Chỉ Dụ Anh Cắn Câu
Quyển 14 - Chương 44
Cô còn có thể có cơ hội gì sao?
Mạc lão phu nhân nhìn đôi mắt đầy kì vọng của cô, bên trong trong veo như nước mà lại động lòng người, chỉ là mang theo nước mắt cùng quá nhiều đau thương, có chút quá mức khổ sở. Vì vậy bà lắc đầu, một người con gái như thế, làm sao có thể giúp đỡ con trai mình? Làm sao có thể trở thành con dâu trưởng của Mạc gia?
Mạc lão phu nhân ra hiệu, đưa cho Tô Tranh một cái áo da khủng bố.
Tô Tranh thẩn thờ nhận lấy, mở ra, phát hiện bên trong là một tờ chi phiếu, một tờ chi phiếu có thể giúp cô vượt qua cảnh khốn cùng trước mắt.
Mạc lão phu nhân nhìn Tô Tranh, chậm rãi nói: “Cô thấy đấy. chỉ cần cô rời khỏi con trai tôi, rời khỏi cháu tôi, những thứ này sẽ là của cô.”
Tô Tranh ngây ngốc nhìn tấm chi phiếu kia, đây đúng là thứ cô cần. có những thứ này chân mày của viện trưởng có thể giãn ra. Những thứ kia có thể giúp cho nụ cười mang theo rầu rĩ của những đứa trẻ kia cuối cùng cũng có thể cười vang chứ?
Nhưng mà, cái giá này đối với cô là quá mức cao rồi đấy chứ?
Cả đời, cô không thể gặp lại con mình sao? cũng như, cả đời cô không thể gặp lại Mạc Phong sao?
Mạc lão phu nhân chậm rãi nói them: “Về phần làm thế nào để con trai tôi chết tâm với cô, cô chắc biết phải làm sao rồi.”
Tô Tranh thẩn thờ gật đầu, nếu muốn người con trai kia vĩnh viễn từ bỏ ý định với mình, cô không nắm chắc. nhưng nếu muốn anh hoàn toàn chết tâm với mình, hình như đơn giản quá mức.
Nhưng không có Mạc Phong, không có các con, hạnh phúc của Tô Tranh ở đâu?
Nhìn Tô Tranh bi thương đến chết tâm trước mắt, Mạc lão phu nhân lại thở dài lần nữa: “Tô Tranh tiểu thư, tôi nói rồi. Tôi có thể cho cô một cơ hội. Chỉ cần cô hoàn thành điều kiện của tôi, vậy tôi có thể đồng ý cho cô được gặp lại bọn trẻ.”
Đôi mắt Tô Trnah vốn ảm đạm không có ánh sáng nghe vậy trong nháy mắt thoáng qua một tia sáng. Cô đột nhiên ngẩng đầu, kích động nhìn Mạc lão phu nhân.
Mạc lão phu nhân nhìn dáng vẻ mong đợi của cô, nhàn nhạt cười nói: “Nếu Tô Tiểu thư có thể làm cho số tiền tôi cho cô kia tăng lên gấp mười, chỉ cần cô trong thời gian tôi còn sống trả lại gấp mười lần số tiền kia. Vậy mọi gò bó hôm nay có thể được xóa bỏ.”
Gấp mười lần?
Đôi mắt Tô Tranh vốn đang sáng lên lại dần dần trầm xuống.
Mạc lão phu nhân giống như đã sớm dự liệu được phản ứng của cô, cười nói: “Tô tiểu thư, hôm nay chúng ta chẳng những làm một vụ giao dịch, mà tôi còn cho cô một cơ hội. Chỉ hi vọng Tô Tiểu Thư không cảm thấy Mạc gia chúng tôi ỷ thế hiếp người.”
Tô Tranh nghe vậy, trong nội tâm không biết là tư vị gì. Lúc này, cô chỉ có thể từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lão phu nhân có chút định thần rảnh rỗi trước mặt, cắn răng từ từ nói: “Được, tôi sẽ rời xa con bà, cũng buông tha cho con tôi. Nhưng tương lai tôi cũng sẽ đem khoản tiền kia trả lại cho bà gấp mười lần.”
Mạc lão phu nhân không nói gì gật đầu một cái, ung dung đứng lên nói: “Được, chúng ta đi được rồi.”
Nói xong, một nhóm người, nữ có nam có, có bảo mẫu có vệ sĩ, vây quanh đưa Mạc lão phu nhân rời khỏi vòng sinh này.
