"Chị Hai" Huyền Thoại 12D-1
Chương 17: Tiểu thư nhật lam???
- Lam, dậy đi, chị...hả?- Nguyệt Nữ vừa đẩy cửa vào ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình. NÓ ĐANG NGỒI TRƯỚC GƯƠNG CHẢI ĐẦU TRƯỚC GƯƠNG. Nhưng đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là bây giờ mới 7h, còn quá sớm (7h mà sớm hả bà nội?!!).Hơn nữa hôm nay là chủ nhật.
Nguyệt Nữ mắt chữ O mồm chữ A, trơ mắt nhìn một lúc, rồi dữ nguyên bộ mặt đó đi ra khỏi phòng, vừa tự nhủ:"Chỉ là mơ thôi, một giấc mơ hết sức hoang đường".
-Onee -chan(chị hai)?- Nó quay đầu nhìn chị nó.
Nguyệt Nữ giật mình, quay đầu một cách khó nhọc như một rô bốt:
- Em gọi chị?
-Vâng, onee-chan- nó gật đầu.
Ngay lập tức chị nó lao đến, vừa sờ chán, vừa xem xét nó từ đầu đến đuôi:
-Em sao vậy?Hôm qua đập đầu vào đâu rồi đúng không? Đã thế còn học kiểu ăn nói nửa Tây nửa Ta nữa là thế nào? Hay là....
-Onee-chan, stop, em chóng mặt quá.
Chị nó quay mặt ra chỗ khác, nước mắt chảy ròng ròng:"Em mình chắc chắn bị sao rồi". Đã thế nó còn chơi hẳn 3 thứ tiếng một lúc.
Thấy chị gái cứ thẫn thờ, không lôi thôi nhiều nó kéo vai chị mình,để chị ấy nhìn thẳng vào mắt mình đồng thời cất giọng nghiêm túc:
-Onee-chan, từ bây giờ em sẽ gọi onee-chan là onee-chan, và quan trọng hơn, em muốn học làm một tiểu thư, chị hiểu không? Không hiểu cũng không sao, chị chỉ cần giúp em thành tiểu thư trong thời gian ngắn nhất là được, này onee-channnn...
-Đánh chị đi!- Chị nó thẫn thờ ra lệnh
BỐP!
- Á, sao đánh đau vậy?Nhưng không sao, đây không phải là mơ. Cũng tốt, chị sẽ giúp em, nhanh bắt đầu bài học đầu tiên.- Chị nó hưng phấn vô cùng, mặc dù bị tát cho đỏ ửng cả khuôn mặt mà cứ như vừa vớ được cục vàng, khiến nó thầm hoài nghi có phải nó vừa đánh nhầm vào huyệt nào không nữa?
Ngay lập tức chị nó kéo nó nhanh ra khỏi phòng, miệng thì cứ luyên thuyên dủ thứ. mà không để ý, ánh mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào một quyển sách kì lạ trên bàn:
"Lịch sử: Chiến binh huyền thoại"
Cánh cửa phòng vừa đóng sập, gió bên ngoài cửa sổ liền thổi mạnh vào trong. Một bức ảnh trên bàn liền bay lên, lộn vài vòng trong không trung rồi bay vào gầm giường, và nằm yên vị ở đó, tờ giấy bên cạnh bức ảnh cũng bị rơi xuống đất, một tờ giấy với vỏn vẹn 4 từ được lặp đi lặp lại: điệp viên sunshine-Ss
Ngoài vườn:
- Nào muốn làm tiểu thư, em phải học cách uống trà- Chị nó vừa nói vừa vỗ vỗ tay, một bàn trà ngay lập tức được bầy biện đầy đủ trên khu vườn lớn sau nhà nó.
-Nào bây giờ em hãy nhìn chị làm mẫu.- Chị nó thong thả ngồi xuống ghế, nhìn nó rồi nói:"Ngồi xuống đi" Nó cũng ngồi xuống, chân bắt chéo chữ ngũ( =_=)
- Nào bỏ chân xuống-chị bó chau mày nhìn nó. Nghe vậy nó vội vàng bỏ chân xuống, nhưng do quá vội, khi co chân đầu gối nó đập thẳng vào bàn trà, khiến cốc, đĩa, bình trà.... đổ hết xuống đất, thậm trí còn rớt một chút nước trà vào váy trắng của chị nó.
- Á, em xin lỗi..á- do quá hấp tấp đứng dậy, nó làm cả bàn trà đổ luôn về phía chị nó, không những thế, khi chạy ra định đỡ mấy cốc trà chuẩn bị rơi nó dẫm phải chiếc váy dài mà chị nó cất công chọn cho nó, rồi té rầm xuống đất. Mà bình trà mà nó vừa cầm được khi chiếc bàn sắp đổ liền bay vèo trên không rất cao, nước trong bình theo lực vạn vật hấp dẫn đổ ào ra ngoài và đổ hết sạch vào người chị nó.
