Chỉ Được Yêu Mình Anh
Chương 8: Tin đồn sụp đổ
Bên bờ hồ, ánh trăng trải dài trên mặt đất. Thành phố về đêm lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt, ánh đèn nê ông nhấp nháy, những vì sao nhạt nhòa u ám. Bầu trời yên ả như mặt biển tĩnh lặng xa xăm.
Đêm nay, bác Hải lái xe hết mực trung thành, âu sầu và cô độc ngồi bên bờ hồ lắc đầu thở dài. Và đêm nay cũng là lần đầu tiên Thượng Linh cùng Augus bình tĩnh ngồi nói chuyện bên nhau.
Cô kể với anh một số chuyện quá khứ đồng thời nhắc đến cả ý định mà Tống Vân Tiên hẹn cô ra ngoài hôm trước, và cũng nhắc đến cả nụ hôn tạm biệt hôm ấy.
“Nhà em trước đây rất giàu, đến mức em đã từng nghĩ cả thế giới này đều thuộc về mình.” Thượng Linh ngồi ở ghế sau, ngắm bầu trời đêm qua cửa sổ. Ngữ điệu bình thản, ánh mắt mơ màng.
Về sau Mễ Mễ hỏi cô, có phải do hành động anh hùng cứu mỹ nhân của quan lớn “yêu tinh” khiến Thượng Linh cảm kích, nên cô mới tiết lộ một vài thông tin trong khứ cho anh? Để anh rủ lòng thương xót, sau này càng chiều cô hơn.
“Không! Chỉ vì mình cảm nhận được tuy không nói ra nhưng anh ấy nhìn thấu màn kịch mà mình bày ra để trêu tức Trần Dĩnh. Mình nói với anh ấy những chuyện quá khứ để làm phân tán sự chú ý của anh ấy, đồng thời cũng để tiện nói đến vấn đề chính.”
Mễ Mễ hỏi cô vấn đề chính là gì?
Vấn đề chính là gì ư? Đương nhiên là vấn đề liên quan đến tiền rồi!
“Đã nói trước là mỗi tháng một tấm séc cơ mà! Hôm nay đã là ngày mùng mười tháng tám rồi, mình đã làm không công mười ngày nay rồi!” Thượng Linh tức giận trả lời.
Mễ Mễ nhìn ra xa, vỗ vai Thượng Linh tán thưởng: “Giỏi đó! Thế đã đòi được chưa?”
“Đòi được chưa? Chỉ có điều…”
Chỉ có điều sau khi nghe Thượng Linh kể một số chuyện trong quá khứ, thần sắc của “mỹ nhân” có phần hơi kỳ lạ. Ánh mắt lướt qua người cô đầy mâu thuẫn. Dường như vừa thờ ơ lại vừa đau khổ. Cô không thể mô tả nổi cảm giác ấy. Cô đang định nhìn kĩ lại, biểu hiện kì lạ ấy đã biến mất, cô gần như nghi ngờ không biết có phải mình hoa mắt nhìn nhầm hay không.
Nhân cơ hội tuyệt vời lúc anh đưa tay kéo cô vào lòng, khẽ vuốt má cô, Thượng Linh cuối cùng đã đề cập đến vấn đề chính.
“À… Tiền tháng này anh vẫn chưa đưa cho em.”
Ngón tay trên má cô cứng đờ lại, anh không nói gì cả.
“Anh quên mất rồi hay sao? Là số tiền trả mỗi tháng để em làm người tình của anh đấy!”
Ông anh, ánh mắt đó của anh là ý gì vậy? Cô cũng chỉ đòi tiền công đáng được hưởng thôi mà, sao lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như thể muốn ăn tươi nuốt sống là sao? Đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt lại, anh vẫn không nói một lời nào. Thượng Linh không vui.
“Anh đã đồng ý ngay từ đầu rồi cơ mà, không thể nói lời mà không giữ lấy lời được!”
Cằm cô bị anh giữ chặt, hơi thở lướt trên mặt cô, anh nói chậm từng từ một: “Nếu anh không trả tiền, em sẽ không làm người tình của anh nữa sao?”