Sau khi họ rời đi, Tô Tranh siết thật chặt chiếu túi da trâu đó trong tay, ngây ngốc nhìn trần nhà, nhìn cực kỳ lâu.
Cô vĩnh viễn nhớ, một giờ sau khi cô hạ sinh bọn trẻ kia, cũng là đúng sáu giờ sáng.
Bao nhiêu năm rồi, cô sẽ luôn vào lúc cô sinh hạ bọn trẻ tỉnh lại, sau đó từ từ nhìn thời gian trôi qua, lần lượt trở về rạng sáng hai mươi năm đã qua kia.
Cả một đời người, cô bỏ lỡ mười năm. Nhưng sau lưng cô lại luôn có một đôi bàn tay hắc ám mặc ý xoay vần cô. Cô là một cô gái yếu đuối, tay không tấc sắt, giãy giụa chống lại số mạng này, càng không đấu lại thế gian lạnh lùng này.
Cả đời cô cũng không hoàn thành được điều kiện gấp mười lần Mạc lão phu nhân nói qua, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ chết dưới bánh xe.
Kiếp sau, cô rốt cuộc làm được. vì vậy rốt cuộc có thể quang minh chính đại đi đến trước mặt bọn họ. Chỉ là buồn cười nhất chính là, Mạc lão phu nhân đã sớm không nhớ rõ Tô Tranh này rồi.
Có lẽ cái điều kiện gấp mười lần tiền đó, chỉ là bà thuận miệng nói ra một câu đùa giỡn. Trước mặt Tô Tranh yếu ớt nhỏ bé, Mạc lão phu nhân chính là thần đế, tùy ý cười nhạo cô gái có số mạng như con kiến hôi này!
Mạc lão phu nhân có làm thật hay không, cũng chẳng liên quan, nhưng Tô Tranh vẫn nhớ.
Hôm nay Tô Tranh đã làm được điều kiện đó, cho nên rốt cuộc cô không cần tuân thủ thệ ước đó, rốt cuộc có thể tới trước mặt bọn trẻ rồi.
Tô Tranh khép hờ mắt, âm thầm nghĩ. Chỉ là trước khi lão phu nhân bà phát hiện ra sự tồn tại của tôi, tôi còn phải làm một số việc trước đã.
Mạc lão phu nhân nhìn đôi mắt đầy kì vọng của cô, bên trong trong veo như nước mà lại động lòng người, chỉ là mang theo nước mắt cùng quá nhiều đau thương, có chút quá mức khổ sở. Vì vậy bà lắc đầu, một người con gái như thế, làm sao có thể giúp đỡ con trai mình? Làm sao có thể trở thành con dâu trưởng của Mạc gia?
Mạc lão phu nhân ra hiệu, đưa cho Tô Tranh một cái áo da khủng bố.
Tô Tranh thẩn thờ nhận lấy, mở ra, phát hiện bên trong là một tờ chi phiếu, một tờ chi phiếu có thể giúp cô vượt qua cảnh khốn cùng trước mắt.
Mạc lão phu nhân nhìn Tô Tranh, chậm rãi nói: “Cô thấy đấy. chỉ cần cô rời khỏi con trai tôi, rời khỏi cháu tôi, những thứ này sẽ là của cô.”
Tô Tranh ngây ngốc nhìn tấm chi phiếu kia, đây đúng là thứ cô cần. có những thứ này chân mày của viện trưởng có thể giãn ra. Những thứ kia có thể giúp cho nụ cười mang theo rầu rĩ của những đứa trẻ kia cuối cùng cũng có thể cười vang chứ?
Nhưng mà, cái giá này đối với cô là quá mức cao rồi đấy chứ?
Cả đời, cô không thể gặp lại con mình sao? cũng như, cả đời cô không thể gặp lại Mạc Phong sao?
Mạc lão phu nhân chậm rãi nói them: “Về phần làm thế nào để con trai tôi chết tâm với cô, cô chắc biết phải làm sao rồi.”
Tô Tranh thẩn thờ gật đầu, nếu muốn người con trai kia vĩnh viễn từ bỏ ý định với mình, cô không nắm chắc. nhưng nếu muốn anh hoàn toàn chết tâm với mình, hình như đơn giản quá mức.
Nhưng không có Mạc Phong, không có các con, hạnh phúc của Tô Tranh ở đâu?
