[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 3: Chỉ Có Ta Được Bắt Nạt Cứu Thế Chủ
Hiệu suất của phu nhân Malkin rất cao, trong lúc Draco chỉ dẫn vài kiến thức thông dụng về giới Pháp Thuật cho Harry thì bà đã làm đồng phục với hơn mười bộ quần áo hằng ngày, cùng mấy đôi giày cho Harry.
“Phu Nhân, thực sự đã làm phiền bà.” Harry cảm kích nói.
Phu nhân Malkin cười tủm tỉm giúp cậu thu nhỏ đồ đạc lại bỏ vào một cái túi, sau đó còn dạy cậu làm câu thần chú phóng to thu nhỏ, Draco ở bên cạnh còn dạy vài bí quyết ba ba dạy, Harry rất nhanh liền nắm giữ được hai câu thần chú đơn giản này.
Draco cười hớn hở: “Harry, kỳ thực cậu đâu có ngốc, lúc về nhà nhớ xem nhiều sách một chút, nếu cố gắng không chừng có thể vào được Slytherin a.”
Harry lắc đầu như trống bỏi: “Mình vẫn thấy Hufflepuff hợp hơn, thật sự!”
Draco nhìn cậu như vậy, không khỏi nghĩ tới cha đỡ đầu mặt đen nhà mình, không khỏi đồng tình vỗ vai Harry: “Harry đáng thương……..”
Vì thế mà Snape sau khi mua xong sách và dụng cụ học tập trở lại tiệm trang phục thì thấy hình ảnh đứa con đỡ đầu đang trò chuyện hăng say với cứu thế chủ.
Y bước qua, gương mặt đen như đáy nồi hỏi Draco: “Draco, cha mẹ ngươi đâu?”
Draco đưa lưng về phía y theo bản năng trả lời: “Ba ba nói đi mua sách, còn mẹ giúp ta mua đũa phép rồi.” Sau đó nhìn thấy gương mặt trắng bệt của Harry mới phản ứng lại, sợ tới mức lập tức xoay người lại: “Cha, cha đỡ đầu, sao cha lại ở đây?”
Severus hừ một tiếng: “Như ngươi thấy, ta bất hạnh bị phái đi làm giáo sư dẫn đường cho cứu thế chủ, giúp cậu ta đi mua sách.” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Draco liền bồi thêm một câu: “Ta không thấy ba ba ngươi ở tiệm sách.”
Y đen mặt nghiêm nghị quăng cái túi nhỏ cho Harry, nhìn đứa nhỏ hoảng hốt tay chân lúng túng một hồi mới bắt được lộ ra một nụ cười mỉm tàn ác: “Ngài Potter, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không?”
Harry run bần bật, sợ hãi nói: “Không có, thưa ông, cám ơn.”
“Nga? Chẳng lẽ ngài không cần mở lại danh sách kiểm tra một chút, xem mấy cái gói to gói nhỏ này có đủ tất cả đồ dùng học tập của ngài không?” Severus tiếp tục mỉm cười, xét thấy đứa nhỏ hoàn toàn không biết chút gì về pháp thuật y cho rằng cậu hoàn toàn không biết gì về câu thần chú phóng to thu nhỏ đồ vật. Cho dù sống qua một đời người nhưng việc làm thằng nhãi con nhà Potter xấu mặt vẫn là chuyện làm y khoái trá nhất, vì thế y không chút do dự hỏi một câu như vậy, tính toán dùng chuyện này để giảm bớt chút bực bội trong lòng.
Harry trộm nhìn qua phu nhân Malkin, thấy bà mỉm cười với mình mới có chút do dự nói: “Ông không dùng thần thú phóng to thu nhỏ sao, thưa ông? Phu nhân Malkin làm như vậy…….”
Draco ở bên cạnh lập tức khoe khoang thành tích: “Con cùng phu nhân Malkin còn dạy Harry sử dụng thần chú phóng to thu nhỏ đó cha đỡ đầu!” Sau đó cậu bị ánh mắt lạnh như băng của cha đỡ đầu dọa sợ, co rụt cổ, nhắm chặt miệng lại.
Severus quét mắt liếc đứa con đỡ đầu, sau đó không kiên nhẫn nói với Harry: “Ngài Potter, nếu ngài không cần gì khác thì đừng phí phạm thời gian của giáo sư độc dược hèn mọn này, mau nâng gót chân tôn quý của ngài đi theo ta!”
“Dạ, thưa ông.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, tìm bà Malkin thanh toán xong dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Draco: “Gặp lại sau, Draco.”
“Harry, nhớ viết thư cho ta!” Draco dũng cảm kéo tay Harry dưới ánh mắt sắc như dao của cha đỡ đầu.
“A?” Harry buồn rầu cau mày: “Chính là…… mình không có cú mèo……” Cậu khiếp sợ nhìn lén Severus một cái. Thông qua kiến thức Draco truyền đạt, cậu đã biết giới Pháp Thuật dùng cú mèo để đưa tin.
Draco nghĩa khí nói với cha đỡ đầu mặt đen: “Cha đỡ đầu, cha mang Harry đi mua một con cú mèo đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Severus hung hăng trừng mắt liếc Harry: “Potter, ngươi còn đứng đó làm cái gì? Mau đi theo ta!”
Harry xách hai cái túi to chầm chậm chạy theo y.
Draco phía sau còn phất tay: “Harry, tasẽ viết thư cho cậu——”
Harry nhìn bóng áo chùng lấp loáng trước mặt, không dám lên tiếng, đành phải quay đầu lại gật đầu với Draco.
Đi một hồi, Severus đột nhiên ngừng lại, Harry nhất thời không kịp dừng lại đập vào lưng y.
“Potter!” Severus tức giận đùng đùng quay người lại: “Chẳng lẽ ngươi ngu ngốc tới mức đi đường cũng không thèm nhìn phía trước à?”
Harry sợ tới mức gương mặt tái nhợt, nước mắt cũng sắp trào ra, cúi đầu im lặng không dám nói gì.
Severus buồn bực thở hồng hộc, chỉ vào tiệm sủng vật bên cạnh nói: “Đi vào, mua con cú mèo chết tiệt của ngươi!”
Harry vội vàng chạy vọt vào trong, bằng tốc độ nhanh nhất mua một con cú mèo trắng như tuyết, sau đó ôm lồng sắt chạy ra: “Thưa ông, con xong rồi.”
Severus túm lấy vai cậu, độn thổ về trước nhà Dursley.
Petunia đang xén cỏ thấy bọn họ lập tức hét ầm lên: “Snape! Vì cái gì ông còn đưa nó về?”
Hàng xóm bên cạnh lập tức tò mò ló đầu qua nhìn.
Bà ý thức được âm thanh mình quá lớn, vội vàng túm lấy tay Harry kéo cậu vào nhà, Severus hừ một tiếng, theo sau tiến vào nhà Dursley.
Hai cha con Dursley không có ở nhà, Harry thở nhẹ một hơi, cậu nhìn qua Severus, nhất thời không biết nói gì.
Petunia thấy con cú mèo trong tay cậu lại hét ầm lên: “Harry Potter! Không được mang con cú mèo chết tiệt đó vào nhà tao!”
Severus hừ một tiếng, khinh thường cười lạnh: “Petunia Evans, là một Muggle mà dám nói vậy với phù thủy, có nghĩ tới hậu quả không?” Tuy rằng y rất ngứa mắt cứu thế chủ, nhưng y càng xốn mắt trước hành động ác liệt của Muggle đối với phù thủy.
Petunia tức tới mức thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Harry suốt nửa ngày nhưng không dám nói thêm gì.
“Được rồi, Potter, sáng ngày 1 tháng 9 ngươi tới nhà ga 9 ¾ lên tàu tốc hành Hogwarts: ” Severus nói với Harry: “Chuyện cụ thể ngươi có thể hỏi Draco, đừng có vọng tưởng bỏ lỡ xe lửa để lòe thiên hạ!”
Harry ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, thưa ông.”
Severus lạnh lùng lia mắt qua Petunia: “Về phần ngươi, bà Dursley, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện không có phù thủy khác biết ngươi ngược đãi cứu thế chủ của bọn họ, tỷ như để cứu thế chủ ở trong gác xép? Hậu quả ngươi không muốn nghe đâu.”
Đời trước y đã nghe bức họa Dumbledore nói, đứa nhỏ của Lily từ nhỏ đã ở trong gác xép! Y có thể bắt bẻ làm khó dễ cứu thế chủ nhưng y không cho rằng một Muggle cũng có cái quyền này!
Nhìn Petunie hoảng sợ gật đầu, y lại liếc mắt qua Harry một cái sau đó nhanh chóng độn thổ biến mất.
Nhìn thấy y biến mất ngay trước mặt, Petunia kinh hoàng hét lên một tiếng sau đó trút hết lửa giận lên Harry: “Mày còn thất thần cái gì! Mau đen mấy thứ dơ bẩn tà ác của mày cút lên căn phòng nhỏ nhất trên lầu! Đừng có mơ tưởng tao dọn dẹp cho mày!”
Harry kinh ngạc há mồm, nhưng vẫn yên lặng thu dọn đồ đạc đem lên căn phòng kia.
Cậu không ngờ cư nhiên mình lại có được một căn phòng, càng không ngờ điều này lại được ban tặng từ giáo sư Snape vô cùng hung dữ kia, hơn nữa cậu thực nghi hoặc, sao giáo sư Snape biết cậu ở trong gác xép?
Buổi tối lúc cha con Dursley trở về đều vô cùng bất mãn khi biết Harry có phòng riêng, nhưng dì Petunia một mực kiên trì chỉ có thể thỏa hiệp. Hơn nữa nhờ Snape ban tặng, bọn họ vô cùng sợ hãi pháp thuật, vì thế cũng không dám làm khó dễ Harry, nhờ thế một tháng trước khai giảng Harry được đối xử tốt hơn trước kia rất nhiều.
Trong khoảng thời gian một tháng này, Harry cả ngày nằm trong phòng đọc sách giáo khoa. Cậu biết mình ngốc nên phải cố gắng chuẩn bị bài, tránh lúc vào học cái gì cũng không biết. Gặp vấn đề không hiểu thì viết thư hỏi Draco, tình cảm hai người ngày càng thân thiết hơn.
Bất quá đây là việc sau này.
Ngày đó sau khi đưa Harry về xong, Severus vừa về đã bị Dumbledore gọi lên văn phòng hiệu trưởng.
Dumbledore nghe y miêu tả Harry ‘nhát gan, yếu đuối, ngu xuẩn’ có chút chấn động: “Sao lại như vậy? Harry không giống Jame với Lily sao?”
“Hừ, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.” Severus vui sướng khi người gặp họa nói: “Đứa bé cứu thế chủ của ngươi nhìn qua rất giống một Hufflepuff.”
Dumbledore trầm tư một chút, vuốt râu cười rộ lên: “Hufflepuff cũng không tệ, Severus, Hufflepuff đều là những đứa trẻ ngoan.”
Severus lười nói chuyện vô ích, không kiên nhẫn đứng dậy: “Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước.”
“Ai, từ từ.” Dumbledore gọi y lại: “Harry có khỏe không?”
Severus nhìn cụ cười lạnh: “Thế nào, ngươi không biết? Không phải ngươi phái người giám thị nó sao?”
“Nhưng cũng vì lo cho an toàn của nó, ta cũng không thường xuyên liên hệ với người kia.” Dumbledore buồn rầu nói: “Tuy thư gửi tới đều nói nó rất tốt, chính là nếu tốt thì sao Harry lại bị nuôi thành cái loại tính cách như vậy?”
Severus nhìn cụ một lúc lâu nhưng vẫn không soi được rốt cuộc thái độ của cụ là thật hay giả, cuối cùng vất lại một câu: “Với thái độ của Muggle với phù thủy, ngươi cho rằng nó có thể tốt cỡ nào?” Sau đó xoay người rời đi.
Dumbledore sửng sốt, nhìn cánh cửa đóng sầm lại, thật lâu sau mới thở dài, nói với phượng hoàng của mình: “Ai, Fawkes, anh ta sao không chịu nói rõ một chút a…… mày nói xem ta có cần đi nhìn Harry một chút không?”
Fawkes rỉa rỉa lông không để ý tới cụ.
“Ai, hay là thôi đi….. còn một tháng nữa khai giảng rồi, thời gian này không nên gặp phiền phức, lỡ như bị ai phát hiện hành tung của Harry thì không xong……” Dumbledore bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu Sirius……..ai, sao đứa nhỏ này có thể làm ra chuyện như vậy……..”
Fawkes không kiên nhẫn kêu một tiếng, xoay người chổng mông về phía cụ.
“Fawkes! Sao mày ngày càng không đáng yêu như vậy!” Dumbledore oán hận nói: “Chẳng lẽ học từ Severus?”
Fawkes vùi đầu vào cánh.
“Phu Nhân, thực sự đã làm phiền bà.” Harry cảm kích nói.
Phu nhân Malkin cười tủm tỉm giúp cậu thu nhỏ đồ đạc lại bỏ vào một cái túi, sau đó còn dạy cậu làm câu thần chú phóng to thu nhỏ, Draco ở bên cạnh còn dạy vài bí quyết ba ba dạy, Harry rất nhanh liền nắm giữ được hai câu thần chú đơn giản này.
Draco cười hớn hở: “Harry, kỳ thực cậu đâu có ngốc, lúc về nhà nhớ xem nhiều sách một chút, nếu cố gắng không chừng có thể vào được Slytherin a.”
Harry lắc đầu như trống bỏi: “Mình vẫn thấy Hufflepuff hợp hơn, thật sự!”
Draco nhìn cậu như vậy, không khỏi nghĩ tới cha đỡ đầu mặt đen nhà mình, không khỏi đồng tình vỗ vai Harry: “Harry đáng thương……..”
Vì thế mà Snape sau khi mua xong sách và dụng cụ học tập trở lại tiệm trang phục thì thấy hình ảnh đứa con đỡ đầu đang trò chuyện hăng say với cứu thế chủ.
Y bước qua, gương mặt đen như đáy nồi hỏi Draco: “Draco, cha mẹ ngươi đâu?”
Draco đưa lưng về phía y theo bản năng trả lời: “Ba ba nói đi mua sách, còn mẹ giúp ta mua đũa phép rồi.” Sau đó nhìn thấy gương mặt trắng bệt của Harry mới phản ứng lại, sợ tới mức lập tức xoay người lại: “Cha, cha đỡ đầu, sao cha lại ở đây?”
Severus hừ một tiếng: “Như ngươi thấy, ta bất hạnh bị phái đi làm giáo sư dẫn đường cho cứu thế chủ, giúp cậu ta đi mua sách.” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Draco liền bồi thêm một câu: “Ta không thấy ba ba ngươi ở tiệm sách.”
Y đen mặt nghiêm nghị quăng cái túi nhỏ cho Harry, nhìn đứa nhỏ hoảng hốt tay chân lúng túng một hồi mới bắt được lộ ra một nụ cười mỉm tàn ác: “Ngài Potter, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không?”
Harry run bần bật, sợ hãi nói: “Không có, thưa ông, cám ơn.”
“Nga? Chẳng lẽ ngài không cần mở lại danh sách kiểm tra một chút, xem mấy cái gói to gói nhỏ này có đủ tất cả đồ dùng học tập của ngài không?” Severus tiếp tục mỉm cười, xét thấy đứa nhỏ hoàn toàn không biết chút gì về pháp thuật y cho rằng cậu hoàn toàn không biết gì về câu thần chú phóng to thu nhỏ đồ vật. Cho dù sống qua một đời người nhưng việc làm thằng nhãi con nhà Potter xấu mặt vẫn là chuyện làm y khoái trá nhất, vì thế y không chút do dự hỏi một câu như vậy, tính toán dùng chuyện này để giảm bớt chút bực bội trong lòng.
Harry trộm nhìn qua phu nhân Malkin, thấy bà mỉm cười với mình mới có chút do dự nói: “Ông không dùng thần thú phóng to thu nhỏ sao, thưa ông? Phu nhân Malkin làm như vậy…….”
Draco ở bên cạnh lập tức khoe khoang thành tích: “Con cùng phu nhân Malkin còn dạy Harry sử dụng thần chú phóng to thu nhỏ đó cha đỡ đầu!” Sau đó cậu bị ánh mắt lạnh như băng của cha đỡ đầu dọa sợ, co rụt cổ, nhắm chặt miệng lại.
Severus quét mắt liếc đứa con đỡ đầu, sau đó không kiên nhẫn nói với Harry: “Ngài Potter, nếu ngài không cần gì khác thì đừng phí phạm thời gian của giáo sư độc dược hèn mọn này, mau nâng gót chân tôn quý của ngài đi theo ta!”
“Dạ, thưa ông.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, tìm bà Malkin thanh toán xong dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Draco: “Gặp lại sau, Draco.”
“Harry, nhớ viết thư cho ta!” Draco dũng cảm kéo tay Harry dưới ánh mắt sắc như dao của cha đỡ đầu.
“A?” Harry buồn rầu cau mày: “Chính là…… mình không có cú mèo……” Cậu khiếp sợ nhìn lén Severus một cái. Thông qua kiến thức Draco truyền đạt, cậu đã biết giới Pháp Thuật dùng cú mèo để đưa tin.
Draco nghĩa khí nói với cha đỡ đầu mặt đen: “Cha đỡ đầu, cha mang Harry đi mua một con cú mèo đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Severus hung hăng trừng mắt liếc Harry: “Potter, ngươi còn đứng đó làm cái gì? Mau đi theo ta!”
Harry xách hai cái túi to chầm chậm chạy theo y.
Draco phía sau còn phất tay: “Harry, tasẽ viết thư cho cậu——”
Harry nhìn bóng áo chùng lấp loáng trước mặt, không dám lên tiếng, đành phải quay đầu lại gật đầu với Draco.
Đi một hồi, Severus đột nhiên ngừng lại, Harry nhất thời không kịp dừng lại đập vào lưng y.
“Potter!” Severus tức giận đùng đùng quay người lại: “Chẳng lẽ ngươi ngu ngốc tới mức đi đường cũng không thèm nhìn phía trước à?”
Harry sợ tới mức gương mặt tái nhợt, nước mắt cũng sắp trào ra, cúi đầu im lặng không dám nói gì.
Severus buồn bực thở hồng hộc, chỉ vào tiệm sủng vật bên cạnh nói: “Đi vào, mua con cú mèo chết tiệt của ngươi!”
Harry vội vàng chạy vọt vào trong, bằng tốc độ nhanh nhất mua một con cú mèo trắng như tuyết, sau đó ôm lồng sắt chạy ra: “Thưa ông, con xong rồi.”
Severus túm lấy vai cậu, độn thổ về trước nhà Dursley.
Petunia đang xén cỏ thấy bọn họ lập tức hét ầm lên: “Snape! Vì cái gì ông còn đưa nó về?”
Hàng xóm bên cạnh lập tức tò mò ló đầu qua nhìn.
Bà ý thức được âm thanh mình quá lớn, vội vàng túm lấy tay Harry kéo cậu vào nhà, Severus hừ một tiếng, theo sau tiến vào nhà Dursley.
Hai cha con Dursley không có ở nhà, Harry thở nhẹ một hơi, cậu nhìn qua Severus, nhất thời không biết nói gì.
Petunia thấy con cú mèo trong tay cậu lại hét ầm lên: “Harry Potter! Không được mang con cú mèo chết tiệt đó vào nhà tao!”
Severus hừ một tiếng, khinh thường cười lạnh: “Petunia Evans, là một Muggle mà dám nói vậy với phù thủy, có nghĩ tới hậu quả không?” Tuy rằng y rất ngứa mắt cứu thế chủ, nhưng y càng xốn mắt trước hành động ác liệt của Muggle đối với phù thủy.
Petunia tức tới mức thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Harry suốt nửa ngày nhưng không dám nói thêm gì.
“Được rồi, Potter, sáng ngày 1 tháng 9 ngươi tới nhà ga 9 ¾ lên tàu tốc hành Hogwarts: ” Severus nói với Harry: “Chuyện cụ thể ngươi có thể hỏi Draco, đừng có vọng tưởng bỏ lỡ xe lửa để lòe thiên hạ!”
Harry ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, thưa ông.”
Severus lạnh lùng lia mắt qua Petunia: “Về phần ngươi, bà Dursley, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện không có phù thủy khác biết ngươi ngược đãi cứu thế chủ của bọn họ, tỷ như để cứu thế chủ ở trong gác xép? Hậu quả ngươi không muốn nghe đâu.”
Đời trước y đã nghe bức họa Dumbledore nói, đứa nhỏ của Lily từ nhỏ đã ở trong gác xép! Y có thể bắt bẻ làm khó dễ cứu thế chủ nhưng y không cho rằng một Muggle cũng có cái quyền này!
Nhìn Petunie hoảng sợ gật đầu, y lại liếc mắt qua Harry một cái sau đó nhanh chóng độn thổ biến mất.
Nhìn thấy y biến mất ngay trước mặt, Petunia kinh hoàng hét lên một tiếng sau đó trút hết lửa giận lên Harry: “Mày còn thất thần cái gì! Mau đen mấy thứ dơ bẩn tà ác của mày cút lên căn phòng nhỏ nhất trên lầu! Đừng có mơ tưởng tao dọn dẹp cho mày!”
Harry kinh ngạc há mồm, nhưng vẫn yên lặng thu dọn đồ đạc đem lên căn phòng kia.
Cậu không ngờ cư nhiên mình lại có được một căn phòng, càng không ngờ điều này lại được ban tặng từ giáo sư Snape vô cùng hung dữ kia, hơn nữa cậu thực nghi hoặc, sao giáo sư Snape biết cậu ở trong gác xép?
Buổi tối lúc cha con Dursley trở về đều vô cùng bất mãn khi biết Harry có phòng riêng, nhưng dì Petunia một mực kiên trì chỉ có thể thỏa hiệp. Hơn nữa nhờ Snape ban tặng, bọn họ vô cùng sợ hãi pháp thuật, vì thế cũng không dám làm khó dễ Harry, nhờ thế một tháng trước khai giảng Harry được đối xử tốt hơn trước kia rất nhiều.
Trong khoảng thời gian một tháng này, Harry cả ngày nằm trong phòng đọc sách giáo khoa. Cậu biết mình ngốc nên phải cố gắng chuẩn bị bài, tránh lúc vào học cái gì cũng không biết. Gặp vấn đề không hiểu thì viết thư hỏi Draco, tình cảm hai người ngày càng thân thiết hơn.
Bất quá đây là việc sau này.
Ngày đó sau khi đưa Harry về xong, Severus vừa về đã bị Dumbledore gọi lên văn phòng hiệu trưởng.
Dumbledore nghe y miêu tả Harry ‘nhát gan, yếu đuối, ngu xuẩn’ có chút chấn động: “Sao lại như vậy? Harry không giống Jame với Lily sao?”
“Hừ, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.” Severus vui sướng khi người gặp họa nói: “Đứa bé cứu thế chủ của ngươi nhìn qua rất giống một Hufflepuff.”
Dumbledore trầm tư một chút, vuốt râu cười rộ lên: “Hufflepuff cũng không tệ, Severus, Hufflepuff đều là những đứa trẻ ngoan.”
Severus lười nói chuyện vô ích, không kiên nhẫn đứng dậy: “Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước.”
“Ai, từ từ.” Dumbledore gọi y lại: “Harry có khỏe không?”
Severus nhìn cụ cười lạnh: “Thế nào, ngươi không biết? Không phải ngươi phái người giám thị nó sao?”
“Nhưng cũng vì lo cho an toàn của nó, ta cũng không thường xuyên liên hệ với người kia.” Dumbledore buồn rầu nói: “Tuy thư gửi tới đều nói nó rất tốt, chính là nếu tốt thì sao Harry lại bị nuôi thành cái loại tính cách như vậy?”
Severus nhìn cụ một lúc lâu nhưng vẫn không soi được rốt cuộc thái độ của cụ là thật hay giả, cuối cùng vất lại một câu: “Với thái độ của Muggle với phù thủy, ngươi cho rằng nó có thể tốt cỡ nào?” Sau đó xoay người rời đi.
Dumbledore sửng sốt, nhìn cánh cửa đóng sầm lại, thật lâu sau mới thở dài, nói với phượng hoàng của mình: “Ai, Fawkes, anh ta sao không chịu nói rõ một chút a…… mày nói xem ta có cần đi nhìn Harry một chút không?”
Fawkes rỉa rỉa lông không để ý tới cụ.
“Ai, hay là thôi đi….. còn một tháng nữa khai giảng rồi, thời gian này không nên gặp phiền phức, lỡ như bị ai phát hiện hành tung của Harry thì không xong……” Dumbledore bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu Sirius……..ai, sao đứa nhỏ này có thể làm ra chuyện như vậy……..”
Fawkes không kiên nhẫn kêu một tiếng, xoay người chổng mông về phía cụ.
“Fawkes! Sao mày ngày càng không đáng yêu như vậy!” Dumbledore oán hận nói: “Chẳng lẽ học từ Severus?”
Fawkes vùi đầu vào cánh.
Tác giả :
Gíới Yên Chân Nhân