Thượng Linh rất muốn trừng mặt lên, nhưng đã kịp kìm lại: “Quan lớn CEO đáng kính! Tuy nói thế này có phần hơi vô lễ, nhưng anh không thể hứa hẹn người khác rồi nuốt lời được! Em biết là em chỉ cỡ A, giá cả có hơi đắt một chút, nhưng em đã rất cố gắng, rất tận tụy vì anh mà…”
“Đủ rồi!” Hai từ lạnh lùng ấy ngắt đứt lời cô. Anh buông cô ra, chống cằm khẽ hít thở như nén lại cơn tức giận đang bốc lên tận đỉnh đầu. Anh rút ra một tập séc, rất nhanh điền số tiền, ký tên rồi nhét vào tay cô.
“Trong vòng một tuần, không được phép xuất hiện trước mặt anh!” Anh lạnh lùng thốt lên sau khi đậy nắp bút lại.
“Được!” Thượng Linh vui vẻ trả lời.
Cô hoàn toàn không để ý đến tâm trạng và ánh mắt đen sâu thẳm đang lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt mình lúc này. Trong đôi mắt ấy, có điều gì đó vừa xuất hiện đã mau chóng biến mất không còn chút dấu vết.
***
Thượng Linh nói được là làm được, quả nhiên một tuần sau cô không hề xuất hiện trước mặt Augus. Nhưng một hôm, A Ảnh lại đến tận nơi tìm cô. Khi ở khách sạn, Thượng Linh luôn lấy cớ đang bận việc, mà A Ảnh bình thường cũng đã rất bận nên thành ra mấy lần đến tìm đều không gặp được cô. Thượng Linh đang rầu rĩ vì bữa tối thì A Ảnh đến tận nơi tìm cô.
Công ty Mễ Mễ tổ chức ăn uống, tối làm thêm xong đã đi ăn luôn, để mình Thượng Linh ở nhà buồn tẻ.
“Anh cần nói với em về chuyện của Augus!” Gương mặt A Ảnh rất nghiêm nghị, nhưng sau cùng lại sập bẫy của Thượng Linh, phải đưa cô đi ăn đồ Tây. Sự việc vì thế cũng bắt đầu thay đổi tại nhà hàng. Nói cho cùng, dù thế nào thuộc hạ chủ yếu vẫn nghe theo lời ông chủ.
Bình thường đã phải nắm rõ các vấn đề như ông chủ thích mặc quần áo loại nào, thích ăn ở nhà hàng nào, ông chủ thích loại xe nào. Càng không cần phải nói đến những thuộc hạ hết mực trung thành như A Ảnh, những sở thích của ông chủ thậm chí còn ảnh hưởng sâu sắc đến thuộc hạ hơn nữa. Vì thế, gặp ông chủ trong cùng nhà hàng cũng không phải điều quá bất ngờ.
Nhưng A Ảnh vẫn hơi rầu lòng. Vì mời người khác đi ăn đồ đắt như thế này cũng là để tìm một chốn yên tĩnh thoải mái tiện nói với Thượng Linh chuyện của Augus. Một tuần vừa qua khi Thượng Linh tránh mặt không gặp, tính khí Augus đã vô cùng tồi tệ. Nhất là lúc đàm phán dự án hợp tác với Tống công tử, lần nào cũng bất thành cả, thậm chí còn nghiêm trọng đến nỗi anh phủi tay bỏ mặc. Với một người xưa nay luôn công tư phân mình như Augus, đây quả là điều chưa bao giờ có. A Ảnh nghĩ, chỉ duy nhất một người mới có thể tác động đến tâm trạng Augus. Nhưng người này lại chẳng phân biệt tốt xấu gì cả, bao lần khiến Augus tức giận vậy mà hoàn toàn không biết mình đã gây ra lỗi lầm gì. Theo A Ảnh, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để kể cho Thượng Linh một vài điều cô chưa biết.
“Em biết không? Em được đến VIVS làm việc không phải là điều ngẫu nhiên đâu!” Vẫn chưa xong phần mở màn đã bị Thượng Linh ngắt giữa chừng.
“Ông chủ của anh!” Thượng Linh chỉ vào hai người vừa bước qua cánh cửa tầng một: “Hình như có người đang bám đuôi anh ấy.”
A Ảnh hướng tầm mắt ra xa, đúng là Augus đang dưới tầng một, vẫn mặc sơ mi đen, thân hình cao ráo rắn chắc, gương mặt u ám đi trước. Theo sau Augus là một cô gái trẻ, trông cũng khá xinh đẹp, mái tóc dài rủ xuống tận eo. Cô gái liên tục bám vào khuỷu tay Augus, nhưng lần nào cũng bị anh né tránh.
Người tình mới sao? Liệu đây có phải là nguyên nhân yêu cầu cô một tuần liền không được phép xuất hiện?
“Là cô ấy ư?”
Thượng Linh nhận ra gương mặt A Ảnh có phần u ám hơn. Cô đẩy anh: “Anh có cần xuống dưới đó giải nguy không?”
“Em xuống mới phải!”
“Đến ngày mai em mới được phép xuất hiện trước mặt anh ấy! Anh đi đi!”
“Anh…” A Ảnh hơi phân vân, thấy có ẩn ý gì đó khác lạ trong mắt Thượng Linh. Đúng là tình yêu cấm kỵ không được người đời chấp nhận. Đến nỗi thấy người mình yêu đầu mày cuối mắt với người phụ nữ khác tại chốn đông người cũng không thể đường đường chính chính đi tra hỏi ngăn chặn.
“A Ảnh!” Gương mặt Thượng Linh bỗng dịu dàng, ánh mắt thành thật đến nỗi tưởng chừng như sắp rơi lệ: “… Khổ thân cho anh quá!” Cô nắm chặt bàn tay A Ảnh: “Thấy bọn em hết người này đến người khác xuất hiện bên cạnh Augus, mà anh lại không thể làm gì được, chắc anh phải đau khổ lắm!”
Miệng A Ảnh nhíu lại, đưa tay ra sờ trán Thượng Linh: “Em có đang ốm không đấy?” Vừa đặt tay lên trán cô, A Ảnh đã cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm sau lưng mình. A Ảnh quay đầu lại, lập tức đông cứng cả người.
Dưới tầng một vẫn còn nhiều bàn trống, vậy mà ông chủ lại lên tầng hai. Lại đúng lúc hai người đang có hành động mờ ám như thế này. Thượng Linh nắm tay A Ảnh, còn bàn tay A Ảnh lại đang đặt trên trán Thượng Linh. Tiêu rồi, tiền thưởng tháng này coi như xong.
Thượng Linh vội vuốt tóc, bình tĩnh lôi thực đơn ra che mặt khi thấy ánh mắt mê hồn của “mỹ nhân” có vẻ đang tức giận.
“Bồi bàn, gọi thức ăn!”
Kết quả là buổi tối đó, Thượng Linh ăn hết một suất bò áp chảo, một suất cánh gà, một suất râu cá mực, một xuất cơm rang Singapore, một suất súp bơ và một suất sò đu đủ lạnh trong ánh mắt vô cùng tức giận của Augus, cái nhìn đầy thù địch của cô gái tóc dài và vẻ mặt vừa đau khổ vừa hoảng loạn của A Ảnh.
Lúc thanh toán, A Ảnh nắm chặt cạnh bàn run rẩy: “… Em… ăn khỏe quá nhỉ!”
“Cám ơn anh đã quá khen!” Thượng Linh lau miệng, khẽ cười.
***
Về sau Thượng Linh nghe A Ảnh nói, cô gái tóc dài đó học dưới Augus mấy khóa, không rõ tên họ đầy đủ là gì, chỉ biết ông chủ hay gọi cô là Huệ Nhi. A Ảnh thấy vô cùng khó hiểu khi cô chăm chú lắng nghe, buôn chuyện liến thoắng như vậy, anh phân vân mất một ngày, quyết định đến hỏi thẳng Thượng Linh. Lẽ nào cô không ghen khi thấy Augus thân mật với người khác? Không ngờ Thượng Linh liền hỏi vặn lại, đáng lẽ người ghen là anh mới phải.
Đến lúc này, những điều trật lất và mối quan hệ bị hiểu nhầm từ đầu đến giờ cũng được vén màn bí mật.
“Sao mà anh phải ghen?”
“Anh và Augus không phải là một đôi sao? Cả công ty đều biết hết cả rồi! Augus là người tấn công, anh là người chấp nhận, tình yêu của hai người long trời lở đất, chết đi sống lại…”
“Ai nói như vậy hả?”
“… Đừng! Đừng bóp cổ em, em sắp tắt thở rồi!…”
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Thượng Linh được chứng kiến A Ảnh bừng bừng tức giận. Hậu quả tiếp theo là các vết ngón tay anh hằn đầy trên cổ cô.
