Chỉ Được Yêu Mình Anh
Chương 7: Sóng gió trong buổi tiệc
Tuy không hiểu sao lúc này CEO “đại nhân” lại xuất hiện ở đây, nhưng Thượng Linh hiểu rằng khi đàn ông đang tức giận thì đàn bà tuyệt đối không được phép đổ thêm dầu vào lửa. Thế nhưng khi nhìn anh, Thượng Linh không nén nổi phì cười. “Mỹ nhân” CEO đang mặc chiếc áo sơ mi màu hồng. Màu hồng cực sến kết hợp với gương mặt u ám lạnh lùng của Augus đem lại hiệu ứng vô cùng kỳ lạ.
“Thượng Linh!” Hành động đó của cô càng làm anh thêm tức giận. Anh bước về phía cô, tóm lấy cánh tay rồi mau chóng kéo lên xe.
Vài giây sau, bác Hải đáng thương bước xuống xe, đi bộ quanh đó, nhường không gian trong xe lại cho hai người phía sau.
“Mặc quần áo anh mua đi hẹn hò với người khác, đã thế còn để hắn hôn nữa?” Augus chớp mắt, chẳng hề báo trước, đột nhiên ép chặt môi hôn cô.
Rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà bờ môi Augus lại lạnh ngắt, đầu lưỡi quét qua môi Thượng Linh thật lạnh lùng, sau đó nhanh chóng trượt vào miệng cô. Đúng là cũ rích! Thượng Linh thầm phản đối trong lòng, nhưng lại không có cách nào đẩy anh ra được.
Một tay Augus giữ chặt lưng, tay còn lại đỡ bên má cô, đôi môi anh lấp đầy môi cô. Dường như khi hôn, Augus trở thành một người khác hoàn toàn. Không còn là CEO “mỹ nhân” lạnh lùng sắt đá thường ngày, anh trở nên mạnh bạo đến mức khiến cô hơi hoảng sợ. Nỗi sợ hãi vừa xuất hiện trong đầu, Thượng Linh cũng ngay lập tức thấy khinh thường bản thân mình. Sợ cái gì chứ? Lẽ nào đến giờ còn có chuyện gì khiến cô lo lắng như vậy ư? Cũng chỉ là hôn thôi chứ có gì đâu, cô sẽ cho anh ta biết, cô chẳng bao giờ thèm quan tâm đến nụ hôn ngờ nghệch như thế này.
Thượng Linh tức giận khẽ cắn răng lên môi Augus, nhân lúc anh đang sững lại, cô liền đẩy lưỡi vào miệng, hôn anh. Cô cảm nhận được hơi thở Augus càng lúc càng nặng nề, một lát sau, nụ hôn đó lại càng thêm mãnh liệt. Chốc lát, trong xe chỉ còn lại những tiếng thở gấp của cả hai. Không gian xe u ám lặng lẽ nhưng lại chứa đựng ngọn lửa bừng cháy, từ từ nhen nhóm trong cô.
Khó khăn lắm Thượng Linh mới vớt vát được chút ý thức, lúc này cô mới phát hiện ra vừa rồi mình đã bám chặt cổ Augus, hôn anh cuồng nhiệt đến mức ấy. Cố hết sức, cô đẩy anh ra, đôi môi anh đặt trên môi cô thở khó nhọc. Trong hơi thở nóng bỏng ấy có cả mùi hương bạc hà thoang thoảng, mùi sữa tắm giữa tóc và cổ anh, hương vị ấy thật dễ chịu và cuốn hút.
Có lẽ, đầu óc cô đã điên loạn rồi nên mới cảm thấy như vậy. Nhưng tiếp theo còn có một chuyện làm cô còn phát điên hơn nữa. Qua vai Augus, cô thấy bên ngoài cửa sổ xe có một gương mặt đang dính chặt lên cửa kính tựa như muốn gắn luôn mặt mình lên đó. Lúc này, gương mặt ấy vẫn đang giương to mắt nhìn hai người trong xe. Đó là… Mễ Mễ! Cơn sóng gió vì thế cũng ngừng lại theo cách này.
Sự xuất hiện bất ngờ của Mễ Mễ đã kịp thời cứu Thượng Linh, nhưng Mễ Mễ lại không có cùng quan điểm với cô về vấn đề này: “Xì!... Cứu cái gì mà cứu! Mình thấy cậu hôn anh ta cuồng nhiệt thích thú thế cơ mà! Còn nói cái gì mà không thích dùng hàng đã qua tay người khác chứ? Rõ ràng là bản thân đã thích thế còn gì nữa! Không tin thì cậu tự xem đi này!”
Mễ Mễ rút điện thoại ra, không ngờ trong máy lại có ngay đoạn clip quay cảnh hôn cuồng nhiệt giữa Thượng Linh và “mỹ nhân” CEO.
Thượng Linh đứng ngây người.
