Chỉ Hát Cho Em Nghe
Chương 18: Anh là cô
BÀI HÁT THỨ MƯỜI TÁM
Từ Thanh Viễn nói, bởi vì cô nấu ăn không phải cho anh ăn. Cho nên cô có thể hiểu thành nam thần nhà mình đang ghen không?
Bình giấm chua cũ rích này ăn với cơm là ngon nhất!
Hướng Tình Tình cẩn thận che miệng, gõ từng chữ từng chữ một, chậm rãi gửi cho Từ Thanh Viễn một tin.
【 Hoa Hướng Dương: Anh ghen 0.0】
Từ Thanh Viễn nhướng mày, ngón tay khẽ nhúc nhích nhắn về một chữ ừ đơn giản.
Bé con lại bám riết không tha.
【 Hoa Hướng Dương: Anh thật sự ghen? 】
Từ Thanh Viễn tiếp tục nhắn lại một chữ, ừ.
【 Hoa Hướng Dương: Anh ấy là anh trai em nha
Hoa Hướng Dương: Ngao, cái này là bồi tội đó, bồi tội! 】
Qua thật lâu sau, không đợi được trả lời của Từ Thanh Viễn. Hướng Tình Tình nhàm chán lên Baidu, toàn bộ tin tức đều nhìn qua một lần, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời. Cuối cùng người nào đó không thể nhịn được nữa, dứt khoát quay trở lại WeChat, lật lại tin nhắn của mình và Từ Thanh Viễn từ lúc đầu.
Nhìn một chút, Hướng Tình Tình đột nhiên ý thưc được một vấn đề... Cô nói với đại thần rằng cô nấu cơm là để lấy lòng anh trai nhà mình, ẩn ý là không muốn anh trai nhà cô nói cho dì Tư, cũng là mẹ cô biết chuyện này. Nhưng nhỡ đâu đại thần lại hiểu chuyện này thành cô không muốn để bố mẹ biết cô có bạn trai thì sao?
Hướng Tình Tình bị suy nghĩ của mình làm cho 囧.
Nghĩ tới Từ Thanh Viễn vẫn không trả lời tin nhắn của mình, Hướng Tình Tình đắn đo gửi thêm tin nữa.
【 Hoa Hướng Dương: Đại đại, nam thần, rau diếp đắng (ngôn ngữ mạng ý cũng chỉ đại thần) ?
Hoa Hướng Dương: Em không có ý không muốn bố mẹ em biết anh đâu QAQ
Hoa Hướng Dương: Anh trai nhỏ Từ Thanh Viễn, anh nhân tiện để ý em một chút xem _(:з" ∠)_】
Một phút trôi qua.
Hướng Tình Tình trợn mắt nhìn màn hình di động, tiếp tục đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1. Nếu như cô đếm tới 1 Từ Thanh Viễn vẫn không nhắn tin trả lời, cô xác định sẽ gọi điện thoại cho anh. Ôm đùi khóc lóc xin tha thứ.
Mặt mũi và đại thần cái nào quan trọng hơn, đương nhiên là Từ Thanh Viễn rồi!
5, 4, 3 còn chưa kịp đếm tới 2, màn hình di động phát sáng.
【QIN: Ừ? Làm sao vậy, vừa rồi anh lên khoa, không mang di động theo.】
Ở bên kia Từ Thanh Viễn nhìn thật nhanh tin nhắn Hướng Tình Tình gửi anh, ngón tay khẽ động trực tiếp gọi cho cô.
Điện thoại vừa thông, liền bị cúp.
Từ Thanh Viễn nhướng mày.
Đây là, đang cáu kỉnh?
Một giây kế tiếp bé con gọi điện thoại tới.
"Đại thần, em sai rồi, mới vừa rồi trượt tay, tuyệt đối không phải cố ý cúp máy đâu."
Từ Thanh Viễn cúi đầu cười một tiếng, cầm điện thoại đi tới chỗ cửa sổ sát đất trong phòng trực ban của khoa.
Hơn 5 giờ chiều, mặt trời đã từ từ ngã về phía Tây, màu cam rực rỡ phủ kín khắp bầu trời nơi đó, che lấp chân trời đồng thời còn không quên quét lên các tòa nhà mọc san sát nhau, lờ mờ đỏ.
Từ Thanh Viễn dừng một chút, âm thanh trong trẻo lại có ý mang theo ba phần nghiêm túc: "Có phải em muốn giấu bố mẹ mình chuyện em đã có chủ không, hả?"
Hướng Tình Tình lên tiếng chối: "Mới không có!"
Từ Thanh Viễn tiếp tục, "Vậy thì vì sao, hửm?"
Có thể không cần hửm hay không, cô đối với giọng anh không có chút đề kháng nào. Người này nhất định là cố ý.
Hướng Tình Tình nghẹn nghẹn, "Em, em chẳng qua là không biết phải nói thế nào..."
