Múa ba lê là nghệ thuật múa mũi chân, Thẩm Tầm Lam học múa ba lê được hai mươi năm, bất kể là động tác nào cũng có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng. Cổ thiên nga thon dài nhỏ bé, nhìn chung người chị ấy rất gầy nhưng không có vẻ khô quắt, tuyệt đẹp và cao nhã, khiến người xem vui tai vui mắt.
Ưng Lê tập trung xem Thẩm Tầm Lam múa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ sau này nhất định Ưng Kỳ sẽ hối hận.
Mồ hôi rơi, cuối cùng Thẩm Tầm Lam dừng lại.
Cô ấy ngồi xuống, trên mặt mang theo sự giải thoát mỉm cười: “Lê Lê, ngay vừa rồi chị đã ra một quyết định, chị không thể cứ theo chạy theo Ưng Kỳ nữa.”
Nếu không thấy một màn lúc nãy có lẽ Ưng Lê sẽ khuyên Thẩm Tầm Lam kiên trì thêm chút nữa, nhưng cứ nghĩ lại chuyện lúc đó cô cảm thấy quyết định của chị ấy là rất đúng.
“Tuy chị không thể trở thành chị dâu em, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt như trước.” Cô cong môi nói.
Thẩm Tầm Làm khẽ mím môi, dáng vẻ tươi cười hoá thành buồn bã: “Không ngờ tình cảm đầu tiên chị dành cho một người lại đi vào ngõ cụt, nhưng tóm lại vẫn hơn là nói lời chia tay nhỉ?”
Ưng Lê đi qua ôm cô ấy: “Thật ra anh em không tốt vậy đâu, có một đống thói hư tật xấu ấy, chị Thẩm xứng đáng ở cạnh người tốt hơn!”
Thẩm Tầm Lam cụp mắt, nuốt ngược nước mắt vào trong: “Ừm!!”
***
Đọc Full Tại Truyenfull.
Ưng Lê mang theo tâm trạng nặng nề về nhà, vừa ngồi xuống ghế Úc Tranh đã bưng cốc nước đến cho cô.
“Lúc Ưng Kỳ đi về, nhìn qua biểu cảm còn áy náy.” Anh báo cáo tình huống.
Ưng Lê nhận cốc nước uống ngụm lớn, hừ hừ nói: “Áy náy có ích gì, có xin lỗi được không.”
Úc Tranh đặt cốc nước lên bàn, mở miệng nói: “Thật ra anh cảm giác Ưng Kỳ không phải không để ý như mình nghĩ.”
Ưng Lê cười khẩy: “Chị Thẩm đã quyết định từ bỏ, theo đuổi lâu như vậy, là em em cũng sẽ thấy mệt.”
“Trời bên ngoài nóng quá, mặt em đỏ hết kìa.” Úc Tranh lấy khăn ướt lau mặt giúp cô.
Ưng Lê để mặc anh giúp mình lau, nhìn dáng vẻ chuyên chú khi làm của anh thì hỏi: “A Tranh, nếu ngay từ đầu em theo đuổi anh, anh có lạnh lùng giống anh em không?”
Úc Tranh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu.”
“Thật không?” Ưng Lê không tin lắm.
Úc Tranh lau lau khóe môi cô, khuôn mặt chứa ý cười: “Bởi vì nếu gặp được em sớm hơn, vẫn là anh thích em trước.”
Ưng Lê ngẩn ra, như đang bị tiếng cười và lời nói của anh làm cho giật mình.
Úc Tranh cười xấu xa cắn khóe môi cô: “Cho nên, vẫn là anh theo đuổi em trước.”
Ưng Lê bị anh chọc ghẹo đến mức đỏ mặt tai hồng, thiếu chút nữa quên luôn mình đang ở chỗ nào.
Cô mau chóng tìm lại suy nghĩ của mình, tiếp tục đưa ra giả thuyết: “Nếu, nếu là em thích anh trước, sau đó em sẽ theo đuổi anh, anh sẽ thế nào?”
Úc Tranh cười khẽ: “Giả thiết như vậy không có ý nghĩa, vì dù có quay về bao nhiêu lần đi nữa anh sẽ yêu em trước.”
Trong lòng Ưng Lê như được ăn mật ngọt, cô ôm mặt Úc Tranh đặt lên đó một nụ hôn: “A Tranh, anh tốt nhất.”
Vừa dứt lời, cô đã bị Úc Tranh bế đứng lên.
Ưng Lê hoảng sợ, vội vàng ôm cổ anh hỏi: “A Tranh, anh định làm gì?”
“Làm người tốt làm đến cùng, để anh giúp em đi tắm.”
Ưng Lê:?
Trong phòng tắm, hơi nước dày, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người dây dưa cùng một chỗ.
Ưng Lê cắn môi, cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến hộp bao cao su vừa nãy: “A Tranh, rốt cuộc anh mua bao nhiêu thứ đồ kia?”
“Không nhiều lắm, đủ cho chúng ta dùng nửa năm.” Úc Tranh nói xong thoáng cái lại đâm vào cô.
Khóe mắt Ưng Lê phiếm hồng, làm nũng xin tha: “A Tranh, anh có thể tha cho em một lần không?”
“Có thể.” Môi Úc Tranh di chuyển xuống cổ cô, “Đổi cách gọi.”
“Chồng.” Ưng Lê nhanh nhẹn hiểu chuyện, “Em xin anh mà.”
Nhưng mà cô vẫn không được buông tha, tiếng chồng này chỉ đổi lấy sự va chạm càng thêm mãnh liệt của Úc Tranh.
—————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lê Lê:???? Anh có phải chó không.
—————-
Tác giả :
Mộc Kim An