“Cậu xem này, cậu chủ động thế còn gì nữa! Đây này, đây này…” Mễ Mễ cười vô cùng đắc ý: “Chúc mừng cậu! Cuối cùng cậu cũng đã vượt qua được trở ngại tâm lý. Bây giờ, A Ảnh là của mình rồi!”
Thấy bạn hiền nhảy nhót khắp phòng, Thượng Linh chỉ buồn phiền mà nước mắt đầm đìa.
***
Tiệc tùng, lại là tiệc tùng. Khi gặp Tống Vân Tiên, Thượng Linh mới biết hóa ra đây chính là buổi tiệc mà lần trước Vân Tiên mời cô tham dự. Chỉ có điều, lúc này người đưa cô đến lại là Augus. Tuy hôm trước Augus tức giận điên người, ánh mắt nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng sau đó lại không gây phiền hà gì cả, mấy ngày sau còn cho người mang quần áo và giày dự tiệc đến.
“Cậu thử nói xem, có phải ông sếp “mỹ nhân” của cậu mắc bệnh mất trí đứt quãng không? Hôm trước, lúc ra về, anh ta còn chẳng thèm chào cậu lấy một câu, còn lườm như thể muốn tẩn cho mình một trận, vậy mà mới được mấy hôm đã tặng cho cậu một đống đồ đắt giá? Chắc chắn là có vấn đề!” Mễ Mễ cảnh cáo Thượng Linh tối nay nhất định phải thật cẩn thận. Đừng có bất cẩn làm Augus tức giận, nếu không sẽ mất toi cái “sổ gạo” dài hạn đấy.
Thượng Linh hoàn toàn đồng ý với Mễ Mễ. Vì vậy kể từ lúc bắt đầu bữa tiệc, cô luôn ngoan ngoãn ngả người vào “mỹ nhân”. Sau kinh nghiệm bị các người đẹp dồn vào chân tường như buổi tiệc trước, lần này cô lúc nào cũng bám chặt lấy cánh tay Augus, cho dù có bao nhiêu người đẹp tiến đến, cô cũng không chịu buông. Chăm chỉ tận tụy như vậy, cuối cùng gương mặt ông chủ cũng đỡ nặng nề hơn, chỉ có điều tất cả lại rối tung lên vì sự xuất hiện của Tống Vân Tiên.
“Tiểu Linh, sao cậu lại đến vậy? Mình cứ tưởng là cậu không đến cơ đấy!”
Thượng Linh co rúm người. Tống công tử, liệu có phải anh cố ý không thấy người đang ôm cô hay sao? Augus cuốn hút như vậy, kể từ lúc bước vào hội trường, ít nhất có hơn chục cô nàng ngẩn ngơ nhìn anh đến nỗi đánh đổ cả ly rượu. Thậm chí lúc này, cô bạn gái kiêu kỳ bên cạnh Tống Vân Tiên mắt cũng đang sáng bừng lên nhìn anh.
“Hình như, Tống công tử có vẻ khá thân thiết với người tình của tôi.” “Mỹ nhân” khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười ma quỷ “thương hiệu”.
Tống Vân Tiên hơi ngại khi nghe mấy từ “người tình của tôi”, đúng lúc đó cô gái đi cùng nắm cổ tay Vân Tiên. Vân Tiên cười đáp lại: “Đương nhiên rồi! Vậy Tiểu Linh chưa nói với anh rằng, chúng tôi vốn là bạn học cấp ba sao?”
“Ha ha!... Đúng là chưa từng nghe cô ấy nói bao giờ cả, có lẽ những lúc chúng tôi gặp nhau đều “có việc làm mãi không xong”, không có thời gian nhắc đến những chuyện này.” Ánh mắt Augus nhìn xuống phía dưới, hàng mi dài tuyệt đẹp khẽ chớp chớp, giọng nói có chút nghi ngờ hỏi cô: “Gì cơ? Em yêu, em vừa nói gì vậy?” Thượng Linh hoàn toàn bất ngờ. Đại ca, cô có nói gì đâu chứ!
Augus ghé tai sát môi cô, gật gật đầu: “À, muốn về nhà rồi ư? Nhưng tiệc vừa bắt đầu, em cũng phải giữ thể diện cho chủ nhà chứ! Yên tâm, sau khi về anh sẽ làm xong “việc cần phải làm”. Ngoan nào!”
Xong màn tự biên tự diễn, Augus đưa ngón tay khẽ chạm vào môi Thượng Linh rồi hôn nhẹ lên má cô. Xong xuôi đâu đấy anh mới nhìn hai người trước mặt: “Xin lỗi hai người! Mong Tống công tử đừng cười chê, cô ấy chưa hiểu sự đời, gặp chỗ đông người là hay bám riết tôi lắm!”
Thượng Linh ỉu xìu, tại sao lần nào cô cũng phải đóng vai cô nàng chưa hiểu sự đời cơ chứ? Với lại, cô gái đi cùng Tống Vân Tiên cũng đâu có vẻ gì nhăm nhe ngấp nghé tán tỉnh Augus đâu! Hai người họ trông có vẻ thắm thiết thế cơ mà.
Sau màn hỏi han vô cùng tẻ nhạt, hai bên ai đi đường nấy, tiếp tục thăm hỏi cụng ly với những người quen. Lúc qua bàn bày thức ăn, vì món tôm hùm và lẩu socola hút hồn, nhân lúc Augus đang nói chuyện với người khác, Thượng Linh lặng lẽ chuồn đi đánh chén đã đời.
Tiệc tùng bao giờ cũng ồn ào nhưng những xó xỉnh không bị người khác nhòm ngó không phải là không có. Tuy nhiên, cứ lần nào Thượng Linh có ý định tận hưởng cảm giác yên lặng thì thể nào cũng có người đến quấy nhiễu. Lần trước là trai đẹp, lần này lại là gái đẹp. Người xuất hiện trước mặt Thượng Linh lúc này chính là người vừa đứng bên cạnh Tống Vân Tiên lúc nãy.
“Đói đến nỗi phải lấy một đĩa lớn vậy sao? Hay là quá lâu rồi không được thưởng thức đồ ăn thượng hạng thế này, nên nhớ nhung khôn nguôi?”
Người bị giễu cợt ngẩng đầu lên trong tiếng cười chế nhạo. Còn kẻ đang cười nhạo nhìn vào ánh mắt ngỡ ngàng và yếu ớt của Thượng Linh, tiếp tục lạnh lùng rên rỉ: “Thượng Linh, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay! Ngày xưa cứ ra bộ công chúa vênh váo kiêu ngạo không coi ai ra gì, bây giờ phải bán thân mới có quần áo mặc, bám lấy đàn ông mới được bước vào những chốn sang trọng, nếm thử đồ ăn mà bọn tao đã phát ngấy cả rồi! Cuộc đời công bằng thật!”
Người đẹp gạt lọn tóc xoăn trên vai, nở nụ cười đẹp đẽ: “Mày thử tưởng tượng xem, nếu Phong Duy Nặc thấy bộ dạng của mày bây giờ, liệu có hối hận đến chết vì lựa chọn ngày xưa không? Ha ha ha…”
Những tiếng cười nhạo chấm dứt, tiếp ngay sau đó là những tràng cười ngông cuồng đắc ý vô hạn. Thượng Linh hơi thất vọng khi nghe những lời vừa rồi vì cô tưởng người đẹp còn trò gì hay hơn nữa.
Cô đặt đĩa xuống, thong thả thở dài: “… Cô tên gì vậy?”
Tiếng cười ngừng lại, người đẹp chớp mắt trừng trừng nhìn cô: “Thượng Linh! Mày đừng tưởng mày giả vờ không biết là sẽ thoát được khỏi tao!”
Cô ngán ngẩm nói: “Nếu mà khả năng nghe hiểu của cô nó cũng được như ngực cô thì tốt biết bao!... Ôi, tôi có nói là tôi không biết cô đâu, chỉ là tôi không tài nào mà nhớ nổi tên cô.” Hồi học tại trường Trung học Sư phạm số 1, Thượng Linh có rất nhiều tình địch. Phần lớn đều vì nam sinh mà các cô nàng kia thích lại thích đi Thượng Linh. Thượng công chúa còn chẳng phân biệt nổi ai với ai trong đám nam sinh thích cô, thì sao mà nhớ nổi những nữ sinh thích các nam sinh ấy chứ?
“Mày biết là được rồi!” Người đẹp hống hách: “Còn tên của tao, mày không cần biết, mà cũng không đáng được biết! Mày chỉ cần nhớ rõ địa vị của mày bây giờ, đừng có nghĩ đến việc đi mồi chài đàn ông như trước nữa! Vân Tiên là của tao, mày hãy thôi ngay cái ý định ấy đi!”
“Cám ơn đã quá khen! Cô mà không nói thì xém chút nữa là tôi quên mất Tống công tử của cô hồi cấp ba đã từng viết thư tình cho tôi đấy!” Dù sao cũng đang rảnh rỗi, khua môi múa mép một chút cho vui vậy.
“Đấy là chuyện ngày xưa! Mày nhìn lại mày bây giờ đi! Ồ! Tốn bao nhiêu cơm gạo thế mà vị trí vẫn chẳng khá lên được!” Người đẹp khoanh tay trước ngực, ép rãnh ngực hiện rõ hơn nữa, hoàn toàn không biết mình đã chạm đúng nọc của Thượng công chúa. Thượng Linh lướt nhìn cô ta rồi từ từ đứng dậy.
Mấy phút sau, có người cầm đĩa thức ăn trống không quay trở lại phòng tiệc, tiếp tục lấy thêm thức ăn cho vào đĩa. Lại mấy phút nữa trôi qua, người đẹp ngang ngược kia nhớn nhác dẫn theo mẹ đẻ hùng hổ đến.
“Thượng Linh! Mày làm tao ra bộ dạng này rồi mà còn dám ăn nữa sao? Tao ra lệnh cho mày, ngay lập tức cút khỏi buổi tiệc này!” Người đẹp tức giận đến mức này cũng có lý do cả. Chiếc váy trắng muốt của nàng ta bỗng chốc dính đầy những vệt xì dầu đen đen, xanh xanh của mù tạc, nhất là chỗ rãnh trên ngực còn dính mấy sợi râu tôm chưa gạt sạch.
“Người đâu? Gọi bảo vệ đến, mau tống cổ con ranh vô học này khỏi đây cho tôi!” Thân mẫu của người đẹp kêu lên.
Bữa tiệc bỗng chốc náo loạn, những người không rõ sự tình đều xúm lại, thì thầm to nhỏ. Thượng Linh tận dụng thời cơ cố nuốt thêm hai bánh kem, sau đó đặt đĩa xuống, không biết kiếm được ở đâu một cái khăn mùi soa, ra vẻ sợ hãi che nửa mặt lại.
“Bây giờ biết sợ rồi hả, sao vừa rồi không thấy mày khóc chứ!”
“Đừng tưởng rằng khóc là xong chuyện! Tao nói cho mày biết, chúng tao là khách mời của nhà họ Tống, mày vô lễ với chúng tao, tức là vô lễ với nhà họ Tống!”
Hai mẹ con ngang ngược ra sức lăng nhục người khác, Thượng Linh lén lút ợ hơi một tiếng sau chiếc khăn mùi xoa, tiếp tục chiêu bài cúi đầu nghiêng người run rẩy, phát ra âm thanh nhỏ nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy: “Dù cho cô có đổ hết thức ăn trong buổi tiệc này lên người mình… Tôi cũng không hề dụ dỗ Tống công tử… Quả thực anh ta đúng là khách của ông chủ chúng tôi, hiện đang ở trong khách sạn… Anh ta năm lần bảy lượt đến tìm nhưng tôi đều nghĩ cách tránh mặt….”
Tất cả mọi khách khứa trong buổi tiệc đều như bừng tỉnh. Thì ra sự việc là như vậy, bạch mã hoàng tử của người đẹp này không biết tại sao lại thích cô nàng lọ lem tóc ngắn, khiến người đẹp tức giận, quyết tâm hãm hại, đuổi nàng lọ lem ra khỏi bữa tiệc.
Tống Vân Tiên vừa chạy đến đã thấy mọi người xung quanh đang thì thầm to nhỏ, sa sầm mặt mày nhìn người đẹp quát ầm một tiếng đầy tức giận: “Trần Dĩnh!” Âm thanh ấy vang lên đúng lúc, như càng khẳng định thêm những suy luận của mọi người.
“Em không làm mà! Tất cả là do cô ta! Đến anh cũng không tin em sao?” Trần Dĩnh tức đến hộc máu mồm: “Mọi người đều bị cô ta lừa gạt cả! Thử nhìn tôi và nhìn cô ta xem, cô ta có giống như đang bị oan ức hay không?”
Thượng Linh không nói gì, tiếp tục run rẩy. Trần tiểu thư thường ngày vốn hống hách ngang ngược đem ra so sánh với cô gái nhỏ bé tầm thường không rõ danh tính đang run rẩy. Thật là bất hạnh, Trần Dĩnh bại trận rồi!
“Đừng có làm chuyện mất mặt nữa! Mau đi thay quần áo đi!” Tống Vân Tiên nhìn hình bóng bé nhỏ ấy, bỗng thấy xót xa: “Thượng Linh là khách do tôi mời đến, không ai được phép đuổi cô ấy đi!”
“Tống công tử sao lại nhanh quên thế?” Giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút vọng đến, người từ đầu vẫn đứng bên quan sát nãy giờ khẽ cười bước đến. Một tay Augus kéo cô nàng đang run rẩy vào lòng: “Thượng Linh là do tôi đưa đến, chứ không phải do Tống công tử mời dự!” “Mỹ nhân” dịu dàng vuốt tóc cô: “Em yêu, đừng buồn nữa. Người ta không chào đón em, vậy chúng ta về thôi! Em yên tâm, những người bắt nạt em hôm nay anh đều nhớ cả. Sau này sẽ cho họ vào danh sách đen của VIVS hết. Được không?”
VIVS? Những người xung quanh đều nhao nhao thở dài, lẽ nào người đàn ông đẹp trai đến mức không tưởng này lại chính là CEO của VIVS - tập đoàn khách sạn hạng sang mới nổi trong toàn quốc hay sao? Người ta đồn đại vị CEO này mạnh mẽ vang dội, lạnh lùng xa cách, đa mưu túc trí, chỉ có điều không thích tiếp xúc với giới truyền thông nên rất ít người biết anh ta. Mọi người không ngờ, người đứng ở vị trí đỉnh cao đó lại là một người đàn ông đẹp trai đến như vậy.