Nhìn Tô Tranh bi thương đến chết tâm trước mắt, Mạc lão phu nhân lại thở dài lần nữa: “Tô Tranh tiểu thư, tôi nói rồi. Tôi có thể cho cô một cơ hội. Chỉ cần cô hoàn thành điều kiện của tôi, vậy tôi có thể đồng ý cho cô được gặp lại bọn trẻ.”
Đôi mắt Tô Trnah vốn ảm đạm không có ánh sáng nghe vậy trong nháy mắt thoáng qua một tia sáng. Cô đột nhiên ngẩng đầu, kích động nhìn Mạc lão phu nhân.
Mạc lão phu nhân nhìn dáng vẻ mong đợi của cô, nhàn nhạt cười nói: “Nếu Tô Tiểu thư có thể làm cho số tiền tôi cho cô kia tăng lên gấp mười, chỉ cần cô trong thời gian tôi còn sống trả lại gấp mười lần số tiền kia. Vậy mọi gò bó hôm nay có thể được xóa bỏ.”
Gấp mười lần?
Đôi mắt Tô Tranh vốn đang sáng lên lại dần dần trầm xuống.
Mạc lão phu nhân giống như đã sớm dự liệu được phản ứng của cô, cười nói: “Tô tiểu thư, hôm nay chúng ta chẳng những làm một vụ giao dịch, mà tôi còn cho cô một cơ hội. Chỉ hi vọng Tô Tiểu Thư không cảm thấy Mạc gia chúng tôi ỷ thế hiếp người.”
Tô Tranh nghe vậy, trong nội tâm không biết là tư vị gì. Lúc này, cô chỉ có thể từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lão phu nhân có chút định thần rảnh rỗi trước mặt, cắn răng từ từ nói: “Được, tôi sẽ rời xa con bà, cũng buông tha cho con tôi. Nhưng tương lai tôi cũng sẽ đem khoản tiền kia trả lại cho bà gấp mười lần.”
Mạc lão phu nhân không nói gì gật đầu một cái, ung dung đứng lên nói: “Được, chúng ta đi được rồi.”
Nói xong, một nhóm người, nữ có nam có, có bảo mẫu có vệ sĩ, vây quanh đưa Mạc lão phu nhân rời khỏi vòng sinh này.
Sau khi họ rời đi, Tô Tranh siết thật chặt chiếu túi da trâu đó trong tay, ngây ngốc nhìn trần nhà, nhìn cực kỳ lâu.
Cô vĩnh viễn nhớ, một giờ sau khi cô hạ sinh bọn trẻ kia, cũng là đúng sáu giờ sáng.
Bao nhiêu năm rồi, cô sẽ luôn vào lúc cô sinh hạ bọn trẻ tỉnh lại, sau đó từ từ nhìn thời gian trôi qua, lần lượt trở về rạng sáng hai mươi năm đã qua kia.
Cả một đời người, cô bỏ lỡ mười năm. Nhưng sau lưng cô lại luôn có một đôi bàn tay hắc ám mặc ý xoay vần cô. Cô là một cô gái yếu đuối, tay không tấc sắt, giãy giụa chống lại số mạng này, càng không đấu lại thế gian lạnh lùng này.
Cả đời cô cũng không hoàn thành được điều kiện gấp mười lần Mạc lão phu nhân nói qua, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ chết dưới bánh xe.
Kiếp sau, cô rốt cuộc làm được. vì vậy rốt cuộc có thể quang minh chính đại đi đến trước mặt bọn họ. Chỉ là buồn cười nhất chính là, Mạc lão phu nhân đã sớm không nhớ rõ Tô Tranh này rồi.
Có lẽ cái điều kiện gấp mười lần tiền đó, chỉ là bà thuận miệng nói ra một câu đùa giỡn. Trước mặt Tô Tranh yếu ớt nhỏ bé, Mạc lão phu nhân chính là thần đế, tùy ý cười nhạo cô gái có số mạng như con kiến hôi này!
Mạc lão phu nhân có làm thật hay không, cũng chẳng liên quan, nhưng Tô Tranh vẫn nhớ.
Hôm nay Tô Tranh đã làm được điều kiện đó, cho nên rốt cuộc cô không cần tuân thủ thệ ước đó, rốt cuộc có thể tới trước mặt bọn trẻ rồi.
Tô Tranh khép hờ mắt, âm thầm nghĩ. Chỉ là trước khi lão phu nhân bà phát hiện ra sự tồn tại của tôi, tôi còn phải làm một số việc trước đã.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà