[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 7: Lớp Độc Dược Đầu Tiên
Ngày thứ hai sau khai giảng, Hogwarts chính thức vào học.
Hôm nay đúng là ngày bất hạnh của nhóm động vật nhỏ nhà Hufflepuff cùng Ravenclaw, bởi vì bọn nhỏ trở thành nhóm học sinh năm nhất đầu tiên bị giáo sư độc dược giết hại.
Lúc Harry cùng Neville biết khóa đầu tiên sau ngày khai giảng là lớp độc dược, hai đứa nhỏ uể oải khỏi phải nói.
Mà giáo sư độc dược làm bọn nhỏ vô cùng sợ hãi trước khi tới lớp cònnhận được lời khuyên của Dumbledore.
Cụ hiệu trưởng nói thế này: “Severus, anh cũng thấy đó, tính cách của Harry hoàn toàn không giống Gryffindor, đừng dọa nó.”
Severus ngoảnh mặt làm ngơ thu thập giáo án, đi tới trước cửa phòng học độc dược, tăng mạnh áp suất, vạt áo chúng cuồn cuộn như có gió lốc làm y thoạt nhìn như một đại ma đầu đáng sợ.
Nhìn nhóm tân sinh bị dọa tới căng cứng, Severus hài lòng đi lên bục giảng, giở danh sách học trò chuẩn bị điểm danh. Đối với nhóm tiểu quỷ trong đầu toàn cỏ lác này y cho rằng ngày đầu tiên lên lớp phải tạo thành uy hiếp thì sau này mới bớt lo.
Y quét mắt một vòng, chậm rãi điểm danh, lúc tới Harry Potter thì ngừng lại, tuy rằng đời trước đã làm một lần, nhưng y không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào để đả kích một Potter.
“Ồ, phải rồi.” Y dịu giọng nói: “Harry Potter, một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.”
Harry run rẩy, vội vàng đáp lời.
Severus nhìn cậu một cái sau đó quét khắp phòng, nói ra lời mở đầu hằng năm dùng để răn dạy tân sinh của mình: “Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật tỉ mỉ là chế tạo độc dược. Lĩnh vực này không cần phải vung đũa phép nhiều, vì thế chúng bây không tin đây là một loại hình pháp thuật. Ta cũng không trông mong gì chúng bây có thể hiểu được cái đẹp của những vạc sủi tăm nhè nhè, tỏa làn hương thoang thoảng, cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị đánh lừa……..nhưng ta có thể dạy chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí là cầm chân thần ——nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”
Y mỉm cười ác ý, quyết định diễn lại vở kịch bắt nạt Harry đời trước: “Potter, nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta được cái gì?”
Harry vừa nghe thấy tên mình lập tức theo phạn xạ đứng bật dậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn y sau đó lại hoảng sợ cúi đầu, hơn nửa ngày mới căng thẳng trả lời: “Là nước sinh tử, giáo sư.”
Severus sửng sốt một chút, gương mặt không chút biến đổi tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: “Nếu ta bảo ngươi tìm một khối Ngưu Hoàng, ngươi sẽ tìm ở đâu?”
“Bò, dạ dày bò, giáo sư.” Harry lại ngẩng đầu sợ hãi nhìn y, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẩn trương đến mức nước mắt sắp trào ra.
Severus nhìn đôi mắt xanh lục rưng rưng, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa. Rốt cuộc thật sự không giống……y thở dài trong lòng, ngoài dự kiến sinh ra một tia tội lỗi với vật nhỏ này. Bất quá rất nhanh bị mái tóc rối bù của Harry thổi bay.
“Ngồi xuống, Potter!” Y nghiêm khắc nói, vấn đề cuối cùng cũng không tính toán hỏi nữa.
Harry kiệt sức ngồi xuống. Neville ngồi bên cạnh ở dưới bàn bí mật vỗ vỗ tay an ủi cậu.
Severus phân đám học trò hai người một tổ, để bọn nhỏ bắt đầu chế tác thuốc chữa mụn nhọt theo phương pháp viết sẵn trên bảng. Sau đó y đi xung quanh tuần tra, đồng thời mắng mỏ một đám học trò mình đi ngang.
