Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 114
Băng Ngưng ở nhà Kiều Kiều được một thời gian. Hai người hiện tại không phải đến trường, không có việc gì khác nên ở lì trong nhà cùng nhau. Kiều Kiều quả thật nấu ăn rất ngon, ngày nào cũng làm các loại đồ ăn nhưng cả hai đều không có tâm trạng thưởng thức nên ăn rất ít. Mỗi người đều đắm chìm trong tâm trạng phiền muộn, thương tâm của mình, không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai. Băng Ngưng từng đi tìm Lâm Thanh Âm xin phép muốn chuyển hẳn ra ngoài ở nhưng bị từ chối. Mẹ nói cô có thể ở ngoài vài ngày để tâm trạng bình tĩnh trở lại nhưng chuyển hẳn đi thì tuyệt đối không được. Cô thực sự lo lắng, sau này làm sao đối mặt với người mẹ mình vẫn yêu thương rất mực, cũng không biết còn có thể tiếp tục tin tưởng lời nói của bà không. Thái độ của mẹ rất lạnh nhạt, xa cách, hẳn là cũng thấy mấy tấm ảnh rồi. Đã từng nói dù có thể nào cũng sẽ tin tưởng mẹ vô điều kiện. Cái gọi là từng và sẽ giờ thật ra chả còn nghĩ lý gì.
Trường học,
Sự việc lần này, Diệp Dịch Lỗi không hề can thiệp để dẹp yên tin tức nên trong trường học, Băng Ngưng suốt ngày phải đối mặt với trào phúng cùng cánh mắt thương hại.
“Ngưng Nhi, không cần để ý bọn họ. Một đám bà tám nhiều chuyện thôi.” Kiều Kiều an ủi. “Đúng rồi, hôm nay cô giáo tìm bạn làm gì thế?”
“À...” Mất một lúc Băng Ngưng mới phản ứng lại, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không có việc gì đâu. Đi thôi!” Cô nói xong nhanh chóng rảo bước đi. Đến Kiều Kiều cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Thật ra...cô cũng sớm chuẩn bị tâm lí sẽ có ngày này nhưng không ngờ đến nhanh thế. Tay phải day day lỗ tai, thính lực kém nên vũ đạo không chuẩn, không theo đúng nhịp. Cô giáo thiện ý khuyên nên từ bỏ học múa và chọn chuyên ngành khác. Ha ha...đúng là thiện ý.
Khi Dương Tư Thần đến gần, Băng Ngưng đang ngồi bên gốc cây cổ thụ ngẩn người suy nghĩ. Anh vừa về nước. Ban đầu, do không muốn khiến cô chịu thêm áp lực vì nghĩ đến thương tích của mình nên anh trốn tránh không gặp cô. Sau một thời gian, vết thương bình phục hẳn, lại phải ra nước ngoài để xử lý mấy việc của công ty. Không ngờ, sau khoảng thời gian ngắn anh vắng mặt, sự tình đã biến chuyển nhiều như vậy.
“Ngưng Nhi, em sao rồi?”
“Học trưởng!” Thấy anh, Băng Ngưng kinh ngạc hô lên.
Nhìn thấy Băng Ngưng tiều tụy, thất thần khiến anh đau lòng khôn xiết. Không kiềm chế được xúc động cùng nhớ nhung bao ngày, anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Sau bao ngày, rốt cuộc cũng được nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, anh thầm nghĩ muốn ôm cô như thế này mãi, không bao giờ buông tay.
Băng Ngưng cũng không đẩy ra, để mặc anh ôm đến khi anh buông ra. “Ngưng Nhi, sự việc sao lại thành ra nghiêm trọng như vậy. Có phải vì em ở lại chăm sóc anh không?”
“Không phải!” Băng Ngưng lắc đầu. Thật sự, dù không có đêm ở lại chăm sóc anh hay bị lén chụp ảnh thì giữa bọn họ vẫn luôn có vấn đề. Cho dù mỗi ngày cô đều ngoan ngoãn phục tùng, cẩn thận từng li từng tí một thì cũng chẳng thể ngăn cản biến cố động trời kia. Chỉ có điều, việc này làm biến cố đó đến nhanh hơn thôi. Bởi vì...vốn đã có ý định rồi.
“Ngưng Nhi...”
“Em thật sự không sao, anh đừng lo.””Nhìn cái bộ dạng thê thảm này của em còn mạnh miệng nói không có việc gì sao?” Dương Tư Thần buồn bực hơi gắt gỏng. “Đã nói xem anh là bạn đúng không. Vì sao khi gặp chuyện không nói với anh?” Anh cầm chặt tay cô. “Ngưng Nhi, quên tên đó đi được không.. Hãy để anh chăm sóc em được không?”
“Nhưng em bây giờ không còn là em nguyên vẹn nữa.” Băng Ngưng nói đến điều khổ sở nhưng trên môi lại nở nụ cười thoải mái. “Mọi người đều tin em là loại con gái mười sáu tuổi đầu đã phá thai, hành vi phóng đãng nên bị chồng chưa cưới đá. Chưa kể còn là đồ tàn phế, bị điếc.”
“Đủ rồi!” Dương Tư Thần ngắt lời cô. “Anh không cho phép em nói như vậy về bản thân mình. Chỉ cần anh biết em không như thế là đủ. Anh không cần biết tin đồn. Cho dù em không nghe thấy cũng mặc kệ, có anh ở đây.” Anh lại ôm lấy cô.
Có anh ở đây! Băng Ngưng sững người, ngẩng đầu lên nhìn Dương Tư Thần. Hình như...chưa từng có ai nói như vậy với cô. Có mẹ ở đây! Có ba ở đây! Có chị ở đây! Có anh ở đây! Dường như chưa ai nói với cô câu nói đơn giản nhưng đầy quan tâm bảo bọc như vậy.
“Em không nghe được anh nói. Không sao cả. Anh viết cho em đọc là được. Cho nên, hãy để anh chăm sóc em.” Anh vừa xúc động giãi bày vừa ôm chặt cô gái mỏng manh, lòng đau như cắt.
Băng Ngưng tựa vào lòng anh, nước mắt từng giọt rơi. “Không kịp nữa rôi!” Băng Ngưng nghẹn ngào. “Có lẽ, em sắp mất thính lực hoàn toàn rồi. Thực sự sẽ trở thành đồ bỏ đi, phế nhân. Anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn em.”
“Trong lòng anh em là tốt nhất.” Dương Tư Thần vội vàng thổ lộ. “Cho dù em không nghe thấy, anh nguyện làm đôi tai cho em, phiên dịch cho em. Cho dù sau này, khi chúng ta già đi, cả hai đều không nghe thấy gì nữa, chúng ta viết lên giấy cho nhau xem được không?” Giọng nói của anh rất tình cảm, rất chân thành còn rơi run run khiến người khác nghe thấy không khỏi rung động.
Băng Ngưng xúc động nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ nắm chặt vạt áo của anh, lắc đầu không dám nhận tấm chân tình này.
“Anh yêu em!” Anh ghé sát tai trái của cô nói. “Băng Ngưng, em là cô gái rất đáng trân trọng, xứng đáng được yêu thương. Có thể anh không phải người tốt nhất nhưng anh cam đoan sau này sẽ một mực tốt với em, hết lòng yêu em cho đến khi anh chết...Cho anh cơ hội được không? Để anh chăm sóc em.”
“Dương Thiếu gia, nếu tôi nghe không nhầm thì anh đang dụ dỗ vị hôn thê của tôi thì phải?” Diệp Dịch Lỗi đến từ khi nào.
Hai người quay về phía tiếng nói vang lên. Diệp Dịch Lỗi đứng ở đó, một tay đút vào túi quần. Thời khắc nhìn thấy hắn, Băng Ngưng cảm nhận được trái tim của mình đập rộn lên. Mới một thời gian ngắn không gặp, cảm tưởng dài như một thế kỉ. Thì ra cô nhớ nhung hắn đến vậy. Nhưng càng thế cô càng cảm thấy khổ sở vì ngồi trong xe hắn là Đinh An Nhu.
Thấy Diệp Dịch Lỗi, Dương Tư Thần nắm tay Băng Ngưng thật chặt. “Diệp Thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
“Đúng, lâu rồi!” Diệp Dịch Lỗi tiến lên vài bước. “Lâu rồi không gặp, nhưng hễ gặp là tôi lại thấy Dương Thiếu gia gian díu cùng nhau với vị hôn thê của tôi.”
Gian díu cùng nhau? Băng Ngưng tự nhiên lại rất muốn cười to lên. Xoay mặt sang một bên, cô dùng tay gạt đi nước mắt. Quên đi Băng Ngưng, không cần để ý lời hắn nói cũng chẳng cần tốn công giải thích vì sẽ càng rước lấy nhục nhã.
Liếc nhìn Dương Tư Thần một lúc, Diệp Dịch Lỗi thản nhiên đi đến, tách tay hai người ra. “Ở ngoài cũng đủ lâu rồi. Mẹ bảo tôi đi đón cô về.” Hắn giải thích mục đích của mình đến đây.
“Em ở với Kiều Kiều rất tốt.”
“Tôi nói đi về!” Giọng của hắn lập tức lạnh đi mấy phần. Lúc cầm tay cô, trái tim hắn thoáng thắt lại. Cô vốn đã gầy nay càng gầy hơn, cảm giác chỉ còn da bọc xương. Thậm chí, hắn cảm tưởng như đang cầm trong tay thanh xương cốt không vậy.
“Được!”
“Ngưng Nhi!” Dương Tư Thần tức giận gầm nhẹ. Tên khốn kiếp kia không ngừng tổn thương Băng Ngưng, còn mang theo tình nhân lớn bé đến lên mặt.
“Học trưởng, em ra ngoài sống cũng lâu rồi, khiến mẹ lo lắng.” Cô cười nhẹ. “Cảm ơn những lời vừa nãy anh nói với em. Rấy cảm động! Rất đáng quý...nhưng em...” Cô lắc đầu tỏ ý cự tuyệt. “Phiền anh nói với Kiều Kiều một tiếng hộ em. Em không về nhà cô ấy nữa, khóa học múa em cũng không tham dự được.”
Dương Tư Thần thấy Băng Ngưng xoay người đi, bất giác đuổi theo giữ cô lại nhưng lại bị Diệp Dịch Lỗi đẩy ra không chút khách khí. “Dương Thiếu gia, tôi rất không vừa lòng việc anh đến gần đồ của tôi. Phiền anh sau này giữ khoảng cách với cô ấy.”
Băng Ngưng ngồi vào trong xe, tháo máy trợ thính xuống, lấy ống tai nghe điện thoại nhét vào tai, sau đó nhắm mắt lại. Như vậy là được, không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Diệp Dịch Lỗi chịu đựng cơn tức giận trong lòng đưa Đinh An Nhu về. Không biết vô tình hay cố ý, hắn dừng xe đột ngột, xe giật khá mạnh. Băng Ngưng giật mình mở to mắt nhìn phía trước.
“Thạch Đầu! Cám ơn anh đưa em về.” Đinh An Nhu quan sát Băng Ngưng qua kính chiếu hậu rồi cố tình hôn lên má Diệp Dịch Lỗi, sau đó xuống xe. Băng Ngưng giả vờ không để ý, tiếp tục nhắm mắt lại nghe nhạc.
Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay, thái độ thờ ơ cùng việc không thèm giải thích của cô cứ như cái gai trong lòng hắn, rất khó chịu. Xiết chặt vô lăng đến nổi cả gân tay, cố gắng áp chế cơn giận nhưng thất bại. Dừng xe ở bên đường, hắn nhanh chóng xuống xe, mở cửa bên kia.
“Xuống xe!” Hắn gầm nhẹ.
Băng Ngưng tháo tai nghe điện thoại ra, nhìn người đang nổi giận đùng đùng trước mặt rồi ngoan ngoãn xuống xe.
“Cô có ý gì?” Nắm cổ tay của cô, hắn rống lên. “Thế nào? Có Dương Tư Thần bảo hộ rồi liền không cần lo lắng gì nữa, có thể xa cách tôi có phải không?”
“Em không theo anh ấy.” Băng Ngưng nhẹ nhàng đáp.
Nghe thấy Băng Ngưng nói vậy, cơn giận của hắn nhẹ đi mấy phần, bàn tay cũng thả lỏng một chút.
“Một kẻ tàn phế thì xứng với ai chứ.” Băng Ngưng cười tự giễu.
“Cô nói cái gì?” Hắn cắn răng, lại dùng sức nắm chặt cổ tay của cô. “Nói lại lần nữa xem.”
“Đây là sự thật. Anh Dịch Lỗi cũng nghĩ như thế không phải sao?”
Diệp Dịch Lỗi giận đến đỏ cả mắt, cơ thể phát run. Lời của cô như xé rách tâm hắn. Vì sao cô có thể khóc, có thể dựa vào Dương Tư Thần, dáng vẻ vô cùng thương tâm nhưng với hắn chỉ là nhẫn nhịn, lạnh nhạt.
Diệp Gia,
Lúc Băng Ngưng trở về, mọi người đều ở nhà. Lâm Thanh Âm vội đi qua. “Ôi trời, Ngưng Nhi! Sao con gầy thế này.”
“Con chào ba, con chào mẹ.” Cô nở nụ cười quen thuộc. “Đợt trước hơi phát tướng nên mấy hôm này con giảm béo.”
“Vì sao ra ngoài lâu như vậy không về? Nếu mẹ không bảo Dịch Lỗi đi đón con có phải tính ở luôn bên ngoài không?”
“Kiều Kiều ở một mình bên ngoài, con cũng muốn ở bên trông nom bạn.” Băng Ngưng nói xong chủ động ôm bà. “Con xin lỗi làm mẹ lo lắng.”
Giọng Lâm Thanh Âm hơi giận. “ Mẹ đồng ý để con ở ngoài vài ngày cho khuây khỏa chứ không đồng ý con ở luôn. Bên ngoài điều kiện sống rất kém, sao bằng ở nhà.” Nhẹ nhàng vỗ má con gái, Lâm Thanh Âm thực sự thấy mũi chua xót. “Sau này, đừng như thế nữa. Mẹ rất lo. Cũng đừng nhắc lại chuyện chuyển hẳn ra ngoài biết không”
Chuyển ra ngoài? Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng. Thì ra cô ở ngoài lâu như vậy là có chủ đích này.
“Lên phòng nghỉ ngơi một chút. Mẹ dặn nhà bếp làm chút thuốc bổ với đồ ăn dinh dưỡng cho con.”
“Cám ơn mẹ.” Băng Ngưng mỉm cười. “Con lên phòng ạ.”
Chỉ một tháng trôi quan, giờ đây quay lại căn phòng quen thuộc của mình, tự nhiên lại thấy thật xa lạ. Phòng của cô cũng chưa được lau sạch, trên thảm vẫn in vết máu. Nhìn nơi đó, bất giác Băng Ngưng sờ lên gáy, nơi đó lưu lại vết sẹo rất sâu.
Giống như lại nghe tiếng động kia, Băng Ngưng khổ sở nhắm mắt lại.
Lúc Diệp Dịch Lỗi đi vào, Băng Ngưng đang cầm trên tay máy ghi âm không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn cũng không biết vì sao hôm đó cô đột nhiên ngất xỉu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao...
Trường học,
Sự việc lần này, Diệp Dịch Lỗi không hề can thiệp để dẹp yên tin tức nên trong trường học, Băng Ngưng suốt ngày phải đối mặt với trào phúng cùng cánh mắt thương hại.
“Ngưng Nhi, không cần để ý bọn họ. Một đám bà tám nhiều chuyện thôi.” Kiều Kiều an ủi. “Đúng rồi, hôm nay cô giáo tìm bạn làm gì thế?”
“À...” Mất một lúc Băng Ngưng mới phản ứng lại, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không có việc gì đâu. Đi thôi!” Cô nói xong nhanh chóng rảo bước đi. Đến Kiều Kiều cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Thật ra...cô cũng sớm chuẩn bị tâm lí sẽ có ngày này nhưng không ngờ đến nhanh thế. Tay phải day day lỗ tai, thính lực kém nên vũ đạo không chuẩn, không theo đúng nhịp. Cô giáo thiện ý khuyên nên từ bỏ học múa và chọn chuyên ngành khác. Ha ha...đúng là thiện ý.
Khi Dương Tư Thần đến gần, Băng Ngưng đang ngồi bên gốc cây cổ thụ ngẩn người suy nghĩ. Anh vừa về nước. Ban đầu, do không muốn khiến cô chịu thêm áp lực vì nghĩ đến thương tích của mình nên anh trốn tránh không gặp cô. Sau một thời gian, vết thương bình phục hẳn, lại phải ra nước ngoài để xử lý mấy việc của công ty. Không ngờ, sau khoảng thời gian ngắn anh vắng mặt, sự tình đã biến chuyển nhiều như vậy.
“Ngưng Nhi, em sao rồi?”
“Học trưởng!” Thấy anh, Băng Ngưng kinh ngạc hô lên.
Nhìn thấy Băng Ngưng tiều tụy, thất thần khiến anh đau lòng khôn xiết. Không kiềm chế được xúc động cùng nhớ nhung bao ngày, anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Sau bao ngày, rốt cuộc cũng được nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, anh thầm nghĩ muốn ôm cô như thế này mãi, không bao giờ buông tay.
Băng Ngưng cũng không đẩy ra, để mặc anh ôm đến khi anh buông ra. “Ngưng Nhi, sự việc sao lại thành ra nghiêm trọng như vậy. Có phải vì em ở lại chăm sóc anh không?”
“Không phải!” Băng Ngưng lắc đầu. Thật sự, dù không có đêm ở lại chăm sóc anh hay bị lén chụp ảnh thì giữa bọn họ vẫn luôn có vấn đề. Cho dù mỗi ngày cô đều ngoan ngoãn phục tùng, cẩn thận từng li từng tí một thì cũng chẳng thể ngăn cản biến cố động trời kia. Chỉ có điều, việc này làm biến cố đó đến nhanh hơn thôi. Bởi vì...vốn đã có ý định rồi.
“Ngưng Nhi...”
“Em thật sự không sao, anh đừng lo.””Nhìn cái bộ dạng thê thảm này của em còn mạnh miệng nói không có việc gì sao?” Dương Tư Thần buồn bực hơi gắt gỏng. “Đã nói xem anh là bạn đúng không. Vì sao khi gặp chuyện không nói với anh?” Anh cầm chặt tay cô. “Ngưng Nhi, quên tên đó đi được không.. Hãy để anh chăm sóc em được không?”
“Nhưng em bây giờ không còn là em nguyên vẹn nữa.” Băng Ngưng nói đến điều khổ sở nhưng trên môi lại nở nụ cười thoải mái. “Mọi người đều tin em là loại con gái mười sáu tuổi đầu đã phá thai, hành vi phóng đãng nên bị chồng chưa cưới đá. Chưa kể còn là đồ tàn phế, bị điếc.”
“Đủ rồi!” Dương Tư Thần ngắt lời cô. “Anh không cho phép em nói như vậy về bản thân mình. Chỉ cần anh biết em không như thế là đủ. Anh không cần biết tin đồn. Cho dù em không nghe thấy cũng mặc kệ, có anh ở đây.” Anh lại ôm lấy cô.
Có anh ở đây! Băng Ngưng sững người, ngẩng đầu lên nhìn Dương Tư Thần. Hình như...chưa từng có ai nói như vậy với cô. Có mẹ ở đây! Có ba ở đây! Có chị ở đây! Có anh ở đây! Dường như chưa ai nói với cô câu nói đơn giản nhưng đầy quan tâm bảo bọc như vậy.
“Em không nghe được anh nói. Không sao cả. Anh viết cho em đọc là được. Cho nên, hãy để anh chăm sóc em.” Anh vừa xúc động giãi bày vừa ôm chặt cô gái mỏng manh, lòng đau như cắt.
Băng Ngưng tựa vào lòng anh, nước mắt từng giọt rơi. “Không kịp nữa rôi!” Băng Ngưng nghẹn ngào. “Có lẽ, em sắp mất thính lực hoàn toàn rồi. Thực sự sẽ trở thành đồ bỏ đi, phế nhân. Anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn em.”
“Trong lòng anh em là tốt nhất.” Dương Tư Thần vội vàng thổ lộ. “Cho dù em không nghe thấy, anh nguyện làm đôi tai cho em, phiên dịch cho em. Cho dù sau này, khi chúng ta già đi, cả hai đều không nghe thấy gì nữa, chúng ta viết lên giấy cho nhau xem được không?” Giọng nói của anh rất tình cảm, rất chân thành còn rơi run run khiến người khác nghe thấy không khỏi rung động.
Băng Ngưng xúc động nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ nắm chặt vạt áo của anh, lắc đầu không dám nhận tấm chân tình này.
“Anh yêu em!” Anh ghé sát tai trái của cô nói. “Băng Ngưng, em là cô gái rất đáng trân trọng, xứng đáng được yêu thương. Có thể anh không phải người tốt nhất nhưng anh cam đoan sau này sẽ một mực tốt với em, hết lòng yêu em cho đến khi anh chết...Cho anh cơ hội được không? Để anh chăm sóc em.”
“Dương Thiếu gia, nếu tôi nghe không nhầm thì anh đang dụ dỗ vị hôn thê của tôi thì phải?” Diệp Dịch Lỗi đến từ khi nào.
Hai người quay về phía tiếng nói vang lên. Diệp Dịch Lỗi đứng ở đó, một tay đút vào túi quần. Thời khắc nhìn thấy hắn, Băng Ngưng cảm nhận được trái tim của mình đập rộn lên. Mới một thời gian ngắn không gặp, cảm tưởng dài như một thế kỉ. Thì ra cô nhớ nhung hắn đến vậy. Nhưng càng thế cô càng cảm thấy khổ sở vì ngồi trong xe hắn là Đinh An Nhu.
Thấy Diệp Dịch Lỗi, Dương Tư Thần nắm tay Băng Ngưng thật chặt. “Diệp Thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
“Đúng, lâu rồi!” Diệp Dịch Lỗi tiến lên vài bước. “Lâu rồi không gặp, nhưng hễ gặp là tôi lại thấy Dương Thiếu gia gian díu cùng nhau với vị hôn thê của tôi.”
Gian díu cùng nhau? Băng Ngưng tự nhiên lại rất muốn cười to lên. Xoay mặt sang một bên, cô dùng tay gạt đi nước mắt. Quên đi Băng Ngưng, không cần để ý lời hắn nói cũng chẳng cần tốn công giải thích vì sẽ càng rước lấy nhục nhã.
Liếc nhìn Dương Tư Thần một lúc, Diệp Dịch Lỗi thản nhiên đi đến, tách tay hai người ra. “Ở ngoài cũng đủ lâu rồi. Mẹ bảo tôi đi đón cô về.” Hắn giải thích mục đích của mình đến đây.
“Em ở với Kiều Kiều rất tốt.”
“Tôi nói đi về!” Giọng của hắn lập tức lạnh đi mấy phần. Lúc cầm tay cô, trái tim hắn thoáng thắt lại. Cô vốn đã gầy nay càng gầy hơn, cảm giác chỉ còn da bọc xương. Thậm chí, hắn cảm tưởng như đang cầm trong tay thanh xương cốt không vậy.
“Được!”
“Ngưng Nhi!” Dương Tư Thần tức giận gầm nhẹ. Tên khốn kiếp kia không ngừng tổn thương Băng Ngưng, còn mang theo tình nhân lớn bé đến lên mặt.
“Học trưởng, em ra ngoài sống cũng lâu rồi, khiến mẹ lo lắng.” Cô cười nhẹ. “Cảm ơn những lời vừa nãy anh nói với em. Rấy cảm động! Rất đáng quý...nhưng em...” Cô lắc đầu tỏ ý cự tuyệt. “Phiền anh nói với Kiều Kiều một tiếng hộ em. Em không về nhà cô ấy nữa, khóa học múa em cũng không tham dự được.”
Dương Tư Thần thấy Băng Ngưng xoay người đi, bất giác đuổi theo giữ cô lại nhưng lại bị Diệp Dịch Lỗi đẩy ra không chút khách khí. “Dương Thiếu gia, tôi rất không vừa lòng việc anh đến gần đồ của tôi. Phiền anh sau này giữ khoảng cách với cô ấy.”
Băng Ngưng ngồi vào trong xe, tháo máy trợ thính xuống, lấy ống tai nghe điện thoại nhét vào tai, sau đó nhắm mắt lại. Như vậy là được, không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Diệp Dịch Lỗi chịu đựng cơn tức giận trong lòng đưa Đinh An Nhu về. Không biết vô tình hay cố ý, hắn dừng xe đột ngột, xe giật khá mạnh. Băng Ngưng giật mình mở to mắt nhìn phía trước.
“Thạch Đầu! Cám ơn anh đưa em về.” Đinh An Nhu quan sát Băng Ngưng qua kính chiếu hậu rồi cố tình hôn lên má Diệp Dịch Lỗi, sau đó xuống xe. Băng Ngưng giả vờ không để ý, tiếp tục nhắm mắt lại nghe nhạc.
Diệp Dịch Lỗi nắm chặt tay, thái độ thờ ơ cùng việc không thèm giải thích của cô cứ như cái gai trong lòng hắn, rất khó chịu. Xiết chặt vô lăng đến nổi cả gân tay, cố gắng áp chế cơn giận nhưng thất bại. Dừng xe ở bên đường, hắn nhanh chóng xuống xe, mở cửa bên kia.
“Xuống xe!” Hắn gầm nhẹ.
Băng Ngưng tháo tai nghe điện thoại ra, nhìn người đang nổi giận đùng đùng trước mặt rồi ngoan ngoãn xuống xe.
“Cô có ý gì?” Nắm cổ tay của cô, hắn rống lên. “Thế nào? Có Dương Tư Thần bảo hộ rồi liền không cần lo lắng gì nữa, có thể xa cách tôi có phải không?”
“Em không theo anh ấy.” Băng Ngưng nhẹ nhàng đáp.
Nghe thấy Băng Ngưng nói vậy, cơn giận của hắn nhẹ đi mấy phần, bàn tay cũng thả lỏng một chút.
“Một kẻ tàn phế thì xứng với ai chứ.” Băng Ngưng cười tự giễu.
“Cô nói cái gì?” Hắn cắn răng, lại dùng sức nắm chặt cổ tay của cô. “Nói lại lần nữa xem.”
“Đây là sự thật. Anh Dịch Lỗi cũng nghĩ như thế không phải sao?”
Diệp Dịch Lỗi giận đến đỏ cả mắt, cơ thể phát run. Lời của cô như xé rách tâm hắn. Vì sao cô có thể khóc, có thể dựa vào Dương Tư Thần, dáng vẻ vô cùng thương tâm nhưng với hắn chỉ là nhẫn nhịn, lạnh nhạt.
Diệp Gia,
Lúc Băng Ngưng trở về, mọi người đều ở nhà. Lâm Thanh Âm vội đi qua. “Ôi trời, Ngưng Nhi! Sao con gầy thế này.”
“Con chào ba, con chào mẹ.” Cô nở nụ cười quen thuộc. “Đợt trước hơi phát tướng nên mấy hôm này con giảm béo.”
“Vì sao ra ngoài lâu như vậy không về? Nếu mẹ không bảo Dịch Lỗi đi đón con có phải tính ở luôn bên ngoài không?”
“Kiều Kiều ở một mình bên ngoài, con cũng muốn ở bên trông nom bạn.” Băng Ngưng nói xong chủ động ôm bà. “Con xin lỗi làm mẹ lo lắng.”
Giọng Lâm Thanh Âm hơi giận. “ Mẹ đồng ý để con ở ngoài vài ngày cho khuây khỏa chứ không đồng ý con ở luôn. Bên ngoài điều kiện sống rất kém, sao bằng ở nhà.” Nhẹ nhàng vỗ má con gái, Lâm Thanh Âm thực sự thấy mũi chua xót. “Sau này, đừng như thế nữa. Mẹ rất lo. Cũng đừng nhắc lại chuyện chuyển hẳn ra ngoài biết không”
Chuyển ra ngoài? Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng. Thì ra cô ở ngoài lâu như vậy là có chủ đích này.
“Lên phòng nghỉ ngơi một chút. Mẹ dặn nhà bếp làm chút thuốc bổ với đồ ăn dinh dưỡng cho con.”
“Cám ơn mẹ.” Băng Ngưng mỉm cười. “Con lên phòng ạ.”
Chỉ một tháng trôi quan, giờ đây quay lại căn phòng quen thuộc của mình, tự nhiên lại thấy thật xa lạ. Phòng của cô cũng chưa được lau sạch, trên thảm vẫn in vết máu. Nhìn nơi đó, bất giác Băng Ngưng sờ lên gáy, nơi đó lưu lại vết sẹo rất sâu.
Giống như lại nghe tiếng động kia, Băng Ngưng khổ sở nhắm mắt lại.
Lúc Diệp Dịch Lỗi đi vào, Băng Ngưng đang cầm trên tay máy ghi âm không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn cũng không biết vì sao hôm đó cô đột nhiên ngất xỉu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao...
Tác giả :
Hải Diệp