“VIVS sao? Khốn kiếp! không ngờ con ranh ấy lại kiếm được tên bồ giàu có như vậy!” Trần Dĩnh nhìn theo bóng hai người đang nắm tay nhau bước đi, lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, tức giận đến sùi bọt mép.
“Thượng Linh!” Hành động đó của cô càng làm anh thêm tức giận. Anh bước về phía cô, tóm lấy cánh tay rồi mau chóng kéo lên xe.
Vài giây sau, bác Hải đáng thương bước xuống xe, đi bộ quanh đó, nhường không gian trong xe lại cho hai người phía sau.
“Mặc quần áo anh mua đi hẹn hò với người khác, đã thế còn để hắn hôn nữa?” Augus chớp mắt, chẳng hề báo trước, đột nhiên ép chặt môi hôn cô.
Rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà bờ môi Augus lại lạnh ngắt, đầu lưỡi quét qua môi Thượng Linh thật lạnh lùng, sau đó nhanh chóng trượt vào miệng cô. Đúng là cũ rích! Thượng Linh thầm phản đối trong lòng, nhưng lại không có cách nào đẩy anh ra được.
Một tay Augus giữ chặt lưng, tay còn lại đỡ bên má cô, đôi môi anh lấp đầy môi cô. Dường như khi hôn, Augus trở thành một người khác hoàn toàn. Không còn là CEO “mỹ nhân” lạnh lùng sắt đá thường ngày, anh trở nên mạnh bạo đến mức khiến cô hơi hoảng sợ. Nỗi sợ hãi vừa xuất hiện trong đầu, Thượng Linh cũng ngay lập tức thấy khinh thường bản thân mình. Sợ cái gì chứ? Lẽ nào đến giờ còn có chuyện gì khiến cô lo lắng như vậy ư? Cũng chỉ là hôn thôi chứ có gì đâu, cô sẽ cho anh ta biết, cô chẳng bao giờ thèm quan tâm đến nụ hôn ngờ nghệch như thế này.
Thượng Linh tức giận khẽ cắn răng lên môi Augus, nhân lúc anh đang sững lại, cô liền đẩy lưỡi vào miệng, hôn anh. Cô cảm nhận được hơi thở Augus càng lúc càng nặng nề, một lát sau, nụ hôn đó lại càng thêm mãnh liệt. Chốc lát, trong xe chỉ còn lại những tiếng thở gấp của cả hai. Không gian xe u ám lặng lẽ nhưng lại chứa đựng ngọn lửa bừng cháy, từ từ nhen nhóm trong cô.
Khó khăn lắm Thượng Linh mới vớt vát được chút ý thức, lúc này cô mới phát hiện ra vừa rồi mình đã bám chặt cổ Augus, hôn anh cuồng nhiệt đến mức ấy. Cố hết sức, cô đẩy anh ra, đôi môi anh đặt trên môi cô thở khó nhọc. Trong hơi thở nóng bỏng ấy có cả mùi hương bạc hà thoang thoảng, mùi sữa tắm giữa tóc và cổ anh, hương vị ấy thật dễ chịu và cuốn hút.
Có lẽ, đầu óc cô đã điên loạn rồi nên mới cảm thấy như vậy. Nhưng tiếp theo còn có một chuyện làm cô còn phát điên hơn nữa. Qua vai Augus, cô thấy bên ngoài cửa sổ xe có một gương mặt đang dính chặt lên cửa kính tựa như muốn gắn luôn mặt mình lên đó. Lúc này, gương mặt ấy vẫn đang giương to mắt nhìn hai người trong xe. Đó là… Mễ Mễ! Cơn sóng gió vì thế cũng ngừng lại theo cách này.
Sự xuất hiện bất ngờ của Mễ Mễ đã kịp thời cứu Thượng Linh, nhưng Mễ Mễ lại không có cùng quan điểm với cô về vấn đề này: “Xì!... Cứu cái gì mà cứu! Mình thấy cậu hôn anh ta cuồng nhiệt thích thú thế cơ mà! Còn nói cái gì mà không thích dùng hàng đã qua tay người khác chứ? Rõ ràng là bản thân đã thích thế còn gì nữa! Không tin thì cậu tự xem đi này!”
Mễ Mễ rút điện thoại ra, không ngờ trong máy lại có ngay đoạn clip quay cảnh hôn cuồng nhiệt giữa Thượng Linh và “mỹ nhân” CEO.
Thượng Linh đứng ngây người.
“Cậu xem này, cậu chủ động thế còn gì nữa! Đây này, đây này…” Mễ Mễ cười vô cùng đắc ý: “Chúc mừng cậu! Cuối cùng cậu cũng đã vượt qua được trở ngại tâm lý. Bây giờ, A Ảnh là của mình rồi!”
Thấy bạn hiền nhảy nhót khắp phòng, Thượng Linh chỉ buồn phiền mà nước mắt đầm đìa.