“Cậu Cadwallader, ta bảo ngươi nghiền nát răng độc xà, ngươi nói cho ta biết cái ngươi đang làm gọi là nghiền à?” Harry nghe thấy Severus răn dạy người bạn cùng phòng: “Cái đầu heo ngu ngốc của ngươi chứa cái gì? Cậu Cadwallader, ngươi dốt nát tới mức không thể lí giải được hàm nghĩa của từ ‘nghiền nát’ sao? Nói cho ta biết, cái thứ còn không bằng hạt mè trong tay ngươi là cái gì?”
“Răng độc xà, giáo sư.” Cadwallader đáng thương nhỏ giọng trả lời.
“Thuốc trị mụn nhọt cần bột phấn của răng độc xà, hiểu chưa?” Severus hung tợn nói.
“Dạ, giáo sư!” Cadwallader đứng thẳng: “Em lập tức nghiền nát nó, giáo sư!”
Severus hừ một tiếng, rốt cuộc đi tới bên Harry.
Bàn tay đang cân cây tầm ma phơi khô của Harry bắt đầu run rẩy, không cẩn thận bỏ hơi nhiều.
“Cậu Potter! Ngươi bỏ nhiều tầm ma như vậy định biến thuốc trị mụn nhọt thành thuốc tầm ma à?” Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo như tơ lụa vang lên bên tai cậu, Severus cúi đầu nhìn xuống: “Hay là ngươi nhìn một Ounce thành mười Ounce sao? Nói cho ta nghe xem, mắt của cứu thế chủ có vấn đề sao? Hay là chữ trên bảng quá nhỏ?”
“Thực xin lỗi, giáo sư!” Harry theo phản xạ lập tức xin lỗi, sau đó luống cuống bỏ bớt nhánh tầm ma xuống, sau đó nhìn nhìn Severus, phát hiện y có vẻ không phản đối, liền đem răng độc xà Neville đã nghiền nát cùng cây tầm ma bỏ vào nồi quặng, sau đó bắt đầu quấy thuận chiều kim đồng hồ.
Severus đứng bên cạnh nhìn cậu quấy, càng xem sắc mặt càng âm trầm.
Thủ pháp quấy của thằng nhãi con Potter này……… thế nhưng lại giống hệt như Lily.
Y có chút hoảng hốt, chẳng lẽ đây là huyết thống bẩm sinh?
Một khắc hoảng hốt y vẫn đứng im lặng không nhúc nhích, Harry đáng thương cảm giác áp suất bên người ngày càng thấp, bàn tay đang quấy cũng bắt đầu run rẩy.
Lúc này Neville gom vòi sên chưng cách thủy tới bỏ vào nồi, sau đó lại thuận tay cầm nhúm gai nhím quăng vào.
“Neville, không được!” Harry chụp cổ tay cậu đẩy ra ngoài, kết quả vẫn chậm một bước, một chút gai nhím rớt vào nồi quặng, dược nước lập tức hòa tan, còn bốc lên một làn khói xanh biếc dày đắc có mùi chua lét, đồng thời cũng vang lên âm thanh sèo sèo.
Âm thanh này làm Severus đang thất thần bừng tỉnh, y túm lấy cánh tay Harry dùng sức kéo cậu, tiếp đó, dược nước trong nồi quặng bắn tung tóe.
Neville không kịp tránh, cả cánh tay bị văng trúng.
“Ngu xuẩn!” Severus lập tức phản ứng vung đũa phép thu dọn mớ dược nước trong nồi quặng cùng sàn nhà: “Cậu Longbottom, xin ngươi hãy nói cho giáo sư độc dược đáng thương của ngươi nghe, chưa tắt lửa mà bỏ gai nhím vào là phát minh chế tạo độc dược trị mụn nhọt mới của cậu sao? Ồ, ta nói sai rồi, là phát minh mới để chế tạo thuốc ăn mòn đi? Thật sự là sáng kiến vĩ đại a.” Y độc địa nói.
Neville thút thít khóc, cánh tay đã xuất hiện vô số mụn nhọt.
Severus đang định tiếp tục giáo huấn thì lại phát giác tay mình đang cầm một cánh tay gầy còm không khỏi chấn động.
Y cúi đầu thì thấy Harry đang cắn môi, cánh tay vẫn còn duy trì tư thế bị mình bắt lấy, ánh mắt ngập nước, nhìn qua đã biết là rất đau nhưng không dám lên tiếng.
Y căm tức thả tay Harry ra, rống to: “Potter, ngươi còn thất thần cái gì? Còn không mau đưa người hợp tác vĩ đại Longbottom của ngươi xuống bệnh xá.”
“Dạ, giáo sư.” Harry kích động gật đầu, sau đó dìu Neville đi.
“Thành tích của cậu Potter cùng cậu Longbottom trong khóa này hủy bỏ, khóa sau ta muốn thấy luận văn chi tiết về phương pháp chế tác thuốc trị mụn nhọt, mười tấc!” Tiếng của Severus vang lên sau lưng bọn họ.
Harry cố nén cảm giác đau đớn vì bả vai bị trật khớp, trả lời: “Dạ, giáo sư.” Sau đó cùng Neville rời khỏi phòng học độc dược.
Severus nghe được tiếng nức nở loáng thoáng trong âm thanh đứa nhỏ, buồn bực trong lòng lại càng tăng cao.
Sau khi tan học không biết loay hoay thế nào y lại đi tới trước cửa bệnh xá, vừa vặn gặp phải bà Pomfrey đi ra.
“Severus, khóa độc dược của anh sao ngày càng nguy hiểm như vậy?” Bà Pomfrey vừa thấy y tới liền quở trách: “Nấu sai phương pháp bị thương còn chưa tính, vì cái gì còn bị trật khớp bả vai? Chẳng lẽ lớp độc dược của anh chuyển thành lớp thực hành chiến đấu à?”
Trái tim Severus trầm xuống: “Ai trật khớp bả vai?”
“Harry a, đứa nhỏ này cũng thật là, bả vai bị trật khớp còn cố chịu không hé răng, nếu không phải ta phát hiện không thích hợp kéo tới kiểm tra, nếu không cũng không biết nó làm thế nào chịu được……….” Bà Pomfrey thở dài: “Anh biết học trò nào khi dễ trò ấy không? Ta hỏi nhưng nó không chịu nói.”
Severus nhớ tới lúc nãy mình kéo Harry dùng lực quá lớn, nhíu mày. Tuy rằng y không vừa mắt Potter, nhưng vẫn không muốn làm cậu bị tổn thương, dù sao thì cậu vẫn là đứa con của Lily.
Bà Pomfrey vẫn còn tiếp tục cằn nhằn: “Ai, đứa nhỏ này xem ra ở gia đình họ hàng Muggle cũng không tốt, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, thị lực kém, cặp mắt kính kia cũng không biết đeo bao lâu rồi…….”
Severus im lặng không nói gì.
“Anh có gặp bọn họ chưa?” Bà hỏi.
Mặt Severus trầm xuống: “Ta cũng không quản tên tiểu quỷ chết tiệt đó sống hay chết, ta chỉ muốn tới hỏi danh sách độc dược điều trị dự trữ hôm qua ngươi nói, chẳng lẽ ngươi quên ta phải rút ra số thời gian ít ỏi để giúp ngươi nấu thuốc cho đám tiểu quỷ này sao?”
“Được rồi, Severus, anh cứ nghĩ một đường nói một nẻo.” Bà Pomfrey nói: “Danh sách sáng nay ta đã bảo gia tinh đưa tới văn phòng anh, anh không thấy sao?”
“Đương nhiên không có! Severus đen mặt phủ định.
“Được rồi, được rồi.” Bà Pomfrey làm ra biểu tình ‘thực không có biện pháp làm khó anh’: “Vậy anh về tìm lại thử xem, đúng rồi, hai học trò kia ta cho uống thuốc xong quay về kí túc xá rồi.”
Severus hừ một tiếng, rời khỏi cái nơi làm y muốn nổi trận lôi đình này, cước bộ so với bình thường còn gấp gáp hơn, đi tới đâu là học trò dạt sang vách tường hai bên tới đó, vẻ mặt hoảng hốt nhìn theo vạt áo chùng tung bay của y.
Hôm nay đúng là ngày bất hạnh của nhóm động vật nhỏ nhà Hufflepuff cùng Ravenclaw, bởi vì bọn nhỏ trở thành nhóm học sinh năm nhất đầu tiên bị giáo sư độc dược giết hại.
Lúc Harry cùng Neville biết khóa đầu tiên sau ngày khai giảng là lớp độc dược, hai đứa nhỏ uể oải khỏi phải nói.
Mà giáo sư độc dược làm bọn nhỏ vô cùng sợ hãi trước khi tới lớp cònnhận được lời khuyên của Dumbledore.
Cụ hiệu trưởng nói thế này: “Severus, anh cũng thấy đó, tính cách của Harry hoàn toàn không giống Gryffindor, đừng dọa nó.”
Severus ngoảnh mặt làm ngơ thu thập giáo án, đi tới trước cửa phòng học độc dược, tăng mạnh áp suất, vạt áo chúng cuồn cuộn như có gió lốc làm y thoạt nhìn như một đại ma đầu đáng sợ.
Nhìn nhóm tân sinh bị dọa tới căng cứng, Severus hài lòng đi lên bục giảng, giở danh sách học trò chuẩn bị điểm danh. Đối với nhóm tiểu quỷ trong đầu toàn cỏ lác này y cho rằng ngày đầu tiên lên lớp phải tạo thành uy hiếp thì sau này mới bớt lo.
Y quét mắt một vòng, chậm rãi điểm danh, lúc tới Harry Potter thì ngừng lại, tuy rằng đời trước đã làm một lần, nhưng y không muốn buông tha bất cứ cơ hội nào để đả kích một Potter.
“Ồ, phải rồi.” Y dịu giọng nói: “Harry Potter, một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.”
Harry run rẩy, vội vàng đáp lời.
Severus nhìn cậu một cái sau đó quét khắp phòng, nói ra lời mở đầu hằng năm dùng để răn dạy tân sinh của mình: “Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật tỉ mỉ là chế tạo độc dược. Lĩnh vực này không cần phải vung đũa phép nhiều, vì thế chúng bây không tin đây là một loại hình pháp thuật. Ta cũng không trông mong gì chúng bây có thể hiểu được cái đẹp của những vạc sủi tăm nhè nhè, tỏa làn hương thoang thoảng, cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị đánh lừa……..nhưng ta có thể dạy chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí là cầm chân thần ——nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”
Y mỉm cười ác ý, quyết định diễn lại vở kịch bắt nạt Harry đời trước: “Potter, nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta được cái gì?”
Harry vừa nghe thấy tên mình lập tức theo phạn xạ đứng bật dậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn y sau đó lại hoảng sợ cúi đầu, hơn nửa ngày mới căng thẳng trả lời: “Là nước sinh tử, giáo sư.”
Severus sửng sốt một chút, gương mặt không chút biến đổi tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: “Nếu ta bảo ngươi tìm một khối Ngưu Hoàng, ngươi sẽ tìm ở đâu?”
“Bò, dạ dày bò, giáo sư.” Harry lại ngẩng đầu sợ hãi nhìn y, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khẩn trương đến mức nước mắt sắp trào ra.
Severus nhìn đôi mắt xanh lục rưng rưng, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa. Rốt cuộc thật sự không giống……y thở dài trong lòng, ngoài dự kiến sinh ra một tia tội lỗi với vật nhỏ này. Bất quá rất nhanh bị mái tóc rối bù của Harry thổi bay.
“Ngồi xuống, Potter!” Y nghiêm khắc nói, vấn đề cuối cùng cũng không tính toán hỏi nữa.
Harry kiệt sức ngồi xuống. Neville ngồi bên cạnh ở dưới bàn bí mật vỗ vỗ tay an ủi cậu.
Severus phân đám học trò hai người một tổ, để bọn nhỏ bắt đầu chế tác thuốc chữa mụn nhọt theo phương pháp viết sẵn trên bảng. Sau đó y đi xung quanh tuần tra, đồng thời mắng mỏ một đám học trò mình đi ngang.
“Cậu Cadwallader, ta bảo ngươi nghiền nát răng độc xà, ngươi nói cho ta biết cái ngươi đang làm gọi là nghiền à?” Harry nghe thấy Severus răn dạy người bạn cùng phòng: “Cái đầu heo ngu ngốc của ngươi chứa cái gì? Cậu Cadwallader, ngươi dốt nát tới mức không thể lí giải được hàm nghĩa của từ ‘nghiền nát’ sao? Nói cho ta biết, cái thứ còn không bằng hạt mè trong tay ngươi là cái gì?”
“Răng độc xà, giáo sư.” Cadwallader đáng thương nhỏ giọng trả lời.
“Thuốc trị mụn nhọt cần bột phấn của răng độc xà, hiểu chưa?” Severus hung tợn nói.
“Dạ, giáo sư!” Cadwallader đứng thẳng: “Em lập tức nghiền nát nó, giáo sư!”
Severus hừ một tiếng, rốt cuộc đi tới bên Harry.
Bàn tay đang cân cây tầm ma phơi khô của Harry bắt đầu run rẩy, không cẩn thận bỏ hơi nhiều.
“Cậu Potter! Ngươi bỏ nhiều tầm ma như vậy định biến thuốc trị mụn nhọt thành thuốc tầm ma à?” Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo như tơ lụa vang lên bên tai cậu, Severus cúi đầu nhìn xuống: “Hay là ngươi nhìn một Ounce thành mười Ounce sao? Nói cho ta nghe xem, mắt của cứu thế chủ có vấn đề sao? Hay là chữ trên bảng quá nhỏ?”
“Thực xin lỗi, giáo sư!” Harry theo phản xạ lập tức xin lỗi, sau đó luống cuống bỏ bớt nhánh tầm ma xuống, sau đó nhìn nhìn Severus, phát hiện y có vẻ không phản đối, liền đem răng độc xà Neville đã nghiền nát cùng cây tầm ma bỏ vào nồi quặng, sau đó bắt đầu quấy thuận chiều kim đồng hồ.
Severus đứng bên cạnh nhìn cậu quấy, càng xem sắc mặt càng âm trầm.
Thủ pháp quấy của thằng nhãi con Potter này……… thế nhưng lại giống hệt như Lily.
Y có chút hoảng hốt, chẳng lẽ đây là huyết thống bẩm sinh?
Một khắc hoảng hốt y vẫn đứng im lặng không nhúc nhích, Harry đáng thương cảm giác áp suất bên người ngày càng thấp, bàn tay đang quấy cũng bắt đầu run rẩy.
Lúc này Neville gom vòi sên chưng cách thủy tới bỏ vào nồi, sau đó lại thuận tay cầm nhúm gai nhím quăng vào.
“Neville, không được!” Harry chụp cổ tay cậu đẩy ra ngoài, kết quả vẫn chậm một bước, một chút gai nhím rớt vào nồi quặng, dược nước lập tức hòa tan, còn bốc lên một làn khói xanh biếc dày đắc có mùi chua lét, đồng thời cũng vang lên âm thanh sèo sèo.
Âm thanh này làm Severus đang thất thần bừng tỉnh, y túm lấy cánh tay Harry dùng sức kéo cậu, tiếp đó, dược nước trong nồi quặng bắn tung tóe.
Neville không kịp tránh, cả cánh tay bị văng trúng.
“Ngu xuẩn!” Severus lập tức phản ứng vung đũa phép thu dọn mớ dược nước trong nồi quặng cùng sàn nhà: “Cậu Longbottom, xin ngươi hãy nói cho giáo sư độc dược đáng thương của ngươi nghe, chưa tắt lửa mà bỏ gai nhím vào là phát minh chế tạo độc dược trị mụn nhọt mới của cậu sao? Ồ, ta nói sai rồi, là phát minh mới để chế tạo thuốc ăn mòn đi? Thật sự là sáng kiến vĩ đại a.” Y độc địa nói.
Neville thút thít khóc, cánh tay đã xuất hiện vô số mụn nhọt.
Severus đang định tiếp tục giáo huấn thì lại phát giác tay mình đang cầm một cánh tay gầy còm không khỏi chấn động.
Y cúi đầu thì thấy Harry đang cắn môi, cánh tay vẫn còn duy trì tư thế bị mình bắt lấy, ánh mắt ngập nước, nhìn qua đã biết là rất đau nhưng không dám lên tiếng.
Y căm tức thả tay Harry ra, rống to: “Potter, ngươi còn thất thần cái gì? Còn không mau đưa người hợp tác vĩ đại Longbottom của ngươi xuống bệnh xá.”
“Dạ, giáo sư.” Harry kích động gật đầu, sau đó dìu Neville đi.
“Thành tích của cậu Potter cùng cậu Longbottom trong khóa này hủy bỏ, khóa sau ta muốn thấy luận văn chi tiết về phương pháp chế tác thuốc trị mụn nhọt, mười tấc!” Tiếng của Severus vang lên sau lưng bọn họ.
Harry cố nén cảm giác đau đớn vì bả vai bị trật khớp, trả lời: “Dạ, giáo sư.” Sau đó cùng Neville rời khỏi phòng học độc dược.
Severus nghe được tiếng nức nở loáng thoáng trong âm thanh đứa nhỏ, buồn bực trong lòng lại càng tăng cao.
Sau khi tan học không biết loay hoay thế nào y lại đi tới trước cửa bệnh xá, vừa vặn gặp phải bà Pomfrey đi ra.
“Severus, khóa độc dược của anh sao ngày càng nguy hiểm như vậy?” Bà Pomfrey vừa thấy y tới liền quở trách: “Nấu sai phương pháp bị thương còn chưa tính, vì cái gì còn bị trật khớp bả vai? Chẳng lẽ lớp độc dược của anh chuyển thành lớp thực hành chiến đấu à?”
Trái tim Severus trầm xuống: “Ai trật khớp bả vai?”
“Harry a, đứa nhỏ này cũng thật là, bả vai bị trật khớp còn cố chịu không hé răng, nếu không phải ta phát hiện không thích hợp kéo tới kiểm tra, nếu không cũng không biết nó làm thế nào chịu được……….” Bà Pomfrey thở dài: “Anh biết học trò nào khi dễ trò ấy không? Ta hỏi nhưng nó không chịu nói.”
Severus nhớ tới lúc nãy mình kéo Harry dùng lực quá lớn, nhíu mày. Tuy rằng y không vừa mắt Potter, nhưng vẫn không muốn làm cậu bị tổn thương, dù sao thì cậu vẫn là đứa con của Lily.
Bà Pomfrey vẫn còn tiếp tục cằn nhằn: “Ai, đứa nhỏ này xem ra ở gia đình họ hàng Muggle cũng không tốt, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, thị lực kém, cặp mắt kính kia cũng không biết đeo bao lâu rồi…….”
Severus im lặng không nói gì.
“Anh có gặp bọn họ chưa?” Bà hỏi.
Mặt Severus trầm xuống: “Ta cũng không quản tên tiểu quỷ chết tiệt đó sống hay chết, ta chỉ muốn tới hỏi danh sách độc dược điều trị dự trữ hôm qua ngươi nói, chẳng lẽ ngươi quên ta phải rút ra số thời gian ít ỏi để giúp ngươi nấu thuốc cho đám tiểu quỷ này sao?”
“Được rồi, Severus, anh cứ nghĩ một đường nói một nẻo.” Bà Pomfrey nói: “Danh sách sáng nay ta đã bảo gia tinh đưa tới văn phòng anh, anh không thấy sao?”
“Đương nhiên không có! Severus đen mặt phủ định.
“Được rồi, được rồi.” Bà Pomfrey làm ra biểu tình ‘thực không có biện pháp làm khó anh’: “Vậy anh về tìm lại thử xem, đúng rồi, hai học trò kia ta cho uống thuốc xong quay về kí túc xá rồi.”
Severus hừ một tiếng, rời khỏi cái nơi làm y muốn nổi trận lôi đình này, cước bộ so với bình thường còn gấp gáp hơn, đi tới đâu là học trò dạt sang vách tường hai bên tới đó, vẻ mặt hoảng hốt nhìn theo vạt áo chùng tung bay của y.
Tác giả :
Gíới Yên Chân Nhân