Mấy ngày sau đó, Thượng Linh chỉ còn cách quấn khăn kín cổ khi đi làm. Chỉ có điều, trời nắng chang chang mà lại quàng khăn thì quả là không hợp lý chút nào. A Ảnh áy náy sai người đi mua băng y tế về giúp Thượng Linh dán cổ. Vậy nên, khi đến khách sạn tìm Augus, Huệ Nhi bắt gặp ngay cảnh tượng A Ảnh đang dán băng cho Thượng Linh.
Huệ Nhi tâm địa đen tối định nói xấu cô, vừa thấy Augus đã ra vẻ ta đây thông minh, nói oang oang trước mặt Augus. Cô gái tóc ngắn gặp hôm ở nhà hàng tuy xinh đẹp, đáng yêu nhưng đời sống riêng tư rất mờ ám, dám đầu mày cuối mắt với nhân viên khách sạn ngay tại chốn đông người. Mười phút sau, cuộc gọi triệu Thượng Linh - người bị hại đến văn phòng sau hai cánh cửa chạm khắc màu bạc.
Bước ra khỏi văn phòng Augus, Thượng Linh quyết ghi sâu món nợ này khi thấy điệu bộ cười trên nỗi đau của Huệ Nhi. Hai cánh cửa màu bạc đóng lại, Thượng Linh hoảng hốt khi thấy “mỹ nhân” lạnh lùng đứng dậy từ phía sau bàn làm việc bước về phía mình.
Phải ra tuyệt chiêu thôi. Một giây sau, cô nàng tóc ngắn đang đứng yên bỗng như con chim bé nhỏ nũng nịu tựa người vào lòng ông chủ, ôm chặt lấy tấm lưng rắn rỏi của anh.
“Augus! Người ta nhớ anh quá! Em tưởng anh có cô ta rồi không cần em nữa!”
Người bị ôm bỗng đơ người, ngạc nhiên mất mấy giây, nhưng chợt bừng tỉnh sau khi chạm vào dải băng dính y tế trên cổ cô. “Con chim bé nhỏ” bị đẩy ra, mấy dải băng vừa dán trên đó bị xé toạc không thương tiếc, đau vô cùng. Đúng là trên cổ cô có mấy vết hằn màu đỏ, nhưng không phải như những gì anh nghĩ.
“Anh, anh không tin em sao?” “Con chim bé nhỏ” trong nháy mắt đã biến thành người đàn bà yếu ớt nước mắt giàn giụa.
“Thôi đừng diễn nữa, ở đây ngoài anh ra không có ai nữa đâu.” Augus đút tay vào túi quần, cúi xuống nhìn cô.
Thượng Linh sị mặt ra. Rõ ràng là anh ta rất thích diễn kịch, vậy mà khi chỉ có hai người lại lạnh lùng băng giá, chẳng hợp tác chút nào cả.
“Nghe nói, em tưởng anh và A Ảnh là một đôi?” Anh từ từ bước đến phía tấm kính cuối tường, đôi chân dài trong chiếc quần âu vô cùng mê hoặc. Thượng Linh sa sầm mặt lại. Tin đồn lan truyền nhanh thật, những tên đàn ông trung thành đần độn đúng là chẳng đáng tin chút nào.
“Hiểu nhầm thôi!” Thượng Linh cười hề hề.
“Thảo nào trước mặt anh cứ nhắc đến A Ảnh hết lần này đến lần khác.” Anh hơi nghiêng người, ánh mặt trời sau tấm kính phản chiếu những vầng hào quang trên mái tóc đen nhánh. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt ngạo mạn, mơ hồ như đang tràn ngập niềm vui.
“Lại đây!” Anh đưa một cánh tay ra, cô ngoan ngoãn bước lên phía trước. Anh nắm chặt bàn tay cô, trong giây lát cô đã bị kéo vào vòng tay thoảng hương thơm của anh.
Bàn tay anh đặt trên lưng cô, cô không thấy được nụ cười trên bờ môi đang vùi trên tóc mình.
Tự nhiên cô lại cắt ngang làm anh cụt hứng: “… Ông chủ, anh còn định ôm như thế này bao lâu nữa? Em còn phải đánh tài liệu…”
“Im ngay!” Vị CEO trẻ tuổi lại sa sầm mặt.
Hai người trong phòng không hề hay biết, Huệ Nhi vẫn đang đứng bên ngoài. Qua khe hở giữa hai cánh cửa khép hờ, cô ta đang nhìn trộm hai người trong phòng.
Gương mặt xinh đẹp của Huệ Nhi bỗng đầy vẻ đố kỵ hằn học. Nhưng sau hồi lâu chăm chú nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp ấy, Huệ Nhi bỗng phát hiện ra sự thật kinh hoàng. Cô ta? Lẽ nào lại là cô ta sao?
Đêm nay, bác Hải lái xe hết mực trung thành, âu sầu và cô độc ngồi bên bờ hồ lắc đầu thở dài. Và đêm nay cũng là lần đầu tiên Thượng Linh cùng Augus bình tĩnh ngồi nói chuyện bên nhau.
Cô kể với anh một số chuyện quá khứ đồng thời nhắc đến cả ý định mà Tống Vân Tiên hẹn cô ra ngoài hôm trước, và cũng nhắc đến cả nụ hôn tạm biệt hôm ấy.
“Nhà em trước đây rất giàu, đến mức em đã từng nghĩ cả thế giới này đều thuộc về mình.” Thượng Linh ngồi ở ghế sau, ngắm bầu trời đêm qua cửa sổ. Ngữ điệu bình thản, ánh mắt mơ màng.
Về sau Mễ Mễ hỏi cô, có phải do hành động anh hùng cứu mỹ nhân của quan lớn “yêu tinh” khiến Thượng Linh cảm kích, nên cô mới tiết lộ một vài thông tin trong khứ cho anh? Để anh rủ lòng thương xót, sau này càng chiều cô hơn.
“Không! Chỉ vì mình cảm nhận được tuy không nói ra nhưng anh ấy nhìn thấu màn kịch mà mình bày ra để trêu tức Trần Dĩnh. Mình nói với anh ấy những chuyện quá khứ để làm phân tán sự chú ý của anh ấy, đồng thời cũng để tiện nói đến vấn đề chính.”
Mễ Mễ hỏi cô vấn đề chính là gì?
Vấn đề chính là gì ư? Đương nhiên là vấn đề liên quan đến tiền rồi!
“Đã nói trước là mỗi tháng một tấm séc cơ mà! Hôm nay đã là ngày mùng mười tháng tám rồi, mình đã làm không công mười ngày nay rồi!” Thượng Linh tức giận trả lời.
Mễ Mễ nhìn ra xa, vỗ vai Thượng Linh tán thưởng: “Giỏi đó! Thế đã đòi được chưa?”
“Đòi được chưa? Chỉ có điều…”
Chỉ có điều sau khi nghe Thượng Linh kể một số chuyện trong quá khứ, thần sắc của “mỹ nhân” có phần hơi kỳ lạ. Ánh mắt lướt qua người cô đầy mâu thuẫn. Dường như vừa thờ ơ lại vừa đau khổ. Cô không thể mô tả nổi cảm giác ấy. Cô đang định nhìn kĩ lại, biểu hiện kì lạ ấy đã biến mất, cô gần như nghi ngờ không biết có phải mình hoa mắt nhìn nhầm hay không.
Nhân cơ hội tuyệt vời lúc anh đưa tay kéo cô vào lòng, khẽ vuốt má cô, Thượng Linh cuối cùng đã đề cập đến vấn đề chính.
“À… Tiền tháng này anh vẫn chưa đưa cho em.”
Ngón tay trên má cô cứng đờ lại, anh không nói gì cả.
“Anh quên mất rồi hay sao? Là số tiền trả mỗi tháng để em làm người tình của anh đấy!”
Ông anh, ánh mắt đó của anh là ý gì vậy? Cô cũng chỉ đòi tiền công đáng được hưởng thôi mà, sao lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như thể muốn ăn tươi nuốt sống là sao? Đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt lại, anh vẫn không nói một lời nào. Thượng Linh không vui.
“Anh đã đồng ý ngay từ đầu rồi cơ mà, không thể nói lời mà không giữ lấy lời được!”
Cằm cô bị anh giữ chặt, hơi thở lướt trên mặt cô, anh nói chậm từng từ một: “Nếu anh không trả tiền, em sẽ không làm người tình của anh nữa sao?”
Thượng Linh rất muốn trừng mặt lên, nhưng đã kịp kìm lại: “Quan lớn CEO đáng kính! Tuy nói thế này có phần hơi vô lễ, nhưng anh không thể hứa hẹn người khác rồi nuốt lời được! Em biết là em chỉ cỡ A, giá cả có hơi đắt một chút, nhưng em đã rất cố gắng, rất tận tụy vì anh mà…”
“Đủ rồi!” Hai từ lạnh lùng ấy ngắt đứt lời cô. Anh buông cô ra, chống cằm khẽ hít thở như nén lại cơn tức giận đang bốc lên tận đỉnh đầu. Anh rút ra một tập séc, rất nhanh điền số tiền, ký tên rồi nhét vào tay cô.
“Trong vòng một tuần, không được phép xuất hiện trước mặt anh!” Anh lạnh lùng thốt lên sau khi đậy nắp bút lại.
“Được!” Thượng Linh vui vẻ trả lời.
Cô hoàn toàn không để ý đến tâm trạng và ánh mắt đen sâu thẳm đang lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt mình lúc này. Trong đôi mắt ấy, có điều gì đó vừa xuất hiện đã mau chóng biến mất không còn chút dấu vết.
***
Thượng Linh nói được là làm được, quả nhiên một tuần sau cô không hề xuất hiện trước mặt Augus. Nhưng một hôm, A Ảnh lại đến tận nơi tìm cô. Khi ở khách sạn, Thượng Linh luôn lấy cớ đang bận việc, mà A Ảnh bình thường cũng đã rất bận nên thành ra mấy lần đến tìm đều không gặp được cô. Thượng Linh đang rầu rĩ vì bữa tối thì A Ảnh đến tận nơi tìm cô.
Công ty Mễ Mễ tổ chức ăn uống, tối làm thêm xong đã đi ăn luôn, để mình Thượng Linh ở nhà buồn tẻ.
“Anh cần nói với em về chuyện của Augus!” Gương mặt A Ảnh rất nghiêm nghị, nhưng sau cùng lại sập bẫy của Thượng Linh, phải đưa cô đi ăn đồ Tây. Sự việc vì thế cũng bắt đầu thay đổi tại nhà hàng. Nói cho cùng, dù thế nào thuộc hạ chủ yếu vẫn nghe theo lời ông chủ.
Bình thường đã phải nắm rõ các vấn đề như ông chủ thích mặc quần áo loại nào, thích ăn ở nhà hàng nào, ông chủ thích loại xe nào. Càng không cần phải nói đến những thuộc hạ hết mực trung thành như A Ảnh, những sở thích của ông chủ thậm chí còn ảnh hưởng sâu sắc đến thuộc hạ hơn nữa. Vì thế, gặp ông chủ trong cùng nhà hàng cũng không phải điều quá bất ngờ.
Nhưng A Ảnh vẫn hơi rầu lòng. Vì mời người khác đi ăn đồ đắt như thế này cũng là để tìm một chốn yên tĩnh thoải mái tiện nói với Thượng Linh chuyện của Augus. Một tuần vừa qua khi Thượng Linh tránh mặt không gặp, tính khí Augus đã vô cùng tồi tệ. Nhất là lúc đàm phán dự án hợp tác với Tống công tử, lần nào cũng bất thành cả, thậm chí còn nghiêm trọng đến nỗi anh phủi tay bỏ mặc. Với một người xưa nay luôn công tư phân mình như Augus, đây quả là điều chưa bao giờ có. A Ảnh nghĩ, chỉ duy nhất một người mới có thể tác động đến tâm trạng Augus. Nhưng người này lại chẳng phân biệt tốt xấu gì cả, bao lần khiến Augus tức giận vậy mà hoàn toàn không biết mình đã gây ra lỗi lầm gì. Theo A Ảnh, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để kể cho Thượng Linh một vài điều cô chưa biết.
“Em biết không? Em được đến VIVS làm việc không phải là điều ngẫu nhiên đâu!” Vẫn chưa xong phần mở màn đã bị Thượng Linh ngắt giữa chừng.
“Ông chủ của anh!” Thượng Linh chỉ vào hai người vừa bước qua cánh cửa tầng một: “Hình như có người đang bám đuôi anh ấy.”
A Ảnh hướng tầm mắt ra xa, đúng là Augus đang dưới tầng một, vẫn mặc sơ mi đen, thân hình cao ráo rắn chắc, gương mặt u ám đi trước. Theo sau Augus là một cô gái trẻ, trông cũng khá xinh đẹp, mái tóc dài rủ xuống tận eo. Cô gái liên tục bám vào khuỷu tay Augus, nhưng lần nào cũng bị anh né tránh.
Người tình mới sao? Liệu đây có phải là nguyên nhân yêu cầu cô một tuần liền không được phép xuất hiện?
“Là cô ấy ư?”
Thượng Linh nhận ra gương mặt A Ảnh có phần u ám hơn. Cô đẩy anh: “Anh có cần xuống dưới đó giải nguy không?”
“Em xuống mới phải!”
“Đến ngày mai em mới được phép xuất hiện trước mặt anh ấy! Anh đi đi!”
“Anh…” A Ảnh hơi phân vân, thấy có ẩn ý gì đó khác lạ trong mắt Thượng Linh. Đúng là tình yêu cấm kỵ không được người đời chấp nhận. Đến nỗi thấy người mình yêu đầu mày cuối mắt với người phụ nữ khác tại chốn đông người cũng không thể đường đường chính chính đi tra hỏi ngăn chặn.
“A Ảnh!” Gương mặt Thượng Linh bỗng dịu dàng, ánh mắt thành thật đến nỗi tưởng chừng như sắp rơi lệ: “… Khổ thân cho anh quá!” Cô nắm chặt bàn tay A Ảnh: “Thấy bọn em hết người này đến người khác xuất hiện bên cạnh Augus, mà anh lại không thể làm gì được, chắc anh phải đau khổ lắm!”
Miệng A Ảnh nhíu lại, đưa tay ra sờ trán Thượng Linh: “Em có đang ốm không đấy?” Vừa đặt tay lên trán cô, A Ảnh đã cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm sau lưng mình. A Ảnh quay đầu lại, lập tức đông cứng cả người.
Dưới tầng một vẫn còn nhiều bàn trống, vậy mà ông chủ lại lên tầng hai. Lại đúng lúc hai người đang có hành động mờ ám như thế này. Thượng Linh nắm tay A Ảnh, còn bàn tay A Ảnh lại đang đặt trên trán Thượng Linh. Tiêu rồi, tiền thưởng tháng này coi như xong.
Thượng Linh vội vuốt tóc, bình tĩnh lôi thực đơn ra che mặt khi thấy ánh mắt mê hồn của “mỹ nhân” có vẻ đang tức giận.
“Bồi bàn, gọi thức ăn!”
Kết quả là buổi tối đó, Thượng Linh ăn hết một suất bò áp chảo, một suất cánh gà, một suất râu cá mực, một xuất cơm rang Singapore, một suất súp bơ và một suất sò đu đủ lạnh trong ánh mắt vô cùng tức giận của Augus, cái nhìn đầy thù địch của cô gái tóc dài và vẻ mặt vừa đau khổ vừa hoảng loạn của A Ảnh.
Lúc thanh toán, A Ảnh nắm chặt cạnh bàn run rẩy: “… Em… ăn khỏe quá nhỉ!”
“Cám ơn anh đã quá khen!” Thượng Linh lau miệng, khẽ cười.
***
Về sau Thượng Linh nghe A Ảnh nói, cô gái tóc dài đó học dưới Augus mấy khóa, không rõ tên họ đầy đủ là gì, chỉ biết ông chủ hay gọi cô là Huệ Nhi. A Ảnh thấy vô cùng khó hiểu khi cô chăm chú lắng nghe, buôn chuyện liến thoắng như vậy, anh phân vân mất một ngày, quyết định đến hỏi thẳng Thượng Linh. Lẽ nào cô không ghen khi thấy Augus thân mật với người khác? Không ngờ Thượng Linh liền hỏi vặn lại, đáng lẽ người ghen là anh mới phải.
Đến lúc này, những điều trật lất và mối quan hệ bị hiểu nhầm từ đầu đến giờ cũng được vén màn bí mật.
“Sao mà anh phải ghen?”
“Anh và Augus không phải là một đôi sao? Cả công ty đều biết hết cả rồi! Augus là người tấn công, anh là người chấp nhận, tình yêu của hai người long trời lở đất, chết đi sống lại…”
“Ai nói như vậy hả?”
“… Đừng! Đừng bóp cổ em, em sắp tắt thở rồi!…”
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Thượng Linh được chứng kiến A Ảnh bừng bừng tức giận. Hậu quả tiếp theo là các vết ngón tay anh hằn đầy trên cổ cô.
Mấy ngày sau đó, Thượng Linh chỉ còn cách quấn khăn kín cổ khi đi làm. Chỉ có điều, trời nắng chang chang mà lại quàng khăn thì quả là không hợp lý chút nào. A Ảnh áy náy sai người đi mua băng y tế về giúp Thượng Linh dán cổ. Vậy nên, khi đến khách sạn tìm Augus, Huệ Nhi bắt gặp ngay cảnh tượng A Ảnh đang dán băng cho Thượng Linh.
Huệ Nhi tâm địa đen tối định nói xấu cô, vừa thấy Augus đã ra vẻ ta đây thông minh, nói oang oang trước mặt Augus. Cô gái tóc ngắn gặp hôm ở nhà hàng tuy xinh đẹp, đáng yêu nhưng đời sống riêng tư rất mờ ám, dám đầu mày cuối mắt với nhân viên khách sạn ngay tại chốn đông người. Mười phút sau, cuộc gọi triệu Thượng Linh - người bị hại đến văn phòng sau hai cánh cửa chạm khắc màu bạc.
Bước ra khỏi văn phòng Augus, Thượng Linh quyết ghi sâu món nợ này khi thấy điệu bộ cười trên nỗi đau của Huệ Nhi. Hai cánh cửa màu bạc đóng lại, Thượng Linh hoảng hốt khi thấy “mỹ nhân” lạnh lùng đứng dậy từ phía sau bàn làm việc bước về phía mình.
Phải ra tuyệt chiêu thôi. Một giây sau, cô nàng tóc ngắn đang đứng yên bỗng như con chim bé nhỏ nũng nịu tựa người vào lòng ông chủ, ôm chặt lấy tấm lưng rắn rỏi của anh.
“Augus! Người ta nhớ anh quá! Em tưởng anh có cô ta rồi không cần em nữa!”
Người bị ôm bỗng đơ người, ngạc nhiên mất mấy giây, nhưng chợt bừng tỉnh sau khi chạm vào dải băng dính y tế trên cổ cô. “Con chim bé nhỏ” bị đẩy ra, mấy dải băng vừa dán trên đó bị xé toạc không thương tiếc, đau vô cùng. Đúng là trên cổ cô có mấy vết hằn màu đỏ, nhưng không phải như những gì anh nghĩ.
“Anh, anh không tin em sao?” “Con chim bé nhỏ” trong nháy mắt đã biến thành người đàn bà yếu ớt nước mắt giàn giụa.
“Thôi đừng diễn nữa, ở đây ngoài anh ra không có ai nữa đâu.” Augus đút tay vào túi quần, cúi xuống nhìn cô.
Thượng Linh sị mặt ra. Rõ ràng là anh ta rất thích diễn kịch, vậy mà khi chỉ có hai người lại lạnh lùng băng giá, chẳng hợp tác chút nào cả.
“Nghe nói, em tưởng anh và A Ảnh là một đôi?” Anh từ từ bước đến phía tấm kính cuối tường, đôi chân dài trong chiếc quần âu vô cùng mê hoặc. Thượng Linh sa sầm mặt lại. Tin đồn lan truyền nhanh thật, những tên đàn ông trung thành đần độn đúng là chẳng đáng tin chút nào.
“Hiểu nhầm thôi!” Thượng Linh cười hề hề.
“Thảo nào trước mặt anh cứ nhắc đến A Ảnh hết lần này đến lần khác.” Anh hơi nghiêng người, ánh mặt trời sau tấm kính phản chiếu những vầng hào quang trên mái tóc đen nhánh. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt ngạo mạn, mơ hồ như đang tràn ngập niềm vui.
“Lại đây!” Anh đưa một cánh tay ra, cô ngoan ngoãn bước lên phía trước. Anh nắm chặt bàn tay cô, trong giây lát cô đã bị kéo vào vòng tay thoảng hương thơm của anh.
Bàn tay anh đặt trên lưng cô, cô không thấy được nụ cười trên bờ môi đang vùi trên tóc mình.
Tự nhiên cô lại cắt ngang làm anh cụt hứng: “… Ông chủ, anh còn định ôm như thế này bao lâu nữa? Em còn phải đánh tài liệu…”
“Im ngay!” Vị CEO trẻ tuổi lại sa sầm mặt.
Hai người trong phòng không hề hay biết, Huệ Nhi vẫn đang đứng bên ngoài. Qua khe hở giữa hai cánh cửa khép hờ, cô ta đang nhìn trộm hai người trong phòng.
Gương mặt xinh đẹp của Huệ Nhi bỗng đầy vẻ đố kỵ hằn học. Nhưng sau hồi lâu chăm chú nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp ấy, Huệ Nhi bỗng phát hiện ra sự thật kinh hoàng. Cô ta? Lẽ nào lại là cô ta sao?
Tác giả :
Nam Lăng