- A...ha...ha- nó méo mặt, nhưng chiếc bình cũng chẳng thoát khỏi quy luật tự nhiên, sau khi bay trên không sẽ rơi xuống, thấy chiếc bình lại nhằm thẳng chỗ Nguyệt Nữ mà rơi xuống, nó bật dậy, rất may lần này không vướng váy vóc gì hết, nhưng do mồ hôi chân ra quá nhiều, chiếc giầy búp bê phản chủ tuột phần gót chân ra, lại một lần nữa nó té nhào khiến chiếc giầy bay về phía sau. Éo le hơn là chị nó vừa né được cái bình lại ăn đúng chưởng: Dép khing công, của nó, vì chạy vòng ra sau đúng thời điểm nó nhìn thấy cái bình. À quên, chiếc bình vừa rồi lại rơi đúng đầu Nhật Lam khiến nhỏ cắm đầu xuống đất.
Một cảnh tưởng hãi hùng chưa từng có sảy ra khiên giúp việc chỉ biết đứng đơ ra. Một lúc sau mới nhớ ra, chạy lại đỡ 2 cô chủ đáng thương của tụi nó.
Lúc này, một vệ sĩ áo đen chạy vào nói thầm với chị nó rồi chạy ra ngoài, thực ra là anh ta phải cố gắng lắm để không bật cười ha hả khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
- Được rồi, việc uống trà cứ hoãn lại đã, 9D-1 đến tìm em kìa@[email protected] Nguyệt Nữ loạng choạng đứng dậy, thất tha thất thiểu đi vào trong nhà cùng mấy người hầu(em khâm phục khả năng chịu đựng chị). Lúc này. nó vớ tạm cái khăn trải bàn lau qua qua bùn đất trên mặt, miệng lẩm bẩm:"Chắc chắn bàn trà này có vấn đề"
Cảm ơn lời nhận xét của bạn "Bà bà Dương" và "Băng Moon" mình sẽ cố gắng sửa lại trong thời gian sớm nhất, nhưng về phần tiêu đề, mình đã thử sửa vài lần từ lâu rồi nhưng không biết do điện thoại hay do cái gì mà nó không đổi. Còn về lỗi chính tả và vài lỗi khác, mình sẽ sửa, nhưng thực sự điều kiện thời gian không cho phép, nên nhiều lúc mình có thể viết sai hoặc viết tắt, mong các bạn thông cảm! Cảm ơn trước!
Nguyệt Nữ mắt chữ O mồm chữ A, trơ mắt nhìn một lúc, rồi dữ nguyên bộ mặt đó đi ra khỏi phòng, vừa tự nhủ:"Chỉ là mơ thôi, một giấc mơ hết sức hoang đường".
-Onee -chan(chị hai)?- Nó quay đầu nhìn chị nó.
Nguyệt Nữ giật mình, quay đầu một cách khó nhọc như một rô bốt:
- Em gọi chị?
-Vâng, onee-chan- nó gật đầu.
Ngay lập tức chị nó lao đến, vừa sờ chán, vừa xem xét nó từ đầu đến đuôi:
-Em sao vậy?Hôm qua đập đầu vào đâu rồi đúng không? Đã thế còn học kiểu ăn nói nửa Tây nửa Ta nữa là thế nào? Hay là....
-Onee-chan, stop, em chóng mặt quá.
Chị nó quay mặt ra chỗ khác, nước mắt chảy ròng ròng:"Em mình chắc chắn bị sao rồi". Đã thế nó còn chơi hẳn 3 thứ tiếng một lúc.
Thấy chị gái cứ thẫn thờ, không lôi thôi nhiều nó kéo vai chị mình,để chị ấy nhìn thẳng vào mắt mình đồng thời cất giọng nghiêm túc:
-Onee-chan, từ bây giờ em sẽ gọi onee-chan là onee-chan, và quan trọng hơn, em muốn học làm một tiểu thư, chị hiểu không? Không hiểu cũng không sao, chị chỉ cần giúp em thành tiểu thư trong thời gian ngắn nhất là được, này onee-channnn...
-Đánh chị đi!- Chị nó thẫn thờ ra lệnh
BỐP!
- Á, sao đánh đau vậy?Nhưng không sao, đây không phải là mơ. Cũng tốt, chị sẽ giúp em, nhanh bắt đầu bài học đầu tiên.- Chị nó hưng phấn vô cùng, mặc dù bị tát cho đỏ ửng cả khuôn mặt mà cứ như vừa vớ được cục vàng, khiến nó thầm hoài nghi có phải nó vừa đánh nhầm vào huyệt nào không nữa?
Ngay lập tức chị nó kéo nó nhanh ra khỏi phòng, miệng thì cứ luyên thuyên dủ thứ. mà không để ý, ánh mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào một quyển sách kì lạ trên bàn:
"Lịch sử: Chiến binh huyền thoại"
Cánh cửa phòng vừa đóng sập, gió bên ngoài cửa sổ liền thổi mạnh vào trong. Một bức ảnh trên bàn liền bay lên, lộn vài vòng trong không trung rồi bay vào gầm giường, và nằm yên vị ở đó, tờ giấy bên cạnh bức ảnh cũng bị rơi xuống đất, một tờ giấy với vỏn vẹn 4 từ được lặp đi lặp lại: điệp viên sunshine-Ss
Ngoài vườn:
- Nào muốn làm tiểu thư, em phải học cách uống trà- Chị nó vừa nói vừa vỗ vỗ tay, một bàn trà ngay lập tức được bầy biện đầy đủ trên khu vườn lớn sau nhà nó.
-Nào bây giờ em hãy nhìn chị làm mẫu.- Chị nó thong thả ngồi xuống ghế, nhìn nó rồi nói:"Ngồi xuống đi" Nó cũng ngồi xuống, chân bắt chéo chữ ngũ( =_=)
- Nào bỏ chân xuống-chị bó chau mày nhìn nó. Nghe vậy nó vội vàng bỏ chân xuống, nhưng do quá vội, khi co chân đầu gối nó đập thẳng vào bàn trà, khiến cốc, đĩa, bình trà.... đổ hết xuống đất, thậm trí còn rớt một chút nước trà vào váy trắng của chị nó.
- Á, em xin lỗi..á- do quá hấp tấp đứng dậy, nó làm cả bàn trà đổ luôn về phía chị nó, không những thế, khi chạy ra định đỡ mấy cốc trà chuẩn bị rơi nó dẫm phải chiếc váy dài mà chị nó cất công chọn cho nó, rồi té rầm xuống đất. Mà bình trà mà nó vừa cầm được khi chiếc bàn sắp đổ liền bay vèo trên không rất cao, nước trong bình theo lực vạn vật hấp dẫn đổ ào ra ngoài và đổ hết sạch vào người chị nó.
- A...ha...ha- nó méo mặt, nhưng chiếc bình cũng chẳng thoát khỏi quy luật tự nhiên, sau khi bay trên không sẽ rơi xuống, thấy chiếc bình lại nhằm thẳng chỗ Nguyệt Nữ mà rơi xuống, nó bật dậy, rất may lần này không vướng váy vóc gì hết, nhưng do mồ hôi chân ra quá nhiều, chiếc giầy búp bê phản chủ tuột phần gót chân ra, lại một lần nữa nó té nhào khiến chiếc giầy bay về phía sau. Éo le hơn là chị nó vừa né được cái bình lại ăn đúng chưởng: Dép khing công, của nó, vì chạy vòng ra sau đúng thời điểm nó nhìn thấy cái bình. À quên, chiếc bình vừa rồi lại rơi đúng đầu Nhật Lam khiến nhỏ cắm đầu xuống đất.
Một cảnh tưởng hãi hùng chưa từng có sảy ra khiên giúp việc chỉ biết đứng đơ ra. Một lúc sau mới nhớ ra, chạy lại đỡ 2 cô chủ đáng thương của tụi nó.
Lúc này, một vệ sĩ áo đen chạy vào nói thầm với chị nó rồi chạy ra ngoài, thực ra là anh ta phải cố gắng lắm để không bật cười ha hả khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
- Được rồi, việc uống trà cứ hoãn lại đã, 9D-1 đến tìm em kìa@[email protected] Nguyệt Nữ loạng choạng đứng dậy, thất tha thất thiểu đi vào trong nhà cùng mấy người hầu(em khâm phục khả năng chịu đựng chị). Lúc này. nó vớ tạm cái khăn trải bàn lau qua qua bùn đất trên mặt, miệng lẩm bẩm:"Chắc chắn bàn trà này có vấn đề"
Cảm ơn lời nhận xét của bạn "Bà bà Dương" và "Băng Moon" mình sẽ cố gắng sửa lại trong thời gian sớm nhất, nhưng về phần tiêu đề, mình đã thử sửa vài lần từ lâu rồi nhưng không biết do điện thoại hay do cái gì mà nó không đổi. Còn về lỗi chính tả và vài lỗi khác, mình sẽ sửa, nhưng thực sự điều kiện thời gian không cho phép, nên nhiều lúc mình có thể viết sai hoặc viết tắt, mong các bạn thông cảm! Cảm ơn trước!
Tác giả :
Minkyo