Chỉ Được Yêu Mình Anh
Chương 10: Những chuyện ở thành phố X
Những giọt nước mắt của Thượng Linh làm A Ảnh sợ hãi, cô cũng thấy kinh ngạc trước khả năng diễn xuất của mình. Thượng Linh nghẹn ngào nói, phóng đại lên cả trăm lần nhắc tới lượt chuyện cô nghe thấy Augus nói chuyện điện thoại trong vườn hoa trên không và chuyện Huệ Nhi đến uy hiếp cô.
Tấn công bằng nước mắt, màn kịch bi thương, lại thêm cả những lời thoại tự biên tự diễn, Thượng Linh xây dựng “hình tượng bi thảm, thích ông chủ nhưng lại bị coi là trò chơi, lại còn bị em út của ông chủ mắng mỏ” trước A Ảnh.
“… Cũng có khi em muốn mặc kệ tất cả mọi việc, rời xa khỏi nơi đầy tai tiếng này, để mọi việc muốn ra sao thì ra…” Thượng Linh càng diễn càng thấy vô lý, cô cũng thấy sắp không chịu nổi mình, vậy mà có người vẫn tin được, lại còn vỗ vai an ủi nữa.
“Ra đi sao?… Đây cũng không hẳn là một cách không hay!” A Ảnh đột nhiên nói một câu như vậy.
“Hử?” Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
“Hay là em cứ thử xem thế nào. Có lẽ em không biết, nhưng anh cảm thấy Augus rất quan tâm đến em, bây giờ anh ấy đối xử với em như vậy có lẽ do Huệ Nhi xuất hiện. Thay vì đau buồn vì chuyện này, em hãy tự cho bản thân mình một cơ hội, rời xa khách sạn một thời gian. Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến em, anh ấy sẽ vô cùng lo lắng! Nếu như ngược lại, anh ấy không quan tâm đến em, không thăm hỏi gì cả, thì em cứ chia tay mà chẳng cần nuối tiếc gì nữa!”
Cô co rúm người lại: “Không cần phải thế đâu ạ, bỏ đi ư? Em có thể đi đâu được chứ?” Lúc nãy Thượng Linh chỉ đùa khi nói hai người bỏ trốn, chứ làm gì có ý định bỏ đi thật. Làm vậy chỉ tổ hao tiền tốn của.
Hôm nay, Thượng Linh gặp A Ảnh “khóc lóc kể lể” là để mấy nữa khi “mỹ nhân” trút giận, thì còn có một người thân cận với Augus đứng về phía cô, nói đỡ cho cô. Dù sao thì A Ảnh vốn là người trung thành, Augus chắc sẽ chịu nghe những lời A Ảnh nói.
“Em có thể đi nghỉ mát! Dù sao công việc của em ở phòng đối ngoại cũng không có gì quan trọng quá! VIVS có nhiều chi nhánh ở khắp nơi, em có thể đến nơi nào đó nghỉ một thời gian!” Thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô, anh thấy thật xót xa, bỗng nhiên máu nóng sục sôi, đưa ra một quyết định mà chính bản thân anh cũng lấy làm bất ngờ.
“Thế này đi, anh sẽ đi cùng em!”
“Hả?”
“Em yên tâm, chỉ là đi mấy hôm thôi! Anh sẽ liên hệ với khách sạn ở những nơi khác, nên em không phải lo tiền đi đường đâu!”
Các tế bào não của Thượng Linh bắt đầu hoạt động cực nhanh. Đi nghỉ hè miễn phí không cần trả tiền? Lại còn có thêm một vệ sĩ cao to lực lưỡng miễn phí nữa? Dù gì cô cũng chưa tính sổ xong với Augus, cuỗm mất thuộc hạ của anh vài ngày để anh phải tìm loạn lên cũng hay.
Tính toán xong xuôi, Thượng Linh gật đầu nhận lời ngay tức khắc. Chỉ có điều với tình hình trước mắt, đi càng sớm càng tốt, không biết chừng giờ này Huệ Nhi đã đang ngồi kể tội cô với Augus rồi cũng nên.
Thấy Thượng Linh đồng ý, A Ảnh định về công ty thu dọn đồ đạc. Nhưng lại bị cô nhõng nhẽo ê a, hai người cùng về chung cư. Cả hai nhanh chóng sắp xếp hành lí, một tiếng sau đã lên chuyến tàu cao tốc đến thành phố khác.
Trước khi tàu chạy, A Ảnh gọi điện cho Augus, nhưng có lẽ Augus đang bận, không nghe được máy, anh liền để lại lời nhắn thông báo mình có việc bận đột xuất xin nghỉ mấy ngày.
Lúc này A Ảnh không hề hay biết, hai ngày sau khi anh và Thượng Linh đi, hành động tốt bụng giúp đỡ Thượng Linh của anh bị xuyên tạc thành hành động xấu xa hiểm độc, bỏ trốn cùng người tình của ông chủ. Thượng Linh cũng không hề hay biết, quyết định trong chốc lát của mình khiến Mễ Mễ đem ảnh cô dán lên cửa, ba ngày liên tục ném phi tiêu lên đó. Vừa ném vừa chửi: “Hự! Cậu tóm mất người tôi thích! Không đáng mặt làm người, tôi khinh thường cậu!”
Lúc này cả hai người cũng hoàn toàn không hay biết, có người giận tím tái mặt mày khi cả hai bỏ đi, lật tung từng tấc đất ở nhiều thành phố, còn treo giải năm trăm ngàn tệ cho ai tìm được họ. Tóm lại, sau khi Thượng Linh và A Ảnh bỏ đi, cả khách sạn náo loạn nháo nhào hết cả.
Đương nhiên, lúc này cả hai người họ lại không hề hay biết gì. A Ảnh mở bản đồ tra còn Thượng Linh mở Tạp chí Du lịch ra đọc, tàu hỏa khởi động trong tiếng nhạc hân hoan.
Thành phố X nằm ở vùng duyên hải, cách thành phố S rất xa, sau khi đi tàu hỏa đến một thành phố khác, hai người phải làm visa rồi lên máy bay mới đến được nơi này. Ban đầu A Ảnh không định đi xa như vậy, nhưng Thượng Linh “buồn thảm” nói, cô muốn thấy biển, muốn đi dạo lúc hoàng hôn và tĩnh lặng ngồi ngắm mặt trời mọc, nghe tiếng thủy triều lên xuống cho tâm hồn thảnh thơi…
A Ảnh nghe cũng mềm lòng nên đã đồng ý luôn. Thực ra Thượng Linh còn chưa nói một câu nữa, điều quan trọng nhất là hải sản ở thành phố X rất ngon, các khu vui chơi giải trí thú vị, lại có nhiều ngôi sao nữa.
Khách sạn hai người ở nằm ven biển, thuộc tập đoàn VIVS. Để thể hiện những nét đặc sắc tại địa phương, kiến trúc khách sạn ở đây khác hẳn với khách sạn tại thành phố S. Phần lớn tường và vách ngăn đều dùng các tấm kính cách nhiệt và kính trong suốt khổ lớn.
Phòng Thượng Linh không cần mở cửa sổ cũng đã thấy biển, phòng với tông màu trắng chủ đạo, rất rộng rãi, sáng sủa. Giường chiếu ngăn nắp theo phong cách Nhật Bản, chỉ mới nhìn thôi đã thấy khoan khoái dễ chịu rồi.
Có lẽ Augus sẽ biết hai người ở đây mất, vì họ đường đường chính chính đến nghỉ tại khách sạn thuộc tập đoàn VIVS thành phố X. A Ảnh đã mau chóng giải đáp thắc mắc này của Thượng Linh. Nghe nói quản lý cấp cao của khách sạn này có phần không vừa ý lắm với “mỹ nhân” CEO. Nói một cách đơn giản là quan hệ hai bên không được tốt. Những thông tin về việc hai người nghỉ tại đây sẽ được giữ bí mật hoàn toàn.
“Quản lý của khách sạn này là một phụ nữ.” Thượng Linh cười mỉa.
“Sao em biết?”
“Hơn nữa lại còn là một người đẹp vô cùng giỏi giang và trẻ trung.”
“Lẽ nào em quen cô ta sao?”
Thượng Linh khẽ mỉm cười không nói nữa. Cứ động não một hồi là đoán ngay được những sự thật hiển nhiên này thôi. Khả năng nhiều đây lại là một trường hợp, cô nàng theo đuổi anh chàng mãi không được, thẹn quá hóa giận.
“Vậy em đi nghỉ trước đi, đợi đến tối, anh đưa em đi ăn hải sản ở đây!” Vệ sĩ A Ảnh tận tình.
***
Cùng lúc này tại thành phố S.
Từ bệnh viện trở về, Augus cứ nhíu mày suốt, nhất là sau khi không gọi được điện thoại cho một người, trán anh càng nhăn lại. Tiếp theo, Augus nghe được lời nhắn xin nghỉ mấy ngày của A Ảnh trong điện thoại.
Tuy từ trước đến giờ A Ảnh chưa từng xin nghỉ đột ngột như vậy, anh có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn chưa xâu chuỗi được hai việc này. Tuy nhiên khi nhận ra điều này, Augus đã không gọi điện được cho A Ảnh nữa. Augus không hề biết, khi tàu hỏa bắt đầu lăn bánh, Thượng Linh đã chuyển điện thoại của người đồng hành với mình thành chế độ chuyển tiếp cuộc gọi, và số điện thoại chuyển tiếp chính là số của cô.
Sau khi những bốc đồng qua đi, A Ảnh cũng có phần thấp thỏm trong lòng. Tuy tự nhận thấy, anh làm tất cả mọi việc đều là vì ông chủ, nhưng đi mấy ngày liền như thế, anh cũng sợ ông chủ sẽ tức giận trừ hết tiền lương tháng này của mình.
“Augus vẫn không gọi điện tìm em sao?” Ngày thứ năm, A Ảnh lại nghe thấy câu trả lời phủ định từ Thượng Linh: “Kỳ lạ thật đấy, cũng không gọi cho anh?” A Ảnh đáng thương sao có thể biết được rằng điện thoại của mình đã bị người khác điều chỉnh. Augus không chỉ gọi điện tìm anh, mà còn gọi rất nhiều là đằng khác, nhưng tất cả cuộc gọi đó đều đã bị Thượng Linh giải quyết triệt để.
Nhằm phân tán sự chú ý, Thượng Linh kéo anh đến một công viên hải dương. Tại nơi này, lần thứ hai trong đời Thượng Linh thấy A Ảnh mất bình tĩnh. Thật là bất hạnh, A Ảnh sợ độ cao.
“Du hành tốc độ cao!” Chỉ vào vòng quay cao gần bằng hai mươi tầng lầu đang hiện ra trước mắt, Thượng Linh tha thiết mời gọi A Ảnh dũng cảm tiến lên, nhưng anh run rẩy tái mặt từ chối. Khi cô cố sống cố chết lôi anh vào, A Ảnh liền tóm lưng cô vác lên vai, chạy như bay ra khỏi công viên.
“Ơ! Em vẫn chưa chơi được gì cả!” Cô long sòng sọc trên vai anh, mắt như muốn nổ đom đóm.
“Thôi chúng ta cứ ra biển chơi thôi, an toàn là trên hết! Chẳng phải em nói muốn đi tản bộ hay sao?”
Tản bộ cái đầu anh ấy! Thượng Linh thấy khinh thường anh chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng này từ tận đáy lòng. Sau đó, A Ảnh dường như thấy ngại, nên đưa Thượng Linh đến công viên Disney chơi, coi như đền bù cho cô. Phố Mỹ, thế giới hoang tưởng, thế giới tương lai… A Ảnh rất vui khi đến đây, chỉ có Thượng Linh là đáng thương, rầu rĩ mất một ngày.
Chén đầy bụng sau khi đi chơi về, Thượng Linh còn nói muốn đến Lan Quế Phường.
“Em muốn uống rượu sao? Uống rượu hại người lắm, hay là đi uống cà phê!” A Ảnh tốt bụng khuyên bảo, nhưng từ sáng đến giờ đã rầu rĩ cả ngày, nên đương nhiên Thượng Linh không đồng ý. A Ảnh sao có thể cãi lý được, rốt cuộc vẫn phải đi cùng cô đến đó.
Vừa vào bar được một lát, điện thoại lại rung lên. Để A Ảnh không biết Augus gọi đến, cô luôn để máy ở chế độ im lặng. Nghĩ đến việc mình đã trốn làm những năm ngày, nếu bây giờ lại không nghe điện thoại có lẽ chẳng có việc mà làm nữa mất. Thượng Linh nói với A Ảnh vài câu rồi chạy vào nhà vệ sinh nghe điện.
Người gọi không phải là Augus mà là Mễ Mễ. Vừa ấn nút nghe xong, tiếng quát ầm ĩ từ đầu dây bên kia vang khắp phòng vệ sinh.
“Cuối cùng cậu cũng chịu nghe! Trả ngay A Ảnh đây…” Mễ Mễ gào ầm lên.
“… Sao cậu lại biết mình đi cùng anh ấy?”
“Cả thế giới này đều biết cả rồi! Không thấy mặt mũi cậu đâu cả, A Ảnh cũng tự dưng mất tích, còn có thể là gì nữa chứ!”
“Bọn mình rất trong sáng!”
“Trong sáng cái con khỉ ấy! Đều là cậu không biết, sau khi cậu mất tích, mình đến VIVS tìm, mấy bà ở phòng đối ngoại buôn chuyện, nói cậu chẳng ra sao cả, bọn họ nói…” Tít!...
Đúng lúc quan trọng, điện thoại lại hết pin. Thượng Linh sa sầm mặt mày, hoảng loạn đứng trong phòng vệ sinh.
“Augus gọi à?” A Ảnh hỏi khi cô vừa từ nhà vệ sinh bước ra.
“Mễ Mễ gọi!” Lần này Thượng Linh nói thật. Nói xong mặt lại tỉnh bơ nhìn chằm chằm vào A Ảnh. A Ảnh linh tính sắp có chuyện chẳng lành.
Hai tiếng đồng hồ sau, dù đã hạ quyết tâm không uống rượu nhưng A Ảnh vẫn bị chuốc cho ngà ngà say. Trong thang máy khách sạn, A Ảnh dựa người vào bức tường kính, Thượng Linh vẫy vẫy cánh tay mỏi nhừ vì phải đỡ A Ảnh, bắt đầu vặn hỏi: “A Ảnh, anh có bạn gái chưa vậy?”
“Chưa có…”
Tốt lắm, tiếp tục.
“A Ảnh, anh thích mẫu con gái như thế nào?”
“Đáng yêu…”
“Vậy anh thấy Mễ Mễ có đáng yêu không?”
“Mễ Mễ?... Mễ Mễ là ai?”
Thượng Linh nhăn mặt, có phải là say quá rồi không nhỉ?
“Là bạn của em! Anh gặp hôm chuyển nhà rồi đấy! Cô gái mắt to, tóc dài, ăn mặc đẹp, trông rất đáng yêu ấy!”
“Không thích…”
“Tại sao chứ?
“Gợi cảm quá, không tốt!”
A Ảnh có sao không vậy? “Gợi cảm thì có gì không tốt cơ chứ! Chỗ này…” Thượng Linh chỉ vào ngực mình: “Có thì vẫn hơn chứ! Lẽ nào phải giống em thì mới tốt sao?”
“Như em là tốt lắm rồi!” A Ảnh đang ngà ngà say không hiểu tại sao đột nhiên lại túm chặt lấy Thượng Linh: “Nếu em không tốt, Augus đã không thích em! Tuy bây giờ biểu hiện không được tốt lắm, nhưng em không biết thực ra anh ấy tìm em mãi…”
Thượng Linh nghe thấy có manh mối: “Tìm em suốt ư? Anh có ý gì?”
“Là tìm em suốt chứ sao…” Cửa thang máy mở ra, A Ảnh càng lúc càng say hơn, Thượng Linh lo lắng đỡ anh, gắng lê lết về phòng.
Phía trước, có sát khí! Bước chân của Thượng Linh bỗng nhiên dừng lại. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là một đôi giày da nam tinh xảo. Cao hơn một chút là chiếc quần âu đen đẳng cấp, lên trên nữa là chiếc sơ mi đen quen thuộc. Thượng Linh bỗng nhăn mặt lại.
Sau khi ngóc đầu lên nhìn toàn cảnh, gương mặt tuấn tú hoàn hảo nhưng đang tức giận tóe lửa của “mỹ nhân” CEO lọt vào tầm ngắm của Thượng Linh. Bức tượng chân thực ấy đang đứng ngay cửa phòng, gương mặt lạnh băng, u tối. Không biết cơn gió từ đâu thổi đến hành lang khách sạn, làm cô lạnh cả sống lưng. Thượng Linh khẽ run rẩy, trượt tay, người đang tựa trên vai cô từ từ trượt xuống dưới. Giác quan thứ sáu mách bảo cô: Coi như không nhìn thấy, cứ đi lòng vòng là được. Nhưng giác quan thứ bảy lại mách bảo: Chạy trốn ngay lập tức!
Thượng Linh giơ tay lên, vẫy vẫy giống như mèo thần tài: “Hi, ông chủ, trùng hợp quá!” Giây trước còn đang cười, giây sau đã quay người chạy biến luôn.
Augus đứng trước cánh cửa, khẽ vẫy một ngón tay, mấy tên vệ sĩ cao to hiện ra từ phía cầu thang, chặn hết mọi nẻo đường. Thượng Linh sững sờ. Đại ca, lần này anh làm lớn thật đó. Trong lúc đang ngỡ ngàng, tiếng bước chân chậm rãi phía sau đã tiến đến gần, anh tóm eo cô, sau đó trời đất quay cuồng, lần thứ hai trong cùng một ngày Thượng Linh bị người khác vác lên vai.
Augus ấn chặt tấm lưng đang vẫy vùng của Thượng Linh, một tay còn lại cầm tấm thẻ mỏng – là thẻ phòng khách sạn.
“Xử lý hắn ta đi!” Augus lạnh lùng ra lệnh, sau đó vác cô vào phòng.
“Xử lý?” Thượng Linh bị quăng lên giường, sợ hãi nói: “Liệu có phải anh định bắt A Ảnh…” Chắc chắn cô xem quá nhiều phim nên đã nghĩ lung tung rồi!
“Cứ lo cho cái thân mình đi đã!” Augus gập chân quỳ trên giường, nheo mắt khi thấy gương mặt lo lắng của Thượng Linh. Cô đang giãy giụa, nhưng anh không thèm đếm xỉa đến, lặng lẽ nới cổ áo, rút cà vạt trói chặt hai cổ tay cô lại. Chiếc áo sơ mi đen hơi phanh ra khi anh cúi người xuống, để lộ vùng xương đòn vô cùng gợi cảm.
Thượng Linh co rúm người lùi lại phía sau: “Anh, anh định làm gì? Anh đừng có mà làm bừa!”
Augus chớp mắt, ánh nhìn lạnh lùng. Cô cứng đờ người, trong chớp mắt đã bị Augus lật ngược người lại. Vì hai bàn tay đã bị trói nên cô buộc phải đặt trước ngực, Thượng Linh hít thở khó khăn, tiếp sau đó cô cảm thấy tay Augus đang ép chặt trên… mông mình. Cô nghe thấy tiếng Augus cởi dây lưng. Lẽ nào… anh ấy định!
Một tiếng quất vang lên! Thượng Linh chỉ mặc quần soóc, mông bị quất một nhát, đau như lửa đốt! Cô đau đớn, hoảng sợ kêu lên: “Anh! Sao lại lấy thắt lưng đánh em?”
Nhát roi thứ hai đến ngay sau đó, tiếp theo là nhát thứ ba, thứ tư… Cùng với mỗi nhát roi, là giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Augus: “Càn quấy phải không?... Bỏ trốn phải không?... Đi bar phải không?... Lại còn không nghe điện thoại nữa!...”
Thượng Linh đau đến ngỡ ngàng. Liệu có phải, Augus định chơi trò gì mờ ám với cô chăng? Chỉ có điều, cảnh đánh người này dường như hơi quen thuộc… Thượng Linh nằm im bất động trên giường, cố gắng nhớ lại cảnh tượng này. Liệu có phải cô đã từng làm cái việc biến thái này với ai đó, ở đâu và vào thời khắc nào đó hay không?
Thấy Thượng Linh không lên tiếng, Augus quăng dây lưng đi, rồi lật ngược người cô lại, chống tay vào giường nghiêm nghị: “Anh đã nói với em! Đừng làm anh tức giận!”
“Em có làm gì đâu!”
“Không làm gì? Không nói không rằng, kéo thuộc hạ của anh đến tận đây, còn gọi là không làm gì à!”
“Đấy là A Ảnh đưa em đến chứ!” Cô có nói dối đâu, sự thực đúng là A Ảnh đề nghị bỏ đi đấy chứ, cô chẳng qua chỉ xuôi thuyền theo dòng nước thôi.
“Ồ?” Gương mặt tuyệt mỹ rất gần với gương mặt cô: “Vậy là tất cả mọi việc đều không liên quan gì đến em? A Ảnh tự ý đưa em đến đây? Cũng là A Ảnh lừa Huệ Nhi nửa đêm đến cao ốc, rồi cho người phun nước khiến Huệ Nhi phải vào viện?”
“Anh đã biết hết cả rồi, việc gì phải cố tình vặn hỏi!...” Thượng Linh không dám nói tiếp nữa, cơn thịnh nộ bừng cháy như muốn thiêu rụi cô trong đôi mắt nguy hiểm ấy.
“Em chẳng hề thay đổi chút nào, ngày xưa đã như vậy, không bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác!”
“… Anh thì cũng tử tế gì cho cam chứ!” Thượng Linh không nén nổi tức giận, cãi lại một câu.
Kết cục là cái mông lại phải chịu trên một trận đòn nữa. Lần này còn mạnh hơn lần trước, đau đến nỗi cô không ngừng kêu gào thảm thương. Nhưng… sao anh lại nói ngày xưa? Nghe có vẻ như anh đã biết cô từ rất lâu rồi.
Đầu óc vẫn chưa suy nghĩ được gì thì tâm trí Thượng Linh lại dồn hết cả vào cái mông đang đau đớn nóng rát. Tên khốn kiếp Augus, dám đánh mạnh như vậy, đau chết mất!
***
Đêm dài dằng dặc, Thượng Linh đau nhức khắp người, nằm trên giường mãi mà không ngủ nổi. Tay bị trói, mông lại đau ê ẩm, cả đêm cô gần như không chợp mắt. Khi trời vừa sáng, “mỹ nhân” mặt lạnh nãy giờ vẫn ngồi trên sô pha đọc báo, giờ đã đi vào phòng tắm. Cô đang giả vờ ngủ trên giường, thấy thế liền bật dậy ngay tập tức, rón ra rón rén lê lết ra cửa, định chạy trốn.
Lại thêm một lần chạy trốn thất bại, Thượng Linh đâm sầm vào người đang định gõ cửa.
“A Ảnh?” Thượng Linh như thể thấy cứu tinh vội kêu: “Cứu em với! A Ảnh…”
Đầu tóc Thượng Linh rối bù, quần áo xộc xệch, cổ tay vẫn bị trói chặt bằng cà vạt… A Ảnh ngẩn người. Liệu có phải tối qua ông chủ đã làm gì Thượng Linh?...
“Xin lỗi, tất cả là lỗi của anh! Nếu anh không uống say, nếu anh không quá tin tưởng quản lý của khách sạn này, thì em… em đã không bị…”
“Không phải thế đâu! Anh nhanh lên với…”
“Có lỗi với em quá, anh không ngờ Augus lại có thể…”
“Đừng nói nữa, anh cứ đưa em đi trước đã…”
“Em đừng lo, nhất định anh sẽ bắt Augus phải giải thích rõ ràng chuyện này.”
“Ông anh, anh nói những điều này làm gì, cứ đưa em đi trước đi!”
“Trốn đi đâu?” Giọng nói trầm thấp cuốn hút chậm rãi vang lên phía sau. Không biết cửa phòng tắm đã mở ra từ lúc nào, “mỹ nhân” đang mặc áo choàng mỏng, tóc tai ướt đẫm, đứng dựa vào tường chăm chú nhìn hai người ngoài cửa.
Khi thấy Thượng Linh đang dựa vào ngực A Ảnh, đôi đồng tử màu đen nhíu lại, đưa tay kéo cô ra khỏi người A Ảnh. Thượng Linh mất thăng bằng, lao ngay vào lòng Augus, má áp vào làn da gợi cảm, trắng bóc trước ngực anh, hương sữa tắm dịu mát xông vào mũi. Cô thầm than một câu không hợp thời điểm: Thơm quá, đã mắt quá!
“Đi ra ngay!” Augus lạnh lùng, trừng mắt nhìn A Ảnh, giơ tay ra định đóng cửa. Nhưng không ngờ thuộc hạ luôn trung thành tận tụy của anh lại dám chặn cửa lại, kiên quyết bước vào phòng.
“Augus, anh không được làm như vậy!” A Ảnh nhìn Thượng Linh.
“Đi ra ngay!” Augus lạnh lùng nhắc lại một lần nữa.
“Em sẽ không ra ngoài! Trừ khi anh thả Thượng Linh ra!”
Đôi lông mi tuyệt đẹp khẽ chớp: “Ồ! Nghĩa là sao? Phải chăng cậu muốn chống đối tôi?”
“Augus! Anh có biết mình đang làm gì không vậy?”
“Người không biết mình đang làm gì là cậu!” Những ngón tay trên vai Thượng Linh càng nắm chặt hơn, đau đến nỗi cô phải nghiến răng kèn kẹt: “Là thuộc hạ của tôi, mà cậu không nói không rằng dám tự ý đưa người tình của tôi đi, tôi bỏ qua cho việc này đã là hết mức có thể rồi!”
“Đúng, là em đưa Thượng Linh đi, tất cả đều là lỗi của em! Nếu anh cần phạt, phạt một mình em là đủ rồi, hà cớ gì còn hành hạ cô ấy.”
Thượng Linh hơi thẫn thờ. Sao những lời này nghe giống trong phim thần tượng thế nhỉ, cô ngáp một cái rồi im lặng.
“Ra ngay!” Chỉ hai chữ nghe nhẹ tênh như chẳng có gì, nhưng căn cứ vào những ngón tay đang túm chặt trên vai mình, Thượng Linh biết Augus đang rất tức giận.
“Anh thả Thượng Linh ra trước đã!”
Bầu không khí nặng nề, mặt ai cũng sa sầm lại. A Ảnh như đang đắn đo phân vân giữa một bên là mệnh lệnh của ông chủ và một bên là tiêu chuẩn đạo đức, cuối cùng đã quyết định chọn điều thứ hai.
A Ảnh tiến lên trước, định lôi cô đi. Bàn tay hai người đàn ông giằng co vài giây, Thượng Linh chỉ thấy hoa hết cả mắt, giống hệt như lần tại vườn hoa trên không, A Ảnh cao to lực lưỡng bị đẩy ra ngoài cửa. Một giây sau, cánh cửa bị đá một nhát đóng sầm lại, trong phòng giờ chỉ còn hai người. Gió lạnh khẽ thổi qua, Thượng Linh thấy tê cả sống lưng. A Ảnh đúng là chẳng giỏi đánh nhau chút nào cả.
“Muốn đi theo hắn ta đến thế cơ à!” Ánh mắt Augus dần tối lại, có gì đó nguy hiểm đang dần hiện lên trong hai con ngươi.
“Việc quái gì đến anh!” Cứ nghĩ đến cuộc điện thoại hôm trước, cô lại thấy dũng cảm hơn.
“Được lắm, xem chừng mấy ngày qua hai người đi chơi vui vẻ quá nhỉ!” Augus chớp mắt.
“Đương nhiên là vui rồi! A Ảnh đối xử với em tốt như vậy, chứ có như ai đó đâu…”
“Vậy thử nói xem, tốt đến mức nào!” Augus xiết chặt Thượng Linh vào lòng, ép người cô lên tường.
“Nghe lời em nói, dịu dàng với em, không bao giờ nổi giận... A Ảnh cái gì cũng tốt cả! Em vốn thích người như vậy!” Thượng Linh quyết định giúp A Ảnh cứu vớt lại chút sĩ diện.
Đôi mắt chăm chăm nhìn Thượng Linh ngay lập tức tối sầm lại. Chỉ trong chớp mắt, như có một nỗi đau lặng lẽ thoáng qua đôi mắt ấy, Thượng Linh đang định nhìn kĩ lại, đôi môi Augus đã ghì chặt lên môi cô.
Như kinh nghiệm mấy lần trước, không phải Thượng Linh hoàn toàn không ngờ đến kết cục này, nhưng chỉ vì trong lòng đang tức tối, nên cô không muốn nhượng bộ chịu thua. Dù gì cũng chỉ là hôn thôi chứ có to tát gì, cũng chẳng phải là lần đầu tiên, cứ kệ anh hôn là được rồi.
Đôi môi hơi lạnh ép chặt lên môi cô, khi chợt nhận ra có gì đó hơi khác lạ thì cả người cô đã bị đè xuống giường. Phía trên Thượng Linh, anh không hề ngừng lại, nụ hôn sâu cuồng nhiệt đến mức cô gần như không thở nổi, cái cà vạt chết tiệt trên cổ tay vẫn chưa tháo ra. Cô cảm nhận những ngón tay Augus đang di chuyển trên cơ thể mình, từ vạt áo phía trước trượt vào bên trong, dần lên đến lưng cô, cởi móc áo phía sau. Phía trước ngực bị nới lỏng, một sợi dây thần kinh trong đầu cô cũng đứt phựt một nhát.
Hơi thở nam tính bao trùm lấy cả người Thượng Linh, những hành động buông thả của Augus khiến cô sợ hãi. Cô giãy giụa liên tục, không những không đẩy được anh mà còn khiến áo choàng tắm trên người anh trượt từ trên xuống, đệ lộ bờ vai trần mạnh mẽ, thanh nhã trắng như ngọc.
Thượng Linh run cầm cập, ngón tay anh đang lần tìm, một cảm giác kì lạ như khi tước hết tất cả vũ khí và sức mạnh khiến cô không thể lẩn tránh. Đôi môi chặn mọi hơi thở cô cuối cùng cũng dịch chuyển vị trí, anh nâng cằm cô lên, bắt đầu hôn từ chiếc cằm bé nhỏ ấy rồi tiếp tục hôn xuống phía dưới, nụ hôn mạnh mẽ trượt xuống cổ cô. Khó khăn lắm Thượng Linh mới hít thở bình thường được, nhưng cơ thể cô lạnh ngắt, chiếc áo phông mỏng bị anh kéo qua vai, khóa chặt cánh tay đồng thời che kín cả gương mặt. Mọi vật trước mắt bỗng mờ đi, cô không thấy gì cả, chỉ nghe tiếng quần áo rơi xuống, ngay sau đó làn da mềm mại mạnh mẽ nóng rực chạm lên người cô.
Hơi thở trên ngực nặng nề khó nhọc, Thượng Linh hoảng sợ cực độ. Hai bàn tay đang bị trói ra sức vùng vẫy, mãi mới đẩy được đống quần áo đang che kín mặt ra, đôi môi bỏng rát của Augus lại hạ xuống như thiêu đốt cô. Cô bị anh hôn đến hoa mắt chóng mặt, khẽ rên lên tiếng phản kháng yếu ớt.
Ở trên cô, anh như đánh mất lí trí, vuốt ve như muốn nghiền nát cô vào chính thân thể mình. Để từ nay về sau không bao giờ cô rời xa anh nữa.
Giây phút này, Thượng Linh không thể ung dung, bình tĩnh nghĩ ra được mưu kế gì cả, chỉ bao trùm cảm giác sợ hãi mà trong đời mình cô chưa bao giờ trải qua. Ngay cả khi gia đình gặp nạn, trong một đêm rơi từ tận mây xanh xuống đáy vực thẳm, cô cũng chưa từng sợ hãi đến mức này.
Thì ra khi nỗi sợ lên đến cực điểm, thân thể quả nhiên sẽ run rẩy, đôi mắt đau xót nhòe đục, dòng nước lạnh lẽo trào từ khóe mắt cô. Khi lấy lại được chút lý trí trong cơn tức giận và dục vọng, Augus mới nhận thấy người nằm dưới mình đang khóc. Những tiếng nức nở đứt đoạn, rất nhỏ nhưng nước mắt lại chảy rất nhanh. Rõ ràng người đang khóc là cô, nhưng anh lại thấy kẻ đáng thương nhất là mình. Dù trước đó hay bây giờ, trong tim cô chưa bao giờ có anh.
Tấn công bằng nước mắt, màn kịch bi thương, lại thêm cả những lời thoại tự biên tự diễn, Thượng Linh xây dựng “hình tượng bi thảm, thích ông chủ nhưng lại bị coi là trò chơi, lại còn bị em út của ông chủ mắng mỏ” trước A Ảnh.
“… Cũng có khi em muốn mặc kệ tất cả mọi việc, rời xa khỏi nơi đầy tai tiếng này, để mọi việc muốn ra sao thì ra…” Thượng Linh càng diễn càng thấy vô lý, cô cũng thấy sắp không chịu nổi mình, vậy mà có người vẫn tin được, lại còn vỗ vai an ủi nữa.
“Ra đi sao?… Đây cũng không hẳn là một cách không hay!” A Ảnh đột nhiên nói một câu như vậy.
“Hử?” Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
“Hay là em cứ thử xem thế nào. Có lẽ em không biết, nhưng anh cảm thấy Augus rất quan tâm đến em, bây giờ anh ấy đối xử với em như vậy có lẽ do Huệ Nhi xuất hiện. Thay vì đau buồn vì chuyện này, em hãy tự cho bản thân mình một cơ hội, rời xa khách sạn một thời gian. Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến em, anh ấy sẽ vô cùng lo lắng! Nếu như ngược lại, anh ấy không quan tâm đến em, không thăm hỏi gì cả, thì em cứ chia tay mà chẳng cần nuối tiếc gì nữa!”
Cô co rúm người lại: “Không cần phải thế đâu ạ, bỏ đi ư? Em có thể đi đâu được chứ?” Lúc nãy Thượng Linh chỉ đùa khi nói hai người bỏ trốn, chứ làm gì có ý định bỏ đi thật. Làm vậy chỉ tổ hao tiền tốn của.
Hôm nay, Thượng Linh gặp A Ảnh “khóc lóc kể lể” là để mấy nữa khi “mỹ nhân” trút giận, thì còn có một người thân cận với Augus đứng về phía cô, nói đỡ cho cô. Dù sao thì A Ảnh vốn là người trung thành, Augus chắc sẽ chịu nghe những lời A Ảnh nói.
“Em có thể đi nghỉ mát! Dù sao công việc của em ở phòng đối ngoại cũng không có gì quan trọng quá! VIVS có nhiều chi nhánh ở khắp nơi, em có thể đến nơi nào đó nghỉ một thời gian!” Thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô, anh thấy thật xót xa, bỗng nhiên máu nóng sục sôi, đưa ra một quyết định mà chính bản thân anh cũng lấy làm bất ngờ.
“Thế này đi, anh sẽ đi cùng em!”
“Hả?”
“Em yên tâm, chỉ là đi mấy hôm thôi! Anh sẽ liên hệ với khách sạn ở những nơi khác, nên em không phải lo tiền đi đường đâu!”
Các tế bào não của Thượng Linh bắt đầu hoạt động cực nhanh. Đi nghỉ hè miễn phí không cần trả tiền? Lại còn có thêm một vệ sĩ cao to lực lưỡng miễn phí nữa? Dù gì cô cũng chưa tính sổ xong với Augus, cuỗm mất thuộc hạ của anh vài ngày để anh phải tìm loạn lên cũng hay.
Tính toán xong xuôi, Thượng Linh gật đầu nhận lời ngay tức khắc. Chỉ có điều với tình hình trước mắt, đi càng sớm càng tốt, không biết chừng giờ này Huệ Nhi đã đang ngồi kể tội cô với Augus rồi cũng nên.
Thấy Thượng Linh đồng ý, A Ảnh định về công ty thu dọn đồ đạc. Nhưng lại bị cô nhõng nhẽo ê a, hai người cùng về chung cư. Cả hai nhanh chóng sắp xếp hành lí, một tiếng sau đã lên chuyến tàu cao tốc đến thành phố khác.
Trước khi tàu chạy, A Ảnh gọi điện cho Augus, nhưng có lẽ Augus đang bận, không nghe được máy, anh liền để lại lời nhắn thông báo mình có việc bận đột xuất xin nghỉ mấy ngày.
Lúc này A Ảnh không hề hay biết, hai ngày sau khi anh và Thượng Linh đi, hành động tốt bụng giúp đỡ Thượng Linh của anh bị xuyên tạc thành hành động xấu xa hiểm độc, bỏ trốn cùng người tình của ông chủ. Thượng Linh cũng không hề hay biết, quyết định trong chốc lát của mình khiến Mễ Mễ đem ảnh cô dán lên cửa, ba ngày liên tục ném phi tiêu lên đó. Vừa ném vừa chửi: “Hự! Cậu tóm mất người tôi thích! Không đáng mặt làm người, tôi khinh thường cậu!”
Lúc này cả hai người cũng hoàn toàn không hay biết, có người giận tím tái mặt mày khi cả hai bỏ đi, lật tung từng tấc đất ở nhiều thành phố, còn treo giải năm trăm ngàn tệ cho ai tìm được họ. Tóm lại, sau khi Thượng Linh và A Ảnh bỏ đi, cả khách sạn náo loạn nháo nhào hết cả.
Đương nhiên, lúc này cả hai người họ lại không hề hay biết gì. A Ảnh mở bản đồ tra còn Thượng Linh mở Tạp chí Du lịch ra đọc, tàu hỏa khởi động trong tiếng nhạc hân hoan.
Thành phố X nằm ở vùng duyên hải, cách thành phố S rất xa, sau khi đi tàu hỏa đến một thành phố khác, hai người phải làm visa rồi lên máy bay mới đến được nơi này. Ban đầu A Ảnh không định đi xa như vậy, nhưng Thượng Linh “buồn thảm” nói, cô muốn thấy biển, muốn đi dạo lúc hoàng hôn và tĩnh lặng ngồi ngắm mặt trời mọc, nghe tiếng thủy triều lên xuống cho tâm hồn thảnh thơi…
A Ảnh nghe cũng mềm lòng nên đã đồng ý luôn. Thực ra Thượng Linh còn chưa nói một câu nữa, điều quan trọng nhất là hải sản ở thành phố X rất ngon, các khu vui chơi giải trí thú vị, lại có nhiều ngôi sao nữa.
Khách sạn hai người ở nằm ven biển, thuộc tập đoàn VIVS. Để thể hiện những nét đặc sắc tại địa phương, kiến trúc khách sạn ở đây khác hẳn với khách sạn tại thành phố S. Phần lớn tường và vách ngăn đều dùng các tấm kính cách nhiệt và kính trong suốt khổ lớn.
Phòng Thượng Linh không cần mở cửa sổ cũng đã thấy biển, phòng với tông màu trắng chủ đạo, rất rộng rãi, sáng sủa. Giường chiếu ngăn nắp theo phong cách Nhật Bản, chỉ mới nhìn thôi đã thấy khoan khoái dễ chịu rồi.
Có lẽ Augus sẽ biết hai người ở đây mất, vì họ đường đường chính chính đến nghỉ tại khách sạn thuộc tập đoàn VIVS thành phố X. A Ảnh đã mau chóng giải đáp thắc mắc này của Thượng Linh. Nghe nói quản lý cấp cao của khách sạn này có phần không vừa ý lắm với “mỹ nhân” CEO. Nói một cách đơn giản là quan hệ hai bên không được tốt. Những thông tin về việc hai người nghỉ tại đây sẽ được giữ bí mật hoàn toàn.
“Quản lý của khách sạn này là một phụ nữ.” Thượng Linh cười mỉa.
“Sao em biết?”
“Hơn nữa lại còn là một người đẹp vô cùng giỏi giang và trẻ trung.”
“Lẽ nào em quen cô ta sao?”
Thượng Linh khẽ mỉm cười không nói nữa. Cứ động não một hồi là đoán ngay được những sự thật hiển nhiên này thôi. Khả năng nhiều đây lại là một trường hợp, cô nàng theo đuổi anh chàng mãi không được, thẹn quá hóa giận.
“Vậy em đi nghỉ trước đi, đợi đến tối, anh đưa em đi ăn hải sản ở đây!” Vệ sĩ A Ảnh tận tình.
***
Cùng lúc này tại thành phố S.
Từ bệnh viện trở về, Augus cứ nhíu mày suốt, nhất là sau khi không gọi được điện thoại cho một người, trán anh càng nhăn lại. Tiếp theo, Augus nghe được lời nhắn xin nghỉ mấy ngày của A Ảnh trong điện thoại.
Tuy từ trước đến giờ A Ảnh chưa từng xin nghỉ đột ngột như vậy, anh có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn chưa xâu chuỗi được hai việc này. Tuy nhiên khi nhận ra điều này, Augus đã không gọi điện được cho A Ảnh nữa. Augus không hề biết, khi tàu hỏa bắt đầu lăn bánh, Thượng Linh đã chuyển điện thoại của người đồng hành với mình thành chế độ chuyển tiếp cuộc gọi, và số điện thoại chuyển tiếp chính là số của cô.
Sau khi những bốc đồng qua đi, A Ảnh cũng có phần thấp thỏm trong lòng. Tuy tự nhận thấy, anh làm tất cả mọi việc đều là vì ông chủ, nhưng đi mấy ngày liền như thế, anh cũng sợ ông chủ sẽ tức giận trừ hết tiền lương tháng này của mình.
“Augus vẫn không gọi điện tìm em sao?” Ngày thứ năm, A Ảnh lại nghe thấy câu trả lời phủ định từ Thượng Linh: “Kỳ lạ thật đấy, cũng không gọi cho anh?” A Ảnh đáng thương sao có thể biết được rằng điện thoại của mình đã bị người khác điều chỉnh. Augus không chỉ gọi điện tìm anh, mà còn gọi rất nhiều là đằng khác, nhưng tất cả cuộc gọi đó đều đã bị Thượng Linh giải quyết triệt để.
Nhằm phân tán sự chú ý, Thượng Linh kéo anh đến một công viên hải dương. Tại nơi này, lần thứ hai trong đời Thượng Linh thấy A Ảnh mất bình tĩnh. Thật là bất hạnh, A Ảnh sợ độ cao.
“Du hành tốc độ cao!” Chỉ vào vòng quay cao gần bằng hai mươi tầng lầu đang hiện ra trước mắt, Thượng Linh tha thiết mời gọi A Ảnh dũng cảm tiến lên, nhưng anh run rẩy tái mặt từ chối. Khi cô cố sống cố chết lôi anh vào, A Ảnh liền tóm lưng cô vác lên vai, chạy như bay ra khỏi công viên.
“Ơ! Em vẫn chưa chơi được gì cả!” Cô long sòng sọc trên vai anh, mắt như muốn nổ đom đóm.
“Thôi chúng ta cứ ra biển chơi thôi, an toàn là trên hết! Chẳng phải em nói muốn đi tản bộ hay sao?”
Tản bộ cái đầu anh ấy! Thượng Linh thấy khinh thường anh chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng này từ tận đáy lòng. Sau đó, A Ảnh dường như thấy ngại, nên đưa Thượng Linh đến công viên Disney chơi, coi như đền bù cho cô. Phố Mỹ, thế giới hoang tưởng, thế giới tương lai… A Ảnh rất vui khi đến đây, chỉ có Thượng Linh là đáng thương, rầu rĩ mất một ngày.
Chén đầy bụng sau khi đi chơi về, Thượng Linh còn nói muốn đến Lan Quế Phường.
“Em muốn uống rượu sao? Uống rượu hại người lắm, hay là đi uống cà phê!” A Ảnh tốt bụng khuyên bảo, nhưng từ sáng đến giờ đã rầu rĩ cả ngày, nên đương nhiên Thượng Linh không đồng ý. A Ảnh sao có thể cãi lý được, rốt cuộc vẫn phải đi cùng cô đến đó.
Vừa vào bar được một lát, điện thoại lại rung lên. Để A Ảnh không biết Augus gọi đến, cô luôn để máy ở chế độ im lặng. Nghĩ đến việc mình đã trốn làm những năm ngày, nếu bây giờ lại không nghe điện thoại có lẽ chẳng có việc mà làm nữa mất. Thượng Linh nói với A Ảnh vài câu rồi chạy vào nhà vệ sinh nghe điện.
Người gọi không phải là Augus mà là Mễ Mễ. Vừa ấn nút nghe xong, tiếng quát ầm ĩ từ đầu dây bên kia vang khắp phòng vệ sinh.
“Cuối cùng cậu cũng chịu nghe! Trả ngay A Ảnh đây…” Mễ Mễ gào ầm lên.
“… Sao cậu lại biết mình đi cùng anh ấy?”
“Cả thế giới này đều biết cả rồi! Không thấy mặt mũi cậu đâu cả, A Ảnh cũng tự dưng mất tích, còn có thể là gì nữa chứ!”
“Bọn mình rất trong sáng!”
“Trong sáng cái con khỉ ấy! Đều là cậu không biết, sau khi cậu mất tích, mình đến VIVS tìm, mấy bà ở phòng đối ngoại buôn chuyện, nói cậu chẳng ra sao cả, bọn họ nói…” Tít!...
Đúng lúc quan trọng, điện thoại lại hết pin. Thượng Linh sa sầm mặt mày, hoảng loạn đứng trong phòng vệ sinh.
“Augus gọi à?” A Ảnh hỏi khi cô vừa từ nhà vệ sinh bước ra.
“Mễ Mễ gọi!” Lần này Thượng Linh nói thật. Nói xong mặt lại tỉnh bơ nhìn chằm chằm vào A Ảnh. A Ảnh linh tính sắp có chuyện chẳng lành.
Hai tiếng đồng hồ sau, dù đã hạ quyết tâm không uống rượu nhưng A Ảnh vẫn bị chuốc cho ngà ngà say. Trong thang máy khách sạn, A Ảnh dựa người vào bức tường kính, Thượng Linh vẫy vẫy cánh tay mỏi nhừ vì phải đỡ A Ảnh, bắt đầu vặn hỏi: “A Ảnh, anh có bạn gái chưa vậy?”
“Chưa có…”
Tốt lắm, tiếp tục.
“A Ảnh, anh thích mẫu con gái như thế nào?”
“Đáng yêu…”
“Vậy anh thấy Mễ Mễ có đáng yêu không?”
“Mễ Mễ?... Mễ Mễ là ai?”
Thượng Linh nhăn mặt, có phải là say quá rồi không nhỉ?
“Là bạn của em! Anh gặp hôm chuyển nhà rồi đấy! Cô gái mắt to, tóc dài, ăn mặc đẹp, trông rất đáng yêu ấy!”
“Không thích…”
“Tại sao chứ?
“Gợi cảm quá, không tốt!”
A Ảnh có sao không vậy? “Gợi cảm thì có gì không tốt cơ chứ! Chỗ này…” Thượng Linh chỉ vào ngực mình: “Có thì vẫn hơn chứ! Lẽ nào phải giống em thì mới tốt sao?”
“Như em là tốt lắm rồi!” A Ảnh đang ngà ngà say không hiểu tại sao đột nhiên lại túm chặt lấy Thượng Linh: “Nếu em không tốt, Augus đã không thích em! Tuy bây giờ biểu hiện không được tốt lắm, nhưng em không biết thực ra anh ấy tìm em mãi…”
Thượng Linh nghe thấy có manh mối: “Tìm em suốt ư? Anh có ý gì?”
“Là tìm em suốt chứ sao…” Cửa thang máy mở ra, A Ảnh càng lúc càng say hơn, Thượng Linh lo lắng đỡ anh, gắng lê lết về phòng.
Phía trước, có sát khí! Bước chân của Thượng Linh bỗng nhiên dừng lại. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là một đôi giày da nam tinh xảo. Cao hơn một chút là chiếc quần âu đen đẳng cấp, lên trên nữa là chiếc sơ mi đen quen thuộc. Thượng Linh bỗng nhăn mặt lại.
Sau khi ngóc đầu lên nhìn toàn cảnh, gương mặt tuấn tú hoàn hảo nhưng đang tức giận tóe lửa của “mỹ nhân” CEO lọt vào tầm ngắm của Thượng Linh. Bức tượng chân thực ấy đang đứng ngay cửa phòng, gương mặt lạnh băng, u tối. Không biết cơn gió từ đâu thổi đến hành lang khách sạn, làm cô lạnh cả sống lưng. Thượng Linh khẽ run rẩy, trượt tay, người đang tựa trên vai cô từ từ trượt xuống dưới. Giác quan thứ sáu mách bảo cô: Coi như không nhìn thấy, cứ đi lòng vòng là được. Nhưng giác quan thứ bảy lại mách bảo: Chạy trốn ngay lập tức!
Thượng Linh giơ tay lên, vẫy vẫy giống như mèo thần tài: “Hi, ông chủ, trùng hợp quá!” Giây trước còn đang cười, giây sau đã quay người chạy biến luôn.
Augus đứng trước cánh cửa, khẽ vẫy một ngón tay, mấy tên vệ sĩ cao to hiện ra từ phía cầu thang, chặn hết mọi nẻo đường. Thượng Linh sững sờ. Đại ca, lần này anh làm lớn thật đó. Trong lúc đang ngỡ ngàng, tiếng bước chân chậm rãi phía sau đã tiến đến gần, anh tóm eo cô, sau đó trời đất quay cuồng, lần thứ hai trong cùng một ngày Thượng Linh bị người khác vác lên vai.
Augus ấn chặt tấm lưng đang vẫy vùng của Thượng Linh, một tay còn lại cầm tấm thẻ mỏng – là thẻ phòng khách sạn.
“Xử lý hắn ta đi!” Augus lạnh lùng ra lệnh, sau đó vác cô vào phòng.
“Xử lý?” Thượng Linh bị quăng lên giường, sợ hãi nói: “Liệu có phải anh định bắt A Ảnh…” Chắc chắn cô xem quá nhiều phim nên đã nghĩ lung tung rồi!
“Cứ lo cho cái thân mình đi đã!” Augus gập chân quỳ trên giường, nheo mắt khi thấy gương mặt lo lắng của Thượng Linh. Cô đang giãy giụa, nhưng anh không thèm đếm xỉa đến, lặng lẽ nới cổ áo, rút cà vạt trói chặt hai cổ tay cô lại. Chiếc áo sơ mi đen hơi phanh ra khi anh cúi người xuống, để lộ vùng xương đòn vô cùng gợi cảm.
Thượng Linh co rúm người lùi lại phía sau: “Anh, anh định làm gì? Anh đừng có mà làm bừa!”
Augus chớp mắt, ánh nhìn lạnh lùng. Cô cứng đờ người, trong chớp mắt đã bị Augus lật ngược người lại. Vì hai bàn tay đã bị trói nên cô buộc phải đặt trước ngực, Thượng Linh hít thở khó khăn, tiếp sau đó cô cảm thấy tay Augus đang ép chặt trên… mông mình. Cô nghe thấy tiếng Augus cởi dây lưng. Lẽ nào… anh ấy định!
Một tiếng quất vang lên! Thượng Linh chỉ mặc quần soóc, mông bị quất một nhát, đau như lửa đốt! Cô đau đớn, hoảng sợ kêu lên: “Anh! Sao lại lấy thắt lưng đánh em?”
Nhát roi thứ hai đến ngay sau đó, tiếp theo là nhát thứ ba, thứ tư… Cùng với mỗi nhát roi, là giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Augus: “Càn quấy phải không?... Bỏ trốn phải không?... Đi bar phải không?... Lại còn không nghe điện thoại nữa!...”
Thượng Linh đau đến ngỡ ngàng. Liệu có phải, Augus định chơi trò gì mờ ám với cô chăng? Chỉ có điều, cảnh đánh người này dường như hơi quen thuộc… Thượng Linh nằm im bất động trên giường, cố gắng nhớ lại cảnh tượng này. Liệu có phải cô đã từng làm cái việc biến thái này với ai đó, ở đâu và vào thời khắc nào đó hay không?
Thấy Thượng Linh không lên tiếng, Augus quăng dây lưng đi, rồi lật ngược người cô lại, chống tay vào giường nghiêm nghị: “Anh đã nói với em! Đừng làm anh tức giận!”
“Em có làm gì đâu!”
“Không làm gì? Không nói không rằng, kéo thuộc hạ của anh đến tận đây, còn gọi là không làm gì à!”
“Đấy là A Ảnh đưa em đến chứ!” Cô có nói dối đâu, sự thực đúng là A Ảnh đề nghị bỏ đi đấy chứ, cô chẳng qua chỉ xuôi thuyền theo dòng nước thôi.
“Ồ?” Gương mặt tuyệt mỹ rất gần với gương mặt cô: “Vậy là tất cả mọi việc đều không liên quan gì đến em? A Ảnh tự ý đưa em đến đây? Cũng là A Ảnh lừa Huệ Nhi nửa đêm đến cao ốc, rồi cho người phun nước khiến Huệ Nhi phải vào viện?”
“Anh đã biết hết cả rồi, việc gì phải cố tình vặn hỏi!...” Thượng Linh không dám nói tiếp nữa, cơn thịnh nộ bừng cháy như muốn thiêu rụi cô trong đôi mắt nguy hiểm ấy.
“Em chẳng hề thay đổi chút nào, ngày xưa đã như vậy, không bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác!”
“… Anh thì cũng tử tế gì cho cam chứ!” Thượng Linh không nén nổi tức giận, cãi lại một câu.
Kết cục là cái mông lại phải chịu trên một trận đòn nữa. Lần này còn mạnh hơn lần trước, đau đến nỗi cô không ngừng kêu gào thảm thương. Nhưng… sao anh lại nói ngày xưa? Nghe có vẻ như anh đã biết cô từ rất lâu rồi.
Đầu óc vẫn chưa suy nghĩ được gì thì tâm trí Thượng Linh lại dồn hết cả vào cái mông đang đau đớn nóng rát. Tên khốn kiếp Augus, dám đánh mạnh như vậy, đau chết mất!
***
Đêm dài dằng dặc, Thượng Linh đau nhức khắp người, nằm trên giường mãi mà không ngủ nổi. Tay bị trói, mông lại đau ê ẩm, cả đêm cô gần như không chợp mắt. Khi trời vừa sáng, “mỹ nhân” mặt lạnh nãy giờ vẫn ngồi trên sô pha đọc báo, giờ đã đi vào phòng tắm. Cô đang giả vờ ngủ trên giường, thấy thế liền bật dậy ngay tập tức, rón ra rón rén lê lết ra cửa, định chạy trốn.
Lại thêm một lần chạy trốn thất bại, Thượng Linh đâm sầm vào người đang định gõ cửa.
“A Ảnh?” Thượng Linh như thể thấy cứu tinh vội kêu: “Cứu em với! A Ảnh…”
Đầu tóc Thượng Linh rối bù, quần áo xộc xệch, cổ tay vẫn bị trói chặt bằng cà vạt… A Ảnh ngẩn người. Liệu có phải tối qua ông chủ đã làm gì Thượng Linh?...
“Xin lỗi, tất cả là lỗi của anh! Nếu anh không uống say, nếu anh không quá tin tưởng quản lý của khách sạn này, thì em… em đã không bị…”
“Không phải thế đâu! Anh nhanh lên với…”
“Có lỗi với em quá, anh không ngờ Augus lại có thể…”
“Đừng nói nữa, anh cứ đưa em đi trước đã…”
“Em đừng lo, nhất định anh sẽ bắt Augus phải giải thích rõ ràng chuyện này.”
“Ông anh, anh nói những điều này làm gì, cứ đưa em đi trước đi!”
“Trốn đi đâu?” Giọng nói trầm thấp cuốn hút chậm rãi vang lên phía sau. Không biết cửa phòng tắm đã mở ra từ lúc nào, “mỹ nhân” đang mặc áo choàng mỏng, tóc tai ướt đẫm, đứng dựa vào tường chăm chú nhìn hai người ngoài cửa.
Khi thấy Thượng Linh đang dựa vào ngực A Ảnh, đôi đồng tử màu đen nhíu lại, đưa tay kéo cô ra khỏi người A Ảnh. Thượng Linh mất thăng bằng, lao ngay vào lòng Augus, má áp vào làn da gợi cảm, trắng bóc trước ngực anh, hương sữa tắm dịu mát xông vào mũi. Cô thầm than một câu không hợp thời điểm: Thơm quá, đã mắt quá!
“Đi ra ngay!” Augus lạnh lùng, trừng mắt nhìn A Ảnh, giơ tay ra định đóng cửa. Nhưng không ngờ thuộc hạ luôn trung thành tận tụy của anh lại dám chặn cửa lại, kiên quyết bước vào phòng.
“Augus, anh không được làm như vậy!” A Ảnh nhìn Thượng Linh.
“Đi ra ngay!” Augus lạnh lùng nhắc lại một lần nữa.
“Em sẽ không ra ngoài! Trừ khi anh thả Thượng Linh ra!”
Đôi lông mi tuyệt đẹp khẽ chớp: “Ồ! Nghĩa là sao? Phải chăng cậu muốn chống đối tôi?”
“Augus! Anh có biết mình đang làm gì không vậy?”
“Người không biết mình đang làm gì là cậu!” Những ngón tay trên vai Thượng Linh càng nắm chặt hơn, đau đến nỗi cô phải nghiến răng kèn kẹt: “Là thuộc hạ của tôi, mà cậu không nói không rằng dám tự ý đưa người tình của tôi đi, tôi bỏ qua cho việc này đã là hết mức có thể rồi!”
“Đúng, là em đưa Thượng Linh đi, tất cả đều là lỗi của em! Nếu anh cần phạt, phạt một mình em là đủ rồi, hà cớ gì còn hành hạ cô ấy.”
Thượng Linh hơi thẫn thờ. Sao những lời này nghe giống trong phim thần tượng thế nhỉ, cô ngáp một cái rồi im lặng.
“Ra ngay!” Chỉ hai chữ nghe nhẹ tênh như chẳng có gì, nhưng căn cứ vào những ngón tay đang túm chặt trên vai mình, Thượng Linh biết Augus đang rất tức giận.
“Anh thả Thượng Linh ra trước đã!”
Bầu không khí nặng nề, mặt ai cũng sa sầm lại. A Ảnh như đang đắn đo phân vân giữa một bên là mệnh lệnh của ông chủ và một bên là tiêu chuẩn đạo đức, cuối cùng đã quyết định chọn điều thứ hai.
A Ảnh tiến lên trước, định lôi cô đi. Bàn tay hai người đàn ông giằng co vài giây, Thượng Linh chỉ thấy hoa hết cả mắt, giống hệt như lần tại vườn hoa trên không, A Ảnh cao to lực lưỡng bị đẩy ra ngoài cửa. Một giây sau, cánh cửa bị đá một nhát đóng sầm lại, trong phòng giờ chỉ còn hai người. Gió lạnh khẽ thổi qua, Thượng Linh thấy tê cả sống lưng. A Ảnh đúng là chẳng giỏi đánh nhau chút nào cả.
“Muốn đi theo hắn ta đến thế cơ à!” Ánh mắt Augus dần tối lại, có gì đó nguy hiểm đang dần hiện lên trong hai con ngươi.
“Việc quái gì đến anh!” Cứ nghĩ đến cuộc điện thoại hôm trước, cô lại thấy dũng cảm hơn.
“Được lắm, xem chừng mấy ngày qua hai người đi chơi vui vẻ quá nhỉ!” Augus chớp mắt.
“Đương nhiên là vui rồi! A Ảnh đối xử với em tốt như vậy, chứ có như ai đó đâu…”
“Vậy thử nói xem, tốt đến mức nào!” Augus xiết chặt Thượng Linh vào lòng, ép người cô lên tường.
“Nghe lời em nói, dịu dàng với em, không bao giờ nổi giận... A Ảnh cái gì cũng tốt cả! Em vốn thích người như vậy!” Thượng Linh quyết định giúp A Ảnh cứu vớt lại chút sĩ diện.
Đôi mắt chăm chăm nhìn Thượng Linh ngay lập tức tối sầm lại. Chỉ trong chớp mắt, như có một nỗi đau lặng lẽ thoáng qua đôi mắt ấy, Thượng Linh đang định nhìn kĩ lại, đôi môi Augus đã ghì chặt lên môi cô.
Như kinh nghiệm mấy lần trước, không phải Thượng Linh hoàn toàn không ngờ đến kết cục này, nhưng chỉ vì trong lòng đang tức tối, nên cô không muốn nhượng bộ chịu thua. Dù gì cũng chỉ là hôn thôi chứ có to tát gì, cũng chẳng phải là lần đầu tiên, cứ kệ anh hôn là được rồi.
Đôi môi hơi lạnh ép chặt lên môi cô, khi chợt nhận ra có gì đó hơi khác lạ thì cả người cô đã bị đè xuống giường. Phía trên Thượng Linh, anh không hề ngừng lại, nụ hôn sâu cuồng nhiệt đến mức cô gần như không thở nổi, cái cà vạt chết tiệt trên cổ tay vẫn chưa tháo ra. Cô cảm nhận những ngón tay Augus đang di chuyển trên cơ thể mình, từ vạt áo phía trước trượt vào bên trong, dần lên đến lưng cô, cởi móc áo phía sau. Phía trước ngực bị nới lỏng, một sợi dây thần kinh trong đầu cô cũng đứt phựt một nhát.
Hơi thở nam tính bao trùm lấy cả người Thượng Linh, những hành động buông thả của Augus khiến cô sợ hãi. Cô giãy giụa liên tục, không những không đẩy được anh mà còn khiến áo choàng tắm trên người anh trượt từ trên xuống, đệ lộ bờ vai trần mạnh mẽ, thanh nhã trắng như ngọc.
Thượng Linh run cầm cập, ngón tay anh đang lần tìm, một cảm giác kì lạ như khi tước hết tất cả vũ khí và sức mạnh khiến cô không thể lẩn tránh. Đôi môi chặn mọi hơi thở cô cuối cùng cũng dịch chuyển vị trí, anh nâng cằm cô lên, bắt đầu hôn từ chiếc cằm bé nhỏ ấy rồi tiếp tục hôn xuống phía dưới, nụ hôn mạnh mẽ trượt xuống cổ cô. Khó khăn lắm Thượng Linh mới hít thở bình thường được, nhưng cơ thể cô lạnh ngắt, chiếc áo phông mỏng bị anh kéo qua vai, khóa chặt cánh tay đồng thời che kín cả gương mặt. Mọi vật trước mắt bỗng mờ đi, cô không thấy gì cả, chỉ nghe tiếng quần áo rơi xuống, ngay sau đó làn da mềm mại mạnh mẽ nóng rực chạm lên người cô.
Hơi thở trên ngực nặng nề khó nhọc, Thượng Linh hoảng sợ cực độ. Hai bàn tay đang bị trói ra sức vùng vẫy, mãi mới đẩy được đống quần áo đang che kín mặt ra, đôi môi bỏng rát của Augus lại hạ xuống như thiêu đốt cô. Cô bị anh hôn đến hoa mắt chóng mặt, khẽ rên lên tiếng phản kháng yếu ớt.
Ở trên cô, anh như đánh mất lí trí, vuốt ve như muốn nghiền nát cô vào chính thân thể mình. Để từ nay về sau không bao giờ cô rời xa anh nữa.
Giây phút này, Thượng Linh không thể ung dung, bình tĩnh nghĩ ra được mưu kế gì cả, chỉ bao trùm cảm giác sợ hãi mà trong đời mình cô chưa bao giờ trải qua. Ngay cả khi gia đình gặp nạn, trong một đêm rơi từ tận mây xanh xuống đáy vực thẳm, cô cũng chưa từng sợ hãi đến mức này.
Thì ra khi nỗi sợ lên đến cực điểm, thân thể quả nhiên sẽ run rẩy, đôi mắt đau xót nhòe đục, dòng nước lạnh lẽo trào từ khóe mắt cô. Khi lấy lại được chút lý trí trong cơn tức giận và dục vọng, Augus mới nhận thấy người nằm dưới mình đang khóc. Những tiếng nức nở đứt đoạn, rất nhỏ nhưng nước mắt lại chảy rất nhanh. Rõ ràng người đang khóc là cô, nhưng anh lại thấy kẻ đáng thương nhất là mình. Dù trước đó hay bây giờ, trong tim cô chưa bao giờ có anh.
Tác giả :
Nam Lăng