***
Tiệc tùng, lại là tiệc tùng. Khi gặp Tống Vân Tiên, Thượng Linh mới biết hóa ra đây chính là buổi tiệc mà lần trước Vân Tiên mời cô tham dự. Chỉ có điều, lúc này người đưa cô đến lại là Augus. Tuy hôm trước Augus tức giận điên người, ánh mắt nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng sau đó lại không gây phiền hà gì cả, mấy ngày sau còn cho người mang quần áo và giày dự tiệc đến.
“Cậu thử nói xem, có phải ông sếp “mỹ nhân” của cậu mắc bệnh mất trí đứt quãng không? Hôm trước, lúc ra về, anh ta còn chẳng thèm chào cậu lấy một câu, còn lườm như thể muốn tẩn cho mình một trận, vậy mà mới được mấy hôm đã tặng cho cậu một đống đồ đắt giá? Chắc chắn là có vấn đề!” Mễ Mễ cảnh cáo Thượng Linh tối nay nhất định phải thật cẩn thận. Đừng có bất cẩn làm Augus tức giận, nếu không sẽ mất toi cái “sổ gạo” dài hạn đấy.
Thượng Linh hoàn toàn đồng ý với Mễ Mễ. Vì vậy kể từ lúc bắt đầu bữa tiệc, cô luôn ngoan ngoãn ngả người vào “mỹ nhân”. Sau kinh nghiệm bị các người đẹp dồn vào chân tường như buổi tiệc trước, lần này cô lúc nào cũng bám chặt lấy cánh tay Augus, cho dù có bao nhiêu người đẹp tiến đến, cô cũng không chịu buông. Chăm chỉ tận tụy như vậy, cuối cùng gương mặt ông chủ cũng đỡ nặng nề hơn, chỉ có điều tất cả lại rối tung lên vì sự xuất hiện của Tống Vân Tiên.
“Tiểu Linh, sao cậu lại đến vậy? Mình cứ tưởng là cậu không đến cơ đấy!”
Thượng Linh co rúm người. Tống công tử, liệu có phải anh cố ý không thấy người đang ôm cô hay sao? Augus cuốn hút như vậy, kể từ lúc bước vào hội trường, ít nhất có hơn chục cô nàng ngẩn ngơ nhìn anh đến nỗi đánh đổ cả ly rượu. Thậm chí lúc này, cô bạn gái kiêu kỳ bên cạnh Tống Vân Tiên mắt cũng đang sáng bừng lên nhìn anh.
“Hình như, Tống công tử có vẻ khá thân thiết với người tình của tôi.” “Mỹ nhân” khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười ma quỷ “thương hiệu”.
Tống Vân Tiên hơi ngại khi nghe mấy từ “người tình của tôi”, đúng lúc đó cô gái đi cùng nắm cổ tay Vân Tiên. Vân Tiên cười đáp lại: “Đương nhiên rồi! Vậy Tiểu Linh chưa nói với anh rằng, chúng tôi vốn là bạn học cấp ba sao?”
“Ha ha!... Đúng là chưa từng nghe cô ấy nói bao giờ cả, có lẽ những lúc chúng tôi gặp nhau đều “có việc làm mãi không xong”, không có thời gian nhắc đến những chuyện này.” Ánh mắt Augus nhìn xuống phía dưới, hàng mi dài tuyệt đẹp khẽ chớp chớp, giọng nói có chút nghi ngờ hỏi cô: “Gì cơ? Em yêu, em vừa nói gì vậy?” Thượng Linh hoàn toàn bất ngờ. Đại ca, cô có nói gì đâu chứ!
Augus ghé tai sát môi cô, gật gật đầu: “À, muốn về nhà rồi ư? Nhưng tiệc vừa bắt đầu, em cũng phải giữ thể diện cho chủ nhà chứ! Yên tâm, sau khi về anh sẽ làm xong “việc cần phải làm”. Ngoan nào!”
Xong màn tự biên tự diễn, Augus đưa ngón tay khẽ chạm vào môi Thượng Linh rồi hôn nhẹ lên má cô. Xong xuôi đâu đấy anh mới nhìn hai người trước mặt: “Xin lỗi hai người! Mong Tống công tử đừng cười chê, cô ấy chưa hiểu sự đời, gặp chỗ đông người là hay bám riết tôi lắm!”
Thượng Linh ỉu xìu, tại sao lần nào cô cũng phải đóng vai cô nàng chưa hiểu sự đời cơ chứ? Với lại, cô gái đi cùng Tống Vân Tiên cũng đâu có vẻ gì nhăm nhe ngấp nghé tán tỉnh Augus đâu! Hai người họ trông có vẻ thắm thiết thế cơ mà.
Sau màn hỏi han vô cùng tẻ nhạt, hai bên ai đi đường nấy, tiếp tục thăm hỏi cụng ly với những người quen. Lúc qua bàn bày thức ăn, vì món tôm hùm và lẩu socola hút hồn, nhân lúc Augus đang nói chuyện với người khác, Thượng Linh lặng lẽ chuồn đi đánh chén đã đời.
Tiệc tùng bao giờ cũng ồn ào nhưng những xó xỉnh không bị người khác nhòm ngó không phải là không có. Tuy nhiên, cứ lần nào Thượng Linh có ý định tận hưởng cảm giác yên lặng thì thể nào cũng có người đến quấy nhiễu. Lần trước là trai đẹp, lần này lại là gái đẹp. Người xuất hiện trước mặt Thượng Linh lúc này chính là người vừa đứng bên cạnh Tống Vân Tiên lúc nãy.
“Đói đến nỗi phải lấy một đĩa lớn vậy sao? Hay là quá lâu rồi không được thưởng thức đồ ăn thượng hạng thế này, nên nhớ nhung khôn nguôi?”
Người bị giễu cợt ngẩng đầu lên trong tiếng cười chế nhạo. Còn kẻ đang cười nhạo nhìn vào ánh mắt ngỡ ngàng và yếu ớt của Thượng Linh, tiếp tục lạnh lùng rên rỉ: “Thượng Linh, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay! Ngày xưa cứ ra bộ công chúa vênh váo kiêu ngạo không coi ai ra gì, bây giờ phải bán thân mới có quần áo mặc, bám lấy đàn ông mới được bước vào những chốn sang trọng, nếm thử đồ ăn mà bọn tao đã phát ngấy cả rồi! Cuộc đời công bằng thật!”
Người đẹp gạt lọn tóc xoăn trên vai, nở nụ cười đẹp đẽ: “Mày thử tưởng tượng xem, nếu Phong Duy Nặc thấy bộ dạng của mày bây giờ, liệu có hối hận đến chết vì lựa chọn ngày xưa không? Ha ha ha…”
Những tiếng cười nhạo chấm dứt, tiếp ngay sau đó là những tràng cười ngông cuồng đắc ý vô hạn. Thượng Linh hơi thất vọng khi nghe những lời vừa rồi vì cô tưởng người đẹp còn trò gì hay hơn nữa.
Cô đặt đĩa xuống, thong thả thở dài: “… Cô tên gì vậy?”
Tiếng cười ngừng lại, người đẹp chớp mắt trừng trừng nhìn cô: “Thượng Linh! Mày đừng tưởng mày giả vờ không biết là sẽ thoát được khỏi tao!”
Cô ngán ngẩm nói: “Nếu mà khả năng nghe hiểu của cô nó cũng được như ngực cô thì tốt biết bao!... Ôi, tôi có nói là tôi không biết cô đâu, chỉ là tôi không tài nào mà nhớ nổi tên cô.” Hồi học tại trường Trung học Sư phạm số 1, Thượng Linh có rất nhiều tình địch. Phần lớn đều vì nam sinh mà các cô nàng kia thích lại thích đi Thượng Linh. Thượng công chúa còn chẳng phân biệt nổi ai với ai trong đám nam sinh thích cô, thì sao mà nhớ nổi những nữ sinh thích các nam sinh ấy chứ?
“Mày biết là được rồi!” Người đẹp hống hách: “Còn tên của tao, mày không cần biết, mà cũng không đáng được biết! Mày chỉ cần nhớ rõ địa vị của mày bây giờ, đừng có nghĩ đến việc đi mồi chài đàn ông như trước nữa! Vân Tiên là của tao, mày hãy thôi ngay cái ý định ấy đi!”
“Cám ơn đã quá khen! Cô mà không nói thì xém chút nữa là tôi quên mất Tống công tử của cô hồi cấp ba đã từng viết thư tình cho tôi đấy!” Dù sao cũng đang rảnh rỗi, khua môi múa mép một chút cho vui vậy.
“Đấy là chuyện ngày xưa! Mày nhìn lại mày bây giờ đi! Ồ! Tốn bao nhiêu cơm gạo thế mà vị trí vẫn chẳng khá lên được!” Người đẹp khoanh tay trước ngực, ép rãnh ngực hiện rõ hơn nữa, hoàn toàn không biết mình đã chạm đúng nọc của Thượng công chúa. Thượng Linh lướt nhìn cô ta rồi từ từ đứng dậy.
Mấy phút sau, có người cầm đĩa thức ăn trống không quay trở lại phòng tiệc, tiếp tục lấy thêm thức ăn cho vào đĩa. Lại mấy phút nữa trôi qua, người đẹp ngang ngược kia nhớn nhác dẫn theo mẹ đẻ hùng hổ đến.
“Thượng Linh! Mày làm tao ra bộ dạng này rồi mà còn dám ăn nữa sao? Tao ra lệnh cho mày, ngay lập tức cút khỏi buổi tiệc này!” Người đẹp tức giận đến mức này cũng có lý do cả. Chiếc váy trắng muốt của nàng ta bỗng chốc dính đầy những vệt xì dầu đen đen, xanh xanh của mù tạc, nhất là chỗ rãnh trên ngực còn dính mấy sợi râu tôm chưa gạt sạch.
“Người đâu? Gọi bảo vệ đến, mau tống cổ con ranh vô học này khỏi đây cho tôi!” Thân mẫu của người đẹp kêu lên.
Bữa tiệc bỗng chốc náo loạn, những người không rõ sự tình đều xúm lại, thì thầm to nhỏ. Thượng Linh tận dụng thời cơ cố nuốt thêm hai bánh kem, sau đó đặt đĩa xuống, không biết kiếm được ở đâu một cái khăn mùi soa, ra vẻ sợ hãi che nửa mặt lại.
“Bây giờ biết sợ rồi hả, sao vừa rồi không thấy mày khóc chứ!”
“Đừng tưởng rằng khóc là xong chuyện! Tao nói cho mày biết, chúng tao là khách mời của nhà họ Tống, mày vô lễ với chúng tao, tức là vô lễ với nhà họ Tống!”
Hai mẹ con ngang ngược ra sức lăng nhục người khác, Thượng Linh lén lút ợ hơi một tiếng sau chiếc khăn mùi xoa, tiếp tục chiêu bài cúi đầu nghiêng người run rẩy, phát ra âm thanh nhỏ nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy: “Dù cho cô có đổ hết thức ăn trong buổi tiệc này lên người mình… Tôi cũng không hề dụ dỗ Tống công tử… Quả thực anh ta đúng là khách của ông chủ chúng tôi, hiện đang ở trong khách sạn… Anh ta năm lần bảy lượt đến tìm nhưng tôi đều nghĩ cách tránh mặt….”
Tất cả mọi khách khứa trong buổi tiệc đều như bừng tỉnh. Thì ra sự việc là như vậy, bạch mã hoàng tử của người đẹp này không biết tại sao lại thích cô nàng lọ lem tóc ngắn, khiến người đẹp tức giận, quyết tâm hãm hại, đuổi nàng lọ lem ra khỏi bữa tiệc.
Tống Vân Tiên vừa chạy đến đã thấy mọi người xung quanh đang thì thầm to nhỏ, sa sầm mặt mày nhìn người đẹp quát ầm một tiếng đầy tức giận: “Trần Dĩnh!” Âm thanh ấy vang lên đúng lúc, như càng khẳng định thêm những suy luận của mọi người.
“Em không làm mà! Tất cả là do cô ta! Đến anh cũng không tin em sao?” Trần Dĩnh tức đến hộc máu mồm: “Mọi người đều bị cô ta lừa gạt cả! Thử nhìn tôi và nhìn cô ta xem, cô ta có giống như đang bị oan ức hay không?”
Thượng Linh không nói gì, tiếp tục run rẩy. Trần tiểu thư thường ngày vốn hống hách ngang ngược đem ra so sánh với cô gái nhỏ bé tầm thường không rõ danh tính đang run rẩy. Thật là bất hạnh, Trần Dĩnh bại trận rồi!
“Đừng có làm chuyện mất mặt nữa! Mau đi thay quần áo đi!” Tống Vân Tiên nhìn hình bóng bé nhỏ ấy, bỗng thấy xót xa: “Thượng Linh là khách do tôi mời đến, không ai được phép đuổi cô ấy đi!”
“Tống công tử sao lại nhanh quên thế?” Giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút vọng đến, người từ đầu vẫn đứng bên quan sát nãy giờ khẽ cười bước đến. Một tay Augus kéo cô nàng đang run rẩy vào lòng: “Thượng Linh là do tôi đưa đến, chứ không phải do Tống công tử mời dự!” “Mỹ nhân” dịu dàng vuốt tóc cô: “Em yêu, đừng buồn nữa. Người ta không chào đón em, vậy chúng ta về thôi! Em yên tâm, những người bắt nạt em hôm nay anh đều nhớ cả. Sau này sẽ cho họ vào danh sách đen của VIVS hết. Được không?”
VIVS? Những người xung quanh đều nhao nhao thở dài, lẽ nào người đàn ông đẹp trai đến mức không tưởng này lại chính là CEO của VIVS - tập đoàn khách sạn hạng sang mới nổi trong toàn quốc hay sao? Người ta đồn đại vị CEO này mạnh mẽ vang dội, lạnh lùng xa cách, đa mưu túc trí, chỉ có điều không thích tiếp xúc với giới truyền thông nên rất ít người biết anh ta. Mọi người không ngờ, người đứng ở vị trí đỉnh cao đó lại là một người đàn ông đẹp trai đến như vậy.
“VIVS sao? Khốn kiếp! không ngờ con ranh ấy lại kiếm được tên bồ giàu có như vậy!” Trần Dĩnh nhìn theo bóng hai người đang nắm tay nhau bước đi, lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, tức giận đến sùi bọt mép.
Tác giả :
Nam Lăng