Vừa nghĩ tới phản ứng của hai lão đại nhà mình, trong nháy mắt Hướng Tình Tình cảm thấy đau đầu, đau gan, ruột cũng đau... Cái gì cũng đau.
Mẹ Hướng một mực không như người bình thường, giống như năm lớp mười đối với chuyện có người tỏ tình với cô. Hướng Tình Tình trên nguyên tắc phải làm một đứa bé ngoan liền đem chuyện này nói cho mẹ, mẹ cô lúc đó đang xào đồ ăn liền dừng tay, nhìn Hướng Tình Tình hỏi: "Con muốn làm thế nào?"
Trong lòng Hướng Tình Tình đang im lặng suy nghĩ phải làm sao đây, không ngờ ngoài miệng lại quy quy củ củ trả lời: "Không muốn nói, quá xấu trai, còn nhỏ, nhàm chán."
Mẹ Hướng nghe được câu trả lời này cũng không có lộ ra vẻ mặt vui mừng, Hướng Tình Tình nhìn chằm chằm mặt mẹ mình nghiên cứu hồi lâu rốt cuộc không nhìn được, hỏi: "Mẹ, nếu như con suy nghĩ trả lời muốn thì sao!?"
Mẹ Hướng càng thẳng thắn, "Con nói thì nói thì nói thôi, bố mẹ biết là được." Nói xong, dứt khoát đem rau chân vịt xào để trên bàn, ở một bên lẩm bẩm: "Trẻ con bây giờ nha, đâu có thể ngoan ngoan nghe lời người lớn nói đâu, thay vì để con lén lén lút lút thì không bằng quang minh chính đại."
Đúng vậy, đây là mẹ của Hướng Tình Tình, giáo viên nhân dân, khi bắt đầu năm học chủ nhiệm lớp xuất sắc đã đưa ra mệnh lệnh cảnh cáo (**) nói rõ không được phép yêu sớm.
(**) câu gốc: tam lệnh ngũ thân 三令五申 - Nhiều mệnh lệnh và cảnh báo (baidu)
Tiếng cười trầm thấp của Từ Thanh Viễn xuyên qua di động truyền vào tai Hướng Tình Tình khiến lỗ tai cô ngứa ngáy.
Cô đột nhiên rất muốn ôm ôm anh, ôm eo của anh, cánh tay vắt ngang hông anh, men theo ngực anh mà di chuyển lên trên, miếng lót gang tay áp lên tai anh, nói cho anh biết: Hướng Tình Tình là Từ Thanh Viễn, Từ Thanh Viễn là Hướng Tình Tình.
Từ Thanh Viễn nói, bởi vì cô nấu ăn không phải cho anh ăn. Cho nên cô có thể hiểu thành nam thần nhà mình đang ghen không?
Bình giấm chua cũ rích này ăn với cơm là ngon nhất!
Hướng Tình Tình cẩn thận che miệng, gõ từng chữ từng chữ một, chậm rãi gửi cho Từ Thanh Viễn một tin.
【 Hoa Hướng Dương: Anh ghen 0.0】
Từ Thanh Viễn nhướng mày, ngón tay khẽ nhúc nhích nhắn về một chữ ừ đơn giản.
Bé con lại bám riết không tha.
【 Hoa Hướng Dương: Anh thật sự ghen? 】
Từ Thanh Viễn tiếp tục nhắn lại một chữ, ừ.
【 Hoa Hướng Dương: Anh ấy là anh trai em nha
Hoa Hướng Dương: Ngao, cái này là bồi tội đó, bồi tội! 】
Qua thật lâu sau, không đợi được trả lời của Từ Thanh Viễn. Hướng Tình Tình nhàm chán lên Baidu, toàn bộ tin tức đều nhìn qua một lần, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời. Cuối cùng người nào đó không thể nhịn được nữa, dứt khoát quay trở lại WeChat, lật lại tin nhắn của mình và Từ Thanh Viễn từ lúc đầu.
Nhìn một chút, Hướng Tình Tình đột nhiên ý thưc được một vấn đề... Cô nói với đại thần rằng cô nấu cơm là để lấy lòng anh trai nhà mình, ẩn ý là không muốn anh trai nhà cô nói cho dì Tư, cũng là mẹ cô biết chuyện này. Nhưng nhỡ đâu đại thần lại hiểu chuyện này thành cô không muốn để bố mẹ biết cô có bạn trai thì sao?
Hướng Tình Tình bị suy nghĩ của mình làm cho 囧.
Nghĩ tới Từ Thanh Viễn vẫn không trả lời tin nhắn của mình, Hướng Tình Tình đắn đo gửi thêm tin nữa.
【 Hoa Hướng Dương: Đại đại, nam thần, rau diếp đắng (ngôn ngữ mạng ý cũng chỉ đại thần) ?
Hoa Hướng Dương: Em không có ý không muốn bố mẹ em biết anh đâu QAQ
Hoa Hướng Dương: Anh trai nhỏ Từ Thanh Viễn, anh nhân tiện để ý em một chút xem _(:з" ∠)_】
Một phút trôi qua.
Hướng Tình Tình trợn mắt nhìn màn hình di động, tiếp tục đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1. Nếu như cô đếm tới 1 Từ Thanh Viễn vẫn không nhắn tin trả lời, cô xác định sẽ gọi điện thoại cho anh. Ôm đùi khóc lóc xin tha thứ.
Mặt mũi và đại thần cái nào quan trọng hơn, đương nhiên là Từ Thanh Viễn rồi!
5, 4, 3 còn chưa kịp đếm tới 2, màn hình di động phát sáng.
【QIN: Ừ? Làm sao vậy, vừa rồi anh lên khoa, không mang di động theo.】
Ở bên kia Từ Thanh Viễn nhìn thật nhanh tin nhắn Hướng Tình Tình gửi anh, ngón tay khẽ động trực tiếp gọi cho cô.
Điện thoại vừa thông, liền bị cúp.
Từ Thanh Viễn nhướng mày.
Đây là, đang cáu kỉnh?
Một giây kế tiếp bé con gọi điện thoại tới.
"Đại thần, em sai rồi, mới vừa rồi trượt tay, tuyệt đối không phải cố ý cúp máy đâu."
Từ Thanh Viễn cúi đầu cười một tiếng, cầm điện thoại đi tới chỗ cửa sổ sát đất trong phòng trực ban của khoa.
Hơn 5 giờ chiều, mặt trời đã từ từ ngã về phía Tây, màu cam rực rỡ phủ kín khắp bầu trời nơi đó, che lấp chân trời đồng thời còn không quên quét lên các tòa nhà mọc san sát nhau, lờ mờ đỏ.
Từ Thanh Viễn dừng một chút, âm thanh trong trẻo lại có ý mang theo ba phần nghiêm túc: "Có phải em muốn giấu bố mẹ mình chuyện em đã có chủ không, hả?"
Hướng Tình Tình lên tiếng chối: "Mới không có!"
Từ Thanh Viễn tiếp tục, "Vậy thì vì sao, hửm?"
Có thể không cần hửm hay không, cô đối với giọng anh không có chút đề kháng nào. Người này nhất định là cố ý.
Hướng Tình Tình nghẹn nghẹn, "Em, em chẳng qua là không biết phải nói thế nào..."
Vừa nghĩ tới phản ứng của hai lão đại nhà mình, trong nháy mắt Hướng Tình Tình cảm thấy đau đầu, đau gan, ruột cũng đau... Cái gì cũng đau.
Mẹ Hướng một mực không như người bình thường, giống như năm lớp mười đối với chuyện có người tỏ tình với cô. Hướng Tình Tình trên nguyên tắc phải làm một đứa bé ngoan liền đem chuyện này nói cho mẹ, mẹ cô lúc đó đang xào đồ ăn liền dừng tay, nhìn Hướng Tình Tình hỏi: "Con muốn làm thế nào?"
Trong lòng Hướng Tình Tình đang im lặng suy nghĩ phải làm sao đây, không ngờ ngoài miệng lại quy quy củ củ trả lời: "Không muốn nói, quá xấu trai, còn nhỏ, nhàm chán."
Mẹ Hướng nghe được câu trả lời này cũng không có lộ ra vẻ mặt vui mừng, Hướng Tình Tình nhìn chằm chằm mặt mẹ mình nghiên cứu hồi lâu rốt cuộc không nhìn được, hỏi: "Mẹ, nếu như con suy nghĩ trả lời muốn thì sao!?"
Mẹ Hướng càng thẳng thắn, "Con nói thì nói thì nói thôi, bố mẹ biết là được." Nói xong, dứt khoát đem rau chân vịt xào để trên bàn, ở một bên lẩm bẩm: "Trẻ con bây giờ nha, đâu có thể ngoan ngoan nghe lời người lớn nói đâu, thay vì để con lén lén lút lút thì không bằng quang minh chính đại."
Đúng vậy, đây là mẹ của Hướng Tình Tình, giáo viên nhân dân, khi bắt đầu năm học chủ nhiệm lớp xuất sắc đã đưa ra mệnh lệnh cảnh cáo (**) nói rõ không được phép yêu sớm.
(**) câu gốc: tam lệnh ngũ thân 三令五申 - Nhiều mệnh lệnh và cảnh báo (baidu)
Tiếng cười trầm thấp của Từ Thanh Viễn xuyên qua di động truyền vào tai Hướng Tình Tình khiến lỗ tai cô ngứa ngáy.
Cô đột nhiên rất muốn ôm ôm anh, ôm eo của anh, cánh tay vắt ngang hông anh, men theo ngực anh mà di chuyển lên trên, miếng lót gang tay áp lên tai anh, nói cho anh biết: Hướng Tình Tình là Từ Thanh Viễn, Từ Thanh Viễn là Hướng Tình Tình.
Tác giả :
Khang Bạch Y